Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 21-24
Chapter 21 Yêu cầu
"Vậy làm phiền Giáo sư Thẩm nhanh chóng mời người bạn của ông qua đây. Chỉ cần ông ấy có thể chữa lành bệnh cho vợ tôi, tôi có thể đồng ý bất cứ điều gì ông ấy muốn.” Lý Quang Huy nói. Ông ta vẫn đang cân nhắc xem có nên kéo bộ mặt già nua đi mời Đường Tuấn hay không, dù sao thì đối phương có thể xem ra bệnh của Khổng Ngọc Lan, nói không chừng có khả năng trị bệnh. Bây giờ nghe giáo sư Thẩm nói vẫn còn người có thể chữa khỏi bệnh cho Khổng Ngọc Lan, gánh nặng trong lòng ông ta cũng dần buông xuống, ít nhất như vậy thể diện của ông ta cũng được bảo vệ.
Lúc này Lý Quang Huy đang vội vàng nên quên hỏi đối phương là ai, nếu không, chỉ sợ ông ta sẽ không chấp nhận ý kiến này.
Tính mạng của ông ta đang bị đe dọa, giáo sư Thẩm cũng không dám chậm trễ, nói ngay: “Vậy thì tôi sẽ gọi điện hỏi thăm, nhưng tôi không biết anh ấy có đồng ý ra tay giúp đỡ hay không.”
“Làm phiền giáo sư Thẩm rồi.” Lý Quang Huy cảm kích nói.
“Ừ.” Thẩm Dũng đáp lại. Sau đó ông ta lấy điện thoại trong túi ra, đi đến góc hành lang của bệnh viện, gọi cho Đường Tuấn.
Khi Đường Tuấn nhận được cuộc gọi của Thẩm Dũng, anh đang đọc một cuốn sách y học trong thư viện. Bây giờ anh Trương, chị Vương và những người khác hoàn toàn không dám để ông giời con này làm việc, Đường Tuấn cũng không thèm nhìn vẻ mặt nịnh nọt của bọn họ, cứ như vậy trốn trong thư viện đọc sách, cố gắng thư giãn.
“Bệnh nhân mà ông đang nói đến là vợ của Lý Quang Huy, đúng không?” Sau khi nghe Thẩm Dũng giải thích ngắn gọn, Đường Tuấn nói. Tình trạng của Khổng Ngọc Lan rất đặc biệt, Đường Tuấn làm sao có thể quên được.
Thẩm Dũng ngẩn ra, nói: "Đúng vậy. Người anh em Đường, anh từng khám bệnh cho bà ta sao?"
Đường Tuấn nhếch khóe miệng, nói: "Tôi có gặp bà ta và đích xác là bà ta có bệnh, nhưng bọn họ cho rằng tôi bịa đặt lung tung, hoàn toàn không tin tôi nói.”
“Thật là ngu xuẩn!”
Trong lòng Thẩm Dũng dần nhận ra, dường như nhà họ Lý và Đường Tuấn có chút mâu thuẫn. Nhưng người nhà họ Lý cũng thật là, y thuật của người anh em Đường cao như vậy, đến cả ông già như ông ta cũng cảm thấy hổ thẹn không bằng, bọn họ nói anh ấy đang bịa đặt lung tung. Nếu đúng như vậy, chẳng phải Thẩm Dũng ông đã sống như một con chó trong suốt quãng đời còn lại của mình.
Đọc tiếp tại TАмliπh247.me nhé !
“Người anh em Đường, anh xem?” Thẩm Dũng ngập ngừng hỏi.
Ông sợ Đường Tuấn ngăn cản Khổng Ngọc Lan điều trị bệnh, nếu như vậy bà Lý thực sự phải nằm chờ chết. Vì đạo đức nghề nghiệp của bác sĩ, ông vẫn không muốn nhìn thấy cảnh này.
Đường Tuấn trầm lặng một lúc, anh sinh ra trong gia đình Y Thánh nhà họ Đường, từ nhỏ lão gia đã dạy anh trị bệnh, cứu người là trách nhiệm của bản thân. Nếu anh không biết, anh có thể coi chuyện đó không liên quan tới mình. Nhưng bây giờ anh không thể đứng nhìn một sinh mệnh mất đi.
“Muốn tôi trị bệnh cũng được, nhưng tôi có một yêu cầu.” Đường Tuấn nói.
“Yêu cầu là gì?” Thẩm Dũng nói.
"Ha ha. Để nhà họ Lý rời đi hết, tôi không muốn nhìn thấy bọn họ có mặt ở đó. Nếu ông không đồng ý thì hãy bảo bọn họ mời người tài giỏi khác. Còn nữa tôi không muốn bọn họ biết người đó là tôi." Đường Tuấn lạnh lùng nói. Sau sự việc ngày hôm qua, anh hoàn toàn không có ấn tượng tốt với nhà họ Lý.
“Cái này?” Thẩm Dũng do dự.
“Ông có thể hỏi Lý Quang Huy.” Đường Tuấn nói, anh cũng không muốn làm khó Thẩm Dũng.
Thẩm Dũng cầm điện thoại, đi về phía Lý Quang Huy và những người khác rồi nói: "Anh ấy đồng ý chữa bệnh cho bà Lý, nhưng anh ấy có một yêu cầu."
"Tốt quá. Miễn là anh ấy có thể chữa khỏi bệnh cho vợ tôi. Tôi có thể đồng ý với bất cứ điều gì!” Lý Quang Huy nói một cách không do dự, hoàn toàn không ngang ngược.
“Anh ấy muốn mọi người nhà họ Lý tạm thời rời đi.” Thẩm Dũng nói.
Lý Quang Huy ngơ người, chưa kịp nói chuyện, Bạch Lão đã hừ lạnh một tiếng, nói: "Hoang đường! Chữa bệnh cho người ta mà đòi bảo người nhà bệnh nhân rời đi. Nếu anh ta làm chuyện gì với bà chủ thì ai sẽ gánh chịu hậu quả? Thẩm Dũng, anh ta là người như thế nào?"
Thẩm Dũng không cúp máy, Đường Tuấn có thể cảm nhận được sự ngang ngược và tức giận trong giọng điệu của Bạch Lão qua điện thoại. Anh nhếch khóe miệng giễu cợt, cũng chỉ có họ Lý nhà các người ngang ngược, kiêu ngạo không cho phép người khác đưa ra yêu cầu quá đáng, trên đời làm sao có chuyện tốt như vậy!
Lúc này Lý Quang Huy mới bình tĩnh một chút, khôi phục lại trạng thái bình tĩnh, nhìn về phía Thẩm Dũng nói: "Anh ta thật sự đã nói như vậy sao?"
Thẩm Dũng gật đầu cười khổ. Yêu cầu của Đường Tuấn quả thật rất quá đáng, nhưng mà Thẩm Dũng không thể không truyền đạt lại, dù sao thì cháu gái bệnh của cháu gái Thẩm Ngọc Như của ông ta vẫn phải nhờ đến Đường Tuấn.
"Không biết bạn của Thẩm giáo sư là bác sĩ đến từ thành phố nào? Tôi chưa bao giờ từng nghe bác sĩ của thành phố nào mà có những quy tắc kỳ lạ như vậy!" Lý Quang Huy ép hỏi.
Thẩm Dũng lắc đầu nói:" Bạn của tôi không muốn tôi nói tên ra, xin hãy tha thứ cho tôi, giám đốc Lý."
Lý Quang Huy giật mình, không hiểu vì sao, ông ta cảm thấy người bạn trong miệng Thẩm Dũng hình như không coi nhà họ Lý ra gì. Chỉ là ông ta thật sự không nhớ nổi mình đã đắc tội với một nhân vật như vậy từ khi nào.
"Ba, ba phải nhanh chóng đưa ra quyết định. Không phải bảo chúng ta rời đi trước sao? Đồng ý là được." Lý Ngọc Mai lo lắng, cô nhìn thấy khuôn mặt tái nhợt của Khổng Ngọc Lan trong phòng bệnh, tim cô quặn thắt lại. Không biết Khổng Ngọc Lan đã ngủ thiếp đi từ lúc nào, lông mày cau lại, dường như đang chịu đựng đau đớn.
Lý Quang Huy cũng nhìn thấy cảnh này, thở dài, nói: "Được rồi. Chỉ cần bạn của giáo sư Thẩm có thể chữa khỏi bệnh cho vợ tôi, tôi sẽ đồng ý với yêu cầu của anh ấy."
Đột nhiên giọng điệu của ông ta trở nên lạnh lùng hơn, nói: "Nhưng nếu anh ta không chữa được bệnh cho vợ tôi, ha ha, đừng trách Lý Quang Huy tôi trở mặt không nhận người. Ở thành phố Vinh này chưa có người nào mà tôi không thể tìm thấy!"
Khi nói, ông ta nhìn điện thoại trong tay Thẩm Dũng, như thể nó được gửi cụ thể cho Đường Tuấn ở đầu dây bên kia.
Thẩm Dũng khẽ gật đầu, sau đó nhấc máy, không cần ông lên tiếng, đầu bên kia đã truyền đến. Đường Tuấn trầm giọng nói: “Để bọn họ rời đi, tôi sẽ tới ngay."
Nửa giờ sau, trong phòng bệnh nơi Khổng Ngọc Lan đang nằm.
Chỉ có ba người trong phòng, Thẩm Dũng, Đường Tuấn và Khổng Ngọc Lan đang hôn mê.
Trên mặt Thẩm Dũng vẫn còn một vẻ kinh ngạc. Chỉ là cách đây vài phút, Đường Tuấn đã nhảy từ cửa sổ của phòng bệnh vào đây. Phải biết rằng phòng bệnh này ở tầng ba! Hơn nữa bệnh viện nơi Khổng Ngọc Lan nằm không phải là một bệnh viện bình thường, mà là một viện dưỡng lão cao cấp của nhà họ Lý, người bình thường không thể nào vào được!
Đường Tuấn ngồi ở mép giường, bắt mạch cho Khổng Ngọc Lan, trên mặt đầy vẻ ngưng trọng.
"Người anh em Đường, thế nào rồi?" Thẩm Dũng hỏi. Bây giờ ông càng ngày càng tò mò về Đường Tuấn, không chỉ có y thuật, mà còn tài nghệ của anh. Nếu là người thường, Thẩm Dũng tuyệt đối không tin.
Đường Tuấn rút ngón tay ra khỏi cổ tay của Khổng Ngọc Lan, cười lạnh: "Ha ha. Hình như có người muốn lấy tính mạng vợ của Lý Quang Huy."
Thẩm Dũng sửng sốt, nghẹn ngào: "Người anh em Đường, ý của anh có phải là bệnh của Khổng Ngọc Lan là giả không?"
Đường Tuấn gật đầu. Lần đầu tiên nhìn thấy Khổng Ngọc Lan, hắn phát hiện nước da của bà ta có chút không đúng, còn tưởng rằng đó chỉ là biến đổi bệnh lý của cơ chế cơ thể. Nhưng sau lần chẩn đoán bắt mạch vừa rồi, anh biết rằng phán đoán của mình đã sai. Bệnh của Khổng Ngọc Lan chắc chắn không phải vấn đề về thể chất, mà do bị hạ độc!
“Nhưng mà, cả tôi và bác sĩ Cao đều đã kiểm tra bà ấy, không tìm thấy bất kỳ dấu hiệu ngộ độc nào.” Thẩm Dũng hỏi.
Trong mắt Đường Tuấn hiện lên vẻ lạnh lùng, nói: "Độc dược trong người bà ấy tên là 'Hoa Tiên Tử’. 'Hoa Tiên Tử' không phải độc tố mạnh. Dùng một lượng nhỏ có thể kích thích tiềm lực cơ thể con người trong thời gian ngắn, làm cho cơ thể khỏe hơn. Nhưng nếu uống lâu thì khí huyết và kinh mạch trong cơ thể sẽ khô héo và suy yếu do vượt quá mức chịu đựng, cuối cùng chết trong đau đớn. Nhìn tình trạng hiện tại của bà ấy, tôi sợ là đã trúng độc được nửa năm rồi, nếu còn muộn hai tháng nữa thì đến cả ông trời cũng không thể cứu bà ấy!"
