Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 10: Nhà họ Tống sẽ đích thân đi xin thuốc
Hiện tại có nhiều website sao chép đăng lại truyện từ VietWriter.vn trái phép, gây thiệt hại về kinh tế và ảnh hưởng tới tốc độ ra chương mới. Chúng tôi rất mong quý độc giả ủng hộ, đẩy lùi nạn sao chép trái phép bằng cách chỉ đọc truyện trên VietWriter. Xin cảm ơn!
**********
Cập nhật chương mới nhất tại VietWriter.vn
Anh nhếch môi: “Khá là không có mặt tinh tường, dáng dấp cũng chẳng buồn nhìn.”
Một nhà Trần Thiên Hào và Tống Mỹ Hãn hiếm khi có được một bữa ăn vui vẻ hòa thuận như này.
Anh nhếch môi: “Khá là không có mặt tinh tường, dáng dấp cũng chẳng buồn nhìn.”
Bỗng nhiên, điện thoại của Tổng Hồng Phúc vang lên.
Tổng Hồng Phúc cầm lấy điện thoại di động, kinh ngạc nói: "Áy, là điện thoại của anh cả, anh ấy gọi tới làm gì vậy?"
Anh nhếch môi: “Khá là không có mặt tinh tường, dáng dấp cũng chẳng buồn nhìn.”
Khóe miệng Trần Thiên Hào hơi nhếch lên, hờ hững nói: “Nếu như con đoán không lầm, ông ta gọi đến là để xin thuốc
Trần Thiên Hào vừa nói vừa lấy ra một viên thuộc được niêm phong chặt chẽ, đặt ở trên bàn.
Anh nhếch môi: “Khá là không có mặt tinh tường, dáng dấp cũng chẳng buồn nhìn.”
Cả nhà Tống Hồng Phúc đều nhớ lại, vừa nãy khi bọn họ giận dữ rời khỏi bữa tiệc mừng thọ, Trần Thiên Hào đã từng nói: "Nhà họ Tống sẽ tự mình đi xin thuốc:
Tổng Hồng Phúc nửa tin nửa ngờ nghe máy, đồng thời án mở loa ngoài: "Alo?" Trong điện thoại truyền đến giọng nói của Tổng Hoài Nam: "Em hai, cơ thể ba không thoải mái, em mau mang máy viên An Cung Hoàn kia đến đây, lập tức.
Anh nhếch môi: “Khá là không có mặt tinh tường, dáng dấp cũng chẳng buồn nhìn.”
Tổng Hồng Phúc không ngờ anh cả của mình thật sự sẽ gọi đến để xin thuốc, quả đúng như lời Trần Thiên Hào nói.
Ông ấy ngạc nhiên nhìn Trần Thiên Hào, sau đó muốn đồng ý theo bản năng.
Anh nhếch môi: “Khá là không có mặt tinh tường, dáng dấp cũng chẳng buồn nhìn.”
Dù sao ở trước mặt anh cả, ông ấy không dám nói một tiếng không.
Nhưng mà Mã Phương Ngọc lại giật lấy điện thoại của ông ấy, nổi giận đùng đùng nói: Ha ha, không phải các người An Cung Hoàn của chúng tôi là thuốc dòm sao, không phải anh còn ném xuống đất bào chúng tôi tự ăn sao?" “Nếu các người đã coi thường quà tặng của chúng tôi như vậy, tại sao bây giờ lại mở miệng đòi vậy?" “Nếu như anh muốn, được thôi, tự mình đến nhà chúng tôi cầu xin đi!"
Anh nhếch môi: “Khá là không có mặt tinh tường, dáng dấp cũng chẳng buồn nhìn.”
Mã Phương Ngọc nói xong thì dập điện thoại cái “bụp" một phát.
Nhưng bà ấy vừa mới cúp máy xong thì điện thoại lại một lần nữa vang lên, lại là Tổng Hoài Nam gọi tới.
