Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 1
Chương 1: Nước mắt đàn ông
Bắc Cực, nghìn dặm đóng băng, trời đất một màu.
Ở một nơi bị sông băng tuyết lớn bao phủ quanh năm, đất đai cằn cỗi đến cả vệ tinh cũng không thể thăm dò, có một căn cứ quân sự bí ẩn sừng sững bên trong.
Chiến sĩ tinh nhuệ nhất, nhóm chữa bệnh hoàn thiện nhất, vũ khí khoa học cao cấp nhất.
Nhưng chỉ có nhân tài trong đó hiểu toà căn cứ có thể nói là cao cấp nhất thế giới này không làm nghiên cứu, không làm tình báo, chỉ lập ra để bảo vệ một người!
Một người đàn ông đã sớm được phong thần, đủ để làm vẻ vang cho ba triệu binh lính của nước Đông Hoa.
Gió tuyết như đao, một ông lão mặc quân trang thân thể cường tráng, lông mày lưỡi kiếm, mang một đôi giày quân đội vững vàng bước đi trong gió tuyết.
“Thằng nhóc kia lại phát bệnh à? Tình huống thế nào rồi”, âm thanh của ông lão vô cùng vang dội, trên quân hàm là ba ngôi sao đang rực rỡ toả sáng.
“Thủ trưởng”, một quân y mặc áo blouse trắng cung kính cúi chào, sau đó thở dài một tiếng: “Bệnh của Long thủ ngày càng nghiêm trọng hơn, tháng này đã là lần thứ ba rồi, hơn nữa mức độ điên cuồng và sức phá hoại của anh ấy còn tăng lên gấp ba!”
“Chúng tôi cố ý gia cố vách tường trong phòng, sử dụng hợp kim cứng rắn nhất của ngành hàng không cho Long thủ phát tiết, nhưng…”
Còn chưa nói xong, trước mặt có mười mấy chiến sĩ tinh nhuệ khiêng một vách tường hợp kim dày chừng hai mươi centimet ra ngoài một cách khó khăn.
Những nắm đấm lớn như bao cát, dấu chân mạnh mẽ, còn có cả dấu đầu… lộ ra vô cùng rõ ràng trên vách tường, sức mạnh khủng khiếp như sắp xuyên qua vách tường chịu lực này vậy.
“Đây đều là thằng nhóc kia làm ư?”
“Dạ, vâng”.
Da đầu ông lão không khỏi tê dại.
Tường chịu lực hợp kim dày chừng hai mươi centimet, làm từ chất liệu của ngành hàng không đủ chống đỡ sự oanh tạc của tên lửa loại nhỏ lại bị thằng nhóc này làm hỏng, sức mạnh thế này có khác nào một chiếc xe tăng đâu.
“Tôi muốn gặp cậu ấy”, ông lão bình tĩnh nói.
Bác sĩ căng thẳng, liên tục can ngăn: “Ông Thủ trưởng, chứng hưng cảm của Long thủ vừa mới hết, có thể tái phát bất cứ lúc nào, bây giờ rất nguy hiểm, ông…”
Ông lão không nói thêm gì, sải bước đi thẳng vào trong căn cứ.
Trong căn phòng hợp kim đặc chế, một chàng trai trẻ đang ngồi trên ghế, hai tay anh đều bị trói chặt, thân trên để trần, làn da như đúc bằng đồng tốt, cơ bắp rõ ràng, vết sẹo, vết dao phủ kín chi chít, khắc đầy vinh quang của một chiến sĩ!
Nhưng lúc này ánh mắt anh lại trống rỗng, cả người âm u.
Khoé miệng ông lão không khỏi nhếch lên, trong lòng vô cùng đau xót.
“Lại không chết được?”
Chàng trai trẻ cười tự giễu, trên khuôn mặt góc cạnh chứa đầy châm chọc và cô đơn:
“Ông đây đã sắp tự chơi mình thành tàn phế rồi, nhưng Diêm Vương vẫn không chịu nể mặt, xem ra nếu con người đã trở nên vô dụng thì cả quỷ cũng lười quan tâm đến”.
