Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 125
CHƯƠNG 125
“Mình mua máy cấp B mà lại lấy cái cấp S của người khác làm thành đồ của mình, ha ha, tôi chưa từng thấy ai vô liêm sỉ như vậy đấy.”
Trịnh Vận là người rất coi trọng thể diện, giờ phút này bị mọi người chỉ trích mất sạch thể diện.
Đúng lúc này, có người giao hàng đến.
“Trịnh Vận là ai? Máy trợ lực của anh đến rồi.”
Trịnh Vận miễn cưỡng cười: “Máy trợ lực tôi mua đã giao đến rồi, để tôi lấy ra cho mọi người xem.”
Anh ta bảo người mang vào rồi mở ra xem, nhưng máy trợ lực cấp B ở bên trong thật đáng thất vọng.
So với cái máy cấp S bên cạnh thì nó giống như một chiếc TV trắng đen ở những năm 1980 với một chiếc TV 4K màn hình cong mới được sản xuất vậy.
Sự chênh lệch kia ngay cả kẻ ngốc cũng có thể nhìn ra.
Sau khi nhìn thấy cái máy trợ lực cấp S thì mọi người đều coi thường cái máy trợ lực cấp B này.
Tô Nhàn đi tới, chế nhạo: “Ủa, cái máy của anh cũng là máy trợ lực sao? Ai không biết còn tưởng rằng đó là cái bồn cầu đó. Tôi biết ngay mà, tại sao anh lại mạo hiểm nhận nhầm quà của anh rể tôi. Hóa ra là mình không mua nổi nên cướp quà của người ta làm thành của mình. Nếu không có công tắc vân tay thì chúng tôi thật sự đã bị anh lừa rồi.”
“Trịnh Vận, anh thực sự biết ‘nhìn xa trông rộng’ đấy.”
Lúc này Tô Nhàn đã hoàn trả lại hết những thứ không vui trước kia!
Trịnh Vận kìm nén đến đỏ bừng cả mặt, anh ta muốn giải thích nhưng không biết nên bắt đầu từ đâu, cho nên ấp úng không nói được lời nào.
Tô Hồng Văn khịt mũi, vẫy tay nói: “Trịnh Vận, trở lại chỗ ngồi đi.”
“Bác Tô, cháu…”
“Đừng nói nữa, trở lại chỗ ngồi, ăn cơm.”
Trịnh Vận trừng mắt nhìn Giang Nghĩa rồi cay cú quay lại chỗ ngồi.
Anh ta vừa mới ngồi xuống thì hai cô gái ngồi hai ghế bên cạnh lập tức dời ghế ra xa, không muốn ngồi sát anh ta.
Một cô gái đi tới đưa tay về phía anh ta nói: “Trả lại anh cái danh thiếp của anh này.”
Trịnh Vận tức muốn bể phổi.
Vừa rồi đám phụ nữ này còn rất khách khí với anh ta, thậm chí còn lấy lòng anh ta nữa, nháy mắt một cái liền buông những lời ác độc.
Bên kia, Tô Hồng Văn nhìn Giang Nghĩa, mỉm cười nói: “Lần trước khi con bé Nhàn trở về có nhắc về cháu với cậu, con bé nói cháu giỏi lắm, Thu Huyền lấy được một người chồng rất lý tưởng. Hôm nay gặp mặt quả nhiên là người rất có khí phách, ăn nói đàng hoàng. Giang Nghĩa, cậu thực sự rất thích món quà cháu đã tặng cho mẹ cậu. Nào, cậu mời cháu một ly.”
“Cậu quá khách sáo rồi.”
Hai người uống một ly, Tô Hồng Văn càng nhìn càng thích, nói với Tô Cầm: “Chị, chị có đứa con rể tốt thật đấy.”
Tô Cầm cười không khép miệng.
Trong lúc trò chuyện, bầu không khí tại hiện trường dần dần dịu đi, mọi người đã quên hết những chuyện không vui trước kia, chỉ có một mình Trịnh Vận khó chịu ngồi trong góc bàn.
Vào giữa bữa tiệc thì có một nhóm người bước vào, người dẫn đầu đeo kính râm, dáng người cao to cường tráng, phía sau là một nhóm người trông giống vệ sĩ, tất cả đều mặc vest đen.