Anh nhếch môi: “Khá là không có mặt tinh tường, dáng dấp cũng chẳng buồn nhìn.”
Bà trực tiếp tắt máy điện thoại, nhưng mà cơn giận vẫn chưa tiêu tan, thể là bà ấy tắt máy luôn điện thoại của mình, còn cả điện thoại của Tống Mỹ Hãn nữa, sau đó khi tắt máy hết rồi mới căm giận nói: - Không phải vừa nãy ông ta còn xem thường quả tặng của chúng ta sao, còn ném quà tặng của chúng ta xuống dưới đất trước mặt bao nhiêu người, đã thế còn không cho chúng ta tham gia bữa tiệc, còn lấy thức ăn thừa cho chúng ta ăn." “Bây giờ xin thuốc của chúng ta, còn hung hãn như vậy." “Còn lâu tôi mới làm theo ý của ông ta, hôm nay nếu ông ta không tự mình đến nhà xin thuốc, vậy thì đừng có mơ mộng gì đến thuốc
Tống Mỹ Hân nghi ngờ nhìn Trần Thiên Hào, trước dây Trần Thiên Hào từng nói ông chủ Hiếu sẽ tự mình đến nhà xin lỗi, không ngờ ông chủ Hiếu đến xin lỗi thật.
Anh nhếch môi: “Khá là không có mặt tinh tường, dáng dấp cũng chẳng buồn nhìn.”
Vừa rồi Trần Thiên Hào nói nhà họ Tống sẽ tự mình đến xin thuốc, không ngờ bác cả thật sự gọi điện tới xin thuốc. VietWriter.vn website cập nhật truyện nhanh nhất
Tống Mỹ Hân nhận ra rằng, những gì Trần Thiên Hào nói đều trở thành sự thật. Có nghi ngờ nhìn Trần Thiên Hào Anh thành thật khai báo cho tôi, rốt cuộc là có chuyện giá
Anh nhếch môi: “Khá là không có mặt tinh tường, dáng dấp cũng chẳng buồn nhìn.”
Trần Thiên Hào đang đút cơm cho con gái, nghe có nói vậy thì cười nói: "Khai báo cái gì vậy?"
Tổng Mỹ Hãn hừ lạnh nói: “Đừng giả ngu, anh nói bác cả chắc chắn sẽ đến xin thuốc, anh không định giải thích vì sao anh lại biết sao?"
Anh nhếch môi: “Khá là không có mặt tinh tường, dáng dấp cũng chẳng buồn nhìn.”
Lúc này, Tổng Hồng Phúc cùng Mã Phương Ngọc cũng nhìn chằm chằm vào Trần Thiên Hào, bọn họ cũng rất kinh ngạc.
Trần Thiên Hào mim cưới giải thích: “Khi anh đi tặng quà thì nghe nói ông cụ Tống bị mắc bệnh tam cao, rất dễ mắc các bệnh như đột quỵ. “Cho nên anh mới chuẩn bị viên thuốc này làm quà tặng. "Về phần vì sao anh biết bọn họ sẽ đi xin thuốc, bởi vì vừa nãy ở trên bữa tiệc tôi thấy ông cụ Tổng không ngừng mời rượu các vị khách quỷ" “Uống rượu là nguyên nhân lớn nhất gây ra bệnh tam cao, bởi vậy anh mới cảm thấy ông cụ Tống nhất định sẽ xảy ra chuyện " “Nếu ông cụ Tổng mà xảy ra chuyện, nhất định bác sĩ sẽ nói với bọn họ là An Hoàn Cung là viên thuốc đặc trị, nhà họ Tống muốn cứu ông cụ Tổng thì chắc chắn phải đến nhà chúng ta xin thuốc "
Anh nhếch môi: “Khá là không có mặt tinh tường, dáng dấp cũng chẳng buồn nhìn.”