“Nói cái quái gì vậy!”, ông lão nghe vậy thì nổi trận lôi đỉnh, ông ấy giơ chân đá đổ cái bàn trước mặt, khiến các bác sĩ ở xung quanh đều hoảng sợ.
“Thằng nhóc Diêm Vương kia là cái thá gì mà dám động vào lính của Tần Thiên Hạo tôi chứ?!”
Ông lão nắm lấy tóc chàng trai trẻ, hùng hổ nói: “Sở Phàm, cậu nghe cho rõ, tiếp tục sống cho ông đây, sống cho đàng hoàng vào!”
“Nếu ông đây không gật đầu thì không ai có thể lấy mạng cậu đâu, không một ai!”
Nhìn người đàn ông suy sụp trước mặt, Tần Thiên Hạo không khỏi nghẹn ngào, tim như dao cắt.
Long thủ Sở Phàm, báu vật của nước nhà, quân nhân ưu tú xuất sắc nhất của Đông Hoa mười mấy năm qua, cũng là niềm tự hào mà ông ấy một tay dẫn dắt!
Nhập ngũ từ nhỏ, chiến công hiển hách, là tín ngưỡng và vinh quang của mấy triệu binh sĩ.
Ba năm trước, Sở Phàm dẫn đội đi càn quét Thánh Điện tự xưng là “tổ chức đứng đầu” ở phương Tây, dưới tình huống đội ngũ bị tách ra, một mình anh đã càn quét cả bảy vương toạ, tắm máu Thánh Điện.
Anh được phong thần từ đó, mang danh hiệu “Quân thần”.
Nhưng cũng vì trận chiến ấy khiến anh trúng “độc Mạn Đà La” của Thánh Điện độc ác kia, mắc phải chứng hưng cảm nghiêm trọng, một khi phát bệnh sẽ tàn sát phá hoại như dã thú, mất hết tính người!
Loại độc này sẽ phát tác ngày càng thường xuyên, hơn nữa còn không có thuốc giải. Cuối cùng chỉ có thể bị tra tấn thành một con thú dữ, trơ mắt nhìn mình bước từng bước đến huỷ diệt.
Vô cùng tàn nhẫn.
“Sống tiếp ư, sống tiếp còn có ý nghĩa gì với tôi đâu”.
“Mỗi ngày sống mơ màng, bị nhốt trong một nơi khỉ ho cò gáy, còn luôn lo lắng mình sẽ phát bệnh lúc nào, có thể làm hại đến anh em đồng đội của mình không. Ông già, tôi đã không thể lên chiến trường, không xứng làm một quân nhân nữa rồi, ngoài mỗi ngày lãng phí lương thực, tôi còn có thể làm được gì chứ?”
“Còn sống chính là một sự tra tấn với tôi, chết đi, mới là giải thoát”.
Sở Phàm hờ hững nói, ánh mắt vô cùng lạnh nhạt, không chút cảm xúc.
Cũng không phải anh nhìn thấu sinh tử, mà là đã sớm chết lặng rồi.
Anh không nhìn thấy hy vọng, không nhìn thấy tương lai, không nhìn thấy ngày mai. Thậm chí mỗi ngày đều phải áy náy, áy náy vì mình nổi điên làm hại đến các anh em, áy náy vì những hành động của mình.
Đối với một chiến sĩ từng oai phong một cõi, bảo vệ quốc gia, đây là chuyện tàn khốc, sống không bằng chết đến mức nào chứ!
Các chiến sĩ ở xung quanh đều cảm động, không khỏi đỏ mắt.
Tần Thiên Hạo nghe vậy cũng im lặng, không biết nên đáp lời thế nào.
“Ông Thủ trưởng, chứng bệnh của Long thủ đã ngày càng nghiêm trọng, nếu anh ấy còn tiêu cực mãi như thế, tình hình sẽ không lạc quan, thậm chí còn nguy hiểm đến tính mạng nữa”.
