Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 12
Chương 12: Là công lao của bác cả con
Tôn Minh Hưng lập tức nói năng lộn xộn, hai chân mềm nhũn trực tiếp ngã xuống.
Anh ta sắp khóc rồi.
Cái miệng này của mình đâu có tìm đại sư bán tiên nào khai quang đâu, sao lại linh đến mức này!
Ban ngày trên buổi tiệc mới vừa khoe xe thể thao mình mua ra, kết quả bị xe Tổng thống hai mươi triệu của Sở Phàm vả mặt…
Buổi tối muốn mượn quyền thế của bác cả để khoác lác, kết quả Mã Minh Nguyên đã tự mình đến cửa!
Còn có thể cho người ta giả vờ tiếp không chứ…
“Minh Hưng, anh… anh sao thế?”, Chu Dĩnh lo lắng vội vàng đỡ Tôn Minh Hưng lên ghế.
Chu Long ngậm tẩu thuốc, châm chọc nói: “Làm sao thế? Không phải khi nãy cậu oai phong, ngang tàng lắm à”.
“Ầm ĩ muốn khiến Mã Minh Nguyên trả lại giấy tờ nhà đất, còn muốn ông ta dập đầu xin lỗi? Bây giờ người ta đã đến trước cửa rồi, Tổng giám đốc Tôn, cậu đừng ngơ ngác nữa”.
“Mau đi, bắt đầu bộc lộ oai phong đi, cũng khiến ông già này hả giận, mở mang tầm mắt luôn”.
“Không, không, con không được khoẻ lắm, ui, bụng đau quá…”
Tôn Minh Hưng lập tức biến sắc, anh ta kêu lên một tiếng kỳ lạ, vội vàng ôm bụng nhanh chóng chạy vào trong phòng, khoá cửa trốn đi.
Muốn Mã Minh Nguyên dập đầu xin lỗi á? Đúng là tự tìm đường chết mà.
Mã Minh Nguyên là một nhân vật thế nào chứ, đó là kẻ tàn nhẫn nổi danh ở thành phố Giang Lăng, mấy nghìn đàn em, tội ác chồng chất, lòng dạ độc ác, nghe nói trên lưng còn có mười mấy mạng người đấy.
Tôn Minh Hưng anh ta có mấy cái mạng để chơi với người ta chứ?
Những thời điểm sống còn thế này, đương nhiên là phải bo bo giữ mình, trốn đi rồi.
“Tôn Minh Hưng, anh… anh có phải đàn ông không hả, đồ hèn nhát!”, Chu Dĩnh vừa thẹn vừa giận đứng giậm chân.
Chu Long vỗ tay, hừ một tiếng: “Bố đã sớm nhìn ra cái tính cách của nó rồi, trông cậy vào nó? Chắc mộ cũng xanh cỏ luôn”.
“Vậy… vậy ông à, bây giờ chúng ta phải làm sao đây”, Lưu Minh Hà sốt ruột, bối rối hỏi: “Mã Minh Nguyên và chúng ta đã kết thù rồi, mấy năm nay bị hội thương mại Tứ Hải ức hiếp không ít lần, nửa đêm ông ta đến đây là muốn làm lớn chuyện để trả đũa mà. Chúng ta không phải đối thủ của tên ác bá kia, Dĩnh Dĩnh, mau gọi điện thoại cho Tiểu Phàm, kêu anh con mau đến đây đi…”
Trong tiềm thức của Lưu Minh Hà, Sở Phàm chính là một chỗ dựa đáng tin cậy.
“Thôi, Tiểu Phàm không thể dính vào chuyện này được, bà còn ngại chưa đủ phiền sao”, Chu Long sa sầm mặt, ông ấy đập mạnh tẩu thuốc lên bàn: “Muốn làm gì, ông đây tiếp hết”.
“Tôi cũng không tin Mã Minh Nguyên kia dám giết chết tôi?”
Dứt lời, Chu Long nổi giận đùng đùng lấy một con dao bổ củi từ trong bếp đi ra sân, muốn đi liều mạng.
Chu Long xuất thân quân nhân trước giờ vẫn luôn hiếu chiến, hơn nữa đám người Mã Minh Nguyên khinh người quá đáng, đã ức hiếp đến tận nhà rồi, thật sự không thể nhịn được nữa.
Tuy Lưu Minh Hà và Chu Dĩnh sợ hãi, nhưng lúc nguy nan vẫn bất chấp tất cả, lấy can đảm đuổi theo Chu Long.
Ken két…
Cổng lớn mở ra, quả nhiên bên ngoài có một đám người mặc đồng phục thuần một màu đen đang đứng, bảy tám chiếc xe, chừng năm sáu chục người.
Chu Dĩnh lập tức thiếu tự tin, sắc mặt trắng bệch trốn ở sau lưng Chu Long.
