Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 22
Chương 22: Con gái “tinh ranh”
Vân Mộc Thanh hoảng hốt, cuối cùng chuyện cô lo lắng vẫn xảy ra.
Mấy hôm trước, Sở Phàm ra tay đuổi Vân Dũng đi giúp cô, tránh để cô gặp phải thảm kịch “ép hôn”, nhưng lời hăm doạ Vân Dũng nói trước khi đi vẫn khiến cô lo lắng đề phòng.
Chuyện liên hôn với nhà họ Lý là ông nội cô – cụ Vân Thường Thanh độc đoán của nhà họ Vân tự mình quyết định.
Bây giờ ông nội nhận hai trăm triệu sính lễ của nhà họ Lý, càng chứng tỏ quyết tâm của cụ ta với mối hôn sự này
Vân Thường Thanh quản lý nhà họ Vân mấy chục năm, tự tay gây dựng cơ nghiệp như bây giờ, trước giờ ở nhà họ Vân không một ai dám cãi lời, một tay che trời.
Năm đó Vân Mộc Thanh có thai khi chưa cưới cũng là cụ ta ra lệnh đuổi cô khỏi gia tộc, khắp nhà họ Vân rộng lớn có cả trăm người, không một ai dù là bố mẹ cô dám lên tiếng xin tha, xúc phạm uy nghiêm của cụ ta.
Bây giờ, cụ ta lại tự mình ra lệnh muốn Vân Mộc Thanh gả cho cậu cả nhà họ Lý, hai nhà liên hôn, người nhà họ Vân càng sẽ không phản đối!
Từ đầu đến cuối, Vân Mộc Thanh chỉ là một món hàng trong mắt cụ ông mà thôi, cái cụ ta nghĩ tới chỉ là làm cách nào đem lại lợi ích lớn nhất, còn về tình thân, tình cảm, trước giờ đều chưa từng có.
Trong lòng Vân Mộc Thanh chợt thấy uất ức và không cam lòng, cô không muốn cuộc đời mình bị người khác điều khiển như một con rối gỗ bị giật dây!
“Vân Dũng, cậu đừng hòng, mối hôn sự này tôi tuyệt đối sẽ không đồng ý, cũng sẽ không gả, cậu hết hy vọng đi!”, Vân Mộc Thanh siết chặt điện thoại, tức giận nói.
Vân Dũng ở đầu bên kia điện thoại khinh thường cười khẩy: “Chị họ, tôi cũng chỉ thông báo với chị một tiếng thôi, chị có ý kiến gì không liên quan đến tôi. Dù sao ông nội cũng đã nhận hai trăm triệu tiền sính lễ của nhà họ Lý rồi, nếu chị có bản lĩnh thì kêu ông nội trả sính lễ lại đi?”
“Cậu…”, Vân Mộc Thanh vô cùng tức giận, người nhà họ Vân ai không biết lợi ích trong mắt Vân Thường Thanh còn lớn hơn cả mạng sống, tiền đã đến tay kêu cụ ta trả về còn khó hơn lên trời nữa.
“Vân Dũng, cậu nói với ông nội, năm năm trước ông ấy đuổi tôi ra khỏi nhà thì tôi đã không phải người nhà họ Vân nữa, ông ấy không có quyền, càng không có tư cách quyết định hôn sự, quyết định cuộc đời tôi”.
Vân Mộc Thanh cãi đúng lý lẽ, cô đưa mắt nhìn thoáng qua Sở Phàm đang chơi đùa với Đan Đan cách đó không xa, xuất hiện một ý nghĩ:
“Hơn nữa tôi đã có bạn trai, Đan Đan cũng rất thích anh ấy, hai người chúng tôi tâm đầu ý hợp, đã sớm tự quyết định chuyện cưới hỏi rồi”.
“Nếu cậu chủ nhà họ Lý thích bị cắm sừng thì cứ việc tới rước dâu đi”.