Đường Tuấn cũng kinh ngạc. 'Hoa tử tiên' này không phải là một loại độc dược thông thường, hay chính xác hơn là một loại độc dược cổ. Anh cũng vô tình nghe ông nội nói về nó một lần, sau đó anh mới biết điều này.
“Người anh em Đường, nếu vậy thì có cách nào chữa khỏi không?” Thẩm Dũng lo lắng hỏi. Ông còn chưa từng nghe nói về "Hoa Tiên Tử", nhưng nghe Đường Tuấn nói lời này, chắc chắn nó là một loại độc dược cực mạnh.
Đường Tuấn khẽ gật đầu nói: "Không phải là vấn đề lớn. Ông đi tìm một cái ly và một con dao cho tôi."
Chapter 22 Cổ Trùng
Thẩm Dũng nhanh chóng tìm được một cái thủy tinh to bằng lòng bàn tay và một con dao đã khử trùng, đứng bên cạnh Đường Tuấn, muốn nhìn Đường Tuấn chữa trị. Thẩm Dũng không muốn bỏ lỡ cơ hội xem này.
Đường Tuấn khử trùng kim bạc, sau đó anh cầm ba cây kim bạc trên tay, cử động của cổ tay, sáu cây kim bạc đã được cắm vào một số huyệt đạo trên cơ thể của Khổng Ngọc Lan như thể chúng có mắt. Đuôi kim khẽ run lên, tựa như lá liễu trước gió. Nhưng với âm thanh khẽ run lên, trong cơ thể của Khổng Ngọc Lan thật sự phát ra một tiếng 'chít chít' rất nhẹ, âm thanh đó mang theo vài phần tức giận và hoảng sợ.
Đương nhiên, Thẩm Dũng không thể nghe thấy giọng nói này.
Khi Đường Tuấn nghe thấy giọng nói này, khóe miệng tràn đầy sự giễu cợt, quả nhiên là như vậy. Vừa rồi, sáu cây kim bạc trực tiếp phong ấn một số mạch máu trong cơ thể Khổng Ngọc Lan, đồng thời nhốt cổ trùng!
Thẩm Dũng vô cùng bàng hoàng khi lại được nhìn thấy kỹ thuật châm cứu "Thiên Nữ Tán Hoa". Nhưng điều càng khiến cho ông giật mình còn ở phía sau, chỉ thấy Đường Tuấn đưa tay lên khay cầm lấy con dao nhỏ, mũi dao sắc bén xẹt qua cổ tay của Khổng Ngọc Lan, một vết thương nhỏ như sợi tóc lập tức xuất hiện, máu tươi chảy ra từng chút một, nhỏ giọt trên mặt đất.
Tiếp theo, Đường Tuấn dùng một tay véo cánh tay phải của Khổng Ngọc Lan, rồi rút một cây kim bạc gần cánh tay phải ra. Nếu thị lực đủ tốt, có thể thấy ngay lúc kim bạc rút ra, trên cánh tay trắng như tuyết của Khổng Ngọc Lan xuất hiện một điểm nhỏ, điểm nhỏ lao về phía lòng bàn tay bà với tốc độ chậm!
“Đang đợi mày đây!” Đường Tuấn thầm nói trong lòng. Đồng thời vận chuyển chân khí bao trùm lên trên tay, bắt đầu xoa bóp trên cánh tay phải của Khổng Ngọc Lan. Mà cái điểm nhỏ kia, thuận theo sự xoa bóp của Đường Tuấn, nó nhích dần về phía cổ tay của Khổng Ngọc Lan.
“Xì” một tiếng nho nhỏ, lượng máu ở cổ tay Khổng Ngọc Lan đột nhiên tăng lên rất nhiều.
Đường Tuấn nhận lấy chai thủy tinh từ trong tay Thẩm Dũng, một lát sau lấy vết máu đỏ tươi ra, sau đó nhanh chóng đóng nắp lại. Khổng Ngọc Lan khịt mũi, sắc mặt vẫn rất tái nhợt, nhưng đôi mày cau lại của bà ta đã dịu đi.
Đọc tiếp tại TАмliπh247.me nhé !
Làm xong việc này, Đường Tuấn thở phào nhẹ nhõm. Rút từng chiếc kim bạc ra.
Sau khi cầm máu cho Khổng Ngọc Lan, gương mặt Đường Tuấn nhẹ nhõm hẳn. Anh nâng chiếc chai thủy tinh trên tay lên, nhìn nó. Máu trong chai thủy tinh có khoảng 20 đến 30 ml, trong máu có thể nhìn thấy một điểm đen đang bơi, va vào thành chai một cách tuyệt vọng, phát ra một tiếng pi pô nhỏ.
“Đây là?” Lúc này Thẩm Dũng cũng nhìn thấy sự kỳ lạ trong bình thủy tinh, vẻ mặt có chút không dám tin.
“Cổ trùng!” Đường Tuấn cười lạnh nói. Loại cổ trùng này có thể rất tốn thời gian công sức, xem ra để đối phó với Lý Quang Huy, đối phương thực sự giành nhiều tâm huyết.
“Cổ trùng?” Thẩm Dũng cau mày hỏi: “Trên đời này thật sự có chuyện như vậy sao?”
Đường Tuấn thở dài, nói: “Đương nhiên là có rồi. Cổ trùng cũng là một phần của y học. Một số người giỏi nuôi cổ trùng thậm chí có thể thông qua việc điều khiển cổ trùng để cắt nuốt các mô bệnh của cơ thể người. Được rồi, bệnh của Khổng Ngọc Lan không sao rồi, nghỉ ngơi một khoảng thời gian có lẽ không có gì đáng ngại nữa đâu."
“Vậy còn những thứ này?" Thẩm Dũng nói.
"Ha ha. Nói luôn với nhà họ Lý đi, ít nhất cũng cho bọn họ biết bọn họ được ai nhớ đến.” Đường Tuấn nói. Cho dù là anh khi đối mặt với kỹ thuật cổ vô cùng nham hiểm này, cũng sẽ cảm thấy vô cùng đau đầu, đừng nói đến là nhà họ Lý.
Cùng lúc đó, ở khu ổ chuột cách xa thành phố.
Bốn bức tường trong phòng đều được che bằng rèm đen, trong phòng chỉ thắp một ngọn nến, toát ra ánh sáng nhàn nhạt. Những con trùng kỳ lạ và những hoa cỏ được thêu trên những tấm rèm đó, tạo cho cả căn phòng một bầu không khí kỳ lạ.
Một bà lão ăn mặc kỳ quái đang ngồi xếp bằng trên mặt đất, mái tóc hoa râm bện thành bím vương vãi quanh người. Quần áo trên người bà có màu đen trắng, trên đó có thêu những hoa văn kỳ dị, giống như những đám mây trắng, nhưng cũng giống như sợi tóc. Bà đang nhắm mắt nghỉ ngơi nhưng đột nhiên, hai mắt mở ra, trong mắt hiện lên vẻ kinh ngạc, sắc mặt đồng thời trở nên trắng bệch.
"Làm sao có thể? Cổ trùng bị phá rồi?" Bà lão kinh ngạc thì thầm. Cổ trùng được kết nối với trái tim và máu của bà, bà có thể cảm thấy rằng cổ trùng đã ra khỏi cơ thể của người phụ nữ nhà họ Lý kia, đang bị mắc kẹt. Nhưng càng như vậy, bà càng tức giận. Bên kia nhốt con cổ trùng lại, rõ ràng muốn dụ bà đến cửa.
"Là ai vậy? Ở thành phố Vinh có người giỏi như vậy sao!" Bà lão run lên. Con cổ trùng đó đã được bà nuôi dưỡng vô cùng gian khổ, nó hung dữ hơn nhiều so với những con cổ trùng bình thường. Nhưng bây giờ bị người ta nhốt lại, sao bà không ngạc nhiên được, làm sao không tức giận!
“Có chuyện gì vậy bà?” Đúng lúc này, có giọng nói lanh lảnh như chim vàng anh từ ngoài nhà truyền đến, nhưng giọng nói có vẻ hơi yếu ớt, tạo cho người ta cảm giác yếu ớt, giống như ngọn nến trước gió.
Khuôn mặt nhăn nheo của bà lão hiện lên sắc thái dịu dàng hiếm thấy, nói với người bên ngoài qua cánh cửa: "Không sao đâu. Chỉ là chút việc nhỏ, bà có thể giải quyết. Thân thể con thế nào rồi?"
Giọng cô gái lại truyền từ ngoài cửa vào: “Kể từ khi con uống thuốc mà bà mang về lần trước, đã tốt hơn nhiều.”
“Tốt quá.” Bà lão nhẹ nhõm nói. Đồng thời trong mắt bà hiện lên một tia tàn nhẫn, tuy rằng bà biết đối phương đang cố ý dẫn mình tới, thậm chí có thể có lẽ tu vi của đối phương còn hơn cả tu vi của bà, nhưng vì cháu gái của bà, cho nên bà bắt buộc phải lấy lại con cổ trùng đó!
Đường Tuấn vội vàng quay về nghiên cứu con cổ trùng trong tay, sau khi nói vài câu ngắn gọn với Thẩm Dũng rồi nhảy ra khỏi cửa sổ, rời khỏi bệnh viện. Chiều cao của tòa nhà ba tầng dưới bước chân của anh dường như không tồn tại, nhảy xuống đất không phát ra âm thanh gì, giống như những võ lâm cao thủ để lại dấu vết trên tuyết.
Thẩm Dũng nhìn bóng lưng rời đi của Đường Tuấn, vẻ mặt có chút phức tạp. Mới quen hai ngày nhưng chàng trai này đã mang đến cho ông nhiều bất ngờ, còn nhiều hơn cả nửa đời người mà ông đã trải qua.
Một lúc sau, nhà họ Lý đến, Khổng Ngọc Lan mới tỉnh dậy.
“Em thấy thế nào rồi?” Lý Quang Huy ngồi ở bên giường vừa đỡ Khổng Ngọc Lan, vừa quan tâm hỏi.
Khổng Ngọc Lan phút chốc cảm nhận được, trên mặt nở nụ cười nhàn nhạt, giọng nói yếu ớt, nói: "Tốt hơn nhiều rồi. Hết đau rồi. Anh gọi bác sĩ qua đây đi, lần này em nhất định phải cảm ơn người ta." Bệnh tình phát tác chưa đầy nửa ngày, nhưng Khổng Ngọc Lan cảm thấy mình sống không bằng chết, khi nghĩ đến cơn đau đó bà cảm thấy da đầu ngứa ran.
Họ nhà Lý trong phòng nghe vậy, quay lại nhìn Thẩm Dũng đang đứng trong góc. Giờ đây, bọn họ ngày càng cảm thấy hứng thú với vị bác sĩ bí ẩn kia, ngay cả bác sĩ Cao và giáo sư Thẩm cũng bất lực với căn bệnh quái ác nhưng anh ta đã chữa khỏi. Thành phố Vinh làm gì có bác sĩ nào giỏi như vậy?
"Ha ha! Bạn tôi không muốn tôi nói tên ra, tôi nghĩ giám đốc Lý sẽ không ép tôi." Thẩm Dũng cười nói.
Lý Quang Huy gật đầu nói: "Đương nhiên là không. Xin giáo sư Thẩm gửi lời giúp tôi đến cho bạn của ông. Nếu sau này có cần gì thì cứ nói với Lý Quang Huy tôi."