“Mã Minh Nguyên đâu, lăn ra đây cho tôi!”, sắc mặt Chu Long u ám, tức giận gầm lên một tiếng.
Mã Minh Nguyên bước ra khỏi đám người, ông ta vui vẻ nói: “Ông Chu, cuối cùng ông cũng chịu ra gặp tôi rồi…”
Chu Long hơi sửng sốt, lúc này tuy Mã Minh Nguyên vẫn mặc vest mang giày da, cực kỳ khí phách, nhưng mặt mũi lại bầm dập, người thì nhếch nhác, thậm chí tay phải của ông ta còn đang bó thạch cao treo trên cổ.
“Mã Minh Nguyên, ông làm cái quỷ gì vậy?”, Chu Long hừ lạnh một tiếng, tuy không biết đám người Mã Minh Nguyên này đang giở trò gì, nhưng ông ấy là người đứng đầu một nhà, lúc này quyết không thể lùi về phía sau.
Ông ấy vung dao bổ củi trong tay, dũng cảm nói: “Có thù oán gì cứ nhằm vào tôi, đừng liên luỵ đến vợ con tôi”.
“Đến đi, hôm nay ai sợ thì người đó là cháu trai”.
Chu Long vung đao bổ củi xông lên, đã chuẩn bị tâm lý liều mạng, Lưu Minh Hà và Chu Dĩnh cũng nắm chặt vũ khí trong tay nhìn năm mươi mấy người hùng hổ kia, sợ hãi đến mức liên tục run rẩy…
Nhưng vào giây tiếp theo…
Phịch!
Mã Minh Nguyên đột nhiên phịch một tiếng quỳ hai gối xuống đất, ông ta thảm thương và thành khẩn, dập đầu xin lỗi:
“Ông Chu, tôi sai rồi, Mã Minh Nguyên tôi là đồ khốn, tôi không nên cướp đi giấy tờ nhà đất của ông, còn đánh gãy chân ông, tôi khốn kiếp, tôi khốn nạn, xin ông tha thứ cho tôi”.
Phịch phịch…
Năm mươi mấy tên đàn em mặc áo đen ở phía sau cũng quỳ rạp xuống dất, tiếng cầu xin tha thứ ầm ĩ vang lên.
“Chúng tôi sai rồi, xin ông khoan hồng độ lượng, xin ông tha thứ…”
“Keng…”
Dao bổ củi trong tay Chu Long lập tức rơi xuống đất, nét oán giận trên mặt ông ấy đổi thành ngạc nhiên, sau đó là chấn động và khó tin…
Chu Dĩnh và Lưu Minh Hà cũng trợn mắt há mồm, ngơ ngác giống y như khúc gỗ, bị cảnh trước mặt làm choáng váng.
Đây rốt cuộc là tình hình gì vậy?!
Cả nhà đều bị cảnh tượng như vở tuồng này làm trợn tròn mắt, tên ác bá Mã Minh Nguyên tự mình đến cửa dập đầu xin lỗi? Nhận tội?
Mặt trời mọc đằng Tây à?
Chu Long nhíu chặt mày, cảnh giác nói: “Mã Minh Nguyên, ông đang giở trò gì đấy, bớt giả vờ giả vịt với tôi đi”.
“Ông Chu, tôi thật lòng thật dạ xin lỗi ông mà, thật đấy, Mã Minh Nguyên tôi đã hối cải rồi, muốn quyết tâm sửa chữa những sai lầm lúc trước, trước kia tôi thật sự là một tên khốn, không bằng cả súc sinh”.
Mã Minh Nguyên quỳ dưới đất, giọng điệu càng thành khẩn chân thành tha thiết hơn: “Đây là giấy tờ nhà đất của ông, khu thương mại rộng một nghìn mẫu kia và mười bảy cửa hàng đều sẽ trả về chủ cũ, đây là mười triệu, xem như chút tấm lòng để nhận lỗi của tôi, ông nhất định phải nhận lấy”.
Một đàn em đưa mấy hợp đồng đóng dấu đỏ tươi và ba rương tiền mặt lớn vào trong sân nhà họ Chu, khiến cả nhà Chu Long cảm thấy mình như đang nằm mơ vậy.
“Ông Chu, mấy đứa súc sinh này mấy đứa đả thương ông năm đó, tôi đã cho người đánh gãy hai chân chúng nó rồi, bây giờ tuỳ ông xử phạt!”
Mã Minh Nguyên vung tay lên, lập tức có người kéo bảy tám người chỉ còn nửa cái mạng như đang kéo chó ném tới trước mặt Chu Long, đám người khóc lóc, liên tục cầu xin.
“Ông Chu, tôi sai rồi, tôi là đồ khốn, xin ông tha cho tôi, tha cho tôi đi…”
“Tôi khốn kiếp, tôi không phải người, xin ông tha cho tôi”.
Những người đó vừa tát lên mặt mình vừa khóc lóc cầu xin, âm thanh thê thảm như heo bị chọc tiết vậy.