Vân Mộc Thanh lấy tiến làm lùi, theo bản năng lôi tấm chắn Sở Phàm ra, muốn khiến Vân Dũng và cậu Lý biết khó mà lui.
Nhưng cô lại xem nhẹ thủ đoạn tàn nhẫn và lòng dạ hẹp hòi của đám con cháu nhà giàu này…
Vân Dũng ở đầu bên kia điện thoại im lặng một lát rồi đột nhiên cười dữ tợn:
“Vân Mộc Thanh, chị được đấy, ngoài mặt ra vẻ trong trắng cương trực, sau lưng thì lén lút qua lại với đàn ông? Có phải là tên khốn tát tôi, còn bẻ gãy một cánh tay của tôi trong nhà mấy hôm trước không?”
“Được, Vân Mộc Thanh, thù mới hận cũ, chúng ta tính hết đi!”
“Tính tình anh Lý thế nào, chắc chị cũng từng nghe nói tới, nếu chị đã dám vả mặt anh ấy, khiến anh ấy mất mặt, thì cứ chuẩn bị tâm lý trả giá gấp trăm nghìn lần đi!”, Vân Dũng nặng nề cảnh cáo, lạnh lùng bỏ thêm một câu:
“Nên chuẩn bị quan tài trước, sau đó nhặc xác cho tên đàn ông chết tiệt kia của chị nhé…”
Tút tút tút…
Vân Dũng dứt khoát cúp máy, còn Vân Mộc Thanh thì biến sắc, tràn đầy kinh hoàng và sợ hãi…
Hỏng rồi, cô quên mất cậu chủ nhà họ Lý này, vậy… vậy có khác nào đang hại Sở Phàm đâu!
“Cậu chủ nhà họ Lý, Lý Tử Duy, tuy ngoài mặt thì tao nhã lễ độ như một hoàng tử quý tộc, nhưng những ai hiểu anh ta đều biết thủ đoạn của anh ta tàn nhẫn hung ác đến mức nào, hoàn toàn là một con sói đội lốt cừu.
Đối thủ cạnh tranh buôn bán với anh ta không xảy ra tai nạn xe cộ thì cũng vô cớ bị đánh cướp, tập kích, nhẹ thì gãy tay gãy chân, nặng thì nhà tan cửa nát.
Nghe đồn ba năm trước, có một tên tự thấy mình có chút tài hoa, quyến rũ bạn gái của Lý Tử Duy, sau đó bị anh ta biết được, trực tiếp đánh gãy tay chân ném vào trong ổ chó điên ở sau núi…
Để người nọ trơ mắt nhìn mình bị đám chó điên kia đào tim móc gan ăn sống. Càng tàn nhẫn hơn là giữa chừng còn phái người trị liệu cầm máu giúp hắn ta, không cho hắn ta chết ngay, khiến hành động tàn nhẫn biến thái này kéo dài suốt ba ngày ba đêm mới kết thúc.
Đến tận bây giờ, mỗi khi trời tối, phía sau ngọn núi kia vẫn có thể nghe thấy tiếng khóc vô cùng thê thảm của một người đàn ông không ngừng kéo dài, nghe nói là vì người nọ âm hồn không tan.
Bây giờ nếu để tên biến thái này biết Sở Phàm phá hoại hôn sự của anh ta, khiến anh ta mất mặt, khiến anh ta trở thành trò cười trong xã hội thượng lưu của Giang Lăng, vậy…
Vân Mộc Thanh rùng mình một cái, tay chân trở nên lạnh lẽo, khuôn mặt trắng bệch!
“Mẹ!”
Đúng lúc này, không biết Đan Đan đã chạy đến bên cạnh Vân Mộc Thanh từ lúc nào, nũng nịu gọi một tiếng.