Ông ta thở phào nhẹ nhõm, bây giờ Khổng Ngọc Lan đã khỏi bệnh rồi, Cuối cùng ông cũng không phải buông bỏ thể diện để tìm tên tiểu tử Đường Tuấn.
Thẩm Dũng đồng ý, đột nhiên nói: “Giám đốc Lý, bạn của tôi có chuyện nhờ tôi nói cho ông.”
“Ồ?” Lý Quang Huy hơi nhướng mày.
Thẩm Dũng nói nhỏ: "Anh ấy nói bệnh tình của bà Lý không phải do thân thể của bà, mà là có người muốn gây bất lợi cho bà ta, cho nên bảo ông sớm đề phòng."
“Cái gì?” Lý Quang Huy và Lý Ngọc Mai kêu lên.
“Không thể nào!” Bạch Lão đồng thời trầm giọng nói. Một số nhân vật quan trọng trong nhà họ Lý đều do anh ta chịu trách nhiệm, nếu nói rằng bệnh tình của Khổng Ngọc Lan là do có người bí mật ra tay, vậy không phải là anh ta sơ suất sao! Anh ta không gánh nổi trách nhiệm này!
Trước phản ứng của mọi người nhà họ Lý, Thẩm Dũng cười nhạt, nói: "Tôi đã chuyển lời rồi. Về phần nhà họ Lý ông định làm gì, đó là việc của ông. Ở đây không còn việc gì nữa, cho nên tôi xin phép về trước."
Sau đó, Thẩm Dũng đứng dậy rời khỏi phòng.
Trong phòng, Lý Quang Huy, Lý Ngọc Mai, Khổng Ngọc Lan và Bạch Lão nhìn nhau, rõ ràng bọn họ bị sốc với lời Thẩm Dũng nói.
“Ba, phải làm sao đây?” Lý Ngọc Mai sợ hãi hỏi.
"Giám đốc Lý, không thể nào! Không thể nào có người ra tay với bà chủ dưới mắt tôi được!" Bạch Lão giải thích. Những năm nay ở bên cạnh Khổng Ngọc Lan, ngoại trừ vài lần phải ra tay, cuộc sống của anh ta hoàn toàn nhàn hạ, nếu như chỉ vì một câu nói mà khiến Lý Quang Huy không còn tín nhiệm anh ta nữa, vậy những ngày tháng tốt đẹp của anh ta sau này có lẽ sẽ kết thúc rồi. Nghĩ đến đây, anh ta cảm thấy có chút oán hận vị bác sĩ chưa từng gặp mặt. Đi khám thì đi khám bệnh sao nói nhiều vậy?
Lý Quang Huy im lặng, bình thường Bạch Lão đã dành phần lớn thời gian ở bên cạnh ông ta, còn Khổng Ngọc Lan có nhiều bạn bè, thật sự có rất nhiều cơ hội để người ta ra tay.
Sau một lúc, Lý Quang Huy thở dài nói: "Cho dù có đúng hay không, tóm lại, trong khoảng thời gian tới phải cẩn thận. Bạch Lão, chuyện này sẽ làm phiền phải anh rồi."
Đọc tiếp tại TАмliπh247.me nhé !
Giọng ông ta đột nhiên trở nên dữ tợn: "Nếu có người thật sự muốn ra tay với với nhà họ Lý, hừ!”
Đường Tuấn cầm một chai thủy tinh trong tay, trở lại tầng cao nhất của thư viện, bình thường ở đây có rất ít người tới, cho nên anh không sợ bị người khác nhìn thấy. Sau khi tìm một vị trí ở trong góc, Đường Tuấn lấy chai thủy tinh ra khỏi túi.
Lúc đầu cổ trùng thoát khỏi thể ký sinh có hơi bối rối, nhưng giờ nó đã thích nghi với thực tế nó bị mắc kẹt, đang bơi trong máu tươi. Đường Tuấn có thể thấy con cổ trùng này trông rất giống con bọ hung, tròn dẹt, thỉnh thoảng há miệng hút máu trong chai thủy tinh, có thể nhìn thấy hàm răng nhỏ nhưng sắc nhọn của cổ trùng. Giống như cảm nhận được ánh mắt của Đường Tuấn, cổ trùng nhe răng nhìn Đường Tuấn, vô cùng dữ tợn.
“Cổ trùng của dân tộc Mèo này đã nhiều năm không xuất hiện, tại sao đột nhiên xuất hiện ở thành phố Vinh?” Đường Tuấn nhìn con cổ trùng trong chai thủy tinh nhe răng với mình, gõ ngón tay xuống bàn, suy nghĩ.
Vào thế kỷ trước, kỹ thuật trùng cổ của dân tộc Mèo rất phổ biến, vào thời điểm đó, nhà họ Đường qua lại với nhất nhiều cổ trùng, phụ nữ ở dân tộc Mèo, thậm chí còn hình thành một bộ phương pháp chữa bệnh về cổ trùng. Nhưng sau đó vì một số lý do chính sách, thuật bà mo và y thuật do dân tộc Mèo hình thành dần dần khuất bóng con người.
Đường Tuấn suy nghĩ hồi lâu, nhưng không nghĩ ra cái gì. Chẳng qua anh cũng không vội, cổ trùng đã ở trong tay anh, cho nên người nuôi dưỡng cổ trùng chắc chắn sẽ đến lấy nó.
Khi tan làm, Đường Tuấn nhận được cuộc gọi từ Lý Ngọc Mai. Ban đầu Đường Tuấn lo lắng Thẩm Dũng làm lộ tin tức, nhưng mà không ngờ Lý Ngọc Mai mời Đường Tuấn đi ăn tối, nói rằng cô ta rất cảm ơn ân cứu mạng mẹ cô lần trước.
Đường Tuấn do dự một lúc rồi đồng ý. Anh đang chuẩn bị lấy tiền trả cho Lý Ngọc Mai, hôm qua khi anh rời khỏi dược phẩm Nam Nhật, Diệp Nhật Nam đã đưa cho anh một thẻ ngân hàng với số tiền hơn 3,5 tỷ, tuy rằng không nhiều nhưng đối với Đường Tuấn như vậy là đủ rồi. Có tiền trong tay, đương nhiên anh nghĩ phải trả lại. Đường Tuấn anh có khi nào có chuyện nợ tiền mà không trả!
Tuy nhiên, anh không hề dự định rời khỏi thư viện, anh cần danh tính này để làm vỏ bọc, từ đó làm một số chuyện.
Sau khi thống nhất thời gian và địa điểm, Đường Tuấn cúp điện thoại. Anh mang chai thủy tinh có cổ trùng về ký túc xá, Đường Tuấn lái chiếc ô tô ở cổng trường và đi đến địa điểm đã hẹn với Lý Ngọc Mai.
Anh đã hẹn với Lý Ngọc Mai ở một nhà hàng phương Tây nổi tiếng ở thành phố Vinh, những người thường ra vào thành phố này là các cậu ấm, cô chiêu, hoặc các giám đốc điều hành cấp cao của nhiều công ty khác nhau. Suy cho cùng, tiền ăn ở đây cũng đáng bằng tháng lương của một nhân viên bình thường.
Lý Ngọc Mai không ngờ tới, Đường Tuấn đã đi vào bên trong tìm một chỗ để ngồi xuống. Nhưng anh còn chưa kịp bước vào cửa đã bị hai người phục vụ ở cửa chặn lại.
“Thưa ngài, ngài đã đặt trước chỗ ngồi riêng chưa?” Nói xong, người phục vụ nhìn lên nhìn xuống Đường Tuấn, trong mắt hiện lên vẻ cảnh giác, khinh thường. Những người đàn ông và phụ nữ thường ra vào đây đều mặc quần áo lộng lẫy, mà người đàn ông trước mặt mặc quần áo thể thao giản dị, thoạt nhìn mua từ một quầy hàng rong, hoàn toàn không giống như có thể vào chỗ này để tiêu tiền. Nếu để anh ta vào làm phiền những vị khách quý đang dùng bữa bên trong, bọn họ sẽ bị ông chủ mắng mỏ nặng nề.
“Đặt trước?” Đường Tuấn lắc đầu. Lý Ngọc Mai không nói với anh về việc đặt bàn trước.
"Thưa ngài, tôi thực sự xin lỗi, ở đây chúng tôi cần đặt trước bàn. Nếu muốn ăn, ngài có thể đi bộ sang một con phố khác bên cạnh, nơi có nhiều nhà hàng thức ăn nhanh." Mặc dù người phục vụ nói chuyện rất lịch sự, nhưng mà Đường Tuấn có thể nhìn thấy được sự khinh thường trong lời nói của cô ta.
"Ha ha! Đây không phải là nhân viên quản lý Đường của chúng ta sao?" Đúng lúc này, một giọng nói châm chọc vang lên từ phía sau Đường Tuấn.
Đường Tuấn quay lại nhìn thấy Tề Hưng đang đi về phía anh cùng một cô gái trẻ.
"Anh hai, nhân viên quản lý Đường có chức vụ gì vậy? Có phải là nhân viên mới của công ty chúng ta không?" Cô gái trẻ cười hỏi.
Tề Hưng liếc nhìn Đường Tuấn, vẻ châm chọc trên mặt càng đậm hơn, nói: "Em gái à, em xem trọng anh ta quá. Người như anh ta không đủ tư cách làm nhân viên bảo vệ cho công ty chúng ta. Trước mắt, nhân viên quản lý Đường là một công nhân viên mới được tuyển dụng làm ở thư viện trường chúng ta, chuyên môn trách trả lại sách."
Hai người phục vụ nghe lời nói, ánh mắt của họ nhìn Đường Tuấn càng thêm khinh bỉ, đồng thời cung kính nói với Tề Hưng và người phụ nữ trẻ tuổi: “Cậu Tề, cô Tề, chào mừng tới đây.”
“Còn chỗ nào không?” Tề Hưng hỏi.
"Vâng. Tất nhiên là có." Người phục vụ vội vàng nói.
“Này, tại sao anh ta không cần đặt chỗ trước?” Đường Tuấn đột nhiên hỏi. Khó khăn lắm mới ra ngoài ăn một bữa cơm, bị đối xử khác biệt, đương nhiên tâm tình của anh rất khó chịu.
Người phục vụ cười lạnh một tiếng, tuy rằng không nói gì thêm, nhưng ánh mắt dường như đang nói: "Anh là cái thá gì mà đòi so sánh với cậu Tề!"
Tề Hưng cười nói: “Mấy ngày hôm trước không phải rất kiêu ngạo sao, sao bây giờ có cái cửa của nhà hàng còn không thể nào vào được vậy. Tôi đã sớm nói với anh rồi, anh và chúng tôi không phải cùng một thế giới người, anh không hiểu sao?”
Anh ta nhìn vẻ sa sầm của Đường Tuấn, trong lòng cảm thấy vui sướng hơn, nói: "Chà, nếu anh cầu xin tôi, nói không chừng tôi có thể xem xét cho anh vào? Dù sao có thể coi đó như từ thiện cho người ăn xin ở bên ven đường, tôi luôn là người rất hào phóng."
"Cậu Tề thật sự rất hào phóng. Tôi sợ rằng tiền ăn một bữa ở đây còn cao hơn tiền lương hàng tháng của anh ta." Người phục vụ nhìn Đường Tuấn, nói: "Cậu Tề đã nói như vậy, còn không nhanh nói lời cảm ơn."
Làm người phục vụ cần phải có mắt nhìn. Lúc này, cậu Tề và Đường Tuấn không cùng đường, sao bọn họ không biết phải làm cái gì chứ.
“Đồ quê mùa.” Tề Hưng cười mắng.