Chu Long sửng sốt chừng hai phút mới phát hiện mọi chuyện không phải là mơ mà là thật.
Cơn tức ông ấy nghẹn trong họng mười năm cuối cùng cũng được trút ra, ông ấy thở nhẹ một hơi, sắc mặt u ám không muốn nhìn Mã Minh Nguyên lấy một cái, vung tay lên:
“Được rồi, ân oán của tôi và ông đã hết, các người đi đi”.
“Giấy tờ nhà đất tôi lấy lại, mang tiền của ông đi đi, tôi không cần”.
Đám người Mã Minh Nguyên lập tức như được đại xá, mừng như điên nói: “Cảm ơn, cảm ơn ông Chu, chúng tôi xin tạm biệt, xin tạm biệt”.
“Tiền này ông giữ lại đi, chúng tôi không dám lấy về, không dám lấy về đâu”.
Bọn họ đến cũng nhanh, đi cũng nhanh, chưa được nửa phút, đám người đã ồn ào rời đi như đang chạy trối chết.
Cả nhà Chu Long đều sững sốt đứng im tại chỗ, tất cả mọi chuyện thật sự như một giấc mơ vậy, không dám tưởng tượng.
Chỉ có ba rương tiền lớn trước mặt nói với bọn họ tất cả mọi chuyện khi nãy đều là sự thật!
“Ông à, rốt cuộc là có chuyện gì thế?”, Lưu Minh Hà cảm thấy mọi chuyện đều quá điên khùng, bây giờ bà ấy vẫn chẳng hiểu gì cả: “Mã Minh Nguyên thật sự… thật sự đến nhà dập đầu xin lỗi chúng ta rồi?”
Chu Long tức giận nói: “Bà hỏi tôi thì tôi biết hỏi ai”.
Bây giờ đầu óc ông ấy vô cùng hỗn loạn, cảm thấy chuyện này quá kỳ lạ…
“Ha ha ha, bố vợ, mẹ vợ, Dĩnh Dĩnh, sao mọi người còn chưa nghĩ ra vậy”.
Đúng lúc này, Tôn Minh Hưng đột nhiên mừng như điên chạy ra ngoài, trên mặt đầy vẻ kích động và kiêu ngạo, khí phách nói: “Tất cả chuyện này đều là công lao của bác cả con đó!”
“Con đã nói rồi, bác cả con đường đường là ông lớn thứ ba của thành phố, chỉ cần ông ấy lên tiếng, chẳng những Mã Minh Nguyên sẽ ngoan ngoãn trả giấy tờ nhà đất về cho chúng ta, còn phải tự mình đến nhà dập đầu xin lỗi bố nữa, đúng không?”
Tôn Minh Hưng cực kỳ tự tin nói, hoàn toàn quên mất dáng vẻ khi nãy anh ta bị tên tuổi của Mã Minh Nguyên làm sợ tới mức tè ra quần, hai chân như nhũn ra.
“Bác cả của cậu làm á?”, Chu Long nhíu mày, khó chịu nói: “Thế lực của Mã Minh Nguyên này ở Giang Lăng rất lớn, ngay cả thị trưởng cũng phải nể mặt ông ta ba phần, bác cả cậu chỉ là một lãnh đạo đứng thứ ba trong thành phố, có bản lĩnh lớn đến thế à?”
Tôn Minh Hưng kiêu căng nói: “Bố vợ, vậy là bố không biết rồi, khi nãy con gọi điện thoại cho bác cả, ông ấy nói với con rằng chỗ dựa của Mã Minh Nguyên này trên sở tỉnh đã rớt đài, bây giờ ông ta chỉ là một con chó hoang thôi, ai muốn xử lý ông ta đều rất dễ dàng”.
“Đương nhiên bây giờ ông ta phải ngoan ngoãn nghe lời, tìm kiếm chỗ dựa mới rồi, ha ha, mà bác cả con thì đang lên như diều gặp gió, ông ta nên lựa chọn ai, không cần con phải nhiều lời đúng không”.
Khi nãy anh ta gọi điện thoại cho bác cả, ông ta đã thừa nhận thật sự từng nói tới chuyện giấy tờ nhà đất của nhà họ Chu với Mã Minh Nguyên, nhưng không đợi anh ta hỏi thêm, bên phía bác cả đã cúp điện thoại, đi chuẩn bị việc nhậm chức rồi.
Tuy bác cả không trực tiếp thừa nhận là mình làm, nhưng qua việc kéo tơ lột kén, liên kết lại với nhau, Tôn Minh Hưng nhanh chóng đoán ra được.
Bác cả vừa gọi điện thoại nhắc nhở Mã Minh Nguyên, Mã Minh Nguyên đã sợ tới mức tè ra quần đến nhà họ Chu dập đầu nhận lỗi, không phải mọi chuyện quá rõ ràng rồi sao?