“Mẹ, mẹ đang làm gì thế, Đan Đan gọi mẹ nãy giờ mẹ cũng không nghe thấy”, Đan Đan không vui dẩu môi, cô bé sợ hãi kéo cánh tay Vân Mộc Thanh, nũng nịu nói: “Có phải vì nãy giờ Đan Đan đều chơi với bố, không để ý đến mẹ nên mẹ giận không”.
“Ấy? Mẹ, sao tay mẹ lại lạnh thế”.
Vân Mộc Thanh ép mình bình tĩnh lại, cô hít sâu một hơi, cưng chiều xoa đầu con gái: “Đan Đan ngoan, mẹ không sao đâu”.
Sở Phàm cũng đi tới, anh nhìn Vân Mộc Thanh, giọng điệu bình tĩnh lại khiến người ta cảm thấy cực kỳ an toàn:
“Cần anh giúp gì cứ việc nói”.
Anh cảm thấy Vân Mộc Thanh không đúng lắm, rất có thể là bị người nào đó uy hiếp.
“Không sao”, Vân Mộc Thanh lắc đầu, cô nói với Sở Phàm: “Sở Phàm, em còn có một vài chuyện cần xử lý, hôm nay phiền anh đưa đón Đan Đan đi nhà trẻ được không?”
Cô đã quyết định rồi, hôm nay phải đến nhà họ Vân nói rõ chuyện này với ông nội, mình làm mình chịu, không thể liên luỵ đến Sở Phàm được.
Sở Phàm đã giúp cô rất nhiều rồi, nếu thật sự vì mình khiến anh bị tên biến thái Lý Tử Duy kia trả thù, thì cả đời này lương tâm của cô sẽ luôn cắn rứt.
“Nhớ kỹ, nếu Vân Dũng tới tìm anh, dù là chuyện gì anh cũng không được đồng ý với cậu ta!”, Vân Mộc Thanh nhìn thẳng vào Sở Phàm, nghiêm túc nhắc nhở.
Trong mắt Sở Phàm có ánh sáng lạnh lướt qua, quả nhiên không ngoài dự đoán của anh, vẫn là có liên quan với nhà họ Vân.
Đám người này còn dám có ý định với người phụ nữ của mình? Muốn chết sao?
Trong lòng anh đã thầm ra quyết định, nhưng ngoài mặt lại bình tĩnh đồng ý: “Được”.
Vân Mộc Thanh thở phào nhẹ nhõm, cô ngồi xổm xuống, nhìn Đan Đan đang tủi thân, lên tiếng an ủi: “Xin lỗi Đan Đan nhé, mẹ có việc đột xuất, hôm nay không thể đưa con đi học được”.
“Nhưng mà… Nhưng mà hôm nay là ngày đầu tiên bố mẹ cùng đưa Đan Đan đến trước”, cô nhóc lập tức rưng rưng nước mắt, cực kỳ đáng thương.
“Đan Đan đừng khóc, mẹ cho con năm trăm, tăng tiền tiêu vặt cho con, con tha thứ cho mẹ được không, mẹ đảm bảo chỉ một lần này thôi”, Vân Mộc Thanh cực kỳ áy náy, vội vàng dỗ dành.
“Vậy… Vậy được ạ, tạm biệt mẹ, Đan Đan sẽ nhớ đến mẹ”.
Đan Đan vẫy tay, trong đôi mắt to chứa đầy nước mắt, uất ức bẹp miệng như giây tiếp theo sẽ lập tức khóc thành tiếng vậy.
Vân Mộc Thanh rất đau lòng, luyến tiếc rời khỏi.
Sở Phàm nhìn thấy cũng rất xúc động, vui mừng vỗ lên bả vai Đan Đan, không hổ là áo bông nhỏ tri kỷ, thật sự quá ấm áp, khiến người ta thật cảm động…
Nhưng vào lúc Sở Phàm muốn an ủi con gái mình một chút…
“Yeah, cuối cùng cũng đi rồi!”
