-
Chương 346-351 ( Kết )
Chương 346: Con đã gây ra họa lớn rồi
Thủy Nguyệt nói: “Thứ hai là tâm pháp vũ khí. Mỗi cao thủ võ thuật đều phải có vũ khí vừa tay mình, mà những vũ khí này, những thợ rèn bình thường và những xưởng sản xuất máy móc thông thường không thể chế tạo được. Những vũ khí này được sự cho phép đặc biệt của tỉnh Tam Giang. Về phần tâm pháp võ công, thì lại càng dễ hiểu hơn”.
Lăng Khôi gật đầu: “Có lý. Còn cái thứ ba là gì?”
Thủy Nguyệt nói: “Đan dược. Người trong giới võ thuật cần những loại đan dược tốt hơn những loại thuốc thông thường. Những loại đan dược này có thể được sử dụng để chữa lành vết thương, khiến cơ thể cường tráng, nâng cao tu vi... Đối với các tông sư võ thuật, cần phải có những loại đan dược đặc biệt như Kình Hoàn. Nếu các tông sư võ thuật không uống Kình Hoàn, tốc độ tu luyện sẽ giảm đi rất nhiều, thậm chí cả đời cũng khó có thể đạt được một chút tiến bộ. Viên đan dược cốt lõi giúp cho những cao thủ đã đạt đến cảnh giới ngoại kình đỉnh đỉnh cao đột phá thành tông sư võ thuật chính là Kình Hoàn. Đáng tiếc là số lượng Kình Hoàn quá ít, số Kình Hoàn mà mỗi năm tỉnh Tam Giang cung cấp cho các thành phố lại càng ít hơn. Nếu giới võ thuật Trung Hải được phân bổ thêm một ít Kình Hoàn, thì Trung Hải có thể đã có thêm rất nhiều tông sư võ thuật”.
Lăng Khôi khen ngợi không dứt.
Nếu không nghe tận tai những lời này của Thủy Nguyệt, Lăng Khôi hoàn toàn không biết rằng có một cấu trúc xã hội khổng lồ ẩn sau thế giới này.
“Nhưng tại sao con lại có thể đột phá thành tông sư võ thuật mà không cần uống Kình Hoàn?”, Lăng Khôi cảm thấy rất kỳ quái.
Thủy Nguyệt nói: “Không phải tất cả cường giả đạt cảnh giới ngoại kình đỉnh cao muốn đột phá thành tông sư võ thuật đều cần uống Kình Hoàn. Việc uống Kình Hoàn có thể tăng xác suất đột phá lên mấy chục lần, thậm chí hàng trăm lần. Con là một ngoại lệ”.
Lăng Khôi bừng tỉnh, sau đó anh nói: “Vậy thì tại sao con đã trở thành Trung Hải Vương rồi mà vẫn không được biết những điều này?”
Thủy Nguyệt nói: “Con trở thành Trung Hải Vương mới được mấy ngày chứ? Đương nhiên là không biết những điều này rồi”.
Vẻ mặt Lăng Khôi rất chán nản. Điều đó thực sự khiến anh bị đả kích.
Truy cập nhóm zalo : https://zalo.me/g/zivpdz264 để đọc thêm nhiều truyện hay nữa ạ
Thủy Nguyệt nói: “Quay lại chủ đề chính, đạo sĩ Trung Nguyên cố tình thoát khỏi sự kiểm soát của nhà họ Bạch, nên cụ ấy đã chơi một canh bạc lâu dài với nhà họ Bạch. Đáng tiếc là cuối cùng đạo sĩ Trung Nguyên đã chết. Cụ ấy đã bị giết chết bởi người của nhà họ Bạch”.
Người dũng mãnh như đạo sĩ Trung Nguyên - một sự tồn tại đỉnh cao như vậy mà lại bị giết bởi nhà họ Bạch sao?
Thủy Nguyệt nói: “Thực lực tu vi của đạo sĩ Trung Nguyên cuối cùng đã đạt đến cảnh giới Thông Vân Kiều, chỉ còn cách một bước là có thể vượt qua cảnh giới của tông sư. Mà lúc này cũng thu hút sự chú ý của nhà họ Bạch. Đôi bên có giao đấu với nhau một lần. Kết quả là đạo sĩ Trung Nguyên đã chết”.
Thông Vân Kiều.
Thủy Nguyệt nói tiếp: “Người giết chết đạo sĩ Trung Nguyên lần đó không phải là gia chủ của nhà họ Bạch. Nếu như gia chủ của nhà họ Bạch ra mặt, đạo sĩ Trung Nguyên sẽ còn chết thảm hơn nữa”.
“Kình Lạc Hải Lan Kinh trong tay con chính là tuyệt kỹ của nhà họ Bạch”.
Những lời này của Thủy Nguyệt khiến Lăng Khôi gần như nghẹt thở.
Tâm pháp võ thuật lợi hại như vậy lại có nguồn gốc từ nhà họ Bạch.
Thủy Nguyệt nói: “Từ sau khi đạo sĩ Trung Nguyên qua đời, tài nguyên võ thuật do tỉnh Tam Giang cấp cho Trung Hải hàng năm đều phải qua tay nhà họ Bạch ở Càn Châu. Nói cách khác, nhà họ Bạch đã tịch thu tất cả tài nguyên đáng lẽ thuộc về Trung Hải. Trong một trăm mấy mươi năm nay, Trung Hải chúng ta chưa từng nhận được một chút tài nguyên võ thuật nào. Mặc dù vẫn là một thành phố, nhưng Trung Hải căn bản không hề có chỗ đứng ở tỉnh Tam Giang. Nhà họ Bạch đã đè đầu cưỡi cổ Trung Hải chúng ta hàng trăm năm nay”.
“Sư phụ nói nhiều như vậy, con đã hiểu được sư phụ rốt cuộc muốn nói gì rồi chứ?”
Trước câu hỏi của Thủy Nguyệt, Lăng Khôi thở dài: “Con hiểu rồi, nghĩa là Trung Hải chúng ta chỉ là một đứa em nhỏ trước Càn Châu, thậm chí còn là một đứa em nhỏ yếu ớt”.
Thủy Nguyệt nói: “Đúng vậy. Nhiều năm nay, Càn Châu vẫn luôn muốn ra tay với Trung Hải. Nhưng họ mãi vẫn chưa ra tay là bởi vì năm đó, đạo sĩ Trung Nguyên đã ký một bản hiệp ước đôi bên không xâm phạm lẫn nhau với nhà họ Bạch. Mặc dù chúng ta nhỏ yếu nhưng đôi bên vẫn được coi là chung sống hòa hợp với nhau. Mà giờ, con đã giết chết Bạch Kim Thu, hơn nữa con còn giết chết toàn bộ bốn nghìn quân hộ vệ của nhà họ Bạch. Chuyện này sẽ gây ra phiền phức rất lớn cho Trung Hải”.
Sắc mặt Lăng Khôi trở nên nghiêm trọng. Thật lâu sau anh vẫn không lên tiếng.
Không hay rồi.
Sắp xảy ra chuyện rồi.
Lăng Khôi nói: “Nói như vậy, lần này con đã gây rắc rối cho Trung Hải phải không?”
“Con đã gây ra chuyện lớn rồi”, Thủy Nguyệt hơi cau mày.
Lăng Khôi nói: “Trước đây con thực sự không biết thực lực giữa Trung Hải và Càn Châu lại chênh lệch lớn đến như vậy. Sư phụ, con… Con không hề cố ý”.
“Mọi chuyện đã xảy ra rồi, con xin lỗi sư phụ cũng vô ích thôi. Bây giờ phải nghĩ cách giải quyết”, Thủy Nguyệt nhìn người đồ đệ này với vẻ mặt không nói nên lời.
Thủy Nguyệt đứng dậy đi đi lại lại trong sảnh.
Còn Lăng Khôi thì ngồi bất động ở chỗ cũ.
Bầu không khí nghiêm trọng đến nỗi có thể nghe rõ nhịp tim của mỗi người.
Lăng Khôi chưa bao giờ thấy tâm trạng của Thủy Nguyệt nặng nề đến như vậy.
Thủy Nguyệt xoay người lại rồi liếc nhìn Lăng Khôi: “Lăng Khôi, lần này con đã khiến nhà họ Bạch chịu thiệt hại nặng nề, nhà họ Bạch chắc chắn sẽ tìm con để trả thù. Nhiều năm trước, Bạch Dương Định đã là cao thủ đạt đến cảnh giới Đại Không Cử, với cảnh giới này, cũng đủ để giết chết con”.
Lăng Khôi không nói gì.
Thủy Nguyệt nói: “Thế nào, con không tin ư?”
“Thằng nhóc này, nhờ vào sự hỗ trợ của Kình Lạc Hải Lan Kinh nên con mới đánh bại được Bạch Kim Thu. Nếu không có Kình Lạc Hải Lan Kinh, con đã chết dưới hai nhát kiếm của ông ta rồi. Thực lực của Bạch Kim Thu vẫn còn một khoảng cách khá xa mới có thể đạt đến cảnh giới Đại Không Cử. Mà phương thức của Đại Không Cử thì hoàn toàn nằm ngoài sức tưởng tượng của con”, Thủy Nguyệt nghiêm nghị nhắc nhở.
Lăng Khôi không dám sơ suất: “Những lời sư phụ nói, con đều biết. Lúc đó nếu như không có Kình Lạc Hải Lan Kinh, con quả thực đã chết rồi”.
Lực sát thương của hai nhát kiếm của Bạch Kim Thu thật sự rất khủng khiếp.
Sự sống và cái chết chỉ cách nhau một sợi tơ.
“Con không sơ suất như vậy là rất tốt. Sư phụ hỏi con. Một khi nhà họ Bạch muốn trả thù con, con định sẽ thế nào?”, vẻ mặt Thủy Nguyệt nhăn nhó.
Lăng Khôi bất lực nói: “Con đánh không lại bọn họ, chỉ có thể dựa vào sư phụ thôi. Người là sư phụ của con, sẽ không thấy chết mà không cứu đấy chứ?”
Thủy Nguyệt sững sờ, thằng nhóc này không biết xấu hổ đến vậy sao?
Ở bên ngoài gây họa, rồi bắt mình đi chùi mông cho cậu ta?
Thật vô tình.
“Lăng Khôi, con có thể nghiêm túc hơn được không? Một khi nhà họ Bạch tìm đến con để trả thù, con sẽ không thể chống lại được. Cho nên, Trước khi bọn chúng trả thù, con nhất định phải chuẩn bị sẵn sàng cách để ứng phó”.
Thủy Nguyệt thở dài, vô cùng cạn lời.
Lăng Khôi nói: “Sư phụ, vừa nãy sư phụ nói nhiều như vậy, thật sự khiến con biết sợ rồi. Con cũng biết trong thời gian ngắn rất khó để có thể chống lại. Nhưng con có thể nhìn ra, sư phụ không giống với người thường, chắc là sư phụ còn có cách gì đó. Không phải sao?”
Thủy Nguyệt nói: “Đúng là sư phụ có cách, nhưng cách này rất bị động”.
Lăng Khôi nói: “Xin sư phụ hãy nói rõ hơn”.
Thủy Nguyệt nói: “Con có biết tại sao năm đó đạo sĩ Trung Nguyên lại dám đối đầu với nhà họ Bạch không?”
Lăng Khôi lắc đầu.
Nghĩ kỹ lại, điều này thực sự rất kỳ lạ.
Đạo sĩ Trung Nguyên vốn xuất thân từ nhà họ Bạch, cụ ấy đương nhiên biết rõ sự đáng sợ của nhà họ Bạch. Vậy thì tại sao cụ ấy còn dám chống lại nhà họ Bạch?
Đây không phải là muốn chết sao?
Thủy Nguyệt nói: “Chính là bởi vì ngôi mộ cổ Tích Sơn. Ngôi mộ cổ Tích Sơn là một kho báu khổng lồ. Đạo sĩ Trung Nguyên có được kho báu này, tin chắc có thể chống lại nhà họ Bạch. Có điều cuối cùng cụ ấy đã thất bại”.
Lăng Khôi hít một hơi thật sâu: “Đạo sĩ Trung Nguyên từng vào trong rồi sao? Cụ ấy đã có được thứ gì đó bí mật ư?”
Thủy Nguyệt nói: “Cụ ấy đã xâm nhập vào một số khu vực. Nhưng chưa kịp khai thác được gì thì đã chết trong tay nhà họ Bạch. Ngôi mộ cổ Tích Sơn cũng chính là của cải lớn nhất mà đạo sĩ Trung Nguyên đã để lại cho Trung Hải. Đây càng là hy vọng duy nhất để Trung Hải có thể thoát khỏi sự kìm kẹp của Càn Châu. Sư phụ canh giữ nơi này nhiều năm nay, cũng chính là vì bảo vệ niềm hy vọng này”.
Lăng Khôi càng lúc càng hưng phấn: “Ý của sư phụ là muốn dẫn con vào trong ngôi mộ cổ sao?”
Thủy Nguyệt gật đầu: “Đúng vậy, đây là hy vọng duy nhất”.
“Vậy còn chần chờ gì nữa, chúng ta hãy lên đường ngay thôi”, Lăng Khôi lập tức đứng lên trong tư thế đã hoàn toàn sẵn sàng.
“Bây giờ còn chưa được đâu, con còn quá yếu, con thử đánh sư phụ xem nào, nếu thắng thì sư phụ sẽ dẫn con vào trong”, Thủy Nguyệt nói.
“Điều này không thích hợp lắm thì phải?”, Lăng Khôi hơi e ngại.
“Đây là mệnh lệnh”, Thủy Nguyệt không hài lòng: “Hãy dùng thủ đoạn mạnh nhất của con để đánh sư phụ”.
“Vậy thì sư phụ phải cẩn thận đấy nhé”, Lăng Khôi bày ra tư thế, đòn đầu tiên của anh chính là Sợi dây mảnh ba ngón.
Dù sao thì đối phương cũng là một phụ nữ yếu đuối, Lăng Khôi không dám quá mạnh tay.
Ngay sau đó, Lăng Khôi liền hối hận.
“Rầm!”
Không biết có chuyện gì, đối phương đã đấm thẳng vào mặt anh.
Khiến anh bay thẳng xuống đất, chảy cả máu mũi.
Chiêu thức Sợi dây mảnh ba ngón đã bị phá vỡ.
Trời ạ, mạnh đến như vậy sao?
Lăng Khôi vừa lau máu mũi vừa đứng dậy, vẻ mặt hết sức xấu hổ.
“Bảo con dùng thủ đoạn mạnh nhất để đánh sư phụ. Con đang coi thường sư phụ sao?”, sắc mặt Thủy Nguyệt tối sầm lại.
“Con chỉ sợ sẽ làm sư phụ bị thương thôi”, Lăng Khôi nhún vai: “Vừa nãy con chỉ thử thăm dò thực lực của sư phụ. Bây giờ con mới đánh thật đây này”.
Hai bàn tay chắp lại, ngón trỏ trái và ngón trỏ phải áp vào nhau, rồi tấn công cùng một lúc.
Sợi dây mảnh!
Đây là thủ đoạn ban đầu để đánh bại Bạch Kim Thu, sức tấn công của nó mạnh hơn nhiều so với Sợi dây mảnh ba ngón.
Lăng Khôi tự hỏi, thế này chắc là đã có thể gây uy hiếp cho Thủy Nguyệt rồi nhỉ?
Kết quả là...
Vẫn bị chảy máu mũi.
Ngay cả đến gần Thủy Nguyệt trong phạm vị ba mét mà anh cũng không làm được.
Chương 347: Chồng à, chúng ta về nhà thôi
Lăng Khôi nói: “Sư phụ, vừa nãy sư phụ nói nhiều như vậy, thật sự khiến con biết sợ rồi. Con cũng biết trong thời gian ngắn rất khó để có thể chống lại. Nhưng con có thể nhìn ra, sư phụ không giống với người thường, chắc là sư phụ còn có cách gì đó. Không phải sao?”
Thủy Nguyệt nói: “Đúng là sư phụ có cách, nhưng cách này rất bị động”.
Lăng Khôi nói: “Xin sư phụ hãy nói rõ hơn”.
Thủy Nguyệt nói: “Con có biết tại sao năm đó đạo sĩ Trung Nguyên lại dám đối đầu với nhà họ Bạch không?”
Lăng Khôi lắc đầu.
Nghĩ kỹ lại, điều này thực sự rất kỳ lạ.
Đạo sĩ Trung Nguyên vốn xuất thân từ nhà họ Bạch, cụ ấy đương nhiên biết rõ sự đáng sợ của nhà họ Bạch. Vậy thì tại sao cụ ấy còn dám chống lại nhà họ Bạch?
Đây không phải là muốn chết sao?
Thủy Nguyệt nói: “Chính là bởi vì ngôi mộ cổ Tích Sơn. Ngôi mộ cổ Tích Sơn là một kho báu khổng lồ. Đạo sĩ Trung Nguyên có được kho báu này, tin chắc có thể chống lại nhà họ Bạch. Có điều cuối cùng cụ ấy đã thất bại”.
