Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 33
Chương 33: Xin lỗi người phụ nữ của tôi
Trong nháy mắt, xung quanh trở nên vô cùng yên tĩnh, cơn mưa đang rơi cũng như tạm dừng lại…
Đám người trong nhà họ Vân trợn mắt há mồm nhìn cảnh này, rất lâu sau vẫn không lấy lại tinh thần, rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì vậy?
Đường đường là cô cả, con gái lớn của nhà họ Vân lại bị người ta đánh ngay cổng lớn của nhà tổ?
Quan trọng hơn người đánh còn là bạn trai của Vân Mộc Thanh, người khi nãy bọn họ khinh bỉ, cho rằng có thể tuỳ tiện giẫm dưới chân?
Tình tiết này xoay chuyển quá nhanh, khiến bọn họ đều không theo kịp.
Lúc này, Vân Hinh Nhi bị Sở Phàm giẫm dưới chân, cả người chìm trong vũng bùn, cảm thấy cực kỳ nhục nhã và tức giận, chị ta thét một tiếng: “Mấy người chết hết rồi sao, không thấy tôi bị tên khốn này đánh hả!”
Lúc này đám vệ sĩ của nhà họ Vân mới tỉnh táo lại, biết cơ hội lập công bảo vệ chủ, vinh hoa phú quý đã đến rồi.
“Dám gây chuyện ở địa bàn của nhà họ Vân, anh có mấy cái mạng hả?”
“Bao vây chém đứt hai tay anh ta, biến thành nhân côn cho cô chủ hả giận”.
Vệ sĩ xung quanh ồn ào bao vây Sở Phàm lại, cả đám kiêu ngạo cười lạnh.
Nhưng giây tiếp theo, nụ cười ngông cuồng trên mặt bọn họ lập tức biến thành sự sợ hãi, biến thành tiếng kêu thê thảm…
Sở Phàm bình tĩnh nhìn đám người này, anh tuỳ ý chuyển tay, nước mưa vốn từ trên trời rơi xuống lập tức bị hút lấy, tạo thành một cơn lốc xoáy, anh vung tay lên một cái, hàng vạn hàng nghìn giọt mưa lập tức bắn ra ngoài.
Những giọt mưa bình thường kia như đạn bay bắn trúng hai chân của đám vệ sĩ, máu tươi văng tung toé, cả đám ngã xuống bùn lầy khóc lóc cầu xin tha thứ.
“Mạng chỉ có một, hy vọng các người hiểu chuyện một chút, đừng chọc đến tôi nữa”, Sở Phàm lạnh lùng cảnh cáo, chẳng khác nào tử thần nỉ non một câu vào tai mấy vệ sĩ, khiến bọn họ vô cùng hoảng sợ.
Âm thanh dừng lại, màn mưa lại rơi, tiếng mưa rả rích như mọi chuyện khi nãy đều chưa từng xảy ra.
Vân Hinh Nhi choáng váng, đây là yêu thuật gì thế này?
“Rốt… Rốt cuộc anh là ai?”, Vân Hinh Nhi cảm thấy tim mình như nhảy lên tới cổ họng, người đàn ông trước mặt đem lại cho chị ta cảm giác sợ hãi như ma thần vậy.
“Người có thể lấy mạng cô”.
Sở Phàm nhìn xuống từ trên cao, trong đôi mắt chứa đầy sát khí, anh bế Vân Mộc Thanh đã ngất xỉu lên, nặng nề nói: “Nếu không muốn chết thì xin lỗi người phụ nữ của tôi ngay”.
Vân Hinh Nhi ác độc nhìn Vân Mộc Thanh đang hôn mê, khinh thường nói: “Kêu tôi xin lỗi con nhỏ đê tiện này á? Nằm mơ đi, tôi cảnh cáo anh, tôi đường đường là cô cả nhà họ Vân, nơi này là…”
Phịch!