Đan Đan vui đến mức nhảy cẫng lên, cô bé quơ mấy tờ tiền đỏ trong tay, vui vẻ khoa chân múa tay, reo hò nhảy nhót: “Bố, Đan Đan có tiền rồi, chúng ta đi mua đồ ăn vặt, mua kem được không?”
Đâu còn dáng vẻ đau lòng khó chịu khi nãy nữa chứ.
Sở Phàm: “???”
Áo bông nhỏ đâu ra, rõ ràng là một con nhóc “tinh ranh” mà!
“Đan Đan, không phải khi nãy con rất không nỡ xa mẹ, rất buồn sao?”
“Bố, bố thật là ngây thơ”, Đan Đan ghét bỏ bĩu môi: “Con mà không làm vậy, không khiến mẹ cảm thấy áy náy đau lòng vì Đan Đan, mẹ sẽ cho Đan Đan tiền tiêu vặt sao? Chúng ta sẽ có kem ăn sao?”
Sở Phàm thật sự dở khóc dở cười: “Con đúng là… thông minh thật”.
“Hì hì… Cũng đâu có gì to tát, làm mãi thành quen mà thôi, bố, chỉ cần bố luyện tập nhiều thì bố cũng có thể thành công, thật ra mẹ rất dễ lừa…”, cô bé cực kỳ kiêu ngạo nói.
Sở Phàm không khỏi nhếch môi, làm mãi thành quen?
Vân Mộc Thanh đã bị lừa bao nhiêu lần thế này.
Anh đột nhiên thấy thương cho vợ mình, có một đứa con gái “tinh ranh” như thế, chắc chắn sẽ buồn rầu chết đi được.
“Này bố, mau đi, chúng ta đi nhanh lên…”
Đan Đan kéo tay Sở Phàm, vừa đi vừa nhảy nhót, trong đôi mắt to tràn đầy chờ mong chộn rộn:
“Con muốn ăn kem, kẹo que, bánh macaron, cả cánh gà rán nữa…”
Vân Mộc Thanh hoảng hốt, cuối cùng chuyện cô lo lắng vẫn xảy ra.
Mấy hôm trước, Sở Phàm ra tay đuổi Vân Dũng đi giúp cô, tránh để cô gặp phải thảm kịch “ép hôn”, nhưng lời hăm doạ Vân Dũng nói trước khi đi vẫn khiến cô lo lắng đề phòng.
Chuyện liên hôn với nhà họ Lý là ông nội cô – cụ Vân Thường Thanh độc đoán của nhà họ Vân tự mình quyết định.
Bây giờ ông nội nhận hai trăm triệu sính lễ của nhà họ Lý, càng chứng tỏ quyết tâm của cụ ta với mối hôn sự này
Vân Thường Thanh quản lý nhà họ Vân mấy chục năm, tự tay gây dựng cơ nghiệp như bây giờ, trước giờ ở nhà họ Vân không một ai dám cãi lời, một tay che trời.
Năm đó Vân Mộc Thanh có thai khi chưa cưới cũng là cụ ta ra lệnh đuổi cô khỏi gia tộc, khắp nhà họ Vân rộng lớn có cả trăm người, không một ai dù là bố mẹ cô dám lên tiếng xin tha, xúc phạm uy nghiêm của cụ ta.
Bây giờ, cụ ta lại tự mình ra lệnh muốn Vân Mộc Thanh gả cho cậu cả nhà họ Lý, hai nhà liên hôn, người nhà họ Vân càng sẽ không phản đối!
Từ đầu đến cuối, Vân Mộc Thanh chỉ là một món hàng trong mắt cụ ông mà thôi, cái cụ ta nghĩ tới chỉ là làm cách nào đem lại lợi ích lớn nhất, còn về tình thân, tình cảm, trước giờ đều chưa từng có.