Một bác sĩ đi tới, lấy một túi bột màu trắng ra: “Nếu tiếp tục như vậy, e rằng chỉ có thể dùng nó thôi…”
Tần Thiên Hạo nghe vậy cũng sửng sốt, từ trước đến giờ ông ấy đều mạnh mẽ vang dội, nhưng lúc này lại vô cùng chần chừ và đau khổ…
Đây là Quân thần một tay ông ấy dẫn dắt ra, là vinh quang của mấy triệu binh sĩ, chẳng lẽ thật sự phải sử dụng thứ này ư?
Nhưng nếu không sử dụng, một tháng tái phát ba lần chứng tỏ điều gì? Anh có thể biến thành một con thú dữ không có ý thức, biến thành một thứ súc sinh bất cứ lúc nào!
“Cút, cút đi!”
Ngay lúc này, Sở Phàm lại đột nhiên phát điên, anh nổi giận đùng đùng đá bay túi bột kia, quát lên: “Ông đây là quân nhân, đường đường là Quân thần! Cậu kêu tôi sử dụng thứ này rồi biến thành một kẻ nghiện ngập ư? Cậu muốn tôi có lỗi với các anh em đã chết, có lỗi với quân trang trên người sao!”
Mấy chiến sĩ tinh nhuệ lập tức đổ mồ hôi lạnh khắp người, tuy Sở Phàm bị trói chặt trên ghế, nhưng vẫn đem lại cho bọn họ một cảm giác áp bách mãnh liệt, như một con mãnh thú có thể nổi điên giết chết bọn họ bất cứ lúc nào vậy.
“Cậu còn biết mình là một quân nhân? Cậu còn biết mình là Long thủ, là Quân thần à? Nếu đã vậy, vì sao một chút việc nhỏ ấy mà cậu cũng không khống chế được, động một tí là tìm đến cái chết, trở thành một kẻ hèn nhát?!”
Tần Thiên Hạo đột nhiên nổi giận, chỉ vào Sở Phàm mắng: “Uy nghiêm của cậu đâu, vinh quang của cậu đâu, cậu thân là quân nhân, vậy khí thế bất khuất không chịu thua kia đâu rồi?”
“Nếu sau này cậu còn dám nói đến chữ ‘chết’ nữa thì lập tức cút đi cho ông đây! Dưới tay của ông đây không có lính vô dụng!”
Cổ họng Sở Phàm nghẹn ngào, đối mặt với ông lão đang nổi giận, anh yếu ớt cúi đầu.
Tần Thiên Hạo hừ lạnh một tiếng, ông ấy chần chừ một lát, sau đó lấy một phần tài liệu ra ném xuống trước mặt Sở Phàm:
“Có một chuyện đã giấu diếm cậu suốt năm năm, bây giờ cũng nên nói với cậu rồi. Sau khi xem xong nên đi con đường nào, tự cậu quyết định”.
“Nếu cậu tiếp tục một lòng muốn chết, để mẹ goá con côi bọn họ cô độc cả đời, vậy thì cậu cứ chết đi!”
Mẹ goá con côi?
Sở Phàm sửng sốt, lập tức xé mở tài liệu, vui vẻ nói:
“Tôi, tôi còn có, một đứa con gái ư!”
Sở Phàm nhìn cô bé trắng trẻo xinh xắn, đáng yêu như búp bê trong ảnh, hai tay run rẩy, trong đôi mắt tĩnh lặng đột nhiên sáng lên sự hy vọng.
Mình có con gái rồi, có hy vọng rồi!
“Đây, đây là thật sao?”
Sở Phàm cảm thấy tất cả mọi chuyện đến quá bất ngờ, sợ đây chỉ là một giấc mơ, anh véo mạnh mình một cái, xuýt, đau!
“Tin tức của Long Hồn sao có thể là giả được, tôi lừa cậu có tác dụng gì à? Còn nhớ năm năm trước khi cậu đi Giang Lăng làm nhiệm vụ không”, Tần Thiên Hạo thản nhiên nói.
Sở Phàm sửng sốt, nhớ đến cảnh nóng bỏng trong quán bar vào một đêm của năm năm trước, nhớ lại dáng người uyển chuyển kia, cũng là người phụ nữ duy nhất trong cuộc đời mình.