Chapter 24 Thuận miệng nói nhảm hay là tài năng thật sự
Sắc mặt của Đường Tuấn có chút khó coi, nhưng lúc này khi anh vừa hay nhìn thấy một bóng người xinh đẹp đang chầm chậm đi tới từ sau lưng Tề Hưng, khóe miệng nhếch lên một nụ cười, nói: "Chẳng lẽ cậu cả Tề không muốn biết tôi ở đây ăn cơm với ai sao?"
Tề Hưng phất tay, lười biếng nói: "Tôi không có hứng thú muốn biết đâu. Nghĩ đến cũng không biết là con chó con mèo từ trong góc nào chui ra. Nếu như con chó con mèo mà tôi cũng phải quan tâm, sợ là đã bận rộn chết từ lâu rồi."
"Vậy sao? Thì ra trong mắt của cậu cả Tề tôi là một người giống như con chó con mèo à." Lời nói của Tề Hưng vừa dứt, một giọng nói mang theo một chút tức giận vừa đúng lúc vang lên sau lưng anh ta.
Tề Hưng nghe thấy giọng nói quen thuộc đến nỗi không thể quen thuộc hơn được nữa, sắc mặt đột nhiên thay đổi, quay đầu nhìn lại, vừa hay nhìn thấy Lý Ngọc Mai với vẻ mặt tức giận. Anh ta nhanh chóng giải thích, nói: "Ngọc Mai, cô hiểu lầm rồi. Người tôi nói chính là bạn của tên nhóc thối này, không phải cô."
Đôi môi của Lý Ngọc Mai khẽ mở, nói: "Hôm nay là tôi hẹn Đường Tuấn ở đây ăn cơm."
Tề Hưng nghe thấy cô ta nói như thế, trong mắt lộ ra vẻ hoảng hốt, sau đó hung tợn nhìn chằm chằm Đường Tuấn, gầm nhẹ nói: "Tên nhóc thối, anh lại dám chơi tôi!"
Đường Tuấn nở một nụ cười người vật vô hại, nói: "Tôi cũng đâu có cầm dao ép cậu cả Tề đâu, là chính anh muốn nói mà."
Tề Hưng hận không thể xé nát vẻ mặt nhây nhây đó của Đường Tuấn ngay bây giờ, rõ ràng anh ta là cậu cả của nhà họ Tề, hôm nay lại bị người ta chơi cho một vố.
Đọc tiếp tại TАмliπh247.me nhé !
"Ngọc Mai, cô nghe tôi giải thích. Chuyện này không phải như cô nghĩ đâu." Tề Hưng vội vàng lên tiếng nói, cố gắng cứu vãn hình tượng của mình trong lòng Lý Ngọc Mai.
Nhưng Lý Ngọc Mai lại không có ý định nghe anh ta giải thích, đi thẳng tới trước mặt Đường Tuấn, sau đó nói với hai nhân viên phục vụ trước đó vẫn còn vênh váo tự đắc: "Từ khi nào nhà hàng của các cô cần phải đặt chỗ trước? Tại sao tôi chưa từng nghe Ngô Nam Bình nói tới? Có muốn tôi gọi điện thoại hỏi thử hay không?"
Hai nhân viên phục vụ hoàn toàn ngây người ở chỗ đó, vốn dĩ các còn ở đây cười trên nỗi đau của người khác, chuẩn bị xem trò cười của Đường Tuấn. Có ai ngờ được báo ứng tới nhanh như vậy, ngay sau đó đã đến phiên của bọn họ rồi. Đối mặt với sự ép hỏi của Lý Ngọc Mai, các cô hoàn toàn không biết trả lời như thế nào. Bởi vì nhà hàng của bọn họ chưa từng có quy định đặt chỗ trước, còn Ngô Nam Bình trong lời nói của Lý Ngọc Mai chính là ông chủ của các cô, nếu như thật sự để Lý Ngọc Mai gọi điện thoại đến chỗ của Ngô Nam Bình, vậy bát cơm của các cô chắc chắn không giữ nổi!
"Cô Lý, chúng, chúng tôi." Hai nhân viên phục vụ sợ hãi đến nỗi nói chuyện cũng cà lăm, lúc này trong lòng của các cô có chút hối hận, sớm biết như vậy thì đã không nên xem thường Đường Tuấn, ai biết được anh lại đến đây ăn cơm cùng với Lý Ngọc Mai. Vừa nghĩ tới vừa rồi các cô và Tề Hưng cùng nhau châm chọc khiêu khích Đường Tuấn, hai cô gái bị dọa đến nỗi sợ bay màu, dường như sắp khóc lên.
"Bỏ đi. So đo với bọn họ làm gì." Đường Tuấn ngăn Lý Ngọc Mai lại. Bụng dạ của anh thật sự không hẹp hòi mà đi so đo với hai nhân viên phục vụ.
Lý Ngọc Mai đầu tiên nhìn thoáng qua Đường Tuấn, sau đó mới quay về phía hai cái nhân viên phục vụ, nói: "Hừ, lần này bỏ qua cho các cô. Nếu như lần sau còn để tôi nhìn thấy nữa, tôi cũng phải hỏi thử xem Ngô Nam Bình dạy dỗ cấp dưới như thế nào đó!"
"Cảm ơn cô Lý, cảm ơn ngài." Hai nhân viên phục vụ như được đại xá, tảng đá lớn treo trong lòng cuối cùng cũng rơi xuống.
"Đi thôi." Lúc này Lý Ngọc Mai mới nói với Đường Tuấn, sau đó đi ở phía trước, ra khỏi nhà hàng. Thật sự là ngay cả nhìn cô ta cũng chưa từng nhìn Tề Hưng một cái, chỉ để lại cho anh ta một cái bóng hình xinh đẹp.
Tề Hưng hận đến nỗi cắn chặt hàm răng, thấp giọng tự nhủ: "Tại sao Ngọc Mai lại cùng ăn cơm với anh ta? Chẳng lẽ là?" Anh nhớ tới những lời Đường Tuấn nói hôm đó, chẳng lẽ là Lý Ngọc Mai thật sự thích cái tên Đường Tuấn này à?
"Anh, anh không sao chứ?" Một cô gái trẻ tuổi bên cạnh Tề Hưng quan tâm nói.
Tề Hưng lắc đầu, nhìn bóng lưng sóng vai cùng đi của Đường Tuấn và Lý Ngọc Mai, sắc mặt thay đổi, không biết đang suy nghĩ cái gì.
Lý Ngọc Mai và Đường Tuấn sóng vai đi vào nhà hàng Tây, lập tức thu hút ánh nhìn chăm chú của rất nhiều người, phần lớn những người có thể ra vào nơi này đều quen biết với đứa con gái cưng của ông trời là Lý Ngọc Mai đây, cho nên rất nhiều ánh mắt lại rơi trên người của Đường Tuấn, đánh giá anh. Đàn ông trẻ tuổi có thể ăn cơm chung với Lý Ngọc Mai cũng không nhiều. Chỉ là cách ăn mặc của người lần này thực sự khiến cho người ta không dám lấy lòng, chẳng lẽ khẩu vị của Lý Ngọc Mai bây giờ lại trở nên nặng như vậy rồi?
Chọn một góc yên tĩnh để ngồi xuống, dường như sợ Đường Tuấn xấu hổ, Lý Ngọc Mai chủ động gọi món cho Đường Tuấn. Cô ta cho rằng từ trước tới giờ Đường Tuấn chưa từng đến những nơi cao cấp như vậy, nhưng lại không biết câu lạc bộ cao cấp nhất của Việt Nam Đường Tuấn cũng từng đến không chỉ một lần rồi!
"Hôm nay mời anh ăn cơm, chủ yếu là muốn cảm ơn anh giúp đỡ tôi lần trước." Lý Ngọc Mai nhìn gương mặt đẹp trai của Đường Tuấn, trong lòng nói thầm một tiếng đáng tiếc, nếu như gia thế và bối cảnh của Đường Tuấn có thể so sánh được với nhà họ Tề, nói không chừng cô ta thật sự không ngại thử ở chung với anh một thời gian. Chỉ tiếc là những thứ này khi vừa sinh ra đã được định sẵn rồi, ai cũng không thể nào thay đổi được.
"Tiện tay mà thôi." Đường Tuấn thản nhiên nói, ánh mắt của anh nhìn thẳng vào Lý Ngọc Mai: "Lần này mời tôi ăn cơm, cũng không chỉ là vì chuyện này đúng không?"
Lý Ngọc Mai sững sờ, hôm nay cô ta mời Đường Tuấn ăn cơm, quả thật vẫn còn một chuyện khác.
"Lần trước anh nói chuyện mẹ của tôi bị bệnh, đó là anh thuận miệng nói nhảm, hay là thật sự đã nhìn ra được." Ánh mắt đe dọa của Lý Ngọc Mai nhìn Đường Tuấn, dường như muốn nhìn rõ từng sự thay đổi biểu cảm nhỏ nhất trên gương mặt của anh.
Đây mới là mục đích của Lý Ngọc Mai hôm nay. Nếu như Đường Tuấn thật sự có y thuật như vậy, đây chắc chắn là một tiềm lực, cô ta không ngại để cha mình sắp xếp cho anh vào bệnh viện tốt nhất thành phố Vinh để học tập và làm việc, đến lúc đó cũng là một sự trợ lực rất lớn đối với nhà họ Lý của cô ta. Cô ta liên tưởng đến chuyện ngày đó Đường Tuấn chữa trị vết thương cho cô ta, sự suy trong lòng càng thêm chắc chắn mấy phần, cho nên mới mời Đường Tuấn ra ngoài ăn cơm, muốn thăm dò kết quả xem sao.
"Thuận miệng nói nhảm?" Đường Tuấn cười nhạt một tiếng, nụ cười nhìn có chút lạnh lùng, nói: "Ha ha. Nếu như cô Lý cảm thấy đó là do tôi thuận miệng nói nhảm, thì cứ cho là vậy đi."
Lý Ngọc Mai nói: "Hôm nay mẹ của tôi quả thật bị bệnh, nhưng mà được một bác sĩ vô cùng giỏi chữa khỏi rồi. Nói cho tôi biết, có phải lúc đó anh thật sự đã nhìn ra vấn đề trong cơ thể mẹ của tôi hay không!" Lúc nói chuyện, Lý Ngọc Mai đã không tự giác mang giọng điệu ra lệnh.
Đường Tuấn nhìn ánh mắt hùng hổ dọa người của Lý Ngọc Mai, lại lắc lắc đầu, không nói thêm gì nữa. Đường Tuấn chính là một người như vậy, người ta càng ép anh, ngược lại anh sẽ càng không thỏa hiệp. Nếu như Lý Ngọc Mai cô cho rằng tôi thật sự không có tài năng gì cả, vậy cho dù tôi nói nhiều thì có ích lợi gì chứ?
Lý Ngọc Mai thấy thế, sâu trong đôi mắt lộ ra vẻ thất vọng.
Suy cho cùng, anh chỉ là một người bình thường thôi!
"Ăn cơm đi. Ăn xong rồi, tôi đưa anh trở về. Ở thư viện làm việc chăm chỉ, đừng đi trêu chọc Tề Hưng nữa. Anh ta và anh không phải người có cùng trình độ." Lý Ngọc Mai lạnh nhạt nói, giọng điệu nói chuyện giống như người lớn đang dạy dỗ con cháu.
Đường Tuấn gật đầu đáp lại, thái độ thuận theo như vậy càng làm cho Lý Ngọc Mai khẽ nhíu mày. Một người đàn ông bằng lòng ở thư viện làm một chức vụ như nhân viên quản lý, sẽ có tiền đồ gì.
"Xem ra là mình đánh giá cao anh ta rồi." Trong lòng của Lý Ngọc Mai nghĩ thầm.
"Ha ha. Tôi đi toilet một lát." Đường Tuấn cười nhạt một tiếng, biết lúc này không thích hợp để nói chuyện với Lý Ngọc Mai, nên chuẩn bị rời đi trước một lát, cho cô ta thời gian bình tĩnh lại.
