Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 438
Chương 438: Thể diện của ông liên quan gì đến tôi?
“Rầm rầm rầm!”
Khi nhìn thấy cảnh tượng đang diễn ra trước mắt, bọn họ chỉ cảm thấy như có hàng nghìn tia sấm sét đánh xuống, ngay cả linh hồn cũng bị đập tan thành bụi mịn.
Thật không ngờ vị Quân thần của Long Hồn danh tiếng lẫy lừng, vai đeo quân hàm năm sao, chiến thần có một không hai kia lại chính là Sở Phàm!
Kinh hãi!
Khiếp sợ không gì sánh nổi!
Mấy trăm vị khách có mặt đều bị dọa sợ khiếp hồn khiếp vía, cả hội trường đều im phăng phắc.
“Sở Phàm à, cậu, cậu thật sự là Quân thần của Long Hồn sao?”, Diệp Vinh Thiều trợn to mắt, lắp bắp lên tiếng hỏi một câu. Ông ta vẫn không thể tin được mọi chuyện đang xảy ra.
“Diệp Vinh Thiều, ông có ý gì vậy? Ông đang hoài nghi thân phận của Long thủ hay sao?”, Sở Phàm còn chưa lên tiếng, Quản Bá Anh và mấy vị lãnh đạo cấp tỉnh đứng ở bên cạnh anh đã nhao nhao lên tiếng trách mắng.
“Long thủ, mời cậu ngồi”.
Trần Phong Hoàng cung kính nói. Sở Phàm khẽ gật đầu rồi chậm rãi ngồi xuống vị trí ở chính giữa mà đám người nhà họ Diệp đã năm lần bảy lượt để dành cho các vị quan chức cao.
“Kính chào Long thủ!”
Mấy trăm vị khách đang ngồi trong hội trường đều đồng loạt cúi đầu hô vang.
Lần này, dường như tất cả mọi người đều đã vỡ lẽ ra.
Người nhà họ Diệp lại càng hốt hoảng sợ hãi, sóng gió cuồn cuộn trong lòng.
Cuối cùng bọn họ cũng đã hiểu ra.
Tại sao đám người Thẩm Vạn Tuyên, Quản Bá Anh và Trần Phong Hoàng đều đích thân tới dự lễ cưới của nhà họ Diệp.
Tại sao trước giờ Sở Phàm vẫn luôn ngông cuồng kiêu ngạo, đến cả nhà họ Tiết là gia tộc cao quý bậc nhất cũng không thèm xem ra gì.
Tại sao Sở Phàm lại có can đảm dám đối nghịch với toàn bộ nhà họ Diệp.
Bởi vì anh là Quân thần của Long Hồn, là anh hùng quốc gia mang quân hàm năm sao, là chiến thần được hàng vạn người sùng bái, tôn kính.
Đồng thời cũng là cháu ngoại của Diệp Vinh Thiều, là con cháu nhà họ Diệp bọn họ!
Nhà họ Diệp vốn đã có cơ hội dựa dẫm vào chỗ dựa vững chắc như Sở Phàm, nhờ đó có thể vươn lên đứng đầu giới thượng lưu, có thể kiêu ngạo khinh thường tất cả. Đừng nói là giới thượng lưu hàng đầu của khu Tây Bắc mà đến cả giới thượng lưu của cả nước Đông Hoa cũng không phải là điều không thể.
Nhưng mà…
Tất cả những cơ hội này đều bị bọn họ tự tay hủy hoại, chỉ vì sự ngu xuẩn và tự cho mình là đúng của bọn họ.
Đám người nhà họ Diệp đều hoảng sợ e ngại. Mặt mũi ai nấy đều ngập tràn hối hận muộn màng.
Rầm…
Diệp Vinh Thiều không thể chịu nổi đả kích mãnh liệt này, ông ta lập tức ngã chổng vó xuống mặt đất.
Hai vợ chồng Diệp Kiến Lĩnh và Hoàng Phương giật mình thon thót, chân tay lạnh buốt như bị nhốt vào trong hầm băng.
Diệp Vinh Hữu thì co giật khóe miệng không ngừng, hai chân như nhũn ra, hoảng sợ tới mới không nói nên lời.
Lúc này đây, tất cả sự kiêu ngạo, lòng tự tôn của hắn đều đã bị Sở Phàm giẫm đạp tan nát.
