Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 441
Chương 441: Thiên hậu hống hách
Sở Phàm ngẩng đầu lên nhìn thử, chỉ thấy có một người phụ nữ xinh đẹp dáng người cao gầy, ăn mặc thời thượng đang nổi giận bừng bừng.
Người phụ nữ đó mặc một chiếc áo sơ mi và một chiếc quần đùi bó sát tôn lên đôi chân trắng muốt thon dài thẳng tắp. Dáng người yểu điệu và sự quyến rũ thành thục của cô ta vô cùng hấp dẫn, khiến người khác không khỏi rung động. Cô ta chắc chắn là “nữ thần” của các chàng trai cả ngày chỉ ở lì trong nhà.
Hiện giờ, trên gương mặt xinh đẹp của cô ta lại ngập tràn vẻ lạnh lẽo. Cô ta nhìn mấy tên vệ sĩ bên cạnh lớn tiếng quát:
“Tức chết mất thôi. Trần Tử Dung tôi là Thiên hậu nổi tiếng nhất trong giới diễn viên, lần nào ra ngoài cũng đi bằng máy bay riêng hoặc xe hạng sang, ít nhất cũng phải là chiếc Maybach giá trị hơn một triệu tệ. Vậy mà giờ đây tôi lại phải chen chúc với đám dân thường trong khoang phổ thông sao? Nếu bị đám săn ảnh theo đuôi kia chụp được thì tôi biết muối mặt đi đâu chứ?”
“Đến cả chuyện nhỏ nhặt như đặt vé máy bay cũng làm không xong, các người lấy đâu ra tự tin có thể bảo vệ được cho tôi đây hả? Tại sao Hiệp hội võ thuật lại dùng đám người ăn hại như vậy cơ chứ? Đúng là nuôi báo cô mà”.
Mấy người vệ sĩ kia cũng bất lực chỉ có thể nói lời xin lỗi: “Xin lỗi cô, đây là sơ sót của chúng tôi, mong cô hãy rộng lượng tha thứ”.
Bọn họ cũng đang cố gắng kìm nén cơn giận sôi trào trong lòng. Bọn họ là vệ sĩ chứ không phải là người hầu kẻ hạ của Trần Tử Dung, nhiệm vụ của bọn họ là đảm bảo an toàn cho người thuê bọn họ chứ không phải là bảo mẫu.
Người phụ nữ này thật khó hầu hạ.
“Hừ, đúng là một đám ăn hại. Nếu các người làm việc trong công ty giải trí của tôi thì loại người ngu ngốc không có đầu óc như các người đã bị đuổi việc từ lâu rồi”.
Một người đàn ông ăn mặc lòe loẹt đứng bên cạnh Trần Tử Dung cũng tỏ vẻ cáo mượn oai hùm lớn tiếng mắng chửi.
Hắn ta tên là Trương Hùng, là quản lý của Trần Tử Dung. Hắn ta đã đi theo Trần Tử Dung được gần mười năm nay, rất hiểu tính cách của cô ta.
Sau khi mắng đám vệ sĩ xong, Trương Hùng vội vàng đưa cho Trần Tử Dung một ly mật ong ấm rồi nói: “Chị Tử Dung, chị đừng chấp nhặt đám ăn hại này, tức giận rồi ảnh hưởng tới sức khỏe thì thật không đáng chút nào”.
“Chị uống cốc mật ong này đã, tốt cho da. Để em đi đàm phán với tiếp viên hàng không một chút, nhờ bọn họ chuyển chúng ta sang khoang hạng nhất”.
Lúc này Trần Tử Dung mới nguôi giận. Cô ta bắt chéo chân sang một bên, mất kiên nhẫn nói: “Nhanh lên đi, đừng làm chậm trễ thời gian thêm nữa”.
“Hiểu rồi, hiểu rồi ạ”.
Trương Hùng cười đáp lại rồi chạy tới chỗ tiếp viên hàng không. Bộ mặt tươi cười nịnh nọt lúc trước đã hoàn toàn biến mất, thay vào đó là dáng vẻ kiêu căng hống hách. Hắn ta nói:
“Chúng tôi muốn đổi sang khoang hạng nhất, cô mau đi sắp xếp đi”.