"Vậy làm phiền Giáo sư Thẩm nhanh chóng mời người bạn của ông qua đây. Chỉ cần ông ấy có thể chữa lành bệnh cho vợ tôi, tôi có thể đồng ý bất cứ điều gì ông ấy muốn.” Lý Quang Huy nói. Ông ta vẫn đang cân nhắc xem có nên kéo bộ mặt già nua đi mời Đường Tuấn hay không, dù sao thì đối phương có thể xem ra bệnh của Khổng Ngọc Lan, nói không chừng có khả năng trị bệnh. Bây giờ nghe giáo sư Thẩm nói vẫn còn người có thể chữa khỏi bệnh cho Khổng Ngọc Lan, gánh nặng trong lòng ông ta cũng dần buông xuống, ít nhất như vậy thể diện của ông ta cũng được bảo vệ.
Lúc này Lý Quang Huy đang vội vàng nên quên hỏi đối phương là ai, nếu không, chỉ sợ ông ta sẽ không chấp nhận ý kiến này.
Tính mạng của ông ta đang bị đe dọa, giáo sư Thẩm cũng không dám chậm trễ, nói ngay: “Vậy thì tôi sẽ gọi điện hỏi thăm, nhưng tôi không biết anh ấy có đồng ý ra tay giúp đỡ hay không.”
“Làm phiền giáo sư Thẩm rồi.” Lý Quang Huy cảm kích nói.
“Ừ.” Thẩm Dũng đáp lại. Sau đó ông ta lấy điện thoại trong túi ra, đi đến góc hành lang của bệnh viện, gọi cho Đường Tuấn.
Khi Đường Tuấn nhận được cuộc gọi của Thẩm Dũng, anh đang đọc một cuốn sách y học trong thư viện. Bây giờ anh Trương, chị Vương và những người khác hoàn toàn không dám để ông giời con này làm việc, Đường Tuấn cũng không thèm nhìn vẻ mặt nịnh nọt của bọn họ, cứ như vậy trốn trong thư viện đọc sách, cố gắng thư giãn.
“Bệnh nhân mà ông đang nói đến là vợ của Lý Quang Huy, đúng không?” Sau khi nghe Thẩm Dũng giải thích ngắn gọn, Đường Tuấn nói. Tình trạng của Khổng Ngọc Lan rất đặc biệt, Đường Tuấn làm sao có thể quên được.
Thẩm Dũng ngẩn ra, nói: "Đúng vậy. Người anh em Đường, anh từng khám bệnh cho bà ta sao?"
Đường Tuấn nhếch khóe miệng, nói: "Tôi có gặp bà ta và đích xác là bà ta có bệnh, nhưng bọn họ cho rằng tôi bịa đặt lung tung, hoàn toàn không tin tôi nói.”
“Thật là ngu xuẩn!”
Trong lòng Thẩm Dũng dần nhận ra, dường như nhà họ Lý và Đường Tuấn có chút mâu thuẫn. Nhưng người nhà họ Lý cũng thật là, y thuật của người anh em Đường cao như vậy, đến cả ông già như ông ta cũng cảm thấy hổ thẹn không bằng, bọn họ nói anh ấy đang bịa đặt lung tung. Nếu đúng như vậy, chẳng phải Thẩm Dũng ông đã sống như một con chó trong suốt quãng đời còn lại của mình.
Đọc tiếp tại TАмliπh247.me nhé !
“Người anh em Đường, anh xem?” Thẩm Dũng ngập ngừng hỏi.
Ông sợ Đường Tuấn ngăn cản Khổng Ngọc Lan điều trị bệnh, nếu như vậy bà Lý thực sự phải nằm chờ chết. Vì đạo đức nghề nghiệp của bác sĩ, ông vẫn không muốn nhìn thấy cảnh này.
Đường Tuấn trầm lặng một lúc, anh sinh ra trong gia đình Y Thánh nhà họ Đường, từ nhỏ lão gia đã dạy anh trị bệnh, cứu người là trách nhiệm của bản thân. Nếu anh không biết, anh có thể coi chuyện đó không liên quan tới mình. Nhưng bây giờ anh không thể đứng nhìn một sinh mệnh mất đi.
“Muốn tôi trị bệnh cũng được, nhưng tôi có một yêu cầu.” Đường Tuấn nói.
“Yêu cầu là gì?” Thẩm Dũng nói.
"Ha ha. Để nhà họ Lý rời đi hết, tôi không muốn nhìn thấy bọn họ có mặt ở đó. Nếu ông không đồng ý thì hãy bảo bọn họ mời người tài giỏi khác. Còn nữa tôi không muốn bọn họ biết người đó là tôi." Đường Tuấn lạnh lùng nói. Sau sự việc ngày hôm qua, anh hoàn toàn không có ấn tượng tốt với nhà họ Lý.
“Cái này?” Thẩm Dũng do dự.
“Ông có thể hỏi Lý Quang Huy.” Đường Tuấn nói, anh cũng không muốn làm khó Thẩm Dũng.
Thẩm Dũng cầm điện thoại, đi về phía Lý Quang Huy và những người khác rồi nói: "Anh ấy đồng ý chữa bệnh cho bà Lý, nhưng anh ấy có một yêu cầu."
"Tốt quá. Miễn là anh ấy có thể chữa khỏi bệnh cho vợ tôi. Tôi có thể đồng ý với bất cứ điều gì!” Lý Quang Huy nói một cách không do dự, hoàn toàn không ngang ngược.
“Anh ấy muốn mọi người nhà họ Lý tạm thời rời đi.” Thẩm Dũng nói.
Lý Quang Huy ngơ người, chưa kịp nói chuyện, Bạch Lão đã hừ lạnh một tiếng, nói: "Hoang đường! Chữa bệnh cho người ta mà đòi bảo người nhà bệnh nhân rời đi. Nếu anh ta làm chuyện gì với bà chủ thì ai sẽ gánh chịu hậu quả? Thẩm Dũng, anh ta là người như thế nào?"
Thẩm Dũng không cúp máy, Đường Tuấn có thể cảm nhận được sự ngang ngược và tức giận trong giọng điệu của Bạch Lão qua điện thoại. Anh nhếch khóe miệng giễu cợt, cũng chỉ có họ Lý nhà các người ngang ngược, kiêu ngạo không cho phép người khác đưa ra yêu cầu quá đáng, trên đời làm sao có chuyện tốt như vậy!
Lúc này Lý Quang Huy mới bình tĩnh một chút, khôi phục lại trạng thái bình tĩnh, nhìn về phía Thẩm Dũng nói: "Anh ta thật sự đã nói như vậy sao?"
Thẩm Dũng gật đầu cười khổ. Yêu cầu của Đường Tuấn quả thật rất quá đáng, nhưng mà Thẩm Dũng không thể không truyền đạt lại, dù sao thì cháu gái bệnh của cháu gái Thẩm Ngọc Như của ông ta vẫn phải nhờ đến Đường Tuấn.
"Không biết bạn của Thẩm giáo sư là bác sĩ đến từ thành phố nào? Tôi chưa bao giờ từng nghe bác sĩ của thành phố nào mà có những quy tắc kỳ lạ như vậy!" Lý Quang Huy ép hỏi.
Thẩm Dũng lắc đầu nói:" Bạn của tôi không muốn tôi nói tên ra, xin hãy tha thứ cho tôi, giám đốc Lý."
Lý Quang Huy giật mình, không hiểu vì sao, ông ta cảm thấy người bạn trong miệng Thẩm Dũng hình như không coi nhà họ Lý ra gì. Chỉ là ông ta thật sự không nhớ nổi mình đã đắc tội với một nhân vật như vậy từ khi nào.
"Ba, ba phải nhanh chóng đưa ra quyết định. Không phải bảo chúng ta rời đi trước sao? Đồng ý là được." Lý Ngọc Mai lo lắng, cô nhìn thấy khuôn mặt tái nhợt của Khổng Ngọc Lan trong phòng bệnh, tim cô quặn thắt lại. Không biết Khổng Ngọc Lan đã ngủ thiếp đi từ lúc nào, lông mày cau lại, dường như đang chịu đựng đau đớn.
Lý Quang Huy cũng nhìn thấy cảnh này, thở dài, nói: "Được rồi. Chỉ cần bạn của giáo sư Thẩm có thể chữa khỏi bệnh cho vợ tôi, tôi sẽ đồng ý với yêu cầu của anh ấy."
Đột nhiên giọng điệu của ông ta trở nên lạnh lùng hơn, nói: "Nhưng nếu anh ta không chữa được bệnh cho vợ tôi, ha ha, đừng trách Lý Quang Huy tôi trở mặt không nhận người. Ở thành phố Vinh này chưa có người nào mà tôi không thể tìm thấy!"
Khi nói, ông ta nhìn điện thoại trong tay Thẩm Dũng, như thể nó được gửi cụ thể cho Đường Tuấn ở đầu dây bên kia.
Thẩm Dũng khẽ gật đầu, sau đó nhấc máy, không cần ông lên tiếng, đầu bên kia đã truyền đến. Đường Tuấn trầm giọng nói: “Để bọn họ rời đi, tôi sẽ tới ngay."
Nửa giờ sau, trong phòng bệnh nơi Khổng Ngọc Lan đang nằm.
Chỉ có ba người trong phòng, Thẩm Dũng, Đường Tuấn và Khổng Ngọc Lan đang hôn mê.
Trên mặt Thẩm Dũng vẫn còn một vẻ kinh ngạc. Chỉ là cách đây vài phút, Đường Tuấn đã nhảy từ cửa sổ của phòng bệnh vào đây. Phải biết rằng phòng bệnh này ở tầng ba! Hơn nữa bệnh viện nơi Khổng Ngọc Lan nằm không phải là một bệnh viện bình thường, mà là một viện dưỡng lão cao cấp của nhà họ Lý, người bình thường không thể nào vào được!
Đường Tuấn ngồi ở mép giường, bắt mạch cho Khổng Ngọc Lan, trên mặt đầy vẻ ngưng trọng.
"Người anh em Đường, thế nào rồi?" Thẩm Dũng hỏi. Bây giờ ông càng ngày càng tò mò về Đường Tuấn, không chỉ có y thuật, mà còn tài nghệ của anh. Nếu là người thường, Thẩm Dũng tuyệt đối không tin.
Đường Tuấn rút ngón tay ra khỏi cổ tay của Khổng Ngọc Lan, cười lạnh: "Ha ha. Hình như có người muốn lấy tính mạng vợ của Lý Quang Huy."
Thẩm Dũng sửng sốt, nghẹn ngào: "Người anh em Đường, ý của anh có phải là bệnh của Khổng Ngọc Lan là giả không?"
Đường Tuấn gật đầu. Lần đầu tiên nhìn thấy Khổng Ngọc Lan, hắn phát hiện nước da của bà ta có chút không đúng, còn tưởng rằng đó chỉ là biến đổi bệnh lý của cơ chế cơ thể. Nhưng sau lần chẩn đoán bắt mạch vừa rồi, anh biết rằng phán đoán của mình đã sai. Bệnh của Khổng Ngọc Lan chắc chắn không phải vấn đề về thể chất, mà do bị hạ độc!
“Nhưng mà, cả tôi và bác sĩ Cao đều đã kiểm tra bà ấy, không tìm thấy bất kỳ dấu hiệu ngộ độc nào.” Thẩm Dũng hỏi.
Trong mắt Đường Tuấn hiện lên vẻ lạnh lùng, nói: "Độc dược trong người bà ấy tên là 'Hoa Tiên Tử’. 'Hoa Tiên Tử' không phải độc tố mạnh. Dùng một lượng nhỏ có thể kích thích tiềm lực cơ thể con người trong thời gian ngắn, làm cho cơ thể khỏe hơn. Nhưng nếu uống lâu thì khí huyết và kinh mạch trong cơ thể sẽ khô héo và suy yếu do vượt quá mức chịu đựng, cuối cùng chết trong đau đớn. Nhìn tình trạng hiện tại của bà ấy, tôi sợ là đã trúng độc được nửa năm rồi, nếu còn muộn hai tháng nữa thì đến cả ông trời cũng không thể cứu bà ấy!"
