Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 5: Cậu ta từng là cấp dưới của anh
Hiện tại có nhiều website sao chép đăng lại truyện từ VietWriter.vn trái phép, gây thiệt hại về kinh tế và ảnh hưởng tới tốc độ ra chương mới. Chúng tôi rất mong quý độc giả ủng hộ, đẩy lùi nạn sao chép trái phép bằng cách chỉ đọc truyện trên VietWriter. Xin cảm ơn!
**********
Cập nhật chương mới nhất tại VietWriter.vn
Lâm Tân Ngôn cúi thấp đầu nhìn dáng vẻ của mình, nhận lấy, khoác lên người!
Trần Thiên Hào và Tống Mỹ Hân dẫn theo con gái lái chiếc xe Volkswagen Polo của Tổng Mỹ Hân về nhà.
Lâm Tân Ngôn cúi thấp đầu nhìn dáng vẻ của mình, nhận lấy, khoác lên người!
Trên đường Tống Mỹ Hân nhịn không được hỏi Trần Thiên Hào: "Anh có quan hệ gì với Đồng Nhật Long vậy? Tôi nghe anh ấy gọi anh là cậu chủ."
Trần Thiên Hào thản nhiên nói: "Trước kia, cậu ta từng là cấp dưới của anh."
Lâm Tân Ngôn cúi thấp đầu nhìn dáng vẻ của mình, nhận lấy, khoác lên người!
Trước kia?
Trên gương mặt của Tống Mỹ Hân lộ ra biểu cảm giật mình.
Lâm Tân Ngôn cúi thấp đầu nhìn dáng vẻ của mình, nhận lấy, khoác lên người!
Nghe nói Đồng Nhật Long này nổi lên ở thế giới ngầm của Sài Thành hai năm gần đây, trở thành trùm của thế giới ngầm ở khu vực phía đông Sài Thành.
Xem ra trước khi Đồng Nhật Long trở nên giàu có đã từng làm cấp dưới của Trần Thiên Hào.
Lâm Tân Ngôn cúi thấp đầu nhìn dáng vẻ của mình, nhận lấy, khoác lên người!
Nếu không với thân phận và địa vị của Đồng Nhật Long hiện tại, chắc chắn Trấn Thiên Hào không thể trèo cao nổi.
Cô không khỏi nhẹ giọng khuyên: "Như vậy xem ra hôm nay chúng ta đúng là may mắn, nếu không phải anh và Đồng Nhật Long quen biết, thì hậu quả chắc chắn khó lường." "Trấn Thiên Hào, tôi biết khi anh say rượu, tính tình nóng này." "Nhưng xin anh từ nay về sau gặp chuyện gì cũng đừng xúc động như vậy, không phải lần nào cũng gặp may như vậy đâu." "Hơn nữa lần này là do Đồng Nhật Long nề tình xưa của hai người nên mới cho anh mặt mũi." “Anh phải hiểu ân huệ không thể dùng hết được, làm việc gì cũng không thể quá khích, nếu lần sau anh lại gặp rắc rối, anh ta chưa chắc sẽ niệm tinh cũ mà giúp anh."
Lâm Tân Ngôn cúi thấp đầu nhìn dáng vẻ của mình, nhận lấy, khoác lên người!
Trần Thiên Hào nghe vậy dở khóc dở cười, thật sự là ấn tượng đầu tiên hại chết người.
Năm năm trước lúc Tổng Mỹ Hân gặp anh lần đầu tiên, Tổng Mỹ Hân tường lầm anh là một kẻ lang thang đầu đường nghèo túng say xin.
Lâm Tân Ngôn cúi thấp đầu nhìn dáng vẻ của mình, nhận lấy, khoác lên người!
Vì vậy trong suy nghĩ của cô, anh chính là một tên khốn uống rượu vào tính tình nóng nảy, không có bao nhiều bản lĩnh
Trần Thiên Hào mim cười nói: "Hom nay anh đã khiêm tốn lắm rồi, cho dù hôm nay người Trường Định Nam gọi tới không phải là Đồng Nhật Long, thì cũng sẽ có kết cục như vậy."
Lâm Tân Ngôn cúi thấp đầu nhìn dáng vẻ của mình, nhận lấy, khoác lên người!
Khiêm tổn?
Tống Mỹ Hân không dám gật bừa.
Lâm Tân Ngôn cúi thấp đầu nhìn dáng vẻ của mình, nhận lấy, khoác lên người!
Hôm nay đầu tiên Trần Thiên Hào đánh một khách hàng lớn là ông chủ Hiếu ở công ty của cô.
Ở nhà trẻ, vợ chồng Trương Định Nam còn bị anh chỉnh thảm hơn.
Lâm Tân Ngôn cúi thấp đầu nhìn dáng vẻ của mình, nhận lấy, khoác lên người!
Mấy việc này hoàn toàn không phù hợp gì với từ khiêm tốn.
Tống Mỹ Hân thấy Trần Thiên Hào kiêu căng như thế, nhịn không được có chút tức giận, nhắc nhở anh: "Trần Thiên Hào, chúng ta có thể thực tế chút không, tôi biết trước kia anh là một người lang thang, cũng biết anh không có bao nhiều bản lĩnh." "Nhưng nếu tôi đã đồng ý cho anh và con gái nhận nhau cũng sẽ không ghét bỏ anh nghèo khó" "Tôi tin chỉ cần chúng ta bằng lòng làm việc đến nơi đến chốn, chịu thương chịu khó chắc chắn có thể cho con gái một cuộc sống hạnh phúc" "Nhưng anh đã không có bản lĩnh gì, còn sĩ diện hảo mà cây mạnh, khiến tôi cảm thấy anh là một người không thể nương tựa " "Ấn tượng của ba mẹ tôi với anh cũng rất xấu, lúc nữa về nhà, anh làm ơn đừng tỏ ra kiêu ngạo như vậy nữa, nếu không họ sẽ càng ghét anh."
Lâm Tân Ngôn cúi thấp đầu nhìn dáng vẻ của mình, nhận lấy, khoác lên người!
Trần Thiên Hào nghe vậy, dở khóc dở cười.
Anh biết, hiện tại có nói mình lợi hại cỡ nào, thi trong mắt của Tống Mỹ Hân đều là khoác lác.
Lâm Tân Ngôn cúi thấp đầu nhìn dáng vẻ của mình, nhận lấy, khoác lên người!
Không lâu sau, Trần Thiên Hào dựa theo định vị lái xe vào trong trung tâm thành phố Hải Phòng.
