Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 77
Chương 77: Có tôi ở đây, sao phải sợ?
Nhưng vị Quân thần huyền thoại của Tây Dã kia ăn ở và hành động bí ẩn lắm.
Tuy hiện giờ đã nổi tiếng khắp nơi, nhưng tên thật, ngoại hình và lai lịch của anh vẫn là bí mật hàng đầu ở quân đội, khắp cả nước Đông Hoa cũng rất hiếm người từng thật sự gặp được anh.
Bức ảnh đó của Vân Mộc Văn cũng chỉ là một bức chụp bóng lưng của danh tướng huyền thoại đó thôi.
Một thân quân phục phẳng phiu, áo khoác ngoài tung bay theo gió, khí thế ngút trời, phong nhã tài hoa độc nhất vô nhị!
“Nhưng nhìn khí chất qua bóng lưng của anh Sở này quả thật khá giống Quân thần huyền thoại ở Long Hồn kia”, đôi mắt Vân Mộc Văn bừng sáng, lòng thầm nghĩ.
Lúc này, bên trong căn phòng, Mã Minh Nguyên đang giới thiệu cho Sở Phàm mấy người đứng đầu ở Giang Bắc: “Anh Sở, để tôi giới thiệu chút”.
“Người này là Bạch Vỹ, được gọi là ‘Bạch Diện Thư Sinh’, là người đứng đầu trong thế giới ngầm ở Đông Thành”, một người đàn ông ôn hòa nho nhã, dáng người thon dài khẽ mỉm cười.
“Đây là góa phụ Hắc - người đứng đầu Tây Thành”, người phụ nữ duyên dáng quyến rũ trong chiếc váy dài đỏ rực, đôi môi đỏ mọng mấp máy và đôi mắt xinh đẹp khiến người ta phải mê mẩn.
“Vị này là Bộc Hải, là người đứng đầu Nam Thành”, một người đàn ông to lớn cao một mét chín, tóc đỏ lạnh lùng hừ một tiếng, anh ta xoay tròn hai quả cầu nhỏ bằng sắt trong tay với vẻ mặt đầy kiêu ngạo.
Sở Phàm chỉ bình tĩnh gật đầu, thu hết tất cả dáng vẻ của mấy người đứng đầu trong khu Giang Bắc vào trong tầm mắt.
Khu Giang Bắc có năm thành phố gồm Đông Tây Nam Bắc và trung tâm, nó được xây dựng xoay quanh Giang Lăng, chỉ có điều trong số những người đã đến lại thiếu mất hai người đứng đầu của hai thành phố, chẳng biết là như nào.
Mã Minh Nguyên vẫn muốn giới thiệu qua về Sở Phàm, nhưng Bộc Hải lại xua tay, khó chịu hừ lạnh một cái: “Thôi khỏi, ông Mã, tôi không rảnh để trò chuyện cùng mấy tên bất tài này”.
Anh ta ghét nhất là loại người bất tài, chẳng có chút bản lĩnh nào, chỉ biết lên mặt là giỏi, còn dẫn theo một cô gái đẹp nghiêng nước nghiêng thành như Vân Mộc Văn bên cạnh như vậy thì sao có thể không khiến anh ta ghen tị căm hận cho được.
Nhìn cái đã biết là đám con em nhà giàu sang quyền quý chạy tới gây rối.
Sở Phàm thản nhiên cười, chán chẳng thèm để tâm tới loại người này.
Mã Minh Nguyên chợt biến sắc, khẽ nói: “Bộc Hải, anh Sở là khách quý do tôi mời tới, anh tôn trọng một chút cho tôi”.
Bộc Hải cười miệt thị, trông là biết anh ta chỉ khâm phục người mạnh, chứ không phải loại cậu ấm như vậy.
“Ha ha, Hội trưởng Mã, để tôi xem thử coi ông lại mời vị khách quý thần tiên ở đâu tới đây?”
Lúc này, bên ngoài vang lên giọng cười sảng khoái của một ông lão, như tiếng sấm nổ vang rền bên tai.
Tiếp sau đó, một ông lão mặc bộ đồ luyện võ màu trắng, chân đi giày vải dệt thủ công hiên ngang bước vào phòng khách, mái tóc bạc chải chuốt tỉ mỉ, tuy lão đã ngoài sáu mươi tuổi, nhưng da dẻ vẫn hồng hào, tràn đầy sức sống, ngay cả thanh niên cũng phải tự thấy xấu hổ.