Còn chưa nói xong, cánh tay phải của Vân Hinh Nhi có máu tươi bắn ra, khiến chị ta đau đến mức ngã nhào lại vào trong vũng bùn, vô cùng nhếch nhác.
Mấy vệ sĩ xung quanh liên tục hít sâu, chỉ đứng từ xa tuỳ tiện vung tay một cái đã có thể khiến người ta tàn phế, đây là thủ đoạn thần kỳ gì vậy?
Giọng nói của Sở Phàm vẫn lạnh lùng như trước: “Xin lỗi”.
Vân Hinh Nhi vừa không cam lòng vừa tức giận: “Anh sẽ phải trả giá, tôi sẽ khiến anh chết không có chỗ chôn…”
Ầm…
Cánh tay trái của Vân Hinh Nhi cũng bị phế bỏ, trên người máu thịt mơ hồ nằm rạp trong vũng máu, chị ta còn có thể cảm nhận được mùi tanh của bùn đất, muốn đứng dậy nhưng lại không có sức.
Bên tai vẫn vang lên giọng nói lạnh như băng của Sở Phàm.
“Xin lỗi”.
Vân Hinh Nhi cảm nhận được một hơi thở tử vong vô hình vây lấy mình, nếu chị ta còn cố chấp nữa, người đàn ông kia sẽ thật sự dám giết chết chị ta!
Chị ta sẽ chết chắc, đường đường là cô cả nhà họ Vân lại chết ngay trước nhà tổ của mình!
“Xin… Xin lỗi, là lỗi của tôi, xin anh tha thứ…”
Vân Hinh Nhi cực kỳ hoảng sợ, nhỏ giọng cầu xin, trong giọng nói sợ hãi còn ẩn chứa sự oán hận và không cam lòng.
“Xin anh đừng giết tôi, đừng giết tôi…”
Sở Phàm không quan tâm đến Vân Hinh Nhi dưới chân, anh bế giai nhân trong lòng đi về phía biệt thự Vân Đỉnh xa hoa kia.
Vệ sĩ xung quanh thấy thế đều nhường đường, không dám lên tiếng.
“Mộc Thanh, có phải em muốn vào căn biệt thự kia không, muốn vào thì phải nói với anh chứ, sao lại ngu ngốc đứng bên ngoài dầm mưa như vậy thế”.
Sở Phàm dịu dàng nói, anh duỗi tay sờ lên khuôn mặt lạnh lẽo đến trắng bệch của giai nhân, nheo mắt lại: “Để anh dẫn em giết vào trong”.
“Không, anh phải bắt hết đám người trong căn biệt thự này, kêu bọn họ lăn ra ngoài, tự mình đến gặp em”.
Nói đến đây, hơi thở hung ác cuồn cuộn dâng lên bên người Sở Phàm, hai mắt anh cũng trở nên đỏ tươi như ma quỷ đang nổi điên, khiến vệ sĩ của nhà họ Vân hỗn loạn chạy trốn.
Sở Phàm hiểu vì quá nổi giận nên chất độc trong người mình lại phát tác, nhưng lúc này, anh không muốn trấn áp nó.
Anh cần cơn giận này, cần nghiền nát tất cả đám người ở nơi đây.
“Đừng… Đừng, Sở Phàm, chúng ta về nhà, về nhà thôi”.
Lúc này Vân Mộc Thanh đang mơ màng trong lòng chợt giơ tay ôm lấy cổ Sở Phàm, cô nhỏ giọng nói: “Đan Đan còn đang đợi tôi ở nhà, con bé ở nhà một mình…”
“Con bé, sợ sấm sét”.
Nhắc tới con gái, như có một chậu nước lạnh giội vào lòng Sở Phàm, khiến lửa giận trong lòng anh lập tức bớt đi được một nửa.
Nếu mặc cho chứng hưng cảm này phát tác, lỡ như thật sự biến thành một con dã thú, chẳng phải cả đời này đều không được gặp lại con gái sao?