Hắn vẫn luôn kiêu căng ngạo mạn, chỉ coi Sở Phàm như con sâu cái kiến hèn mọn có thể bị mình nghiền nát dễ dàng.
Nhưng bây giờ hắn mới giật mình nhận ra mình mới chính là con sâu cái kiến, không biết trời cao đất rộng..
“Sở Phàm, em, em thực sự là Quân thần của Long Hồn sao?”
Diệp Mỹ Na khẽ run rẩy, không biết là vì kích động hay là vì bị khí thế Sở Phàm dọa sợ. Cô ấy cắn chặt bờ môi đỏ mọng, gương mặt xinh đẹp lộ ra vẻ kích động và một chút hoài nghi không dám tin.
“Không phải chị, chị đang nằm mơ đấy chứ?”
“Bà chị ngốc này, tất cả mọi chuyện đều là sự thật. Em đã nói rồi, em nhất định sẽ tặng cho chị một lễ cưới hoành tráng nhất. Chị có thích không?”, Sở Phàm dịu dàng lau đi những giọt nước mắt đang lăn dài trên má Diệp Mỹ Na, giọng nói vô cùng ấm áp.
“Hu hu hu…”
Diệp Mỹ Na cảm động đến tột cùng, nhào thẳng vào lòng Sở Phàm khóc nức nở.
Đây thực sự là một niềm vui bất ngờ quá lớn.
Sở Phàm đưa mắt quét ngang một vòng trong hội trường rồi nhìn về phía Tiết Lang, lạnh giọng nói: “Tôi vẫn phải nhắc lại câu nói kia. Hãy đối xử thật tốt với chị của tôi. Nếu anh dám khiến chị ấy phải chịu ấm ức, tôi sẽ tìm cả nhà họ Tiết các người tính sổ”.
“Tôi, tôi…”
Tiết Lang sợ đến choáng váng, toàn thân run rẩy, ngay cả hàm răng cũng run cầm cập, tay chân lạnh toát không biết phải nói cái gì.
Mặc dù hắn ta tự nhận mình là thiếu niên thiên tài kiệt xuất nhưng nói cho cùng cũng chỉ là một tấm chiếu mới chưa trải sự đời. Làm sao hắn ta có thể sánh được với khí thế hùng hồn được tôi luyện sau bao lần chinh chiến nơi sa trường của Sở Phàm?
Nhất là khi hắn ta trông thấy những ông lớn như Quản Bá Anh, Trần Phong Hoàng đều phải khiêm nhường cúi đầu tôn kính với Sở Phàm, hắn ta thực sự đã sợ tới mức đầu óc đều trở nên trống rỗng.
Hai chân hắn ta run lẩy bẩy, chỉ muốn quỳ rạp xuống trước mặt Sở Phàm.
Diệp Mỹ Na lau sạch nước mắt còn đọng lại trên mặt. Cô ấy cau mày nhìn hắn ta, trên gương mặt xinh đẹp lộ ra vẻ chán ghét và xem thường.
Đây chính là chồng của cô ấy sao? Sau này cô ấy sẽ phải giao cả đời mình cho một người đàn ông như thế này sao?
Nếu so sánh với Sở Phàm, Tiết Lang còn không xứng để xách giày cho anh nữa!
Mối hôn sự này vốn dĩ chỉ vì quan hệ lợi ích nên mới tồn tại. Hiện giờ, toàn bộ thiện cảm của Diệp Mỹ Na đối với Tiết Lang đã hoàn toàn tan biến không còn sót lại chút gì.
Sở Phàm quay người nói với hai vợ chồng Tiết Trường Phương: “Ông chủ Tiết, ý của ông thế nào?”
“Đương, đương nhiên rồi. Mỹ Na gả vào nhà họ Tiết là niềm vinh hạnh của chúng tôi. Chúng tôi nhất định sẽ đối xử với con bé như con đẻ của mình”, Tiết Trường Phương vội vàng tỏ rõ thái độ.
Diệp Mỹ Na là chị họ của Long thủ đó, bọn họ còn dám không cung phụng cô ấy như tổ tông sao?
