Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 6
Chương 6: Tôi không có hứng nghe anh nói nhảm
“Lão già kia, vẫn còn nốc rượu của ông nữa hả, mau ra đây!”
Lưu Minh Hà kéo Sở Phàm, vui vẻ đến mức chẳng biết làm thế nào, bà ấy đằng hắng một tiếng rồi gào lên với Chu Long đang uống rượu ở bên trong: “Ra đây mà xem này, ai về rồi!”
Sở Phàm sờ mũi, mười năm rồi, tính cách của mẹ nuôi mình vẫn mạnh mẽ như thế.
“Bà già chết bằm, có xong chưa, bình thường bà không cho tôi uống rượu, hôm nay là ngày con gái đính hôn mà bà còn cản tôi?”, giọng nói thô kệch của một người đàn ông nhanh chóng vang lên từ trong phòng.
“Hôm nay cho dù ông trời có xuống thì cũng đừng hòng cản tôi…”
Một người đàn ông cường tráng mặt mũi đen sì ngậm tẩu hút thuốc, vừa lầm bầm chửi mắng vừa đi ra ngoài, ông ta trừng mắt, tỏ vẻ không chịu.
Sở Phàm cất tiếng: “Bố”.
Chu Long ngẩng đầu nhìn gò má của Sở Phàm, đột nhiên cơ thể của ông ấy run rẩy…
Cạch!
Đột nhiên tẩu hút thuốc trong tay ông ấy rớt ngay xuống đất.
Ông ấy bất ngờ đến nỗi nhéo đùi mình, rồi sau đó nhanh chóng đi đến trước mặt Sở Phàm, dường như có trăm ngàn lời muốn nói nhưng cuối cùng thì chỉ thốt ra được một câu.
“Về rồi à?”
Giọng nói của ông ta hơi run run.
“Con về rồi”, Sở Phàm đáp.
Chu Long siết chặt nắm tay, ông ta đấm mạnh vào lồng ngực của Sở Phàm, đôi mắt ửng đỏ: “Rắn chắc rồi, cũng cao hơn rồi”.
“Đi lính mấy năm cũng không uổng”.
Lưu Minh Hà tỏ vẻ bất mãn: “Nói xằng nói bậy cái gì đó, rõ ràng Tiểu Phàm ốm hơn rồi kìa, ông coi đi, con mình khổ đến cỡ nào hả”.
Chu Long chỉ bật cười ha ha, hai cánh tay rắn chắc mạnh mẽ của ông ấy chỉ vòng sang ôm vai Sở Phàm trong vô thức, nhưng rồi ông ấy lại phát hiện ra thằng nhóc xấu xa này đã cao hơn mình một cái đầu.
Đã là đàn ông rồi!
“Đi thôi, đi uống vài ly với bố”.
“Vâng”.
Sở Phàm theo Chu Long đi vào phòng, tình cha như núi, tuy im lặng nhưng lại sâu nặng.
Không cần phải lên tiếng, chỉ cần một hành động, một chén rượu mạnh là đủ rồi.
Sau khi Sở Phàm đến đây, bạn bè và hàng xóm vốn đang tụ tập chuyện trò đều bị thu hút, ai nấy cũng xì xầm chỉ trỏ Sở Phàm.
“Đây là con nuôi của ông Chu, chẳng phải mười năm trước đã đi lính rồi à, sao lại về rồi?”
“Còn sao nữa? Sống không nổi trong quân đội thì về chớ sao, nhìn cái bộ dạng nghèo túng của cậu ta kìa, chẳng nên cơm cháo gì”.
“Nhìn lúc còn nhỏ là đoán được tương lai sau này thế nào rồi, tôi nói từ lâu rồi mà, cái thằng này chẳng làm nên được trò trống gì đâu”.
“Nghe nói cậu ta là thanh mai trúc mã của Dĩnh Dĩnh, trước kia ông Chu có ý tác hợp bọn họ, may mà Dĩnh Dĩnh không cưới cậu ta, chứ bằng không lại làm lỡ dở tương lai của người ta”.