Tổng Hồng Phúc cùng Mã Phương Ngọc nghệ Trần Thiên Hào giải thích như vậy thì bày ra vẻ mặt bừng tỉnh đại ngô.
Tổng Mỹ Hân cảm thấy có chỗ không ổn, nhưng lời giải thích của Trần Thiên Hào rất chặt chẽ không một kẽ hở.
Anh nhếch môi: “Khá là không có mặt tinh tường, dáng dấp cũng chẳng buồn nhìn.”
Tổng Hồng Phúc không nhịn được mà hỏi Trấn Thiên Hào: “Viên An Cung Hoàn này thật sự có hiệu quả với người bị mắc bệnh tam cao sao?"
Trần Thiên Hào gật đầu một cái, nói: "Đúng vậy! Mã Phương Ngọc lại hỏi: "Nếu như vậy thì viên thuốc này chắc là rất đắt nhì?"
Anh nhếch môi: “Khá là không có mặt tinh tường, dáng dấp cũng chẳng buồn nhìn.”
Trần Thiên Hào mim cười nói: "Là thuốc cổ vài thập niên trước, bây giờ có rất ít, trước đây hội đấu giá có bản một viên, giả mười tì."
Mudi ti!
Anh nhếch môi: “Khá là không có mặt tinh tường, dáng dấp cũng chẳng buồn nhìn.”
Tổng Hồng Phúc, Mã Phương Ngọc cùng Tống Mỹ Hân không khỏi hít sâu một hơi.
Tổng Hồng Phúc vội vàng đem viên thuốc cho Trấn Thiên Hào: "Là thuốc quý thì cậu mau chóng cắt di di."
Anh nhếch môi: “Khá là không có mặt tinh tường, dáng dấp cũng chẳng buồn nhìn.”
Trần Thiên Hào cười nói: “Viên thuốc này trước đây có mấy đồng một viên, hiện tại nó có giá là vì máy tên nhà giàu kia yêu quý tính mạng, đẩy giá lên thành dat do."
Tống Mỹ Hắn nói: "Vài thập niên trước mà đã có giá máy đồng tiền là thuốc quý rồi. Trần Thiên Hào, tại sao anh lại có viên thuốc này?"
Anh nhếch môi: “Khá là không có mặt tinh tường, dáng dấp cũng chẳng buồn nhìn.”
Trần Thiên Hào nháy mắt mấy cái: "Các cụ để lại, trước đây viên thuốc này không đáng tiền như hiện tai."
Mã Phương Ngọc nói: “Thuốc quý như vậy, cậu vẫn nên cất đi đi.”
Anh nhếch môi: “Khá là không có mặt tinh tường, dáng dấp cũng chẳng buồn nhìn.”
Trần Thiên Hào mìm cười nói: “Tổng Hoài Nam đã tự mình gọi điện tới nói với ba là muốn viên thuốc này. ông cụ Tổng đổ bệnh, viên thuốc này để ba sắp xếp di." Mời bạn đọc truyện tại Truyện8 8.net
Cả nhà Tống Mỹ Hân nghe vậy thì lập tức hiểu rõ. Hiện tại ông nội đang đổ bệnh, Trần Thiên Hào định để ba xử lý viên thuốc này, muốn cho hay không thì phải xem tâm trạng của Tổng Hồng Phúc
Anh nhếch môi: “Khá là không có mặt tinh tường, dáng dấp cũng chẳng buồn nhìn.”
Mã Phương Ngọc nhìn về phía chồng mình: “Khi chúng ta đưa viên thuốc này cho ông cụ, ông ta đã trực tiếp ném nó xuống đất, trong bữa tiệc mình thọ thì không có chỗ cho chúng ta ngồi, hơn nữa còn cho chúng ta ăn ăn thừa. Viên thuốc này trị giả mười tỷ, nếu ông mà dám đem viên thuốc này cho bọn họ thì dừng hỏi sao biển xanh lại mặn
Trần Thiên Hào mim cười nói: "Mẹ nói đúng, làm người, nên tranh lấy một hơi "
Anh nhếch môi: “Khá là không có mặt tinh tường, dáng dấp cũng chẳng buồn nhìn.”