Theo sau lão là mười mấy học trò học võ, hừng hực khí thế.
“Ông Mộ Dung tới rồi”, hai mắt Mã Minh Nguyên bỗng sáng bừng, vội vàng đứng dậy tiếp đón: “Các vị, vị này là ông Mộ Dung - nhân vật được mọi người kính trọng trong giới võ đạo Giang Lăng chúng ta, là người quản lý võ đường Chấn Hồng, cao thủ bậc nhất trong Giang Bắc”.
Hai mắt Vân Mộc Văn đột nhiên sáng lên, cô ấy rất kích động.
Mấy người đứng đầu đang ngồi xung quanh vội vàng đứng dậy, ngay cả một người trước giờ luôn ngạo mạn, tự cao tự đại như Bộc Hải cũng đầy cung kính mà chào hỏi:
“Ông Mộ Dung”.
“Chào ông”.
Không ngờ Mã Minh Nguyên lại mời lão đến, lão là cao thủ bậc nhất ở Giang Bắc, ngôi sao sáng trong võ đạo, có ông Mộ Dung tới làm chủ, dù có mười Chu Kiến Hòa cũng không đủ.
“Ha ha, các vị khách sáo rồi, hư danh, đều là hư danh mà thôi”, Mộ Dung Thích cười ha ha xua tay, nhưng vẻ mặt lại dương dương tự đắc, tràn đầy vẻ kiêu ngạo, hiển nhiên lão nên ngồi trên vị trí chủ trì cao quý nhất.
Là ngôi sao sáng trong giới võ đạo Giang Lăng, lão nổi tiếng đã lâu nên đương nhiên có được sự tự tin và tư cách đó.
Nhưng chẳng mấy chốc Mộ Dung Thích lại phát hiện người ngồi trên vị trí chủ trì cùng lão lại là cậu thanh niên ngoài hai mươi tuổi.
Một thằng bé trạc tuổi với đám học trò thế hệ thứ hai của lão mà cũng có tư cách ngồi ngang hàng với lão ư?
Như vậy còn ra thể thống gì?
Mộ Dung Thích nhíu mày, không vui hừ lạnh một tiếng: “Hội trưởng Mã, thằng bé này chính là khách quý mà ông mời tới sao? Ông bảo cậu ta ra mặt đối phó với Chu Kiến Hòa là muốn để cậu ta tìm đường chết à?”
Đám học trò xung quanh cũng nhìn chằm chằm vào Sở Phàm với ánh mắt chẳng tốt đẹp gì.
“Chuyện này, ông Mộ Dung, là tôi mời anh Sở tới làm nhân vật lớn trông coi địa bàn, còn giải thi đấu quyền anh bên Chu Kiến Hòa vẫn cần ông quản lý”, Mã Minh Nguyên đột nhiên đổ đầy mồ hôi, ông ta liếc nhìn Sở Phàm, khi thấy sắc mặt người đằng sau vẫn bình thản thì ông ta mới thở phào nhẹ nhõm, mở miệng nói.
Mộ Dung Thích ngạc nhiên liếc nhìn Sở Phàm, thầm nghĩ chẳng lẽ anh là cậu ấm của gia đình quyền quý, có lai lịch khủng ư?
Vân Mộc Văn đầy kích động, kính trọng nói: “Ông Mộ Dung, tôi tới đây là để coi ông ra tay đó”.
“Ha ha, cô bé này cũng thú vị thật”.
Thấy Sở Phàm và Vân Mộc Văn ngồi cạnh nhau, nên theo bản năng Mộ Dung Thích tưởng bọn họ tới cùng nhau, do đó ý của Vân Mộc Văn hiển nhiên cũng chính là ý của Sở Phàm.
Thì ra là những thanh niên ngưỡng mộ tiếng tăm của mình, tới để chiêm ngưỡng và quỳ lễ.
Lão vuốt râu dài, liếc nhìn Sở Phàm đầy đắc ý, tưởng như đã ban cho anh một vận may lớn lao.
“Cũng được, cứ để cậu nhóc này đi theo tôi học mấy chiêu thức đặc biệt và độc nhất vô nhị, nhưng có thể lĩnh hội được bao nhiêu thì phải xem may mắn của cậu rồi”.
