Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 32
Chương 32: Cô nghĩ mình là ai!
Vân Mộc Thanh cực kỳ khó tin nhìn Vân Hinh Nhi đang điên cuồng trước mắt, người này đã sớm bị ghen tị che khuất nội tâm, tẩu hoả nhập ma rồi…
“Ai mà ngờ một người kiêu ngạo thanh thuần như tiên nữ trên trời là cô lại làm loạn trong quán bar, còn có con với một tên đàn ông nào đó, mang thai trước khi cưới, khiến nhà họ Vân mất hết mặt mũi”.
“Ngày đó, một người luôn thấy mình cao quý không chịu hạ mình cầu xin người khác là cô bị đuổi ra khỏi nhà, quỳ trước cổng biệt thự nhà họ Vân van xin chúng tôi để cô cho đứa con hoang mới sinh kia uống một ngụm sữa, để nó sống tiếp”.
“Thái độ thấp hèn đáng thương của cô khi đó thật sự rất thú vị …”
Vân Mộc Thanh cắn chặt đôi môi đỏ mọng, cúi đầu im lặng, Vân Hinh Nhi híp mắt nhớ lại, chị ta nở nụ cười hả lòng hả dạ:
“Buồn cười hơn là vì sinh ra đứa con hoang kia, cô tiêu sạch tiền tiết kiệm của mình, ngay cả một ngày ba bữa cũng không lo được, ba ngày ba đêm ngay cả một miếng lương khô cũng không có mà ăn, lấy đâu ra sữa chứ, ha ha ha.”
“Nhưng cuối cùng tôi vẫn cứu nó, để đứa con hoang kia sống tiếp”.
Chị ta nở nụ cười độc ác, tàn nhẫn nói: “Cũng không phải vì tôi nhất thời mềm lòng, để ý đến máu mủ ruột rà gì đó, mà là tôi muốn nó sống, để nó sống không bằng chết”.
“Tôi sẽ để nó nhìn rõ thế giới này tàn khốc đến mức nào, để nó hiểu mình thấp kém vô lực bao nhiêu, tôi sẽ khiến nó dần trở nên điên cuồng trong đau khổ và thù hận, mãi đến khi nó thấy chết cũng là một sự giải thoát”.
“Đây chính là số mệnh của nó, cũng là kết cục nó sắp phải đối mặt!”
Vân Hinh Nhi điên cuồng la lên với Vân Mộc Thanh: “Đơn giản vì nó là con gái của cô, là con của Vân Mộc Thanh cô!”
“Chỉ với điều này, nó đã có tội rồi, có chết cũng không đáng tiếc!”
Cuối cùng Vân Mộc Thanh cũng không kìm nén được sự phẫn nộ và khuất nhục trong lòng nữa, cô nổi trận lôi đình nhào về phía Vân Hinh Nhi: “Đồ đàn bà điên, đồ ác quỷ, tôi liều mạng với chị!”
Cô vốn đã yếu ớt, còn dầm mưa lâu như vậy, làm gì còn chút sức nào nữa.
Còn chưa đến gần Vân Hinh Nhi đã bị hai vệ sĩ đẩy mạnh ra ngoài, cô ngã ngửa xuống đất, cả người chật vật, những giọt nước mắt hối hận mà bất lực đong đầy trong mắt.
“Chậc chậc, xem dáng vẻ của cô bây giờ đi, đáng thương biết bao, khiến người ta hưng phấn biết bao…”
Vân Hinh Nhi ngồi xổm xuống, chị ta dùng đầu ngón tay nâng cằm Vân Mộc Thanh lên, trong đôi mắt tràn đầy hưng phấn: “Cô sẽ mãi mãi không thể hiểu cảm giác có thể tuỳ tiện sỉ nhục chỉ trỏ, tuỳ ý giẫm đạp một người cả đời mình vốn chỉ có thể ngưỡng mộ ghen tị, ngồi tít trên cao nó tuyệt vời, vui sướng đến mức nào đâu…”
Vân Mộc Thanh cắn chặt răng, cô dùng hết chút sức lực cuối cùng muốn tát lên mặt Vân Hinh Nhi.