Lời này khiến Mã Phương Ngọc rất thoải mái, trước đây nếu Trần Thiên Hào gọi bà là mẹ thì bà đã sớm trở mặt rồi, nhưng mà bây giờ bà ấy nhìn Trần Thiên Hào, càng nhìn càng thuận mắt.
Khách sạn Caravelle
Anh nhếch môi: “Khá là không có mặt tinh tường, dáng dấp cũng chẳng buồn nhìn.”
Xe cứu thương vừa đến chở ông cụ Tổng đến bệnh viện.
Tổng Hoài Nam bảo con trai, con dâu và mấy người thân thích khác đi đến bệnh viện trước với ông cu Tong.
Anh nhếch môi: “Khá là không có mặt tinh tường, dáng dấp cũng chẳng buồn nhìn.”
Ông ta cùng em trai thứ ba là Tổng Mạnh Trung đến một hành lang không người ở khách sạn để bàn bac.
Tổng Hoài Nam nói: “Vừa rồi anh đã gọi điện cho thẳng hai, bảo nó đem An Cung Hoàn tới, nhưng không ngờ nó lại cúp điện thoại, còn tắt luôn cả máy.
Anh nhếch môi: “Khá là không có mặt tinh tường, dáng dấp cũng chẳng buồn nhìn.”
Tống Mạnh Trung hừ lạnh nói: “Anh cả, đây rõ ràng là cả nhà bọn họ đang hận chúng ta, đến cả sống chết bây giờ của ba anh ta cũng mặc kệ Tuổi tác của ba đã cao, lần đột quy này có thể sẽ khiến ba buông tay rời khỏi nhân gian"
Ba chết, cả gia tộc sẽ do anh cả chèo lái, chẳng phải đây là chuyện tốt sao?"
Anh nhếch môi: “Khá là không có mặt tinh tường, dáng dấp cũng chẳng buồn nhìn.”
Tổng Mạnh Trung nhìn Tống Hoài Nam một cái, lắc đầu nói: "Em ba, bệnh của ba đến đột ngột, vẫn chưa kịp lập di chúc gì. Nếu như ba cử ra đi như vậy, vậy thì anh hai của cậu sẽ là một trong những người thừa kế, sẽ được một phần ba tài sản."
Tống Mạnh Trung tức giận nói: "Anh ta dựa vào cái gì chứ?"
Anh nhếch môi: “Khá là không có mặt tinh tường, dáng dấp cũng chẳng buồn nhìn.”
Tổng Hoài Nam: "Dựa vào việc nó cũng giống như anh và cậu, đều là con của ba, pháp luật cho nó cái quyền đó
Tống Mạnh Trung lo lắng: “Anh cả, vậy làm sao bây giờ?"
Anh nhếch môi: “Khá là không có mặt tinh tường, dáng dấp cũng chẳng buồn nhìn.”
Tổng Hoài Nam trầm giọng nói: "Việc quan trọng nhất bây giờ là cứu chữa cho ba, từ trước đến giờ ba vẫn luôn nghe anh. Chờ khi cứu được ba xong, chúng ta sẽ dụ dỗ ba lập di chúc, tài sản sẽ do chúng ta thừa kế, không để một phần cho anh hai cậu." “Hiện tại chỉ có viên thuốc trong tay thắng hai moi có thể cứu được ba, bây giờ câu mau tới đó, dùng bắt cứ biện pháp gì cũng phải lấy được viên thuốc đó về dây cho anh."
Tống Mạnh Trung cười nhe răng nói: "Được, em mang bọn Chó Vàng đi theo, nếu anh hai mà không biết điều, vậy thì đừng trách em không khách khí."