Lúc này, Tần Thiên Hạo lại ném một tài liệu đến trước mặt anh: “Đây là báo cáo xuất ngũ của cậu, cậu ký tên sẽ lập tức có hiệu lực. Suy xét đến những cống hiến xuất sắc của cậu, quốc gia chỉ lấy lại quân quyền, không lấy đi quân hàm và chức vị thượng tướng của cậu”.
“Cậu cút đi, đi ra thế giới bên ngoài xem con gái của cậu, bà xã của cậu đi”.
“Ông già, tôi có thể rời khỏi ư? Mấy ông lão ở Kinh Đô sẽ đồng ý à?”
Sở Phàm thoáng đỏ mắt, tâm trạng vô cùng phức tạp.
Một khi vào Long Hồn, không thể lùi bước!
Vào Long Hồn rồi có nghĩa phải hiến dâng cả đời cho quân đội, cho quốc gia, đây là quy định không thể thay đổi!
Mà bây giờ, Tần Thiên Hạo lại cho một đội trưởng của Long Hồn như anh xuất ngũ, đây là khiêu khích pháp luật nước nhà, có thể hiểu được khó khăn và trở ngại trong đó lớn đến mức nào.
“Buồn cười, chuyện Tần Thiên Hạo này muốn làm, ai có thể ngăn cản chứ?”, ông lão kiêu ngạo hừ lạnh một tiếng, tràn đầy khí thế.
Nhưng Sở Phàm đột nhiên phát hiện ngôi sao trên vai Tần Thiên Hạo từ bốn trở thành ba!
Việc này…
“Ông già, quân hàm của ông…”
“Dong dài quá, sao cậu cứ như đàn bà thế!”, Tần Thiên Hạo mất kiên nhẫn phất tay, ông ấy đá một cước vào mông Sở Phàm quát mắng:
“Ông đây thấy cậu đã bực bội rồi, mau cút đi. Nhớ đem thuốc theo, đừng có để phát bệnh khắp nơi khiến tôi mất mặt!”
“Vậy tôi đi nhé”, Sở Phàm nhếch miệng cười: “Ông già, đợi ông chết rồi, tôi nhất định sẽ trở về đưa tiễn ông, uống thêm mấy ly rượu của ông!”
Tần Thiên Hạo nổi giận: “Cút!”
Sở Phàm cười ha hả, vẫy tay rời đi, anh cầm ảnh chụp của con gái trong tay, vô cùng ấm áp, chỉ cảm thấy tương lai lại tràn ngập hy vọng…
“Sở Phàm”.
Mới đi được hai bước, Tần Thiên Hạo ở sau lưng đột nhiên kêu lên một tiếng, ông lão đứng trước cửa, mặc cho gió tuyết thổi qua, dáng người cường tráng như núi cao sừng sững bất động.
“Sau khi ra ngoài thì nhớ kỹ cho ông, một ngày là Long Hồn, cả đời vẫn là Long Hồn!”
“Trời này, ông đây chống cho cậu!”
“Đất này, tự cậu bước tiếp!”
“Tất cả quyền quý chó má trên thế gian này đều phải khom lưng nghe theo cậu!”
“Đây mới là Quân thần của Long Hồn tôi, mới là lính Tần Thiên Hạo này dẫn dắt ra”.
Soạt!
Tần Thiên Hạo đột nhiên giơ tay chào, cất lời: “Tần Thiên Hạo tôi, cung tiễn Quân thần của Long Hồn”.
Soạt soạt!
Trong trời đầy gió tuyết, từng hàng binh sĩ kiên cường đều kính chào, âm thanh vang dội:
“Cung tiễn Quân thần của Long Hồn!”
Gió tuyết ngày càng mạnh, Sở Phàm đội gió tuyết ngẩng đầu bước đi, chưa từng dừng lại một bước, cũng chưa từng quay lại một lần.
Không phải vì anh vô tình vô nghĩa.
Mà vì, một người nhập ngũ từ nhỏ, trước giờ đổ máu đổ mồ hôi không rơi lệ như anh…
Lúc này nước mắt lại liên tục rơi xuống!