Chị ta đột nhiên cười lạnh nói: “Hôm nay cô tới đây gặp ông nội là vì tên đàn ông cô mới quen đúng không? Anh ta tên là Sở Phàm nhỉ? Cô mà đánh xuống, hôm nay anh ta sẽ chết chắc”.
Bàn tay đang giơ ra của Vân Mộc Thanh lập tức khựng lại, Vân Hinh Nhi càng đắc ý hơn: “Xem ra đúng là thế thật, cô hiểu rõ tính cách và thủ đoạn của Lý Tử Duy mà, vợ sắp cưới của anh ấy lại bị một người đàn ông không chút bối cảnh giành trước? Là một người đàn ông bình thường ai mà muốn bị ‘cắm sừng’ đúng không!”
“Huống hồ Lý Tử Duy còn tự thấy mình là con cưng của trời. Hôm nay cô đến đây là muốn để ông nội chuyển lời rằng cô sẽ đồng ý mối hôn sự này, không muốn liên luỵ đến anh ta đúng không? Ôi chao, thật là một tình yêu vĩ đại, khiến người ta phải hâm mộ mà”.
Vân Mộc Thanh nghiến răng nghiến lợi, giận dữ nhìn Vân Hinh Nhi: “Để tôi, đi gặp ông nội”.
“Muốn gặp ông nội á, được thôi, cầu xin tôi đi”.
Vân Hinh Nhi đứng thẳng người dậy, chị ta phách lối kiêu căng chỉ vào Vân Mộc Thanh: “Quỳ xuống cầu xin tôi giống như năm năm trước ấy”.
Chị ta nhìn xuống từ trên cao, cười khinh bỉ mà châm chọc, tựa như nữ vương tuỳ ý nắm sống chết của người khác trong tay vậy.
Vệ sĩ đầy tớ xung quanh cũng mang vẻ mặt cười trên nỗi đau của người khác, có thể tận mắt nhìn thấy cô chủ nhà họ Vân cao không với tới trước đây như chó nhà có tang quỳ xuống trước mặt mọi người là cảm giác sung sướng đến từng nào.
Dì Triệu ở bên cạnh đau khổ la lên: “Cô chủ không được quỳ, cô ta sẽ không giúp cô đâu, cô ta chỉ đang đùa giỡn cô thôi…”
“Thứ nhiều chuyện, kéo xuống, đánh”, Vân Hinh Nhi quát lên một tiếng, mấy vệ sĩ lập tức tiến lên thượng cẳng chân hạ cẳng tay với dì Triệu.
“Đừng đánh, các anh đừng đánh nữa”.
Vân Mộc Thanh lo lắng la lên: “Được, tôi quỳ!”
“Nhưng chị phải đồng ý dẫn tôi đi gặp ông nội”.
Vân Mộc Thanh mở to mắt, khuôn mặt tái nhợt lạnh như băng vô cùng bình tĩnh.
Chỉ là quỳ thêm lần nữa thôi mà, có gì ghê gớm đâu chứ…
So với mạng sống của Sở Phàm, chút khuất nhục đó có là gì đâu?
“Phải xem biểu hiện của cô đã”.
Vân Hinh Nhi vung tay ngăn mấy vệ sĩ đang đánh đấm lại, chị ta khoanh tay, hống hách đắc ý đứng thẳng.
Thậm chí còn lấy điện thoại ra muốn chụp lại khoảnh khắc tuyệt vời này, muốn thi thoảng mở ra nhìn lại để tinh tế thưởng thức cảm giác này, vì đây chính là cội nguồn vui vẻ quan trọng nhất của chị ta nửa đời sau.
“Tôi chuẩn bị xong rồi, Vân đại tiểu thư, còn không mau quỳ xuống đi?”
Vân Hinh Nhi châm chọc nói, mấy vệ sĩ xung quanh cũng cười to ầm ĩ, âm thanh vô cùng chói tai.
Vân Mộc Thanh cảm thấy đầu óc trống rỗng, vô thức nhắm mắt lại, cong chân muốn quỳ xuống!
Vân Hinh Nhi càng cười tươi hơn, mấy vệ sĩ xung quanh cũng mở to hai mắt, không muốn bỏ lỡ một giây một phút nào.
Nhưng lúc hai chân Vân Mộc Thanh chỉ còn cách mặt đất mười centimet, đột nhiên có một sức mạnh xuất hiện đỡ lấy cô từ bên dưới, khiến cô không thể động đậy.
