Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 30
Chương 30: Phụ nữ vốn mềm yếu, vì làm mẹ nên mới kiên cường
Giang Lăng nhiều mưa.
Thời tiết mùa thu giống như tâm trạng của nàng thiếu nữ, thay đổi thất thường.
Lúc hoàng hôn vẫn thấy ráng chiều giăng kín bầu trời, đến tối mây đen lại bắt đầu kéo đến, mưa tuôn như xối nước.
Sở Phàm không bị ảnh hưởng cho mấy, anh vừa nghe tiếng mưa rơi vừa ở trong bếp chuẩn bị bữa tối thịnh soạn.
Măng xào, tôm xào, sườn kho, gà hầm, còn có nồi canh trứng tảo tía nóng hổi, bốn món mặn một món canh, vừa thơm lại vừa ngon.
Chỉ có điều, đợi cả nửa tiếng đồng hồ mà chẳng thấy bóng dáng Vân Mộc Thanh đâu.
Sở Phàm gọi điện thoại, nằm ngoài vùng phủ sóng, anh lại gọi, mất cả tín hiệu.
Anh nhìn màn mưa như trút nước bên ngoài cửa sổ, ánh mắt hằn lên vẻ lo âu, không phải cô ấy bị ướt mưa rồi gặp tai nạn gì chứ.
Đan Đan nằm bẹp trên bàn, cô bé nhìn mấy món ăn chăm chú, phiền muộn vô cùng: “Sao mẹ còn chưa về nữa chứ, Đan Đan đói bụng quá…”
Sau khi nói dứt lời, cô bé bĩu môi, bụng kêu rồn rột.
Sở Phàm không khỏi cảm thấy buồn cười, anh dịu dàng vuốt ve đầu con gái, gắp một miếng sườn bỏ vào chén cho con rồi nói: “Đan Đan đói bụng thì ăn trước đi”.
Ánh mắt Đan Đan bừng sáng nhưng rồi lại trở nên ảm đạm, cô bé tủi thân: “Nhưng mà, nhưng mà mẹ nói với Đan Đan phải đợi người nhà có mặt đầy đủ mới được ăn cơm, Đan Đan phải lịch sự”.
Sở Phàm cảm thấy vui vẻ, năm năm nay, mặc dù Vân Mộc Thanh nuôi con một mình nhưng vẫn chú trọng việc dạy dỗ con cái, truyền thụ rất nhiều tư tưởng mang năng lượng tích cực cho Đan Đan.
Anh cười khẽ: “Mẹ nói đúng, nhưng hôm nay hơi đặc biệt nên cho phép Đan Đan ăn cơm trước”.
“Không thể để cho con gái ngoan của bố đói bụng được”.
“Cảm ơn bố, thế thì con không khách sáo nữa đâu”, Đan Đan cười tươi tắn, cô bé ăn ngấu nghiến, đến nỗi miệng dính đầy dầu mỡ, còn không quên gắp vài miếng thịt gà vào chén cho Sở Phàm.
“Bố, bố vất vả rồi, bố cũng ăn đi”.
“Bố không đói, bố đợi mẹ về ăn chung”.
Sở Phàm cảm thấy ấm áp, anh nhìn sấm sét đì đùng bên ngoài mà bắt đầu cảm thấy lo lắng.
Trời mưa lớn như thế, không biết Vân Mộc Thanh đã đi đâu rồi?
“Đan Đan, trước kia mẹ có về trễ thế này không?”
“Thường xuyên ạ”.
Đan Đan vừa ăn cơm vừa nói: “Công ty của mẹ hay tăng ca lắm, có lúc mẹ còn tăng ca đến nửa đêm, Đan Đan ở nhà ăn mì gói, làm bài tập rồi đi ngủ”.
“Có mấy lần trời mưa lớn, mẹ muốn tiết kiệm tiền đi taxi nên đợi xe buýt, sau khi về nhà ướt như chuột lột, còn bị sốt bệnh đến mấy ngày liền. Mẹ nói mẹ phải để dành tiền mua sữa cho Đan Đan, còn phải đóng tiền học thêm”.