Đám học trò xung quanh sắp hâm mộ đố kỵ chết mất, bọn họ đã đi theo Mộ Dung Thích năm sáu năm rồi thế mà vẫn đang đứng tấn, còn Sở Phàm này vừa gặp mặt đã có thể lĩnh hội được kiến thức độc nhất vô nhị của thầy, đây đúng là món quà trời ban cho.
Sở Phàm ngồi bên cạnh nở nụ cười xem thường, kẻ có thể mất mạng dưới một cái tát của anh lấy đâu ra dũng khỉ để nói khoác không biết ngượng, bảo anh đi theo lão học?
Nhưng hiếm lắm mới gặp được một vị võ giả tập võ cổ, anh cũng chẳng hứng thú để coi Mộ Dung Thích biểu diễn, chỉ coi như là xem khỉ diễn xiếc.
Đám người đứng đầu ngồi xung quanh đột nhiên cũng hùa theo nịnh hót, đúng là sắp tâng bốc Mộ Dung Thích lên tận trời rồi.
“Chắc các vị đã nghe tới chuyện đêm qua tên khốn Chu Kiến Hòa dẫn hai võ giả đuổi giết tới tận đây, Bắc Thành và Trung Thành đã bị chiếm đóng, ông Vương và Tam Gia đều bị ông ta giết rồi”, góa phụ Hắc chớp mắt, nói với giọng u ám.
“Cái gì cơ?”
Vừa dứt lời, Mã Minh Nguyên liền sững sờ, sắc mặt những người khác cũng thay đổi rõ rệt.
Hôm nay trong sáu người đứng đầu khu Giang Bắc thiếu mất hai người, bọn họ còn tưởng là có chuyện gì nên hai người đó mới đến muộn, không ngờ lại bị giết chết.
Tam Gia của phía Bắc Thành, ông Vương của Trung Thành đều là những người đứng đầu trong thế giới ngầm uy tín lâu năm, cả Giang Bắc cũng chỉ có hai người đó là có kinh nghiệm từng trải nhất, có đàn em nhiều nhất và lý lịch vững vàng nhất, thế mà nay lại bị tên khốn Chu Kiến Hòa giết chết, cướp mất địa bàn ư?
Điều này bỗng khiến tất cả mọi người bàng hoàng sợ hãi.
Hai tên võ giả bên cạnh Chu Kiến Hòa phải dũng mãnh tới mức độ nào đây?
Nếu cứ bỏ qua cho tên điên này thì chẳng phải họ sẽ là người bị giết tiếp theo ư?
“Hừ, có tôi ở đây, một Chu Kiến Hòa nhỏ bé thì có gì phải sợ?”
Lúc này, Mộ Dung Thích lại ngạo nghễ liếc nhìn đám người đứng đầu đang hoảng hốt lo sợ rồi cười ha ha: “Đừng nói ông ta có hai võ giả, dù là mười hay hai mươi tên võ giả thì tôi cũng giết hết cho các người coi”.
Lão đập mạnh tay phải xuống bàn, chiếc bàn gỗ lim vô cùng cứng chắc kia bỗng rung lên cực mạnh.
Khi lão nhấc tay lên, trên mặt bàn hằn rõ dấu tay sống động sâu chừng hai centimet, lộ ra cả những đường chỉ tay nhỏ!
Quả đó mà tát vào người khác thì chắc đã tát người ta gãy xương rồi. Lòng mọi người chợt hoảng sợ.
“Hay, võ giỏi! Ông Mộ Dung, không hổ danh là cao thủ bậc nhất Giang Lăng”, đám Mã Minh Nguyên bỗng vô cùng thích thú.
Còn Vân Mộc Văn lại quay khuôn mặt sửng sốt sang liếc nhìn Sở Phàm ở bên cạnh, cô ấy nhớ rõ rằng vừa nãy lúc ở bên ngoài Sở Phàm đã xuyên thủng tấm thép bằng năm ngón tay. Sức lực đó không biết mạnh hơn Mộ Dung Thích bao nhiêu lần, hơn nữa xem ra anh cũng chưa dùng hết sức.
Chẳng lẽ Sở Phàm còn mạnh hơn cả Mộ Dung Thích ư?