Đường Tuấn cũng kinh ngạc. 'Hoa tử tiên' này không phải là một loại độc dược thông thường, hay chính xác hơn là một loại độc dược cổ. Anh cũng vô tình nghe ông nội nói về nó một lần, sau đó anh mới biết điều này.
“Người anh em Đường, nếu vậy thì có cách nào chữa khỏi không?” Thẩm Dũng lo lắng hỏi. Ông còn chưa từng nghe nói về "Hoa Tiên Tử", nhưng nghe Đường Tuấn nói lời này, chắc chắn nó là một loại độc dược cực mạnh.
Đường Tuấn khẽ gật đầu nói: "Không phải là vấn đề lớn. Ông đi tìm một cái ly và một con dao cho tôi."
Chapter 22 Cổ Trùng
Thẩm Dũng nhanh chóng tìm được một cái thủy tinh to bằng lòng bàn tay và một con dao đã khử trùng, đứng bên cạnh Đường Tuấn, muốn nhìn Đường Tuấn chữa trị. Thẩm Dũng không muốn bỏ lỡ cơ hội xem này.
Đường Tuấn khử trùng kim bạc, sau đó anh cầm ba cây kim bạc trên tay, cử động của cổ tay, sáu cây kim bạc đã được cắm vào một số huyệt đạo trên cơ thể của Khổng Ngọc Lan như thể chúng có mắt. Đuôi kim khẽ run lên, tựa như lá liễu trước gió. Nhưng với âm thanh khẽ run lên, trong cơ thể của Khổng Ngọc Lan thật sự phát ra một tiếng 'chít chít' rất nhẹ, âm thanh đó mang theo vài phần tức giận và hoảng sợ.
Đương nhiên, Thẩm Dũng không thể nghe thấy giọng nói này.
Khi Đường Tuấn nghe thấy giọng nói này, khóe miệng tràn đầy sự giễu cợt, quả nhiên là như vậy. Vừa rồi, sáu cây kim bạc trực tiếp phong ấn một số mạch máu trong cơ thể Khổng Ngọc Lan, đồng thời nhốt cổ trùng!
Thẩm Dũng vô cùng bàng hoàng khi lại được nhìn thấy kỹ thuật châm cứu "Thiên Nữ Tán Hoa". Nhưng điều càng khiến cho ông giật mình còn ở phía sau, chỉ thấy Đường Tuấn đưa tay lên khay cầm lấy con dao nhỏ, mũi dao sắc bén xẹt qua cổ tay của Khổng Ngọc Lan, một vết thương nhỏ như sợi tóc lập tức xuất hiện, máu tươi chảy ra từng chút một, nhỏ giọt trên mặt đất.
Tiếp theo, Đường Tuấn dùng một tay véo cánh tay phải của Khổng Ngọc Lan, rồi rút một cây kim bạc gần cánh tay phải ra. Nếu thị lực đủ tốt, có thể thấy ngay lúc kim bạc rút ra, trên cánh tay trắng như tuyết của Khổng Ngọc Lan xuất hiện một điểm nhỏ, điểm nhỏ lao về phía lòng bàn tay bà với tốc độ chậm!
“Đang đợi mày đây!” Đường Tuấn thầm nói trong lòng. Đồng thời vận chuyển chân khí bao trùm lên trên tay, bắt đầu xoa bóp trên cánh tay phải của Khổng Ngọc Lan. Mà cái điểm nhỏ kia, thuận theo sự xoa bóp của Đường Tuấn, nó nhích dần về phía cổ tay của Khổng Ngọc Lan.
“Xì” một tiếng nho nhỏ, lượng máu ở cổ tay Khổng Ngọc Lan đột nhiên tăng lên rất nhiều.
Đường Tuấn nhận lấy chai thủy tinh từ trong tay Thẩm Dũng, một lát sau lấy vết máu đỏ tươi ra, sau đó nhanh chóng đóng nắp lại. Khổng Ngọc Lan khịt mũi, sắc mặt vẫn rất tái nhợt, nhưng đôi mày cau lại của bà ta đã dịu đi.
Đọc tiếp tại TАмliπh247.me nhé !
Làm xong việc này, Đường Tuấn thở phào nhẹ nhõm. Rút từng chiếc kim bạc ra.
Sau khi cầm máu cho Khổng Ngọc Lan, gương mặt Đường Tuấn nhẹ nhõm hẳn. Anh nâng chiếc chai thủy tinh trên tay lên, nhìn nó. Máu trong chai thủy tinh có khoảng 20 đến 30 ml, trong máu có thể nhìn thấy một điểm đen đang bơi, va vào thành chai một cách tuyệt vọng, phát ra một tiếng pi pô nhỏ.
“Đây là?” Lúc này Thẩm Dũng cũng nhìn thấy sự kỳ lạ trong bình thủy tinh, vẻ mặt có chút không dám tin.
“Cổ trùng!” Đường Tuấn cười lạnh nói. Loại cổ trùng này có thể rất tốn thời gian công sức, xem ra để đối phó với Lý Quang Huy, đối phương thực sự giành nhiều tâm huyết.
“Cổ trùng?” Thẩm Dũng cau mày hỏi: “Trên đời này thật sự có chuyện như vậy sao?”
Đường Tuấn thở dài, nói: “Đương nhiên là có rồi. Cổ trùng cũng là một phần của y học. Một số người giỏi nuôi cổ trùng thậm chí có thể thông qua việc điều khiển cổ trùng để cắt nuốt các mô bệnh của cơ thể người. Được rồi, bệnh của Khổng Ngọc Lan không sao rồi, nghỉ ngơi một khoảng thời gian có lẽ không có gì đáng ngại nữa đâu."
“Vậy còn những thứ này?" Thẩm Dũng nói.
"Ha ha. Nói luôn với nhà họ Lý đi, ít nhất cũng cho bọn họ biết bọn họ được ai nhớ đến.” Đường Tuấn nói. Cho dù là anh khi đối mặt với kỹ thuật cổ vô cùng nham hiểm này, cũng sẽ cảm thấy vô cùng đau đầu, đừng nói đến là nhà họ Lý.
Cùng lúc đó, ở khu ổ chuột cách xa thành phố.
Bốn bức tường trong phòng đều được che bằng rèm đen, trong phòng chỉ thắp một ngọn nến, toát ra ánh sáng nhàn nhạt. Những con trùng kỳ lạ và những hoa cỏ được thêu trên những tấm rèm đó, tạo cho cả căn phòng một bầu không khí kỳ lạ.
Một bà lão ăn mặc kỳ quái đang ngồi xếp bằng trên mặt đất, mái tóc hoa râm bện thành bím vương vãi quanh người. Quần áo trên người bà có màu đen trắng, trên đó có thêu những hoa văn kỳ dị, giống như những đám mây trắng, nhưng cũng giống như sợi tóc. Bà đang nhắm mắt nghỉ ngơi nhưng đột nhiên, hai mắt mở ra, trong mắt hiện lên vẻ kinh ngạc, sắc mặt đồng thời trở nên trắng bệch.
"Làm sao có thể? Cổ trùng bị phá rồi?" Bà lão kinh ngạc thì thầm. Cổ trùng được kết nối với trái tim và máu của bà, bà có thể cảm thấy rằng cổ trùng đã ra khỏi cơ thể của người phụ nữ nhà họ Lý kia, đang bị mắc kẹt. Nhưng càng như vậy, bà càng tức giận. Bên kia nhốt con cổ trùng lại, rõ ràng muốn dụ bà đến cửa.
"Là ai vậy? Ở thành phố Vinh có người giỏi như vậy sao!" Bà lão run lên. Con cổ trùng đó đã được bà nuôi dưỡng vô cùng gian khổ, nó hung dữ hơn nhiều so với những con cổ trùng bình thường. Nhưng bây giờ bị người ta nhốt lại, sao bà không ngạc nhiên được, làm sao không tức giận!
“Có chuyện gì vậy bà?” Đúng lúc này, có giọng nói lanh lảnh như chim vàng anh từ ngoài nhà truyền đến, nhưng giọng nói có vẻ hơi yếu ớt, tạo cho người ta cảm giác yếu ớt, giống như ngọn nến trước gió.
Khuôn mặt nhăn nheo của bà lão hiện lên sắc thái dịu dàng hiếm thấy, nói với người bên ngoài qua cánh cửa: "Không sao đâu. Chỉ là chút việc nhỏ, bà có thể giải quyết. Thân thể con thế nào rồi?"
Giọng cô gái lại truyền từ ngoài cửa vào: “Kể từ khi con uống thuốc mà bà mang về lần trước, đã tốt hơn nhiều.”
“Tốt quá.” Bà lão nhẹ nhõm nói. Đồng thời trong mắt bà hiện lên một tia tàn nhẫn, tuy rằng bà biết đối phương đang cố ý dẫn mình tới, thậm chí có thể có lẽ tu vi của đối phương còn hơn cả tu vi của bà, nhưng vì cháu gái của bà, cho nên bà bắt buộc phải lấy lại con cổ trùng đó!
Đường Tuấn vội vàng quay về nghiên cứu con cổ trùng trong tay, sau khi nói vài câu ngắn gọn với Thẩm Dũng rồi nhảy ra khỏi cửa sổ, rời khỏi bệnh viện. Chiều cao của tòa nhà ba tầng dưới bước chân của anh dường như không tồn tại, nhảy xuống đất không phát ra âm thanh gì, giống như những võ lâm cao thủ để lại dấu vết trên tuyết.
Thẩm Dũng nhìn bóng lưng rời đi của Đường Tuấn, vẻ mặt có chút phức tạp. Mới quen hai ngày nhưng chàng trai này đã mang đến cho ông nhiều bất ngờ, còn nhiều hơn cả nửa đời người mà ông đã trải qua.
Một lúc sau, nhà họ Lý đến, Khổng Ngọc Lan mới tỉnh dậy.
“Em thấy thế nào rồi?” Lý Quang Huy ngồi ở bên giường vừa đỡ Khổng Ngọc Lan, vừa quan tâm hỏi.
Khổng Ngọc Lan phút chốc cảm nhận được, trên mặt nở nụ cười nhàn nhạt, giọng nói yếu ớt, nói: "Tốt hơn nhiều rồi. Hết đau rồi. Anh gọi bác sĩ qua đây đi, lần này em nhất định phải cảm ơn người ta." Bệnh tình phát tác chưa đầy nửa ngày, nhưng Khổng Ngọc Lan cảm thấy mình sống không bằng chết, khi nghĩ đến cơn đau đó bà cảm thấy da đầu ngứa ran.
Họ nhà Lý trong phòng nghe vậy, quay lại nhìn Thẩm Dũng đang đứng trong góc. Giờ đây, bọn họ ngày càng cảm thấy hứng thú với vị bác sĩ bí ẩn kia, ngay cả bác sĩ Cao và giáo sư Thẩm cũng bất lực với căn bệnh quái ác nhưng anh ta đã chữa khỏi. Thành phố Vinh làm gì có bác sĩ nào giỏi như vậy?
"Ha ha! Bạn tôi không muốn tôi nói tên ra, tôi nghĩ giám đốc Lý sẽ không ép tôi." Thẩm Dũng cười nói.
Lý Quang Huy gật đầu nói: "Đương nhiên là không. Xin giáo sư Thẩm gửi lời giúp tôi đến cho bạn của ông. Nếu sau này có cần gì thì cứ nói với Lý Quang Huy tôi."