Kiến trúc trong thành phố này đều rất cổ, lúc đi vào đây liền có cảm giác như quay về những năm tám mudi.
Lâm Tân Ngôn cúi thấp đầu nhìn dáng vẻ của mình, nhận lấy, khoác lên người!
Cả nhà Tống Mỹ Hãn sống trong một khu chung cư cũ nát thuộc xã Đường Hạ trong thành, khu chung cư này ngay cả thang máy cũng không có.
Trần Thiên Hào bế con gái đi lên lầu sáu cùng Tổng Mỹ Hân.
Lâm Tân Ngôn cúi thấp đầu nhìn dáng vẻ của mình, nhận lấy, khoác lên người!
Tống Mỹ Hân lấy chìa khóa ra mở cửa, đồng thời nói với Trấn Thiên Hào: "Vào đi, nhà rất nhỏ cũng rất bừa bộn
Trong phòng khách, ba của Tổng Mỹ Hân là Tổng Hồng Phúc đeo kinh lão, đang đọc báo
Lâm Tân Ngôn cúi thấp đầu nhìn dáng vẻ của mình, nhận lấy, khoác lên người!
Trong phòng bếp, mẹ của Tống Mỹ Hãn là Mã Phương Ngọc đang nấu cơm
Tổng Hồng Phúc nhìn thấy con gái dẫn theo một người đàn ông lạ mặt về nhà, trong mắt ông ấy lộ ra về kinh ngạc.
Lâm Tân Ngôn cúi thấp đầu nhìn dáng vẻ của mình, nhận lấy, khoác lên người!
Bởi vì đây là lần đầu tiên Tống Mỹ Hân dẫn đàn ông về nhà, trước kia mỗi lần trong nhà nói muốn giới thiệu người cho cô quen, cô đều kiên quyết cả đời này không lấy chồng, một mình nuôi nấng Thanh Vân.
Tổng Hồng Phúc buông báo xuống, đứng lên đón, nhìn người đàn ông xa lạ đang bể Tống Thanh Vân, nghi ngờ hỏi: "Cậu là?"
Lâm Tân Ngôn cúi thấp đầu nhìn dáng vẻ của mình, nhận lấy, khoác lên người!
Trong mắt Tổng Mỹ Hân có chút thấp thỏm, cô còn chưa kịp trả lời, Tống Thanh Vân trong ngực Trần Thiên Hào đã đắc ý dào dạt nói: "Ông ngoại, đây là ba của Thanh Vân, ba của Thanh Vân về rồi, sau này Thanh Vân cũng có ba rồi." “Cái gì, cậu chính là tên súc sinh ức hiếp con gái tôi năm năm trước, hại cả nhà chúng tôi thảm như vậy!" Đọc truyện mới nhất tại Truyện88 .net
Tính cách của Tổng Hồng Phúc là một người ôn hòa, thành thật, nhưng khi biết người trước mặt là người năm nhất trước đã vấy bản con gái khiến cho con gái chưa kết hôn mà đã sinh con, hiếm khi ông ấy thấy tức giận như vậy. "Đổ căn bà súc sinh này, máy còn dám tới tìm con gái tao, tao chém chết máy
Lâm Tân Ngôn cúi thấp đầu nhìn dáng vẻ của mình, nhận lấy, khoác lên người!
Lại là một tiếng mắng đẩy tức giận, Mã Phương Ngọc cầm dao phay ra, cực kỳ kích động mà lao ra khỏi bếp, đòi chém Trần Thiên Hào.
Tổng Thanh Vân bị dọa đến khóc òa lên.
Lâm Tân Ngôn cúi thấp đầu nhìn dáng vẻ của mình, nhận lấy, khoác lên người!
Tống Mỹ Hân cũng vội vàng tiến lên ôm chặt lấy mẹ mình khóc nói: "Mẹ, đừng mà "
Mã Phương Ngọc bị con gái ôm chặt, không thể tới gần Trần Thiên Hào.
Lâm Tân Ngôn cúi thấp đầu nhìn dáng vẻ của mình, nhận lấy, khoác lên người!
Bà ấy chỉ dao vào Trần Thiên Hào, vừa khóc vừa mắng: "Đồ súc sinh, đồ cặn bã, đều tại mày, cả nhà chúng ta mới bị ông cụ đuổi khỏi nhà tổ, cả đời con gái tạo cũng bị máy hủy hoại." "Mỹ Hãn đừng ngăn mẹ, để mẹ liều mạng với thắng súc sinh này."
Tống Hồng Phúc thấy cảm xúc vợ mình cực kỳ kích động, con gái và cháu gái đều đang khóc bù lu bù loa.
Lâm Tân Ngôn cúi thấp đầu nhìn dáng vẻ của mình, nhận lấy, khoác lên người!
Dù ngày thường tính cách trầm lặng nhưng lúc này ông hét lên: "Đủ rồi Tiếng rống giận của Tổng Hồng Phúc làm cho sự kích động của Mã Phương Ngọc giảm đi đôi chút.
Tổng Hồng Phúc nhân cơ hội lấy dạo trong tay bà ra, sau đó ôm vợ mình, lạnh lùng nhìn Trần Thiên Hào: "Cậu cút đi, vĩnh viễn đừng xuất hiện nữa. Cậu đã mang đến quá nhiều tổn thương và thiệt hại cho con gái và nhà chúng tôi rồi."
Lâm Tân Ngôn cúi thấp đầu nhìn dáng vẻ của mình, nhận lấy, khoác lên người!
Trần Thiên Hào không biết những khổ cực Tổng Mỹ Hân phải chịu trong mấy năm qua, anh bế con gái, ánh mắt kiên định đối diện với Tống Hồng Phúc, chân thành nói: "Cháu sẽ không đi." "Cháu biết mấy năm qua Mỹ Hân đã phải chịu nhiều uất ức. Cháu sẽ cho mẹ con họ một tương lai tươi sáng, họ sẽ có cuộc sống sung túc, có được cả thế giới."
Tương lai tươi sáng, cuộc sống sung túc, có được cả thế giới?
Lâm Tân Ngôn cúi thấp đầu nhìn dáng vẻ của mình, nhận lấy, khoác lên người!
Tổng Hồng Phúc là người trung thực, làm việc gì cũng đến nơi đến chốn, nghe vậy thì càng xem thường Trần Thiên Hào.
Ông ấy ghét nhất loại người không thực tế, mở mộng hão huyền, mở miệng là nói chuyện lớn.