“Ha ha, chồng chưa cưới của Dĩnh Dĩnh là cậu ấm nhà giàu, trẻ trung tài năng. Cái thằng nghèo rớt mồng tơi này bắt tay cho người ta còn chưa xứng”.
“Lại chẳng phải thế à, cũng chỉ có mình vợ chồng nhà ông Chu coi cậu ta như cục cưng, có ai mà thèm cậu ta đâu chứ!”
Tiếng xì xầm tán chuyện của bọn họ lao xao bốn phía.
Vốn dĩ là một buổi tiệc đính hôn vui vẻ, thế mà bầu không khí lại trở nên kỳ dị trong phút chốc.
Sở Phàm lưu lạc cõi sống chết trong nhiều năm nay, đã nhìn thấu lòng người từ lâu, những lời ong tiếng ve này chẳng là cái thá gì cả.
Nhưng Lưu Minh Hà tính tình ngay thẳng mạnh mẽ không chịu đựng nữa, bà ấy chống nạng hùng hùng hổ hổ chửi đám bà tám kia một chặp, bảo ai mà dám nói nhăng nói cuội thì bà ấy sẽ tạt gáo nước rửa chân vào người ngay!
Chu Long cũng hừ lạnh, ông ấy nắm tay Sở Phàm, cố tình la lớn giữa đám đông: “Đi nào con trai, theo bố nuôi lên ghế chủ tọa”.
“Chúng ta uống một chầu cho sướng!”
“Bố!”
Chu Dĩnh, nữ chính trong buổi tiệc ngày hôm nay đỏ mặt, cô ta bất mãn nhíu mày lại.
Ghế chủ tọa chỉ dành cho người có công danh hiển hách, để cho Sở Phàm ngồi ở đó còn ra thể thống gì nữa?
Rõ ràng đang làm mình mất mặt đây mà.
Cô ta bực dọc ngồi xuống, cùng hàn huyên với khách khứa xung quanh, không buồn quan tâm đến Sở Phàm nữa.
Coi anh như không khí vậy.
“Ấy, chú rể tương lai đến rồi kìa”.
“Chúc mừng nhé, chúc hai người trăm năm hạnh phúc”.
“Đúng thật là thanh niên tài năng, kim đồng ngọc nữ”.
Vào lúc này, đột nhiên có tiếng ca tụng rộ lên, chú rể tương lai Tôn Minh Hưng mặc áo vest đi giày da, phong độ ngời ngời khoác tay Chu Dĩnh đi kính rượu, cảm ơn thăm hỏi.
Trong lúc nhất thời, nổi bật tột cùng, chiếm hết sự chú ý của mọi người.
Chu Dĩnh có thể tìm được rể tài vừa đẹp trai vừa giàu có thế này khiến cho hàng xóm và họ hàng hâm mộ, ghen tị muốn chết, bọn họ không ngừng than oán bản thân mình không tốt số, không may mắn được như thế.
“Để tôi giới thiệu với anh, đây là chồng chưa cưới của tôi, Tôn Minh Hưng”, Chu Dĩnh đến trước mặt Sở Phàm, cô ta tỏ vẻ kiêu ngạo dạt dào giống như một con thiên nga trắng cao ngạo vậy.
“Anh ta là Sở Phàm, con nuôi của bố em”.
Sở Phàm hơi lơ đãng: Cô bé từng đeo bám theo mình như hình với bóng mà bây giờ chẳng còn muốn gọi mình một tiếng anh.
“Ồ?”
Tôn Minh Hưng vực dậy tinh thần, quan sát Sở Phàm thật kỹ. Anh ta đã từng nghe thấy một vài lời đồn, nói là Chu Dĩnh và anh là thanh mai trúc mã, Chu Long không thích con rể như mình.
Cái tên này có tư cách gì để làm tình địch với mình chứ?
“Nghe Dĩnh Dĩnh nhắc đến anh từ lâu rồi, tôi rất vui vì anh có thể đến tham dự tiệc đính hôn của chúng tôi”.