Lăng Khôi hít một hơi thật sâu: “Đạo sĩ Trung Nguyên từng vào trong rồi sao? Cụ ấy đã có được thứ gì đó bí mật ư?”
Thủy Nguyệt nói: “Cụ ấy đã xâm nhập vào một số khu vực. Nhưng chưa kịp khai thác được gì thì đã chết trong tay nhà họ Bạch. Ngôi mộ cổ Tích Sơn cũng chính là của cải lớn nhất mà đạo sĩ Trung Nguyên đã để lại cho Trung Hải. Đây càng là hy vọng duy nhất để Trung Hải có thể thoát khỏi sự kìm kẹp của Càn Châu. Sư phụ canh giữ nơi này nhiều năm nay, cũng chính là vì bảo vệ niềm hy vọng này”.
Lăng Khôi càng lúc càng hưng phấn: “Ý của sư phụ là muốn dẫn con vào trong ngôi mộ cổ sao?”
Thủy Nguyệt gật đầu: “Đúng vậy, đây là hy vọng duy nhất”.
“Vậy còn chần chờ gì nữa, chúng ta hãy lên đường ngay thôi”, Lăng Khôi lập tức đứng lên trong tư thế đã hoàn toàn sẵn sàng.
“Bây giờ còn chưa được đâu, con còn quá yếu, con thử đánh sư phụ xem nào, nếu thắng thì sư phụ sẽ dẫn con vào trong”, Thủy Nguyệt nói.
“Điều này không thích hợp lắm thì phải?”, Lăng Khôi hơi e ngại.
“Đây là mệnh lệnh”, Thủy Nguyệt không hài lòng: “Hãy dùng thủ đoạn mạnh nhất của con để đánh sư phụ”.
“Vậy thì sư phụ phải cẩn thận đấy nhé”, Lăng Khôi bày ra tư thế, đòn đầu tiên của anh chính là Sợi dây mảnh ba ngón.
Dù sao thì đối phương cũng là một phụ nữ yếu đuối, Lăng Khôi không dám quá mạnh tay.
Ngay sau đó, Lăng Khôi liền hối hận.
“Rầm!”
Không biết có chuyện gì, đối phương đã đấm thẳng vào mặt anh.
Khiến anh bay thẳng xuống đất, chảy cả máu mũi.
Chiêu thức Sợi dây mảnh ba ngón đã bị phá vỡ.
Trời ạ, mạnh đến như vậy sao?
Lăng Khôi vừa lau máu mũi vừa đứng dậy, vẻ mặt hết sức xấu hổ.
“Bảo con dùng thủ đoạn mạnh nhất để đánh sư phụ. Con đang coi thường sư phụ sao?”, sắc mặt Thủy Nguyệt tối sầm lại.
“Con chỉ sợ sẽ làm sư phụ bị thương thôi”, Lăng Khôi nhún vai: “Vừa nãy con chỉ thử thăm dò thực lực của sư phụ. Bây giờ con mới đánh thật đây này”.
Hai bàn tay chắp lại, ngón trỏ trái và ngón trỏ phải áp vào nhau, rồi tấn công cùng một lúc.
Sợi dây mảnh!
Đây là thủ đoạn ban đầu để đánh bại Bạch Kim Thu, sức tấn công của nó mạnh hơn nhiều so với Sợi dây mảnh ba ngón.
Lăng Khôi tự hỏi, thế này chắc là đã có thể gây uy hiếp cho Thủy Nguyệt rồi nhỉ?
Kết quả là...
Vẫn bị chảy máu mũi.
Ngay cả đến gần Thủy Nguyệt trong phạm vị ba mét mà anh cũng không làm được.
“Con quá yếu rồi, tiếp tục đi”.
Thuỷ Nguyệt không ngừng khiêu khích Lăng Khôi, khiến anh hoàn toàn thổi bùng lên ngọn lửa giận. Cuối cùng Lăng Khôi đã ra đòn hiểm nhất.
Có tác dụng không?
Không có.
Mỗi một lần tiến công của Lăng Khôi đều bị nắm đấm của Thuỷ Nguyệt khống chế dễ dàng.
Sau khi tung ra cả trăm đòn, Lăng Khôi ngã xuống đất, cả người đầy thương tích.
“Lẽ nào con chỉ có chút bản lĩnh này thôi sao?”
“Con khiến sư phụ quá thất vọng”.
“Đứng dậy đi, tiếp tục…”
“…”
Vài tiếng đồng hồ sau, cả người Lăng Khôi đã nhuốm đầy máu, không thể cử động nổi, nằm trên mặt đất thở dốc: “Sư phụ quá mạnh, con không phải đối thủ của sư phụ”.
Đến lúc này, Lăng Khôi mới thật sự ý thức được sự đáng sợ của Thuỷ Nguyệt.
Tất cả suy đoán trước kia đều đã đánh giá thấp thực lực của bà ấy.
Thuỷ Nguyệt lấy ra một viên đan dược đưa cho Lăng Khôi: “Ăn nó và vận dụng khiến thức trong cuốn Kình Lạc Hải Lan Kinh, vài tiếng đồng hồ sau con sẽ hồi phục. Buổi học ngày hôm nay đến đây thôi, ngày mai lại tiếp tục”.
Thuỷ Nguyệt đi thẳng xuống lầu.
Lăng Khôi bán tín bán nghi nuốt đan dược xuống, sau đó ngồi trên mặt đất vận khí theo kiến thức trong cuốn Kình Lạc Hải Lan Kinh.
Vài tiếng đồng hồ là có thể khôi phục ư?
Chuyện này quá khoa trương nhỉ?
Theo sự lý giải của Lăng Khôi, thương tích giống như vậy, dù có nhận được sự điều dưỡng tốt nhất thì cũng không có khả năng phục hồi trong vài ba ngày.
Kết quả khiến cho Lăng Khôi kinh ngạc.
Anh vừa nuốt viên đan dược xuống, cả người đã nóng bừng lên, làn da trở nên ửng đỏ. Cảm thấy mỗi một tế bào trong cơ thể đều giống như bị đốt cháy. Mà sự phân tách tế bào trong cơ thể đang tăng tốc, năng lực hồi phục của cơ thể tăng nhanh tới mức kinh người.
Cùng lúc này, cơ thể Lăng Khôi đạt đến cực hạn, dưới sự kích thích của đan dược, máu thịt cứ giống như đang lớn lên đầy mạnh mẽ.
Thậm chí Lăng Khôi còn nảy sinh một loại ảo giác: Cơ thể của mình đang lớn hơn, đang cao dần lên.
Sau ba tiếng đồng hồ, vết thương của Lăng Khôi đã liền miệng, hoàn toàn lành lặn như thường.
“Đan dược thật thần kỳ! Sư phụ Thuỷ Nguyệt đỉnh thật đấy, cất giấu không ít thứ hay ho!”, Lăng Khôi đứng dậy xuống lầu.
Chỉ thấy Tô Duệ Hân và Thuỷ Nguyệt đang ngồi hai bên bàn trà chơi cờ vây.
Trước mặt Tô Duệ Hân, Thuỷ Nguyệt trở nên rất dịu dàng, cảm giác giống như bạn già lâu năm, cười cười nói nói.
Trong lòng Lăng Khôi đầy chua chát.
Vãi chưởng, sư phụ không công bằng tí nào.
Trước mặt mình thì cấm này cấm kia, trước mặt vợ mình thì… cảm giác như biến thành người khác..
Lăng Khôi ngồi xổm xuống bên cạnh quan sát, phát hiện ra tài chơi cờ của Tô Duệ Hân không tồi chút nào, thế nhưng kỹ năng chơi cờ của Thuỷ Nguyệt thì còn cao hơn.
Thật ra ưu thế của Thuỷ Nguyệt rất lớn, thế nhưng cảm giác cho người khác lại không lớn, đánh cờ với Tô Duệ Hân cả nửa ngày nhưng không chịu ra nước cờ quyết định.
Rõ ràng bà ấy có thể thắng, thế nhưng lại cứ kéo dài thời gian.
Một người quá cô đơn, chỉ mong có người bầu bạn cùng.
Lăng Khôi cầm lấy quân đen, đi vài nước cờ, sau đó thì thua.
Kết thúc luôn.
Thuỷ Nguyệt rất bất mãn trừng mắt nhìn Lăng Khôi: “Lăng Khôi, sư phụ chơi cờ với Duệ Hân, con xen vào làm gì?”
“Không xem tiếp được nữa”, Lăng Khôi khó chịu đáp lời.
Thuỷ Nguyệt không kiên nhẫn xua tay: “Đi đi, mau đi đi”.
“Sư phụ, lần sau con lại đến thăm người”, Tô Duệ Hân lễ phép đứng dậy, khẽ cúi chào rồi khoác lấy cánh tay của Lăng Khôi: “Chồng à, chúng ta về nhà thôi”.
“Được, về anh nấu cơm cho em ăn”, Lăng Khôi đi xa lắm rồi vẫn không quên quay đầu làm mặt quỷ với Thuỷ Nguyệt.
Chương 348: Bước vào ngôi mộ cổ
Sau khi trở lại tầng cao nhất của nhà hàng Á Vận, Lăng Khôi và Tô Duệ Hân tắm rửa rồi đi chợ.
Tô Duệ Hân đã bình phục, vết thương của Chu Lam cũng đã lành.
Trước đây vì Chu Lam bị nhồi máu cơ tim nên mới hôn mê bất tỉnh, sau khi cấp cứu xong thì đã không sao.
Một nhà bốn người hiếm khi được quây quần bên nhau.
Lăng Khôi đích thân xuống bếp, sau đó cả nhà cùng ăn một bữa cơm đoàn viên.
Bầu không khí rất lúng túng ngượng ngùng.
Sau khi biết thân phận của Lăng Khôi, chân tay Chu Lam đều co cả lại, lúc nói chuyện cũng vô cùng căng thẳng. Phải kìm nén một lúc lâu sau bà ta mới lên tiếng: “Lăng Khôi, trước đây tôi đối xử rất tệ với cậu, tôi xin lỗi. Tôi không biết cậu đối xử tốt với Duệ Hân nhà tôi như vậy. Nửa năm nay, nếu không có cậu, không biết ba người nhà tôi đã bị nhà họ Tô bức ép đến thế nào nữa”.
“Tôi xin lỗi cậu. Tôi không dám cầu xin cậu tha thứ. Tôi chỉ mong sao cậu và Duệ Hân có thể chung sống hòa thuận với nhau”.
Chu Lam vừa mừng vừa lo.
Lăng Khôi đang nhai một miếng măng trong miệng, anh thản nhiên nói: “Cô đừng tự trách bản thân như vậy. Chỉ cần mọi người đối xử tốt với Duệ Hân, cháu sẽ không để bụng chuyện cũ đâu”.
Chu Lam thở phào nhẹ nhõm: “Vậy là tốt rồi, nào, chúng ta cùng uống một ly rượu, từ nay về sau chúng ta chính là người một nhà”.
Bốn người cùng uống rượu, bầu không khí dần trở nên ấm áp hơn.
Sau bữa ăn, Lăng Khôi đang chuẩn bị dọn dẹp bát đũa, thì Chu Lam vội ngăn lại: “Lăng Khôi, thân phân của cậu bây giờ đã không như trước kia, sao có thể để cậu rửa bát được chứ? Cứ để đấy cho tôi”.
Điều này khiến Lăng Khôi không quen lắm: “Cháu rửa bát lau nhà quen rồi, để cháu làm cho”.
“Lăng Khôi, cứ để cho mẹ nó làm. Bà ấy càng quen với những chuyện này hơn. Cháu là đàn ông, đừng lôi thôi nữa”, Tô Chính lên tiếng.
Lăng Khôi đành bỏ cuộc: “Vậy thì vất vả cho cô rồi”.
Lăng Khôi gọi bà ta là cô.
Để chấp nhận một người cần có thời gian. Lăng Khôi thực sự không hề cố ý nói như vậy.
“Nào, Lăng Khôi, chúng ta sang bên này pha trà uống đi”, Tô Chính đã mở lời, Lăng Khôi tự nhiên không thể từ chối, vì vậy anh đành phải đi đến bàn trà trong phòng khách cùng uống trà trò chuyện với ông ấy.
Tô Duệ Hân đang cẩn thận pha trà ở bên cạnh.
“Lăng Khôi, Chu Lam không có cái nhìn thấu đáo, tâm tư của đàn bà ấy mà. Nếu trước đây bà ấy có làm chuyện gì không hay với cháu, cháu cũng đừng so đo với bà ấy nhé”, Tô Chính nói một cách đầy hàm ý, thái độ cũng rất hạ mình: “Thực ra từ khi bà ấy biết thân phận và thực lực của cháu, cả chuyện cháu vẫn luôn âm thầm chăm sóc Duệ Hân, trong lòng bà ấy cứ áy náy mãi, lại còn không ngừng tự trách bản thân”.
Bá chủ Trung Hải!
Chu Lam chỉ biết Lăng Khôi rất lợi hại, nhưng bà ta vẫn không thể nhìn thấu toàn bộ con người của Lăng Khôi, nhưng Tô Chính lại biết rõ.
Sau khi ông cụ Tô mất vào ba năm trước, Tô Chính đã từng đến tỉnh Tam Giang để điều tra, chỉ là thông tin điều tra được sau đó rất hạn chế. Có hai tông sư võ thuật đến từ tỉnh Tam Giang, muốn tìm ra một bảng danh sách từ chỗ ông cụ Tô. Cuối cùng vẫn không tìm thấy gì. Sau đó sức khỏe của ông cụ Tô ngày càng sa sút, cuối cùng thì qua đời.
Cũng chính vì điều tra chuyện này mà hai chân của Tô Chính đã bị chặt đứt.
Nói đến đây, Lăng Khôi vô cùng kính phục Tô Chính.
“Chú Chính, cháu không hẹp hòi đến như vậy. Chú yên tâm đi”, thực ra Lăng Khôi cũng không quá ghi hận Chu Lam.
Quay đầu lại liền thấy Chu Lam đang cẩn thận rửa chén ở trong bếp, bóng lưng bà ta hơi cô đơn.
Trong lòng Lăng Khôi thầm thở dài.
“Vậy thì tốt rồi. Bây giờ cháu đã là bá chủ Trung Hải. Sau cái chết của Diệp Vân Phong và Tiêu Vô Ngôn, từ giờ trở đi không ai có thể uy hiếp cháu được nữa. Chú rất vui mừng vì cháu có thái độ khiêm tốn như vậy”, Tô Chính cười vui vẻ, rồi bưng tách trà lên uống.
Vẻ mặt ông ấy rất vui mừng, nhưng không có cảm giác hưng phấn.
Sau khi rửa chén xong, Chu Lam cắt mấy đĩa trái cây mang đến: “Lăng Khôi, cháu thấy trái kiwi này thế nào”.
“Cảm ơn cô”, Lăng Khôi thản nhiên ăn một ít, cuối cùng nói: “Chú Chính, cô Lam, cháu nghĩ, sau này hai người đừng tiếp tục sống ở đây nữa”.
“Tại sao vậy? Em thấy sống ở đây rất tốt”, Tô Duệ Hân tỏ ra khó hiểu.
Lăng Khôi nói: “Lần này Duệ Hân bị tấn công, điều này đã nhắc nhở cháu. Mặc dù cháu là Trung Hải Vương, nhưng có rất nhiều người muốn nhắm vào cháu. Họ không dám trực tiếp đối phó với cháu, vì vậy họ chỉ có thể ra tay với người nhà của cháu”.
Khi anh nói những lời này, tất cả mọi người đều chìm vào im lặng.
Tô Chính nói: “Lăng Khôi, cháu nhắc nhở đúng lắm. Vậy cháu muốn thế nào?”
Lăng Khôi nói: “Chuyển đến khu biệt thự Vân Đỉnh. Cơ sở vật chất, hệ thống giám sát và an ninh ở đó đều là tốt nhất”.
Vẻ mặt Chu Lam rất kinh ngạc.
Khu biệt thự Vân Đỉnh là khu biệt thự hàng đầu ở Trung Hải, Chu Lam nằm mơ cũng muốn được ở trong đó.
Đáng tiếc là không có cơ hội.
Mặc dù là người nhà họ Tô, nhưng bọn họ luôn bị nhà họ Tô coi thường, nên không được sống chung trong đó.
Khi Lăng Khôi đưa ra ý kiến này, trong lòng Chu Lam đã rất vui mừng. Những chuyện mà bà ta thậm chí không bao giờ dám nghĩ đến, đối với Lăng Khôi mà nói, chỉ là một câu nói là xong.
Đây chính là khoảng cách giữa người với người.
Tô Duệ Hân nói: “Lăng Khôi, như vậy có lãng phí quá không? Cả nhà chúng ta cũng chỉ có ba bốn người, một căn nhà chung cư bình thường là được rồi”.