Chuyện gì vậy?
Vân Mộc Thanh ngạc nhiên mở mắt ra.
“Vân Mộc Thanh, anh đã từng nói với em chưa, từ nay về sau, có anh ở đây, anh sẽ không cho phép em chịu chút uất ức nào nữa”.
Trong đêm mưa đột nhiên vang lên một giọng nam vừa lạnh lùng vừa mạnh mẽ, giọng nói không lớn, nhưng mọi người lại nghe rất rõ ràng.
Vân Mộc Thanh khó tin mở to mắt, vừa vui mừng vừa cảm động.
Ở phía xa, Sở Phàm mặc đồ đen, thân hình cao lớn thẳng tắp đang sải bước đi tới.
Anh vẫn ung dung thong thả như thế, nhìn như đang đi dạo trong sân, nhưng mỗi một bước đi, không khí xung quanh đều càng áp lực hơn, chẳng khác nào cả không khí cũng trở nên nặng nề.
Có cảm giác như một ngọn núi sừng sững cao lớn đang chậm rãi rơi xuống từ trên trời vậy.
Càng kỳ lạ hơn là trên người anh không hề mang thứ gì tránh mưa, nhưng trong vòng nửa mét xung quanh anh lại hình thành một vách tường không khí, những giọt mưa đều tránh ra xa, có cảm giác rằng cả thiên nhiên cũng sợ hãi người đàn ông này.
“Sở Phàm, anh… Anh không sao chứ? Sao anh lại đến đây”, Vân Mộc Thanh vừa vui mừng vừa thấy áy náy.
“Không sao, mọi chuyện đều đã giải quyết rồi, yên tâm đi, bắt đầu từ bây giờ, không ai dám ép em làm chuyện em không muốn nữa đâu”, Sở Phàm dịu dàng nói, anh duỗi tay lau đi giọt nước mắt trên khuôn mặt lạnh như băng của người đẹp.
“Ừm, ừm”, Vân Mộc Thanh cảm động mà nghẹn ngào nói, sau đó trước mặt tối sầm, ngã vào lòng Sở Phàm.
Dầm mưa cả đêm, cô rất lạnh, cũng rất mệt mỏi, trước đó chỉ là cố chịu đựng mà thôi.
Sở Phàm đến đây khiến cô cảm thấy an toàn một cách khó hiểu.
“Ngủ đi”.
Sở Phàm ôm chặt cô gái trong lòng, tay phải vung lên trên đầu cô, một bức tường vô hình cứ thế hình thành, mưa to rơi xuống như đụng trúng một cái ô rắn chắc, nước mưa tản ra hai bên, một giọt mưa cũng không thể lọt vào.
Giống như đang đứng trong một thế giới khác vậy.
Mấy vệ sĩ của nhà họ Vân ngơ ngác đưa mắt nhìn nhau, không biết đây là yêu pháp gì.
Lúc này, Sở Phàm ngẩng đầu nhìn Vân Hinh Nhi ở bên cạnh, hờ hững hỏi: “Khi nãy cô đang ép cô ấy quỳ xuống à?”
Vân Hinh Nhi cảm nhận được sát khí xông về phía mình, nhưng nghĩ đến thân phận cao quý, gia thế to lớn của mình, chị ta vẫn không phủ nhận bật cười.
Chị ta ưỡn ngực, kiêu ngạo ngẩng đầu lên, vênh váo ta đây nói: “Phải thì sao? Tôi có thể để người phụ nữ đê tiện này quỳ xuống trước mặt mình là vinh hạnh của cô ta, tôi đây…”
Ầm!
Còn chưa nói xong, Sở Phàm đã giơ năm ngón tay vung nhẹ trong hư không, Vân Hinh Nhi như bị một bàn tay vô hình đánh trúng, sau đó phịch một tiếng quỳ xuống đất, xương đùi răng rắc gãy nát.
“Cô nghĩ mình là ai mà dám kêu người phụ nữ của tôi quỳ xuống hả?”
Không đợi Vân Hinh Nhi kêu ra tiếng, Sở Phàm lại vung năm ngón tay, Vân Hinh Nhi cứ thế ngã vào trong vũng bùn.
Cả người dính đầy bùn lầy, cực kỳ thê thảm.