Trong lòng Vân Mộc Thanh chợt thấy uất ức và không cam lòng, cô không muốn cuộc đời mình bị người khác điều khiển như một con rối gỗ bị giật dây!
“Vân Dũng, cậu đừng hòng, mối hôn sự này tôi tuyệt đối sẽ không đồng ý, cũng sẽ không gả, cậu hết hy vọng đi!”, Vân Mộc Thanh siết chặt điện thoại, tức giận nói.
Vân Dũng ở đầu bên kia điện thoại khinh thường cười khẩy: “Chị họ, tôi cũng chỉ thông báo với chị một tiếng thôi, chị có ý kiến gì không liên quan đến tôi. Dù sao ông nội cũng đã nhận hai trăm triệu tiền sính lễ của nhà họ Lý rồi, nếu chị có bản lĩnh thì kêu ông nội trả sính lễ lại đi?”
“Cậu…”, Vân Mộc Thanh vô cùng tức giận, người nhà họ Vân ai không biết lợi ích trong mắt Vân Thường Thanh còn lớn hơn cả mạng sống, tiền đã đến tay kêu cụ ta trả về còn khó hơn lên trời nữa.
“Vân Dũng, cậu nói với ông nội, năm năm trước ông ấy đuổi tôi ra khỏi nhà thì tôi đã không phải người nhà họ Vân nữa, ông ấy không có quyền, càng không có tư cách quyết định hôn sự, quyết định cuộc đời tôi”.
Vân Mộc Thanh cãi đúng lý lẽ, cô đưa mắt nhìn thoáng qua Sở Phàm đang chơi đùa với Đan Đan cách đó không xa, xuất hiện một ý nghĩ:
“Hơn nữa tôi đã có bạn trai, Đan Đan cũng rất thích anh ấy, hai người chúng tôi tâm đầu ý hợp, đã sớm tự quyết định chuyện cưới hỏi rồi”.
“Nếu cậu chủ nhà họ Lý thích bị cắm sừng thì cứ việc tới rước dâu đi”.
Vân Mộc Thanh lấy tiến làm lùi, theo bản năng lôi tấm chắn Sở Phàm ra, muốn khiến Vân Dũng và cậu Lý biết khó mà lui.
Nhưng cô lại xem nhẹ thủ đoạn tàn nhẫn và lòng dạ hẹp hòi của đám con cháu nhà giàu này…
Vân Dũng ở đầu bên kia điện thoại im lặng một lát rồi đột nhiên cười dữ tợn:
“Vân Mộc Thanh, chị được đấy, ngoài mặt ra vẻ trong trắng cương trực, sau lưng thì lén lút qua lại với đàn ông? Có phải là tên khốn tát tôi, còn bẻ gãy một cánh tay của tôi trong nhà mấy hôm trước không?”
“Được, Vân Mộc Thanh, thù mới hận cũ, chúng ta tính hết đi!”
“Tính tình anh Lý thế nào, chắc chị cũng từng nghe nói tới, nếu chị đã dám vả mặt anh ấy, khiến anh ấy mất mặt, thì cứ chuẩn bị tâm lý trả giá gấp trăm nghìn lần đi!”, Vân Dũng nặng nề cảnh cáo, lạnh lùng bỏ thêm một câu:
“Nên chuẩn bị quan tài trước, sau đó nhặc xác cho tên đàn ông chết tiệt kia của chị nhé…”
Tút tút tút…
Vân Dũng dứt khoát cúp máy, còn Vân Mộc Thanh thì biến sắc, tràn đầy kinh hoàng và sợ hãi…
Hỏng rồi, cô quên mất cậu chủ nhà họ Lý này, vậy… vậy có khác nào đang hại Sở Phàm đâu!
“Cậu chủ nhà họ Lý, Lý Tử Duy, tuy ngoài mặt thì tao nhã lễ độ như một hoàng tử quý tộc, nhưng những ai hiểu anh ta đều biết thủ đoạn của anh ta tàn nhẫn hung ác đến mức nào, hoàn toàn là một con sói đội lốt cừu.