Tôn Minh Hưng nở nụ cười đầy ẩn ý, anh ta nở nụ cười nhiệt tình nhưng ánh mắt lại toát ra vẻ giễu cợt:
“Tôn Minh Hưng, cậu chủ của tập đoàn Tôn thị, phó tổng giám đốc đương nhiệm của tập đoàn Tôn thị, thu nhập một năm là một triệu tám, nhưng tôi sẽ tiếp quản Tôn thị từ tay bố mình sớm thôi. Dĩnh Dĩnh cưới tôi, chắc chắn tôi có thể đem lại hạnh phúc cho cô ấy”.
Anh ta ôm eo Chu Dĩnh như thể tuyên bố chủ quyền, làm ra vẻ người thắng lợi:
“Nghe nói anh đã nhập ngũ? Có thăng thức thành sĩ quan cấp tá chưa? Ồ, xem ra là chưa rồi, chứ bằng không sao anh lại giải ngũ”.
“Thời đại này ấy à, một người không có học vấn không có sở trường như anh khó mà có tương lai lắm…”
Chu Long đập ly rượu xuống bàn, ông ấy gắt gỏng: “Cậu không nói chuyện thì không ai nghĩ cậu câm đâu”.
Một công ty nhỏ tầm hai mươi triệu nhưng lại cứ ưa ra vẻ mình giàu có lắm, còn giả vờ ‘tập đoàn Tô thị’ gì chứ?
Chẳng qua chỉ là cố tình nâng cao giá trị của mình, muốn chà đạp Sở Phàm mà thôi.
Ánh mắt của ông ấy trở nên cay độc, chỉ cần nhìn là ông ấy hiểu ngay lòng dạ đen tối của tên Tôn Minh Hưng này.
“Sở Phàm là con trai của tôi, nó có thế nào thì cũng không đến phiên cậu hoa tay múa chân”.
“Bố vợ, con cũng chỉ quan tâm đến Sở Phàm thôi, đừng kích động”, Tôn Minh Hưng cười ha ha, ra vẻ chẳng sao cả, anh ta nhìn Sở Phàm với vẻ vênh váo rồi cất tiếng nói:
“Sở Phàm, chúng ta là người một nhà, tùy tiện nói vài câu thôi, anh sẽ không để ý đâu, đúng không?”
Vào giờ phút này, Sở Phàm tháo tai nghe xuống, anh chớp mắt: “Cậu nói gì?”
Khóe miệng Tôn Minh Hưng giần giật, cái tên này…
Chu Dĩnh bực mình: “Sở Phàm, anh không có phép lịch sự gì cả. Minh Hưng quan tâm đến anh nên mới nói với anh như thế, không ngờ anh hoàn toàn chẳng nghe gì cả?”
“Xin lỗi, thói quen nghề nghiệp”, Sở Phàm ung dung duỗi eo: “Trước giờ tôi không có hứng muốn nghe người khác nói huơu nói vượn”.
“Lãng phí thời gian”.
“Anh…”, Tôn Minh Hưng tức giận đến nỗi gương mặt đỏ bừng, bản thân mình làm ra vẻ hoàn hảo như thế mà cái tên này lại phớt lờ à?
Cái gì thế này!
Chu Dĩnh nghiến răng, cô ta hận cái tên Sở Phàm không mời mà đến muốn chết.
Chu Long lại vui vẻ vô cùng, ông ấy phá ra cười ha hả: “Giỏi lắm nhóc con, nào, uống với bố vài ly”.
“Bố, con kính bố”.
Sở Phàm thản nhiên uống rượu ăn mồi với Chu Long, chẳng phải vui vẻ lắm à, hoàn toàn phớt lờ con rể tương lai hoàn hảo như Tôn Minh Hưng, khiến cho sắc mặt anh ta u ám tột cùng.
Vào lúc này, Chu Dĩnh kéo tay Tôn Minh Hưng, cô ta dịu dàng nói: “Anh mới là con rể của nhà họ Chu, đừng chấp bố em”.