“Mình mua máy cấp B mà lại lấy cái cấp S của người khác làm thành đồ của mình, ha ha, tôi chưa từng thấy ai vô liêm sỉ như vậy đấy.”
Trịnh Vận là người rất coi trọng thể diện, giờ phút này bị mọi người chỉ trích mất sạch thể diện.
Đúng lúc này, có người giao hàng đến.
“Trịnh Vận là ai? Máy trợ lực của anh đến rồi.”
Trịnh Vận miễn cưỡng cười: “Máy trợ lực tôi mua đã giao đến rồi, để tôi lấy ra cho mọi người xem.”
Anh ta bảo người mang vào rồi mở ra xem, nhưng máy trợ lực cấp B ở bên trong thật đáng thất vọng.
So với cái máy cấp S bên cạnh thì nó giống như một chiếc TV trắng đen ở những năm 1980 với một chiếc TV 4K màn hình cong mới được sản xuất vậy.
Sự chênh lệch kia ngay cả kẻ ngốc cũng có thể nhìn ra.
Sau khi nhìn thấy cái máy trợ lực cấp S thì mọi người đều coi thường cái máy trợ lực cấp B này.
Tô Nhàn đi tới, chế nhạo: “Ủa, cái máy của anh cũng là máy trợ lực sao? Ai không biết còn tưởng rằng đó là cái bồn cầu đó. Tôi biết ngay mà, tại sao anh lại mạo hiểm nhận nhầm quà của anh rể tôi. Hóa ra là mình không mua nổi nên cướp quà của người ta làm thành của mình. Nếu không có công tắc vân tay thì chúng tôi thật sự đã bị anh lừa rồi.”
“Trịnh Vận, anh thực sự biết ‘nhìn xa trông rộng’ đấy.”
Lúc này Tô Nhàn đã hoàn trả lại hết những thứ không vui trước kia!
Trịnh Vận kìm nén đến đỏ bừng cả mặt, anh ta muốn giải thích nhưng không biết nên bắt đầu từ đâu, cho nên ấp úng không nói được lời nào.
Tô Hồng Văn khịt mũi, vẫy tay nói: “Trịnh Vận, trở lại chỗ ngồi đi.”
“Bác Tô, cháu…”
“Đừng nói nữa, trở lại chỗ ngồi, ăn cơm.”
Trịnh Vận trừng mắt nhìn Giang Nghĩa rồi cay cú quay lại chỗ ngồi.
Anh ta vừa mới ngồi xuống thì hai cô gái ngồi hai ghế bên cạnh lập tức dời ghế ra xa, không muốn ngồi sát anh ta.
Một cô gái đi tới đưa tay về phía anh ta nói: “Trả lại anh cái danh thiếp của anh này.”
Trịnh Vận tức muốn bể phổi.
Vừa rồi đám phụ nữ này còn rất khách khí với anh ta, thậm chí còn lấy lòng anh ta nữa, nháy mắt một cái liền buông những lời ác độc.
Bên kia, Tô Hồng Văn nhìn Giang Nghĩa, mỉm cười nói: “Lần trước khi con bé Nhàn trở về có nhắc về cháu với cậu, con bé nói cháu giỏi lắm, Thu Huyền lấy được một người chồng rất lý tưởng. Hôm nay gặp mặt quả nhiên là người rất có khí phách, ăn nói đàng hoàng. Giang Nghĩa, cậu thực sự rất thích món quà cháu đã tặng cho mẹ cậu. Nào, cậu mời cháu một ly.”
“Cậu quá khách sáo rồi.”
Hai người uống một ly, Tô Hồng Văn càng nhìn càng thích, nói với Tô Cầm: “Chị, chị có đứa con rể tốt thật đấy.”
Tô Cầm cười không khép miệng.
Trong lúc trò chuyện, bầu không khí tại hiện trường dần dần dịu đi, mọi người đã quên hết những chuyện không vui trước kia, chỉ có một mình Trịnh Vận khó chịu ngồi trong góc bàn.
Vào giữa bữa tiệc thì có một nhóm người bước vào, người dẫn đầu đeo kính râm, dáng người cao to cường tráng, phía sau là một nhóm người trông giống vệ sĩ, tất cả đều mặc vest đen.