Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 62
Chương 62: Giới võ đạo
Tình cảnh mờ ám ướt át bị một đại mỹ nữ yểu điệu nhào vào lòng khiến Sở Phàm vừa sửng sốt vừa mơ hồ.
“Thưa anh, thật ngại quá, phối hợp với tôi một chút thôi”, lúc này, Hestia kề sát môi bên tai Sở Phàm nói khẽ.
Cô ấy nhìn sang Từ Minh đang sa sầm mặt ở một bên, hơi bực bội trừng anh ta, cạn lời nói:
“Người này vẫn luôn bám lấy tôi, đuổi mãi không chịu đi, rất đáng ghét, anh giả làm bạn trai tôi, đuổi anh ta đi giúp tôi đi, hì hì”.
Sở Phàm hơi bất đắc dĩ, lắc đầu cười.
Câu hồng nhan hoạ thuỷ này không phải không có đạo lý, đại mỹ nữ nghiêng nước nghiêng thành như Hestia, sinh ra trong thời đại nào cũng đều có cấp bậc hoạ thuỷ.
Hơn nữa loại con nhà giàu tự thấy gia thế không tệ mà vô cùng tự tin không chút kiêng dè theo đuổi người đẹp như Từ Minh, Sở Phàm cũng không có thiện cảm gì, gật đầu xem như đồng ý.
“Cảm ơn anh”.
Hestia cười vui vẻ, cô ấy vô cùng thân thiết kéo tay Sở Phàm, cười ngọt ngào, trông hai người giống như một cặp tình nhân đang yêu nhau tha thiết vậy, không có chút cảm giác gượng gạo nào.
Sở Phàm cũng thấy thú vị, lúc này nữ vương kiêu ngạo lạnh lùng của thung lũng Vui Vẻ, người một tay sáng lập đế quốc thương mại trị giá hai trăm tỷ đô lại trông như một cô gái nhỏ, thật sự có hơi thú vị.
“Thưa anh, bạn trai của tôi đến rồi, mong anh nhường chỗ cho chúng tôi, cảm ơn”, Hestia nói với Từ Minh đang trợn mắt há mồm ở bên cạnh.
Từ Minh giật giật khoé môi, sắc mặt trở nên cực kỳ khó coi.
Anh ta không ngờ người đẹp phương Tây này lại nói tiếng Hoa thành thạo như thế, lại còn có bạn trai rồi nữa?
Nói vậy, những gì mình nói khi nãy cô ấy đều hiểu, rõ ràng là trêu đùa mình như khỉ mà?!
Từ Minh quan sát Sở Phàm từ trên xuống dưới, trong lòng lại cực kỳ căm tức và khó chịu, thằng ranh này trông cả người còn không có nỗi năm trăm tệ, muốn tiền không có tiền, muốn tài hoa không có tài hoa, chỉ có vẻ ngoài trông được một chút thôi.
Dựa vào cái gì có thể có được người phụ nữ cực phẩm như thế này chứ?
Từ Minh vô cùng ghen tị, muốn la lên phí của trời, ông trời không có mắt!
Nhưng Từ Minh cũng là một tay lão luyện trong tình trường, sao có thể cam lòng rời đi được?
Anh ta chỉnh lại cà vạt của mình, đứng dậy duỗi tay với Sở Phàm, tự tin mà nhiệt tình nói: “Ồ, thì ra là bạn trai của quý cô xinh đẹp đây, chào anh, xin tự giới thiệu, tôi tên Từ Minh, làm tài chính ngoại thương, chủ tịch của Ngân hàng Nông nghiệp là bố tôi”.
Anh ta nở nụ cười kiêu ngạo nhìn Sở Phàm: “Nếu đã gặp nhau chính là có duyên, thôi thì kết bạn đi, chúng ta ngồi xuống cùng nhau tán gẫu, thế nào?”