Suy nghĩ này vừa nảy lên đã khiến Vân Mộc Văn khiếp sợ, Mộ Dung Thích được công nhận là cao thủ bậc nhất Giang Lăng, là ngôi sao sáng trong giới võ đạo đó.
‘Bạch Diên Thư Sinh’ ôn hòa nho nhã lại sáng bừng hai mắt: “Không ngờ nội lực của ông Mộ Dung đã vận dụng được tới cảnh giới này, e là đã đạt tới cảnh giới đỉnh cao ngũ phẩm rồi nhỉ?”
Mộ Dung Thích chỉ lạnh lùng cười, thế nhưng một học trò phía sau lại kiêu ngạo hừ lạnh một tiếng: “Đỉnh cao ngũ phẩm có là gì, thầy tôi đã đạt tới cảnh giới võ giả lục phẩm từ một năm trước rồi”.
Ầm--
Lời vừa dứt, bỗng gây chấn động cả hội trường.
Võ đạo cửu phẩm, thất phẩm gia nhập môn phái!
Không ngờ Mộ Dung Thích đã đạt tới cảnh giới võ giả lục phẩm, nếu tiến thêm nữa thì chính là cảnh giới tông sư, nhân vật như long thần trên trời. Ở trong Giang Bắc tồn tại rất ít, không hổ danh là cao thủ bậc nhất Giang Lăng!
Có cao thủ thuộc cảnh giới này ở đây thì còn phải sợ Chu Kiến Hòa sao?
Đám người đứng đầu cũng đầy vui sướng, vô cùng tự tin.
Còn Sở Phàm lại suy nghĩ rồi mỉm cười, võ giả lục phẩm, ừ, được đó.
Trong quân Tây Dã của anh đủ để xếp một hàng dài.
Có thể lo được hai mươi ba mươi người cơ.
Xem ra nhân tài trong giới võ đạo Giang Bắc ít thật.
Đúng lúc này, đột nhiên ‘ầm’ một tiếng, cửa phòng bị người ta đá văng ra, tiếp sau đó, một người đàn ông vạm vỡ mặt mày xám xịt hung ác bước vào:
“Các vị, lâu rồi không gặp, Chu Kiếm Hòa tôi lại quay trở lại để trả thù đây!”
Nhưng vị Quân thần huyền thoại của Tây Dã kia ăn ở và hành động bí ẩn lắm.
Tuy hiện giờ đã nổi tiếng khắp nơi, nhưng tên thật, ngoại hình và lai lịch của anh vẫn là bí mật hàng đầu ở quân đội, khắp cả nước Đông Hoa cũng rất hiếm người từng thật sự gặp được anh.
Bức ảnh đó của Vân Mộc Văn cũng chỉ là một bức chụp bóng lưng của danh tướng huyền thoại đó thôi.
Một thân quân phục phẳng phiu, áo khoác ngoài tung bay theo gió, khí thế ngút trời, phong nhã tài hoa độc nhất vô nhị!
“Nhưng nhìn khí chất qua bóng lưng của anh Sở này quả thật khá giống Quân thần huyền thoại ở Long Hồn kia”, đôi mắt Vân Mộc Văn bừng sáng, lòng thầm nghĩ.
Lúc này, bên trong căn phòng, Mã Minh Nguyên đang giới thiệu cho Sở Phàm mấy người đứng đầu ở Giang Bắc: “Anh Sở, để tôi giới thiệu chút”.
“Người này là Bạch Vỹ, được gọi là ‘Bạch Diện Thư Sinh’, là người đứng đầu trong thế giới ngầm ở Đông Thành”, một người đàn ông ôn hòa nho nhã, dáng người thon dài khẽ mỉm cười.
“Đây là góa phụ Hắc - người đứng đầu Tây Thành”, người phụ nữ duyên dáng quyến rũ trong chiếc váy dài đỏ rực, đôi môi đỏ mọng mấp máy và đôi mắt xinh đẹp khiến người ta phải mê mẩn.
“Vị này là Bộc Hải, là người đứng đầu Nam Thành”, một người đàn ông to lớn cao một mét chín, tóc đỏ lạnh lùng hừ một tiếng, anh ta xoay tròn hai quả cầu nhỏ bằng sắt trong tay với vẻ mặt đầy kiêu ngạo.