Hơn nữa, với đám thân thích nghèo kiết xác của nhà họ Chu, không có một ai có tương lai. Ngoài bác cả mình ra thì ai có năng lực khiến Mã Minh Nguyên ngoan ngoãn như thế chứ?
Đáp án đã vô cùng rõ ràng rồi!
Bác cả cũng thật là, nếu sớm nói với mình tin tức này, mình cần gì giả bệnh trốn tránh Mã Minh Nguyên, mất mặt trước người nhà họ Chu chứ?
Lưu Minh Hà và Chu Dĩnh như hiểu ra, chẳng trách, thì ra Mã Minh Nguyên này có việc nhờ vả bác cả của Tôn Minh Hưng.
Vậy mình là bố mẹ vợ của Tôn Minh Hưng, đương nhiên ông ta không dám đắc tội, chỉ có thể ngoan ngoãn nhận lỗi, cầu xin tha thứ thôi.
Vừa nghĩ thế, mọi chuyện đều trở nên hợp tình hợp lý rồi!
“Ôi chao, Minh Hưng, thật sự thật sự rất cảm ơn con, cảm ơn bác cả của con”, Lưu Minh Hà kích động nói.
Chu Dĩnh thì rưng rưng nước mắt, cảm động mà kiêu ngạo ôm chặt lấy Tôn Minh Hưng: “Xin lỗi, khi nãy em hiểu lầm anh rồi, em còn tưởng anh bị Mã Minh Nguyên doạ sợ vỡ mật nên không dám đi ra, thì ra anh thật sự không khoẻ”.
“Thì ra tất cả mọi chuyện đều nằm trong tầm kiểm soát của anh, không ngờ anh lại trả giá vì em, vì nhà chúng em nhiều như vậy”.
Trên mặt Tôn Minh Hưng thoáng hiện lên chút gượng gạo, sau đó, anh ta cũng vội vàng ôm lấy eo cô gái, hàm chứa tình ý, cực kỳ ra vẻ:
“Đây đều là chuyện anh nên làm thôi, ai bảo em là vợ anh, là người phụ nữ của anh chứ”.
“Dĩnh Dĩnh, anh sẽ khiến em trở thành người phụ nữ hạnh phúc nhất trên đời này, tin tưởng anh!”
Chu Dĩnh cực kỳ thoả mãn và hạnh phúc, lòng tin cũng quay về!
Lúc này Tôn Minh Hưng cũng dẹp tan sự âm u và khó chịu trong lòng, hăng hái vui vẻ trở lại!
So sánh với quyền thế của nhà họ Tôn và thủ đoạn chồng chất của bác cả mình, của cải mấy chục triệu của Sở Phàm là cái gì? Sở Phàm kia là cái thá gì chứ!
Mã Minh Nguyên cướp giấy tờ nhà đất của nhà họ Chu, đánh gãy một chân của Chu Long, nhưng Sở Phàm vừa nghe thấy tên tuổi của hội thương mại Tứ Hải đã như con rùa rụt cổ không dám nói một lời.
Còn Tôn Minh Hưng anh ta chỉ cần nhẹ nhàng nói một câu đã có thể khiến Mã Minh Nguyên tung hoành Giang Lăng hai mươi mấy năm tự mình đến đây dập đầu nhận lỗi.
Kính anh ta như kính thần!
Một lời định sinh tử, một câu đoạt giàu sang.
Đây mới thật sự là nhân vật lớn đứng trên vạn người, đây mới là sự tồn tại khiến vạn người ngưỡng mộ!
“Sở Phàm à Sở Phàm, chắc anh không ngờ rằng chỉ trong mấy tiếng ngắn ngủi, tôi và anh đã không phải người cùng thế giới nữa rồi”, Tôn Minh Hưng cực kỳ sảng khoái, thầm cảm thán trong lòng:
“Lần sau lúc gặp lại, con kiến nhỏ như anh đối mặt với một ngon núi sừng sững là tôi sẽ là tình cảnh gì đây?”, Tôn Minh Hưng thầm hứng thú nghĩ, cực kỳ mong mỏi:
“Tôi, rất chờ mong”.
Mẹ con Chu Dĩnh lôi kéo Tôn Minh Hưng, dọc đường vừa nói vừa cười, cực kỳ thân thiết.
Chỉ còn một mình Chu Long đứng trong sân ngậm tẩu thuốc, nhíu mày không ngừng nghĩ lại chuyện khi nãy…
Tất cả chuyện này thật sự là bác của của Tôn Minh Hưng ra tay sao?
Có hơi kỳ lạ.
Ông ấy phân vân nghĩ, đột nhiên có một bóng dáng mơ hồ không ngừng xuất hiện trước mắt, mãi đến khi trở thành khuôn mặt lạnh nhạt của Sở Phàm.
Chu Long vỗ đùi một cái rồi la lên:
“Chẳng lẽ là thằng nhóc này làm à?!”