Lâm Tân Ngôn cúi thấp đầu nhìn dáng vẻ của mình, nhận lấy, khoác lên người!
Loại người mạnh miệng thể này cũng chỉ có thể lừa những cô gái trẻ tuổi như con gái ông mà thôi. Mã Phương Ngọc không chứa chút mặt mới nào cho Trần Thiên Háo, vừa nghẹn ngào vừa mắng. "Chồng tôi kêu cậu cút, cậu không nghe thấy à?" "Loại người khốn nạn này như cậu, tôi gặp nhiều lắm rồi, muốn dựa vào con gái tôi vào nhà của tao à?"
Tổng Hồng Phúc cũng lạnh lùng nói: "Nếu cậu không cút, tôi sẽ báo công an. Cho dù việc này truyền ra ngoài có xấu hồ cỡ nào tôi cũng phải tống cậu vào tù."
Lâm Tân Ngôn cúi thấp đầu nhìn dáng vẻ của mình, nhận lấy, khoác lên người!
Trên thực tế, nếu không phải báo cảnh sát chuyện năm đó con gái bị một tên lang thang cưỡng hiếp bị đào lên, một lần nữa khiến con gái bị tổn thương lẫn thứ hai thì Tống Hồng Phúc đã sớm báo công an.
Hiện tại nếu Trần Thiên Hảo không cút đi, muốn dựa vào những lời nói bia đặt mà dựa dẫm vào con gái ông, vào nhà của họ, thì Tổng Hồng Phúc cũng không ngại báo công an, truy cứu trách nhiệm việc năm đó Trần Thiên Hào làm nhục con gái mình, tổng Trần Thiên Hào vào tù.
Lâm Tân Ngôn cúi thấp đầu nhìn dáng vẻ của mình, nhận lấy, khoác lên người!
Hai mắt Tống Mỹ Hãn đẫm nước mắt, lúc này cô lau nước mắt, kiên cường ngẩng mặt lên nói: "Không, ba mẹ cho anh ấy ở lại đi."
Cái gì?
Lâm Tân Ngôn cúi thấp đầu nhìn dáng vẻ của mình, nhận lấy, khoác lên người!
Tổng Hồng Phúc và Mã Phương Ngọc đều lộ ra biểu cảm khiếp sợ, cùng nhìn sang con gái,
Mã Phương Ngọc lo lắng hỏi: “Mỹ Hàn con điên rồi à, con tin máy lời bậy bạ của nó sao?" Tổng Mỹ Hân lắc đầu: "Không, con biết anh ấy đang khoác lác "Nhưng, Thanh Vân cũng bắt đầu hiểu chuyện rồi Nó cần có ba, nó thật sự rất cần tình thương của ba." "Ba mẹ, cho anh ấy một cơ hội đi, để anh ấy tạm thời ở lại nhà của chúng ta."
Lâm Tân Ngôn cúi thấp đầu nhìn dáng vẻ của mình, nhận lấy, khoác lên người!
Tổng Thanh Vân trong lòng Trần Thiên Hào lúc này cũng ôm chặt cổ Trần Thiên Hào khóc nói: "Ông bà ngoại, Thanh Vân muốn ba, Thanh Vân không muốn ba di...."
Tổng Hồng Phúc nghe vậy, trong ánh mắt lộ về tram tu.
Lâm Tân Ngôn cúi thấp đầu nhìn dáng vẻ của mình, nhận lấy, khoác lên người!
Dù sao ông cũng không tin loại người lang thang mở miệng là nói mấy chuyện to lớn này có thể đem đến tình thương và hạnh phúc gì đó cho cháu ngoại của mình. Nhưng nhìn ánh mắt van xin của con gái, nhìn bộ dáng cháu gái vừa khóc vừa ôm chặt Trần Thiên Hào rất đáng thương. Ông không thể không mềm lòng.
Ông thở dài, xem như ngầm đồng ý với yêu cầu của Tông Mỹ Hãn.
Lâm Tân Ngôn cúi thấp đầu nhìn dáng vẻ của mình, nhận lấy, khoác lên người!
Mã Phương Ngọc thấy chồng mình đã đồng ý cho tên cặn bà Trần Thiên Hào này vào nhà bọn họ ở cuối cùng không khống chế được mà bị thương kêu lên một tiếng nghiệp chưởng. Cập nhật chương mới nhất tại Truyện8 8.net
Bà xoay người chạy về phòng, rầm một tiếng đóng sầm cửa lại, tiếng khóc của bà loáng thoảng truyền ra.
Lâm Tân Ngôn cúi thấp đầu nhìn dáng vẻ của mình, nhận lấy, khoác lên người!
Cơm tối Mã Phương Ngọc cũng không ra ăn.
Tổng Hồng Phúc cũng không yên lòng chỉ ăn hai miếng rồi bưng một chén cơm vào phòng dỗ vợ.
Lâm Tân Ngôn cúi thấp đầu nhìn dáng vẻ của mình, nhận lấy, khoác lên người!
Trong phòng khách chỉ còn Trần Thiên Hào, Tổng Mỹ Hân và con gái họ.
Tổng Mỹ Hân vừa đút cơm cho con gái, vừa dùng ánh mắt phức tạp nói với Trần Thiên Hào: "Trong nhà chỉ có hai phòng, anh có thể ngủ chung phòng với tôi và Thanh Vân, nhưng anh phải trải chăn nằm nắm đất, được không?".
Lâm Tân Ngôn cúi thấp đầu nhìn dáng vẻ của mình, nhận lấy, khoác lên người!
Trần Thiên Hào gật đầu: "Được!"
Sau khi ăn xong, Tống Mỹ Hân tìm một bộ quần áo ba cô không mặc nữa đưa cho Trần Thiên Hào, kêu Trần Thiên Hào đi tắm rửa.
Lâm Tân Ngôn cúi thấp đầu nhìn dáng vẻ của mình, nhận lấy, khoác lên người!
Trần Thiên Hào vừa mới đi tắm, bỗng nhiên bên ngoài truyền đến hai tiếng gõ cửa bang bang thật mạnh: "Mở cửa
Tổng Hồng Phúc và Mã Phương Ngọc từ trong phòng đi ra, Tổng Hồng Phúc ngạc nhiên nói: “Hình như là tiếng của Bảo Lân, nhanh mở cửa."
Lâm Tân Ngôn cúi thấp đầu nhìn dáng vẻ của mình, nhận lấy, khoác lên người!