Đối thủ cạnh tranh buôn bán với anh ta không xảy ra tai nạn xe cộ thì cũng vô cớ bị đánh cướp, tập kích, nhẹ thì gãy tay gãy chân, nặng thì nhà tan cửa nát.
Nghe đồn ba năm trước, có một tên tự thấy mình có chút tài hoa, quyến rũ bạn gái của Lý Tử Duy, sau đó bị anh ta biết được, trực tiếp đánh gãy tay chân ném vào trong ổ chó điên ở sau núi…
Để người nọ trơ mắt nhìn mình bị đám chó điên kia đào tim móc gan ăn sống. Càng tàn nhẫn hơn là giữa chừng còn phái người trị liệu cầm máu giúp hắn ta, không cho hắn ta chết ngay, khiến hành động tàn nhẫn biến thái này kéo dài suốt ba ngày ba đêm mới kết thúc.
Đến tận bây giờ, mỗi khi trời tối, phía sau ngọn núi kia vẫn có thể nghe thấy tiếng khóc vô cùng thê thảm của một người đàn ông không ngừng kéo dài, nghe nói là vì người nọ âm hồn không tan.
Bây giờ nếu để tên biến thái này biết Sở Phàm phá hoại hôn sự của anh ta, khiến anh ta mất mặt, khiến anh ta trở thành trò cười trong xã hội thượng lưu của Giang Lăng, vậy…
Vân Mộc Thanh rùng mình một cái, tay chân trở nên lạnh lẽo, khuôn mặt trắng bệch!
“Mẹ!”
Đúng lúc này, không biết Đan Đan đã chạy đến bên cạnh Vân Mộc Thanh từ lúc nào, nũng nịu gọi một tiếng.
“Mẹ, mẹ đang làm gì thế, Đan Đan gọi mẹ nãy giờ mẹ cũng không nghe thấy”, Đan Đan không vui dẩu môi, cô bé sợ hãi kéo cánh tay Vân Mộc Thanh, nũng nịu nói: “Có phải vì nãy giờ Đan Đan đều chơi với bố, không để ý đến mẹ nên mẹ giận không”.
“Ấy? Mẹ, sao tay mẹ lại lạnh thế”.
Vân Mộc Thanh ép mình bình tĩnh lại, cô hít sâu một hơi, cưng chiều xoa đầu con gái: “Đan Đan ngoan, mẹ không sao đâu”.
Sở Phàm cũng đi tới, anh nhìn Vân Mộc Thanh, giọng điệu bình tĩnh lại khiến người ta cảm thấy cực kỳ an toàn:
“Cần anh giúp gì cứ việc nói”.
Anh cảm thấy Vân Mộc Thanh không đúng lắm, rất có thể là bị người nào đó uy hiếp.
“Không sao”, Vân Mộc Thanh lắc đầu, cô nói với Sở Phàm: “Sở Phàm, em còn có một vài chuyện cần xử lý, hôm nay phiền anh đưa đón Đan Đan đi nhà trẻ được không?”
Cô đã quyết định rồi, hôm nay phải đến nhà họ Vân nói rõ chuyện này với ông nội, mình làm mình chịu, không thể liên luỵ đến Sở Phàm được.
Sở Phàm đã giúp cô rất nhiều rồi, nếu thật sự vì mình khiến anh bị tên biến thái Lý Tử Duy kia trả thù, thì cả đời này lương tâm của cô sẽ luôn cắn rứt.
“Nhớ kỹ, nếu Vân Dũng tới tìm anh, dù là chuyện gì anh cũng không được đồng ý với cậu ta!”, Vân Mộc Thanh nhìn thẳng vào Sở Phàm, nghiêm túc nhắc nhở.
Trong mắt Sở Phàm có ánh sáng lạnh lướt qua, quả nhiên không ngoài dự đoán của anh, vẫn là có liên quan với nhà họ Vân.
