Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 71 “Các cậu bảo ai cút thế!
Trợ lý Hứa khẽ gật đầu nói: “Có một vị khách quan trọng không có giấy mời, tổng giám đốc Diệp bảo tôi đến tiếp đãi.”
Hai nhân viên bảo vệ vô thức nhìn Đường Tuấn và Ninh Đình Trung, đừng nói là tên này thật sự quen tổng giám đốc Diệp đó nhé.
Ánh mắt của trợ lý Hứa lướt qua người Đường Tuấn và Ninh Đình Trung, nhưng nhanh chóng chuyển hướng. Làm sao một gã béo và một người ăn mặc kém sang như vậy lại có thể là khách quý của tổng giám đốc Diệp. Trong lúc nghĩ vậy, anh chàng ăn mặc kém sang đã đi đến trước mặt cô ta nói: “Chú Diệp bảo cô ra đón tôi sao?”
Trợ lý Hứa vô cùng ngạc nhiên, hỏi: “Anh là?”
“Tên tôi là Đường Tuấn.” Đường Tuấn giới thiệu ngắn gọn.
VietWriter
Trợ lý Hứa sửng sốt, nhưng sau đó nhíu mày. Đúng thật là Diệp Nam Nhật đã đề nghị cô ta ra đón một vị khách quý tên là Đường Tuấn, nhưng người trước mặt ăn mặc xuề xòa như vậy, khó có thể nghĩ đến từ khách quý.
“Trợ lý Hứa, hai người này sao có thể là khách quý của cha tôi được? Đừng để bị họ lừa!” Đúng lúc này, Diệp Thanh Phương lên tiếng: “Nhìn dáng vẻ ma đói của bọn họ, phỏng chừng bọn họ thấy sang bắt quàng làm họ, cần gì phải hỏi chứ?”
Trợ lý Hứa lúc đầu có chút nghi ngờ, lúc này nghe Diệp Thanh Phương - cậu chủ của tập đoàn Nhật Nam nói như vậy, đương nhiên không còn tin nữa. Cô ta nhàn nhạt nhìn Đường Tuấn và Ninh Đình Trung rồi nói: “Nếu hai người không có việc gì, xin mời rời đi.”
“Hai vị, vở kịch cũng nên kết thúc rồi, đã đến lúc phải cút ra ngoài. Đừng để hai anh em chúng tôi động thủ.” Một nhân viên bảo vệ cầm trên tay một chiếc gậy cao su, có vẻ sẵn sàng động thủ bất cứ lúc nào.
“Các cậu bảo ai cút thế!” Ngay khi hai nhân viên bảo vệ đang muốn kích động, một giọng nói mạnh mẽ, trầm ấm như tiếng chuông cổ vang lên sau lưng họ.
“Tất nhiên là bảo hai tên ngu dốt này cút đi!” Hai nhân viên bảo vệ vô thức trả lời.
Khi định thần lại, nhìn thấy người vừa lên tiếng thế mà là tổng giám đốc Diệp - Diệp Nam Nhật của tập đoàn Nam Nhật thì họ ngay lập tức ngậm miêng.
“Hừ!” Diệp Nam Nhật hừ lạnh một tiếng.
“Tổng giám đốc Diệp, ngài cứ ở trong chủ trì đại cục. Tôi ở đây đợi vị khách quý đó là được.” Trợ lý Hứa vội vàng nói.
Diệp Nam Nhật lộ vẻ không hài lòng, nói: “Nếu tôi không ra, vị khách quý của tôi đã bị các cô cậu đuổi đi rồi.”
Nói xong, Diệp Nam Nhật bước nhanh đến chỗ Đường Tuấn trước ánh mắt kinh ngạc của mọi người, nắm lấy tay anh, nói: “Để cháu chịu uỷ khuất rồi. Là chú Diệp kỷ luật kém. Chú xin lỗi cháu.”
Giọng nói vừa dứt, trợ lý Hứa, hai nhân viên bảo vệ và Ninh Đình Trung đều sững sờ.
Họ nghe thấy gì vậy? Ông chủ của tập đoàn Nam Nhật có quan hệ thân thiết với cái tên kém sang đó, còn chủ động nói lời xin lỗi! Loại chuyện này nói ra cũng không ai dám tin.
Đường Tuấn lắc đầu nói: “Không sao ạ”
“Tổng, tổng giám đốc Diệp, cậu ta chính là vị khách quý ông nhắc đến sao?” Trợ lý Hứa định thần lại, lắp bắp nói.
