Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 41
CHƯƠNG 41
Chỉ vì lòng tốt của bản thân, mà hàng tháng bỏ ra số tiền thuốc men khổng lồ như vậy cho một ông già xa lạ, nếu ba mẹ Tô Nhàn biết, chắc cô ta phải gãy chân rồi!
Tiền, chắc chắn không thể trả nổi rồi.
Không lẽ chỉ có thể từ bỏ thôi sao? Tô Nhàn rất không cam tâm.
Lúc này, Triệu Chí Hiên đánh giá Tô Nhàn từ trên xuống dưới bằng ánh mắt tà ác, đặc biệt là trên đôi chân trắng nõn lộ ra của cô ta, nán lại rất lâu.
Ông ta nhếch mép sờ sờ môi mình.
“Thực ra, nếu cô thực sự muốn cứu ông Cố, tôi có một cách giảm mạnh chi phí chữa bệnh.”
Tô Nhàn hai mắt lập tức sáng lên: “Bác sĩ mau nói đi.”
Triệu Chí Hiên mỉm cười hắc hắc: “Bệnh viện của chúng tôi có chính sách phúc lợi nội bộ, chỉ cần là nhân viên nội bộ dùng thuốc thì có thể lấy thuốc với giá gốc thị trường.”
“Nhân viên nội bộ? Nhưng tôi đâu phải.”
“Cô đúng là không phải nhưng tôi có thể giúp cô mà. Chỉ cần cô nguyện ý gả cho tôi, trở thành vợ tôi, làm người của tôi thì không phải cô đã trở thành nhân viên nội bộ rồi sao?”
Tô Nhàn lập tức cảnh giác, cô ta không phải kẻ ngốc, đương nhiên có thể nhìn ra Triệu Chí Hiên đang nhân lúc cháy nhà mà hôi của.
Triệu Chí Hiên lần đầu gặp Tô Nhàn thì đã nhìn trúng cô ta rồi.
Là hoa khôi Đại học Ngoại ngữ, hơi thở thanh xuân toát ra từ trên người Tô Nhàn vô cùng cuốn hút, cùng với dáng người mảnh mai và đường nét gương mặt thanh tú, không ít chàng trai phải cúi đầu dưới làn váy màu hạt lựu của cô.
Triệu Chí Hiên không phải là người đàn ông đầu tiên muốn có Tô Nhàn, cũng chắc chắn sẽ không phải là người cuối cùng.
Tô Nhàn mặt lạnh, nhất thời không biết nên trả lời như thế nào.
Tất nhiên cô không chịu rồi, nhưng nếu cô ta dám nói “không” thì mạng sống của ông Cố sẽ mất đi trong phút chốc; không thể bốc đồng, phải bình tĩnh.
“Thế nào, Tô Nhàn, có bằng lòng không?”
“Thực ra tôi chỉ hơn cô có mười tuổi thôi, cũng không coi là có cách biệt thế hệ. Hơn nữa, công việc và thu nhập của tôi đều rất tốt, gả cho tôi cô sẽ không thiệt thòi đâu.”
“Tôi hứa với cô, nhất định sẽ tốt với cô cả đời.”
Hai tay Tô Nhàn nắm chặt thành nắm đấm, kìm nén lửa giận trong lòng.
Cộc cộc cộc.
Giang Nghĩa gõ ngón tay lên mặt bàn, nhàn nhạt nói: “Đơn này hình như có chút vấn đề.”
Triệu Chí Hiên nhíu chặt mày: “Ý cậu là gì?”
Giang Nghĩa bình tĩnh nói: “Nhiều loại thuốc trong đơn mà anh kê đơn là những loại thuốc cực kỳ phổ biến ở ven đường, một hộp 100-200 nghìn, nhưng giá mà anh để trên đây lại 1-2 triệu một hộp. Còn có giường bệnh viện này nữa, một tháng 360 triệu? Đùa gì vậy, phòng bệnh của anh là phòng năm sao cho tổng thống sao?”
“Điều quan trọng nhất là liều lượng dùng thuốc này, anh có xem qua chưa? Nếu như thật sự tuân theo liều lượng mà anh kê, thì mỗi ngày chỉ uống thuốc không cần ăn cũng đủ no rồi sao? Lấy thuốc làm cơm để ăn sao?”
“Bác sĩ Triệu, tính xác thực trong đơn của anh thật sự rất đáng nghi vấn.”
Lời này khiến Triệu Chí Hiên cau mày.
