Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 8: The Lounge
Các bạn vào để yêu cầu truyện, báo lỗi chương và trao đổi giao lưu với nhau nhé!
**********
Cập nhật chương mới nhất tại VietWriter.vn
Truyện được đăng độc quyền trên VietWriter
Ông cụ Tổng hở hứng nhìn cả nhà Tống Hồng Phúc, lạnh lùng nói: "Khai tiệc rồi, sảnh Mẫu Đơn không có vị trí của máy người, mấy người tới bản nhỏ ở hành lang ngồi đi, cái bàn đẩy vừa đủ cả nhà mấy người "
Truyện được đăng độc quyền trên VietWriter
Tất cả họ hàng bạn bè ở hiện trường đều nhìn cả nhà Tổng Hồng Phúc với ánh mắt kinh thường.
Tất cả khách khứa đều ngồi trong sảnh Mẫu Đơn, chỉ mỗi nhà Tống Hồng Phúc ngồi ở bàn nhỏ ngoài hành lang.
Truyện được đăng độc quyền trên VietWriter
Cả nhà Tống Hồng Phúc nghe vậy thì vừa xấu hổ vừa giận dữ, nếu không phải lo lắng bị người ta chụp cái mũ bất kính bất hiếu, thị họ hận không thể lập tức quay đầu bước đi, ngay cả tiệc mừng thọ cũng không tham gia nữa.
Cuối cùng cả nhà Tổng Hồng Phúc chịu nhục.
Truyện được đăng độc quyền trên VietWriter
Dưới ánh mắt cợt nhà của khách khứa ở hiện trường, xấu hổ rời khỏi phòng Mẫu Đơn, ngồi xuống cái bản nhỏ ở hành lang. Tiệc mừng thọ chính thức bắt đầu
Nhân viên phục vụ của khách sạn bận bủ đầu bú cổ, từng món ăn đẹp để được bưng lên không ngừng. Những ở bàn nhỏ của cả nhà Tống Hồng Phúc, mãi văn không lên đồ ăn.
Truyện được đăng độc quyền trên VietWriter
Đợi hồi lâu, rất nhiều khách khứa đã ăn no uống say.
Lúc này, Tổng Hoài Nam mới qua đây kêu người phục vụ bưng đồ ăn còn thừa của một bàn khách tới cho cả nhà Tống Hồng Phúc.
Truyện được đăng độc quyền trên VietWriter
Sắc mặt cả nhà Tống Hồng Phúc thay đổi, đây là cho ăn mày hay là cho chó ăn đây?
Tổng Hồng Phúc vốn thật thà hiếm khi nóng nảy đứng lên buồn bực nói: "Chúng ta đi, không ăn."
Truyện được đăng độc quyền trên VietWriter
Ông cụ Tổng đang kinh rượu khách khứa ở những bàn tôn quý nhất, bỗng nhiên con cả Tổng Hoài Nam đi tới, ghé vào tai ông ta nhỏ giọng nói: "Ba, cả nhà em trai vẻ mặt bất mãn, không ăn cơm đã tức giận rời đi rồi
Ông cụ Tổng hừ lạnh: "Hừ, không ăn thì thôi, tặng chút thuốc bẩn thỉu, có lấy rượu ngon thức ăn ngon cho chó ăn, cũng không cho họ ăn."
Truyện được đăng độc quyền trên VietWriter
Cả nhà Tống Hồng Phúc đi ra khỏi khách sạn Caravelle, rốt cuộc Mã Phương Ngọc nhìn không được trực tiếp dồn tất cả oán khi lên người Trần Thiên Hào
Bà tức giận mắng: "Đều tại mày, kêu máy chuẩn bị quà biểu đàng hoàng, mày lại lấy một viên thuốc vớ làm quà biểu. Giờ thì hay rồi, cả nhà chúng ta bị mọi người cười nhạo, còn bị xem như một đám ăn mày mà đuổi đi, máy thấy hài lòng chưa?"
Truyện được đăng độc quyền trên VietWriter
Tổng Mỹ Hân giữ chặt mẹ mình: "Mẹ, Trần Thiên Hào cũng không phải cố ý.……..…
Tổng Hồng Phúc buồn bực nói: "Đừng ồn ào nữa, lần này làm trò trước mặt nhiều họ hàng bạn bè như vậy, mặt mũi nhà chúng ta đều mất hết rồi. Hơn nữa ba chắc chắn càng ghét nhà chúng ta, về sau chúng ta sống càng khó hơn."