“Đúng vậy, chắc chắn chúng tôi sẽ đối xử với Mỹ Na thật tốt”, bà Tiết kích động tới mức suýt bật khóc, vội vàng thúc giục Tiết Lang đang ngơ ngác: “Con còn đứng ngây ra đó làm gì, mau chóng tỏ rõ lòng thành với Long thủ đi”.
Hai vợ chồng Tiết Trường Phương thấy xấu hổ, tại sao thằng con trai của mình lại vô dụng trong giờ phút quan trọng như thế này cơ chứ? Tài ăn nói nịnh nọt để lừa gạt đám con gái lúc trước đâu cả rồi?
Lúc này, Tiết Lang mới kịp phản ứng lại. Hắn ta vội vàng lên tiếng: “Xin Long thủ hãy yên tâm. Tôi nhất định sẽ đối xử với Mỹ Na thật tốt. Tôi…”
Tiết Lang vô thức muốn nắm lấy tay của Diệp Mỹ Na, thế nhưng Diệp Mỹ Na đã hất mạnh tay hắn ta ra.
“Không, tôi không thích anh, từ trước tới nay vẫn chưa từng thích anh. Tôi không muốn kết hôn với anh nữa”.
Diệp Mỹ Na bỗng nhiên nổi điên hét lớn, đôi mắt giàn giụa nước mắt.
“Sở Phàm, chị có thể làm như vậy không?”
Sở Phàm chỉ thoáng ngạc nhiên rồi sảng khoái gật đầu: “Đương nhiên là có thể. Nếu chị không thích thì không ai có thể ép chị làm bất cứ chuyện gì”.
Diệp Mỹ Na đang khóc nức nở nghe vậy liền vui mừng mỉm cười. Cô kéo chiếc áo cưới mình đang mặc trên người và toàn bộ trang sức ném xuống đất.
Trước giờ cô ấy chưa từng rung động với Tiết Lang. Lí do khiến cô ấy đồng ý mối hôn sự này chỉ là vì bản thân quá nhỏ bé, không thể phản kháng lại được hai nhà họ Diệp và nhà họ Tiết.
Nhưng giờ đây, em trai của cô ấy là vị chiến thần lừng danh, là Quân thần của Long Hồn trong truyền thuyết. Có anh làm chỗ dựa, đâu ai còn dám bắt nạt cô ấy nữa?
Bộp.
Bó hoa tươi trong tay Tiết Lang rơi thẳng xuống đất. Hắn ta trợn tròn mắt, cả người sững sờ.
Người nhà họ Tiết cũng vô cùng kinh ngạc.
Chẳng lẽ lễ cưới được tất cả mọi người theo dõi cứ kết thúc qua loa như vậy thôi sao?
Mới giây trước đó bọn họ còn đang hưng phấn hạnh phúc vì có được chỗ dựa khổng lồ là Quân thần của Long Hồn thì một giây sau đã bị đánh thẳng xuống mười tám tầng địa ngục.
Bị đối phương từ hôn là một chuyện cực kỳ mất mặt, đã vậy còn bị từ hôn ở trước mặt nhiều người có địa vị cao, nhiều ông chủ của các gia tộc quyền quý. Có thể nói nhà họ Tiết đã mất sạch thể diện, từ nay về sau khó có thể ngóc đầu lên ở Tây Dã này.
Gương mặt già nua của Tiết Trường Phương xám xịt lại, vô cùng khó xử.
“Long thủ, tôi thừa nhận thân phận của cậu rất cao quý, quyền lực lớn mạnh. Ở trước mặt cậu thì nhà họ Tiết chúng tôi chẳng là gì cả. Nhưng cậu cũng không thể bắt nạt người khác trắng trợn như vậy chứ?”
Tiết Trường Phương tỏ thái độ cứng rắn với Sở Phàm: “Chuyện hôn nhân là chuyện lớn, sao có thể coi như trò đùa mà quyết định vội vàng qua loa như vậy được? Cậu làm vậy thì sau này nhà họ Tiết chúng tôi đâu còn mặt mũi nào tiếp tục sống ở Tây Dã này nữa?”
Mọi người xung quanh bàn tán xôn xao, dường như cũng cảm thấy chuyện Diệp Mỹ Na đột ngột từ hôn như vậy không ổn chút nào.
Sở Phàm chỉ khẽ nhếch mắt, lạnh lùng đáp một câu: “Thể diện của nhà họ Tiết các ông liên quan gì đến tôi?”