Hắn ta chỉ tay về chỗ Trần Tử Dung đang ngồi rồi giơ thẻ căn cước của hai người bọn họ ra cho tiếp viên hàng không xem.
“Trần, Trần Tử Dung sao? Trời ơi, đây chính là Thiên hậu Trần Tử Dung trong truyền thuyết sao? Thật không ngờ tôi lại có thể được gặp hai người ở đây. Tôi vui chết mất”.
Cô nàng tiếp viên hàng không vừa liếc nhìn thẻ căn cước một cái liền vui mừng hớn hở, không dám tin vào mắt mình.
Trần Tử Dung chính là Thiên hậu nổi tiếng nhất trong giới giải trí, sự nghiệp của cô ta phát triển đồng đều trong các mảng điện ảnh, truyền hình và cả ca hát. Cả nhan sắc và thực lực đều là hạng nhất.
Mỗi một bộ phim do cô ta đóng đều có doanh thu phòng vé lên tới hơn ba tỉ nhân dân tệ. Cô ta đã đạt được ba giải “Ảnh hậu Kim Mã”, cát sê quảng cáo sản phẩm ít nhất là tám con số, cô ta rất được yêu thích.
Điều thần bí nhất chính là ông lớn đứng phía sau vị Thiên hậu họ Trần này. Nghe đồn Trần Tử Dung có chỗ dựa rất lớn, là một người có địa vị cực cao, nắm giữ quyền lực to lớn. Vậy nên mặc dù ở trong giới giải trí dơ bẩn nhưng không một ai dám động đến cô ta.
Nghe đâu rằng có một vị lãnh đạo không e sợ, không tin lời đồn nên đã trêu chọc Trần Tử Dung vài câu ở trên bàn rượu. Kết quả sang ngày thứ hai, vị lãnh đạo kia lập tức bị cách chức điều tra, toàn bộ mạng lưới quan hệ của ông ta đều bị nhổ tận gốc.
Từ đó về sau, không còn ai dám nảy sinh ý đồ xấu với Trần Tử Dung nữa. Tính cách của cô ta cũng ngày càng trở nên kiêu căng phách lối, không kiêng nể ai.
“Nếu đã nhận ra chúng tôi sao cô còn không mau chóng làm thủ tục chuyển khoang ngồi cho chúng tôi đi hả?”, Trương Hùng nói với giọng điệu cực kỳ ngạo mạn khinh người. Hắn ta hừ lạnh nói: “Chị Tử Dung của chúng tôi có thực lực và độ nổi tiếng cao đến mức nào chắc cô cũng biết rõ rồi đấy. Chỉ cần chúng tôi đăng một status lên facebook chê bai hãng hàng không của các người làm việc không tốt thì chưa đầy hai tiếng sau, đường dây nóng của công ty hàng không các người chắc chắn sẽ bị cháy máy. Các người không gánh nổi hậu quả này đâu, hiểu chưa?”
Hắn ta còn uy hiếp:
“Thậm chí chỉ cần một cuộc điện thoại của chị Tử Dung nhà chúng tôi, toàn bộ chuyến bay của công ty các người đều sẽ phải hoãn lại đấy. Cô có tin không?”
Cô nàng tiếp viên hàng không kia chưa từng gặp phải tình huống này, khuôn mặt nhỏ trở nên trắng bệch vì sợ hãi.
“Xin, xin lỗi anh, thật sự rất xin lỗi…”
“Không phải chúng tôi không chịu làm thủ tục đổi khoang máy bay cho hai người mà là có một vị khách đã bao toàn bộ ghế ngồi trong khoang hạng nhất rồi. Hiện giờ chúng tôi không còn ghế trống nào nữa”.
“Cái gì?”, Trương Hùng cực kỳ khó chịu: “Một mình hắn ta bao hết toàn bộ chỗ ngồi sao? Hắn ta ngồi nổi không?”
“Tôi cũng muốn nhìn thử xem liệu hắn ta có ba đầu sáu tay hay không”.
Dứt lời, Trương Hùng bừng bừng lửa giận đẩy tiếp viên hàng không sang một bên, hùng hổ xông thẳng vào khoang hạng nhất.