Truyện được đăng độc quyền trên VietWriter
Trần Thiên Hảo thản nhiên nói: "Mọi người yên tâm đi, rất nhanh người nhà họ Tống sẽ tự mình tới cửa xin chúng ta cho họ viên An Cung này."
Tổng Mỹ Hãn cười khổ nói: "Trần Thiên Hảo, đã tới nước này rồi, anh đừng mặt dày nói khoác nữa." "Vừa rồi họ ném viên thuốc này trước mặt mọi người, thì sao có thể tới cầu xin anh cho họ viên thuốc này chứ?" "Hơn nữa, ông nội tôi có tiền có thể, cho dù thân thể không mái ũng có thể đến bệnh viện tốt nhất chữa trị, không đến mức cầu xin thuốc của anh Cập nhật chương mới nhất tại Tr uyện88.net
Truyện được đăng độc quyền trên VietWriter
Trần Thiên Hào nói chắc như định đóng cột: "Yên tâm đi, anh nói họ sẽ bỏ vẻ mặt tự cao tự đại đó, ăn nói khép nép đến xin thuốc, bọn họ chắc chắn sẽ dén."
Nhìn bộ dáng tự tin này của Trấn Thiên Hào, cũng giống như lần trước khi anh nói ông chủ Hiếu sẽ đích thân tới nhà xin lỗi vậy. Cả nhà Tống Hồng Phúc đều không hiểu sự tự tin này của Trần Thiên Hào là từ đâu ra?
Truyện được đăng độc quyền trên VietWriter
Lúc này con gái trong lòng Trần Thiên Hào rụt rè nói một câu: "Ba ơi, Thanh Vân đói bụng, Thanh Vân muốn ăn cơm. Vừa rồi con thấy trên bàn người khác đều có rất nhiều thức ăn ngon, con rất muốn ăn."
Tiệc mừng thọ bảy mươi tuổi của ông cụ Tổng thức ăn đương nhiên phải phong phủ, hơn nữa đều là của ngon vật lạ.
Truyện được đăng độc quyền trên VietWriter
Gì mà cá đỏ dạ tự nhiên, bào ngư nửa đầu, tôm hùm Úc, gà nhảy tường, vân vân. Giá cả của một món là tiền lương người thường phải làm một tháng thậm chí một năm mới có được.
Tống Mỹ Hân nói với con gái: "Thanh Vân, những thứ này đất, chúng ta không mua nổi, về nhà mẹ làm cho con thịt rang nhé
Truyện được đăng độc quyền trên VietWriter
Trần Thiên Hào lên tiếng: "Không, chúng ta có thể mua được, hôm nay nhà chúng ta sẽ ăn một bữa thất ngon "
Tổng Mỹ Hãn nghe vậy nhịn không được nói: "Trần Thiên Hào, nhà chúng ta không có tiền...
Truyện được đăng độc quyền trên VietWriter
Trần Thiên Hào mìm cười nói: "Nhà chúng ta có anh có, tiền ăn một bữa cơm, anh vẫn có "
Trên thực tế, tiền đối với anh mà nói chỉ là một con số thôi, anh cũng không quan tâm mình rốt cuộc có bao nhiêu tiền, nhưng anh biết khoảng mấy trăm triệu thì vẫn có đó.
Truyện được đăng độc quyền trên VietWriter
Tại nhà hàng cao cấp nhất Sài Thành, The Lounge. Nhà hàng nằm trong tầng cao nhất của tòa nhà cao nhất ở thành phố Sài Thành.
Đây là nơi tốt nhất để ngắm nhìn phong cảnh thành phố, hưởng thụ tài nghệ nấu ăn cao cấp nhất, ăn những món ngon nhất.
Truyện được đăng độc quyền trên VietWriter
Người có thể tới The Lounge ăn cơm, không chỉ cần phủ mà còn cần quý.
Nhà giàu mới nổi chỉ có tiền không có thể không có tư cách vào The Lounge ăn cơm
Truyện được đăng độc quyền trên VietWriter
Cả nhà Trần Thiên Hào và Tổng Mỹ Hãn đi vào tòa nhà Sài Thành, đi thang máy chuyên dụng lên tầng cao nhất.