“Rầm rầm rầm!”
Khi nhìn thấy cảnh tượng đang diễn ra trước mắt, bọn họ chỉ cảm thấy như có hàng nghìn tia sấm sét đánh xuống, ngay cả linh hồn cũng bị đập tan thành bụi mịn.
Thật không ngờ vị Quân thần của Long Hồn danh tiếng lẫy lừng, vai đeo quân hàm năm sao, chiến thần có một không hai kia lại chính là Sở Phàm!
Kinh hãi!
Khiếp sợ không gì sánh nổi!
Mấy trăm vị khách có mặt đều bị dọa sợ khiếp hồn khiếp vía, cả hội trường đều im phăng phắc.
“Sở Phàm à, cậu, cậu thật sự là Quân thần của Long Hồn sao?”, Diệp Vinh Thiều trợn to mắt, lắp bắp lên tiếng hỏi một câu. Ông ta vẫn không thể tin được mọi chuyện đang xảy ra.
“Diệp Vinh Thiều, ông có ý gì vậy? Ông đang hoài nghi thân phận của Long thủ hay sao?”, Sở Phàm còn chưa lên tiếng, Quản Bá Anh và mấy vị lãnh đạo cấp tỉnh đứng ở bên cạnh anh đã nhao nhao lên tiếng trách mắng.
“Long thủ, mời cậu ngồi”.
Trần Phong Hoàng cung kính nói. Sở Phàm khẽ gật đầu rồi chậm rãi ngồi xuống vị trí ở chính giữa mà đám người nhà họ Diệp đã năm lần bảy lượt để dành cho các vị quan chức cao.
“Kính chào Long thủ!”
Mấy trăm vị khách đang ngồi trong hội trường đều đồng loạt cúi đầu hô vang.
Lần này, dường như tất cả mọi người đều đã vỡ lẽ ra.
Người nhà họ Diệp lại càng hốt hoảng sợ hãi, sóng gió cuồn cuộn trong lòng.
Cuối cùng bọn họ cũng đã hiểu ra.
Tại sao đám người Thẩm Vạn Tuyên, Quản Bá Anh và Trần Phong Hoàng đều đích thân tới dự lễ cưới của nhà họ Diệp.
Tại sao trước giờ Sở Phàm vẫn luôn ngông cuồng kiêu ngạo, đến cả nhà họ Tiết là gia tộc cao quý bậc nhất cũng không thèm xem ra gì.
Tại sao Sở Phàm lại có can đảm dám đối nghịch với toàn bộ nhà họ Diệp.
Bởi vì anh là Quân thần của Long Hồn, là anh hùng quốc gia mang quân hàm năm sao, là chiến thần được hàng vạn người sùng bái, tôn kính.
Đồng thời cũng là cháu ngoại của Diệp Vinh Thiều, là con cháu nhà họ Diệp bọn họ!
Nhà họ Diệp vốn đã có cơ hội dựa dẫm vào chỗ dựa vững chắc như Sở Phàm, nhờ đó có thể vươn lên đứng đầu giới thượng lưu, có thể kiêu ngạo khinh thường tất cả. Đừng nói là giới thượng lưu hàng đầu của khu Tây Bắc mà đến cả giới thượng lưu của cả nước Đông Hoa cũng không phải là điều không thể.
Nhưng mà…
Tất cả những cơ hội này đều bị bọn họ tự tay hủy hoại, chỉ vì sự ngu xuẩn và tự cho mình là đúng của bọn họ.
Đám người nhà họ Diệp đều hoảng sợ e ngại. Mặt mũi ai nấy đều ngập tràn hối hận muộn màng.
Rầm…
Diệp Vinh Thiều không thể chịu nổi đả kích mãnh liệt này, ông ta lập tức ngã chổng vó xuống mặt đất.
Hai vợ chồng Diệp Kiến Lĩnh và Hoàng Phương giật mình thon thót, chân tay lạnh buốt như bị nhốt vào trong hầm băng.
Diệp Vinh Hữu thì co giật khóe miệng không ngừng, hai chân như nhũn ra, hoảng sợ tới mới không nói nên lời.
Lúc này đây, tất cả sự kiêu ngạo, lòng tự tôn của hắn đều đã bị Sở Phàm giẫm đạp tan nát.