Tô Duệ Hân thật sự không quan tâm đến những vật ngoài thân như thế này.
Tô Chính nói: “Duệ Hân. Lăng Khôi nói có lý đấy. Bây giờ Lăng Khôi đã khác trước rất nhiều. Chúng ta có thể dễ dàng trở thành mục tiêu mà kẻ thù muốn nhắm vào. Chỉ khi nào chúng ta sống tốt, thì Lăng Khôi mới có thể yên tâm làm việc của mình được”.
Tô Duệ Hân không phản đối.
Lăng Khôi nói: “Cháu sẽ cho người đến giúp mọi người chuyển nhà”.
Sau bữa ăn, Tô Duệ Hân và Lăng Khôi vội vã rời đi.
Tô Duệ Hân vội vàng đến thị trấn Tào Dương để xem xét tình hình dịch bệnh.
...
Ba hôm sau, vết thương của Lăng Khôi đã khỏi hẳn, như thường ngày, anh lại mang cơm đến cho Thủy Nguyệt.
Lần này bà ấy không nói gì nhiều mà dẫn anh đến trước ngôi mộ cổ.
Lăng Khôi thắc mắc: “Sư phụ, chẳng phải sư phụ nói con phải đánh thắng thì mới được vào trong sao?”
Thủy Nguyệt nhún vai: “Con nghĩ là con có thể đánh thắng được sư phụ sao? Ít nhất cũng ba mươi năm nữa nhé! Trước sau gì cũng dẫn con đến đây, chi bằng hôm nay luôn đi”.
Lăng Khôi bất lực nhún vai, trong lòng vô cùng hào hứng.
Hai người đi một lúc lâu mới đến ngôi mộ cổ, nơi này được bố trí rất nhiều cơ quan ám khí, nếu người nào muốn xâm nhập, không cẩn thận giẫm chân vào điểm không thích hợp thì sẽ có vô số mũi tên được phóng ra.
Bên trong ngôi mộ cổ có diện tích cực kỳ lớn, gồm ba phòng chính và rất nhiều căn phòng nhỏ khác, ở căn phòng thứ nhất có rất nhiều cuốn sách cổ, đa số đều là những bí kíp võ thuật xưa, Lăng Khôi cực kỳ hứng thú, chỉ muốn ôm hết về nhà để luyện tập từ từ.
Nhưng anh cũng hiểu dục tốc bất đạt, luyện võ không thể nóng vội.
Chương 349: Nâng cao thực lực
Thủy Nguyệt lại dẫn anh đến một căn phòng khác, bà ấy nói: “Thật ra, sư phụ cũng chưa đi vào hết mọi căn phòng của ngôi mộ này, ở đây được thiết kế xây dựng vô cùng kỳ công, là một tác phẩm kiến trúc hoàn hảo, chúng ta hãy từ từ khám phá, có lẽ nó sẽ giúp ích nhiều cho con”.
Lăng Khôi vui vẻ đáp: “Vâng ạ”.
Bọn họ lại bước đến một căn phòng lớn hơn, bên trong là vô số báu vật.
Phải gọi là báu vật vô giá, với hàng chục thùng vàng khối, châu báu và hàng trăm thứ đồ có giá trị khác.
Mắt của Lăng Khôi hoa hết cả lên, bình thường những chuyện như này sẽ chỉ xảy ra ở trên phim, anh thật sự không ngờ nó lại có thật và xảy ra với mình.
Đây quả thật là một kho báu lớn, chẳng trách nhiều người muốn chiếm được nó như vậy.
Nếu có được toàn bộ kho báu này thì việc phát triển Trung Hải trở thành một thành phố phồn hoa không phải là điều khó khăn nữa.
Đi sâu vào trong là căn phòng với rất nhiều loại đan dược quý hiếm, có tác dụng rất lớn với người luyện võ đã đạt đến cảnh giới Khí Trầm Áp trở lên, những cao thủ có cảnh giới thấp hơn thì dùng sẽ không có tác dụng.
Hai người đi đến đây thì nhìn thấy một hồ nước không rộng lắm nhưng nước hồ trong vắt, mang đến cho người ta cảm giác khoan khoái dễ chịu.
Thủy Nguyệt nói: “Con hãy ngâm mình trong hồ nước này sáu giờ đồng hồ mỗi ngày, nó sẽ giúp thực lực của con được nâng cao, nhanh chóng đột phá cảnh giới. Hồ nước này rất đặc biệt, khi con ngâm mình và luyện nội công ở trong hồ nước sẽ có tác dụng gấp mười lần những nơi khác. Vì thế nếu con muốn nâng cao thực lực thì phải ở lại đây ít nhất một tháng”.
Bây giờ Lăng Khôi rất muốn nâng cao thực lực nên đồng ý luôn, anh đáp: “Vâng ạ, con sẽ làm theo lời sư phụ, nếu con đạt đến cảnh giới Khí Trầm Áp thì có thể ăn đan dược đúng không?”
“Đúng vậy, đến lúc đó sư phụ sẽ chỉ cho con loại đan dược nào phù hợp với con, nó sẽ giúp con nâng cao thực lực của mình”.
Hai người họ đi quanh một lúc, sau đó trở lại căn phòng lớn đầu tiên, nơi có rất nhiều bí kíp võ công tuyệt thế.
Lăng Khôi vô cùng hào hứng, anh muốn chọn cho mình một bộ sách phù hợp nhất, đương nhiên anh biết rằng nếu học quá nhiều môn võ cùng một lúc sẽ không đạt được hiệu quả cao, hơn nữa còn rất dễ bị tẩu hỏa nhập ma.
Một lúc sau, Lăng Khôi nhìn thấy hai cuốn Xích Dương Cửu Thiên phần hai và phần ba.
Lăng Khôi hết sức phấn khích, lần trước anh có được cuốn Xích Dương Cửu Thiên phần một ở chỗ Diệp Vân Phong và học được rất nhiều điều trong đó, anh tin chắc rằng hai cuốn này sẽ giúp ích nhiều cho anh.
Có được cuốn sách mình cần, Lăng Khôi bắt đầu vào luyện tập luôn.
Suốt một tháng sau đó, đổi lại ngày nào Thủy Nguyệt cũng mang cơm cho anh.
Đương nhiên, cơm không phải do Thủy Nguyệt nấu mà là Tô Duệ Hân đem đến hai phần cho sư phụ và chồng của mình.
Tô Duệ Hân không hiểu lắm, nhưng vì biết Lăng Khôi ở chỗ Thủy Nguyệt nên cô cũng yên tâm.
Vì chăm chỉ luyện tập cùng với sự hỗ trợ của hồ nước và đan dược nên thực lực của Lăng Khôi đã được nâng cao rất nhanh, ngay cả Thủy Nguyệt cũng hết sức kinh ngạc.
Chỉ năm ngày đầu anh đã đột phá lên cảnh giới Khí Trầm Áp, ăn đan dược và luyện đến cảnh giới Thông Vân Kiều đỉnh cao trong thời gian một tháng.
Quá kinh khủng!
Ban đầu Thủy Nguyệt cũng chỉ hy vọng anh có thể đạt đến cảnh giới Đại Không Cử, không ngờ rằng thằng nhóc Lăng Khôi này lại lợi hại như vậy.
...
Một tháng sau, ở thị trấn Tào Dương, toàn bộ bảy nghìn lữ đoàn hộ vệ đều đóng quân ở đây, do Huyết Vũ kiểm soát hoàn toàn cục diện.
Kiểm soát bảy mươi nghìn người, còn phải vỗ về cảm xúc của bọn họ, đây không phải một chuyện đơn giản.
Cũng chỉ có đại tướng như Huyết Vũ mới có thể hoàn thành nhiệm vụ một cách xuất sắc.
Để đảm bảo cho cục diện của thị trấn Tào Dương không xảy ra bất cứ sơ sót gì, tự Huyết Vũ cũng ở luôn trong lều bạt.
Cứ có thời gian là Huyết Vũ lại ra ngoài giúp nhân viên điều dưỡng làm vài chuyện lặt vặt.
Nội tâm của cô ấy rất lương thiện.
Từ khi có được thuốc y học thảo dược mới, số bệnh nhân được chữa trị đã tăng cao, nhiều người khỏi bệnh và trở về nhà, thị trấn Tào Dương cũng dần ổn định trở lại.
Tuy nhiên vẫn còn những bệnh nhân bị nặng đang ở lại điều trị.
Ngày hôm đó, Huyết Vũ đang ở trong lều bạt ăn mì ăn liền.
Trương Thượng Thanh vội vàng bước vào trong: “Đại ca, bên ngoài có người tìm cô”.
“Ai?”
Cô tiện miệng hỏi, không hề bận tâm.
Trương Thượng Thanh nói: “Bạch Ngân”.
Huyết Vũ đột nhiên cau mày, bỏ bát đũa xuống: “Một mình hắn tới sao?”
Trương Thượng Thanh nói: “Hắn còn dẫn theo một người nữa, nói là có chuyện gấp muốn tìm cô”.
“Đi, đi xem xem”.
Lần trước khi ở trên núi Xa Ngọc, Bạch Ngân giả chết nên may mắn sống sót, hôm nay hắn lại dám tới đây.
Huyết Vũ bước nhanh ra ngoài với sự hoài nghi.
Kết quả nhìn thấy Bạch Ngân ở bên ngoài lều bạt.
Bên cạnh Bạch Ngân còn có một người đàn ông nữa, cả người cuộn trong lớp áo khoác, nhìn không rõ dung mạo.
“Bạch Ngân, anh tới đây làm gì?”
Huyết Vũ rất hoài nghi.
Theo lý mà nói, lần trước Bạch Ngân thoát chết, đáng lẽ phải nghĩ mọi cách để chạy thoát thân mới đúng, sao lại tự đâm đầu vào lưới vậy?
Bạch Ngân nói: “Tôi đến để bàn điều kiện với cô”.
“Bàn điều kiện? Anh có gì để ra điều kiện với tôi?”, Huyết Vũ vẫn chưa hiểu ý.
Bạch Ngân ra hiệu bằng ánh mắt cho người bên cạnh.
Người đàn ông mặc áo khoác thò đôi bàn tay ra từ trong ống tay áo.
Ngay sau đó, trong ống tay áo lại thò ra thêm một đôi bàn tay nữa.
Bốn cánh tay!
Huyết Vũ chết lặng!
Người này chính là thủ phạm đã ra tay rất mạnh với Tô Duệ Hân.
Khi trước Huyết Vũ đã từng điều tra cẩn thận, tất cả chứng cứ đều rõ ràng, kẻ ra tay với Tô Duệ Hân có bốn cánh tay.
Huyết Vũ vẫn đang tìm người này.
Nhưng mãi mà không tìm được.
Bây giờ hắn lại chủ động đến trước cửa, ngoài hào hứng ra thì Huyết Vũ còn cảnh giác nhiều hơn.
Gã đàn ông bốn tay tiến lên trước một bước, nói: “Tô Duệ Hân là do tôi giết”.
Huyết Vũ hoàn hồn trở lại, khôi phục lại vẻ bình tĩnh: “Tại sao lại giết cô ấy?”
Gã đàn ông bốn tay nói: “Mặc dù cô ta đã ly hôn với Lăng Khôi, thế nhưng tôi biết Lăng Khôi vẫn rất yêu cô ta, chỉ khi cô ta chết thì mới có thể khiến cho Lăng Khôi hoàn toàn nổi giận, hoàn thành nhiệm vụ quan trọng nhất trong cả kế hoạch”.
Rất rõ ràng, bọn chúng đều cho rằng Tô Duệ Hân đã chết.
Huyết Vũ cũng không nói thẳng, mà lên tiếng: “Sao anh không chạy trốn?”
“Sao tôi lại phải chạy trốn? Tôi đã ở Trung Hải nhiều năm như vậy rồi. Trung Hải chính là nhà của tôi”, gã đàn ông bốn tay cười khẩy, không hề áy náy hay lo sợ.
Lúc này Bạch Ngân mới nói: “Bây giờ chúng ta có thể bàn điều kiện được chưa?”
Có chuẩn bị mới đến.
Huyết Vũ nói: “Được, anh thử nói xem”.
Bạch Ngân nói: “Nơi này không phải chỗ để nói chuyện, sáu rưỡi tối nay gặp lại trên đỉnh núi Xa Ngọc. Nhớ kỹ, cô chỉ được tới một mình”.
Nói xong Bạch Ngân liền dẫn gã đàn ông bốn tay rời đi.
Huyết Vũ đứng nguyên tại chỗ không hề cử động, ánh mắt nhìn bọn chúng rời đi.
Trương Thượng Thanh không nhịn được, nói: “Đại ca, tại sao không thẳng tay giết chết bọn chúng ở nơi này luôn?”
Huyết Vũ lắc đầu: “Anh không phát hiện ra sao? Lưng quần của Bạch Ngân căng phồng hết cả, rõ ràng có mang theo thuốc nổ. Nếu như chúng ta ra tay ở nơi này thì không biết sẽ có bao nhiêu người phải chết”.
Chương 350: Gặp mặt kẻ thù
Trương Thượng Thanh xấu hổ, ban nãy anh ta thật sự không hề chú ý.
Có điều, anh ta đã cảm nhận được sâu sắc thêm lần nữa, Huyết Vũ này quá đáng sợ.
Mãi một lúc sau, Trương Thượng Thanh mới hoàn hồn trở lại: “Tối nay, cô có định đi không?”
“Đi, đương nhiên phải đi rồi”, Huyết Vũ không hề nghĩ ngợi đã đáp lời ngay: “Tôi phải bắt gã đàn ông bốn tay này về giao cho Lăng Khôi”.
“Thế nhưng… Đây rõ ràng là một cái bẫy, bây giờ tôi sẽ dẫn người tới núi Xa Ngọc sắp xếp một chút, thuận tiện bố trí canh phòng cho tốt, đề phòng chuyện bất trắc”, Trương Thượng Thanh là một thuộc hạ rất trung thành, từ lúc đi theo Huyết Vũ, sâu thẳm trong lòng đã thừa nhận người đại ca này.
Huyết Vũ nói: “Bây giờ tới núi Xa Ngọc bài bố thì đã muộn rồi”.
...
Vào lúc chạng vạng, tại núi Xa Ngọc.
Ánh sáng cuối ngày ngã về phía tây, phản chiếu từ phía sau núi, toàn bộ đỉnh núi được bao phủ bởi một màu vàng rực rỡ.
Dưới chân núi, Huyết Vũ đứng bên bờ một con sông nhỏ, yên lặng nhìn núi non xung quanh.
Trương Thượng Thanh đứng ở bên cạnh không nói lời nào.
Thời gian chầm chậm trôi qua.
Sáu giờ đúng.
“Đại ca, sắp đến giờ rồi”, Trương Thượng Thanh nhắc nhở.
“Chờ thêm một lát, Lăng Khôi sẽ đến”, vẻ mặt Huyết Vũ rất bình tĩnh.
Trước đó, Bạch Ngân đã hẹn gặp cô ấy trên đỉnh núi Xa Ngọc, thời gian được ấn định là sáu giờ rưỡi.
Chuyện này, Huyết Vũ chỉ nói cho một mình Lăng Khôi biết.
Nhưng không hiểu tại sao trong lòng cô ấy lại cảm thấy rất lo lắng.
“Thượng Thanh, anh có cảm thấy Bạch Ngân đến là rất không bình thường không?”, Huyết Vũ tự lẩm bẩm một mình, mà dường như cũng đang hỏi Trương Thượng Thanh.
Trương Thượng Thanh nói: “Không bình thường, rất không bình thường. Về lý mà nói, bọn chúng nên bỏ trốn ngay mới phải. Trái lại bọn chúng còn ngang nhiên hẹn gặp cô. Hắn đưa một người đàn ông có bốn tay đến làm mồi nhử để chúng ta cắn câu. Tôi không tán thành việc đến điểm hẹn”.
“Hơn nữa hắn biết chắc là cô sẽ tham gia. Đây là lời mời không thể từ chối”, Trương Thượng Thanh nói: “Đây rõ ràng là một mưu đồ hết sức lộ liễu”.
Huyết Vũ nói một cách sâu sắc: “Tôi đã nói với Lăng Khôi rồi, hãy chờ câu trả lời của anh ấy xem sao”.
Một lúc sau, có tiếng bước chân truyền đến.
Lăng Khôi đến một mình: “Tôi đến rồi”.
Trương Thượng Thanh lập tức nói: “Anh Lăng, tôi thấy hay là…”
Hai chữ “thôi đi” còn chưa kịp nói, Lăng Khôi đã đưa tay ngắt lời: “Còn hai mươi phút nữa là sáu giờ rưỡi. Chúng ta lên núi thôi”.
Lăng Khôi đã quyết định, Trương Thượng Thanh đương nhiên không thể nói gì thêm, đành phải đi theo Lăng Khôi lên núi.
Đường núi hiểm trở, ba người chậm rãi tiến về phía trước.