Từ Minh tự thấy mình đang ban ơn cho Sở Phàm, anh ta đường đường là con trai của chủ tịch ngân hàng, nhân vật của giới thượng lưu chân chính, nếu là mọi khi, một người ở tầng dưới chót như Sở Phàm sao mà có cơ hội tiếp xúc với mình được?
Bây giờ anh ta chịu ngồi cùng một bàn với Sở Phàm là phúc phần lớn của anh, mặc dù anh ta có mưu đồ quấy rối bạn gái của Sở Phàm, có mục đích riêng.
Nhưng Từ Minh vẫn cực kỳ có tự tin nheo mắt lại, vô cùng chờ mong hành động tiếp theo của Sở Phàm.
Là vừa mừng vừa lo, là nịnh nọt lấy lòng, hay là biết điều hiểu chuyện, chủ động rời đi, tặng cô gái cực phẩm này lại cho mình.
Nếu là vậy, anh ta không ngại nhận tên này làm đàn em, để anh đi sau lưng mình uống chút canh thịt…
“Không có hứng thú, tạm biệt”.
Nhưng Sở Phàm chỉ lạnh nhạt đáp lại một câu, ngay cả nhìn Từ Minh một cái cũng lười, ôm vòng eo mềm mại của Hestia trực tiếp rời khỏi.
Bàn tay đang duỗi ra của Từ Minh khựng lại giữa không trung, nụ cười trên mặt trở nên cứng đờ, vô cùng u ám, lúc xanh lúc tím.
Không ngờ anh ta lại bị tên ranh này xem thường?
Một tên nghèo rớt mồng tơi ở tầng lớp thấp nhất không quyền không thế cũng dám khinh thường anh ta ư?!
Khuôn mặt Từ Minh vô cùng nóng rát, mắt như sắp phun ra lửa….
Mà lúc này, Sở Phàm lại lười quan tâm một người như Từ Minh, tìm một cái bàn gần cửa sổ, gọi hai ly nước và điểm tâm, ngồi xuống cùng Hestia.
“Không ngờ anh giỏi diễn thế, anh không thấy đâu, tên kia tức giận đến mức xanh cả mặt luôn”, Hestia chống tay lên cằm, chớp đôi mắt xanh long lanh, tâm trạng rất tốt.
Sở Phàm bưng cà phê lên, bất đắc dĩ nói: “Diễn xuất của cô còn tuyệt hơn, người không biết còn tưởng cô là con nhóc ngây thơ hoạt bát đang yêu đương cuồng nhiệt nào đấy”.
“Vậy anh có thích tôi như vậy không?”, Hestia buột miệng hỏi một câu.
Sau đó như nhận ra không đúng lắm, mặt cô ấy đỏ lên, cúi thấp đầu.
Sở Phàm cũng bưng cà phê lên nói: “Vẫn nên nói chuyện chính trước đi”.
Lúc này Hestia mới nghiêm túc lại, đỏ mặt nói: “Tôi đã xem rất nhiều tài liệu, tìm rất nhiều chuyên gia, phát hiện “hoa Mạn Đà La” của Thánh điện xuất phát từ một thôn nhỏ ở phương Tây”.
“Hơn hai trăm năm trước, thôn nhỏ kia đột nhiên xuất hiện một căn bệnh lạ, trên ngực người dân cũng xuất hiện một hình xăm như đoá hoa, sau đó tính tình trở nên nóng nảy, cực đoan, thật sự giống hệt như dã thú vậy…”
‘Tình trạng này rất giống với mình’.
Trong lúc Sở Phàm tập trung lắng nghe, Hestia lấy laptop ra, bên trên có một vài tài liệu và hình ảnh, tiếp tục giới thiệu:
“Nhưng sau đó, nghe nói có một vị cao tăng từ Trung Nguyên đến, ông ấy Phật pháp cao siêu, tinh thông dược lý, dùng một phương pháp đặc biệt chữa khỏi cho những người dân này, còn tuyên truyền Phật pháp, để những người dân này thành tâm lễ Phật, sau đó trở về cuộc sống bình thường…”
“Vì cảm ơn vị cao tăng kia, thậm chí mọi người còn sáng tạo ra rất nhiều tác phẩm nghệ thuật, tranh chữ, điêu khắc, tranh vẽ tường, thần khúc vân vân, đáng tiếc hai trăm năm trôi qua, năm tháng gột rửa, những dấu vết này đã có thể đếm được trên đầu ngón tay rồi”.