Đàn ông có lệ, cũng có tình!
Bắc Cực, nghìn dặm đóng băng, trời đất một màu.
Ở một nơi bị sông băng tuyết lớn bao phủ quanh năm, đất đai cằn cỗi đến cả vệ tinh cũng không thể thăm dò, có một căn cứ quân sự bí ẩn sừng sững bên trong.
Chiến sĩ tinh nhuệ nhất, nhóm chữa bệnh hoàn thiện nhất, vũ khí khoa học cao cấp nhất.
Nhưng chỉ có nhân tài trong đó hiểu toà căn cứ có thể nói là cao cấp nhất thế giới này không làm nghiên cứu, không làm tình báo, chỉ lập ra để bảo vệ một người!
Một người đàn ông đã sớm được phong thần, đủ để làm vẻ vang cho ba triệu binh lính của nước Đông Hoa.
Gió tuyết như đao, một ông lão mặc quân trang thân thể cường tráng, lông mày lưỡi kiếm, mang một đôi giày quân đội vững vàng bước đi trong gió tuyết.
“Thằng nhóc kia lại phát bệnh à? Tình huống thế nào rồi”, âm thanh của ông lão vô cùng vang dội, trên quân hàm là ba ngôi sao đang rực rỡ toả sáng.
“Thủ trưởng”, một quân y mặc áo blouse trắng cung kính cúi chào, sau đó thở dài một tiếng: “Bệnh của Long thủ ngày càng nghiêm trọng hơn, tháng này đã là lần thứ ba rồi, hơn nữa mức độ điên cuồng và sức phá hoại của anh ấy còn tăng lên gấp ba!”
“Chúng tôi cố ý gia cố vách tường trong phòng, sử dụng hợp kim cứng rắn nhất của ngành hàng không cho Long thủ phát tiết, nhưng…”
Còn chưa nói xong, trước mặt có mười mấy chiến sĩ tinh nhuệ khiêng một vách tường hợp kim dày chừng hai mươi centimet ra ngoài một cách khó khăn.
Những nắm đấm lớn như bao cát, dấu chân mạnh mẽ, còn có cả dấu đầu… lộ ra vô cùng rõ ràng trên vách tường, sức mạnh khủng khiếp như sắp xuyên qua vách tường chịu lực này vậy.
“Đây đều là thằng nhóc kia làm ư?”
“Dạ, vâng”.
Da đầu ông lão không khỏi tê dại.
Tường chịu lực hợp kim dày chừng hai mươi centimet, làm từ chất liệu của ngành hàng không đủ chống đỡ sự oanh tạc của tên lửa loại nhỏ lại bị thằng nhóc này làm hỏng, sức mạnh thế này có khác nào một chiếc xe tăng đâu.
“Tôi muốn gặp cậu ấy”, ông lão bình tĩnh nói.
Bác sĩ căng thẳng, liên tục can ngăn: “Ông Thủ trưởng, chứng hưng cảm của Long thủ vừa mới hết, có thể tái phát bất cứ lúc nào, bây giờ rất nguy hiểm, ông…”
Ông lão không nói thêm gì, sải bước đi thẳng vào trong căn cứ.
Trong căn phòng hợp kim đặc chế, một chàng trai trẻ đang ngồi trên ghế, hai tay anh đều bị trói chặt, thân trên để trần, làn da như đúc bằng đồng tốt, cơ bắp rõ ràng, vết sẹo, vết dao phủ kín chi chít, khắc đầy vinh quang của một chiến sĩ!
Nhưng lúc này ánh mắt anh lại trống rỗng, cả người âm u.
Khoé miệng ông lão không khỏi nhếch lên, trong lòng vô cùng đau xót.
“Lại không chết được?”
Chàng trai trẻ cười tự giễu, trên khuôn mặt góc cạnh chứa đầy châm chọc và cô đơn:
“Ông đây đã sắp tự chơi mình thành tàn phế rồi, nhưng Diêm Vương vẫn không chịu nể mặt, xem ra nếu con người đã trở nên vô dụng thì cả quỷ cũng lười quan tâm đến”.