Cô nàng tiếp viên hàng không kia không ngăn được hắn ta, chỉ có thể xấu hổ liên tục cúi đầu bày tỏ sự xin lỗi với Sở Phàm.
“Xin lỗi anh, thật lòng xin lỗi anh”.
Sở Phàm chỉ lạnh lùng xua tay, ra hiệu không có chuyện gì: “Tôi biết rồi, cô cứ ra ngoài trước đi”.
Trương Hùng liếc mắt dò xét Sở Phàm và Trần Phong Hoàng đang ngồi bên cạnh. Bởi vì hai người vừa mới trở về từ nơi chiến trường khốc liệt nên trên người vẫn còn mang theo một luồng sát khí dọa người khiến người khác cảm thấy rất không thoải mái.
“Khụ khụ, bẩn chết mất. Các anh không tắm rửa đấy à?”
Trương Hùng bịt chặt lỗ mũi, tỏ vẻ chán ghét xua xua tay. Sau đó, hắn ta mới nhìn thấy những chiếc hộp được che lại bằng cờ quân đội ở trên ghế ngồi.
Hắn ta vô cùng tức giận, rất muốn giơ tay hất bay những chiếc hộp này xuống. Chỉ vì mấy chiếc hộp này mà hắn ta phải chịu đựng Trần Tử Dung mắng mỏ. Sao hắn ta có thể không tức giận cho được?
“Dừng tay lại!”
Sở Phàm đột nhiên quát lên một tiếng thật lớn. Anh đưa mắt nhìn sang, ánh mắt sắc bén như hai lưỡi đao sáng loáng: “Nếu anh còn muốn giữ lại đôi tay thì tốt nhất đừng động vào bọn họ”.
“Tôi…”
Trương Hùng lập tức sợ toát mồ hôi lạnh, bị sát khí của Sở Phàm làm cho hai chân mềm nhũn.
Hắn ta hừ lạnh một tiếng, mất hết kiên nhẫn nói với Sở Phàm: “Này, hãy bỏ mấy cái hộp của các anh xuống đi, nhường lại cho chúng tôi hai chỗ ngồi. Tôi sẽ trả thêm mười nghìn tệ cho các anh”.
Giọng điệu của hắn ta chẳng khác gì đang ra lệnh. Hắn ta tự nghĩ là mình đang ban ơn cho bọn họ, kẻ thấp hèn như Sở Phàm không có lý do gì không chấp nhận.
“Không nhường”, Sở Phàm không thèm ngẩng đầu, dứt khoát từ chối.
“Anh… hai mươi nghìn!”, Trương Hùng bực bội giơ ra hai ngón tay. Hắn ta tưởng rằng Sở Phàm đang muốn kì kèo tăng giá.
“Không nhường”, Sở Phàm cau mày xua tay.
“Năm mươi nghìn, đây là giới hạn cuối cùng của tôi rồi. Anh đừng có do dự nữa”, Trương Hùng giận dữ nghiến răng nhìn chằm chằm Sở Phàm.
“Cho dù anh có đưa tôi trăm triệu thì tôi cũng sẽ không nhường”, Sở Phàm lạnh lùng nhìn Trương Hùng rồi chỉ tay về phía cửa: “Bây giờ mời anh lập tức rời khỏi đây”.
Trần Phong Hoàng cũng nhận ra Sở Phàm đang nổi giận. Ông ta sa sầm mặt đi tới dùng một tay nắm lấy cổ áo Trương Hùng nhấc bổng hắn ta lên ném ra ngoài: “Cút đi”.
“Rầm…”
“Ai da…”
Trương Hùng bị ném ra khỏi khoang hạng nhất, ngã dập mông. Hắn ta vừa kêu gào thảm thiết vừa cao giọng mắng chửi: “Hai người các anh đúng là những kẻ thô bạo. Cứ chờ đấy cho tôi, dám đụng tới tôi à? Tôi sẽ bắt các anh phải trả giá đắt cho chuyện này”.
Chẳng mấy chốc, Trần Tử Dung đã chú ý tới sự náo loạn ầm ĩ ở nơi này.
Cô ta không thể ngờ lại có người ngạo mạn đến vậy. Dám ném người của cô ta ra ngoài ngay trước mặt cô ta, sao có thể nhịn nổi cục tức này cơ chứ?