Ý của cô ta là cho dù Chu Long có thích Sở Phàm của ông ấy đến đâu đi chăng nữa cũng chẳng có ích gì cả.
Người ôm người đẹp về nhà chẳng phải là Tôn Minh Hưng sao?
Tốn Minh Hưng cảm thấy thoải hơn nhiều, anh ta cười cười rồi nói: “Sao lại thế được, tính tình bố ngay thẳng, anh đã quen rồi”.
Chỉ có điều anh ta âm thầm liếc mắt nhìn Sở Phàm rồi nở nụ cười lạnh!
Anh ta không dám làm gì Chu Long, nhưng còn Sở Phàm…
Dám làm mình mất mặt giữa đám đông à? Để xem xem hôm nay tao sẽ vả sưng mặt mày như thế nào!
Sau ba chén rượu, ăn đủ năm vị, khách khứa xung quanh lần lượt kính rượu Tôn Minh Hưng, lấy lòng cậu con rể quý có gia thế không tầm thường này.
Tôn Minh Hưng cũng hào phóng, cho dù là tìm việc hay là mượn tiền, thậm chí chuyện có liên quan đến quan chức cũng nhận giúp, điều này khiến cho anh ta trở thành tiêu điểm được khen ngợi giữa đám đông, vô cùng vinh quang!
Chu Dĩnh cũng cảm thấy tự hào và kích động, sắc mặt cô ta hồng hào, may mà ban đầu mắt mình không mù, cưới cái tên nghèo túng như Sở Phàm.
Chứ bằng không làm gì được nở mày nở mặt như ngày hôm nay!
Vào lúc này, Lưu Minh Hà đang ôm một bầu tâm sự đột ngột lên tiếng: “Minh Hưng, nhà con mở công ty lớn, chắc chắn cần người đáng tin cậy giúp sức”.
“Sở Phàm vừa mới giải ngũ trở về, nhất thời chưa tìm được công việc, hay là con sắp xếp một chỗ cho nó đi?”
“Lão già kia, vẫn còn nốc rượu của ông nữa hả, mau ra đây!”
Lưu Minh Hà kéo Sở Phàm, vui vẻ đến mức chẳng biết làm thế nào, bà ấy đằng hắng một tiếng rồi gào lên với Chu Long đang uống rượu ở bên trong: “Ra đây mà xem này, ai về rồi!”
Sở Phàm sờ mũi, mười năm rồi, tính cách của mẹ nuôi mình vẫn mạnh mẽ như thế.
“Bà già chết bằm, có xong chưa, bình thường bà không cho tôi uống rượu, hôm nay là ngày con gái đính hôn mà bà còn cản tôi?”, giọng nói thô kệch của một người đàn ông nhanh chóng vang lên từ trong phòng.
“Hôm nay cho dù ông trời có xuống thì cũng đừng hòng cản tôi…”
Một người đàn ông cường tráng mặt mũi đen sì ngậm tẩu hút thuốc, vừa lầm bầm chửi mắng vừa đi ra ngoài, ông ta trừng mắt, tỏ vẻ không chịu.
Sở Phàm cất tiếng: “Bố”.
Chu Long ngẩng đầu nhìn gò má của Sở Phàm, đột nhiên cơ thể của ông ấy run rẩy…
Cạch!
Đột nhiên tẩu hút thuốc trong tay ông ấy rớt ngay xuống đất.
Ông ấy bất ngờ đến nỗi nhéo đùi mình, rồi sau đó nhanh chóng đi đến trước mặt Sở Phàm, dường như có trăm ngàn lời muốn nói nhưng cuối cùng thì chỉ thốt ra được một câu.
“Về rồi à?”
Giọng nói của ông ta hơi run run.
“Con về rồi”, Sở Phàm đáp.
Chu Long siết chặt nắm tay, ông ta đấm mạnh vào lồng ngực của Sở Phàm, đôi mắt ửng đỏ: “Rắn chắc rồi, cũng cao hơn rồi”.