Sở Phàm nhướng mày nhìn lên màn hình máy tính, trên bức tranh vẽ tường cổ xưa này khắc hoạ những người dân đang nổi điên, nguyên nhân gây bệnh tương tự với hoa Mạn Đà La, còn có hình ảnh một tăng nhân mặt mũi hiền lành, dáng người gầy gò đang ngồi khoanh chân giảng Phật truyền đạo…
Những bức tranh này đã lâu đời lắm rồi, bị hư hại rất nghiêm trọng, chỉ có thể nhìn ra hình dáng mơ hồ thôi, nhưng theo rất nhiều tài liệu ghi lại, có lẽ chuyện này là thật, vị cao tăng kia cũng là có thật.
“Chỉ tiếc chúng ta không tìm thấy cách giải độc, thân thế của vị cao tăng này cũng chỉ được nói sơ qua, không biết rõ thân thế của ông ấy, hơn nữa đã hơn hai trăm năm, e rằng ông ấy đã sớm viên tịch rồi”.
Hestia hơi bất đắc dĩ thở dài một tiếng, hy vọng khó khăn lắm mới xuất hiện lại trở về điểm ban đầu: “Nhưng có người đồn rằng vị cao tăng kia bản lĩnh bất phàm, có thể bắt hổ bằng một tay, gầm một tiếng đuổi cả đàn sói, hình như là người của giới võ đạo Trung Nguyên!”
“Giới võ đạo?!”
Sở Phàm sáng mắt lên.
Giới võ đạo không phải là mấy cái khoa chân múa tay như Taekwondo, thuật phòng thân của bậc thầy nào đó, mà là võ thuật chân chính, kỹ năng giết người thật sự.
Võ đạo có nguồn gốc từ xa xưa, tuy theo sự phát triển của súng ống đạn dược và công nghệ cao, võ đạo dần xuống dốc, nhưng vẫn có đạo chính thống truyền thừa võ thuật trăm năm, thậm chí là nghìn năm, lưu truyền đến tận bây giờ.
Dù là thế giới hiện tại, võ giả có thể bước vào cảnh giới đều là nhà giàu có tài sản hàng trăm tỷ, thậm chí còn là khách quý của rất nhiều quốc gia, địa vị cao quý, kiệt xuất giữa người thường.
Hai tay nặng như trăm cân, lấy một chọi mười chỉ là chuyện bình thường, dễ như cơm bữa ở giới võ đạo.
Trên đời cũng có cao thủ tông sư có thể sử dụng kiếm khí giết người, một người áp đảo nghìn người.
Theo lời đồn võ giả đứng đầu một quyền có thể phá núi, khiến sông Giang chảy ngược, còn có thể bay trên trời cao, đạp trời mà đi, thoải mái rong ruổi khắp đất trời.
“Nếu vị cao tăng kia là người của giới võ đạo, có lẽ sẽ còn giữ lại đạo chính thống, có thể tìm thấy người thừa kế của ông ấy có lẽ sẽ giải được độc của Mạn Đà La”, Sở Phàm im lặng suy nghĩ một lát rồi nói, tuy việc này hơi xa vời, nhưng vẫn tốt hơn là không có.
Mắt Hestia sáng lên, nhưng hơi lo lắng nói: “Tôi nghe nói giới võ đạo và quân đội của Trung Nguyên không đội trời chung…”
Ánh mắt Sở Phàm vô cùng phức tạp, nặng nề nói: “Đây cũng là điều mà tôi lo lắng”.