Cả nhà Tống Hồng Phúc thấy Trấn Thiên Hào lại dân họ tới nơi này ăn cơm, họ vừa đi tới cửa nhà ăn đã co quắp bắt an.
Truyện được đăng độc quyền trên VietWriter
Tổng Hồng Phúc căng thẳng nói: "Mỹ Hân à, nơi này sang trọng như vậy, chắc chắn rất đắt nhiề
Tổng Mỹ Hân gian nan nói: "Đắt, đây chắc là một trong những nhà hàng đắt nhất ở Sài Thành, Một món trong này cũng đã chục triệu rồi, nhưng cho dù có tiến cũng không có cách nào vào đây đầu."
Truyện được đăng độc quyền trên VietWriter
Mã Phương Ngọc nghe vậy lập tức bị dọa sợ run bần bật, lập tức nói: “Trời ạ, đây chẳng phải là cướp bóc sao, bản chúng ta đi rồi cũng cũng không đủ ăn bữa cơm, chúng ta nhanh đi thôi."
Trần Thiên Hào cười nói: "Cô chủ, không khoa trương như Mỹ Hãn nói đâu, hơn nữa chỉ có chút đồ ăn thôi, chúng ta mua nổi mà, yên tâm đi
Truyện được đăng độc quyền trên VietWriter
Trần Thiên Hào dẫn cả nhà Tổng Hồng Phúc vào nhà hàng.
Nhưng bị máy bảo vệ mặc vest đi giày da ở cửa ngắn lại, một bảo vệ đứng đầu lạnh lùng nhìn Trấn Thiên Hào nói: "Thật xin lỗi, quần áo không chỉnh tế. thử lỗi không dai." Tuy cả nhà Trần Thiên Hào không mặc những nhân hiệu cao cấp như Armani, Versace, Gucci... những quán áo chắc chắn gọn gàng và tươm tất. Mời bạn đọc truyện tại Truyện8 8.net
Truyện được đăng độc quyền trên VietWriter
Trần Thiên Hào chỉ vào một khách hàng bên cạnh mặc áo ba lỗ, quần cộc, chân đi dép lễ, tự do ra vào, nói với nhân viên bảo an: "Chúng tôi quần áo không chinh tế, vậy sao anh ta có thể đi vào?"
Đội trưởng đội bảo vệ cười lạnh: "Người khác tuy rằng mặc áo ba lỗ đi dép lê, nhưng là chủ cho thuê của hơn mười tòa nhà, giá trị con người phải vài triệu, mấy người có tư cách gì so với người ta?" "Hơn nữa, một bàn đổ ăn ở chỗ này của chúng ta tùy tiện cũng đã mười ti, nghèo như các người có thể trà nổi sao?".
Truyện được đăng độc quyền trên VietWriter
Tiền gởi ngân hàng của Tống Mỹ Hãn máy năm mới hơn trăm triệu, cô nhỏ giọng nói với Trần Thiên Hào: "Trần Thiên Hào, đừng so đo với họ, chúng ta đổi chỗ khác ăn cơm đi."
Trần Thiên Hào nói: "Không được, hôm nay là lần đầu tiên anh mới ba mẹ em ăn cơm, không thể bị người ta đuổi ra như vậy được." “Cậu gọi ông chủ các cậu ra gặp tôi."
Truyện được đăng độc quyền trên VietWriter
Đôi trường bảo vệ và máy cấp dưới nghe vậy, nhịn không được ha Đôi trường đội bảo vệ ngoài cười nhưng trong không cười nói với Trần Thiên Hào: "Nhà hàng của chúng tôi có mười mấy ông chủ, không biết anh muốn gặp ai?"
Trần Thiên Hào hờ hững nói: "Ai có thể làm chủ thì kêu ra gặp tôi. Trong vòng mười phút, nếu ông chủ các cậu không xuất hiện trước mặt tôi, nhà hàng này sẽ đóng cửa "
Truyện được đăng độc quyền trên VietWriter
Đội trưởng đội bảo vệ cười lạnh nói: "Con cóc kêu mà khẩu khi lớn như vậy. Biết ông chủ lớn của chúng ta là ai không?" "Đồng Nhật Long, ngài Long" "Nếu không muốn chết thì nhanh cút đi!"
Trần Thiên Hào lấy di động ra, trực tiếp gọi vào số của Đổng Nhật Long: "Nhật Long ả, tôi đang ở trước của nhà hàng của cậu này."