“Đi lính mấy năm cũng không uổng”.
Lưu Minh Hà tỏ vẻ bất mãn: “Nói xằng nói bậy cái gì đó, rõ ràng Tiểu Phàm ốm hơn rồi kìa, ông coi đi, con mình khổ đến cỡ nào hả”.
Chu Long chỉ bật cười ha ha, hai cánh tay rắn chắc mạnh mẽ của ông ấy chỉ vòng sang ôm vai Sở Phàm trong vô thức, nhưng rồi ông ấy lại phát hiện ra thằng nhóc xấu xa này đã cao hơn mình một cái đầu.
Đã là đàn ông rồi!
“Đi thôi, đi uống vài ly với bố”.
“Vâng”.
Sở Phàm theo Chu Long đi vào phòng, tình cha như núi, tuy im lặng nhưng lại sâu nặng.
Không cần phải lên tiếng, chỉ cần một hành động, một chén rượu mạnh là đủ rồi.
Sau khi Sở Phàm đến đây, bạn bè và hàng xóm vốn đang tụ tập chuyện trò đều bị thu hút, ai nấy cũng xì xầm chỉ trỏ Sở Phàm.
“Đây là con nuôi của ông Chu, chẳng phải mười năm trước đã đi lính rồi à, sao lại về rồi?”
“Còn sao nữa? Sống không nổi trong quân đội thì về chớ sao, nhìn cái bộ dạng nghèo túng của cậu ta kìa, chẳng nên cơm cháo gì”.
“Nhìn lúc còn nhỏ là đoán được tương lai sau này thế nào rồi, tôi nói từ lâu rồi mà, cái thằng này chẳng làm nên được trò trống gì đâu”.
“Nghe nói cậu ta là thanh mai trúc mã của Dĩnh Dĩnh, trước kia ông Chu có ý tác hợp bọn họ, may mà Dĩnh Dĩnh không cưới cậu ta, chứ bằng không lại làm lỡ dở tương lai của người ta”.
“Ha ha, chồng chưa cưới của Dĩnh Dĩnh là cậu ấm nhà giàu, trẻ trung tài năng. Cái thằng nghèo rớt mồng tơi này bắt tay cho người ta còn chưa xứng”.
“Lại chẳng phải thế à, cũng chỉ có mình vợ chồng nhà ông Chu coi cậu ta như cục cưng, có ai mà thèm cậu ta đâu chứ!”
Tiếng xì xầm tán chuyện của bọn họ lao xao bốn phía.
Vốn dĩ là một buổi tiệc đính hôn vui vẻ, thế mà bầu không khí lại trở nên kỳ dị trong phút chốc.
Sở Phàm lưu lạc cõi sống chết trong nhiều năm nay, đã nhìn thấu lòng người từ lâu, những lời ong tiếng ve này chẳng là cái thá gì cả.
Nhưng Lưu Minh Hà tính tình ngay thẳng mạnh mẽ không chịu đựng nữa, bà ấy chống nạng hùng hùng hổ hổ chửi đám bà tám kia một chặp, bảo ai mà dám nói nhăng nói cuội thì bà ấy sẽ tạt gáo nước rửa chân vào người ngay!
Chu Long cũng hừ lạnh, ông ấy nắm tay Sở Phàm, cố tình la lớn giữa đám đông: “Đi nào con trai, theo bố nuôi lên ghế chủ tọa”.
“Chúng ta uống một chầu cho sướng!”
“Bố!”
Chu Dĩnh, nữ chính trong buổi tiệc ngày hôm nay đỏ mặt, cô ta bất mãn nhíu mày lại.
Ghế chủ tọa chỉ dành cho người có công danh hiển hách, để cho Sở Phàm ngồi ở đó còn ra thể thống gì nữa?
Rõ ràng đang làm mình mất mặt đây mà.
Cô ta bực dọc ngồi xuống, cùng hàn huyên với khách khứa xung quanh, không buồn quan tâm đến Sở Phàm nữa.