Tình cảnh mờ ám ướt át bị một đại mỹ nữ yểu điệu nhào vào lòng khiến Sở Phàm vừa sửng sốt vừa mơ hồ.
“Thưa anh, thật ngại quá, phối hợp với tôi một chút thôi”, lúc này, Hestia kề sát môi bên tai Sở Phàm nói khẽ.
Cô ấy nhìn sang Từ Minh đang sa sầm mặt ở một bên, hơi bực bội trừng anh ta, cạn lời nói:
“Người này vẫn luôn bám lấy tôi, đuổi mãi không chịu đi, rất đáng ghét, anh giả làm bạn trai tôi, đuổi anh ta đi giúp tôi đi, hì hì”.
Sở Phàm hơi bất đắc dĩ, lắc đầu cười.
Câu hồng nhan hoạ thuỷ này không phải không có đạo lý, đại mỹ nữ nghiêng nước nghiêng thành như Hestia, sinh ra trong thời đại nào cũng đều có cấp bậc hoạ thuỷ.
Hơn nữa loại con nhà giàu tự thấy gia thế không tệ mà vô cùng tự tin không chút kiêng dè theo đuổi người đẹp như Từ Minh, Sở Phàm cũng không có thiện cảm gì, gật đầu xem như đồng ý.
“Cảm ơn anh”.
Hestia cười vui vẻ, cô ấy vô cùng thân thiết kéo tay Sở Phàm, cười ngọt ngào, trông hai người giống như một cặp tình nhân đang yêu nhau tha thiết vậy, không có chút cảm giác gượng gạo nào.
Sở Phàm cũng thấy thú vị, lúc này nữ vương kiêu ngạo lạnh lùng của thung lũng Vui Vẻ, người một tay sáng lập đế quốc thương mại trị giá hai trăm tỷ đô lại trông như một cô gái nhỏ, thật sự có hơi thú vị.
“Thưa anh, bạn trai của tôi đến rồi, mong anh nhường chỗ cho chúng tôi, cảm ơn”, Hestia nói với Từ Minh đang trợn mắt há mồm ở bên cạnh.
Từ Minh giật giật khoé môi, sắc mặt trở nên cực kỳ khó coi.
Anh ta không ngờ người đẹp phương Tây này lại nói tiếng Hoa thành thạo như thế, lại còn có bạn trai rồi nữa?
Nói vậy, những gì mình nói khi nãy cô ấy đều hiểu, rõ ràng là trêu đùa mình như khỉ mà?!
Từ Minh quan sát Sở Phàm từ trên xuống dưới, trong lòng lại cực kỳ căm tức và khó chịu, thằng ranh này trông cả người còn không có nỗi năm trăm tệ, muốn tiền không có tiền, muốn tài hoa không có tài hoa, chỉ có vẻ ngoài trông được một chút thôi.
Dựa vào cái gì có thể có được người phụ nữ cực phẩm như thế này chứ?
Từ Minh vô cùng ghen tị, muốn la lên phí của trời, ông trời không có mắt!
Nhưng Từ Minh cũng là một tay lão luyện trong tình trường, sao có thể cam lòng rời đi được?
Anh ta chỉnh lại cà vạt của mình, đứng dậy duỗi tay với Sở Phàm, tự tin mà nhiệt tình nói: “Ồ, thì ra là bạn trai của quý cô xinh đẹp đây, chào anh, xin tự giới thiệu, tôi tên Từ Minh, làm tài chính ngoại thương, chủ tịch của Ngân hàng Nông nghiệp là bố tôi”.
Anh ta nở nụ cười kiêu ngạo nhìn Sở Phàm: “Nếu đã gặp nhau chính là có duyên, thôi thì kết bạn đi, chúng ta ngồi xuống cùng nhau tán gẫu, thế nào?”