Cô bé chơm chớp đôi mắt to tròn rồi nói một cách nghiêm túc: “Sau này Đan Đan phải kiếm thật nhiều tiền, sẽ không để cho mẹ bị bệnh vì tiết kiệm tiền nữa”.
Nghe thấy thế, Sở Phàm xót xa và tự trách vô cùng, Đan Đan kể về chuyện này một cách bình thản, điều đó chứng tỏ rằng cuộc sống của bọn họ thường xuyên như thế.
“Đan Đan ngoan quá, bây giờ bố đã về rồi, chắc chắn sẽ không để cho hai mẹ con thiệt thòi nữa đâu”.
Sở Phàm nhìn cô bé với gương mặt dịu dàng, giọng nói kiên định.
Anh quyết định phải đi tìm Vân Mộc Thanh, không thể để cho cô gái ngốc ấy gặp chuyện gì ngoài ý muốn nữa.
Lúc đang nhớ xem địa chỉ công ty Vân Mộc Thanh là ở đâu, đột nhiên có dãy số điện thoại lạ gọi đến.
“Anh Sở, à không phải, anh rể, em là Vân Dũng”, giọng nói của Vân Dũng run rẩy, nhuốm vẻ nịnh nọt lấy lòng, cậu ta nói năng một cách dè dặt.
Sở Phàm nhướn mày, anh lười chẳng muốn để ý đến loại người như Vân Dũng, thế nhưng nể mặt cậu ta cùng chung dòng máu với Vân Mộc Thanh nên vẫn hờ hững đáp lại:
“Thù oán giữa tôi và Lý Tử Duy đã giải quyết xong rồi, sẽ không báo thù cậu, cậu cũng không xứng cho tôi báo thù”.
Sau khi nói dứt lời, anh muốn cúp máy ngay.
Vân Dũng quýnh quáng la lên: “Anh rể, không phải là chuyện đó, em muốn nói về chuyện của chị họ, chuyện của Vân Mộc Thanh”.
Sở Phàm khựng lại, anh tiếp tục lắng nghe:
“Anh rể, chị họ đã đứng trước cửa nhà tổ của nhà họ Vân suốt buổi chiều rồi, bây giờ đang mưa mà chị ấy vẫn còn chưa về, anh mau đến đưa chị ấy đi đi”.
“Chị ấy muốn gặp ông nội, xin ông nội từ hôn với cậu cả nhà họ Lý, nhưng ông nội đâu có chịu gặp chị. Ôi, em phải làm liều chống đối nhà họ Vân mới gọi điện thoại cho anh đó”.
“Anh rể, em cũng có trách nhiệm trong chuyện này, làm thế xem như bù đắp lại lương tâm của em đi. Anh rể, xin lỗi anh…”
Sở Phàm lập tức sầm mặt xuống, anh ngẩng đầu nhìn ra ngoài cửa sổ, sấm chớp nổ vang, mưa to như trút nước.
Dường như hình ảnh vóc dáng yêu kiều của Vân Mộc Thanh đang hiện lên trong đầu anh, cô đứng một mình bên ngoài cửa, toàn thân ướt đẫm, lung lay giữa cơn mưa gió.
“Tôi biết rồi”.
Anh cúp máy, ngọn lửa giận dữ và sự tự trách nảy sinh trong lòng.
Người phụ nữ ngốc nghếch này, bây giờ người đàn ông của em có quyền lực khuynh đảo thiên hạ, chỉ cần một câu nói của em thôi thì nhà họ Vân, nhà họ Lý chó chết gì đó đều hóa thành tro tàn.
Em cần gì phải ngu ngốc tự mình đứng bên ngoài cửa, gánh chịu hết mọi sự nhục nhã và tủi hờn…
“Đan Đan, bố phải đi rước mẹ, con phải ngoan ngoãn ở nhà một mình, được không?”, Sở Phàm xoa đầu con gái, giọng nói của anh rất dịu dàng.