Anh nhếch môi: “Khá là không có mặt tinh tường, dáng dấp cũng chẳng buồn nhìn.”
Cập nhật chương mới nhất tại VietWriter.vn
**********
Cập nhật chương mới nhất tại VietWriter.vn
Anh nhếch môi: “Khá là không có mặt tinh tường, dáng dấp cũng chẳng buồn nhìn.”
Một nhà Trần Thiên Hào và Tống Mỹ Hãn hiếm khi có được một bữa ăn vui vẻ hòa thuận như này.
Anh nhếch môi: “Khá là không có mặt tinh tường, dáng dấp cũng chẳng buồn nhìn.”
Bỗng nhiên, điện thoại của Tổng Hồng Phúc vang lên.
Tổng Hồng Phúc cầm lấy điện thoại di động, kinh ngạc nói: "Áy, là điện thoại của anh cả, anh ấy gọi tới làm gì vậy?"
Anh nhếch môi: “Khá là không có mặt tinh tường, dáng dấp cũng chẳng buồn nhìn.”
Khóe miệng Trần Thiên Hào hơi nhếch lên, hờ hững nói: “Nếu như con đoán không lầm, ông ta gọi đến là để xin thuốc
Trần Thiên Hào vừa nói vừa lấy ra một viên thuộc được niêm phong chặt chẽ, đặt ở trên bàn.
Anh nhếch môi: “Khá là không có mặt tinh tường, dáng dấp cũng chẳng buồn nhìn.”
Cả nhà Tống Hồng Phúc đều nhớ lại, vừa nãy khi bọn họ giận dữ rời khỏi bữa tiệc mừng thọ, Trần Thiên Hào đã từng nói: "Nhà họ Tống sẽ tự mình đi xin thuốc:
Tổng Hồng Phúc nửa tin nửa ngờ nghe máy, đồng thời án mở loa ngoài: "Alo?" Trong điện thoại truyền đến giọng nói của Tổng Hoài Nam: "Em hai, cơ thể ba không thoải mái, em mau mang máy viên An Cung Hoàn kia đến đây, lập tức.
Anh nhếch môi: “Khá là không có mặt tinh tường, dáng dấp cũng chẳng buồn nhìn.”
Tổng Hồng Phúc không ngờ anh cả của mình thật sự sẽ gọi đến để xin thuốc, quả đúng như lời Trần Thiên Hào nói.
Ông ấy ngạc nhiên nhìn Trần Thiên Hào, sau đó muốn đồng ý theo bản năng.
Anh nhếch môi: “Khá là không có mặt tinh tường, dáng dấp cũng chẳng buồn nhìn.”
Dù sao ở trước mặt anh cả, ông ấy không dám nói một tiếng không.
Nhưng mà Mã Phương Ngọc lại giật lấy điện thoại của ông ấy, nổi giận đùng đùng nói: Ha ha, không phải các người An Cung Hoàn của chúng tôi là thuốc dòm sao, không phải anh còn ném xuống đất bào chúng tôi tự ăn sao?" “Nếu các người đã coi thường quà tặng của chúng tôi như vậy, tại sao bây giờ lại mở miệng đòi vậy?" “Nếu như anh muốn, được thôi, tự mình đến nhà chúng tôi cầu xin đi!"
Anh nhếch môi: “Khá là không có mặt tinh tường, dáng dấp cũng chẳng buồn nhìn.”
Mã Phương Ngọc nói xong thì dập điện thoại cái “bụp" một phát.
Nhưng bà ấy vừa mới cúp máy xong thì điện thoại lại một lần nữa vang lên, lại là Tổng Hoài Nam gọi tới.
Anh nhếch môi: “Khá là không có mặt tinh tường, dáng dấp cũng chẳng buồn nhìn.”