Vì đám người nhỏ bé nhà họ Vân này, không đáng.
Anh im lặng suy nghĩ một lát, lấy thuốc đặc hiệu đem theo từ sở nghiên cứu ở Bắc Cực ra uống vào, đôi mắt điên cuồng cũng dần sáng suốt trở lại.
“Được, chúng ta về nhà”.
Sở Phàm bế Vân Mộc Thanh dần đi xa trong mưa gió.
Nhưng trước khi đi, anh còn nhìn chằm chằm căn biệt thự của nhà họ Vân này, dường như muốn khắc ghi tất cả mọi thứ của nơi này vào trong đầu.
Biệt thự Vân Đỉnh, nơi này, tôi còn sẽ trở lại.
Những uất ức các người đem lại cho vợ và con gái tôi, tôi sẽ bắt các người trả lại gấp trăm lần.
Hy vọng trước lúc đó, các người còn sống cho tốt để đợi tôi…
Đợi Sở Phàm hoàn toàn khuất bóng, khoảng năm phút sau, mấy vệ sĩ của nhà họ Vân mới vội vàng chạy tới đỡ lấy Vân Hinh Nhi người đầy vết máu, vô cùng nhếch nhác dậy:
“Cô cả sao rồi, cô cả…”
Vẻ mặt Vân Hinh Nhi cực kỳ dữ tợn, vừa căm hận vừa nhục nhã quát: “Tôi nhất định phải khiến bọn họ trả giá, tôi nhất định phải khiến bọn họ trả lại gấp trăm lần!”
“Vân Mộc Thanh và cả người đàn ông chết tiệt kia của nó nữa, tôi muốn khiến bọn họ sống không bằng chết, nghiền bọn họ thành tro bụi!”
Giọng nói chói tai như ác quỷ rít gào trong đêm đen khiến da đầu người ta tê dại, đầu đầy mồ hôi lạnh…
Trong nháy mắt, xung quanh trở nên vô cùng yên tĩnh, cơn mưa đang rơi cũng như tạm dừng lại…
Đám người trong nhà họ Vân trợn mắt há mồm nhìn cảnh này, rất lâu sau vẫn không lấy lại tinh thần, rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì vậy?
Đường đường là cô cả, con gái lớn của nhà họ Vân lại bị người ta đánh ngay cổng lớn của nhà tổ?
Quan trọng hơn người đánh còn là bạn trai của Vân Mộc Thanh, người khi nãy bọn họ khinh bỉ, cho rằng có thể tuỳ tiện giẫm dưới chân?
Tình tiết này xoay chuyển quá nhanh, khiến bọn họ đều không theo kịp.
Lúc này, Vân Hinh Nhi bị Sở Phàm giẫm dưới chân, cả người chìm trong vũng bùn, cảm thấy cực kỳ nhục nhã và tức giận, chị ta thét một tiếng: “Mấy người chết hết rồi sao, không thấy tôi bị tên khốn này đánh hả!”
Lúc này đám vệ sĩ của nhà họ Vân mới tỉnh táo lại, biết cơ hội lập công bảo vệ chủ, vinh hoa phú quý đã đến rồi.
“Dám gây chuyện ở địa bàn của nhà họ Vân, anh có mấy cái mạng hả?”
“Bao vây chém đứt hai tay anh ta, biến thành nhân côn cho cô chủ hả giận”.
Vệ sĩ xung quanh ồn ào bao vây Sở Phàm lại, cả đám kiêu ngạo cười lạnh.
Nhưng giây tiếp theo, nụ cười ngông cuồng trên mặt bọn họ lập tức biến thành sự sợ hãi, biến thành tiếng kêu thê thảm…
Sở Phàm bình tĩnh nhìn đám người này, anh tuỳ ý chuyển tay, nước mưa vốn từ trên trời rơi xuống lập tức bị hút lấy, tạo thành một cơn lốc xoáy, anh vung tay lên một cái, hàng vạn hàng nghìn giọt mưa lập tức bắn ra ngoài.