Truyện được đăng độc quyền trên VietWriter
Nhật Long?
Đội trưởng đội bảo vệ và mấy tên cấp dưới nhìn không được cười giễu, đều cười nhạo thằng nhãi này còn giả bộ gọi điện thoại cho ngài Long?
Truyện được đăng độc quyền trên VietWriter
Nhưng tiếng cười bọn họ chưa dứt, một người đàn ông dáng người cao lớn chân trần vẻ mặt đầy lo lắng nhanh chân chạy từ phòng quản lý ra, mà người này chính là Đổng Nhật Long.
Phía sau Đồng Nhật Long còn có thư ký của anh ấy, nữ thư kỷ cấm đôi giày da của anh ấy trong tay, sốt ruột kêu to: "Anh Long, anh Long, anh còn chưa mang giày...
Truyện được đăng độc quyền trên VietWriter
Thì ra, Đồng Nhật Long đang vui về ở trong văn phòng, kêu nữ thư ký mát xa chân cho anh ta.
Đổng Nhật Long nhìn thấy Trần Thiên Hào, vẻ mặt liền kích động, cười nịnh nọt tiếp đón: "Cậu chủ, anh tới rồi!"
Truyện được đăng độc quyền trên VietWriter
Đội trường đội bảo về và mấy tên cấp dưới nhìn Đổng Nhật Long đi chân trần chạy ra nghênh đón Trấn Thiên Hào, còn gọi anh là cậu chủ.
Mấy người bọn họ khiếp sợ, tròng mắt cũng sắp lòi ra ngoài.
Truyện được đăng độc quyền trên VietWriter
Trần Thiên Hào thản nhiên nói: "Tôi đến rồi, nhưng bảo vệ nơi này nói tôi là đồ nghèo nàn, không có tư cách vào."
Đồng Nhật Long nghe vậy lập tức có vẻ mặt dữ tợn, đẳng đẳng sát khí mà nhìn mấy bảo vệ bên cạnh: "Mấy người các cậu đã bị sa thải, lập tức cút đi cho tôi
Truyện được đăng độc quyền trên VietWriter
Cập nhật chương mới nhất tại VietWriter.vn
**********
Cập nhật chương mới nhất tại VietWriter.vn
Truyện được đăng độc quyền trên VietWriter
Ông cụ Tổng hở hứng nhìn cả nhà Tống Hồng Phúc, lạnh lùng nói: "Khai tiệc rồi, sảnh Mẫu Đơn không có vị trí của máy người, mấy người tới bản nhỏ ở hành lang ngồi đi, cái bàn đẩy vừa đủ cả nhà mấy người "
Truyện được đăng độc quyền trên VietWriter
Tất cả họ hàng bạn bè ở hiện trường đều nhìn cả nhà Tổng Hồng Phúc với ánh mắt kinh thường.
Tất cả khách khứa đều ngồi trong sảnh Mẫu Đơn, chỉ mỗi nhà Tống Hồng Phúc ngồi ở bàn nhỏ ngoài hành lang.
Truyện được đăng độc quyền trên VietWriter
Cả nhà Tống Hồng Phúc nghe vậy thì vừa xấu hổ vừa giận dữ, nếu không phải lo lắng bị người ta chụp cái mũ bất kính bất hiếu, thị họ hận không thể lập tức quay đầu bước đi, ngay cả tiệc mừng thọ cũng không tham gia nữa.
Cuối cùng cả nhà Tổng Hồng Phúc chịu nhục.
Truyện được đăng độc quyền trên VietWriter
Dưới ánh mắt cợt nhà của khách khứa ở hiện trường, xấu hổ rời khỏi phòng Mẫu Đơn, ngồi xuống cái bản nhỏ ở hành lang. Tiệc mừng thọ chính thức bắt đầu
Nhân viên phục vụ của khách sạn bận bủ đầu bú cổ, từng món ăn đẹp để được bưng lên không ngừng. Những ở bàn nhỏ của cả nhà Tống Hồng Phúc, mãi văn không lên đồ ăn.
Truyện được đăng độc quyền trên VietWriter
Đợi hồi lâu, rất nhiều khách khứa đã ăn no uống say.