Trên đường, Lăng Khôi bước đi rất chậm, anh thản nhiên nói: “Huyết Vũ, cô nghĩ Bạch Ngân hẹn gặp lần này là vì mục đích gì?”
Huyết Vũ rất thẳng thắng: “Bắt tôi. Sau đó sẽ dùng tôi để uy hiếp anh. Bọn chúng biết tôi là người quan trọng nhất trong cuộc đời anh”.
Huyết Vũ nói rất tự tin - Tôi là người quan trọng nhất trong cuộc đời anh.
Quan trọng hơn cả Tô Duệ Hân sao?
Ừ, đúng vậy.
Huyết Vũ nghĩ như vậy.
Lăng Khôi cười gượng: “Tại sao bọn chúng không trực tiếp hẹn tôi?”
Huyết Vũ nói: “Có thể là vì không nắm chắc có thể đối phó với anh được hay không”.
Sáu giờ hai mươi bảy phút, mấy người Lăng Khôi đã lên đến đỉnh núi Xa Ngọc.
Bên trên có một hố đất cháy xém.
Lúc trước, bốn nghìn quân hộ vệ của nhà họ Bạch đã được chôn cất tại đây.
Mặc dù những xác chết ở đây đã được chuyển đi nhưng những vết máu và đất cháy xém để lại xung quanh rõ ràng đến vậy, chỉ bằng mắt thường cũng có thể biết được trận chiến diễn ra ở đây thê lương đến thế nào.
“Cuối cùng thì các người cũng đến rồi”.
Một giọng nói lạnh lùng truyền đến.
Bạch Ngân ung dung bước ra trong bộ đồ rằn ri: “Ồ, không ngờ Lăng Khôi cũng đến rồi. Đúng là một vị khách hiếm có”.
Mặc dù Lăng Khôi chưa bao giờ gặp Bạch Ngân, nhưng anh cũng đoán được thân phận của hắn: “Cậu chính là Bạch Ngân - phó tướng của quân hộ vệ nhà họ Bạch phải không?”
Bạch Ngân nói với vẻ kiêu ngạo: “Đúng vậy”.
Lăng Khôi nói: “Còn những người khác thì sao, ra đây cả đi”.
Quả nhiên, hai người còn lại cũng bước ra.
Một gã đàn ông có bốn tay và một người đàn ông trung niên xuất hiện.
Gã đàn ông bốn tay chính là hung thủ đánh Tô Duệ Hân, cũng là Trương sư huynh – một trong ba tông sư từng đến tìm ông cụ Tô để lấy bản danh sách liên quan đến Lăng Hiêu.
Còn người đàn ông trung niên là Bạch Dương Định – gia chủ nhà họ Bạch ở Càn Châu, Giang Bắc.
Bạch Ngân nở nụ cười đắc ý, giới thiệu tên của hai người này, rồi nói: “Vốn dĩ tao muốn dụ Huyết Vũ đến đây để dùng cô ta uy hiếp mày, không ngờ mày lại tự vác xác đến, vậy thì hôm nay mày sẽ phải chôn thân tại đây, để cúng tế cho những binh lính quân hộ vệ nhà họ Bạch đã mất ở núi Xa Ngọc này”.
Nghe đến đây, Lăng Khôi chợt nhíu mày, hóa ra hai người này chính là kẻ thù mà Lăng Khôi đang tìm kiếm.
Nếu là lúc trước, có lẽ Lăng Khôi sẽ lo sợ không đánh thắng được hai người này, nhưng sau khi vào ngôi mộ cổ, có được các bí kíp võ thuật và đan dược quý hiếm, giúp thực lực của Lăng Khôi đạt đến cảnh giới Thông Vân Kiều đỉnh cao, lúc này anh chẳng sợ bất kỳ kẻ nào nữa.
Hôm nay anh nhất định phải tìm ra được nguyên nhân sự việc ở núi Tuyết Long ba năm trước, rửa oan cho năm nghìn anh em quân đoàn Long Nha.
Bạch Dương Định gằn giọng nói: “Mày đã giết chết em trai Bạch Kim Thu, Cậu cả và quân đoàn hộ vệ nhà họ Bạch đúng không? Mày đã chọc giận nhà họ Bạch tao rồi! Hôm nay tao sẽ băm mày thành trăm mảnh để báo thù!”
Lăng Khôi cười khẩy nói: “Các ông đến đúng lúc lắm, tôi cũng đang muốn tìm các ông để tính sổ đây. Đã đến lúc làm rõ vụ án ở núi Tuyết Long rồi”.
Nghe thấy vậy, Trương sư huynh và Bạch Dương Định khẽ rùng mình: “Rốt cuộc mày là ai? Sao mày lại nhắc đến vụ án này?”
Lăng Khôi hờ hững đáp: “Sau khi đánh thắng ông, tôi sẽ nói cho ông biết, đừng vội, sẽ nhanh thôi”.
Bạch Dương Định hét lớn: “Chỉ dựa vào mày mà cũng muốn đánh thắng tao sao? Mơ mộng hảo huyền! Chết đi”.
Dứt lời, Bạch Dương Định lao về phía Lăng Khôi với tốc độ ánh sáng, rồi tung ra đòn đánh hiểm.
Lăng Khôi vận dụng chiêu thức đã học được trong một tháng qua, vung tay đánh trả quyết liệt.
Bên này, Trương sư huynh cũng tung đòn đánh về phía Huyết Vũ, giữ chân không cho cô ấy đi trợ giúp Lăng Khôi.
Trương sư huynh này rất lợi hại, Huyết Vũ không phải là đối thủ của ông ta, chỉ có thể cố gắng chống cự.
Trương Thượng Thanh cũng nhanh tay nhanh mắt tung đòn đánh về phía Bạch Ngân, hai bên đánh nhau một hồi, Trương Thượng Thanh mới giết chết được hắn.
Sau khi giết Bạch Ngân, Trương Thượng Thanh nhanh chóng lao đến giúp Huyết Vũ nhưng rõ ràng là chẳng có ích gì nhiều, hai người họ vẫn không phải là đối thủ của Trương sư huynh.
Đúng lúc này, Tô Kinh Hồng lại xuất hiện với sát khí ngút trời, khuôn mặt được che lại bởi một chiếc khăn voan những cũng không thể che hết khí chất xinh đẹp tuyệt trần.
Tô Kinh Hồng hét lớn về phía anh: “Lăng Khôi, anh còn nhớ lúc trước từng hứa sẽ giết chết người đã rạch mặt tôi không? Hôm nay cơ hội trả ơn của anh đến rồi đấy!”
Lăng Khôi hơi sửng sốt, sau đó liền hiểu ngay, hóa ra cao thủ từng rạch mặt Tô Kinh Hồng lại là Trương sư huynh bốn tay này. Vậy thì hôm nay anh sẽ trả thù và báo ơn luôn một thể.
Lăng Khôi gật đầu, vẫn chuyên tâm ra đòn đánh với Bạch Dương Định.
Bạch Dương Định không hổ danh là cao thủ Thông Vân Kiều, mỗi đòn đánh của ông ta đều rất có lực, nhanh và cực kỳ chuẩn xác.
Nhưng đáng tiếc đối thủ của ông ta là Lăng Khôi – người đã luyện đến cảnh giới Thông Vân Kiều đỉnh cao.
Chương 351: [Kết] Cuộc sống hạnh phúc
Hai người giao đấu tầm ba trăm chiêu, Lăng Khôi vận dụng kiến thức trong cuốn Xích Dương Cửu Thiên và Kình Lạc Hải Lan Kinh để tạo ra nét riêng biệt trong võ thuật của mình, cuối cùng anh cũng tìm ra được sơ hở, tung một đòn hiểm khống chế được Bạch Dương Định, khiến chân tay ông ta bị gãy, phế bỏ toàn bộ võ công.
Lúc này, Bạch Dương Định chỉ là một người tàn phế với cái miệng mắng chửi: “Thằng ranh, mày được lắm, tao đã đánh giá thấp mày rồi, mẹ kiếp, mày sẽ phải trả giá đắt cho hành động ngày hôm nay”.
Lăng Khôi phủi bụi trên người, hờ hững nói: “Ông biết tại sao tôi không giết ông mà giữ lại cái miệng cho ông không? Ông phải sống để giải oan cho tôi và năm nghìn binh lính Long Nha của tôi!”
Bạch Dương Định hốt hoảng: “Chẳng lẽ mày là...?”
Lăng Khôi không đáp lời mà lao thẳng về phía Trương sư huynh.
Dù Trương sư huynh có lợi hại thế nào thì cũng không thể đánh thắng được bốn người bọn họ, đặc biệt là Lăng Khôi.
Sau vài đòn quyết đấu, ông ta chết tức tưởi trước mặt Tô Kinh Hồng.
Tô Kinh Hồng ngẩng đầu cười lớn, cuối cùng cũng giết được kẻ đã hung tợn rạch mặt mình.
Vì đây là ân oán cá nhân của Tô Kinh Hồng nên Lăng Khôi cũng không tiện hỏi nhiều.
Điều anh quan tâm nhất bây giờ là sự thật về vụ việc núi Tuyết Long ba năm trước.
Bạch Dương Định ngơ ngác, vốn dĩ ông ta còn hy vọng Trương sư huynh có thể đánh bại Lăng Khôi và dẫn ông ta rời khỏi đây, nhưng bây giờ thì hy vọng đã hoàn toàn vụt tắt.
Lăng Khôi chẳng nói gì nhiều, anh bước đến và nhét một viên thuốc màu đen vào miệng ông ta.
Viên thuốc này anh lấy từ ngôi mộ cổ, ở đó có ghi chép nó sẽ khiến người uống đau đớn thấu tim gan, mọi tế bào trong cơ thể như có hàng vạn con kiến cấu xé.
Cách tra tấn không thể ác hơn, để biết được sự thật, anh bắt buộc phải làm như vậy.
Bạch Dương Định gào rống lên, đau đớn thảm thiết chỉ muốn chết quách đi cho xong, nhưng Lăng Khôi phải để ông ta nếm trải cảm giác sống không bằng chết.
Sau khi nhìn Bạch Dương Định đau đớn một lát, anh lại cho ông ta uống thêm một viên thuốc màu đỏ, uống xong ông ta thoải mái hơn rất nhiều.
Lúc này, Bạch Dương Định đã hoàn toàn kinh sợ, khóc lóc van xin: “Cầu xin cậu hãy buông tha cho tôi, tôi giờ đã là kẻ tàn phế, chẳng làm được gì nữa rồi, cầu xin cậu hãy buông tha”.
“Được, hãy thành thật khai ra chuyện ba năm trước, sau đó tổ chức họp báo công bố với cả nước, giải oan cho quân đoàn Long Nha. Sau khi xong việc tôi sẽ cho ông thuốc giải, bằng không, ba tiếng sau, thuốc giải tạm thời sẽ hết công hiệu, ông sẽ đau đớn đến mức muốn chết cũng không được, hiểu chưa?”
Bạch Dương Định hơi do dự, dù sao chuyện ba năm trước cũng quá lớn, nếu công khai sự thật thì cả nhà họ Bạch sẽ tiêu đời.
Nhưng nghĩ đến việc người trước mặt chính là Lăng Hiêu và cơn đau xé da xé thịt vừa nãy, Bạch Dương Định cắn răng kể lại sự việc...
“Ba năm trước, danh tiếng của Lăng Hiêu quá đỗi vang dội, lừng lẫy khắp nơi, khiến người nhà họ Bạch ghen ghét đố kỵ, sợ Lăng Hiêu sẽ làm ảnh hưởng đến danh tiếng gia tộc hàng đầu của nhà họ Bạch, từ đó mới nảy sinh ý định vu oan tội danh phản nước và bày mưu tính kế ám sát quân đoàn Long Nha ở núi Tuyết Long. Tôi, Bạch Kim Thu và Trương sư huynh đến tìm ông cụ Tô để lấy danh sách những người có liên quan đến Lăng Hiêu, nhưng ông cụ Tô không đưa nên âm thầm hại chết ông cụ từ từ. Sau đó ba người chúng tôi đến tìm Thủy Nguyệt thì bị từ chối. Nên mới đến tìm Diệp Vân Phong, cùng nhau bàn bạc đưa ra bằng chứng giả để buộc tội Lăng Hiêu bán nước”.
Trận chiến đêm hôm đó đã được bày binh bố trận sẵn, quân đoàn Long Nha bị vu oan tội danh bán nước, chưa kịp phản kháng đã bị ba người Bạch Dương Định dẫn đội quân hộ vệ Càn Châu liên kết với Diệp Vân Phong đánh gục.
Sau trận chiến đẫm máu đêm đó, ai cũng tưởng Lăng Khôi đã chết, không ngờ rằng anh lớn mạng vẫn sống được đến bây giờ.
Nghe đến đây, Lăng Khôi và Huyết Vũ giận run người, chỉ vì sự ghen ghét đố kỵ của các người mà lại khiến anh em quân đoàn Long Nha chết thảm như vậy.
Lăng Khôi bình tĩnh lại, nói: “Trương Thượng Thanh, dẫn ông ta vào nhà giam, sáng mai đưa đến nơi tổ chức họp báo, bảo cả Lục Tử Ca và các phóng viên đến để làm rõ vụ việc”.
Một đêm tĩnh mịch trôi qua.
Sáng hôm sau, buổi họp báo được tổ chức tại trung tâm hành chính Trung Hải với nhiều lãnh đạo có máu mặt trong hệ thống chính phủ.
Bạch Dương Định thừa nhận sai lầm của mình, công khai sự thật, giải oan cho năm nghìn lính quân đoàn Long Nha.
Tin tức được phát sóng trực tiếp với lượt xem tăng cao đến chóng mặt.
Lăng Khôi thở phào nhẹ nhõm, cuối cùng cũng đã giải oan cho các anh em của mình.
Người dân cả nước bùi ngùi xúc động, không ngờ họ đã nghĩ oan cho đội quân hùng mạnh nhất, nghĩ oan cho tướng lĩnh dũng mãnh nhất – Lăng Hiêu.
Bạch Dương Định hết giá trị lợi dụng, Huyết Vũ tự tay bắn chết ông ta, trút nỗi căm hận trong lòng.
Toàn bộ người nhà họ Bạch bị tống giam vào nhà tù, tịch thu toàn bộ tài sản.
Cuối cùng cũng đến ngày Trung Hải không còn là đứa em nhỏ của Càn Châu, không còn bị nhà họ Bạch khống chế và cướp đoạt tài nguyên nữa.
Nhờ vào số báu vật trong ngôi mộ cổ, Lăng Khôi không giữ riêng cho mình mà dùng nó để xây dựng nền kinh tế Trung Hải phát triển hưng thịnh. Đồng thời cũng giúp giới võ thuật phát triển lên một tầm cao mới, vượt cả Càn Châu, Giang Bắc.
...
Sau khi giải quyết xong mọi chuyện, Lăng Khôi đến thăm cả nhà Dương Nguyệt.
Thấy Lăng Khôi đến, Tố Lan và Dương Thiết Quải vui mừng ra mặt, nhiệt tình đón tiếp.
Đầu tiên, Lăng Khôi báo tin mình đã trả thù cho Dương Nguyệt, tống kẻ hãm hại Dương Nguyệt và đánh què chân Dương Thiết Quải vào tù. Cả nhà nghe vậy vô cùng phấn khích, cuối cùng tên ác ôn cũng đã bị trừng trị, bọn họ không phải sống trong cảnh nơm nớp lo sợ kẻ thù lại đột nhiên xuất hiện.
Tiếp đó, Lăng Khôi quỳ gối mong được làm con trai của hai người, Tố Lan và Dương Thiết Quải sững sờ trong giây lát nhưng lập tức bình tỉnh lại, có đứa con trai như Lăng Khôi, họ mong còn chẳng được.
Lăng Khôi khăng khăng không chịu đứng dậy, anh thành thật nhận mình chính là Lăng Hiêu – người bạn của Dương Kiệt, người từng đến nhà và trồng cây hoa quế trước cổng. Khi anh nói về cái chết của Dương Kiệt, cả bốn người không hẹn mà đều bật khóc, Tô Lan suýt thì ngất xỉu.
Một lát sau, cả nhà bình tĩnh lại, họ ôm Lăng Khôi vào lòng, thật lòng xem anh như con trai ruột của mình.
Lăng Khôi đề nghị với cả nhà Dương Nguyệt chuyển đến biệt thự Vân Đỉnh nhưng bọn họ không đồng ý, dù sao ở đó cũng còn hai cây hoa quế gắn với kỷ niệm của Dương Kiệt, nên không ai muốn rời đi.
Lăng Khôi cũng không ép buộc, anh cho người đến xây dựng lại căn nhà khang trang đẹp đẽ hơn, đồng thời hỗ trợ mọi thứ tốt nhất, chăm sóc cuộc sống cho họ.
...
Hai tháng sau.
Cả nhà Tô Duệ Hân đã chuyển đến biệt thự Vân Đỉnh.