Những giọt mưa bình thường kia như đạn bay bắn trúng hai chân của đám vệ sĩ, máu tươi văng tung toé, cả đám ngã xuống bùn lầy khóc lóc cầu xin tha thứ.
“Mạng chỉ có một, hy vọng các người hiểu chuyện một chút, đừng chọc đến tôi nữa”, Sở Phàm lạnh lùng cảnh cáo, chẳng khác nào tử thần nỉ non một câu vào tai mấy vệ sĩ, khiến bọn họ vô cùng hoảng sợ.
Âm thanh dừng lại, màn mưa lại rơi, tiếng mưa rả rích như mọi chuyện khi nãy đều chưa từng xảy ra.
Vân Hinh Nhi choáng váng, đây là yêu thuật gì thế này?
“Rốt… Rốt cuộc anh là ai?”, Vân Hinh Nhi cảm thấy tim mình như nhảy lên tới cổ họng, người đàn ông trước mặt đem lại cho chị ta cảm giác sợ hãi như ma thần vậy.
“Người có thể lấy mạng cô”.
Sở Phàm nhìn xuống từ trên cao, trong đôi mắt chứa đầy sát khí, anh bế Vân Mộc Thanh đã ngất xỉu lên, nặng nề nói: “Nếu không muốn chết thì xin lỗi người phụ nữ của tôi ngay”.
Vân Hinh Nhi ác độc nhìn Vân Mộc Thanh đang hôn mê, khinh thường nói: “Kêu tôi xin lỗi con nhỏ đê tiện này á? Nằm mơ đi, tôi cảnh cáo anh, tôi đường đường là cô cả nhà họ Vân, nơi này là…”
Phịch!
Còn chưa nói xong, cánh tay phải của Vân Hinh Nhi có máu tươi bắn ra, khiến chị ta đau đến mức ngã nhào lại vào trong vũng bùn, vô cùng nhếch nhác.
Mấy vệ sĩ xung quanh liên tục hít sâu, chỉ đứng từ xa tuỳ tiện vung tay một cái đã có thể khiến người ta tàn phế, đây là thủ đoạn thần kỳ gì vậy?
Giọng nói của Sở Phàm vẫn lạnh lùng như trước: “Xin lỗi”.
Vân Hinh Nhi vừa không cam lòng vừa tức giận: “Anh sẽ phải trả giá, tôi sẽ khiến anh chết không có chỗ chôn…”
Ầm…
Cánh tay trái của Vân Hinh Nhi cũng bị phế bỏ, trên người máu thịt mơ hồ nằm rạp trong vũng máu, chị ta còn có thể cảm nhận được mùi tanh của bùn đất, muốn đứng dậy nhưng lại không có sức.
Bên tai vẫn vang lên giọng nói lạnh như băng của Sở Phàm.
“Xin lỗi”.
Vân Hinh Nhi cảm nhận được một hơi thở tử vong vô hình vây lấy mình, nếu chị ta còn cố chấp nữa, người đàn ông kia sẽ thật sự dám giết chết chị ta!
Chị ta sẽ chết chắc, đường đường là cô cả nhà họ Vân lại chết ngay trước nhà tổ của mình!
“Xin… Xin lỗi, là lỗi của tôi, xin anh tha thứ…”
Vân Hinh Nhi cực kỳ hoảng sợ, nhỏ giọng cầu xin, trong giọng nói sợ hãi còn ẩn chứa sự oán hận và không cam lòng.
“Xin anh đừng giết tôi, đừng giết tôi…”
Sở Phàm không quan tâm đến Vân Hinh Nhi dưới chân, anh bế giai nhân trong lòng đi về phía biệt thự Vân Đỉnh xa hoa kia.