Từ Minh tự thấy mình đang ban ơn cho Sở Phàm, anh ta đường đường là con trai của chủ tịch ngân hàng, nhân vật của giới thượng lưu chân chính, nếu là mọi khi, một người ở tầng dưới chót như Sở Phàm sao mà có cơ hội tiếp xúc với mình được?
Bây giờ anh ta chịu ngồi cùng một bàn với Sở Phàm là phúc phần lớn của anh, mặc dù anh ta có mưu đồ quấy rối bạn gái của Sở Phàm, có mục đích riêng.
Nhưng Từ Minh vẫn cực kỳ có tự tin nheo mắt lại, vô cùng chờ mong hành động tiếp theo của Sở Phàm.
Là vừa mừng vừa lo, là nịnh nọt lấy lòng, hay là biết điều hiểu chuyện, chủ động rời đi, tặng cô gái cực phẩm này lại cho mình.
Nếu là vậy, anh ta không ngại nhận tên này làm đàn em, để anh đi sau lưng mình uống chút canh thịt…
“Không có hứng thú, tạm biệt”.
Nhưng Sở Phàm chỉ lạnh nhạt đáp lại một câu, ngay cả nhìn Từ Minh một cái cũng lười, ôm vòng eo mềm mại của Hestia trực tiếp rời khỏi.
Bàn tay đang duỗi ra của Từ Minh khựng lại giữa không trung, nụ cười trên mặt trở nên cứng đờ, vô cùng u ám, lúc xanh lúc tím.
Không ngờ anh ta lại bị tên ranh này xem thường?
Một tên nghèo rớt mồng tơi ở tầng lớp thấp nhất không quyền không thế cũng dám khinh thường anh ta ư?!
Khuôn mặt Từ Minh vô cùng nóng rát, mắt như sắp phun ra lửa….
Mà lúc này, Sở Phàm lại lười quan tâm một người như Từ Minh, tìm một cái bàn gần cửa sổ, gọi hai ly nước và điểm tâm, ngồi xuống cùng Hestia.
“Không ngờ anh giỏi diễn thế, anh không thấy đâu, tên kia tức giận đến mức xanh cả mặt luôn”, Hestia chống tay lên cằm, chớp đôi mắt xanh long lanh, tâm trạng rất tốt.
Sở Phàm bưng cà phê lên, bất đắc dĩ nói: “Diễn xuất của cô còn tuyệt hơn, người không biết còn tưởng cô là con nhóc ngây thơ hoạt bát đang yêu đương cuồng nhiệt nào đấy”.
“Vậy anh có thích tôi như vậy không?”, Hestia buột miệng hỏi một câu.
Sau đó như nhận ra không đúng lắm, mặt cô ấy đỏ lên, cúi thấp đầu.
Sở Phàm cũng bưng cà phê lên nói: “Vẫn nên nói chuyện chính trước đi”.
Lúc này Hestia mới nghiêm túc lại, đỏ mặt nói: “Tôi đã xem rất nhiều tài liệu, tìm rất nhiều chuyên gia, phát hiện “hoa Mạn Đà La” của Thánh điện xuất phát từ một thôn nhỏ ở phương Tây”.
“Hơn hai trăm năm trước, thôn nhỏ kia đột nhiên xuất hiện một căn bệnh lạ, trên ngực người dân cũng xuất hiện một hình xăm như đoá hoa, sau đó tính tình trở nên nóng nảy, cực đoan, thật sự giống hệt như dã thú vậy…”
‘Tình trạng này rất giống với mình’.
Trong lúc Sở Phàm tập trung lắng nghe, Hestia lấy laptop ra, bên trên có một vài tài liệu và hình ảnh, tiếp tục giới thiệu:
“Nhưng sau đó, nghe nói có một vị cao tăng từ Trung Nguyên đến, ông ấy Phật pháp cao siêu, tinh thông dược lý, dùng một phương pháp đặc biệt chữa khỏi cho những người dân này, còn tuyên truyền Phật pháp, để những người dân này thành tâm lễ Phật, sau đó trở về cuộc sống bình thường…”
“Vì cảm ơn vị cao tăng kia, thậm chí mọi người còn sáng tạo ra rất nhiều tác phẩm nghệ thuật, tranh chữ, điêu khắc, tranh vẽ tường, thần khúc vân vân, đáng tiếc hai trăm năm trôi qua, năm tháng gột rửa, những dấu vết này đã có thể đếm được trên đầu ngón tay rồi”.