Lúc này, Tổng Hoài Nam mới qua đây kêu người phục vụ bưng đồ ăn còn thừa của một bàn khách tới cho cả nhà Tống Hồng Phúc.
Truyện được đăng độc quyền trên VietWriter
Sắc mặt cả nhà Tống Hồng Phúc thay đổi, đây là cho ăn mày hay là cho chó ăn đây?
Tổng Hồng Phúc vốn thật thà hiếm khi nóng nảy đứng lên buồn bực nói: "Chúng ta đi, không ăn."
Truyện được đăng độc quyền trên VietWriter
Ông cụ Tổng đang kinh rượu khách khứa ở những bàn tôn quý nhất, bỗng nhiên con cả Tổng Hoài Nam đi tới, ghé vào tai ông ta nhỏ giọng nói: "Ba, cả nhà em trai vẻ mặt bất mãn, không ăn cơm đã tức giận rời đi rồi
Ông cụ Tổng hừ lạnh: "Hừ, không ăn thì thôi, tặng chút thuốc bẩn thỉu, có lấy rượu ngon thức ăn ngon cho chó ăn, cũng không cho họ ăn."
Truyện được đăng độc quyền trên VietWriter
Cả nhà Tống Hồng Phúc đi ra khỏi khách sạn Caravelle, rốt cuộc Mã Phương Ngọc nhìn không được trực tiếp dồn tất cả oán khi lên người Trần Thiên Hào
Bà tức giận mắng: "Đều tại mày, kêu máy chuẩn bị quà biểu đàng hoàng, mày lại lấy một viên thuốc vớ làm quà biểu. Giờ thì hay rồi, cả nhà chúng ta bị mọi người cười nhạo, còn bị xem như một đám ăn mày mà đuổi đi, máy thấy hài lòng chưa?"
Truyện được đăng độc quyền trên VietWriter
Tổng Mỹ Hân giữ chặt mẹ mình: "Mẹ, Trần Thiên Hào cũng không phải cố ý.……..…
Tổng Hồng Phúc buồn bực nói: "Đừng ồn ào nữa, lần này làm trò trước mặt nhiều họ hàng bạn bè như vậy, mặt mũi nhà chúng ta đều mất hết rồi. Hơn nữa ba chắc chắn càng ghét nhà chúng ta, về sau chúng ta sống càng khó hơn."
Truyện được đăng độc quyền trên VietWriter
Trần Thiên Hảo thản nhiên nói: "Mọi người yên tâm đi, rất nhanh người nhà họ Tống sẽ tự mình tới cửa xin chúng ta cho họ viên An Cung này."
Tổng Mỹ Hãn cười khổ nói: "Trần Thiên Hảo, đã tới nước này rồi, anh đừng mặt dày nói khoác nữa." "Vừa rồi họ ném viên thuốc này trước mặt mọi người, thì sao có thể tới cầu xin anh cho họ viên thuốc này chứ?" "Hơn nữa, ông nội tôi có tiền có thể, cho dù thân thể không mái ũng có thể đến bệnh viện tốt nhất chữa trị, không đến mức cầu xin thuốc của anh Cập nhật chương mới nhất tại Tr uyện88.net
Truyện được đăng độc quyền trên VietWriter
Trần Thiên Hào nói chắc như định đóng cột: "Yên tâm đi, anh nói họ sẽ bỏ vẻ mặt tự cao tự đại đó, ăn nói khép nép đến xin thuốc, bọn họ chắc chắn sẽ dén."
Nhìn bộ dáng tự tin này của Trấn Thiên Hào, cũng giống như lần trước khi anh nói ông chủ Hiếu sẽ đích thân tới nhà xin lỗi vậy. Cả nhà Tống Hồng Phúc đều không hiểu sự tự tin này của Trần Thiên Hào là từ đâu ra?
Truyện được đăng độc quyền trên VietWriter
Lúc này con gái trong lòng Trần Thiên Hào rụt rè nói một câu: "Ba ơi, Thanh Vân đói bụng, Thanh Vân muốn ăn cơm. Vừa rồi con thấy trên bàn người khác đều có rất nhiều thức ăn ngon, con rất muốn ăn."
Tiệc mừng thọ bảy mươi tuổi của ông cụ Tổng thức ăn đương nhiên phải phong phủ, hơn nữa đều là của ngon vật lạ.