Hai nhân viên bảo vệ vô thức nhìn Đường Tuấn và Ninh Đình Trung, đừng nói là tên này thật sự quen tổng giám đốc Diệp đó nhé.
Ánh mắt của trợ lý Hứa lướt qua người Đường Tuấn và Ninh Đình Trung, nhưng nhanh chóng chuyển hướng. Làm sao một gã béo và một người ăn mặc kém sang như vậy lại có thể là khách quý của tổng giám đốc Diệp. Trong lúc nghĩ vậy, anh chàng ăn mặc kém sang đã đi đến trước mặt cô ta nói: “Chú Diệp bảo cô ra đón tôi sao?”
Trợ lý Hứa vô cùng ngạc nhiên, hỏi: “Anh là?”
“Tên tôi là Đường Tuấn.” Đường Tuấn giới thiệu ngắn gọn.
VietWriter
Trợ lý Hứa sửng sốt, nhưng sau đó nhíu mày. Đúng thật là Diệp Nam Nhật đã đề nghị cô ta ra đón một vị khách quý tên là Đường Tuấn, nhưng người trước mặt ăn mặc xuề xòa như vậy, khó có thể nghĩ đến từ khách quý.
“Trợ lý Hứa, hai người này sao có thể là khách quý của cha tôi được? Đừng để bị họ lừa!” Đúng lúc này, Diệp Thanh Phương lên tiếng: “Nhìn dáng vẻ ma đói của bọn họ, phỏng chừng bọn họ thấy sang bắt quàng làm họ, cần gì phải hỏi chứ?”
Trợ lý Hứa lúc đầu có chút nghi ngờ, lúc này nghe Diệp Thanh Phương - cậu chủ của tập đoàn Nhật Nam nói như vậy, đương nhiên không còn tin nữa. Cô ta nhàn nhạt nhìn Đường Tuấn và Ninh Đình Trung rồi nói: “Nếu hai người không có việc gì, xin mời rời đi.”
“Hai vị, vở kịch cũng nên kết thúc rồi, đã đến lúc phải cút ra ngoài. Đừng để hai anh em chúng tôi động thủ.” Một nhân viên bảo vệ cầm trên tay một chiếc gậy cao su, có vẻ sẵn sàng động thủ bất cứ lúc nào.
“Các cậu bảo ai cút thế!” Ngay khi hai nhân viên bảo vệ đang muốn kích động, một giọng nói mạnh mẽ, trầm ấm như tiếng chuông cổ vang lên sau lưng họ.
“Tất nhiên là bảo hai tên ngu dốt này cút đi!” Hai nhân viên bảo vệ vô thức trả lời.
Khi định thần lại, nhìn thấy người vừa lên tiếng thế mà là tổng giám đốc Diệp - Diệp Nam Nhật của tập đoàn Nam Nhật thì họ ngay lập tức ngậm miêng.
“Hừ!” Diệp Nam Nhật hừ lạnh một tiếng.
“Tổng giám đốc Diệp, ngài cứ ở trong chủ trì đại cục. Tôi ở đây đợi vị khách quý đó là được.” Trợ lý Hứa vội vàng nói.
Diệp Nam Nhật lộ vẻ không hài lòng, nói: “Nếu tôi không ra, vị khách quý của tôi đã bị các cô cậu đuổi đi rồi.”
Nói xong, Diệp Nam Nhật bước nhanh đến chỗ Đường Tuấn trước ánh mắt kinh ngạc của mọi người, nắm lấy tay anh, nói: “Để cháu chịu uỷ khuất rồi. Là chú Diệp kỷ luật kém. Chú xin lỗi cháu.”
Giọng nói vừa dứt, trợ lý Hứa, hai nhân viên bảo vệ và Ninh Đình Trung đều sững sờ.
Họ nghe thấy gì vậy? Ông chủ của tập đoàn Nam Nhật có quan hệ thân thiết với cái tên kém sang đó, còn chủ động nói lời xin lỗi! Loại chuyện này nói ra cũng không ai dám tin.
Đường Tuấn lắc đầu nói: “Không sao ạ”
“Tổng, tổng giám đốc Diệp, cậu ta chính là vị khách quý ông nhắc đến sao?” Trợ lý Hứa định thần lại, lắp bắp nói.