Sở Phàm nhướng mày nhìn lên màn hình máy tính, trên bức tranh vẽ tường cổ xưa này khắc hoạ những người dân đang nổi điên, nguyên nhân gây bệnh tương tự với hoa Mạn Đà La, còn có hình ảnh một tăng nhân mặt mũi hiền lành, dáng người gầy gò đang ngồi khoanh chân giảng Phật truyền đạo…
Những bức tranh này đã lâu đời lắm rồi, bị hư hại rất nghiêm trọng, chỉ có thể nhìn ra hình dáng mơ hồ thôi, nhưng theo rất nhiều tài liệu ghi lại, có lẽ chuyện này là thật, vị cao tăng kia cũng là có thật.
“Chỉ tiếc chúng ta không tìm thấy cách giải độc, thân thế của vị cao tăng này cũng chỉ được nói sơ qua, không biết rõ thân thế của ông ấy, hơn nữa đã hơn hai trăm năm, e rằng ông ấy đã sớm viên tịch rồi”.
Hestia hơi bất đắc dĩ thở dài một tiếng, hy vọng khó khăn lắm mới xuất hiện lại trở về điểm ban đầu: “Nhưng có người đồn rằng vị cao tăng kia bản lĩnh bất phàm, có thể bắt hổ bằng một tay, gầm một tiếng đuổi cả đàn sói, hình như là người của giới võ đạo Trung Nguyên!”
“Giới võ đạo?!”
Sở Phàm sáng mắt lên.
Giới võ đạo không phải là mấy cái khoa chân múa tay như Taekwondo, thuật phòng thân của bậc thầy nào đó, mà là võ thuật chân chính, kỹ năng giết người thật sự.
Võ đạo có nguồn gốc từ xa xưa, tuy theo sự phát triển của súng ống đạn dược và công nghệ cao, võ đạo dần xuống dốc, nhưng vẫn có đạo chính thống truyền thừa võ thuật trăm năm, thậm chí là nghìn năm, lưu truyền đến tận bây giờ.
Dù là thế giới hiện tại, võ giả có thể bước vào cảnh giới đều là nhà giàu có tài sản hàng trăm tỷ, thậm chí còn là khách quý của rất nhiều quốc gia, địa vị cao quý, kiệt xuất giữa người thường.
Hai tay nặng như trăm cân, lấy một chọi mười chỉ là chuyện bình thường, dễ như cơm bữa ở giới võ đạo.
Trên đời cũng có cao thủ tông sư có thể sử dụng kiếm khí giết người, một người áp đảo nghìn người.
Theo lời đồn võ giả đứng đầu một quyền có thể phá núi, khiến sông Giang chảy ngược, còn có thể bay trên trời cao, đạp trời mà đi, thoải mái rong ruổi khắp đất trời.
“Nếu vị cao tăng kia là người của giới võ đạo, có lẽ sẽ còn giữ lại đạo chính thống, có thể tìm thấy người thừa kế của ông ấy có lẽ sẽ giải được độc của Mạn Đà La”, Sở Phàm im lặng suy nghĩ một lát rồi nói, tuy việc này hơi xa vời, nhưng vẫn tốt hơn là không có.
Mắt Hestia sáng lên, nhưng hơi lo lắng nói: “Tôi nghe nói giới võ đạo và quân đội của Trung Nguyên không đội trời chung…”
Ánh mắt Sở Phàm vô cùng phức tạp, nặng nề nói: “Đây cũng là điều mà tôi lo lắng”.