Chỉ vì lòng tốt của bản thân, mà hàng tháng bỏ ra số tiền thuốc men khổng lồ như vậy cho một ông già xa lạ, nếu ba mẹ Tô Nhàn biết, chắc cô ta phải gãy chân rồi!
Tiền, chắc chắn không thể trả nổi rồi.
Không lẽ chỉ có thể từ bỏ thôi sao? Tô Nhàn rất không cam tâm.
Lúc này, Triệu Chí Hiên đánh giá Tô Nhàn từ trên xuống dưới bằng ánh mắt tà ác, đặc biệt là trên đôi chân trắng nõn lộ ra của cô ta, nán lại rất lâu.
Ông ta nhếch mép sờ sờ môi mình.
“Thực ra, nếu cô thực sự muốn cứu ông Cố, tôi có một cách giảm mạnh chi phí chữa bệnh.”
Tô Nhàn hai mắt lập tức sáng lên: “Bác sĩ mau nói đi.”
Triệu Chí Hiên mỉm cười hắc hắc: “Bệnh viện của chúng tôi có chính sách phúc lợi nội bộ, chỉ cần là nhân viên nội bộ dùng thuốc thì có thể lấy thuốc với giá gốc thị trường.”
“Nhân viên nội bộ? Nhưng tôi đâu phải.”
“Cô đúng là không phải nhưng tôi có thể giúp cô mà. Chỉ cần cô nguyện ý gả cho tôi, trở thành vợ tôi, làm người của tôi thì không phải cô đã trở thành nhân viên nội bộ rồi sao?”
Tô Nhàn lập tức cảnh giác, cô ta không phải kẻ ngốc, đương nhiên có thể nhìn ra Triệu Chí Hiên đang nhân lúc cháy nhà mà hôi của.
Triệu Chí Hiên lần đầu gặp Tô Nhàn thì đã nhìn trúng cô ta rồi.
Là hoa khôi Đại học Ngoại ngữ, hơi thở thanh xuân toát ra từ trên người Tô Nhàn vô cùng cuốn hút, cùng với dáng người mảnh mai và đường nét gương mặt thanh tú, không ít chàng trai phải cúi đầu dưới làn váy màu hạt lựu của cô.
Triệu Chí Hiên không phải là người đàn ông đầu tiên muốn có Tô Nhàn, cũng chắc chắn sẽ không phải là người cuối cùng.
Tô Nhàn mặt lạnh, nhất thời không biết nên trả lời như thế nào.
Tất nhiên cô không chịu rồi, nhưng nếu cô ta dám nói “không” thì mạng sống của ông Cố sẽ mất đi trong phút chốc; không thể bốc đồng, phải bình tĩnh.
“Thế nào, Tô Nhàn, có bằng lòng không?”
“Thực ra tôi chỉ hơn cô có mười tuổi thôi, cũng không coi là có cách biệt thế hệ. Hơn nữa, công việc và thu nhập của tôi đều rất tốt, gả cho tôi cô sẽ không thiệt thòi đâu.”
“Tôi hứa với cô, nhất định sẽ tốt với cô cả đời.”
Hai tay Tô Nhàn nắm chặt thành nắm đấm, kìm nén lửa giận trong lòng.
Cộc cộc cộc.
Giang Nghĩa gõ ngón tay lên mặt bàn, nhàn nhạt nói: “Đơn này hình như có chút vấn đề.”
Triệu Chí Hiên nhíu chặt mày: “Ý cậu là gì?”
Giang Nghĩa bình tĩnh nói: “Nhiều loại thuốc trong đơn mà anh kê đơn là những loại thuốc cực kỳ phổ biến ở ven đường, một hộp 100-200 nghìn, nhưng giá mà anh để trên đây lại 1-2 triệu một hộp. Còn có giường bệnh viện này nữa, một tháng 360 triệu? Đùa gì vậy, phòng bệnh của anh là phòng năm sao cho tổng thống sao?”
“Điều quan trọng nhất là liều lượng dùng thuốc này, anh có xem qua chưa? Nếu như thật sự tuân theo liều lượng mà anh kê, thì mỗi ngày chỉ uống thuốc không cần ăn cũng đủ no rồi sao? Lấy thuốc làm cơm để ăn sao?”
“Bác sĩ Triệu, tính xác thực trong đơn của anh thật sự rất đáng nghi vấn.”
Lời này khiến Triệu Chí Hiên cau mày.