Lăng Khôi cùng chung sống với họ rất vui vẻ.
Đương nhiên anh cũng không quên mỗi ngày mang cơm đến cho Thủy Nguyệt.
Bây giờ Thủy Nguyệt đã có thêm Huyết Vũ làm người bầu bạn, bởi vì Huyết Vũ rất say mê võ thuật nên thường xuyên đến học hỏi từ Thủy Nguyệt, ngoài ra cô ấy còn trở thành tướng lĩnh chỉ huy xuất sắc của quân hộ vệ Trung Hải với hai phó tướng là Trương Thượng Thanh và Lý Tuấn.
Mỗi ngày Lăng Khôi đều chăm chỉ luyện tập và trở thành Trung Hải Vương được mọi người yêu mến.
Sau khi Lăng Khôi thực hiện lời hứa đưa Tô Duệ Hân đi du lịch khắp nơi, trong bụng Tô Duệ Hân đã có thêm một sinh linh bé nhỏ.
Cuộc sống hai người ngập tràn hạnh phúc!
Hết!
Thủy Nguyệt nói: “Thứ hai là tâm pháp vũ khí. Mỗi cao thủ võ thuật đều phải có vũ khí vừa tay mình, mà những vũ khí này, những thợ rèn bình thường và những xưởng sản xuất máy móc thông thường không thể chế tạo được. Những vũ khí này được sự cho phép đặc biệt của tỉnh Tam Giang. Về phần tâm pháp võ công, thì lại càng dễ hiểu hơn”.
Lăng Khôi gật đầu: “Có lý. Còn cái thứ ba là gì?”
Thủy Nguyệt nói: “Đan dược. Người trong giới võ thuật cần những loại đan dược tốt hơn những loại thuốc thông thường. Những loại đan dược này có thể được sử dụng để chữa lành vết thương, khiến cơ thể cường tráng, nâng cao tu vi... Đối với các tông sư võ thuật, cần phải có những loại đan dược đặc biệt như Kình Hoàn. Nếu các tông sư võ thuật không uống Kình Hoàn, tốc độ tu luyện sẽ giảm đi rất nhiều, thậm chí cả đời cũng khó có thể đạt được một chút tiến bộ. Viên đan dược cốt lõi giúp cho những cao thủ đã đạt đến cảnh giới ngoại kình đỉnh đỉnh cao đột phá thành tông sư võ thuật chính là Kình Hoàn. Đáng tiếc là số lượng Kình Hoàn quá ít, số Kình Hoàn mà mỗi năm tỉnh Tam Giang cung cấp cho các thành phố lại càng ít hơn. Nếu giới võ thuật Trung Hải được phân bổ thêm một ít Kình Hoàn, thì Trung Hải có thể đã có thêm rất nhiều tông sư võ thuật”.
Lăng Khôi khen ngợi không dứt.
Nếu không nghe tận tai những lời này của Thủy Nguyệt, Lăng Khôi hoàn toàn không biết rằng có một cấu trúc xã hội khổng lồ ẩn sau thế giới này.
“Nhưng tại sao con lại có thể đột phá thành tông sư võ thuật mà không cần uống Kình Hoàn?”, Lăng Khôi cảm thấy rất kỳ quái.
Thủy Nguyệt nói: “Không phải tất cả cường giả đạt cảnh giới ngoại kình đỉnh cao muốn đột phá thành tông sư võ thuật đều cần uống Kình Hoàn. Việc uống Kình Hoàn có thể tăng xác suất đột phá lên mấy chục lần, thậm chí hàng trăm lần. Con là một ngoại lệ”.
Lăng Khôi bừng tỉnh, sau đó anh nói: “Vậy thì tại sao con đã trở thành Trung Hải Vương rồi mà vẫn không được biết những điều này?”
Thủy Nguyệt nói: “Con trở thành Trung Hải Vương mới được mấy ngày chứ? Đương nhiên là không biết những điều này rồi”.
Vẻ mặt Lăng Khôi rất chán nản. Điều đó thực sự khiến anh bị đả kích.
Truy cập nhóm zalo : https://zalo.me/g/zivpdz264 để đọc thêm nhiều truyện hay nữa ạ
Thủy Nguyệt nói: “Quay lại chủ đề chính, đạo sĩ Trung Nguyên cố tình thoát khỏi sự kiểm soát của nhà họ Bạch, nên cụ ấy đã chơi một canh bạc lâu dài với nhà họ Bạch. Đáng tiếc là cuối cùng đạo sĩ Trung Nguyên đã chết. Cụ ấy đã bị giết chết bởi người của nhà họ Bạch”.
Người dũng mãnh như đạo sĩ Trung Nguyên - một sự tồn tại đỉnh cao như vậy mà lại bị giết bởi nhà họ Bạch sao?
Thủy Nguyệt nói: “Thực lực tu vi của đạo sĩ Trung Nguyên cuối cùng đã đạt đến cảnh giới Thông Vân Kiều, chỉ còn cách một bước là có thể vượt qua cảnh giới của tông sư. Mà lúc này cũng thu hút sự chú ý của nhà họ Bạch. Đôi bên có giao đấu với nhau một lần. Kết quả là đạo sĩ Trung Nguyên đã chết”.
Thông Vân Kiều.
Thủy Nguyệt nói tiếp: “Người giết chết đạo sĩ Trung Nguyên lần đó không phải là gia chủ của nhà họ Bạch. Nếu như gia chủ của nhà họ Bạch ra mặt, đạo sĩ Trung Nguyên sẽ còn chết thảm hơn nữa”.
“Kình Lạc Hải Lan Kinh trong tay con chính là tuyệt kỹ của nhà họ Bạch”.
Những lời này của Thủy Nguyệt khiến Lăng Khôi gần như nghẹt thở.
Tâm pháp võ thuật lợi hại như vậy lại có nguồn gốc từ nhà họ Bạch.
Thủy Nguyệt nói: “Từ sau khi đạo sĩ Trung Nguyên qua đời, tài nguyên võ thuật do tỉnh Tam Giang cấp cho Trung Hải hàng năm đều phải qua tay nhà họ Bạch ở Càn Châu. Nói cách khác, nhà họ Bạch đã tịch thu tất cả tài nguyên đáng lẽ thuộc về Trung Hải. Trong một trăm mấy mươi năm nay, Trung Hải chúng ta chưa từng nhận được một chút tài nguyên võ thuật nào. Mặc dù vẫn là một thành phố, nhưng Trung Hải căn bản không hề có chỗ đứng ở tỉnh Tam Giang. Nhà họ Bạch đã đè đầu cưỡi cổ Trung Hải chúng ta hàng trăm năm nay”.
“Sư phụ nói nhiều như vậy, con đã hiểu được sư phụ rốt cuộc muốn nói gì rồi chứ?”
Trước câu hỏi của Thủy Nguyệt, Lăng Khôi thở dài: “Con hiểu rồi, nghĩa là Trung Hải chúng ta chỉ là một đứa em nhỏ trước Càn Châu, thậm chí còn là một đứa em nhỏ yếu ớt”.
Thủy Nguyệt nói: “Đúng vậy. Nhiều năm nay, Càn Châu vẫn luôn muốn ra tay với Trung Hải. Nhưng họ mãi vẫn chưa ra tay là bởi vì năm đó, đạo sĩ Trung Nguyên đã ký một bản hiệp ước đôi bên không xâm phạm lẫn nhau với nhà họ Bạch. Mặc dù chúng ta nhỏ yếu nhưng đôi bên vẫn được coi là chung sống hòa hợp với nhau. Mà giờ, con đã giết chết Bạch Kim Thu, hơn nữa con còn giết chết toàn bộ bốn nghìn quân hộ vệ của nhà họ Bạch. Chuyện này sẽ gây ra phiền phức rất lớn cho Trung Hải”.
Sắc mặt Lăng Khôi trở nên nghiêm trọng. Thật lâu sau anh vẫn không lên tiếng.
Không hay rồi.
Sắp xảy ra chuyện rồi.
Lăng Khôi nói: “Nói như vậy, lần này con đã gây rắc rối cho Trung Hải phải không?”
“Con đã gây ra chuyện lớn rồi”, Thủy Nguyệt hơi cau mày.
Lăng Khôi nói: “Trước đây con thực sự không biết thực lực giữa Trung Hải và Càn Châu lại chênh lệch lớn đến như vậy. Sư phụ, con… Con không hề cố ý”.
“Mọi chuyện đã xảy ra rồi, con xin lỗi sư phụ cũng vô ích thôi. Bây giờ phải nghĩ cách giải quyết”, Thủy Nguyệt nhìn người đồ đệ này với vẻ mặt không nói nên lời.
Thủy Nguyệt đứng dậy đi đi lại lại trong sảnh.
Còn Lăng Khôi thì ngồi bất động ở chỗ cũ.
Bầu không khí nghiêm trọng đến nỗi có thể nghe rõ nhịp tim của mỗi người.
Lăng Khôi chưa bao giờ thấy tâm trạng của Thủy Nguyệt nặng nề đến như vậy.
Thủy Nguyệt xoay người lại rồi liếc nhìn Lăng Khôi: “Lăng Khôi, lần này con đã khiến nhà họ Bạch chịu thiệt hại nặng nề, nhà họ Bạch chắc chắn sẽ tìm con để trả thù. Nhiều năm trước, Bạch Dương Định đã là cao thủ đạt đến cảnh giới Đại Không Cử, với cảnh giới này, cũng đủ để giết chết con”.
Lăng Khôi không nói gì.
Thủy Nguyệt nói: “Thế nào, con không tin ư?”
“Thằng nhóc này, nhờ vào sự hỗ trợ của Kình Lạc Hải Lan Kinh nên con mới đánh bại được Bạch Kim Thu. Nếu không có Kình Lạc Hải Lan Kinh, con đã chết dưới hai nhát kiếm của ông ta rồi. Thực lực của Bạch Kim Thu vẫn còn một khoảng cách khá xa mới có thể đạt đến cảnh giới Đại Không Cử. Mà phương thức của Đại Không Cử thì hoàn toàn nằm ngoài sức tưởng tượng của con”, Thủy Nguyệt nghiêm nghị nhắc nhở.
Lăng Khôi không dám sơ suất: “Những lời sư phụ nói, con đều biết. Lúc đó nếu như không có Kình Lạc Hải Lan Kinh, con quả thực đã chết rồi”.
Lực sát thương của hai nhát kiếm của Bạch Kim Thu thật sự rất khủng khiếp.
Sự sống và cái chết chỉ cách nhau một sợi tơ.
“Con không sơ suất như vậy là rất tốt. Sư phụ hỏi con. Một khi nhà họ Bạch muốn trả thù con, con định sẽ thế nào?”, vẻ mặt Thủy Nguyệt nhăn nhó.
Lăng Khôi bất lực nói: “Con đánh không lại bọn họ, chỉ có thể dựa vào sư phụ thôi. Người là sư phụ của con, sẽ không thấy chết mà không cứu đấy chứ?”
Thủy Nguyệt sững sờ, thằng nhóc này không biết xấu hổ đến vậy sao?
Ở bên ngoài gây họa, rồi bắt mình đi chùi mông cho cậu ta?
Thật vô tình.
“Lăng Khôi, con có thể nghiêm túc hơn được không? Một khi nhà họ Bạch tìm đến con để trả thù, con sẽ không thể chống lại được. Cho nên, Trước khi bọn chúng trả thù, con nhất định phải chuẩn bị sẵn sàng cách để ứng phó”.
Thủy Nguyệt thở dài, vô cùng cạn lời.
Lăng Khôi nói: “Sư phụ, vừa nãy sư phụ nói nhiều như vậy, thật sự khiến con biết sợ rồi. Con cũng biết trong thời gian ngắn rất khó để có thể chống lại. Nhưng con có thể nhìn ra, sư phụ không giống với người thường, chắc là sư phụ còn có cách gì đó. Không phải sao?”
Thủy Nguyệt nói: “Đúng là sư phụ có cách, nhưng cách này rất bị động”.
Lăng Khôi nói: “Xin sư phụ hãy nói rõ hơn”.
Thủy Nguyệt nói: “Con có biết tại sao năm đó đạo sĩ Trung Nguyên lại dám đối đầu với nhà họ Bạch không?”
Lăng Khôi lắc đầu.
Nghĩ kỹ lại, điều này thực sự rất kỳ lạ.
Đạo sĩ Trung Nguyên vốn xuất thân từ nhà họ Bạch, cụ ấy đương nhiên biết rõ sự đáng sợ của nhà họ Bạch. Vậy thì tại sao cụ ấy còn dám chống lại nhà họ Bạch?
Đây không phải là muốn chết sao?
Thủy Nguyệt nói: “Chính là bởi vì ngôi mộ cổ Tích Sơn. Ngôi mộ cổ Tích Sơn là một kho báu khổng lồ. Đạo sĩ Trung Nguyên có được kho báu này, tin chắc có thể chống lại nhà họ Bạch. Có điều cuối cùng cụ ấy đã thất bại”.
Lăng Khôi hít một hơi thật sâu: “Đạo sĩ Trung Nguyên từng vào trong rồi sao? Cụ ấy đã có được thứ gì đó bí mật ư?”
Thủy Nguyệt nói: “Cụ ấy đã xâm nhập vào một số khu vực. Nhưng chưa kịp khai thác được gì thì đã chết trong tay nhà họ Bạch. Ngôi mộ cổ Tích Sơn cũng chính là của cải lớn nhất mà đạo sĩ Trung Nguyên đã để lại cho Trung Hải. Đây càng là hy vọng duy nhất để Trung Hải có thể thoát khỏi sự kìm kẹp của Càn Châu. Sư phụ canh giữ nơi này nhiều năm nay, cũng chính là vì bảo vệ niềm hy vọng này”.
Lăng Khôi càng lúc càng hưng phấn: “Ý của sư phụ là muốn dẫn con vào trong ngôi mộ cổ sao?”
Thủy Nguyệt gật đầu: “Đúng vậy, đây là hy vọng duy nhất”.
“Vậy còn chần chờ gì nữa, chúng ta hãy lên đường ngay thôi”, Lăng Khôi lập tức đứng lên trong tư thế đã hoàn toàn sẵn sàng.
“Bây giờ còn chưa được đâu, con còn quá yếu, con thử đánh sư phụ xem nào, nếu thắng thì sư phụ sẽ dẫn con vào trong”, Thủy Nguyệt nói.
“Điều này không thích hợp lắm thì phải?”, Lăng Khôi hơi e ngại.
“Đây là mệnh lệnh”, Thủy Nguyệt không hài lòng: “Hãy dùng thủ đoạn mạnh nhất của con để đánh sư phụ”.
“Vậy thì sư phụ phải cẩn thận đấy nhé”, Lăng Khôi bày ra tư thế, đòn đầu tiên của anh chính là Sợi dây mảnh ba ngón.
Dù sao thì đối phương cũng là một phụ nữ yếu đuối, Lăng Khôi không dám quá mạnh tay.
Ngay sau đó, Lăng Khôi liền hối hận.
“Rầm!”
Không biết có chuyện gì, đối phương đã đấm thẳng vào mặt anh.
Khiến anh bay thẳng xuống đất, chảy cả máu mũi.
Chiêu thức Sợi dây mảnh ba ngón đã bị phá vỡ.
Trời ạ, mạnh đến như vậy sao?
Lăng Khôi vừa lau máu mũi vừa đứng dậy, vẻ mặt hết sức xấu hổ.
“Bảo con dùng thủ đoạn mạnh nhất để đánh sư phụ. Con đang coi thường sư phụ sao?”, sắc mặt Thủy Nguyệt tối sầm lại.
“Con chỉ sợ sẽ làm sư phụ bị thương thôi”, Lăng Khôi nhún vai: “Vừa nãy con chỉ thử thăm dò thực lực của sư phụ. Bây giờ con mới đánh thật đây này”.
Hai bàn tay chắp lại, ngón trỏ trái và ngón trỏ phải áp vào nhau, rồi tấn công cùng một lúc.
Sợi dây mảnh!
Đây là thủ đoạn ban đầu để đánh bại Bạch Kim Thu, sức tấn công của nó mạnh hơn nhiều so với Sợi dây mảnh ba ngón.
Lăng Khôi tự hỏi, thế này chắc là đã có thể gây uy hiếp cho Thủy Nguyệt rồi nhỉ?
Kết quả là...
Vẫn bị chảy máu mũi.
Ngay cả đến gần Thủy Nguyệt trong phạm vị ba mét mà anh cũng không làm được.
Chương 347: Chồng à, chúng ta về nhà thôi
Lăng Khôi nói: “Sư phụ, vừa nãy sư phụ nói nhiều như vậy, thật sự khiến con biết sợ rồi. Con cũng biết trong thời gian ngắn rất khó để có thể chống lại. Nhưng con có thể nhìn ra, sư phụ không giống với người thường, chắc là sư phụ còn có cách gì đó. Không phải sao?”