Sở Phàm ngẩng đầu lên nhìn thử, chỉ thấy có một người phụ nữ xinh đẹp dáng người cao gầy, ăn mặc thời thượng đang nổi giận bừng bừng.
Người phụ nữ đó mặc một chiếc áo sơ mi và một chiếc quần đùi bó sát tôn lên đôi chân trắng muốt thon dài thẳng tắp. Dáng người yểu điệu và sự quyến rũ thành thục của cô ta vô cùng hấp dẫn, khiến người khác không khỏi rung động. Cô ta chắc chắn là “nữ thần” của các chàng trai cả ngày chỉ ở lì trong nhà.
Hiện giờ, trên gương mặt xinh đẹp của cô ta lại ngập tràn vẻ lạnh lẽo. Cô ta nhìn mấy tên vệ sĩ bên cạnh lớn tiếng quát:
“Tức chết mất thôi. Trần Tử Dung tôi là Thiên hậu nổi tiếng nhất trong giới diễn viên, lần nào ra ngoài cũng đi bằng máy bay riêng hoặc xe hạng sang, ít nhất cũng phải là chiếc Maybach giá trị hơn một triệu tệ. Vậy mà giờ đây tôi lại phải chen chúc với đám dân thường trong khoang phổ thông sao? Nếu bị đám săn ảnh theo đuôi kia chụp được thì tôi biết muối mặt đi đâu chứ?”
“Đến cả chuyện nhỏ nhặt như đặt vé máy bay cũng làm không xong, các người lấy đâu ra tự tin có thể bảo vệ được cho tôi đây hả? Tại sao Hiệp hội võ thuật lại dùng đám người ăn hại như vậy cơ chứ? Đúng là nuôi báo cô mà”.
Mấy người vệ sĩ kia cũng bất lực chỉ có thể nói lời xin lỗi: “Xin lỗi cô, đây là sơ sót của chúng tôi, mong cô hãy rộng lượng tha thứ”.
Bọn họ cũng đang cố gắng kìm nén cơn giận sôi trào trong lòng. Bọn họ là vệ sĩ chứ không phải là người hầu kẻ hạ của Trần Tử Dung, nhiệm vụ của bọn họ là đảm bảo an toàn cho người thuê bọn họ chứ không phải là bảo mẫu.
Người phụ nữ này thật khó hầu hạ.
“Hừ, đúng là một đám ăn hại. Nếu các người làm việc trong công ty giải trí của tôi thì loại người ngu ngốc không có đầu óc như các người đã bị đuổi việc từ lâu rồi”.
Một người đàn ông ăn mặc lòe loẹt đứng bên cạnh Trần Tử Dung cũng tỏ vẻ cáo mượn oai hùm lớn tiếng mắng chửi.
Hắn ta tên là Trương Hùng, là quản lý của Trần Tử Dung. Hắn ta đã đi theo Trần Tử Dung được gần mười năm nay, rất hiểu tính cách của cô ta.
Sau khi mắng đám vệ sĩ xong, Trương Hùng vội vàng đưa cho Trần Tử Dung một ly mật ong ấm rồi nói: “Chị Tử Dung, chị đừng chấp nhặt đám ăn hại này, tức giận rồi ảnh hưởng tới sức khỏe thì thật không đáng chút nào”.
“Chị uống cốc mật ong này đã, tốt cho da. Để em đi đàm phán với tiếp viên hàng không một chút, nhờ bọn họ chuyển chúng ta sang khoang hạng nhất”.
Lúc này Trần Tử Dung mới nguôi giận. Cô ta bắt chéo chân sang một bên, mất kiên nhẫn nói: “Nhanh lên đi, đừng làm chậm trễ thời gian thêm nữa”.
“Hiểu rồi, hiểu rồi ạ”.
Trương Hùng cười đáp lại rồi chạy tới chỗ tiếp viên hàng không. Bộ mặt tươi cười nịnh nọt lúc trước đã hoàn toàn biến mất, thay vào đó là dáng vẻ kiêu căng hống hách. Hắn ta nói:
“Chúng tôi muốn đổi sang khoang hạng nhất, cô mau đi sắp xếp đi”.