Bà trực tiếp tắt máy điện thoại, nhưng mà cơn giận vẫn chưa tiêu tan, thể là bà ấy tắt máy luôn điện thoại của mình, còn cả điện thoại của Tống Mỹ Hãn nữa, sau đó khi tắt máy hết rồi mới căm giận nói: - Không phải vừa nãy ông ta còn xem thường quả tặng của chúng ta sao, còn ném quà tặng của chúng ta xuống dưới đất trước mặt bao nhiêu người, đã thế còn không cho chúng ta tham gia bữa tiệc, còn lấy thức ăn thừa cho chúng ta ăn." “Bây giờ xin thuốc của chúng ta, còn hung hãn như vậy." “Còn lâu tôi mới làm theo ý của ông ta, hôm nay nếu ông ta không tự mình đến nhà xin thuốc, vậy thì đừng có mơ mộng gì đến thuốc
Tống Mỹ Hân nghi ngờ nhìn Trần Thiên Hào, trước dây Trần Thiên Hào từng nói ông chủ Hiếu sẽ tự mình đến nhà xin lỗi, không ngờ ông chủ Hiếu đến xin lỗi thật.
Anh nhếch môi: “Khá là không có mặt tinh tường, dáng dấp cũng chẳng buồn nhìn.”
Vừa rồi Trần Thiên Hào nói nhà họ Tống sẽ tự mình đến xin thuốc, không ngờ bác cả thật sự gọi điện tới xin thuốc. VietWriter.vn website cập nhật truyện nhanh nhất
Tống Mỹ Hân nhận ra rằng, những gì Trần Thiên Hào nói đều trở thành sự thật. Có nghi ngờ nhìn Trần Thiên Hào Anh thành thật khai báo cho tôi, rốt cuộc là có chuyện giá
Anh nhếch môi: “Khá là không có mặt tinh tường, dáng dấp cũng chẳng buồn nhìn.”
Trần Thiên Hào đang đút cơm cho con gái, nghe có nói vậy thì cười nói: "Khai báo cái gì vậy?"
Tổng Mỹ Hãn hừ lạnh nói: “Đừng giả ngu, anh nói bác cả chắc chắn sẽ đến xin thuốc, anh không định giải thích vì sao anh lại biết sao?"
Anh nhếch môi: “Khá là không có mặt tinh tường, dáng dấp cũng chẳng buồn nhìn.”
Lúc này, Tổng Hồng Phúc cùng Mã Phương Ngọc cũng nhìn chằm chằm vào Trần Thiên Hào, bọn họ cũng rất kinh ngạc.
Trần Thiên Hào mim cưới giải thích: “Khi anh đi tặng quà thì nghe nói ông cụ Tống bị mắc bệnh tam cao, rất dễ mắc các bệnh như đột quỵ. “Cho nên anh mới chuẩn bị viên thuốc này làm quà tặng. "Về phần vì sao anh biết bọn họ sẽ đi xin thuốc, bởi vì vừa nãy ở trên bữa tiệc tôi thấy ông cụ Tổng không ngừng mời rượu các vị khách quỷ" “Uống rượu là nguyên nhân lớn nhất gây ra bệnh tam cao, bởi vậy anh mới cảm thấy ông cụ Tống nhất định sẽ xảy ra chuyện " “Nếu ông cụ Tổng mà xảy ra chuyện, nhất định bác sĩ sẽ nói với bọn họ là An Hoàn Cung là viên thuốc đặc trị, nhà họ Tống muốn cứu ông cụ Tổng thì chắc chắn phải đến nhà chúng ta xin thuốc "
Anh nhếch môi: “Khá là không có mặt tinh tường, dáng dấp cũng chẳng buồn nhìn.”
Tổng Hồng Phúc cùng Mã Phương Ngọc nghệ Trần Thiên Hào giải thích như vậy thì bày ra vẻ mặt bừng tỉnh đại ngô.