Vân Mộc Thanh cực kỳ khó tin nhìn Vân Hinh Nhi đang điên cuồng trước mắt, người này đã sớm bị ghen tị che khuất nội tâm, tẩu hoả nhập ma rồi…
“Ai mà ngờ một người kiêu ngạo thanh thuần như tiên nữ trên trời là cô lại làm loạn trong quán bar, còn có con với một tên đàn ông nào đó, mang thai trước khi cưới, khiến nhà họ Vân mất hết mặt mũi”.
“Ngày đó, một người luôn thấy mình cao quý không chịu hạ mình cầu xin người khác là cô bị đuổi ra khỏi nhà, quỳ trước cổng biệt thự nhà họ Vân van xin chúng tôi để cô cho đứa con hoang mới sinh kia uống một ngụm sữa, để nó sống tiếp”.
“Thái độ thấp hèn đáng thương của cô khi đó thật sự rất thú vị …”
Vân Mộc Thanh cắn chặt đôi môi đỏ mọng, cúi đầu im lặng, Vân Hinh Nhi híp mắt nhớ lại, chị ta nở nụ cười hả lòng hả dạ:
“Buồn cười hơn là vì sinh ra đứa con hoang kia, cô tiêu sạch tiền tiết kiệm của mình, ngay cả một ngày ba bữa cũng không lo được, ba ngày ba đêm ngay cả một miếng lương khô cũng không có mà ăn, lấy đâu ra sữa chứ, ha ha ha.”
“Nhưng cuối cùng tôi vẫn cứu nó, để đứa con hoang kia sống tiếp”.
Chị ta nở nụ cười độc ác, tàn nhẫn nói: “Cũng không phải vì tôi nhất thời mềm lòng, để ý đến máu mủ ruột rà gì đó, mà là tôi muốn nó sống, để nó sống không bằng chết”.
“Tôi sẽ để nó nhìn rõ thế giới này tàn khốc đến mức nào, để nó hiểu mình thấp kém vô lực bao nhiêu, tôi sẽ khiến nó dần trở nên điên cuồng trong đau khổ và thù hận, mãi đến khi nó thấy chết cũng là một sự giải thoát”.
“Đây chính là số mệnh của nó, cũng là kết cục nó sắp phải đối mặt!”
Vân Hinh Nhi điên cuồng la lên với Vân Mộc Thanh: “Đơn giản vì nó là con gái của cô, là con của Vân Mộc Thanh cô!”
“Chỉ với điều này, nó đã có tội rồi, có chết cũng không đáng tiếc!”
Cuối cùng Vân Mộc Thanh cũng không kìm nén được sự phẫn nộ và khuất nhục trong lòng nữa, cô nổi trận lôi đình nhào về phía Vân Hinh Nhi: “Đồ đàn bà điên, đồ ác quỷ, tôi liều mạng với chị!”
Cô vốn đã yếu ớt, còn dầm mưa lâu như vậy, làm gì còn chút sức nào nữa.
Còn chưa đến gần Vân Hinh Nhi đã bị hai vệ sĩ đẩy mạnh ra ngoài, cô ngã ngửa xuống đất, cả người chật vật, những giọt nước mắt hối hận mà bất lực đong đầy trong mắt.
“Chậc chậc, xem dáng vẻ của cô bây giờ đi, đáng thương biết bao, khiến người ta hưng phấn biết bao…”
Vân Hinh Nhi ngồi xổm xuống, chị ta dùng đầu ngón tay nâng cằm Vân Mộc Thanh lên, trong đôi mắt tràn đầy hưng phấn: “Cô sẽ mãi mãi không thể hiểu cảm giác có thể tuỳ tiện sỉ nhục chỉ trỏ, tuỳ ý giẫm đạp một người cả đời mình vốn chỉ có thể ngưỡng mộ ghen tị, ngồi tít trên cao nó tuyệt vời, vui sướng đến mức nào đâu…”
Vân Mộc Thanh cắn chặt răng, cô dùng hết chút sức lực cuối cùng muốn tát lên mặt Vân Hinh Nhi.
Chị ta đột nhiên cười lạnh nói: “Hôm nay cô tới đây gặp ông nội là vì tên đàn ông cô mới quen đúng không? Anh ta tên là Sở Phàm nhỉ? Cô mà đánh xuống, hôm nay anh ta sẽ chết chắc”.