Coi anh như không khí vậy.
“Ấy, chú rể tương lai đến rồi kìa”.
“Chúc mừng nhé, chúc hai người trăm năm hạnh phúc”.
“Đúng thật là thanh niên tài năng, kim đồng ngọc nữ”.
Vào lúc này, đột nhiên có tiếng ca tụng rộ lên, chú rể tương lai Tôn Minh Hưng mặc áo vest đi giày da, phong độ ngời ngời khoác tay Chu Dĩnh đi kính rượu, cảm ơn thăm hỏi.
Trong lúc nhất thời, nổi bật tột cùng, chiếm hết sự chú ý của mọi người.
Chu Dĩnh có thể tìm được rể tài vừa đẹp trai vừa giàu có thế này khiến cho hàng xóm và họ hàng hâm mộ, ghen tị muốn chết, bọn họ không ngừng than oán bản thân mình không tốt số, không may mắn được như thế.
“Để tôi giới thiệu với anh, đây là chồng chưa cưới của tôi, Tôn Minh Hưng”, Chu Dĩnh đến trước mặt Sở Phàm, cô ta tỏ vẻ kiêu ngạo dạt dào giống như một con thiên nga trắng cao ngạo vậy.
“Anh ta là Sở Phàm, con nuôi của bố em”.
Sở Phàm hơi lơ đãng: Cô bé từng đeo bám theo mình như hình với bóng mà bây giờ chẳng còn muốn gọi mình một tiếng anh.
“Ồ?”
Tôn Minh Hưng vực dậy tinh thần, quan sát Sở Phàm thật kỹ. Anh ta đã từng nghe thấy một vài lời đồn, nói là Chu Dĩnh và anh là thanh mai trúc mã, Chu Long không thích con rể như mình.
Cái tên này có tư cách gì để làm tình địch với mình chứ?
“Nghe Dĩnh Dĩnh nhắc đến anh từ lâu rồi, tôi rất vui vì anh có thể đến tham dự tiệc đính hôn của chúng tôi”.
Tôn Minh Hưng nở nụ cười đầy ẩn ý, anh ta nở nụ cười nhiệt tình nhưng ánh mắt lại toát ra vẻ giễu cợt:
“Tôn Minh Hưng, cậu chủ của tập đoàn Tôn thị, phó tổng giám đốc đương nhiệm của tập đoàn Tôn thị, thu nhập một năm là một triệu tám, nhưng tôi sẽ tiếp quản Tôn thị từ tay bố mình sớm thôi. Dĩnh Dĩnh cưới tôi, chắc chắn tôi có thể đem lại hạnh phúc cho cô ấy”.
Anh ta ôm eo Chu Dĩnh như thể tuyên bố chủ quyền, làm ra vẻ người thắng lợi:
“Nghe nói anh đã nhập ngũ? Có thăng thức thành sĩ quan cấp tá chưa? Ồ, xem ra là chưa rồi, chứ bằng không sao anh lại giải ngũ”.
“Thời đại này ấy à, một người không có học vấn không có sở trường như anh khó mà có tương lai lắm…”
Chu Long đập ly rượu xuống bàn, ông ấy gắt gỏng: “Cậu không nói chuyện thì không ai nghĩ cậu câm đâu”.
Một công ty nhỏ tầm hai mươi triệu nhưng lại cứ ưa ra vẻ mình giàu có lắm, còn giả vờ ‘tập đoàn Tô thị’ gì chứ?
Chẳng qua chỉ là cố tình nâng cao giá trị của mình, muốn chà đạp Sở Phàm mà thôi.
Ánh mắt của ông ấy trở nên cay độc, chỉ cần nhìn là ông ấy hiểu ngay lòng dạ đen tối của tên Tôn Minh Hưng này.
“Sở Phàm là con trai của tôi, nó có thế nào thì cũng không đến phiên cậu hoa tay múa chân”.