Bảo Lân là con của anh trai Tổng Hồng Phúc, Tổng Hoài Nam, cũng là anh họ của Tống Mỹ Hãn.
Cả nhà Tổng Hồng Phúc vội vàng mở cửa, sau đó liền nhìn thấy mấy người nam nữ quần áo chỉnh tế đứng bên ngoài.
Lâm Tân Ngôn cúi thấp đầu nhìn dáng vẻ của mình, nhận lấy, khoác lên người!
Đi đầu là một người đàn ông trung niên khoảng năm mươi tuổi, dáng người cao to, mái tóc hoa râm, đôi mắt chim ưng cực kỳ sắc bén.
Chính là anh cả của Tống Hồng Phúc, người quản lý hiện tại của nhà họ Tống, Tổng Hoài Nam.
Lâm Tân Ngôn cúi thấp đầu nhìn dáng vẻ của mình, nhận lấy, khoác lên người!
Bên cạnh Tổng Hoài Nam ngoại trừ có mấy vệ sĩ ra, còn có một đôi nam nữ trẻ tuổi là con trai của ông Tổng Bào Lân và con dâu Cát Mỹ Tuyết.
Tổng Hồng Phúc nhìn Tổng Hoài Nam, nhịn không được mà lộ ra vẻ mặt kinh ngạc: "Anh cả, sao anh lại rảnh rỗi tới đây, nhanh vào đi."
Lâm Tân Ngôn cúi thấp đầu nhìn dáng vẻ của mình, nhận lấy, khoác lên người!
Tổng Hoài Nam liếc nhìn phòng khách chặt chội cũ nát, lạnh lùng nói: "Không vào, bắn"
Một câu này khiến về mặt của Tổng Hồng Phúc và Mã Phương Ngọc cực kì xấu hổ ngượng ngùng, không tiếp lời được.
Lâm Tân Ngôn cúi thấp đầu nhìn dáng vẻ của mình, nhận lấy, khoác lên người!
Cùng là con trai con gái nhà họ Tống, cả nhà Tống Hồng Phúc nếu so với Tổng Hoài Nam, có thể nói là khác nhau một trời một vực.
Ảnh mắt Tổng Hoài Nam dừng ở trên người Tổng Mỹ Hân đang bế con gái, ánh mắt ông ta càng lạnh lùng: "Nghe nói cô đang ở chung với tên lang thang vấy bẩn cô trước kia, còn đánh ông chủ Hiếu, khách hàng lớn của công ty chúng ta bị thương"
Lâm Tân Ngôn cúi thấp đầu nhìn dáng vẻ của mình, nhận lấy, khoác lên người!
Tống Mỹ Hãn nghe vậy thì sốt ruột, vội vàng nói: "Bác, bác nghe cháu giải thích."
Tổng Hoài Nam mạnh mẽ ngắt lời: "Tôi tới không phải để nghe cô giải thích, năm đó cô và tên làng thang đó phát sinh quan hệ, chưa kết hôn đã sinh con, làm xấu mặt dòng họ. Tôi niệm chút tinh thân nên mới kêu ông cụ không đuổi mấy người ra khỏi dòng họ, còn cho cô đi làm ở công ty. "Không ngờ hiện tại cô lại ở bên tên lang thang đó, cho dù cô muốn đi, cũng không cần làm vậy, mặt mũi nhà họ Tổng chúng tôi đều bị cô vứt đi hết rồi." "Lần này tôi tới muốn nói cho cô biết, cô tự tới xin lỗi giải thích với ông chủ Hiếu, cầu xin ông ấy tha thứ di." "Nếu không, cô cũng đừng đến công ty làm việc nữa, cả nhà các cô cũng chờ bị đuổi khỏi dòng họ địn
Lâm Tân Ngôn cúi thấp đầu nhìn dáng vẻ của mình, nhận lấy, khoác lên người!
Tổng Hoài Nam nói xong, liền dẫn theo con trai và con dâu, củng máy vệ sĩ, nghênh ngang rời đi.
Sau khi đám người Tống Hoài Nam rời khỏi, rốt cuộc Mã Phương Ngọc không nhịn được nữa, khóc nấc lên: "Thật sự là khinh người quá đáng, họ đã đuổi nhà chúng ta khỏi nhà tổ, bây giờ còn muốn đuổi chúng ta khỏi dòng họ."
Lâm Tân Ngôn cúi thấp đầu nhìn dáng vẻ của mình, nhận lấy, khoác lên người!
Mặt Tổng Mỹ Hân tái nhợt, nước mắt đảo quanh hốc mắt.
Tổng Hồng Phúc cúi đầu, yên lặng hút thuốc không nói lời nào.
Lâm Tân Ngôn cúi thấp đầu nhìn dáng vẻ của mình, nhận lấy, khoác lên người!
Mã Phương Ngọc khóc dùng sức đánh ông: “Ông đấy, vì sao lại yếu đuối như vậy? Anh trai ông nằm trong tay việc làm ăn của cả dòng họ, sao ông không chiếm một ít, một tiếng cũng không nói gì." "Cả nhà anh trai ông, bịa đặt về nhà chúng ta với ông cụ, chửi bởi con gái chúng ta, kêu ông cụ đuổi nhà chúng ta khỏi nhà tổ, ông cũng không hé răng." "Hiện tại bọn họ tới cửa ức hiếp nhà chúng ta, sắp đuổi chúng ta khỏi dòng họ, đến rằm ông cũng không dám thả một cái, ông thì tỉnh là đàn ông gì chứ, Ô
Trần Thiên Hào vừa tắm xong đi ra, không ngờ cùng muốn chúng ta khỏi dòng trong nhà lại biến thành vậy.
Lâm Tân Ngôn cúi thấp đầu nhìn dáng vẻ của mình, nhận lấy, khoác lên người!
Anh nhíu mày hỏi làm sao vậy?
Nhưng không ai trả lời anh.
Lâm Tân Ngôn cúi thấp đầu nhìn dáng vẻ của mình, nhận lấy, khoác lên người!
Cuối cùng vẫn là con gái Tống Thanh Vân đi tới bên cạnh anh, kéo góc áo của anh, rụt rè nói: "Ba ơi, ông bác vừa tới, kêu mẹ phải đi xin lỗi người ta, nếu không sẽ đuổi việc mẹ, còn muốn đuổi nhà chúng ta ra khỏi dòng họ."
Trần Thiên Hào nghe vậy trong lòng lạnh lẽo Những người nhà họ Tổng này, muốn tìm chết à!