Sở Phàm chỉ bình tĩnh gật đầu, thu hết tất cả dáng vẻ của mấy người đứng đầu trong khu Giang Bắc vào trong tầm mắt.
Khu Giang Bắc có năm thành phố gồm Đông Tây Nam Bắc và trung tâm, nó được xây dựng xoay quanh Giang Lăng, chỉ có điều trong số những người đã đến lại thiếu mất hai người đứng đầu của hai thành phố, chẳng biết là như nào.
Mã Minh Nguyên vẫn muốn giới thiệu qua về Sở Phàm, nhưng Bộc Hải lại xua tay, khó chịu hừ lạnh một cái: “Thôi khỏi, ông Mã, tôi không rảnh để trò chuyện cùng mấy tên bất tài này”.
Anh ta ghét nhất là loại người bất tài, chẳng có chút bản lĩnh nào, chỉ biết lên mặt là giỏi, còn dẫn theo một cô gái đẹp nghiêng nước nghiêng thành như Vân Mộc Văn bên cạnh như vậy thì sao có thể không khiến anh ta ghen tị căm hận cho được.
Nhìn cái đã biết là đám con em nhà giàu sang quyền quý chạy tới gây rối.
Sở Phàm thản nhiên cười, chán chẳng thèm để tâm tới loại người này.
Mã Minh Nguyên chợt biến sắc, khẽ nói: “Bộc Hải, anh Sở là khách quý do tôi mời tới, anh tôn trọng một chút cho tôi”.
Bộc Hải cười miệt thị, trông là biết anh ta chỉ khâm phục người mạnh, chứ không phải loại cậu ấm như vậy.
“Ha ha, Hội trưởng Mã, để tôi xem thử coi ông lại mời vị khách quý thần tiên ở đâu tới đây?”
Lúc này, bên ngoài vang lên giọng cười sảng khoái của một ông lão, như tiếng sấm nổ vang rền bên tai.
Tiếp sau đó, một ông lão mặc bộ đồ luyện võ màu trắng, chân đi giày vải dệt thủ công hiên ngang bước vào phòng khách, mái tóc bạc chải chuốt tỉ mỉ, tuy lão đã ngoài sáu mươi tuổi, nhưng da dẻ vẫn hồng hào, tràn đầy sức sống, ngay cả thanh niên cũng phải tự thấy xấu hổ.
Theo sau lão là mười mấy học trò học võ, hừng hực khí thế.
“Ông Mộ Dung tới rồi”, hai mắt Mã Minh Nguyên bỗng sáng bừng, vội vàng đứng dậy tiếp đón: “Các vị, vị này là ông Mộ Dung - nhân vật được mọi người kính trọng trong giới võ đạo Giang Lăng chúng ta, là người quản lý võ đường Chấn Hồng, cao thủ bậc nhất trong Giang Bắc”.
Hai mắt Vân Mộc Văn đột nhiên sáng lên, cô ấy rất kích động.
Mấy người đứng đầu đang ngồi xung quanh vội vàng đứng dậy, ngay cả một người trước giờ luôn ngạo mạn, tự cao tự đại như Bộc Hải cũng đầy cung kính mà chào hỏi:
“Ông Mộ Dung”.
“Chào ông”.
Không ngờ Mã Minh Nguyên lại mời lão đến, lão là cao thủ bậc nhất ở Giang Bắc, ngôi sao sáng trong võ đạo, có ông Mộ Dung tới làm chủ, dù có mười Chu Kiến Hòa cũng không đủ.
“Ha ha, các vị khách sáo rồi, hư danh, đều là hư danh mà thôi”, Mộ Dung Thích cười ha ha xua tay, nhưng vẻ mặt lại dương dương tự đắc, tràn đầy vẻ kiêu ngạo, hiển nhiên lão nên ngồi trên vị trí chủ trì cao quý nhất.
Là ngôi sao sáng trong giới võ đạo Giang Lăng, lão nổi tiếng đã lâu nên đương nhiên có được sự tự tin và tư cách đó.
Nhưng chẳng mấy chốc Mộ Dung Thích lại phát hiện người ngồi trên vị trí chủ trì cùng lão lại là cậu thanh niên ngoài hai mươi tuổi.
Một thằng bé trạc tuổi với đám học trò thế hệ thứ hai của lão mà cũng có tư cách ngồi ngang hàng với lão ư?
Như vậy còn ra thể thống gì?