Hắn vẫn luôn kiêu căng ngạo mạn, chỉ coi Sở Phàm như con sâu cái kiến hèn mọn có thể bị mình nghiền nát dễ dàng.
Nhưng bây giờ hắn mới giật mình nhận ra mình mới chính là con sâu cái kiến, không biết trời cao đất rộng..
“Sở Phàm, em, em thực sự là Quân thần của Long Hồn sao?”
Diệp Mỹ Na khẽ run rẩy, không biết là vì kích động hay là vì bị khí thế Sở Phàm dọa sợ. Cô ấy cắn chặt bờ môi đỏ mọng, gương mặt xinh đẹp lộ ra vẻ kích động và một chút hoài nghi không dám tin.
“Không phải chị, chị đang nằm mơ đấy chứ?”
“Bà chị ngốc này, tất cả mọi chuyện đều là sự thật. Em đã nói rồi, em nhất định sẽ tặng cho chị một lễ cưới hoành tráng nhất. Chị có thích không?”, Sở Phàm dịu dàng lau đi những giọt nước mắt đang lăn dài trên má Diệp Mỹ Na, giọng nói vô cùng ấm áp.
“Hu hu hu…”
Diệp Mỹ Na cảm động đến tột cùng, nhào thẳng vào lòng Sở Phàm khóc nức nở.
Đây thực sự là một niềm vui bất ngờ quá lớn.
Sở Phàm đưa mắt quét ngang một vòng trong hội trường rồi nhìn về phía Tiết Lang, lạnh giọng nói: “Tôi vẫn phải nhắc lại câu nói kia. Hãy đối xử thật tốt với chị của tôi. Nếu anh dám khiến chị ấy phải chịu ấm ức, tôi sẽ tìm cả nhà họ Tiết các người tính sổ”.
“Tôi, tôi…”
Tiết Lang sợ đến choáng váng, toàn thân run rẩy, ngay cả hàm răng cũng run cầm cập, tay chân lạnh toát không biết phải nói cái gì.
Mặc dù hắn ta tự nhận mình là thiếu niên thiên tài kiệt xuất nhưng nói cho cùng cũng chỉ là một tấm chiếu mới chưa trải sự đời. Làm sao hắn ta có thể sánh được với khí thế hùng hồn được tôi luyện sau bao lần chinh chiến nơi sa trường của Sở Phàm?
Nhất là khi hắn ta trông thấy những ông lớn như Quản Bá Anh, Trần Phong Hoàng đều phải khiêm nhường cúi đầu tôn kính với Sở Phàm, hắn ta thực sự đã sợ tới mức đầu óc đều trở nên trống rỗng.
Hai chân hắn ta run lẩy bẩy, chỉ muốn quỳ rạp xuống trước mặt Sở Phàm.
Diệp Mỹ Na lau sạch nước mắt còn đọng lại trên mặt. Cô ấy cau mày nhìn hắn ta, trên gương mặt xinh đẹp lộ ra vẻ chán ghét và xem thường.
Đây chính là chồng của cô ấy sao? Sau này cô ấy sẽ phải giao cả đời mình cho một người đàn ông như thế này sao?
Nếu so sánh với Sở Phàm, Tiết Lang còn không xứng để xách giày cho anh nữa!
Mối hôn sự này vốn dĩ chỉ vì quan hệ lợi ích nên mới tồn tại. Hiện giờ, toàn bộ thiện cảm của Diệp Mỹ Na đối với Tiết Lang đã hoàn toàn tan biến không còn sót lại chút gì.
Sở Phàm quay người nói với hai vợ chồng Tiết Trường Phương: “Ông chủ Tiết, ý của ông thế nào?”
“Đương, đương nhiên rồi. Mỹ Na gả vào nhà họ Tiết là niềm vinh hạnh của chúng tôi. Chúng tôi nhất định sẽ đối xử với con bé như con đẻ của mình”, Tiết Trường Phương vội vàng tỏ rõ thái độ.
Diệp Mỹ Na là chị họ của Long thủ đó, bọn họ còn dám không cung phụng cô ấy như tổ tông sao?