Thủy Nguyệt nói: “Đúng là sư phụ có cách, nhưng cách này rất bị động”.
Lăng Khôi nói: “Xin sư phụ hãy nói rõ hơn”.
Thủy Nguyệt nói: “Con có biết tại sao năm đó đạo sĩ Trung Nguyên lại dám đối đầu với nhà họ Bạch không?”
Lăng Khôi lắc đầu.
Nghĩ kỹ lại, điều này thực sự rất kỳ lạ.
Đạo sĩ Trung Nguyên vốn xuất thân từ nhà họ Bạch, cụ ấy đương nhiên biết rõ sự đáng sợ của nhà họ Bạch. Vậy thì tại sao cụ ấy còn dám chống lại nhà họ Bạch?
Đây không phải là muốn chết sao?
Thủy Nguyệt nói: “Chính là bởi vì ngôi mộ cổ Tích Sơn. Ngôi mộ cổ Tích Sơn là một kho báu khổng lồ. Đạo sĩ Trung Nguyên có được kho báu này, tin chắc có thể chống lại nhà họ Bạch. Có điều cuối cùng cụ ấy đã thất bại”.
Lăng Khôi hít một hơi thật sâu: “Đạo sĩ Trung Nguyên từng vào trong rồi sao? Cụ ấy đã có được thứ gì đó bí mật ư?”
Thủy Nguyệt nói: “Cụ ấy đã xâm nhập vào một số khu vực. Nhưng chưa kịp khai thác được gì thì đã chết trong tay nhà họ Bạch. Ngôi mộ cổ Tích Sơn cũng chính là của cải lớn nhất mà đạo sĩ Trung Nguyên đã để lại cho Trung Hải. Đây càng là hy vọng duy nhất để Trung Hải có thể thoát khỏi sự kìm kẹp của Càn Châu. Sư phụ canh giữ nơi này nhiều năm nay, cũng chính là vì bảo vệ niềm hy vọng này”.
Lăng Khôi càng lúc càng hưng phấn: “Ý của sư phụ là muốn dẫn con vào trong ngôi mộ cổ sao?”
Thủy Nguyệt gật đầu: “Đúng vậy, đây là hy vọng duy nhất”.
“Vậy còn chần chờ gì nữa, chúng ta hãy lên đường ngay thôi”, Lăng Khôi lập tức đứng lên trong tư thế đã hoàn toàn sẵn sàng.
“Bây giờ còn chưa được đâu, con còn quá yếu, con thử đánh sư phụ xem nào, nếu thắng thì sư phụ sẽ dẫn con vào trong”, Thủy Nguyệt nói.
“Điều này không thích hợp lắm thì phải?”, Lăng Khôi hơi e ngại.
“Đây là mệnh lệnh”, Thủy Nguyệt không hài lòng: “Hãy dùng thủ đoạn mạnh nhất của con để đánh sư phụ”.
“Vậy thì sư phụ phải cẩn thận đấy nhé”, Lăng Khôi bày ra tư thế, đòn đầu tiên của anh chính là Sợi dây mảnh ba ngón.
Dù sao thì đối phương cũng là một phụ nữ yếu đuối, Lăng Khôi không dám quá mạnh tay.
Ngay sau đó, Lăng Khôi liền hối hận.
“Rầm!”
Không biết có chuyện gì, đối phương đã đấm thẳng vào mặt anh.
Khiến anh bay thẳng xuống đất, chảy cả máu mũi.
Chiêu thức Sợi dây mảnh ba ngón đã bị phá vỡ.
Trời ạ, mạnh đến như vậy sao?
Lăng Khôi vừa lau máu mũi vừa đứng dậy, vẻ mặt hết sức xấu hổ.
“Bảo con dùng thủ đoạn mạnh nhất để đánh sư phụ. Con đang coi thường sư phụ sao?”, sắc mặt Thủy Nguyệt tối sầm lại.
“Con chỉ sợ sẽ làm sư phụ bị thương thôi”, Lăng Khôi nhún vai: “Vừa nãy con chỉ thử thăm dò thực lực của sư phụ. Bây giờ con mới đánh thật đây này”.
Hai bàn tay chắp lại, ngón trỏ trái và ngón trỏ phải áp vào nhau, rồi tấn công cùng một lúc.
Sợi dây mảnh!
Đây là thủ đoạn ban đầu để đánh bại Bạch Kim Thu, sức tấn công của nó mạnh hơn nhiều so với Sợi dây mảnh ba ngón.
Lăng Khôi tự hỏi, thế này chắc là đã có thể gây uy hiếp cho Thủy Nguyệt rồi nhỉ?
Kết quả là...
Vẫn bị chảy máu mũi.
Ngay cả đến gần Thủy Nguyệt trong phạm vị ba mét mà anh cũng không làm được.
“Con quá yếu rồi, tiếp tục đi”.
Thuỷ Nguyệt không ngừng khiêu khích Lăng Khôi, khiến anh hoàn toàn thổi bùng lên ngọn lửa giận. Cuối cùng Lăng Khôi đã ra đòn hiểm nhất.
Có tác dụng không?
Không có.
Mỗi một lần tiến công của Lăng Khôi đều bị nắm đấm của Thuỷ Nguyệt khống chế dễ dàng.
Sau khi tung ra cả trăm đòn, Lăng Khôi ngã xuống đất, cả người đầy thương tích.
“Lẽ nào con chỉ có chút bản lĩnh này thôi sao?”
“Con khiến sư phụ quá thất vọng”.
“Đứng dậy đi, tiếp tục…”
“…”
Vài tiếng đồng hồ sau, cả người Lăng Khôi đã nhuốm đầy máu, không thể cử động nổi, nằm trên mặt đất thở dốc: “Sư phụ quá mạnh, con không phải đối thủ của sư phụ”.
Đến lúc này, Lăng Khôi mới thật sự ý thức được sự đáng sợ của Thuỷ Nguyệt.
Tất cả suy đoán trước kia đều đã đánh giá thấp thực lực của bà ấy.
Thuỷ Nguyệt lấy ra một viên đan dược đưa cho Lăng Khôi: “Ăn nó và vận dụng khiến thức trong cuốn Kình Lạc Hải Lan Kinh, vài tiếng đồng hồ sau con sẽ hồi phục. Buổi học ngày hôm nay đến đây thôi, ngày mai lại tiếp tục”.
Thuỷ Nguyệt đi thẳng xuống lầu.
Lăng Khôi bán tín bán nghi nuốt đan dược xuống, sau đó ngồi trên mặt đất vận khí theo kiến thức trong cuốn Kình Lạc Hải Lan Kinh.
Vài tiếng đồng hồ là có thể khôi phục ư?
Chuyện này quá khoa trương nhỉ?
Theo sự lý giải của Lăng Khôi, thương tích giống như vậy, dù có nhận được sự điều dưỡng tốt nhất thì cũng không có khả năng phục hồi trong vài ba ngày.
Kết quả khiến cho Lăng Khôi kinh ngạc.
Anh vừa nuốt viên đan dược xuống, cả người đã nóng bừng lên, làn da trở nên ửng đỏ. Cảm thấy mỗi một tế bào trong cơ thể đều giống như bị đốt cháy. Mà sự phân tách tế bào trong cơ thể đang tăng tốc, năng lực hồi phục của cơ thể tăng nhanh tới mức kinh người.
Cùng lúc này, cơ thể Lăng Khôi đạt đến cực hạn, dưới sự kích thích của đan dược, máu thịt cứ giống như đang lớn lên đầy mạnh mẽ.
Thậm chí Lăng Khôi còn nảy sinh một loại ảo giác: Cơ thể của mình đang lớn hơn, đang cao dần lên.
Sau ba tiếng đồng hồ, vết thương của Lăng Khôi đã liền miệng, hoàn toàn lành lặn như thường.
“Đan dược thật thần kỳ! Sư phụ Thuỷ Nguyệt đỉnh thật đấy, cất giấu không ít thứ hay ho!”, Lăng Khôi đứng dậy xuống lầu.
Chỉ thấy Tô Duệ Hân và Thuỷ Nguyệt đang ngồi hai bên bàn trà chơi cờ vây.
Trước mặt Tô Duệ Hân, Thuỷ Nguyệt trở nên rất dịu dàng, cảm giác giống như bạn già lâu năm, cười cười nói nói.
Trong lòng Lăng Khôi đầy chua chát.
Vãi chưởng, sư phụ không công bằng tí nào.
Trước mặt mình thì cấm này cấm kia, trước mặt vợ mình thì… cảm giác như biến thành người khác..
Lăng Khôi ngồi xổm xuống bên cạnh quan sát, phát hiện ra tài chơi cờ của Tô Duệ Hân không tồi chút nào, thế nhưng kỹ năng chơi cờ của Thuỷ Nguyệt thì còn cao hơn.
Thật ra ưu thế của Thuỷ Nguyệt rất lớn, thế nhưng cảm giác cho người khác lại không lớn, đánh cờ với Tô Duệ Hân cả nửa ngày nhưng không chịu ra nước cờ quyết định.
Rõ ràng bà ấy có thể thắng, thế nhưng lại cứ kéo dài thời gian.
Một người quá cô đơn, chỉ mong có người bầu bạn cùng.
Lăng Khôi cầm lấy quân đen, đi vài nước cờ, sau đó thì thua.
Kết thúc luôn.
Thuỷ Nguyệt rất bất mãn trừng mắt nhìn Lăng Khôi: “Lăng Khôi, sư phụ chơi cờ với Duệ Hân, con xen vào làm gì?”
“Không xem tiếp được nữa”, Lăng Khôi khó chịu đáp lời.
Thuỷ Nguyệt không kiên nhẫn xua tay: “Đi đi, mau đi đi”.
“Sư phụ, lần sau con lại đến thăm người”, Tô Duệ Hân lễ phép đứng dậy, khẽ cúi chào rồi khoác lấy cánh tay của Lăng Khôi: “Chồng à, chúng ta về nhà thôi”.
“Được, về anh nấu cơm cho em ăn”, Lăng Khôi đi xa lắm rồi vẫn không quên quay đầu làm mặt quỷ với Thuỷ Nguyệt.
Chương 348: Bước vào ngôi mộ cổ
Sau khi trở lại tầng cao nhất của nhà hàng Á Vận, Lăng Khôi và Tô Duệ Hân tắm rửa rồi đi chợ.
Tô Duệ Hân đã bình phục, vết thương của Chu Lam cũng đã lành.
Trước đây vì Chu Lam bị nhồi máu cơ tim nên mới hôn mê bất tỉnh, sau khi cấp cứu xong thì đã không sao.
Một nhà bốn người hiếm khi được quây quần bên nhau.
Lăng Khôi đích thân xuống bếp, sau đó cả nhà cùng ăn một bữa cơm đoàn viên.
Bầu không khí rất lúng túng ngượng ngùng.
Sau khi biết thân phận của Lăng Khôi, chân tay Chu Lam đều co cả lại, lúc nói chuyện cũng vô cùng căng thẳng. Phải kìm nén một lúc lâu sau bà ta mới lên tiếng: “Lăng Khôi, trước đây tôi đối xử rất tệ với cậu, tôi xin lỗi. Tôi không biết cậu đối xử tốt với Duệ Hân nhà tôi như vậy. Nửa năm nay, nếu không có cậu, không biết ba người nhà tôi đã bị nhà họ Tô bức ép đến thế nào nữa”.
“Tôi xin lỗi cậu. Tôi không dám cầu xin cậu tha thứ. Tôi chỉ mong sao cậu và Duệ Hân có thể chung sống hòa thuận với nhau”.
Chu Lam vừa mừng vừa lo.
Lăng Khôi đang nhai một miếng măng trong miệng, anh thản nhiên nói: “Cô đừng tự trách bản thân như vậy. Chỉ cần mọi người đối xử tốt với Duệ Hân, cháu sẽ không để bụng chuyện cũ đâu”.
Chu Lam thở phào nhẹ nhõm: “Vậy là tốt rồi, nào, chúng ta cùng uống một ly rượu, từ nay về sau chúng ta chính là người một nhà”.
Bốn người cùng uống rượu, bầu không khí dần trở nên ấm áp hơn.
Sau bữa ăn, Lăng Khôi đang chuẩn bị dọn dẹp bát đũa, thì Chu Lam vội ngăn lại: “Lăng Khôi, thân phân của cậu bây giờ đã không như trước kia, sao có thể để cậu rửa bát được chứ? Cứ để đấy cho tôi”.
Điều này khiến Lăng Khôi không quen lắm: “Cháu rửa bát lau nhà quen rồi, để cháu làm cho”.
“Lăng Khôi, cứ để cho mẹ nó làm. Bà ấy càng quen với những chuyện này hơn. Cháu là đàn ông, đừng lôi thôi nữa”, Tô Chính lên tiếng.
Lăng Khôi đành bỏ cuộc: “Vậy thì vất vả cho cô rồi”.
Lăng Khôi gọi bà ta là cô.
Để chấp nhận một người cần có thời gian. Lăng Khôi thực sự không hề cố ý nói như vậy.
“Nào, Lăng Khôi, chúng ta sang bên này pha trà uống đi”, Tô Chính đã mở lời, Lăng Khôi tự nhiên không thể từ chối, vì vậy anh đành phải đi đến bàn trà trong phòng khách cùng uống trà trò chuyện với ông ấy.
Tô Duệ Hân đang cẩn thận pha trà ở bên cạnh.
“Lăng Khôi, Chu Lam không có cái nhìn thấu đáo, tâm tư của đàn bà ấy mà. Nếu trước đây bà ấy có làm chuyện gì không hay với cháu, cháu cũng đừng so đo với bà ấy nhé”, Tô Chính nói một cách đầy hàm ý, thái độ cũng rất hạ mình: “Thực ra từ khi bà ấy biết thân phận và thực lực của cháu, cả chuyện cháu vẫn luôn âm thầm chăm sóc Duệ Hân, trong lòng bà ấy cứ áy náy mãi, lại còn không ngừng tự trách bản thân”.
Bá chủ Trung Hải!
Chu Lam chỉ biết Lăng Khôi rất lợi hại, nhưng bà ta vẫn không thể nhìn thấu toàn bộ con người của Lăng Khôi, nhưng Tô Chính lại biết rõ.
Sau khi ông cụ Tô mất vào ba năm trước, Tô Chính đã từng đến tỉnh Tam Giang để điều tra, chỉ là thông tin điều tra được sau đó rất hạn chế. Có hai tông sư võ thuật đến từ tỉnh Tam Giang, muốn tìm ra một bảng danh sách từ chỗ ông cụ Tô. Cuối cùng vẫn không tìm thấy gì. Sau đó sức khỏe của ông cụ Tô ngày càng sa sút, cuối cùng thì qua đời.
Cũng chính vì điều tra chuyện này mà hai chân của Tô Chính đã bị chặt đứt.
Nói đến đây, Lăng Khôi vô cùng kính phục Tô Chính.
“Chú Chính, cháu không hẹp hòi đến như vậy. Chú yên tâm đi”, thực ra Lăng Khôi cũng không quá ghi hận Chu Lam.
Quay đầu lại liền thấy Chu Lam đang cẩn thận rửa chén ở trong bếp, bóng lưng bà ta hơi cô đơn.
Trong lòng Lăng Khôi thầm thở dài.
“Vậy thì tốt rồi. Bây giờ cháu đã là bá chủ Trung Hải. Sau cái chết của Diệp Vân Phong và Tiêu Vô Ngôn, từ giờ trở đi không ai có thể uy hiếp cháu được nữa. Chú rất vui mừng vì cháu có thái độ khiêm tốn như vậy”, Tô Chính cười vui vẻ, rồi bưng tách trà lên uống.
Vẻ mặt ông ấy rất vui mừng, nhưng không có cảm giác hưng phấn.
Sau khi rửa chén xong, Chu Lam cắt mấy đĩa trái cây mang đến: “Lăng Khôi, cháu thấy trái kiwi này thế nào”.
“Cảm ơn cô”, Lăng Khôi thản nhiên ăn một ít, cuối cùng nói: “Chú Chính, cô Lam, cháu nghĩ, sau này hai người đừng tiếp tục sống ở đây nữa”.
“Tại sao vậy? Em thấy sống ở đây rất tốt”, Tô Duệ Hân tỏ ra khó hiểu.
Lăng Khôi nói: “Lần này Duệ Hân bị tấn công, điều này đã nhắc nhở cháu. Mặc dù cháu là Trung Hải Vương, nhưng có rất nhiều người muốn nhắm vào cháu. Họ không dám trực tiếp đối phó với cháu, vì vậy họ chỉ có thể ra tay với người nhà của cháu”.
Khi anh nói những lời này, tất cả mọi người đều chìm vào im lặng.
Tô Chính nói: “Lăng Khôi, cháu nhắc nhở đúng lắm. Vậy cháu muốn thế nào?”
Lăng Khôi nói: “Chuyển đến khu biệt thự Vân Đỉnh. Cơ sở vật chất, hệ thống giám sát và an ninh ở đó đều là tốt nhất”.