Ông ta thở phào nhẹ nhõm, bây giờ Khổng Ngọc Lan đã khỏi bệnh rồi, Cuối cùng ông cũng không phải buông bỏ thể diện để tìm tên tiểu tử Đường Tuấn.
Thẩm Dũng đồng ý, đột nhiên nói: “Giám đốc Lý, bạn của tôi có chuyện nhờ tôi nói cho ông.”
“Ồ?” Lý Quang Huy hơi nhướng mày.
Thẩm Dũng nói nhỏ: "Anh ấy nói bệnh tình của bà Lý không phải do thân thể của bà, mà là có người muốn gây bất lợi cho bà ta, cho nên bảo ông sớm đề phòng."
“Cái gì?” Lý Quang Huy và Lý Ngọc Mai kêu lên.
“Không thể nào!” Bạch Lão đồng thời trầm giọng nói. Một số nhân vật quan trọng trong nhà họ Lý đều do anh ta chịu trách nhiệm, nếu nói rằng bệnh tình của Khổng Ngọc Lan là do có người bí mật ra tay, vậy không phải là anh ta sơ suất sao! Anh ta không gánh nổi trách nhiệm này!
Trước phản ứng của mọi người nhà họ Lý, Thẩm Dũng cười nhạt, nói: "Tôi đã chuyển lời rồi. Về phần nhà họ Lý ông định làm gì, đó là việc của ông. Ở đây không còn việc gì nữa, cho nên tôi xin phép về trước."
Sau đó, Thẩm Dũng đứng dậy rời khỏi phòng.
Trong phòng, Lý Quang Huy, Lý Ngọc Mai, Khổng Ngọc Lan và Bạch Lão nhìn nhau, rõ ràng bọn họ bị sốc với lời Thẩm Dũng nói.
“Ba, phải làm sao đây?” Lý Ngọc Mai sợ hãi hỏi.
"Giám đốc Lý, không thể nào! Không thể nào có người ra tay với bà chủ dưới mắt tôi được!" Bạch Lão giải thích. Những năm nay ở bên cạnh Khổng Ngọc Lan, ngoại trừ vài lần phải ra tay, cuộc sống của anh ta hoàn toàn nhàn hạ, nếu như chỉ vì một câu nói mà khiến Lý Quang Huy không còn tín nhiệm anh ta nữa, vậy những ngày tháng tốt đẹp của anh ta sau này có lẽ sẽ kết thúc rồi. Nghĩ đến đây, anh ta cảm thấy có chút oán hận vị bác sĩ chưa từng gặp mặt. Đi khám thì đi khám bệnh sao nói nhiều vậy?
Lý Quang Huy im lặng, bình thường Bạch Lão đã dành phần lớn thời gian ở bên cạnh ông ta, còn Khổng Ngọc Lan có nhiều bạn bè, thật sự có rất nhiều cơ hội để người ta ra tay.
Sau một lúc, Lý Quang Huy thở dài nói: "Cho dù có đúng hay không, tóm lại, trong khoảng thời gian tới phải cẩn thận. Bạch Lão, chuyện này sẽ làm phiền phải anh rồi."
Đọc tiếp tại TАмliπh247.me nhé !
Giọng ông ta đột nhiên trở nên dữ tợn: "Nếu có người thật sự muốn ra tay với với nhà họ Lý, hừ!”
Đường Tuấn cầm một chai thủy tinh trong tay, trở lại tầng cao nhất của thư viện, bình thường ở đây có rất ít người tới, cho nên anh không sợ bị người khác nhìn thấy. Sau khi tìm một vị trí ở trong góc, Đường Tuấn lấy chai thủy tinh ra khỏi túi.
Lúc đầu cổ trùng thoát khỏi thể ký sinh có hơi bối rối, nhưng giờ nó đã thích nghi với thực tế nó bị mắc kẹt, đang bơi trong máu tươi. Đường Tuấn có thể thấy con cổ trùng này trông rất giống con bọ hung, tròn dẹt, thỉnh thoảng há miệng hút máu trong chai thủy tinh, có thể nhìn thấy hàm răng nhỏ nhưng sắc nhọn của cổ trùng. Giống như cảm nhận được ánh mắt của Đường Tuấn, cổ trùng nhe răng nhìn Đường Tuấn, vô cùng dữ tợn.
“Cổ trùng của dân tộc Mèo này đã nhiều năm không xuất hiện, tại sao đột nhiên xuất hiện ở thành phố Vinh?” Đường Tuấn nhìn con cổ trùng trong chai thủy tinh nhe răng với mình, gõ ngón tay xuống bàn, suy nghĩ.
Vào thế kỷ trước, kỹ thuật trùng cổ của dân tộc Mèo rất phổ biến, vào thời điểm đó, nhà họ Đường qua lại với nhất nhiều cổ trùng, phụ nữ ở dân tộc Mèo, thậm chí còn hình thành một bộ phương pháp chữa bệnh về cổ trùng. Nhưng sau đó vì một số lý do chính sách, thuật bà mo và y thuật do dân tộc Mèo hình thành dần dần khuất bóng con người.
Đường Tuấn suy nghĩ hồi lâu, nhưng không nghĩ ra cái gì. Chẳng qua anh cũng không vội, cổ trùng đã ở trong tay anh, cho nên người nuôi dưỡng cổ trùng chắc chắn sẽ đến lấy nó.
Khi tan làm, Đường Tuấn nhận được cuộc gọi từ Lý Ngọc Mai. Ban đầu Đường Tuấn lo lắng Thẩm Dũng làm lộ tin tức, nhưng mà không ngờ Lý Ngọc Mai mời Đường Tuấn đi ăn tối, nói rằng cô ta rất cảm ơn ân cứu mạng mẹ cô lần trước.
Đường Tuấn do dự một lúc rồi đồng ý. Anh đang chuẩn bị lấy tiền trả cho Lý Ngọc Mai, hôm qua khi anh rời khỏi dược phẩm Nam Nhật, Diệp Nhật Nam đã đưa cho anh một thẻ ngân hàng với số tiền hơn 3,5 tỷ, tuy rằng không nhiều nhưng đối với Đường Tuấn như vậy là đủ rồi. Có tiền trong tay, đương nhiên anh nghĩ phải trả lại. Đường Tuấn anh có khi nào có chuyện nợ tiền mà không trả!
Tuy nhiên, anh không hề dự định rời khỏi thư viện, anh cần danh tính này để làm vỏ bọc, từ đó làm một số chuyện.
Sau khi thống nhất thời gian và địa điểm, Đường Tuấn cúp điện thoại. Anh mang chai thủy tinh có cổ trùng về ký túc xá, Đường Tuấn lái chiếc ô tô ở cổng trường và đi đến địa điểm đã hẹn với Lý Ngọc Mai.
Anh đã hẹn với Lý Ngọc Mai ở một nhà hàng phương Tây nổi tiếng ở thành phố Vinh, những người thường ra vào thành phố này là các cậu ấm, cô chiêu, hoặc các giám đốc điều hành cấp cao của nhiều công ty khác nhau. Suy cho cùng, tiền ăn ở đây cũng đáng bằng tháng lương của một nhân viên bình thường.
Lý Ngọc Mai không ngờ tới, Đường Tuấn đã đi vào bên trong tìm một chỗ để ngồi xuống. Nhưng anh còn chưa kịp bước vào cửa đã bị hai người phục vụ ở cửa chặn lại.
“Thưa ngài, ngài đã đặt trước chỗ ngồi riêng chưa?” Nói xong, người phục vụ nhìn lên nhìn xuống Đường Tuấn, trong mắt hiện lên vẻ cảnh giác, khinh thường. Những người đàn ông và phụ nữ thường ra vào đây đều mặc quần áo lộng lẫy, mà người đàn ông trước mặt mặc quần áo thể thao giản dị, thoạt nhìn mua từ một quầy hàng rong, hoàn toàn không giống như có thể vào chỗ này để tiêu tiền. Nếu để anh ta vào làm phiền những vị khách quý đang dùng bữa bên trong, bọn họ sẽ bị ông chủ mắng mỏ nặng nề.
“Đặt trước?” Đường Tuấn lắc đầu. Lý Ngọc Mai không nói với anh về việc đặt bàn trước.
"Thưa ngài, tôi thực sự xin lỗi, ở đây chúng tôi cần đặt trước bàn. Nếu muốn ăn, ngài có thể đi bộ sang một con phố khác bên cạnh, nơi có nhiều nhà hàng thức ăn nhanh." Mặc dù người phục vụ nói chuyện rất lịch sự, nhưng mà Đường Tuấn có thể nhìn thấy được sự khinh thường trong lời nói của cô ta.
"Ha ha! Đây không phải là nhân viên quản lý Đường của chúng ta sao?" Đúng lúc này, một giọng nói châm chọc vang lên từ phía sau Đường Tuấn.
Đường Tuấn quay lại nhìn thấy Tề Hưng đang đi về phía anh cùng một cô gái trẻ.
"Anh hai, nhân viên quản lý Đường có chức vụ gì vậy? Có phải là nhân viên mới của công ty chúng ta không?" Cô gái trẻ cười hỏi.
Tề Hưng liếc nhìn Đường Tuấn, vẻ châm chọc trên mặt càng đậm hơn, nói: "Em gái à, em xem trọng anh ta quá. Người như anh ta không đủ tư cách làm nhân viên bảo vệ cho công ty chúng ta. Trước mắt, nhân viên quản lý Đường là một công nhân viên mới được tuyển dụng làm ở thư viện trường chúng ta, chuyên môn trách trả lại sách."
Hai người phục vụ nghe lời nói, ánh mắt của họ nhìn Đường Tuấn càng thêm khinh bỉ, đồng thời cung kính nói với Tề Hưng và người phụ nữ trẻ tuổi: “Cậu Tề, cô Tề, chào mừng tới đây.”
“Còn chỗ nào không?” Tề Hưng hỏi.
"Vâng. Tất nhiên là có." Người phục vụ vội vàng nói.
“Này, tại sao anh ta không cần đặt chỗ trước?” Đường Tuấn đột nhiên hỏi. Khó khăn lắm mới ra ngoài ăn một bữa cơm, bị đối xử khác biệt, đương nhiên tâm tình của anh rất khó chịu.
Người phục vụ cười lạnh một tiếng, tuy rằng không nói gì thêm, nhưng ánh mắt dường như đang nói: "Anh là cái thá gì mà đòi so sánh với cậu Tề!"
Tề Hưng cười nói: “Mấy ngày hôm trước không phải rất kiêu ngạo sao, sao bây giờ có cái cửa của nhà hàng còn không thể nào vào được vậy. Tôi đã sớm nói với anh rồi, anh và chúng tôi không phải cùng một thế giới người, anh không hiểu sao?”
Anh ta nhìn vẻ sa sầm của Đường Tuấn, trong lòng cảm thấy vui sướng hơn, nói: "Chà, nếu anh cầu xin tôi, nói không chừng tôi có thể xem xét cho anh vào? Dù sao có thể coi đó như từ thiện cho người ăn xin ở bên ven đường, tôi luôn là người rất hào phóng."
"Cậu Tề thật sự rất hào phóng. Tôi sợ rằng tiền ăn một bữa ở đây còn cao hơn tiền lương hàng tháng của anh ta." Người phục vụ nhìn Đường Tuấn, nói: "Cậu Tề đã nói như vậy, còn không nhanh nói lời cảm ơn."
Làm người phục vụ cần phải có mắt nhìn. Lúc này, cậu Tề và Đường Tuấn không cùng đường, sao bọn họ không biết phải làm cái gì chứ.
“Đồ quê mùa.” Tề Hưng cười mắng.
Chapter 24 Thuận miệng nói nhảm hay là tài năng thật sự
Sắc mặt của Đường Tuấn có chút khó coi, nhưng lúc này khi anh vừa hay nhìn thấy một bóng người xinh đẹp đang chầm chậm đi tới từ sau lưng Tề Hưng, khóe miệng nhếch lên một nụ cười, nói: "Chẳng lẽ cậu cả Tề không muốn biết tôi ở đây ăn cơm với ai sao?"