Lâm Tân Ngôn cúi thấp đầu nhìn dáng vẻ của mình, nhận lấy, khoác lên người!
Cập nhật chương mới nhất tại VietWriter.vn
**********
Cập nhật chương mới nhất tại VietWriter.vn
Lâm Tân Ngôn cúi thấp đầu nhìn dáng vẻ của mình, nhận lấy, khoác lên người!
Trần Thiên Hào và Tống Mỹ Hân dẫn theo con gái lái chiếc xe Volkswagen Polo của Tổng Mỹ Hân về nhà.
Lâm Tân Ngôn cúi thấp đầu nhìn dáng vẻ của mình, nhận lấy, khoác lên người!
Trên đường Tống Mỹ Hân nhịn không được hỏi Trần Thiên Hào: "Anh có quan hệ gì với Đồng Nhật Long vậy? Tôi nghe anh ấy gọi anh là cậu chủ."
Trần Thiên Hào thản nhiên nói: "Trước kia, cậu ta từng là cấp dưới của anh."
Lâm Tân Ngôn cúi thấp đầu nhìn dáng vẻ của mình, nhận lấy, khoác lên người!
Trước kia?
Trên gương mặt của Tống Mỹ Hân lộ ra biểu cảm giật mình.
Lâm Tân Ngôn cúi thấp đầu nhìn dáng vẻ của mình, nhận lấy, khoác lên người!
Nghe nói Đồng Nhật Long này nổi lên ở thế giới ngầm của Sài Thành hai năm gần đây, trở thành trùm của thế giới ngầm ở khu vực phía đông Sài Thành.
Xem ra trước khi Đồng Nhật Long trở nên giàu có đã từng làm cấp dưới của Trần Thiên Hào.
Lâm Tân Ngôn cúi thấp đầu nhìn dáng vẻ của mình, nhận lấy, khoác lên người!
Nếu không với thân phận và địa vị của Đồng Nhật Long hiện tại, chắc chắn Trấn Thiên Hào không thể trèo cao nổi.
Cô không khỏi nhẹ giọng khuyên: "Như vậy xem ra hôm nay chúng ta đúng là may mắn, nếu không phải anh và Đồng Nhật Long quen biết, thì hậu quả chắc chắn khó lường." "Trấn Thiên Hào, tôi biết khi anh say rượu, tính tình nóng này." "Nhưng xin anh từ nay về sau gặp chuyện gì cũng đừng xúc động như vậy, không phải lần nào cũng gặp may như vậy đâu." "Hơn nữa lần này là do Đồng Nhật Long nề tình xưa của hai người nên mới cho anh mặt mũi." “Anh phải hiểu ân huệ không thể dùng hết được, làm việc gì cũng không thể quá khích, nếu lần sau anh lại gặp rắc rối, anh ta chưa chắc sẽ niệm tinh cũ mà giúp anh."
Lâm Tân Ngôn cúi thấp đầu nhìn dáng vẻ của mình, nhận lấy, khoác lên người!
Trần Thiên Hào nghe vậy dở khóc dở cười, thật sự là ấn tượng đầu tiên hại chết người.
Năm năm trước lúc Tổng Mỹ Hân gặp anh lần đầu tiên, Tổng Mỹ Hân tường lầm anh là một kẻ lang thang đầu đường nghèo túng say xin.
Lâm Tân Ngôn cúi thấp đầu nhìn dáng vẻ của mình, nhận lấy, khoác lên người!
Vì vậy trong suy nghĩ của cô, anh chính là một tên khốn uống rượu vào tính tình nóng nảy, không có bao nhiều bản lĩnh
Trần Thiên Hào mim cười nói: "Hom nay anh đã khiêm tốn lắm rồi, cho dù hôm nay người Trường Định Nam gọi tới không phải là Đồng Nhật Long, thì cũng sẽ có kết cục như vậy."
Lâm Tân Ngôn cúi thấp đầu nhìn dáng vẻ của mình, nhận lấy, khoác lên người!
Khiêm tổn?
Tống Mỹ Hân không dám gật bừa.
Lâm Tân Ngôn cúi thấp đầu nhìn dáng vẻ của mình, nhận lấy, khoác lên người!
Hôm nay đầu tiên Trần Thiên Hào đánh một khách hàng lớn là ông chủ Hiếu ở công ty của cô.
Ở nhà trẻ, vợ chồng Trương Định Nam còn bị anh chỉnh thảm hơn.
Lâm Tân Ngôn cúi thấp đầu nhìn dáng vẻ của mình, nhận lấy, khoác lên người!
Mấy việc này hoàn toàn không phù hợp gì với từ khiêm tốn.
Tống Mỹ Hân thấy Trần Thiên Hào kiêu căng như thế, nhịn không được có chút tức giận, nhắc nhở anh: "Trần Thiên Hào, chúng ta có thể thực tế chút không, tôi biết trước kia anh là một người lang thang, cũng biết anh không có bao nhiều bản lĩnh." "Nhưng nếu tôi đã đồng ý cho anh và con gái nhận nhau cũng sẽ không ghét bỏ anh nghèo khó" "Tôi tin chỉ cần chúng ta bằng lòng làm việc đến nơi đến chốn, chịu thương chịu khó chắc chắn có thể cho con gái một cuộc sống hạnh phúc" "Nhưng anh đã không có bản lĩnh gì, còn sĩ diện hảo mà cây mạnh, khiến tôi cảm thấy anh là một người không thể nương tựa " "Ấn tượng của ba mẹ tôi với anh cũng rất xấu, lúc nữa về nhà, anh làm ơn đừng tỏ ra kiêu ngạo như vậy nữa, nếu không họ sẽ càng ghét anh."
Lâm Tân Ngôn cúi thấp đầu nhìn dáng vẻ của mình, nhận lấy, khoác lên người!
Trần Thiên Hào nghe vậy, dở khóc dở cười.
Anh biết, hiện tại có nói mình lợi hại cỡ nào, thi trong mắt của Tống Mỹ Hân đều là khoác lác.
Lâm Tân Ngôn cúi thấp đầu nhìn dáng vẻ của mình, nhận lấy, khoác lên người!
Không lâu sau, Trần Thiên Hào dựa theo định vị lái xe vào trong trung tâm thành phố Hải Phòng.
Kiến trúc trong thành phố này đều rất cổ, lúc đi vào đây liền có cảm giác như quay về những năm tám mudi.