Vẻ mặt Chu Lam rất kinh ngạc.
Khu biệt thự Vân Đỉnh là khu biệt thự hàng đầu ở Trung Hải, Chu Lam nằm mơ cũng muốn được ở trong đó.
Đáng tiếc là không có cơ hội.
Mặc dù là người nhà họ Tô, nhưng bọn họ luôn bị nhà họ Tô coi thường, nên không được sống chung trong đó.
Khi Lăng Khôi đưa ra ý kiến này, trong lòng Chu Lam đã rất vui mừng. Những chuyện mà bà ta thậm chí không bao giờ dám nghĩ đến, đối với Lăng Khôi mà nói, chỉ là một câu nói là xong.
Đây chính là khoảng cách giữa người với người.
Tô Duệ Hân nói: “Lăng Khôi, như vậy có lãng phí quá không? Cả nhà chúng ta cũng chỉ có ba bốn người, một căn nhà chung cư bình thường là được rồi”.
Tô Duệ Hân thật sự không quan tâm đến những vật ngoài thân như thế này.
Tô Chính nói: “Duệ Hân. Lăng Khôi nói có lý đấy. Bây giờ Lăng Khôi đã khác trước rất nhiều. Chúng ta có thể dễ dàng trở thành mục tiêu mà kẻ thù muốn nhắm vào. Chỉ khi nào chúng ta sống tốt, thì Lăng Khôi mới có thể yên tâm làm việc của mình được”.
Tô Duệ Hân không phản đối.
Lăng Khôi nói: “Cháu sẽ cho người đến giúp mọi người chuyển nhà”.
Sau bữa ăn, Tô Duệ Hân và Lăng Khôi vội vã rời đi.
Tô Duệ Hân vội vàng đến thị trấn Tào Dương để xem xét tình hình dịch bệnh.
...
Ba hôm sau, vết thương của Lăng Khôi đã khỏi hẳn, như thường ngày, anh lại mang cơm đến cho Thủy Nguyệt.
Lần này bà ấy không nói gì nhiều mà dẫn anh đến trước ngôi mộ cổ.
Lăng Khôi thắc mắc: “Sư phụ, chẳng phải sư phụ nói con phải đánh thắng thì mới được vào trong sao?”
Thủy Nguyệt nhún vai: “Con nghĩ là con có thể đánh thắng được sư phụ sao? Ít nhất cũng ba mươi năm nữa nhé! Trước sau gì cũng dẫn con đến đây, chi bằng hôm nay luôn đi”.
Lăng Khôi bất lực nhún vai, trong lòng vô cùng hào hứng.
Hai người đi một lúc lâu mới đến ngôi mộ cổ, nơi này được bố trí rất nhiều cơ quan ám khí, nếu người nào muốn xâm nhập, không cẩn thận giẫm chân vào điểm không thích hợp thì sẽ có vô số mũi tên được phóng ra.
Bên trong ngôi mộ cổ có diện tích cực kỳ lớn, gồm ba phòng chính và rất nhiều căn phòng nhỏ khác, ở căn phòng thứ nhất có rất nhiều cuốn sách cổ, đa số đều là những bí kíp võ thuật xưa, Lăng Khôi cực kỳ hứng thú, chỉ muốn ôm hết về nhà để luyện tập từ từ.
Nhưng anh cũng hiểu dục tốc bất đạt, luyện võ không thể nóng vội.
Chương 349: Nâng cao thực lực
Thủy Nguyệt lại dẫn anh đến một căn phòng khác, bà ấy nói: “Thật ra, sư phụ cũng chưa đi vào hết mọi căn phòng của ngôi mộ này, ở đây được thiết kế xây dựng vô cùng kỳ công, là một tác phẩm kiến trúc hoàn hảo, chúng ta hãy từ từ khám phá, có lẽ nó sẽ giúp ích nhiều cho con”.
Lăng Khôi vui vẻ đáp: “Vâng ạ”.
Bọn họ lại bước đến một căn phòng lớn hơn, bên trong là vô số báu vật.
Phải gọi là báu vật vô giá, với hàng chục thùng vàng khối, châu báu và hàng trăm thứ đồ có giá trị khác.
Mắt của Lăng Khôi hoa hết cả lên, bình thường những chuyện như này sẽ chỉ xảy ra ở trên phim, anh thật sự không ngờ nó lại có thật và xảy ra với mình.
Đây quả thật là một kho báu lớn, chẳng trách nhiều người muốn chiếm được nó như vậy.
Nếu có được toàn bộ kho báu này thì việc phát triển Trung Hải trở thành một thành phố phồn hoa không phải là điều khó khăn nữa.
Đi sâu vào trong là căn phòng với rất nhiều loại đan dược quý hiếm, có tác dụng rất lớn với người luyện võ đã đạt đến cảnh giới Khí Trầm Áp trở lên, những cao thủ có cảnh giới thấp hơn thì dùng sẽ không có tác dụng.
Hai người đi đến đây thì nhìn thấy một hồ nước không rộng lắm nhưng nước hồ trong vắt, mang đến cho người ta cảm giác khoan khoái dễ chịu.
Thủy Nguyệt nói: “Con hãy ngâm mình trong hồ nước này sáu giờ đồng hồ mỗi ngày, nó sẽ giúp thực lực của con được nâng cao, nhanh chóng đột phá cảnh giới. Hồ nước này rất đặc biệt, khi con ngâm mình và luyện nội công ở trong hồ nước sẽ có tác dụng gấp mười lần những nơi khác. Vì thế nếu con muốn nâng cao thực lực thì phải ở lại đây ít nhất một tháng”.
Bây giờ Lăng Khôi rất muốn nâng cao thực lực nên đồng ý luôn, anh đáp: “Vâng ạ, con sẽ làm theo lời sư phụ, nếu con đạt đến cảnh giới Khí Trầm Áp thì có thể ăn đan dược đúng không?”
“Đúng vậy, đến lúc đó sư phụ sẽ chỉ cho con loại đan dược nào phù hợp với con, nó sẽ giúp con nâng cao thực lực của mình”.
Hai người họ đi quanh một lúc, sau đó trở lại căn phòng lớn đầu tiên, nơi có rất nhiều bí kíp võ công tuyệt thế.
Lăng Khôi vô cùng hào hứng, anh muốn chọn cho mình một bộ sách phù hợp nhất, đương nhiên anh biết rằng nếu học quá nhiều môn võ cùng một lúc sẽ không đạt được hiệu quả cao, hơn nữa còn rất dễ bị tẩu hỏa nhập ma.
Một lúc sau, Lăng Khôi nhìn thấy hai cuốn Xích Dương Cửu Thiên phần hai và phần ba.
Lăng Khôi hết sức phấn khích, lần trước anh có được cuốn Xích Dương Cửu Thiên phần một ở chỗ Diệp Vân Phong và học được rất nhiều điều trong đó, anh tin chắc rằng hai cuốn này sẽ giúp ích nhiều cho anh.
Có được cuốn sách mình cần, Lăng Khôi bắt đầu vào luyện tập luôn.
Suốt một tháng sau đó, đổi lại ngày nào Thủy Nguyệt cũng mang cơm cho anh.
Đương nhiên, cơm không phải do Thủy Nguyệt nấu mà là Tô Duệ Hân đem đến hai phần cho sư phụ và chồng của mình.
Tô Duệ Hân không hiểu lắm, nhưng vì biết Lăng Khôi ở chỗ Thủy Nguyệt nên cô cũng yên tâm.
Vì chăm chỉ luyện tập cùng với sự hỗ trợ của hồ nước và đan dược nên thực lực của Lăng Khôi đã được nâng cao rất nhanh, ngay cả Thủy Nguyệt cũng hết sức kinh ngạc.
Chỉ năm ngày đầu anh đã đột phá lên cảnh giới Khí Trầm Áp, ăn đan dược và luyện đến cảnh giới Thông Vân Kiều đỉnh cao trong thời gian một tháng.
Quá kinh khủng!
Ban đầu Thủy Nguyệt cũng chỉ hy vọng anh có thể đạt đến cảnh giới Đại Không Cử, không ngờ rằng thằng nhóc Lăng Khôi này lại lợi hại như vậy.
...
Một tháng sau, ở thị trấn Tào Dương, toàn bộ bảy nghìn lữ đoàn hộ vệ đều đóng quân ở đây, do Huyết Vũ kiểm soát hoàn toàn cục diện.
Kiểm soát bảy mươi nghìn người, còn phải vỗ về cảm xúc của bọn họ, đây không phải một chuyện đơn giản.
Cũng chỉ có đại tướng như Huyết Vũ mới có thể hoàn thành nhiệm vụ một cách xuất sắc.
Để đảm bảo cho cục diện của thị trấn Tào Dương không xảy ra bất cứ sơ sót gì, tự Huyết Vũ cũng ở luôn trong lều bạt.
Cứ có thời gian là Huyết Vũ lại ra ngoài giúp nhân viên điều dưỡng làm vài chuyện lặt vặt.
Nội tâm của cô ấy rất lương thiện.
Từ khi có được thuốc y học thảo dược mới, số bệnh nhân được chữa trị đã tăng cao, nhiều người khỏi bệnh và trở về nhà, thị trấn Tào Dương cũng dần ổn định trở lại.
Tuy nhiên vẫn còn những bệnh nhân bị nặng đang ở lại điều trị.
Ngày hôm đó, Huyết Vũ đang ở trong lều bạt ăn mì ăn liền.
Trương Thượng Thanh vội vàng bước vào trong: “Đại ca, bên ngoài có người tìm cô”.
“Ai?”
Cô tiện miệng hỏi, không hề bận tâm.
Trương Thượng Thanh nói: “Bạch Ngân”.
Huyết Vũ đột nhiên cau mày, bỏ bát đũa xuống: “Một mình hắn tới sao?”
Trương Thượng Thanh nói: “Hắn còn dẫn theo một người nữa, nói là có chuyện gấp muốn tìm cô”.
“Đi, đi xem xem”.
Lần trước khi ở trên núi Xa Ngọc, Bạch Ngân giả chết nên may mắn sống sót, hôm nay hắn lại dám tới đây.
Huyết Vũ bước nhanh ra ngoài với sự hoài nghi.
Kết quả nhìn thấy Bạch Ngân ở bên ngoài lều bạt.
Bên cạnh Bạch Ngân còn có một người đàn ông nữa, cả người cuộn trong lớp áo khoác, nhìn không rõ dung mạo.
“Bạch Ngân, anh tới đây làm gì?”
Huyết Vũ rất hoài nghi.
Theo lý mà nói, lần trước Bạch Ngân thoát chết, đáng lẽ phải nghĩ mọi cách để chạy thoát thân mới đúng, sao lại tự đâm đầu vào lưới vậy?
Bạch Ngân nói: “Tôi đến để bàn điều kiện với cô”.
“Bàn điều kiện? Anh có gì để ra điều kiện với tôi?”, Huyết Vũ vẫn chưa hiểu ý.
Bạch Ngân ra hiệu bằng ánh mắt cho người bên cạnh.
Người đàn ông mặc áo khoác thò đôi bàn tay ra từ trong ống tay áo.
Ngay sau đó, trong ống tay áo lại thò ra thêm một đôi bàn tay nữa.
Bốn cánh tay!
Huyết Vũ chết lặng!
Người này chính là thủ phạm đã ra tay rất mạnh với Tô Duệ Hân.
Khi trước Huyết Vũ đã từng điều tra cẩn thận, tất cả chứng cứ đều rõ ràng, kẻ ra tay với Tô Duệ Hân có bốn cánh tay.
Huyết Vũ vẫn đang tìm người này.
Nhưng mãi mà không tìm được.
Bây giờ hắn lại chủ động đến trước cửa, ngoài hào hứng ra thì Huyết Vũ còn cảnh giác nhiều hơn.
Gã đàn ông bốn tay tiến lên trước một bước, nói: “Tô Duệ Hân là do tôi giết”.
Huyết Vũ hoàn hồn trở lại, khôi phục lại vẻ bình tĩnh: “Tại sao lại giết cô ấy?”
Gã đàn ông bốn tay nói: “Mặc dù cô ta đã ly hôn với Lăng Khôi, thế nhưng tôi biết Lăng Khôi vẫn rất yêu cô ta, chỉ khi cô ta chết thì mới có thể khiến cho Lăng Khôi hoàn toàn nổi giận, hoàn thành nhiệm vụ quan trọng nhất trong cả kế hoạch”.
Rất rõ ràng, bọn chúng đều cho rằng Tô Duệ Hân đã chết.
Huyết Vũ cũng không nói thẳng, mà lên tiếng: “Sao anh không chạy trốn?”
“Sao tôi lại phải chạy trốn? Tôi đã ở Trung Hải nhiều năm như vậy rồi. Trung Hải chính là nhà của tôi”, gã đàn ông bốn tay cười khẩy, không hề áy náy hay lo sợ.
Lúc này Bạch Ngân mới nói: “Bây giờ chúng ta có thể bàn điều kiện được chưa?”
Có chuẩn bị mới đến.
Huyết Vũ nói: “Được, anh thử nói xem”.
Bạch Ngân nói: “Nơi này không phải chỗ để nói chuyện, sáu rưỡi tối nay gặp lại trên đỉnh núi Xa Ngọc. Nhớ kỹ, cô chỉ được tới một mình”.
Nói xong Bạch Ngân liền dẫn gã đàn ông bốn tay rời đi.
Huyết Vũ đứng nguyên tại chỗ không hề cử động, ánh mắt nhìn bọn chúng rời đi.
Trương Thượng Thanh không nhịn được, nói: “Đại ca, tại sao không thẳng tay giết chết bọn chúng ở nơi này luôn?”
Huyết Vũ lắc đầu: “Anh không phát hiện ra sao? Lưng quần của Bạch Ngân căng phồng hết cả, rõ ràng có mang theo thuốc nổ. Nếu như chúng ta ra tay ở nơi này thì không biết sẽ có bao nhiêu người phải chết”.
Chương 350: Gặp mặt kẻ thù
Trương Thượng Thanh xấu hổ, ban nãy anh ta thật sự không hề chú ý.
Có điều, anh ta đã cảm nhận được sâu sắc thêm lần nữa, Huyết Vũ này quá đáng sợ.
Mãi một lúc sau, Trương Thượng Thanh mới hoàn hồn trở lại: “Tối nay, cô có định đi không?”
“Đi, đương nhiên phải đi rồi”, Huyết Vũ không hề nghĩ ngợi đã đáp lời ngay: “Tôi phải bắt gã đàn ông bốn tay này về giao cho Lăng Khôi”.
“Thế nhưng… Đây rõ ràng là một cái bẫy, bây giờ tôi sẽ dẫn người tới núi Xa Ngọc sắp xếp một chút, thuận tiện bố trí canh phòng cho tốt, đề phòng chuyện bất trắc”, Trương Thượng Thanh là một thuộc hạ rất trung thành, từ lúc đi theo Huyết Vũ, sâu thẳm trong lòng đã thừa nhận người đại ca này.
Huyết Vũ nói: “Bây giờ tới núi Xa Ngọc bài bố thì đã muộn rồi”.
...
Vào lúc chạng vạng, tại núi Xa Ngọc.
Ánh sáng cuối ngày ngã về phía tây, phản chiếu từ phía sau núi, toàn bộ đỉnh núi được bao phủ bởi một màu vàng rực rỡ.
Dưới chân núi, Huyết Vũ đứng bên bờ một con sông nhỏ, yên lặng nhìn núi non xung quanh.
Trương Thượng Thanh đứng ở bên cạnh không nói lời nào.
Thời gian chầm chậm trôi qua.
Sáu giờ đúng.
“Đại ca, sắp đến giờ rồi”, Trương Thượng Thanh nhắc nhở.
“Chờ thêm một lát, Lăng Khôi sẽ đến”, vẻ mặt Huyết Vũ rất bình tĩnh.
Trước đó, Bạch Ngân đã hẹn gặp cô ấy trên đỉnh núi Xa Ngọc, thời gian được ấn định là sáu giờ rưỡi.
Chuyện này, Huyết Vũ chỉ nói cho một mình Lăng Khôi biết.
Nhưng không hiểu tại sao trong lòng cô ấy lại cảm thấy rất lo lắng.
“Thượng Thanh, anh có cảm thấy Bạch Ngân đến là rất không bình thường không?”, Huyết Vũ tự lẩm bẩm một mình, mà dường như cũng đang hỏi Trương Thượng Thanh.
Trương Thượng Thanh nói: “Không bình thường, rất không bình thường. Về lý mà nói, bọn chúng nên bỏ trốn ngay mới phải. Trái lại bọn chúng còn ngang nhiên hẹn gặp cô. Hắn đưa một người đàn ông có bốn tay đến làm mồi nhử để chúng ta cắn câu. Tôi không tán thành việc đến điểm hẹn”.
“Hơn nữa hắn biết chắc là cô sẽ tham gia. Đây là lời mời không thể từ chối”, Trương Thượng Thanh nói: “Đây rõ ràng là một mưu đồ hết sức lộ liễu”.