Đám người này còn dám có ý định với người phụ nữ của mình? Muốn chết sao?
Trong lòng anh đã thầm ra quyết định, nhưng ngoài mặt lại bình tĩnh đồng ý: “Được”.
Vân Mộc Thanh thở phào nhẹ nhõm, cô ngồi xổm xuống, nhìn Đan Đan đang tủi thân, lên tiếng an ủi: “Xin lỗi Đan Đan nhé, mẹ có việc đột xuất, hôm nay không thể đưa con đi học được”.
“Nhưng mà… Nhưng mà hôm nay là ngày đầu tiên bố mẹ cùng đưa Đan Đan đến trước”, cô nhóc lập tức rưng rưng nước mắt, cực kỳ đáng thương.
“Đan Đan đừng khóc, mẹ cho con năm trăm, tăng tiền tiêu vặt cho con, con tha thứ cho mẹ được không, mẹ đảm bảo chỉ một lần này thôi”, Vân Mộc Thanh cực kỳ áy náy, vội vàng dỗ dành.
“Vậy… Vậy được ạ, tạm biệt mẹ, Đan Đan sẽ nhớ đến mẹ”.
Đan Đan vẫy tay, trong đôi mắt to chứa đầy nước mắt, uất ức bẹp miệng như giây tiếp theo sẽ lập tức khóc thành tiếng vậy.
Vân Mộc Thanh rất đau lòng, luyến tiếc rời khỏi.
Sở Phàm nhìn thấy cũng rất xúc động, vui mừng vỗ lên bả vai Đan Đan, không hổ là áo bông nhỏ tri kỷ, thật sự quá ấm áp, khiến người ta thật cảm động…
Nhưng vào lúc Sở Phàm muốn an ủi con gái mình một chút…
“Yeah, cuối cùng cũng đi rồi!”
Đan Đan vui đến mức nhảy cẫng lên, cô bé quơ mấy tờ tiền đỏ trong tay, vui vẻ khoa chân múa tay, reo hò nhảy nhót: “Bố, Đan Đan có tiền rồi, chúng ta đi mua đồ ăn vặt, mua kem được không?”
Đâu còn dáng vẻ đau lòng khó chịu khi nãy nữa chứ.
Sở Phàm: “???”
Áo bông nhỏ đâu ra, rõ ràng là một con nhóc “tinh ranh” mà!
“Đan Đan, không phải khi nãy con rất không nỡ xa mẹ, rất buồn sao?”
“Bố, bố thật là ngây thơ”, Đan Đan ghét bỏ bĩu môi: “Con mà không làm vậy, không khiến mẹ cảm thấy áy náy đau lòng vì Đan Đan, mẹ sẽ cho Đan Đan tiền tiêu vặt sao? Chúng ta sẽ có kem ăn sao?”
Sở Phàm thật sự dở khóc dở cười: “Con đúng là… thông minh thật”.
“Hì hì… Cũng đâu có gì to tát, làm mãi thành quen mà thôi, bố, chỉ cần bố luyện tập nhiều thì bố cũng có thể thành công, thật ra mẹ rất dễ lừa…”, cô bé cực kỳ kiêu ngạo nói.
Sở Phàm không khỏi nhếch môi, làm mãi thành quen?
Vân Mộc Thanh đã bị lừa bao nhiêu lần thế này.
Anh đột nhiên thấy thương cho vợ mình, có một đứa con gái “tinh ranh” như thế, chắc chắn sẽ buồn rầu chết đi được.
“Này bố, mau đi, chúng ta đi nhanh lên…”
Đan Đan kéo tay Sở Phàm, vừa đi vừa nhảy nhót, trong đôi mắt to tràn đầy chờ mong chộn rộn:
“Con muốn ăn kem, kẹo que, bánh macaron, cả cánh gà rán nữa…”