Bàn tay đang giơ ra của Vân Mộc Thanh lập tức khựng lại, Vân Hinh Nhi càng đắc ý hơn: “Xem ra đúng là thế thật, cô hiểu rõ tính cách và thủ đoạn của Lý Tử Duy mà, vợ sắp cưới của anh ấy lại bị một người đàn ông không chút bối cảnh giành trước? Là một người đàn ông bình thường ai mà muốn bị ‘cắm sừng’ đúng không!”
“Huống hồ Lý Tử Duy còn tự thấy mình là con cưng của trời. Hôm nay cô đến đây là muốn để ông nội chuyển lời rằng cô sẽ đồng ý mối hôn sự này, không muốn liên luỵ đến anh ta đúng không? Ôi chao, thật là một tình yêu vĩ đại, khiến người ta phải hâm mộ mà”.
Vân Mộc Thanh nghiến răng nghiến lợi, giận dữ nhìn Vân Hinh Nhi: “Để tôi, đi gặp ông nội”.
“Muốn gặp ông nội á, được thôi, cầu xin tôi đi”.
Vân Hinh Nhi đứng thẳng người dậy, chị ta phách lối kiêu căng chỉ vào Vân Mộc Thanh: “Quỳ xuống cầu xin tôi giống như năm năm trước ấy”.
Chị ta nhìn xuống từ trên cao, cười khinh bỉ mà châm chọc, tựa như nữ vương tuỳ ý nắm sống chết của người khác trong tay vậy.
Vệ sĩ đầy tớ xung quanh cũng mang vẻ mặt cười trên nỗi đau của người khác, có thể tận mắt nhìn thấy cô chủ nhà họ Vân cao không với tới trước đây như chó nhà có tang quỳ xuống trước mặt mọi người là cảm giác sung sướng đến từng nào.
Dì Triệu ở bên cạnh đau khổ la lên: “Cô chủ không được quỳ, cô ta sẽ không giúp cô đâu, cô ta chỉ đang đùa giỡn cô thôi…”
“Thứ nhiều chuyện, kéo xuống, đánh”, Vân Hinh Nhi quát lên một tiếng, mấy vệ sĩ lập tức tiến lên thượng cẳng chân hạ cẳng tay với dì Triệu.
“Đừng đánh, các anh đừng đánh nữa”.
Vân Mộc Thanh lo lắng la lên: “Được, tôi quỳ!”
“Nhưng chị phải đồng ý dẫn tôi đi gặp ông nội”.
Vân Mộc Thanh mở to mắt, khuôn mặt tái nhợt lạnh như băng vô cùng bình tĩnh.
Chỉ là quỳ thêm lần nữa thôi mà, có gì ghê gớm đâu chứ…
So với mạng sống của Sở Phàm, chút khuất nhục đó có là gì đâu?
“Phải xem biểu hiện của cô đã”.
Vân Hinh Nhi vung tay ngăn mấy vệ sĩ đang đánh đấm lại, chị ta khoanh tay, hống hách đắc ý đứng thẳng.
Thậm chí còn lấy điện thoại ra muốn chụp lại khoảnh khắc tuyệt vời này, muốn thi thoảng mở ra nhìn lại để tinh tế thưởng thức cảm giác này, vì đây chính là cội nguồn vui vẻ quan trọng nhất của chị ta nửa đời sau.
“Tôi chuẩn bị xong rồi, Vân đại tiểu thư, còn không mau quỳ xuống đi?”
Vân Hinh Nhi châm chọc nói, mấy vệ sĩ xung quanh cũng cười to ầm ĩ, âm thanh vô cùng chói tai.
Vân Mộc Thanh cảm thấy đầu óc trống rỗng, vô thức nhắm mắt lại, cong chân muốn quỳ xuống!
Vân Hinh Nhi càng cười tươi hơn, mấy vệ sĩ xung quanh cũng mở to hai mắt, không muốn bỏ lỡ một giây một phút nào.
Nhưng lúc hai chân Vân Mộc Thanh chỉ còn cách mặt đất mười centimet, đột nhiên có một sức mạnh xuất hiện đỡ lấy cô từ bên dưới, khiến cô không thể động đậy.