Tổng Mỹ Hân cảm thấy có chỗ không ổn, nhưng lời giải thích của Trần Thiên Hào rất chặt chẽ không một kẽ hở.
Anh nhếch môi: “Khá là không có mặt tinh tường, dáng dấp cũng chẳng buồn nhìn.”
Tổng Hồng Phúc không nhịn được mà hỏi Trấn Thiên Hào: “Viên An Cung Hoàn này thật sự có hiệu quả với người bị mắc bệnh tam cao sao?"
Trần Thiên Hào gật đầu một cái, nói: "Đúng vậy! Mã Phương Ngọc lại hỏi: "Nếu như vậy thì viên thuốc này chắc là rất đắt nhì?"
Anh nhếch môi: “Khá là không có mặt tinh tường, dáng dấp cũng chẳng buồn nhìn.”
Trần Thiên Hào mim cười nói: "Là thuốc cổ vài thập niên trước, bây giờ có rất ít, trước đây hội đấu giá có bản một viên, giả mười tì."
Mudi ti!
Anh nhếch môi: “Khá là không có mặt tinh tường, dáng dấp cũng chẳng buồn nhìn.”
Tổng Hồng Phúc, Mã Phương Ngọc cùng Tống Mỹ Hân không khỏi hít sâu một hơi.
Tổng Hồng Phúc vội vàng đem viên thuốc cho Trấn Thiên Hào: "Là thuốc quý thì cậu mau chóng cắt di di."
Anh nhếch môi: “Khá là không có mặt tinh tường, dáng dấp cũng chẳng buồn nhìn.”
Trần Thiên Hào cười nói: “Viên thuốc này trước đây có mấy đồng một viên, hiện tại nó có giá là vì máy tên nhà giàu kia yêu quý tính mạng, đẩy giá lên thành dat do."
Tống Mỹ Hắn nói: "Vài thập niên trước mà đã có giá máy đồng tiền là thuốc quý rồi. Trần Thiên Hào, tại sao anh lại có viên thuốc này?"
Anh nhếch môi: “Khá là không có mặt tinh tường, dáng dấp cũng chẳng buồn nhìn.”
Trần Thiên Hào nháy mắt mấy cái: "Các cụ để lại, trước đây viên thuốc này không đáng tiền như hiện tai."
Mã Phương Ngọc nói: “Thuốc quý như vậy, cậu vẫn nên cất đi đi.”
Anh nhếch môi: “Khá là không có mặt tinh tường, dáng dấp cũng chẳng buồn nhìn.”
Trần Thiên Hào mìm cười nói: “Tổng Hoài Nam đã tự mình gọi điện tới nói với ba là muốn viên thuốc này. ông cụ Tổng đổ bệnh, viên thuốc này để ba sắp xếp di." Mời bạn đọc truyện tại Truyện8 8.net
Cả nhà Tống Mỹ Hân nghe vậy thì lập tức hiểu rõ. Hiện tại ông nội đang đổ bệnh, Trần Thiên Hào định để ba xử lý viên thuốc này, muốn cho hay không thì phải xem tâm trạng của Tổng Hồng Phúc
Anh nhếch môi: “Khá là không có mặt tinh tường, dáng dấp cũng chẳng buồn nhìn.”
Mã Phương Ngọc nhìn về phía chồng mình: “Khi chúng ta đưa viên thuốc này cho ông cụ, ông ta đã trực tiếp ném nó xuống đất, trong bữa tiệc mình thọ thì không có chỗ cho chúng ta ngồi, hơn nữa còn cho chúng ta ăn ăn thừa. Viên thuốc này trị giả mười tỷ, nếu ông mà dám đem viên thuốc này cho bọn họ thì dừng hỏi sao biển xanh lại mặn
Trần Thiên Hào mim cười nói: "Mẹ nói đúng, làm người, nên tranh lấy một hơi "
Anh nhếch môi: “Khá là không có mặt tinh tường, dáng dấp cũng chẳng buồn nhìn.”