Tề Hưng phất tay, lười biếng nói: "Tôi không có hứng thú muốn biết đâu. Nghĩ đến cũng không biết là con chó con mèo từ trong góc nào chui ra. Nếu như con chó con mèo mà tôi cũng phải quan tâm, sợ là đã bận rộn chết từ lâu rồi."
"Vậy sao? Thì ra trong mắt của cậu cả Tề tôi là một người giống như con chó con mèo à." Lời nói của Tề Hưng vừa dứt, một giọng nói mang theo một chút tức giận vừa đúng lúc vang lên sau lưng anh ta.
Tề Hưng nghe thấy giọng nói quen thuộc đến nỗi không thể quen thuộc hơn được nữa, sắc mặt đột nhiên thay đổi, quay đầu nhìn lại, vừa hay nhìn thấy Lý Ngọc Mai với vẻ mặt tức giận. Anh ta nhanh chóng giải thích, nói: "Ngọc Mai, cô hiểu lầm rồi. Người tôi nói chính là bạn của tên nhóc thối này, không phải cô."
Đôi môi của Lý Ngọc Mai khẽ mở, nói: "Hôm nay là tôi hẹn Đường Tuấn ở đây ăn cơm."
Tề Hưng nghe thấy cô ta nói như thế, trong mắt lộ ra vẻ hoảng hốt, sau đó hung tợn nhìn chằm chằm Đường Tuấn, gầm nhẹ nói: "Tên nhóc thối, anh lại dám chơi tôi!"
Đường Tuấn nở một nụ cười người vật vô hại, nói: "Tôi cũng đâu có cầm dao ép cậu cả Tề đâu, là chính anh muốn nói mà."
Tề Hưng hận không thể xé nát vẻ mặt nhây nhây đó của Đường Tuấn ngay bây giờ, rõ ràng anh ta là cậu cả của nhà họ Tề, hôm nay lại bị người ta chơi cho một vố.
Đọc tiếp tại TАмliπh247.me nhé !
"Ngọc Mai, cô nghe tôi giải thích. Chuyện này không phải như cô nghĩ đâu." Tề Hưng vội vàng lên tiếng nói, cố gắng cứu vãn hình tượng của mình trong lòng Lý Ngọc Mai.
Nhưng Lý Ngọc Mai lại không có ý định nghe anh ta giải thích, đi thẳng tới trước mặt Đường Tuấn, sau đó nói với hai nhân viên phục vụ trước đó vẫn còn vênh váo tự đắc: "Từ khi nào nhà hàng của các cô cần phải đặt chỗ trước? Tại sao tôi chưa từng nghe Ngô Nam Bình nói tới? Có muốn tôi gọi điện thoại hỏi thử hay không?"
Hai nhân viên phục vụ hoàn toàn ngây người ở chỗ đó, vốn dĩ các còn ở đây cười trên nỗi đau của người khác, chuẩn bị xem trò cười của Đường Tuấn. Có ai ngờ được báo ứng tới nhanh như vậy, ngay sau đó đã đến phiên của bọn họ rồi. Đối mặt với sự ép hỏi của Lý Ngọc Mai, các cô hoàn toàn không biết trả lời như thế nào. Bởi vì nhà hàng của bọn họ chưa từng có quy định đặt chỗ trước, còn Ngô Nam Bình trong lời nói của Lý Ngọc Mai chính là ông chủ của các cô, nếu như thật sự để Lý Ngọc Mai gọi điện thoại đến chỗ của Ngô Nam Bình, vậy bát cơm của các cô chắc chắn không giữ nổi!
"Cô Lý, chúng, chúng tôi." Hai nhân viên phục vụ sợ hãi đến nỗi nói chuyện cũng cà lăm, lúc này trong lòng của các cô có chút hối hận, sớm biết như vậy thì đã không nên xem thường Đường Tuấn, ai biết được anh lại đến đây ăn cơm cùng với Lý Ngọc Mai. Vừa nghĩ tới vừa rồi các cô và Tề Hưng cùng nhau châm chọc khiêu khích Đường Tuấn, hai cô gái bị dọa đến nỗi sợ bay màu, dường như sắp khóc lên.
"Bỏ đi. So đo với bọn họ làm gì." Đường Tuấn ngăn Lý Ngọc Mai lại. Bụng dạ của anh thật sự không hẹp hòi mà đi so đo với hai nhân viên phục vụ.
Lý Ngọc Mai đầu tiên nhìn thoáng qua Đường Tuấn, sau đó mới quay về phía hai cái nhân viên phục vụ, nói: "Hừ, lần này bỏ qua cho các cô. Nếu như lần sau còn để tôi nhìn thấy nữa, tôi cũng phải hỏi thử xem Ngô Nam Bình dạy dỗ cấp dưới như thế nào đó!"
"Cảm ơn cô Lý, cảm ơn ngài." Hai nhân viên phục vụ như được đại xá, tảng đá lớn treo trong lòng cuối cùng cũng rơi xuống.
"Đi thôi." Lúc này Lý Ngọc Mai mới nói với Đường Tuấn, sau đó đi ở phía trước, ra khỏi nhà hàng. Thật sự là ngay cả nhìn cô ta cũng chưa từng nhìn Tề Hưng một cái, chỉ để lại cho anh ta một cái bóng hình xinh đẹp.
Tề Hưng hận đến nỗi cắn chặt hàm răng, thấp giọng tự nhủ: "Tại sao Ngọc Mai lại cùng ăn cơm với anh ta? Chẳng lẽ là?" Anh nhớ tới những lời Đường Tuấn nói hôm đó, chẳng lẽ là Lý Ngọc Mai thật sự thích cái tên Đường Tuấn này à?
"Anh, anh không sao chứ?" Một cô gái trẻ tuổi bên cạnh Tề Hưng quan tâm nói.
Tề Hưng lắc đầu, nhìn bóng lưng sóng vai cùng đi của Đường Tuấn và Lý Ngọc Mai, sắc mặt thay đổi, không biết đang suy nghĩ cái gì.
Lý Ngọc Mai và Đường Tuấn sóng vai đi vào nhà hàng Tây, lập tức thu hút ánh nhìn chăm chú của rất nhiều người, phần lớn những người có thể ra vào nơi này đều quen biết với đứa con gái cưng của ông trời là Lý Ngọc Mai đây, cho nên rất nhiều ánh mắt lại rơi trên người của Đường Tuấn, đánh giá anh. Đàn ông trẻ tuổi có thể ăn cơm chung với Lý Ngọc Mai cũng không nhiều. Chỉ là cách ăn mặc của người lần này thực sự khiến cho người ta không dám lấy lòng, chẳng lẽ khẩu vị của Lý Ngọc Mai bây giờ lại trở nên nặng như vậy rồi?
Chọn một góc yên tĩnh để ngồi xuống, dường như sợ Đường Tuấn xấu hổ, Lý Ngọc Mai chủ động gọi món cho Đường Tuấn. Cô ta cho rằng từ trước tới giờ Đường Tuấn chưa từng đến những nơi cao cấp như vậy, nhưng lại không biết câu lạc bộ cao cấp nhất của Việt Nam Đường Tuấn cũng từng đến không chỉ một lần rồi!
"Hôm nay mời anh ăn cơm, chủ yếu là muốn cảm ơn anh giúp đỡ tôi lần trước." Lý Ngọc Mai nhìn gương mặt đẹp trai của Đường Tuấn, trong lòng nói thầm một tiếng đáng tiếc, nếu như gia thế và bối cảnh của Đường Tuấn có thể so sánh được với nhà họ Tề, nói không chừng cô ta thật sự không ngại thử ở chung với anh một thời gian. Chỉ tiếc là những thứ này khi vừa sinh ra đã được định sẵn rồi, ai cũng không thể nào thay đổi được.
"Tiện tay mà thôi." Đường Tuấn thản nhiên nói, ánh mắt của anh nhìn thẳng vào Lý Ngọc Mai: "Lần này mời tôi ăn cơm, cũng không chỉ là vì chuyện này đúng không?"
Lý Ngọc Mai sững sờ, hôm nay cô ta mời Đường Tuấn ăn cơm, quả thật vẫn còn một chuyện khác.
"Lần trước anh nói chuyện mẹ của tôi bị bệnh, đó là anh thuận miệng nói nhảm, hay là thật sự đã nhìn ra được." Ánh mắt đe dọa của Lý Ngọc Mai nhìn Đường Tuấn, dường như muốn nhìn rõ từng sự thay đổi biểu cảm nhỏ nhất trên gương mặt của anh.
Đây mới là mục đích của Lý Ngọc Mai hôm nay. Nếu như Đường Tuấn thật sự có y thuật như vậy, đây chắc chắn là một tiềm lực, cô ta không ngại để cha mình sắp xếp cho anh vào bệnh viện tốt nhất thành phố Vinh để học tập và làm việc, đến lúc đó cũng là một sự trợ lực rất lớn đối với nhà họ Lý của cô ta. Cô ta liên tưởng đến chuyện ngày đó Đường Tuấn chữa trị vết thương cho cô ta, sự suy trong lòng càng thêm chắc chắn mấy phần, cho nên mới mời Đường Tuấn ra ngoài ăn cơm, muốn thăm dò kết quả xem sao.
"Thuận miệng nói nhảm?" Đường Tuấn cười nhạt một tiếng, nụ cười nhìn có chút lạnh lùng, nói: "Ha ha. Nếu như cô Lý cảm thấy đó là do tôi thuận miệng nói nhảm, thì cứ cho là vậy đi."
Lý Ngọc Mai nói: "Hôm nay mẹ của tôi quả thật bị bệnh, nhưng mà được một bác sĩ vô cùng giỏi chữa khỏi rồi. Nói cho tôi biết, có phải lúc đó anh thật sự đã nhìn ra vấn đề trong cơ thể mẹ của tôi hay không!" Lúc nói chuyện, Lý Ngọc Mai đã không tự giác mang giọng điệu ra lệnh.
Đường Tuấn nhìn ánh mắt hùng hổ dọa người của Lý Ngọc Mai, lại lắc lắc đầu, không nói thêm gì nữa. Đường Tuấn chính là một người như vậy, người ta càng ép anh, ngược lại anh sẽ càng không thỏa hiệp. Nếu như Lý Ngọc Mai cô cho rằng tôi thật sự không có tài năng gì cả, vậy cho dù tôi nói nhiều thì có ích lợi gì chứ?
Lý Ngọc Mai thấy thế, sâu trong đôi mắt lộ ra vẻ thất vọng.
Suy cho cùng, anh chỉ là một người bình thường thôi!
"Ăn cơm đi. Ăn xong rồi, tôi đưa anh trở về. Ở thư viện làm việc chăm chỉ, đừng đi trêu chọc Tề Hưng nữa. Anh ta và anh không phải người có cùng trình độ." Lý Ngọc Mai lạnh nhạt nói, giọng điệu nói chuyện giống như người lớn đang dạy dỗ con cháu.
Đường Tuấn gật đầu đáp lại, thái độ thuận theo như vậy càng làm cho Lý Ngọc Mai khẽ nhíu mày. Một người đàn ông bằng lòng ở thư viện làm một chức vụ như nhân viên quản lý, sẽ có tiền đồ gì.
"Xem ra là mình đánh giá cao anh ta rồi." Trong lòng của Lý Ngọc Mai nghĩ thầm.
"Ha ha. Tôi đi toilet một lát." Đường Tuấn cười nhạt một tiếng, biết lúc này không thích hợp để nói chuyện với Lý Ngọc Mai, nên chuẩn bị rời đi trước một lát, cho cô ta thời gian bình tĩnh lại.