Chuyện gì vậy?
Vân Mộc Thanh ngạc nhiên mở mắt ra.
“Vân Mộc Thanh, anh đã từng nói với em chưa, từ nay về sau, có anh ở đây, anh sẽ không cho phép em chịu chút uất ức nào nữa”.
Trong đêm mưa đột nhiên vang lên một giọng nam vừa lạnh lùng vừa mạnh mẽ, giọng nói không lớn, nhưng mọi người lại nghe rất rõ ràng.
Vân Mộc Thanh khó tin mở to mắt, vừa vui mừng vừa cảm động.
Ở phía xa, Sở Phàm mặc đồ đen, thân hình cao lớn thẳng tắp đang sải bước đi tới.
Anh vẫn ung dung thong thả như thế, nhìn như đang đi dạo trong sân, nhưng mỗi một bước đi, không khí xung quanh đều càng áp lực hơn, chẳng khác nào cả không khí cũng trở nên nặng nề.
Có cảm giác như một ngọn núi sừng sững cao lớn đang chậm rãi rơi xuống từ trên trời vậy.
Càng kỳ lạ hơn là trên người anh không hề mang thứ gì tránh mưa, nhưng trong vòng nửa mét xung quanh anh lại hình thành một vách tường không khí, những giọt mưa đều tránh ra xa, có cảm giác rằng cả thiên nhiên cũng sợ hãi người đàn ông này.
“Sở Phàm, anh… Anh không sao chứ? Sao anh lại đến đây”, Vân Mộc Thanh vừa vui mừng vừa thấy áy náy.
“Không sao, mọi chuyện đều đã giải quyết rồi, yên tâm đi, bắt đầu từ bây giờ, không ai dám ép em làm chuyện em không muốn nữa đâu”, Sở Phàm dịu dàng nói, anh duỗi tay lau đi giọt nước mắt trên khuôn mặt lạnh như băng của người đẹp.
“Ừm, ừm”, Vân Mộc Thanh cảm động mà nghẹn ngào nói, sau đó trước mặt tối sầm, ngã vào lòng Sở Phàm.
Dầm mưa cả đêm, cô rất lạnh, cũng rất mệt mỏi, trước đó chỉ là cố chịu đựng mà thôi.
Sở Phàm đến đây khiến cô cảm thấy an toàn một cách khó hiểu.
“Ngủ đi”.
Sở Phàm ôm chặt cô gái trong lòng, tay phải vung lên trên đầu cô, một bức tường vô hình cứ thế hình thành, mưa to rơi xuống như đụng trúng một cái ô rắn chắc, nước mưa tản ra hai bên, một giọt mưa cũng không thể lọt vào.
Giống như đang đứng trong một thế giới khác vậy.
Mấy vệ sĩ của nhà họ Vân ngơ ngác đưa mắt nhìn nhau, không biết đây là yêu pháp gì.
Lúc này, Sở Phàm ngẩng đầu nhìn Vân Hinh Nhi ở bên cạnh, hờ hững hỏi: “Khi nãy cô đang ép cô ấy quỳ xuống à?”
Vân Hinh Nhi cảm nhận được sát khí xông về phía mình, nhưng nghĩ đến thân phận cao quý, gia thế to lớn của mình, chị ta vẫn không phủ nhận bật cười.
Chị ta ưỡn ngực, kiêu ngạo ngẩng đầu lên, vênh váo ta đây nói: “Phải thì sao? Tôi có thể để người phụ nữ đê tiện này quỳ xuống trước mặt mình là vinh hạnh của cô ta, tôi đây…”
Ầm!
Còn chưa nói xong, Sở Phàm đã giơ năm ngón tay vung nhẹ trong hư không, Vân Hinh Nhi như bị một bàn tay vô hình đánh trúng, sau đó phịch một tiếng quỳ xuống đất, xương đùi răng rắc gãy nát.
“Cô nghĩ mình là ai mà dám kêu người phụ nữ của tôi quỳ xuống hả?”
Không đợi Vân Hinh Nhi kêu ra tiếng, Sở Phàm lại vung năm ngón tay, Vân Hinh Nhi cứ thế ngã vào trong vũng bùn.
Cả người dính đầy bùn lầy, cực kỳ thê thảm.