Hắn ta chỉ tay về chỗ Trần Tử Dung đang ngồi rồi giơ thẻ căn cước của hai người bọn họ ra cho tiếp viên hàng không xem.
“Trần, Trần Tử Dung sao? Trời ơi, đây chính là Thiên hậu Trần Tử Dung trong truyền thuyết sao? Thật không ngờ tôi lại có thể được gặp hai người ở đây. Tôi vui chết mất”.
Cô nàng tiếp viên hàng không vừa liếc nhìn thẻ căn cước một cái liền vui mừng hớn hở, không dám tin vào mắt mình.
Trần Tử Dung chính là Thiên hậu nổi tiếng nhất trong giới giải trí, sự nghiệp của cô ta phát triển đồng đều trong các mảng điện ảnh, truyền hình và cả ca hát. Cả nhan sắc và thực lực đều là hạng nhất.
Mỗi một bộ phim do cô ta đóng đều có doanh thu phòng vé lên tới hơn ba tỉ nhân dân tệ. Cô ta đã đạt được ba giải “Ảnh hậu Kim Mã”, cát sê quảng cáo sản phẩm ít nhất là tám con số, cô ta rất được yêu thích.
Điều thần bí nhất chính là ông lớn đứng phía sau vị Thiên hậu họ Trần này. Nghe đồn Trần Tử Dung có chỗ dựa rất lớn, là một người có địa vị cực cao, nắm giữ quyền lực to lớn. Vậy nên mặc dù ở trong giới giải trí dơ bẩn nhưng không một ai dám động đến cô ta.
Nghe đâu rằng có một vị lãnh đạo không e sợ, không tin lời đồn nên đã trêu chọc Trần Tử Dung vài câu ở trên bàn rượu. Kết quả sang ngày thứ hai, vị lãnh đạo kia lập tức bị cách chức điều tra, toàn bộ mạng lưới quan hệ của ông ta đều bị nhổ tận gốc.
Từ đó về sau, không còn ai dám nảy sinh ý đồ xấu với Trần Tử Dung nữa. Tính cách của cô ta cũng ngày càng trở nên kiêu căng phách lối, không kiêng nể ai.
“Nếu đã nhận ra chúng tôi sao cô còn không mau chóng làm thủ tục chuyển khoang ngồi cho chúng tôi đi hả?”, Trương Hùng nói với giọng điệu cực kỳ ngạo mạn khinh người. Hắn ta hừ lạnh nói: “Chị Tử Dung của chúng tôi có thực lực và độ nổi tiếng cao đến mức nào chắc cô cũng biết rõ rồi đấy. Chỉ cần chúng tôi đăng một status lên facebook chê bai hãng hàng không của các người làm việc không tốt thì chưa đầy hai tiếng sau, đường dây nóng của công ty hàng không các người chắc chắn sẽ bị cháy máy. Các người không gánh nổi hậu quả này đâu, hiểu chưa?”
Hắn ta còn uy hiếp:
“Thậm chí chỉ cần một cuộc điện thoại của chị Tử Dung nhà chúng tôi, toàn bộ chuyến bay của công ty các người đều sẽ phải hoãn lại đấy. Cô có tin không?”
Cô nàng tiếp viên hàng không kia chưa từng gặp phải tình huống này, khuôn mặt nhỏ trở nên trắng bệch vì sợ hãi.
“Xin, xin lỗi anh, thật sự rất xin lỗi…”
“Không phải chúng tôi không chịu làm thủ tục đổi khoang máy bay cho hai người mà là có một vị khách đã bao toàn bộ ghế ngồi trong khoang hạng nhất rồi. Hiện giờ chúng tôi không còn ghế trống nào nữa”.
“Cái gì?”, Trương Hùng cực kỳ khó chịu: “Một mình hắn ta bao hết toàn bộ chỗ ngồi sao? Hắn ta ngồi nổi không?”
“Tôi cũng muốn nhìn thử xem liệu hắn ta có ba đầu sáu tay hay không”.
Dứt lời, Trương Hùng bừng bừng lửa giận đẩy tiếp viên hàng không sang một bên, hùng hổ xông thẳng vào khoang hạng nhất.