“Nói cái quái gì vậy!”, ông lão nghe vậy thì nổi trận lôi đỉnh, ông ấy giơ chân đá đổ cái bàn trước mặt, khiến các bác sĩ ở xung quanh đều hoảng sợ.
“Thằng nhóc Diêm Vương kia là cái thá gì mà dám động vào lính của Tần Thiên Hạo tôi chứ?!”
Ông lão nắm lấy tóc chàng trai trẻ, hùng hổ nói: “Sở Phàm, cậu nghe cho rõ, tiếp tục sống cho ông đây, sống cho đàng hoàng vào!”
“Nếu ông đây không gật đầu thì không ai có thể lấy mạng cậu đâu, không một ai!”
Nhìn người đàn ông suy sụp trước mặt, Tần Thiên Hạo không khỏi nghẹn ngào, tim như dao cắt.
Long thủ Sở Phàm, báu vật của nước nhà, quân nhân ưu tú xuất sắc nhất của Đông Hoa mười mấy năm qua, cũng là niềm tự hào mà ông ấy một tay dẫn dắt!
Nhập ngũ từ nhỏ, chiến công hiển hách, là tín ngưỡng và vinh quang của mấy triệu binh sĩ.
Ba năm trước, Sở Phàm dẫn đội đi càn quét Thánh Điện tự xưng là “tổ chức đứng đầu” ở phương Tây, dưới tình huống đội ngũ bị tách ra, một mình anh đã càn quét cả bảy vương toạ, tắm máu Thánh Điện.
Anh được phong thần từ đó, mang danh hiệu “Quân thần”.
Nhưng cũng vì trận chiến ấy khiến anh trúng “độc Mạn Đà La” của Thánh Điện độc ác kia, mắc phải chứng hưng cảm nghiêm trọng, một khi phát bệnh sẽ tàn sát phá hoại như dã thú, mất hết tính người!
Loại độc này sẽ phát tác ngày càng thường xuyên, hơn nữa còn không có thuốc giải. Cuối cùng chỉ có thể bị tra tấn thành một con thú dữ, trơ mắt nhìn mình bước từng bước đến huỷ diệt.
Vô cùng tàn nhẫn.
“Sống tiếp ư, sống tiếp còn có ý nghĩa gì với tôi đâu”.
“Mỗi ngày sống mơ màng, bị nhốt trong một nơi khỉ ho cò gáy, còn luôn lo lắng mình sẽ phát bệnh lúc nào, có thể làm hại đến anh em đồng đội của mình không. Ông già, tôi đã không thể lên chiến trường, không xứng làm một quân nhân nữa rồi, ngoài mỗi ngày lãng phí lương thực, tôi còn có thể làm được gì chứ?”
“Còn sống chính là một sự tra tấn với tôi, chết đi, mới là giải thoát”.
Sở Phàm hờ hững nói, ánh mắt vô cùng lạnh nhạt, không chút cảm xúc.
Cũng không phải anh nhìn thấu sinh tử, mà là đã sớm chết lặng rồi.
Anh không nhìn thấy hy vọng, không nhìn thấy tương lai, không nhìn thấy ngày mai. Thậm chí mỗi ngày đều phải áy náy, áy náy vì mình nổi điên làm hại đến các anh em, áy náy vì những hành động của mình.
Đối với một chiến sĩ từng oai phong một cõi, bảo vệ quốc gia, đây là chuyện tàn khốc, sống không bằng chết đến mức nào chứ!
Các chiến sĩ ở xung quanh đều cảm động, không khỏi đỏ mắt.
Tần Thiên Hạo nghe vậy cũng im lặng, không biết nên đáp lời thế nào.
“Ông Thủ trưởng, chứng bệnh của Long thủ đã ngày càng nghiêm trọng, nếu anh ấy còn tiêu cực mãi như thế, tình hình sẽ không lạc quan, thậm chí còn nguy hiểm đến tính mạng nữa”.