Vệ sĩ xung quanh thấy thế đều nhường đường, không dám lên tiếng.
“Mộc Thanh, có phải em muốn vào căn biệt thự kia không, muốn vào thì phải nói với anh chứ, sao lại ngu ngốc đứng bên ngoài dầm mưa như vậy thế”.
Sở Phàm dịu dàng nói, anh duỗi tay sờ lên khuôn mặt lạnh lẽo đến trắng bệch của giai nhân, nheo mắt lại: “Để anh dẫn em giết vào trong”.
“Không, anh phải bắt hết đám người trong căn biệt thự này, kêu bọn họ lăn ra ngoài, tự mình đến gặp em”.
Nói đến đây, hơi thở hung ác cuồn cuộn dâng lên bên người Sở Phàm, hai mắt anh cũng trở nên đỏ tươi như ma quỷ đang nổi điên, khiến vệ sĩ của nhà họ Vân hỗn loạn chạy trốn.
Sở Phàm hiểu vì quá nổi giận nên chất độc trong người mình lại phát tác, nhưng lúc này, anh không muốn trấn áp nó.
Anh cần cơn giận này, cần nghiền nát tất cả đám người ở nơi đây.
“Đừng… Đừng, Sở Phàm, chúng ta về nhà, về nhà thôi”.
Lúc này Vân Mộc Thanh đang mơ màng trong lòng chợt giơ tay ôm lấy cổ Sở Phàm, cô nhỏ giọng nói: “Đan Đan còn đang đợi tôi ở nhà, con bé ở nhà một mình…”
“Con bé, sợ sấm sét”.
Nhắc tới con gái, như có một chậu nước lạnh giội vào lòng Sở Phàm, khiến lửa giận trong lòng anh lập tức bớt đi được một nửa.
Nếu mặc cho chứng hưng cảm này phát tác, lỡ như thật sự biến thành một con dã thú, chẳng phải cả đời này đều không được gặp lại con gái sao?
Vì đám người nhỏ bé nhà họ Vân này, không đáng.
Anh im lặng suy nghĩ một lát, lấy thuốc đặc hiệu đem theo từ sở nghiên cứu ở Bắc Cực ra uống vào, đôi mắt điên cuồng cũng dần sáng suốt trở lại.
“Được, chúng ta về nhà”.
Sở Phàm bế Vân Mộc Thanh dần đi xa trong mưa gió.
Nhưng trước khi đi, anh còn nhìn chằm chằm căn biệt thự của nhà họ Vân này, dường như muốn khắc ghi tất cả mọi thứ của nơi này vào trong đầu.
Biệt thự Vân Đỉnh, nơi này, tôi còn sẽ trở lại.
Những uất ức các người đem lại cho vợ và con gái tôi, tôi sẽ bắt các người trả lại gấp trăm lần.
Hy vọng trước lúc đó, các người còn sống cho tốt để đợi tôi…
Đợi Sở Phàm hoàn toàn khuất bóng, khoảng năm phút sau, mấy vệ sĩ của nhà họ Vân mới vội vàng chạy tới đỡ lấy Vân Hinh Nhi người đầy vết máu, vô cùng nhếch nhác dậy:
“Cô cả sao rồi, cô cả…”
Vẻ mặt Vân Hinh Nhi cực kỳ dữ tợn, vừa căm hận vừa nhục nhã quát: “Tôi nhất định phải khiến bọn họ trả giá, tôi nhất định phải khiến bọn họ trả lại gấp trăm lần!”
“Vân Mộc Thanh và cả người đàn ông chết tiệt kia của nó nữa, tôi muốn khiến bọn họ sống không bằng chết, nghiền bọn họ thành tro bụi!”
Giọng nói chói tai như ác quỷ rít gào trong đêm đen khiến da đầu người ta tê dại, đầu đầy mồ hôi lạnh…