Tôn Minh Hưng lập tức nói năng lộn xộn, hai chân mềm nhũn trực tiếp ngã xuống.
Anh ta sắp khóc rồi.
Cái miệng này của mình đâu có tìm đại sư bán tiên nào khai quang đâu, sao lại linh đến mức này!
Ban ngày trên buổi tiệc mới vừa khoe xe thể thao mình mua ra, kết quả bị xe Tổng thống hai mươi triệu của Sở Phàm vả mặt…
Buổi tối muốn mượn quyền thế của bác cả để khoác lác, kết quả Mã Minh Nguyên đã tự mình đến cửa!
Còn có thể cho người ta giả vờ tiếp không chứ…
“Minh Hưng, anh… anh sao thế?”, Chu Dĩnh lo lắng vội vàng đỡ Tôn Minh Hưng lên ghế.
Chu Long ngậm tẩu thuốc, châm chọc nói: “Làm sao thế? Không phải khi nãy cậu oai phong, ngang tàng lắm à”.
“Ầm ĩ muốn khiến Mã Minh Nguyên trả lại giấy tờ nhà đất, còn muốn ông ta dập đầu xin lỗi? Bây giờ người ta đã đến trước cửa rồi, Tổng giám đốc Tôn, cậu đừng ngơ ngác nữa”.
“Mau đi, bắt đầu bộc lộ oai phong đi, cũng khiến ông già này hả giận, mở mang tầm mắt luôn”.
“Không, không, con không được khoẻ lắm, ui, bụng đau quá…”
Tôn Minh Hưng lập tức biến sắc, anh ta kêu lên một tiếng kỳ lạ, vội vàng ôm bụng nhanh chóng chạy vào trong phòng, khoá cửa trốn đi.
Muốn Mã Minh Nguyên dập đầu xin lỗi á? Đúng là tự tìm đường chết mà.
Mã Minh Nguyên là một nhân vật thế nào chứ, đó là kẻ tàn nhẫn nổi danh ở thành phố Giang Lăng, mấy nghìn đàn em, tội ác chồng chất, lòng dạ độc ác, nghe nói trên lưng còn có mười mấy mạng người đấy.
Tôn Minh Hưng anh ta có mấy cái mạng để chơi với người ta chứ?
Những thời điểm sống còn thế này, đương nhiên là phải bo bo giữ mình, trốn đi rồi.
“Tôn Minh Hưng, anh… anh có phải đàn ông không hả, đồ hèn nhát!”, Chu Dĩnh vừa thẹn vừa giận đứng giậm chân.
Chu Long vỗ tay, hừ một tiếng: “Bố đã sớm nhìn ra cái tính cách của nó rồi, trông cậy vào nó? Chắc mộ cũng xanh cỏ luôn”.
“Vậy… vậy ông à, bây giờ chúng ta phải làm sao đây”, Lưu Minh Hà sốt ruột, bối rối hỏi: “Mã Minh Nguyên và chúng ta đã kết thù rồi, mấy năm nay bị hội thương mại Tứ Hải ức hiếp không ít lần, nửa đêm ông ta đến đây là muốn làm lớn chuyện để trả đũa mà. Chúng ta không phải đối thủ của tên ác bá kia, Dĩnh Dĩnh, mau gọi điện thoại cho Tiểu Phàm, kêu anh con mau đến đây đi…”
Trong tiềm thức của Lưu Minh Hà, Sở Phàm chính là một chỗ dựa đáng tin cậy.
“Thôi, Tiểu Phàm không thể dính vào chuyện này được, bà còn ngại chưa đủ phiền sao”, Chu Long sa sầm mặt, ông ấy đập mạnh tẩu thuốc lên bàn: “Muốn làm gì, ông đây tiếp hết”.
“Tôi cũng không tin Mã Minh Nguyên kia dám giết chết tôi?”
Dứt lời, Chu Long nổi giận đùng đùng lấy một con dao bổ củi từ trong bếp đi ra sân, muốn đi liều mạng.
Chu Long xuất thân quân nhân trước giờ vẫn luôn hiếu chiến, hơn nữa đám người Mã Minh Nguyên khinh người quá đáng, đã ức hiếp đến tận nhà rồi, thật sự không thể nhịn được nữa.
Tuy Lưu Minh Hà và Chu Dĩnh sợ hãi, nhưng lúc nguy nan vẫn bất chấp tất cả, lấy can đảm đuổi theo Chu Long.
Ken két…
Cổng lớn mở ra, quả nhiên bên ngoài có một đám người mặc đồng phục thuần một màu đen đang đứng, bảy tám chiếc xe, chừng năm sáu chục người.
Chu Dĩnh lập tức thiếu tự tin, sắc mặt trắng bệch trốn ở sau lưng Chu Long.
“Mã Minh Nguyên đâu, lăn ra đây cho tôi!”, sắc mặt Chu Long u ám, tức giận gầm lên một tiếng.