“Vâng, bố cứ việc yên tâm, Đan Đan sẽ ngoan ngoãn đợi bố mẹ về”, Đan Đan gật mạnh đầu, cô bé rất hiểu chuyện.
“Ngoan quá”.
Sở Phàm mỉm cười, anh quay người rời đi.
Ngoài trời rất lạnh, cơn mưa âm u dai dẳng, thế nhưng khí thế toát ra từ người Sở Phàm lại còn lạnh lẽo gấp mấy trăm lần cơn mưa như trút nước này!
…
Biệt thự Vân Đỉnh là một căn biệt thự nằm ở khu phong cảnh Giang Lăng, rộng hơn ba ngàn mét vuông, phong cảnh đẹp đẽ, không gian tao nhã, trang trí sang trọng lộng lẫy.
Đây là nhà tổ của nhà họ Vân, chỉ có người vai vế cao trong nhà họ Vân và nhân tài có khả năng vượt trội mới đủ tư cách sống ở nơi này, đây chính là thánh địa trong lòng gia tộc họ Vân.
Bây giờ, ngọn khói xanh bốc lên giữa cơn mưa, làm tăng thêm cảm giác thần bí cho căn biệt thự Vân Đỉnh, giống như động tiên trên đỉnh núi được bao phủ trong sương mù.
Một cô gái mềm yếu đứng trước cửa căn biệt thự sang trọng đầy khí thế, nước mưa đã xối ướt mái tóc đẹp và quần áo của cô, làn da cô cũng trở nên trắng bệch, gương mặt không chút màu máu vì ngâm trong làn nước mưa lạnh giá.
“Hắt xì…”
Vân Mộc Thanh hắt xì, cơn lạnh ngấm vào xương cốt khiến cho cô run lẩy bẩy, mấy lần suýt ngất xỉu đến nơi.
Nhưng nghĩ đến mục đích của mình khi tìm đến đây, nghĩ đến Sở Phàm vô tội sắp sửa bị một tên biến thái như Lý Tử Duy báo thù điên cuồng, cô run rẩy vì lạnh, ánh mắt lại toát ra vẻ mạnh mẽ và kiên cường.
“Vân Mộc Thanh, làm sao mày có thể nhượng bộ vào lúc này được, Sở Phàm đã giúp mày nhiều đến thế, làm sao mày nỡ nhẫn tâm nhìn thấy anh ấy bị tên biến thái Lý Tử Duy dày vò báo thù…”
“Ai làm nấy chịu, cho dù không thể hủy bỏ mối hôn sự này thì mày cũng phải xin ông nội, nhờ ông xin Lý Tử Duy đừng làm liên lụy đến Sở Phàm”.
“Chịu đựng, chỉ cần mày có thể tiếp tục chịu đựng thì sẽ được gặp ông nội thôi, nhất định!”
Vân Mộc Thanh lẩm bẩm với mình, đột nhiên cô nhớ đến cảnh tượng mình bị đuổi ra khỏi nhà vào năm năm trước, khi ấy cũng giống như bây giờ vậy.
Cũng là cơn mưa to như trút nước, cũng là cơn lạnh ngấm vào xương cốt.
Ngày hôm ấy, cô vừa mới sinh Đan Đan chưa được bao lâu đã tuyệt vọng quỳ trước cửa biệt thự nhà họ Vân, cầu xin họ đút cho con gái mình một ngụm sữa, cầu xin họ cho đứa con vô tội của mình được sống…
Ngày hôm đó mưa rất to, nhập nhèm đôi mắt cô, nhưng cô lại có thể nhìn thấy rõ ràng gương mặt của bọn họ, khắc sâu vào trái tim.
“Ha, không có gì không thể hết, quá lắm thì quỳ thêm một lần nữa thôi”.
Vân Mộc Thanh ngẩng đầu nhìn căn biệt thự cao cao tại thượng này chăm chú, để cho nước mưa lạnh giá tạt vài gò má mình.