Truyện được đăng độc quyền trên VietWriter
Gì mà cá đỏ dạ tự nhiên, bào ngư nửa đầu, tôm hùm Úc, gà nhảy tường, vân vân. Giá cả của một món là tiền lương người thường phải làm một tháng thậm chí một năm mới có được.
Tống Mỹ Hân nói với con gái: "Thanh Vân, những thứ này đất, chúng ta không mua nổi, về nhà mẹ làm cho con thịt rang nhé
Truyện được đăng độc quyền trên VietWriter
Trần Thiên Hào lên tiếng: "Không, chúng ta có thể mua được, hôm nay nhà chúng ta sẽ ăn một bữa thất ngon "
Tổng Mỹ Hãn nghe vậy nhịn không được nói: "Trần Thiên Hào, nhà chúng ta không có tiền...
Truyện được đăng độc quyền trên VietWriter
Trần Thiên Hào mìm cười nói: "Nhà chúng ta có anh có, tiền ăn một bữa cơm, anh vẫn có "
Trên thực tế, tiền đối với anh mà nói chỉ là một con số thôi, anh cũng không quan tâm mình rốt cuộc có bao nhiêu tiền, nhưng anh biết khoảng mấy trăm triệu thì vẫn có đó.
Truyện được đăng độc quyền trên VietWriter
Tại nhà hàng cao cấp nhất Sài Thành, The Lounge. Nhà hàng nằm trong tầng cao nhất của tòa nhà cao nhất ở thành phố Sài Thành.
Đây là nơi tốt nhất để ngắm nhìn phong cảnh thành phố, hưởng thụ tài nghệ nấu ăn cao cấp nhất, ăn những món ngon nhất.
Truyện được đăng độc quyền trên VietWriter
Người có thể tới The Lounge ăn cơm, không chỉ cần phủ mà còn cần quý.
Nhà giàu mới nổi chỉ có tiền không có thể không có tư cách vào The Lounge ăn cơm
Truyện được đăng độc quyền trên VietWriter
Cả nhà Trần Thiên Hào và Tổng Mỹ Hãn đi vào tòa nhà Sài Thành, đi thang máy chuyên dụng lên tầng cao nhất.
Cả nhà Tống Hồng Phúc thấy Trấn Thiên Hào lại dân họ tới nơi này ăn cơm, họ vừa đi tới cửa nhà ăn đã co quắp bắt an.
Truyện được đăng độc quyền trên VietWriter
Tổng Hồng Phúc căng thẳng nói: "Mỹ Hân à, nơi này sang trọng như vậy, chắc chắn rất đắt nhiề
Tổng Mỹ Hân gian nan nói: "Đắt, đây chắc là một trong những nhà hàng đắt nhất ở Sài Thành, Một món trong này cũng đã chục triệu rồi, nhưng cho dù có tiến cũng không có cách nào vào đây đầu."
Truyện được đăng độc quyền trên VietWriter
Mã Phương Ngọc nghe vậy lập tức bị dọa sợ run bần bật, lập tức nói: “Trời ạ, đây chẳng phải là cướp bóc sao, bản chúng ta đi rồi cũng cũng không đủ ăn bữa cơm, chúng ta nhanh đi thôi."
Trần Thiên Hào cười nói: "Cô chủ, không khoa trương như Mỹ Hãn nói đâu, hơn nữa chỉ có chút đồ ăn thôi, chúng ta mua nổi mà, yên tâm đi
Truyện được đăng độc quyền trên VietWriter
Trần Thiên Hào dẫn cả nhà Tổng Hồng Phúc vào nhà hàng.
Nhưng bị máy bảo vệ mặc vest đi giày da ở cửa ngắn lại, một bảo vệ đứng đầu lạnh lùng nhìn Trấn Thiên Hào nói: "Thật xin lỗi, quần áo không chỉnh tế. thử lỗi không dai." Tuy cả nhà Trần Thiên Hào không mặc những nhân hiệu cao cấp như Armani, Versace, Gucci... những quán áo chắc chắn gọn gàng và tươm tất. Mời bạn đọc truyện tại Truyện8 8.net
Truyện được đăng độc quyền trên VietWriter
Trần Thiên Hào chỉ vào một khách hàng bên cạnh mặc áo ba lỗ, quần cộc, chân đi dép lễ, tự do ra vào, nói với nhân viên bảo an: "Chúng tôi quần áo không chinh tế, vậy sao anh ta có thể đi vào?"