Mã Minh Nguyên bước ra khỏi đám người, ông ta vui vẻ nói: “Ông Chu, cuối cùng ông cũng chịu ra gặp tôi rồi…”
Chu Long hơi sửng sốt, lúc này tuy Mã Minh Nguyên vẫn mặc vest mang giày da, cực kỳ khí phách, nhưng mặt mũi lại bầm dập, người thì nhếch nhác, thậm chí tay phải của ông ta còn đang bó thạch cao treo trên cổ.
“Mã Minh Nguyên, ông làm cái quỷ gì vậy?”, Chu Long hừ lạnh một tiếng, tuy không biết đám người Mã Minh Nguyên này đang giở trò gì, nhưng ông ấy là người đứng đầu một nhà, lúc này quyết không thể lùi về phía sau.
Ông ấy vung dao bổ củi trong tay, dũng cảm nói: “Có thù oán gì cứ nhằm vào tôi, đừng liên luỵ đến vợ con tôi”.
“Đến đi, hôm nay ai sợ thì người đó là cháu trai”.
Chu Long vung đao bổ củi xông lên, đã chuẩn bị tâm lý liều mạng, Lưu Minh Hà và Chu Dĩnh cũng nắm chặt vũ khí trong tay nhìn năm mươi mấy người hùng hổ kia, sợ hãi đến mức liên tục run rẩy…
Nhưng vào giây tiếp theo…
Phịch!
Mã Minh Nguyên đột nhiên phịch một tiếng quỳ hai gối xuống đất, ông ta thảm thương và thành khẩn, dập đầu xin lỗi:
“Ông Chu, tôi sai rồi, Mã Minh Nguyên tôi là đồ khốn, tôi không nên cướp đi giấy tờ nhà đất của ông, còn đánh gãy chân ông, tôi khốn kiếp, tôi khốn nạn, xin ông tha thứ cho tôi”.
Phịch phịch…
Năm mươi mấy tên đàn em mặc áo đen ở phía sau cũng quỳ rạp xuống dất, tiếng cầu xin tha thứ ầm ĩ vang lên.
“Chúng tôi sai rồi, xin ông khoan hồng độ lượng, xin ông tha thứ…”
“Keng…”
Dao bổ củi trong tay Chu Long lập tức rơi xuống đất, nét oán giận trên mặt ông ấy đổi thành ngạc nhiên, sau đó là chấn động và khó tin…
Chu Dĩnh và Lưu Minh Hà cũng trợn mắt há mồm, ngơ ngác giống y như khúc gỗ, bị cảnh trước mặt làm choáng váng.
Đây rốt cuộc là tình hình gì vậy?!
Cả nhà đều bị cảnh tượng như vở tuồng này làm trợn tròn mắt, tên ác bá Mã Minh Nguyên tự mình đến cửa dập đầu xin lỗi? Nhận tội?
Mặt trời mọc đằng Tây à?
Chu Long nhíu chặt mày, cảnh giác nói: “Mã Minh Nguyên, ông đang giở trò gì đấy, bớt giả vờ giả vịt với tôi đi”.
“Ông Chu, tôi thật lòng thật dạ xin lỗi ông mà, thật đấy, Mã Minh Nguyên tôi đã hối cải rồi, muốn quyết tâm sửa chữa những sai lầm lúc trước, trước kia tôi thật sự là một tên khốn, không bằng cả súc sinh”.
Mã Minh Nguyên quỳ dưới đất, giọng điệu càng thành khẩn chân thành tha thiết hơn: “Đây là giấy tờ nhà đất của ông, khu thương mại rộng một nghìn mẫu kia và mười bảy cửa hàng đều sẽ trả về chủ cũ, đây là mười triệu, xem như chút tấm lòng để nhận lỗi của tôi, ông nhất định phải nhận lấy”.
Một đàn em đưa mấy hợp đồng đóng dấu đỏ tươi và ba rương tiền mặt lớn vào trong sân nhà họ Chu, khiến cả nhà Chu Long cảm thấy mình như đang nằm mơ vậy.
“Ông Chu, mấy đứa súc sinh này mấy đứa đả thương ông năm đó, tôi đã cho người đánh gãy hai chân chúng nó rồi, bây giờ tuỳ ông xử phạt!”
Mã Minh Nguyên vung tay lên, lập tức có người kéo bảy tám người chỉ còn nửa cái mạng như đang kéo chó ném tới trước mặt Chu Long, đám người khóc lóc, liên tục cầu xin.
“Ông Chu, tôi sai rồi, tôi là đồ khốn, xin ông tha cho tôi, tha cho tôi đi…”
“Tôi khốn kiếp, tôi không phải người, xin ông tha cho tôi”.
Những người đó vừa tát lên mặt mình vừa khóc lóc cầu xin, âm thanh thê thảm như heo bị chọc tiết vậy.