“Bố vợ, con cũng chỉ quan tâm đến Sở Phàm thôi, đừng kích động”, Tôn Minh Hưng cười ha ha, ra vẻ chẳng sao cả, anh ta nhìn Sở Phàm với vẻ vênh váo rồi cất tiếng nói:
“Sở Phàm, chúng ta là người một nhà, tùy tiện nói vài câu thôi, anh sẽ không để ý đâu, đúng không?”
Vào giờ phút này, Sở Phàm tháo tai nghe xuống, anh chớp mắt: “Cậu nói gì?”
Khóe miệng Tôn Minh Hưng giần giật, cái tên này…
Chu Dĩnh bực mình: “Sở Phàm, anh không có phép lịch sự gì cả. Minh Hưng quan tâm đến anh nên mới nói với anh như thế, không ngờ anh hoàn toàn chẳng nghe gì cả?”
“Xin lỗi, thói quen nghề nghiệp”, Sở Phàm ung dung duỗi eo: “Trước giờ tôi không có hứng muốn nghe người khác nói huơu nói vượn”.
“Lãng phí thời gian”.
“Anh…”, Tôn Minh Hưng tức giận đến nỗi gương mặt đỏ bừng, bản thân mình làm ra vẻ hoàn hảo như thế mà cái tên này lại phớt lờ à?
Cái gì thế này!
Chu Dĩnh nghiến răng, cô ta hận cái tên Sở Phàm không mời mà đến muốn chết.
Chu Long lại vui vẻ vô cùng, ông ấy phá ra cười ha hả: “Giỏi lắm nhóc con, nào, uống với bố vài ly”.
“Bố, con kính bố”.
Sở Phàm thản nhiên uống rượu ăn mồi với Chu Long, chẳng phải vui vẻ lắm à, hoàn toàn phớt lờ con rể tương lai hoàn hảo như Tôn Minh Hưng, khiến cho sắc mặt anh ta u ám tột cùng.
Vào lúc này, Chu Dĩnh kéo tay Tôn Minh Hưng, cô ta dịu dàng nói: “Anh mới là con rể của nhà họ Chu, đừng chấp bố em”.
Ý của cô ta là cho dù Chu Long có thích Sở Phàm của ông ấy đến đâu đi chăng nữa cũng chẳng có ích gì cả.
Người ôm người đẹp về nhà chẳng phải là Tôn Minh Hưng sao?
Tốn Minh Hưng cảm thấy thoải hơn nhiều, anh ta cười cười rồi nói: “Sao lại thế được, tính tình bố ngay thẳng, anh đã quen rồi”.
Chỉ có điều anh ta âm thầm liếc mắt nhìn Sở Phàm rồi nở nụ cười lạnh!
Anh ta không dám làm gì Chu Long, nhưng còn Sở Phàm…
Dám làm mình mất mặt giữa đám đông à? Để xem xem hôm nay tao sẽ vả sưng mặt mày như thế nào!
Sau ba chén rượu, ăn đủ năm vị, khách khứa xung quanh lần lượt kính rượu Tôn Minh Hưng, lấy lòng cậu con rể quý có gia thế không tầm thường này.
Tôn Minh Hưng cũng hào phóng, cho dù là tìm việc hay là mượn tiền, thậm chí chuyện có liên quan đến quan chức cũng nhận giúp, điều này khiến cho anh ta trở thành tiêu điểm được khen ngợi giữa đám đông, vô cùng vinh quang!
Chu Dĩnh cũng cảm thấy tự hào và kích động, sắc mặt cô ta hồng hào, may mà ban đầu mắt mình không mù, cưới cái tên nghèo túng như Sở Phàm.
Chứ bằng không làm gì được nở mày nở mặt như ngày hôm nay!
Vào lúc này, Lưu Minh Hà đang ôm một bầu tâm sự đột ngột lên tiếng: “Minh Hưng, nhà con mở công ty lớn, chắc chắn cần người đáng tin cậy giúp sức”.
“Sở Phàm vừa mới giải ngũ trở về, nhất thời chưa tìm được công việc, hay là con sắp xếp một chỗ cho nó đi?”