Lâm Tân Ngôn cúi thấp đầu nhìn dáng vẻ của mình, nhận lấy, khoác lên người!
Cả nhà Tống Mỹ Hãn sống trong một khu chung cư cũ nát thuộc xã Đường Hạ trong thành, khu chung cư này ngay cả thang máy cũng không có.
Trần Thiên Hào bế con gái đi lên lầu sáu cùng Tổng Mỹ Hân.
Lâm Tân Ngôn cúi thấp đầu nhìn dáng vẻ của mình, nhận lấy, khoác lên người!
Tống Mỹ Hân lấy chìa khóa ra mở cửa, đồng thời nói với Trấn Thiên Hào: "Vào đi, nhà rất nhỏ cũng rất bừa bộn
Trong phòng khách, ba của Tổng Mỹ Hân là Tổng Hồng Phúc đeo kinh lão, đang đọc báo
Lâm Tân Ngôn cúi thấp đầu nhìn dáng vẻ của mình, nhận lấy, khoác lên người!
Trong phòng bếp, mẹ của Tống Mỹ Hãn là Mã Phương Ngọc đang nấu cơm
Tổng Hồng Phúc nhìn thấy con gái dẫn theo một người đàn ông lạ mặt về nhà, trong mắt ông ấy lộ ra về kinh ngạc.
Lâm Tân Ngôn cúi thấp đầu nhìn dáng vẻ của mình, nhận lấy, khoác lên người!
Bởi vì đây là lần đầu tiên Tống Mỹ Hân dẫn đàn ông về nhà, trước kia mỗi lần trong nhà nói muốn giới thiệu người cho cô quen, cô đều kiên quyết cả đời này không lấy chồng, một mình nuôi nấng Thanh Vân.
Tổng Hồng Phúc buông báo xuống, đứng lên đón, nhìn người đàn ông xa lạ đang bể Tống Thanh Vân, nghi ngờ hỏi: "Cậu là?"
Lâm Tân Ngôn cúi thấp đầu nhìn dáng vẻ của mình, nhận lấy, khoác lên người!
Trong mắt Tổng Mỹ Hân có chút thấp thỏm, cô còn chưa kịp trả lời, Tống Thanh Vân trong ngực Trần Thiên Hào đã đắc ý dào dạt nói: "Ông ngoại, đây là ba của Thanh Vân, ba của Thanh Vân về rồi, sau này Thanh Vân cũng có ba rồi." “Cái gì, cậu chính là tên súc sinh ức hiếp con gái tôi năm năm trước, hại cả nhà chúng tôi thảm như vậy!" Đọc truyện mới nhất tại Truyện88 .net
Tính cách của Tổng Hồng Phúc là một người ôn hòa, thành thật, nhưng khi biết người trước mặt là người năm nhất trước đã vấy bản con gái khiến cho con gái chưa kết hôn mà đã sinh con, hiếm khi ông ấy thấy tức giận như vậy. "Đổ căn bà súc sinh này, máy còn dám tới tìm con gái tao, tao chém chết máy
Lâm Tân Ngôn cúi thấp đầu nhìn dáng vẻ của mình, nhận lấy, khoác lên người!
Lại là một tiếng mắng đẩy tức giận, Mã Phương Ngọc cầm dao phay ra, cực kỳ kích động mà lao ra khỏi bếp, đòi chém Trần Thiên Hào.
Tổng Thanh Vân bị dọa đến khóc òa lên.
Lâm Tân Ngôn cúi thấp đầu nhìn dáng vẻ của mình, nhận lấy, khoác lên người!
Tống Mỹ Hân cũng vội vàng tiến lên ôm chặt lấy mẹ mình khóc nói: "Mẹ, đừng mà "
Mã Phương Ngọc bị con gái ôm chặt, không thể tới gần Trần Thiên Hào.
Lâm Tân Ngôn cúi thấp đầu nhìn dáng vẻ của mình, nhận lấy, khoác lên người!
Bà ấy chỉ dao vào Trần Thiên Hào, vừa khóc vừa mắng: "Đồ súc sinh, đồ cặn bã, đều tại mày, cả nhà chúng ta mới bị ông cụ đuổi khỏi nhà tổ, cả đời con gái tạo cũng bị máy hủy hoại." "Mỹ Hãn đừng ngăn mẹ, để mẹ liều mạng với thắng súc sinh này."
Tống Hồng Phúc thấy cảm xúc vợ mình cực kỳ kích động, con gái và cháu gái đều đang khóc bù lu bù loa.
Lâm Tân Ngôn cúi thấp đầu nhìn dáng vẻ của mình, nhận lấy, khoác lên người!
Dù ngày thường tính cách trầm lặng nhưng lúc này ông hét lên: "Đủ rồi Tiếng rống giận của Tổng Hồng Phúc làm cho sự kích động của Mã Phương Ngọc giảm đi đôi chút.
Tổng Hồng Phúc nhân cơ hội lấy dạo trong tay bà ra, sau đó ôm vợ mình, lạnh lùng nhìn Trần Thiên Hào: "Cậu cút đi, vĩnh viễn đừng xuất hiện nữa. Cậu đã mang đến quá nhiều tổn thương và thiệt hại cho con gái và nhà chúng tôi rồi."
Lâm Tân Ngôn cúi thấp đầu nhìn dáng vẻ của mình, nhận lấy, khoác lên người!
Trần Thiên Hào không biết những khổ cực Tổng Mỹ Hân phải chịu trong mấy năm qua, anh bế con gái, ánh mắt kiên định đối diện với Tống Hồng Phúc, chân thành nói: "Cháu sẽ không đi." "Cháu biết mấy năm qua Mỹ Hân đã phải chịu nhiều uất ức. Cháu sẽ cho mẹ con họ một tương lai tươi sáng, họ sẽ có cuộc sống sung túc, có được cả thế giới."
Tương lai tươi sáng, cuộc sống sung túc, có được cả thế giới?
Lâm Tân Ngôn cúi thấp đầu nhìn dáng vẻ của mình, nhận lấy, khoác lên người!
Tổng Hồng Phúc là người trung thực, làm việc gì cũng đến nơi đến chốn, nghe vậy thì càng xem thường Trần Thiên Hào.
Ông ấy ghét nhất loại người không thực tế, mở mộng hão huyền, mở miệng là nói chuyện lớn.
Lâm Tân Ngôn cúi thấp đầu nhìn dáng vẻ của mình, nhận lấy, khoác lên người!