Một bác sĩ đi tới, lấy một túi bột màu trắng ra: “Nếu tiếp tục như vậy, e rằng chỉ có thể dùng nó thôi…”
Tần Thiên Hạo nghe vậy cũng sửng sốt, từ trước đến giờ ông ấy đều mạnh mẽ vang dội, nhưng lúc này lại vô cùng chần chừ và đau khổ…
Đây là Quân thần một tay ông ấy dẫn dắt ra, là vinh quang của mấy triệu binh sĩ, chẳng lẽ thật sự phải sử dụng thứ này ư?
Nhưng nếu không sử dụng, một tháng tái phát ba lần chứng tỏ điều gì? Anh có thể biến thành một con thú dữ không có ý thức, biến thành một thứ súc sinh bất cứ lúc nào!
“Cút, cút đi!”
Ngay lúc này, Sở Phàm lại đột nhiên phát điên, anh nổi giận đùng đùng đá bay túi bột kia, quát lên: “Ông đây là quân nhân, đường đường là Quân thần! Cậu kêu tôi sử dụng thứ này rồi biến thành một kẻ nghiện ngập ư? Cậu muốn tôi có lỗi với các anh em đã chết, có lỗi với quân trang trên người sao!”
Mấy chiến sĩ tinh nhuệ lập tức đổ mồ hôi lạnh khắp người, tuy Sở Phàm bị trói chặt trên ghế, nhưng vẫn đem lại cho bọn họ một cảm giác áp bách mãnh liệt, như một con mãnh thú có thể nổi điên giết chết bọn họ bất cứ lúc nào vậy.
“Cậu còn biết mình là một quân nhân? Cậu còn biết mình là Long thủ, là Quân thần à? Nếu đã vậy, vì sao một chút việc nhỏ ấy mà cậu cũng không khống chế được, động một tí là tìm đến cái chết, trở thành một kẻ hèn nhát?!”
Tần Thiên Hạo đột nhiên nổi giận, chỉ vào Sở Phàm mắng: “Uy nghiêm của cậu đâu, vinh quang của cậu đâu, cậu thân là quân nhân, vậy khí thế bất khuất không chịu thua kia đâu rồi?”
“Nếu sau này cậu còn dám nói đến chữ ‘chết’ nữa thì lập tức cút đi cho ông đây! Dưới tay của ông đây không có lính vô dụng!”
Cổ họng Sở Phàm nghẹn ngào, đối mặt với ông lão đang nổi giận, anh yếu ớt cúi đầu.
Tần Thiên Hạo hừ lạnh một tiếng, ông ấy chần chừ một lát, sau đó lấy một phần tài liệu ra ném xuống trước mặt Sở Phàm:
“Có một chuyện đã giấu diếm cậu suốt năm năm, bây giờ cũng nên nói với cậu rồi. Sau khi xem xong nên đi con đường nào, tự cậu quyết định”.
“Nếu cậu tiếp tục một lòng muốn chết, để mẹ goá con côi bọn họ cô độc cả đời, vậy thì cậu cứ chết đi!”
Mẹ goá con côi?
Sở Phàm sửng sốt, lập tức xé mở tài liệu, vui vẻ nói:
“Tôi, tôi còn có, một đứa con gái ư!”
Sở Phàm nhìn cô bé trắng trẻo xinh xắn, đáng yêu như búp bê trong ảnh, hai tay run rẩy, trong đôi mắt tĩnh lặng đột nhiên sáng lên sự hy vọng.
Mình có con gái rồi, có hy vọng rồi!
“Đây, đây là thật sao?”
Sở Phàm cảm thấy tất cả mọi chuyện đến quá bất ngờ, sợ đây chỉ là một giấc mơ, anh véo mạnh mình một cái, xuýt, đau!
“Tin tức của Long Hồn sao có thể là giả được, tôi lừa cậu có tác dụng gì à? Còn nhớ năm năm trước khi cậu đi Giang Lăng làm nhiệm vụ không”, Tần Thiên Hạo thản nhiên nói.
Sở Phàm sửng sốt, nhớ đến cảnh nóng bỏng trong quán bar vào một đêm của năm năm trước, nhớ lại dáng người uyển chuyển kia, cũng là người phụ nữ duy nhất trong cuộc đời mình.