“Đúng vậy, chắc chắn chúng tôi sẽ đối xử với Mỹ Na thật tốt”, bà Tiết kích động tới mức suýt bật khóc, vội vàng thúc giục Tiết Lang đang ngơ ngác: “Con còn đứng ngây ra đó làm gì, mau chóng tỏ rõ lòng thành với Long thủ đi”.
Hai vợ chồng Tiết Trường Phương thấy xấu hổ, tại sao thằng con trai của mình lại vô dụng trong giờ phút quan trọng như thế này cơ chứ? Tài ăn nói nịnh nọt để lừa gạt đám con gái lúc trước đâu cả rồi?
Lúc này, Tiết Lang mới kịp phản ứng lại. Hắn ta vội vàng lên tiếng: “Xin Long thủ hãy yên tâm. Tôi nhất định sẽ đối xử với Mỹ Na thật tốt. Tôi…”
Tiết Lang vô thức muốn nắm lấy tay của Diệp Mỹ Na, thế nhưng Diệp Mỹ Na đã hất mạnh tay hắn ta ra.
“Không, tôi không thích anh, từ trước tới nay vẫn chưa từng thích anh. Tôi không muốn kết hôn với anh nữa”.
Diệp Mỹ Na bỗng nhiên nổi điên hét lớn, đôi mắt giàn giụa nước mắt.
“Sở Phàm, chị có thể làm như vậy không?”
Sở Phàm chỉ thoáng ngạc nhiên rồi sảng khoái gật đầu: “Đương nhiên là có thể. Nếu chị không thích thì không ai có thể ép chị làm bất cứ chuyện gì”.
Diệp Mỹ Na đang khóc nức nở nghe vậy liền vui mừng mỉm cười. Cô kéo chiếc áo cưới mình đang mặc trên người và toàn bộ trang sức ném xuống đất.
Trước giờ cô ấy chưa từng rung động với Tiết Lang. Lí do khiến cô ấy đồng ý mối hôn sự này chỉ là vì bản thân quá nhỏ bé, không thể phản kháng lại được hai nhà họ Diệp và nhà họ Tiết.
Nhưng giờ đây, em trai của cô ấy là vị chiến thần lừng danh, là Quân thần của Long Hồn trong truyền thuyết. Có anh làm chỗ dựa, đâu ai còn dám bắt nạt cô ấy nữa?
Bộp.
Bó hoa tươi trong tay Tiết Lang rơi thẳng xuống đất. Hắn ta trợn tròn mắt, cả người sững sờ.
Người nhà họ Tiết cũng vô cùng kinh ngạc.
Chẳng lẽ lễ cưới được tất cả mọi người theo dõi cứ kết thúc qua loa như vậy thôi sao?
Mới giây trước đó bọn họ còn đang hưng phấn hạnh phúc vì có được chỗ dựa khổng lồ là Quân thần của Long Hồn thì một giây sau đã bị đánh thẳng xuống mười tám tầng địa ngục.
Bị đối phương từ hôn là một chuyện cực kỳ mất mặt, đã vậy còn bị từ hôn ở trước mặt nhiều người có địa vị cao, nhiều ông chủ của các gia tộc quyền quý. Có thể nói nhà họ Tiết đã mất sạch thể diện, từ nay về sau khó có thể ngóc đầu lên ở Tây Dã này.
Gương mặt già nua của Tiết Trường Phương xám xịt lại, vô cùng khó xử.
“Long thủ, tôi thừa nhận thân phận của cậu rất cao quý, quyền lực lớn mạnh. Ở trước mặt cậu thì nhà họ Tiết chúng tôi chẳng là gì cả. Nhưng cậu cũng không thể bắt nạt người khác trắng trợn như vậy chứ?”
Tiết Trường Phương tỏ thái độ cứng rắn với Sở Phàm: “Chuyện hôn nhân là chuyện lớn, sao có thể coi như trò đùa mà quyết định vội vàng qua loa như vậy được? Cậu làm vậy thì sau này nhà họ Tiết chúng tôi đâu còn mặt mũi nào tiếp tục sống ở Tây Dã này nữa?”
Mọi người xung quanh bàn tán xôn xao, dường như cũng cảm thấy chuyện Diệp Mỹ Na đột ngột từ hôn như vậy không ổn chút nào.
Sở Phàm chỉ khẽ nhếch mắt, lạnh lùng đáp một câu: “Thể diện của nhà họ Tiết các ông liên quan gì đến tôi?”