Loại người mạnh miệng thể này cũng chỉ có thể lừa những cô gái trẻ tuổi như con gái ông mà thôi. Mã Phương Ngọc không chứa chút mặt mới nào cho Trần Thiên Háo, vừa nghẹn ngào vừa mắng. "Chồng tôi kêu cậu cút, cậu không nghe thấy à?" "Loại người khốn nạn này như cậu, tôi gặp nhiều lắm rồi, muốn dựa vào con gái tôi vào nhà của tao à?"
Tổng Hồng Phúc cũng lạnh lùng nói: "Nếu cậu không cút, tôi sẽ báo công an. Cho dù việc này truyền ra ngoài có xấu hồ cỡ nào tôi cũng phải tống cậu vào tù."
Lâm Tân Ngôn cúi thấp đầu nhìn dáng vẻ của mình, nhận lấy, khoác lên người!
Trên thực tế, nếu không phải báo cảnh sát chuyện năm đó con gái bị một tên lang thang cưỡng hiếp bị đào lên, một lần nữa khiến con gái bị tổn thương lẫn thứ hai thì Tống Hồng Phúc đã sớm báo công an.
Hiện tại nếu Trần Thiên Hảo không cút đi, muốn dựa vào những lời nói bia đặt mà dựa dẫm vào con gái ông, vào nhà của họ, thì Tổng Hồng Phúc cũng không ngại báo công an, truy cứu trách nhiệm việc năm đó Trần Thiên Hào làm nhục con gái mình, tổng Trần Thiên Hào vào tù.
Lâm Tân Ngôn cúi thấp đầu nhìn dáng vẻ của mình, nhận lấy, khoác lên người!
Hai mắt Tống Mỹ Hãn đẫm nước mắt, lúc này cô lau nước mắt, kiên cường ngẩng mặt lên nói: "Không, ba mẹ cho anh ấy ở lại đi."
Cái gì?
Lâm Tân Ngôn cúi thấp đầu nhìn dáng vẻ của mình, nhận lấy, khoác lên người!
Tổng Hồng Phúc và Mã Phương Ngọc đều lộ ra biểu cảm khiếp sợ, cùng nhìn sang con gái,
Mã Phương Ngọc lo lắng hỏi: “Mỹ Hàn con điên rồi à, con tin máy lời bậy bạ của nó sao?" Tổng Mỹ Hân lắc đầu: "Không, con biết anh ấy đang khoác lác "Nhưng, Thanh Vân cũng bắt đầu hiểu chuyện rồi Nó cần có ba, nó thật sự rất cần tình thương của ba." "Ba mẹ, cho anh ấy một cơ hội đi, để anh ấy tạm thời ở lại nhà của chúng ta."
Lâm Tân Ngôn cúi thấp đầu nhìn dáng vẻ của mình, nhận lấy, khoác lên người!
Tổng Thanh Vân trong lòng Trần Thiên Hào lúc này cũng ôm chặt cổ Trần Thiên Hào khóc nói: "Ông bà ngoại, Thanh Vân muốn ba, Thanh Vân không muốn ba di...."
Tổng Hồng Phúc nghe vậy, trong ánh mắt lộ về tram tu.
Lâm Tân Ngôn cúi thấp đầu nhìn dáng vẻ của mình, nhận lấy, khoác lên người!
Dù sao ông cũng không tin loại người lang thang mở miệng là nói mấy chuyện to lớn này có thể đem đến tình thương và hạnh phúc gì đó cho cháu ngoại của mình. Nhưng nhìn ánh mắt van xin của con gái, nhìn bộ dáng cháu gái vừa khóc vừa ôm chặt Trần Thiên Hào rất đáng thương. Ông không thể không mềm lòng.
Ông thở dài, xem như ngầm đồng ý với yêu cầu của Tông Mỹ Hãn.
Lâm Tân Ngôn cúi thấp đầu nhìn dáng vẻ của mình, nhận lấy, khoác lên người!
Mã Phương Ngọc thấy chồng mình đã đồng ý cho tên cặn bà Trần Thiên Hào này vào nhà bọn họ ở cuối cùng không khống chế được mà bị thương kêu lên một tiếng nghiệp chưởng. Cập nhật chương mới nhất tại Truyện8 8.net
Bà xoay người chạy về phòng, rầm một tiếng đóng sầm cửa lại, tiếng khóc của bà loáng thoảng truyền ra.
Lâm Tân Ngôn cúi thấp đầu nhìn dáng vẻ của mình, nhận lấy, khoác lên người!
Cơm tối Mã Phương Ngọc cũng không ra ăn.
Tổng Hồng Phúc cũng không yên lòng chỉ ăn hai miếng rồi bưng một chén cơm vào phòng dỗ vợ.
Lâm Tân Ngôn cúi thấp đầu nhìn dáng vẻ của mình, nhận lấy, khoác lên người!
Trong phòng khách chỉ còn Trần Thiên Hào, Tổng Mỹ Hân và con gái họ.
Tổng Mỹ Hân vừa đút cơm cho con gái, vừa dùng ánh mắt phức tạp nói với Trần Thiên Hào: "Trong nhà chỉ có hai phòng, anh có thể ngủ chung phòng với tôi và Thanh Vân, nhưng anh phải trải chăn nằm nắm đất, được không?".
Lâm Tân Ngôn cúi thấp đầu nhìn dáng vẻ của mình, nhận lấy, khoác lên người!
Trần Thiên Hào gật đầu: "Được!"
Sau khi ăn xong, Tống Mỹ Hân tìm một bộ quần áo ba cô không mặc nữa đưa cho Trần Thiên Hào, kêu Trần Thiên Hào đi tắm rửa.
Lâm Tân Ngôn cúi thấp đầu nhìn dáng vẻ của mình, nhận lấy, khoác lên người!
Trần Thiên Hào vừa mới đi tắm, bỗng nhiên bên ngoài truyền đến hai tiếng gõ cửa bang bang thật mạnh: "Mở cửa
Tổng Hồng Phúc và Mã Phương Ngọc từ trong phòng đi ra, Tổng Hồng Phúc ngạc nhiên nói: “Hình như là tiếng của Bảo Lân, nhanh mở cửa."
Lâm Tân Ngôn cúi thấp đầu nhìn dáng vẻ của mình, nhận lấy, khoác lên người!
Bảo Lân là con của anh trai Tổng Hồng Phúc, Tổng Hoài Nam, cũng là anh họ của Tống Mỹ Hãn.