Phụ nữ vốn mềm yếu, vì làm mẹ nên mới kiên cường.
Giang Lăng nhiều mưa.
Thời tiết mùa thu giống như tâm trạng của nàng thiếu nữ, thay đổi thất thường.
Lúc hoàng hôn vẫn thấy ráng chiều giăng kín bầu trời, đến tối mây đen lại bắt đầu kéo đến, mưa tuôn như xối nước.
Sở Phàm không bị ảnh hưởng cho mấy, anh vừa nghe tiếng mưa rơi vừa ở trong bếp chuẩn bị bữa tối thịnh soạn.
Măng xào, tôm xào, sườn kho, gà hầm, còn có nồi canh trứng tảo tía nóng hổi, bốn món mặn một món canh, vừa thơm lại vừa ngon.
Chỉ có điều, đợi cả nửa tiếng đồng hồ mà chẳng thấy bóng dáng Vân Mộc Thanh đâu.
Sở Phàm gọi điện thoại, nằm ngoài vùng phủ sóng, anh lại gọi, mất cả tín hiệu.
Anh nhìn màn mưa như trút nước bên ngoài cửa sổ, ánh mắt hằn lên vẻ lo âu, không phải cô ấy bị ướt mưa rồi gặp tai nạn gì chứ.
Đan Đan nằm bẹp trên bàn, cô bé nhìn mấy món ăn chăm chú, phiền muộn vô cùng: “Sao mẹ còn chưa về nữa chứ, Đan Đan đói bụng quá…”
Sau khi nói dứt lời, cô bé bĩu môi, bụng kêu rồn rột.
Sở Phàm không khỏi cảm thấy buồn cười, anh dịu dàng vuốt ve đầu con gái, gắp một miếng sườn bỏ vào chén cho con rồi nói: “Đan Đan đói bụng thì ăn trước đi”.
Ánh mắt Đan Đan bừng sáng nhưng rồi lại trở nên ảm đạm, cô bé tủi thân: “Nhưng mà, nhưng mà mẹ nói với Đan Đan phải đợi người nhà có mặt đầy đủ mới được ăn cơm, Đan Đan phải lịch sự”.
Sở Phàm cảm thấy vui vẻ, năm năm nay, mặc dù Vân Mộc Thanh nuôi con một mình nhưng vẫn chú trọng việc dạy dỗ con cái, truyền thụ rất nhiều tư tưởng mang năng lượng tích cực cho Đan Đan.
Anh cười khẽ: “Mẹ nói đúng, nhưng hôm nay hơi đặc biệt nên cho phép Đan Đan ăn cơm trước”.
“Không thể để cho con gái ngoan của bố đói bụng được”.
“Cảm ơn bố, thế thì con không khách sáo nữa đâu”, Đan Đan cười tươi tắn, cô bé ăn ngấu nghiến, đến nỗi miệng dính đầy dầu mỡ, còn không quên gắp vài miếng thịt gà vào chén cho Sở Phàm.
“Bố, bố vất vả rồi, bố cũng ăn đi”.
“Bố không đói, bố đợi mẹ về ăn chung”.
Sở Phàm cảm thấy ấm áp, anh nhìn sấm sét đì đùng bên ngoài mà bắt đầu cảm thấy lo lắng.
Trời mưa lớn như thế, không biết Vân Mộc Thanh đã đi đâu rồi?
“Đan Đan, trước kia mẹ có về trễ thế này không?”
“Thường xuyên ạ”.
Đan Đan vừa ăn cơm vừa nói: “Công ty của mẹ hay tăng ca lắm, có lúc mẹ còn tăng ca đến nửa đêm, Đan Đan ở nhà ăn mì gói, làm bài tập rồi đi ngủ”.
“Có mấy lần trời mưa lớn, mẹ muốn tiết kiệm tiền đi taxi nên đợi xe buýt, sau khi về nhà ướt như chuột lột, còn bị sốt bệnh đến mấy ngày liền. Mẹ nói mẹ phải để dành tiền mua sữa cho Đan Đan, còn phải đóng tiền học thêm”.