Cô nàng tiếp viên hàng không kia không ngăn được hắn ta, chỉ có thể xấu hổ liên tục cúi đầu bày tỏ sự xin lỗi với Sở Phàm.
“Xin lỗi anh, thật lòng xin lỗi anh”.
Sở Phàm chỉ lạnh lùng xua tay, ra hiệu không có chuyện gì: “Tôi biết rồi, cô cứ ra ngoài trước đi”.
Trương Hùng liếc mắt dò xét Sở Phàm và Trần Phong Hoàng đang ngồi bên cạnh. Bởi vì hai người vừa mới trở về từ nơi chiến trường khốc liệt nên trên người vẫn còn mang theo một luồng sát khí dọa người khiến người khác cảm thấy rất không thoải mái.
“Khụ khụ, bẩn chết mất. Các anh không tắm rửa đấy à?”
Trương Hùng bịt chặt lỗ mũi, tỏ vẻ chán ghét xua xua tay. Sau đó, hắn ta mới nhìn thấy những chiếc hộp được che lại bằng cờ quân đội ở trên ghế ngồi.
Hắn ta vô cùng tức giận, rất muốn giơ tay hất bay những chiếc hộp này xuống. Chỉ vì mấy chiếc hộp này mà hắn ta phải chịu đựng Trần Tử Dung mắng mỏ. Sao hắn ta có thể không tức giận cho được?
“Dừng tay lại!”
Sở Phàm đột nhiên quát lên một tiếng thật lớn. Anh đưa mắt nhìn sang, ánh mắt sắc bén như hai lưỡi đao sáng loáng: “Nếu anh còn muốn giữ lại đôi tay thì tốt nhất đừng động vào bọn họ”.
“Tôi…”
Trương Hùng lập tức sợ toát mồ hôi lạnh, bị sát khí của Sở Phàm làm cho hai chân mềm nhũn.
Hắn ta hừ lạnh một tiếng, mất hết kiên nhẫn nói với Sở Phàm: “Này, hãy bỏ mấy cái hộp của các anh xuống đi, nhường lại cho chúng tôi hai chỗ ngồi. Tôi sẽ trả thêm mười nghìn tệ cho các anh”.
Giọng điệu của hắn ta chẳng khác gì đang ra lệnh. Hắn ta tự nghĩ là mình đang ban ơn cho bọn họ, kẻ thấp hèn như Sở Phàm không có lý do gì không chấp nhận.
“Không nhường”, Sở Phàm không thèm ngẩng đầu, dứt khoát từ chối.
“Anh… hai mươi nghìn!”, Trương Hùng bực bội giơ ra hai ngón tay. Hắn ta tưởng rằng Sở Phàm đang muốn kì kèo tăng giá.
“Không nhường”, Sở Phàm cau mày xua tay.
“Năm mươi nghìn, đây là giới hạn cuối cùng của tôi rồi. Anh đừng có do dự nữa”, Trương Hùng giận dữ nghiến răng nhìn chằm chằm Sở Phàm.
“Cho dù anh có đưa tôi trăm triệu thì tôi cũng sẽ không nhường”, Sở Phàm lạnh lùng nhìn Trương Hùng rồi chỉ tay về phía cửa: “Bây giờ mời anh lập tức rời khỏi đây”.
Trần Phong Hoàng cũng nhận ra Sở Phàm đang nổi giận. Ông ta sa sầm mặt đi tới dùng một tay nắm lấy cổ áo Trương Hùng nhấc bổng hắn ta lên ném ra ngoài: “Cút đi”.
“Rầm…”
“Ai da…”
Trương Hùng bị ném ra khỏi khoang hạng nhất, ngã dập mông. Hắn ta vừa kêu gào thảm thiết vừa cao giọng mắng chửi: “Hai người các anh đúng là những kẻ thô bạo. Cứ chờ đấy cho tôi, dám đụng tới tôi à? Tôi sẽ bắt các anh phải trả giá đắt cho chuyện này”.
Chẳng mấy chốc, Trần Tử Dung đã chú ý tới sự náo loạn ầm ĩ ở nơi này.
Cô ta không thể ngờ lại có người ngạo mạn đến vậy. Dám ném người của cô ta ra ngoài ngay trước mặt cô ta, sao có thể nhịn nổi cục tức này cơ chứ?