Cả nhà Tổng Hồng Phúc vội vàng mở cửa, sau đó liền nhìn thấy mấy người nam nữ quần áo chỉnh tế đứng bên ngoài.
Lâm Tân Ngôn cúi thấp đầu nhìn dáng vẻ của mình, nhận lấy, khoác lên người!
Đi đầu là một người đàn ông trung niên khoảng năm mươi tuổi, dáng người cao to, mái tóc hoa râm, đôi mắt chim ưng cực kỳ sắc bén.
Chính là anh cả của Tống Hồng Phúc, người quản lý hiện tại của nhà họ Tống, Tổng Hoài Nam.
Lâm Tân Ngôn cúi thấp đầu nhìn dáng vẻ của mình, nhận lấy, khoác lên người!
Bên cạnh Tổng Hoài Nam ngoại trừ có mấy vệ sĩ ra, còn có một đôi nam nữ trẻ tuổi là con trai của ông Tổng Bào Lân và con dâu Cát Mỹ Tuyết.
Tổng Hồng Phúc nhìn Tổng Hoài Nam, nhịn không được mà lộ ra vẻ mặt kinh ngạc: "Anh cả, sao anh lại rảnh rỗi tới đây, nhanh vào đi."
Lâm Tân Ngôn cúi thấp đầu nhìn dáng vẻ của mình, nhận lấy, khoác lên người!
Tổng Hoài Nam liếc nhìn phòng khách chặt chội cũ nát, lạnh lùng nói: "Không vào, bắn"
Một câu này khiến về mặt của Tổng Hồng Phúc và Mã Phương Ngọc cực kì xấu hổ ngượng ngùng, không tiếp lời được.
Lâm Tân Ngôn cúi thấp đầu nhìn dáng vẻ của mình, nhận lấy, khoác lên người!
Cùng là con trai con gái nhà họ Tống, cả nhà Tống Hồng Phúc nếu so với Tổng Hoài Nam, có thể nói là khác nhau một trời một vực.
Ảnh mắt Tổng Hoài Nam dừng ở trên người Tổng Mỹ Hân đang bế con gái, ánh mắt ông ta càng lạnh lùng: "Nghe nói cô đang ở chung với tên lang thang vấy bẩn cô trước kia, còn đánh ông chủ Hiếu, khách hàng lớn của công ty chúng ta bị thương"
Lâm Tân Ngôn cúi thấp đầu nhìn dáng vẻ của mình, nhận lấy, khoác lên người!
Tống Mỹ Hãn nghe vậy thì sốt ruột, vội vàng nói: "Bác, bác nghe cháu giải thích."
Tổng Hoài Nam mạnh mẽ ngắt lời: "Tôi tới không phải để nghe cô giải thích, năm đó cô và tên làng thang đó phát sinh quan hệ, chưa kết hôn đã sinh con, làm xấu mặt dòng họ. Tôi niệm chút tinh thân nên mới kêu ông cụ không đuổi mấy người ra khỏi dòng họ, còn cho cô đi làm ở công ty. "Không ngờ hiện tại cô lại ở bên tên lang thang đó, cho dù cô muốn đi, cũng không cần làm vậy, mặt mũi nhà họ Tổng chúng tôi đều bị cô vứt đi hết rồi." "Lần này tôi tới muốn nói cho cô biết, cô tự tới xin lỗi giải thích với ông chủ Hiếu, cầu xin ông ấy tha thứ di." "Nếu không, cô cũng đừng đến công ty làm việc nữa, cả nhà các cô cũng chờ bị đuổi khỏi dòng họ địn
Lâm Tân Ngôn cúi thấp đầu nhìn dáng vẻ của mình, nhận lấy, khoác lên người!
Tổng Hoài Nam nói xong, liền dẫn theo con trai và con dâu, củng máy vệ sĩ, nghênh ngang rời đi.
Sau khi đám người Tống Hoài Nam rời khỏi, rốt cuộc Mã Phương Ngọc không nhịn được nữa, khóc nấc lên: "Thật sự là khinh người quá đáng, họ đã đuổi nhà chúng ta khỏi nhà tổ, bây giờ còn muốn đuổi chúng ta khỏi dòng họ."
Lâm Tân Ngôn cúi thấp đầu nhìn dáng vẻ của mình, nhận lấy, khoác lên người!
Mặt Tổng Mỹ Hân tái nhợt, nước mắt đảo quanh hốc mắt.
Tổng Hồng Phúc cúi đầu, yên lặng hút thuốc không nói lời nào.
Lâm Tân Ngôn cúi thấp đầu nhìn dáng vẻ của mình, nhận lấy, khoác lên người!
Mã Phương Ngọc khóc dùng sức đánh ông: “Ông đấy, vì sao lại yếu đuối như vậy? Anh trai ông nằm trong tay việc làm ăn của cả dòng họ, sao ông không chiếm một ít, một tiếng cũng không nói gì." "Cả nhà anh trai ông, bịa đặt về nhà chúng ta với ông cụ, chửi bởi con gái chúng ta, kêu ông cụ đuổi nhà chúng ta khỏi nhà tổ, ông cũng không hé răng." "Hiện tại bọn họ tới cửa ức hiếp nhà chúng ta, sắp đuổi chúng ta khỏi dòng họ, đến rằm ông cũng không dám thả một cái, ông thì tỉnh là đàn ông gì chứ, Ô
Trần Thiên Hào vừa tắm xong đi ra, không ngờ cùng muốn chúng ta khỏi dòng trong nhà lại biến thành vậy.
Lâm Tân Ngôn cúi thấp đầu nhìn dáng vẻ của mình, nhận lấy, khoác lên người!
Anh nhíu mày hỏi làm sao vậy?
Nhưng không ai trả lời anh.
Lâm Tân Ngôn cúi thấp đầu nhìn dáng vẻ của mình, nhận lấy, khoác lên người!
Cuối cùng vẫn là con gái Tống Thanh Vân đi tới bên cạnh anh, kéo góc áo của anh, rụt rè nói: "Ba ơi, ông bác vừa tới, kêu mẹ phải đi xin lỗi người ta, nếu không sẽ đuổi việc mẹ, còn muốn đuổi nhà chúng ta ra khỏi dòng họ."
Trần Thiên Hào nghe vậy trong lòng lạnh lẽo Những người nhà họ Tổng này, muốn tìm chết à!
Lâm Tân Ngôn cúi thấp đầu nhìn dáng vẻ của mình, nhận lấy, khoác lên người!
Cập nhật chương mới nhất tại VietWriter.vn