Cô bé chơm chớp đôi mắt to tròn rồi nói một cách nghiêm túc: “Sau này Đan Đan phải kiếm thật nhiều tiền, sẽ không để cho mẹ bị bệnh vì tiết kiệm tiền nữa”.
Nghe thấy thế, Sở Phàm xót xa và tự trách vô cùng, Đan Đan kể về chuyện này một cách bình thản, điều đó chứng tỏ rằng cuộc sống của bọn họ thường xuyên như thế.
“Đan Đan ngoan quá, bây giờ bố đã về rồi, chắc chắn sẽ không để cho hai mẹ con thiệt thòi nữa đâu”.
Sở Phàm nhìn cô bé với gương mặt dịu dàng, giọng nói kiên định.
Anh quyết định phải đi tìm Vân Mộc Thanh, không thể để cho cô gái ngốc ấy gặp chuyện gì ngoài ý muốn nữa.
Lúc đang nhớ xem địa chỉ công ty Vân Mộc Thanh là ở đâu, đột nhiên có dãy số điện thoại lạ gọi đến.
“Anh Sở, à không phải, anh rể, em là Vân Dũng”, giọng nói của Vân Dũng run rẩy, nhuốm vẻ nịnh nọt lấy lòng, cậu ta nói năng một cách dè dặt.
Sở Phàm nhướn mày, anh lười chẳng muốn để ý đến loại người như Vân Dũng, thế nhưng nể mặt cậu ta cùng chung dòng máu với Vân Mộc Thanh nên vẫn hờ hững đáp lại:
“Thù oán giữa tôi và Lý Tử Duy đã giải quyết xong rồi, sẽ không báo thù cậu, cậu cũng không xứng cho tôi báo thù”.
Sau khi nói dứt lời, anh muốn cúp máy ngay.
Vân Dũng quýnh quáng la lên: “Anh rể, không phải là chuyện đó, em muốn nói về chuyện của chị họ, chuyện của Vân Mộc Thanh”.
Sở Phàm khựng lại, anh tiếp tục lắng nghe:
“Anh rể, chị họ đã đứng trước cửa nhà tổ của nhà họ Vân suốt buổi chiều rồi, bây giờ đang mưa mà chị ấy vẫn còn chưa về, anh mau đến đưa chị ấy đi đi”.
“Chị ấy muốn gặp ông nội, xin ông nội từ hôn với cậu cả nhà họ Lý, nhưng ông nội đâu có chịu gặp chị. Ôi, em phải làm liều chống đối nhà họ Vân mới gọi điện thoại cho anh đó”.
“Anh rể, em cũng có trách nhiệm trong chuyện này, làm thế xem như bù đắp lại lương tâm của em đi. Anh rể, xin lỗi anh…”
Sở Phàm lập tức sầm mặt xuống, anh ngẩng đầu nhìn ra ngoài cửa sổ, sấm chớp nổ vang, mưa to như trút nước.
Dường như hình ảnh vóc dáng yêu kiều của Vân Mộc Thanh đang hiện lên trong đầu anh, cô đứng một mình bên ngoài cửa, toàn thân ướt đẫm, lung lay giữa cơn mưa gió.
“Tôi biết rồi”.
Anh cúp máy, ngọn lửa giận dữ và sự tự trách nảy sinh trong lòng.
Người phụ nữ ngốc nghếch này, bây giờ người đàn ông của em có quyền lực khuynh đảo thiên hạ, chỉ cần một câu nói của em thôi thì nhà họ Vân, nhà họ Lý chó chết gì đó đều hóa thành tro tàn.
Em cần gì phải ngu ngốc tự mình đứng bên ngoài cửa, gánh chịu hết mọi sự nhục nhã và tủi hờn…
“Đan Đan, bố phải đi rước mẹ, con phải ngoan ngoãn ở nhà một mình, được không?”, Sở Phàm xoa đầu con gái, giọng nói của anh rất dịu dàng.