Mộ Dung Thích nhíu mày, không vui hừ lạnh một tiếng: “Hội trưởng Mã, thằng bé này chính là khách quý mà ông mời tới sao? Ông bảo cậu ta ra mặt đối phó với Chu Kiến Hòa là muốn để cậu ta tìm đường chết à?”
Đám học trò xung quanh cũng nhìn chằm chằm vào Sở Phàm với ánh mắt chẳng tốt đẹp gì.
“Chuyện này, ông Mộ Dung, là tôi mời anh Sở tới làm nhân vật lớn trông coi địa bàn, còn giải thi đấu quyền anh bên Chu Kiến Hòa vẫn cần ông quản lý”, Mã Minh Nguyên đột nhiên đổ đầy mồ hôi, ông ta liếc nhìn Sở Phàm, khi thấy sắc mặt người đằng sau vẫn bình thản thì ông ta mới thở phào nhẹ nhõm, mở miệng nói.
Mộ Dung Thích ngạc nhiên liếc nhìn Sở Phàm, thầm nghĩ chẳng lẽ anh là cậu ấm của gia đình quyền quý, có lai lịch khủng ư?
Vân Mộc Văn đầy kích động, kính trọng nói: “Ông Mộ Dung, tôi tới đây là để coi ông ra tay đó”.
“Ha ha, cô bé này cũng thú vị thật”.
Thấy Sở Phàm và Vân Mộc Văn ngồi cạnh nhau, nên theo bản năng Mộ Dung Thích tưởng bọn họ tới cùng nhau, do đó ý của Vân Mộc Văn hiển nhiên cũng chính là ý của Sở Phàm.
Thì ra là những thanh niên ngưỡng mộ tiếng tăm của mình, tới để chiêm ngưỡng và quỳ lễ.
Lão vuốt râu dài, liếc nhìn Sở Phàm đầy đắc ý, tưởng như đã ban cho anh một vận may lớn lao.
“Cũng được, cứ để cậu nhóc này đi theo tôi học mấy chiêu thức đặc biệt và độc nhất vô nhị, nhưng có thể lĩnh hội được bao nhiêu thì phải xem may mắn của cậu rồi”.
Đám học trò xung quanh sắp hâm mộ đố kỵ chết mất, bọn họ đã đi theo Mộ Dung Thích năm sáu năm rồi thế mà vẫn đang đứng tấn, còn Sở Phàm này vừa gặp mặt đã có thể lĩnh hội được kiến thức độc nhất vô nhị của thầy, đây đúng là món quà trời ban cho.
Sở Phàm ngồi bên cạnh nở nụ cười xem thường, kẻ có thể mất mạng dưới một cái tát của anh lấy đâu ra dũng khỉ để nói khoác không biết ngượng, bảo anh đi theo lão học?
Nhưng hiếm lắm mới gặp được một vị võ giả tập võ cổ, anh cũng chẳng hứng thú để coi Mộ Dung Thích biểu diễn, chỉ coi như là xem khỉ diễn xiếc.
Đám người đứng đầu ngồi xung quanh đột nhiên cũng hùa theo nịnh hót, đúng là sắp tâng bốc Mộ Dung Thích lên tận trời rồi.
“Chắc các vị đã nghe tới chuyện đêm qua tên khốn Chu Kiến Hòa dẫn hai võ giả đuổi giết tới tận đây, Bắc Thành và Trung Thành đã bị chiếm đóng, ông Vương và Tam Gia đều bị ông ta giết rồi”, góa phụ Hắc chớp mắt, nói với giọng u ám.
“Cái gì cơ?”
Vừa dứt lời, Mã Minh Nguyên liền sững sờ, sắc mặt những người khác cũng thay đổi rõ rệt.
Hôm nay trong sáu người đứng đầu khu Giang Bắc thiếu mất hai người, bọn họ còn tưởng là có chuyện gì nên hai người đó mới đến muộn, không ngờ lại bị giết chết.
Tam Gia của phía Bắc Thành, ông Vương của Trung Thành đều là những người đứng đầu trong thế giới ngầm uy tín lâu năm, cả Giang Bắc cũng chỉ có hai người đó là có kinh nghiệm từng trải nhất, có đàn em nhiều nhất và lý lịch vững vàng nhất, thế mà nay lại bị tên khốn Chu Kiến Hòa giết chết, cướp mất địa bàn ư?