Lúc này, Tần Thiên Hạo lại ném một tài liệu đến trước mặt anh: “Đây là báo cáo xuất ngũ của cậu, cậu ký tên sẽ lập tức có hiệu lực. Suy xét đến những cống hiến xuất sắc của cậu, quốc gia chỉ lấy lại quân quyền, không lấy đi quân hàm và chức vị thượng tướng của cậu”.
“Cậu cút đi, đi ra thế giới bên ngoài xem con gái của cậu, bà xã của cậu đi”.
“Ông già, tôi có thể rời khỏi ư? Mấy ông lão ở Kinh Đô sẽ đồng ý à?”
Sở Phàm thoáng đỏ mắt, tâm trạng vô cùng phức tạp.
Một khi vào Long Hồn, không thể lùi bước!
Vào Long Hồn rồi có nghĩa phải hiến dâng cả đời cho quân đội, cho quốc gia, đây là quy định không thể thay đổi!
Mà bây giờ, Tần Thiên Hạo lại cho một đội trưởng của Long Hồn như anh xuất ngũ, đây là khiêu khích pháp luật nước nhà, có thể hiểu được khó khăn và trở ngại trong đó lớn đến mức nào.
“Buồn cười, chuyện Tần Thiên Hạo này muốn làm, ai có thể ngăn cản chứ?”, ông lão kiêu ngạo hừ lạnh một tiếng, tràn đầy khí thế.
Nhưng Sở Phàm đột nhiên phát hiện ngôi sao trên vai Tần Thiên Hạo từ bốn trở thành ba!
Việc này…
“Ông già, quân hàm của ông…”
“Dong dài quá, sao cậu cứ như đàn bà thế!”, Tần Thiên Hạo mất kiên nhẫn phất tay, ông ấy đá một cước vào mông Sở Phàm quát mắng:
“Ông đây thấy cậu đã bực bội rồi, mau cút đi. Nhớ đem thuốc theo, đừng có để phát bệnh khắp nơi khiến tôi mất mặt!”
“Vậy tôi đi nhé”, Sở Phàm nhếch miệng cười: “Ông già, đợi ông chết rồi, tôi nhất định sẽ trở về đưa tiễn ông, uống thêm mấy ly rượu của ông!”
Tần Thiên Hạo nổi giận: “Cút!”
Sở Phàm cười ha hả, vẫy tay rời đi, anh cầm ảnh chụp của con gái trong tay, vô cùng ấm áp, chỉ cảm thấy tương lai lại tràn ngập hy vọng…
“Sở Phàm”.
Mới đi được hai bước, Tần Thiên Hạo ở sau lưng đột nhiên kêu lên một tiếng, ông lão đứng trước cửa, mặc cho gió tuyết thổi qua, dáng người cường tráng như núi cao sừng sững bất động.
“Sau khi ra ngoài thì nhớ kỹ cho ông, một ngày là Long Hồn, cả đời vẫn là Long Hồn!”
“Trời này, ông đây chống cho cậu!”
“Đất này, tự cậu bước tiếp!”
“Tất cả quyền quý chó má trên thế gian này đều phải khom lưng nghe theo cậu!”
“Đây mới là Quân thần của Long Hồn tôi, mới là lính Tần Thiên Hạo này dẫn dắt ra”.
Soạt!
Tần Thiên Hạo đột nhiên giơ tay chào, cất lời: “Tần Thiên Hạo tôi, cung tiễn Quân thần của Long Hồn”.
Soạt soạt!
Trong trời đầy gió tuyết, từng hàng binh sĩ kiên cường đều kính chào, âm thanh vang dội:
“Cung tiễn Quân thần của Long Hồn!”
Gió tuyết ngày càng mạnh, Sở Phàm đội gió tuyết ngẩng đầu bước đi, chưa từng dừng lại một bước, cũng chưa từng quay lại một lần.
Không phải vì anh vô tình vô nghĩa.
Mà vì, một người nhập ngũ từ nhỏ, trước giờ đổ máu đổ mồ hôi không rơi lệ như anh…
Lúc này nước mắt lại liên tục rơi xuống!
Đàn ông có lệ, cũng có tình!