“Vâng, bố cứ việc yên tâm, Đan Đan sẽ ngoan ngoãn đợi bố mẹ về”, Đan Đan gật mạnh đầu, cô bé rất hiểu chuyện.
“Ngoan quá”.
Sở Phàm mỉm cười, anh quay người rời đi.
Ngoài trời rất lạnh, cơn mưa âm u dai dẳng, thế nhưng khí thế toát ra từ người Sở Phàm lại còn lạnh lẽo gấp mấy trăm lần cơn mưa như trút nước này!
…
Biệt thự Vân Đỉnh là một căn biệt thự nằm ở khu phong cảnh Giang Lăng, rộng hơn ba ngàn mét vuông, phong cảnh đẹp đẽ, không gian tao nhã, trang trí sang trọng lộng lẫy.
Đây là nhà tổ của nhà họ Vân, chỉ có người vai vế cao trong nhà họ Vân và nhân tài có khả năng vượt trội mới đủ tư cách sống ở nơi này, đây chính là thánh địa trong lòng gia tộc họ Vân.
Bây giờ, ngọn khói xanh bốc lên giữa cơn mưa, làm tăng thêm cảm giác thần bí cho căn biệt thự Vân Đỉnh, giống như động tiên trên đỉnh núi được bao phủ trong sương mù.
Một cô gái mềm yếu đứng trước cửa căn biệt thự sang trọng đầy khí thế, nước mưa đã xối ướt mái tóc đẹp và quần áo của cô, làn da cô cũng trở nên trắng bệch, gương mặt không chút màu máu vì ngâm trong làn nước mưa lạnh giá.
“Hắt xì…”
Vân Mộc Thanh hắt xì, cơn lạnh ngấm vào xương cốt khiến cho cô run lẩy bẩy, mấy lần suýt ngất xỉu đến nơi.
Nhưng nghĩ đến mục đích của mình khi tìm đến đây, nghĩ đến Sở Phàm vô tội sắp sửa bị một tên biến thái như Lý Tử Duy báo thù điên cuồng, cô run rẩy vì lạnh, ánh mắt lại toát ra vẻ mạnh mẽ và kiên cường.
“Vân Mộc Thanh, làm sao mày có thể nhượng bộ vào lúc này được, Sở Phàm đã giúp mày nhiều đến thế, làm sao mày nỡ nhẫn tâm nhìn thấy anh ấy bị tên biến thái Lý Tử Duy dày vò báo thù…”
“Ai làm nấy chịu, cho dù không thể hủy bỏ mối hôn sự này thì mày cũng phải xin ông nội, nhờ ông xin Lý Tử Duy đừng làm liên lụy đến Sở Phàm”.
“Chịu đựng, chỉ cần mày có thể tiếp tục chịu đựng thì sẽ được gặp ông nội thôi, nhất định!”
Vân Mộc Thanh lẩm bẩm với mình, đột nhiên cô nhớ đến cảnh tượng mình bị đuổi ra khỏi nhà vào năm năm trước, khi ấy cũng giống như bây giờ vậy.
Cũng là cơn mưa to như trút nước, cũng là cơn lạnh ngấm vào xương cốt.
Ngày hôm ấy, cô vừa mới sinh Đan Đan chưa được bao lâu đã tuyệt vọng quỳ trước cửa biệt thự nhà họ Vân, cầu xin họ đút cho con gái mình một ngụm sữa, cầu xin họ cho đứa con vô tội của mình được sống…
Ngày hôm đó mưa rất to, nhập nhèm đôi mắt cô, nhưng cô lại có thể nhìn thấy rõ ràng gương mặt của bọn họ, khắc sâu vào trái tim.
“Ha, không có gì không thể hết, quá lắm thì quỳ thêm một lần nữa thôi”.
Vân Mộc Thanh ngẩng đầu nhìn căn biệt thự cao cao tại thượng này chăm chú, để cho nước mưa lạnh giá tạt vài gò má mình.
Phụ nữ vốn mềm yếu, vì làm mẹ nên mới kiên cường.