Lời này khiến Mã Phương Ngọc rất thoải mái, trước đây nếu Trần Thiên Hào gọi bà là mẹ thì bà đã sớm trở mặt rồi, nhưng mà bây giờ bà ấy nhìn Trần Thiên Hào, càng nhìn càng thuận mắt.
Khách sạn Caravelle
Anh nhếch môi: “Khá là không có mặt tinh tường, dáng dấp cũng chẳng buồn nhìn.”
Xe cứu thương vừa đến chở ông cụ Tổng đến bệnh viện.
Tổng Hoài Nam bảo con trai, con dâu và mấy người thân thích khác đi đến bệnh viện trước với ông cu Tong.
Anh nhếch môi: “Khá là không có mặt tinh tường, dáng dấp cũng chẳng buồn nhìn.”
Ông ta cùng em trai thứ ba là Tổng Mạnh Trung đến một hành lang không người ở khách sạn để bàn bac.
Tổng Hoài Nam nói: “Vừa rồi anh đã gọi điện cho thẳng hai, bảo nó đem An Cung Hoàn tới, nhưng không ngờ nó lại cúp điện thoại, còn tắt luôn cả máy.
Anh nhếch môi: “Khá là không có mặt tinh tường, dáng dấp cũng chẳng buồn nhìn.”
Tống Mạnh Trung hừ lạnh nói: “Anh cả, đây rõ ràng là cả nhà bọn họ đang hận chúng ta, đến cả sống chết bây giờ của ba anh ta cũng mặc kệ Tuổi tác của ba đã cao, lần đột quy này có thể sẽ khiến ba buông tay rời khỏi nhân gian"
Ba chết, cả gia tộc sẽ do anh cả chèo lái, chẳng phải đây là chuyện tốt sao?"
Anh nhếch môi: “Khá là không có mặt tinh tường, dáng dấp cũng chẳng buồn nhìn.”
Tổng Mạnh Trung nhìn Tống Hoài Nam một cái, lắc đầu nói: "Em ba, bệnh của ba đến đột ngột, vẫn chưa kịp lập di chúc gì. Nếu như ba cử ra đi như vậy, vậy thì anh hai của cậu sẽ là một trong những người thừa kế, sẽ được một phần ba tài sản."
Tống Mạnh Trung tức giận nói: "Anh ta dựa vào cái gì chứ?"
Anh nhếch môi: “Khá là không có mặt tinh tường, dáng dấp cũng chẳng buồn nhìn.”
Tổng Hoài Nam: "Dựa vào việc nó cũng giống như anh và cậu, đều là con của ba, pháp luật cho nó cái quyền đó
Tống Mạnh Trung lo lắng: “Anh cả, vậy làm sao bây giờ?"
Anh nhếch môi: “Khá là không có mặt tinh tường, dáng dấp cũng chẳng buồn nhìn.”
Tổng Hoài Nam trầm giọng nói: "Việc quan trọng nhất bây giờ là cứu chữa cho ba, từ trước đến giờ ba vẫn luôn nghe anh. Chờ khi cứu được ba xong, chúng ta sẽ dụ dỗ ba lập di chúc, tài sản sẽ do chúng ta thừa kế, không để một phần cho anh hai cậu." “Hiện tại chỉ có viên thuốc trong tay thắng hai moi có thể cứu được ba, bây giờ câu mau tới đó, dùng bắt cứ biện pháp gì cũng phải lấy được viên thuốc đó về dây cho anh."
Tống Mạnh Trung cười nhe răng nói: "Được, em mang bọn Chó Vàng đi theo, nếu anh hai mà không biết điều, vậy thì đừng trách em không khách khí."
Anh nhếch môi: “Khá là không có mặt tinh tường, dáng dấp cũng chẳng buồn nhìn.”
Cập nhật chương mới nhất tại VietWriter.vn