Chu Long sửng sốt chừng hai phút mới phát hiện mọi chuyện không phải là mơ mà là thật.
Cơn tức ông ấy nghẹn trong họng mười năm cuối cùng cũng được trút ra, ông ấy thở nhẹ một hơi, sắc mặt u ám không muốn nhìn Mã Minh Nguyên lấy một cái, vung tay lên:
“Được rồi, ân oán của tôi và ông đã hết, các người đi đi”.
“Giấy tờ nhà đất tôi lấy lại, mang tiền của ông đi đi, tôi không cần”.
Đám người Mã Minh Nguyên lập tức như được đại xá, mừng như điên nói: “Cảm ơn, cảm ơn ông Chu, chúng tôi xin tạm biệt, xin tạm biệt”.
“Tiền này ông giữ lại đi, chúng tôi không dám lấy về, không dám lấy về đâu”.
Bọn họ đến cũng nhanh, đi cũng nhanh, chưa được nửa phút, đám người đã ồn ào rời đi như đang chạy trối chết.
Cả nhà Chu Long đều sững sốt đứng im tại chỗ, tất cả mọi chuyện thật sự như một giấc mơ vậy, không dám tưởng tượng.
Chỉ có ba rương tiền lớn trước mặt nói với bọn họ tất cả mọi chuyện khi nãy đều là sự thật!
“Ông à, rốt cuộc là có chuyện gì thế?”, Lưu Minh Hà cảm thấy mọi chuyện đều quá điên khùng, bây giờ bà ấy vẫn chẳng hiểu gì cả: “Mã Minh Nguyên thật sự… thật sự đến nhà dập đầu xin lỗi chúng ta rồi?”
Chu Long tức giận nói: “Bà hỏi tôi thì tôi biết hỏi ai”.
Bây giờ đầu óc ông ấy vô cùng hỗn loạn, cảm thấy chuyện này quá kỳ lạ…
“Ha ha ha, bố vợ, mẹ vợ, Dĩnh Dĩnh, sao mọi người còn chưa nghĩ ra vậy”.
Đúng lúc này, Tôn Minh Hưng đột nhiên mừng như điên chạy ra ngoài, trên mặt đầy vẻ kích động và kiêu ngạo, khí phách nói: “Tất cả chuyện này đều là công lao của bác cả con đó!”
“Con đã nói rồi, bác cả con đường đường là ông lớn thứ ba của thành phố, chỉ cần ông ấy lên tiếng, chẳng những Mã Minh Nguyên sẽ ngoan ngoãn trả giấy tờ nhà đất về cho chúng ta, còn phải tự mình đến nhà dập đầu xin lỗi bố nữa, đúng không?”
Tôn Minh Hưng cực kỳ tự tin nói, hoàn toàn quên mất dáng vẻ khi nãy anh ta bị tên tuổi của Mã Minh Nguyên làm sợ tới mức tè ra quần, hai chân như nhũn ra.
“Bác cả của cậu làm á?”, Chu Long nhíu mày, khó chịu nói: “Thế lực của Mã Minh Nguyên này ở Giang Lăng rất lớn, ngay cả thị trưởng cũng phải nể mặt ông ta ba phần, bác cả cậu chỉ là một lãnh đạo đứng thứ ba trong thành phố, có bản lĩnh lớn đến thế à?”
Tôn Minh Hưng kiêu căng nói: “Bố vợ, vậy là bố không biết rồi, khi nãy con gọi điện thoại cho bác cả, ông ấy nói với con rằng chỗ dựa của Mã Minh Nguyên này trên sở tỉnh đã rớt đài, bây giờ ông ta chỉ là một con chó hoang thôi, ai muốn xử lý ông ta đều rất dễ dàng”.
“Đương nhiên bây giờ ông ta phải ngoan ngoãn nghe lời, tìm kiếm chỗ dựa mới rồi, ha ha, mà bác cả con thì đang lên như diều gặp gió, ông ta nên lựa chọn ai, không cần con phải nhiều lời đúng không”.
Khi nãy anh ta gọi điện thoại cho bác cả, ông ta đã thừa nhận thật sự từng nói tới chuyện giấy tờ nhà đất của nhà họ Chu với Mã Minh Nguyên, nhưng không đợi anh ta hỏi thêm, bên phía bác cả đã cúp điện thoại, đi chuẩn bị việc nhậm chức rồi.
Tuy bác cả không trực tiếp thừa nhận là mình làm, nhưng qua việc kéo tơ lột kén, liên kết lại với nhau, Tôn Minh Hưng nhanh chóng đoán ra được.
Bác cả vừa gọi điện thoại nhắc nhở Mã Minh Nguyên, Mã Minh Nguyên đã sợ tới mức tè ra quần đến nhà họ Chu dập đầu nhận lỗi, không phải mọi chuyện quá rõ ràng rồi sao?