Điều này bỗng khiến tất cả mọi người bàng hoàng sợ hãi.
Hai tên võ giả bên cạnh Chu Kiến Hòa phải dũng mãnh tới mức độ nào đây?
Nếu cứ bỏ qua cho tên điên này thì chẳng phải họ sẽ là người bị giết tiếp theo ư?
“Hừ, có tôi ở đây, một Chu Kiến Hòa nhỏ bé thì có gì phải sợ?”
Lúc này, Mộ Dung Thích lại ngạo nghễ liếc nhìn đám người đứng đầu đang hoảng hốt lo sợ rồi cười ha ha: “Đừng nói ông ta có hai võ giả, dù là mười hay hai mươi tên võ giả thì tôi cũng giết hết cho các người coi”.
Lão đập mạnh tay phải xuống bàn, chiếc bàn gỗ lim vô cùng cứng chắc kia bỗng rung lên cực mạnh.
Khi lão nhấc tay lên, trên mặt bàn hằn rõ dấu tay sống động sâu chừng hai centimet, lộ ra cả những đường chỉ tay nhỏ!
Quả đó mà tát vào người khác thì chắc đã tát người ta gãy xương rồi. Lòng mọi người chợt hoảng sợ.
“Hay, võ giỏi! Ông Mộ Dung, không hổ danh là cao thủ bậc nhất Giang Lăng”, đám Mã Minh Nguyên bỗng vô cùng thích thú.
Còn Vân Mộc Văn lại quay khuôn mặt sửng sốt sang liếc nhìn Sở Phàm ở bên cạnh, cô ấy nhớ rõ rằng vừa nãy lúc ở bên ngoài Sở Phàm đã xuyên thủng tấm thép bằng năm ngón tay. Sức lực đó không biết mạnh hơn Mộ Dung Thích bao nhiêu lần, hơn nữa xem ra anh cũng chưa dùng hết sức.
Chẳng lẽ Sở Phàm còn mạnh hơn cả Mộ Dung Thích ư?
Suy nghĩ này vừa nảy lên đã khiến Vân Mộc Văn khiếp sợ, Mộ Dung Thích được công nhận là cao thủ bậc nhất Giang Lăng, là ngôi sao sáng trong giới võ đạo đó.
‘Bạch Diên Thư Sinh’ ôn hòa nho nhã lại sáng bừng hai mắt: “Không ngờ nội lực của ông Mộ Dung đã vận dụng được tới cảnh giới này, e là đã đạt tới cảnh giới đỉnh cao ngũ phẩm rồi nhỉ?”
Mộ Dung Thích chỉ lạnh lùng cười, thế nhưng một học trò phía sau lại kiêu ngạo hừ lạnh một tiếng: “Đỉnh cao ngũ phẩm có là gì, thầy tôi đã đạt tới cảnh giới võ giả lục phẩm từ một năm trước rồi”.
Ầm--
Lời vừa dứt, bỗng gây chấn động cả hội trường.
Võ đạo cửu phẩm, thất phẩm gia nhập môn phái!
Không ngờ Mộ Dung Thích đã đạt tới cảnh giới võ giả lục phẩm, nếu tiến thêm nữa thì chính là cảnh giới tông sư, nhân vật như long thần trên trời. Ở trong Giang Bắc tồn tại rất ít, không hổ danh là cao thủ bậc nhất Giang Lăng!
Có cao thủ thuộc cảnh giới này ở đây thì còn phải sợ Chu Kiến Hòa sao?
Đám người đứng đầu cũng đầy vui sướng, vô cùng tự tin.
Còn Sở Phàm lại suy nghĩ rồi mỉm cười, võ giả lục phẩm, ừ, được đó.
Trong quân Tây Dã của anh đủ để xếp một hàng dài.
Có thể lo được hai mươi ba mươi người cơ.
Xem ra nhân tài trong giới võ đạo Giang Bắc ít thật.
Đúng lúc này, đột nhiên ‘ầm’ một tiếng, cửa phòng bị người ta đá văng ra, tiếp sau đó, một người đàn ông vạm vỡ mặt mày xám xịt hung ác bước vào:
“Các vị, lâu rồi không gặp, Chu Kiếm Hòa tôi lại quay trở lại để trả thù đây!”