Đội trưởng đội bảo vệ cười lạnh: "Người khác tuy rằng mặc áo ba lỗ đi dép lê, nhưng là chủ cho thuê của hơn mười tòa nhà, giá trị con người phải vài triệu, mấy người có tư cách gì so với người ta?" "Hơn nữa, một bàn đổ ăn ở chỗ này của chúng ta tùy tiện cũng đã mười ti, nghèo như các người có thể trà nổi sao?".
Truyện được đăng độc quyền trên VietWriter
Tiền gởi ngân hàng của Tống Mỹ Hãn máy năm mới hơn trăm triệu, cô nhỏ giọng nói với Trần Thiên Hào: "Trần Thiên Hào, đừng so đo với họ, chúng ta đổi chỗ khác ăn cơm đi."
Trần Thiên Hào nói: "Không được, hôm nay là lần đầu tiên anh mới ba mẹ em ăn cơm, không thể bị người ta đuổi ra như vậy được." “Cậu gọi ông chủ các cậu ra gặp tôi."
Truyện được đăng độc quyền trên VietWriter
Đôi trường bảo vệ và máy cấp dưới nghe vậy, nhịn không được ha Đôi trường đội bảo vệ ngoài cười nhưng trong không cười nói với Trần Thiên Hào: "Nhà hàng của chúng tôi có mười mấy ông chủ, không biết anh muốn gặp ai?"
Trần Thiên Hào hờ hững nói: "Ai có thể làm chủ thì kêu ra gặp tôi. Trong vòng mười phút, nếu ông chủ các cậu không xuất hiện trước mặt tôi, nhà hàng này sẽ đóng cửa "
Truyện được đăng độc quyền trên VietWriter
Đội trưởng đội bảo vệ cười lạnh nói: "Con cóc kêu mà khẩu khi lớn như vậy. Biết ông chủ lớn của chúng ta là ai không?" "Đồng Nhật Long, ngài Long" "Nếu không muốn chết thì nhanh cút đi!"
Trần Thiên Hào lấy di động ra, trực tiếp gọi vào số của Đổng Nhật Long: "Nhật Long ả, tôi đang ở trước của nhà hàng của cậu này."
Truyện được đăng độc quyền trên VietWriter
Nhật Long?
Đội trưởng đội bảo vệ và mấy tên cấp dưới nhìn không được cười giễu, đều cười nhạo thằng nhãi này còn giả bộ gọi điện thoại cho ngài Long?
Truyện được đăng độc quyền trên VietWriter
Nhưng tiếng cười bọn họ chưa dứt, một người đàn ông dáng người cao lớn chân trần vẻ mặt đầy lo lắng nhanh chân chạy từ phòng quản lý ra, mà người này chính là Đổng Nhật Long.
Phía sau Đồng Nhật Long còn có thư ký của anh ấy, nữ thư kỷ cấm đôi giày da của anh ấy trong tay, sốt ruột kêu to: "Anh Long, anh Long, anh còn chưa mang giày...
Truyện được đăng độc quyền trên VietWriter
Thì ra, Đồng Nhật Long đang vui về ở trong văn phòng, kêu nữ thư ký mát xa chân cho anh ta.
Đổng Nhật Long nhìn thấy Trần Thiên Hào, vẻ mặt liền kích động, cười nịnh nọt tiếp đón: "Cậu chủ, anh tới rồi!"
Truyện được đăng độc quyền trên VietWriter
Đội trường đội bảo về và mấy tên cấp dưới nhìn Đổng Nhật Long đi chân trần chạy ra nghênh đón Trấn Thiên Hào, còn gọi anh là cậu chủ.
Mấy người bọn họ khiếp sợ, tròng mắt cũng sắp lòi ra ngoài.
Truyện được đăng độc quyền trên VietWriter
Trần Thiên Hào thản nhiên nói: "Tôi đến rồi, nhưng bảo vệ nơi này nói tôi là đồ nghèo nàn, không có tư cách vào."
Đồng Nhật Long nghe vậy lập tức có vẻ mặt dữ tợn, đẳng đẳng sát khí mà nhìn mấy bảo vệ bên cạnh: "Mấy người các cậu đã bị sa thải, lập tức cút đi cho tôi
Truyện được đăng độc quyền trên VietWriter
Cập nhật chương mới nhất tại VietWriter.vn