Hơn nữa, với đám thân thích nghèo kiết xác của nhà họ Chu, không có một ai có tương lai. Ngoài bác cả mình ra thì ai có năng lực khiến Mã Minh Nguyên ngoan ngoãn như thế chứ?
Đáp án đã vô cùng rõ ràng rồi!
Bác cả cũng thật là, nếu sớm nói với mình tin tức này, mình cần gì giả bệnh trốn tránh Mã Minh Nguyên, mất mặt trước người nhà họ Chu chứ?
Lưu Minh Hà và Chu Dĩnh như hiểu ra, chẳng trách, thì ra Mã Minh Nguyên này có việc nhờ vả bác cả của Tôn Minh Hưng.
Vậy mình là bố mẹ vợ của Tôn Minh Hưng, đương nhiên ông ta không dám đắc tội, chỉ có thể ngoan ngoãn nhận lỗi, cầu xin tha thứ thôi.
Vừa nghĩ thế, mọi chuyện đều trở nên hợp tình hợp lý rồi!
“Ôi chao, Minh Hưng, thật sự thật sự rất cảm ơn con, cảm ơn bác cả của con”, Lưu Minh Hà kích động nói.
Chu Dĩnh thì rưng rưng nước mắt, cảm động mà kiêu ngạo ôm chặt lấy Tôn Minh Hưng: “Xin lỗi, khi nãy em hiểu lầm anh rồi, em còn tưởng anh bị Mã Minh Nguyên doạ sợ vỡ mật nên không dám đi ra, thì ra anh thật sự không khoẻ”.
“Thì ra tất cả mọi chuyện đều nằm trong tầm kiểm soát của anh, không ngờ anh lại trả giá vì em, vì nhà chúng em nhiều như vậy”.
Trên mặt Tôn Minh Hưng thoáng hiện lên chút gượng gạo, sau đó, anh ta cũng vội vàng ôm lấy eo cô gái, hàm chứa tình ý, cực kỳ ra vẻ:
“Đây đều là chuyện anh nên làm thôi, ai bảo em là vợ anh, là người phụ nữ của anh chứ”.
“Dĩnh Dĩnh, anh sẽ khiến em trở thành người phụ nữ hạnh phúc nhất trên đời này, tin tưởng anh!”
Chu Dĩnh cực kỳ thoả mãn và hạnh phúc, lòng tin cũng quay về!
Lúc này Tôn Minh Hưng cũng dẹp tan sự âm u và khó chịu trong lòng, hăng hái vui vẻ trở lại!
So sánh với quyền thế của nhà họ Tôn và thủ đoạn chồng chất của bác cả mình, của cải mấy chục triệu của Sở Phàm là cái gì? Sở Phàm kia là cái thá gì chứ!
Mã Minh Nguyên cướp giấy tờ nhà đất của nhà họ Chu, đánh gãy một chân của Chu Long, nhưng Sở Phàm vừa nghe thấy tên tuổi của hội thương mại Tứ Hải đã như con rùa rụt cổ không dám nói một lời.
Còn Tôn Minh Hưng anh ta chỉ cần nhẹ nhàng nói một câu đã có thể khiến Mã Minh Nguyên tung hoành Giang Lăng hai mươi mấy năm tự mình đến đây dập đầu nhận lỗi.
Kính anh ta như kính thần!
Một lời định sinh tử, một câu đoạt giàu sang.
Đây mới thật sự là nhân vật lớn đứng trên vạn người, đây mới là sự tồn tại khiến vạn người ngưỡng mộ!
“Sở Phàm à Sở Phàm, chắc anh không ngờ rằng chỉ trong mấy tiếng ngắn ngủi, tôi và anh đã không phải người cùng thế giới nữa rồi”, Tôn Minh Hưng cực kỳ sảng khoái, thầm cảm thán trong lòng:
“Lần sau lúc gặp lại, con kiến nhỏ như anh đối mặt với một ngon núi sừng sững là tôi sẽ là tình cảnh gì đây?”, Tôn Minh Hưng thầm hứng thú nghĩ, cực kỳ mong mỏi:
“Tôi, rất chờ mong”.
Mẹ con Chu Dĩnh lôi kéo Tôn Minh Hưng, dọc đường vừa nói vừa cười, cực kỳ thân thiết.
Chỉ còn một mình Chu Long đứng trong sân ngậm tẩu thuốc, nhíu mày không ngừng nghĩ lại chuyện khi nãy…
Tất cả chuyện này thật sự là bác của của Tôn Minh Hưng ra tay sao?
Có hơi kỳ lạ.
Ông ấy phân vân nghĩ, đột nhiên có một bóng dáng mơ hồ không ngừng xuất hiện trước mắt, mãi đến khi trở thành khuôn mặt lạnh nhạt của Sở Phàm.
Chu Long vỗ đùi một cái rồi la lên:
“Chẳng lẽ là thằng nhóc này làm à?!”