Huyết Vũ nói một cách sâu sắc: “Tôi đã nói với Lăng Khôi rồi, hãy chờ câu trả lời của anh ấy xem sao”.
Một lúc sau, có tiếng bước chân truyền đến.
Lăng Khôi đến một mình: “Tôi đến rồi”.
Trương Thượng Thanh lập tức nói: “Anh Lăng, tôi thấy hay là…”
Hai chữ “thôi đi” còn chưa kịp nói, Lăng Khôi đã đưa tay ngắt lời: “Còn hai mươi phút nữa là sáu giờ rưỡi. Chúng ta lên núi thôi”.
Lăng Khôi đã quyết định, Trương Thượng Thanh đương nhiên không thể nói gì thêm, đành phải đi theo Lăng Khôi lên núi.
Đường núi hiểm trở, ba người chậm rãi tiến về phía trước.
Trên đường, Lăng Khôi bước đi rất chậm, anh thản nhiên nói: “Huyết Vũ, cô nghĩ Bạch Ngân hẹn gặp lần này là vì mục đích gì?”
Huyết Vũ rất thẳng thắng: “Bắt tôi. Sau đó sẽ dùng tôi để uy hiếp anh. Bọn chúng biết tôi là người quan trọng nhất trong cuộc đời anh”.
Huyết Vũ nói rất tự tin - Tôi là người quan trọng nhất trong cuộc đời anh.
Quan trọng hơn cả Tô Duệ Hân sao?
Ừ, đúng vậy.
Huyết Vũ nghĩ như vậy.
Lăng Khôi cười gượng: “Tại sao bọn chúng không trực tiếp hẹn tôi?”
Huyết Vũ nói: “Có thể là vì không nắm chắc có thể đối phó với anh được hay không”.
Sáu giờ hai mươi bảy phút, mấy người Lăng Khôi đã lên đến đỉnh núi Xa Ngọc.
Bên trên có một hố đất cháy xém.
Lúc trước, bốn nghìn quân hộ vệ của nhà họ Bạch đã được chôn cất tại đây.
Mặc dù những xác chết ở đây đã được chuyển đi nhưng những vết máu và đất cháy xém để lại xung quanh rõ ràng đến vậy, chỉ bằng mắt thường cũng có thể biết được trận chiến diễn ra ở đây thê lương đến thế nào.
“Cuối cùng thì các người cũng đến rồi”.
Một giọng nói lạnh lùng truyền đến.
Bạch Ngân ung dung bước ra trong bộ đồ rằn ri: “Ồ, không ngờ Lăng Khôi cũng đến rồi. Đúng là một vị khách hiếm có”.
Mặc dù Lăng Khôi chưa bao giờ gặp Bạch Ngân, nhưng anh cũng đoán được thân phận của hắn: “Cậu chính là Bạch Ngân - phó tướng của quân hộ vệ nhà họ Bạch phải không?”
Bạch Ngân nói với vẻ kiêu ngạo: “Đúng vậy”.
Lăng Khôi nói: “Còn những người khác thì sao, ra đây cả đi”.
Quả nhiên, hai người còn lại cũng bước ra.
Một gã đàn ông có bốn tay và một người đàn ông trung niên xuất hiện.
Gã đàn ông bốn tay chính là hung thủ đánh Tô Duệ Hân, cũng là Trương sư huynh – một trong ba tông sư từng đến tìm ông cụ Tô để lấy bản danh sách liên quan đến Lăng Hiêu.
Còn người đàn ông trung niên là Bạch Dương Định – gia chủ nhà họ Bạch ở Càn Châu, Giang Bắc.
Bạch Ngân nở nụ cười đắc ý, giới thiệu tên của hai người này, rồi nói: “Vốn dĩ tao muốn dụ Huyết Vũ đến đây để dùng cô ta uy hiếp mày, không ngờ mày lại tự vác xác đến, vậy thì hôm nay mày sẽ phải chôn thân tại đây, để cúng tế cho những binh lính quân hộ vệ nhà họ Bạch đã mất ở núi Xa Ngọc này”.
Nghe đến đây, Lăng Khôi chợt nhíu mày, hóa ra hai người này chính là kẻ thù mà Lăng Khôi đang tìm kiếm.
Nếu là lúc trước, có lẽ Lăng Khôi sẽ lo sợ không đánh thắng được hai người này, nhưng sau khi vào ngôi mộ cổ, có được các bí kíp võ thuật và đan dược quý hiếm, giúp thực lực của Lăng Khôi đạt đến cảnh giới Thông Vân Kiều đỉnh cao, lúc này anh chẳng sợ bất kỳ kẻ nào nữa.
Hôm nay anh nhất định phải tìm ra được nguyên nhân sự việc ở núi Tuyết Long ba năm trước, rửa oan cho năm nghìn anh em quân đoàn Long Nha.
Bạch Dương Định gằn giọng nói: “Mày đã giết chết em trai Bạch Kim Thu, Cậu cả và quân đoàn hộ vệ nhà họ Bạch đúng không? Mày đã chọc giận nhà họ Bạch tao rồi! Hôm nay tao sẽ băm mày thành trăm mảnh để báo thù!”
Lăng Khôi cười khẩy nói: “Các ông đến đúng lúc lắm, tôi cũng đang muốn tìm các ông để tính sổ đây. Đã đến lúc làm rõ vụ án ở núi Tuyết Long rồi”.
Nghe thấy vậy, Trương sư huynh và Bạch Dương Định khẽ rùng mình: “Rốt cuộc mày là ai? Sao mày lại nhắc đến vụ án này?”
Lăng Khôi hờ hững đáp: “Sau khi đánh thắng ông, tôi sẽ nói cho ông biết, đừng vội, sẽ nhanh thôi”.
Bạch Dương Định hét lớn: “Chỉ dựa vào mày mà cũng muốn đánh thắng tao sao? Mơ mộng hảo huyền! Chết đi”.
Dứt lời, Bạch Dương Định lao về phía Lăng Khôi với tốc độ ánh sáng, rồi tung ra đòn đánh hiểm.
Lăng Khôi vận dụng chiêu thức đã học được trong một tháng qua, vung tay đánh trả quyết liệt.
Bên này, Trương sư huynh cũng tung đòn đánh về phía Huyết Vũ, giữ chân không cho cô ấy đi trợ giúp Lăng Khôi.
Trương sư huynh này rất lợi hại, Huyết Vũ không phải là đối thủ của ông ta, chỉ có thể cố gắng chống cự.
Trương Thượng Thanh cũng nhanh tay nhanh mắt tung đòn đánh về phía Bạch Ngân, hai bên đánh nhau một hồi, Trương Thượng Thanh mới giết chết được hắn.
Sau khi giết Bạch Ngân, Trương Thượng Thanh nhanh chóng lao đến giúp Huyết Vũ nhưng rõ ràng là chẳng có ích gì nhiều, hai người họ vẫn không phải là đối thủ của Trương sư huynh.
Đúng lúc này, Tô Kinh Hồng lại xuất hiện với sát khí ngút trời, khuôn mặt được che lại bởi một chiếc khăn voan những cũng không thể che hết khí chất xinh đẹp tuyệt trần.
Tô Kinh Hồng hét lớn về phía anh: “Lăng Khôi, anh còn nhớ lúc trước từng hứa sẽ giết chết người đã rạch mặt tôi không? Hôm nay cơ hội trả ơn của anh đến rồi đấy!”
Lăng Khôi hơi sửng sốt, sau đó liền hiểu ngay, hóa ra cao thủ từng rạch mặt Tô Kinh Hồng lại là Trương sư huynh bốn tay này. Vậy thì hôm nay anh sẽ trả thù và báo ơn luôn một thể.
Lăng Khôi gật đầu, vẫn chuyên tâm ra đòn đánh với Bạch Dương Định.
Bạch Dương Định không hổ danh là cao thủ Thông Vân Kiều, mỗi đòn đánh của ông ta đều rất có lực, nhanh và cực kỳ chuẩn xác.
Nhưng đáng tiếc đối thủ của ông ta là Lăng Khôi – người đã luyện đến cảnh giới Thông Vân Kiều đỉnh cao.
Chương 351: [Kết] Cuộc sống hạnh phúc
Hai người giao đấu tầm ba trăm chiêu, Lăng Khôi vận dụng kiến thức trong cuốn Xích Dương Cửu Thiên và Kình Lạc Hải Lan Kinh để tạo ra nét riêng biệt trong võ thuật của mình, cuối cùng anh cũng tìm ra được sơ hở, tung một đòn hiểm khống chế được Bạch Dương Định, khiến chân tay ông ta bị gãy, phế bỏ toàn bộ võ công.
Lúc này, Bạch Dương Định chỉ là một người tàn phế với cái miệng mắng chửi: “Thằng ranh, mày được lắm, tao đã đánh giá thấp mày rồi, mẹ kiếp, mày sẽ phải trả giá đắt cho hành động ngày hôm nay”.
Lăng Khôi phủi bụi trên người, hờ hững nói: “Ông biết tại sao tôi không giết ông mà giữ lại cái miệng cho ông không? Ông phải sống để giải oan cho tôi và năm nghìn binh lính Long Nha của tôi!”
Bạch Dương Định hốt hoảng: “Chẳng lẽ mày là...?”
Lăng Khôi không đáp lời mà lao thẳng về phía Trương sư huynh.
Dù Trương sư huynh có lợi hại thế nào thì cũng không thể đánh thắng được bốn người bọn họ, đặc biệt là Lăng Khôi.
Sau vài đòn quyết đấu, ông ta chết tức tưởi trước mặt Tô Kinh Hồng.
Tô Kinh Hồng ngẩng đầu cười lớn, cuối cùng cũng giết được kẻ đã hung tợn rạch mặt mình.
Vì đây là ân oán cá nhân của Tô Kinh Hồng nên Lăng Khôi cũng không tiện hỏi nhiều.
Điều anh quan tâm nhất bây giờ là sự thật về vụ việc núi Tuyết Long ba năm trước.
Bạch Dương Định ngơ ngác, vốn dĩ ông ta còn hy vọng Trương sư huynh có thể đánh bại Lăng Khôi và dẫn ông ta rời khỏi đây, nhưng bây giờ thì hy vọng đã hoàn toàn vụt tắt.
Lăng Khôi chẳng nói gì nhiều, anh bước đến và nhét một viên thuốc màu đen vào miệng ông ta.
Viên thuốc này anh lấy từ ngôi mộ cổ, ở đó có ghi chép nó sẽ khiến người uống đau đớn thấu tim gan, mọi tế bào trong cơ thể như có hàng vạn con kiến cấu xé.
Cách tra tấn không thể ác hơn, để biết được sự thật, anh bắt buộc phải làm như vậy.
Bạch Dương Định gào rống lên, đau đớn thảm thiết chỉ muốn chết quách đi cho xong, nhưng Lăng Khôi phải để ông ta nếm trải cảm giác sống không bằng chết.
Sau khi nhìn Bạch Dương Định đau đớn một lát, anh lại cho ông ta uống thêm một viên thuốc màu đỏ, uống xong ông ta thoải mái hơn rất nhiều.
Lúc này, Bạch Dương Định đã hoàn toàn kinh sợ, khóc lóc van xin: “Cầu xin cậu hãy buông tha cho tôi, tôi giờ đã là kẻ tàn phế, chẳng làm được gì nữa rồi, cầu xin cậu hãy buông tha”.
“Được, hãy thành thật khai ra chuyện ba năm trước, sau đó tổ chức họp báo công bố với cả nước, giải oan cho quân đoàn Long Nha. Sau khi xong việc tôi sẽ cho ông thuốc giải, bằng không, ba tiếng sau, thuốc giải tạm thời sẽ hết công hiệu, ông sẽ đau đớn đến mức muốn chết cũng không được, hiểu chưa?”
Bạch Dương Định hơi do dự, dù sao chuyện ba năm trước cũng quá lớn, nếu công khai sự thật thì cả nhà họ Bạch sẽ tiêu đời.
Nhưng nghĩ đến việc người trước mặt chính là Lăng Hiêu và cơn đau xé da xé thịt vừa nãy, Bạch Dương Định cắn răng kể lại sự việc...
“Ba năm trước, danh tiếng của Lăng Hiêu quá đỗi vang dội, lừng lẫy khắp nơi, khiến người nhà họ Bạch ghen ghét đố kỵ, sợ Lăng Hiêu sẽ làm ảnh hưởng đến danh tiếng gia tộc hàng đầu của nhà họ Bạch, từ đó mới nảy sinh ý định vu oan tội danh phản nước và bày mưu tính kế ám sát quân đoàn Long Nha ở núi Tuyết Long. Tôi, Bạch Kim Thu và Trương sư huynh đến tìm ông cụ Tô để lấy danh sách những người có liên quan đến Lăng Hiêu, nhưng ông cụ Tô không đưa nên âm thầm hại chết ông cụ từ từ. Sau đó ba người chúng tôi đến tìm Thủy Nguyệt thì bị từ chối. Nên mới đến tìm Diệp Vân Phong, cùng nhau bàn bạc đưa ra bằng chứng giả để buộc tội Lăng Hiêu bán nước”.
Trận chiến đêm hôm đó đã được bày binh bố trận sẵn, quân đoàn Long Nha bị vu oan tội danh bán nước, chưa kịp phản kháng đã bị ba người Bạch Dương Định dẫn đội quân hộ vệ Càn Châu liên kết với Diệp Vân Phong đánh gục.
Sau trận chiến đẫm máu đêm đó, ai cũng tưởng Lăng Khôi đã chết, không ngờ rằng anh lớn mạng vẫn sống được đến bây giờ.
Nghe đến đây, Lăng Khôi và Huyết Vũ giận run người, chỉ vì sự ghen ghét đố kỵ của các người mà lại khiến anh em quân đoàn Long Nha chết thảm như vậy.
Lăng Khôi bình tĩnh lại, nói: “Trương Thượng Thanh, dẫn ông ta vào nhà giam, sáng mai đưa đến nơi tổ chức họp báo, bảo cả Lục Tử Ca và các phóng viên đến để làm rõ vụ việc”.
Một đêm tĩnh mịch trôi qua.
Sáng hôm sau, buổi họp báo được tổ chức tại trung tâm hành chính Trung Hải với nhiều lãnh đạo có máu mặt trong hệ thống chính phủ.
Bạch Dương Định thừa nhận sai lầm của mình, công khai sự thật, giải oan cho năm nghìn lính quân đoàn Long Nha.
Tin tức được phát sóng trực tiếp với lượt xem tăng cao đến chóng mặt.
Lăng Khôi thở phào nhẹ nhõm, cuối cùng cũng đã giải oan cho các anh em của mình.
Người dân cả nước bùi ngùi xúc động, không ngờ họ đã nghĩ oan cho đội quân hùng mạnh nhất, nghĩ oan cho tướng lĩnh dũng mãnh nhất – Lăng Hiêu.
Bạch Dương Định hết giá trị lợi dụng, Huyết Vũ tự tay bắn chết ông ta, trút nỗi căm hận trong lòng.
Toàn bộ người nhà họ Bạch bị tống giam vào nhà tù, tịch thu toàn bộ tài sản.
Cuối cùng cũng đến ngày Trung Hải không còn là đứa em nhỏ của Càn Châu, không còn bị nhà họ Bạch khống chế và cướp đoạt tài nguyên nữa.
Nhờ vào số báu vật trong ngôi mộ cổ, Lăng Khôi không giữ riêng cho mình mà dùng nó để xây dựng nền kinh tế Trung Hải phát triển hưng thịnh. Đồng thời cũng giúp giới võ thuật phát triển lên một tầm cao mới, vượt cả Càn Châu, Giang Bắc.
...
Sau khi giải quyết xong mọi chuyện, Lăng Khôi đến thăm cả nhà Dương Nguyệt.
Thấy Lăng Khôi đến, Tố Lan và Dương Thiết Quải vui mừng ra mặt, nhiệt tình đón tiếp.
Đầu tiên, Lăng Khôi báo tin mình đã trả thù cho Dương Nguyệt, tống kẻ hãm hại Dương Nguyệt và đánh què chân Dương Thiết Quải vào tù. Cả nhà nghe vậy vô cùng phấn khích, cuối cùng tên ác ôn cũng đã bị trừng trị, bọn họ không phải sống trong cảnh nơm nớp lo sợ kẻ thù lại đột nhiên xuất hiện.
Tiếp đó, Lăng Khôi quỳ gối mong được làm con trai của hai người, Tố Lan và Dương Thiết Quải sững sờ trong giây lát nhưng lập tức bình tỉnh lại, có đứa con trai như Lăng Khôi, họ mong còn chẳng được.
Lăng Khôi khăng khăng không chịu đứng dậy, anh thành thật nhận mình chính là Lăng Hiêu – người bạn của Dương Kiệt, người từng đến nhà và trồng cây hoa quế trước cổng. Khi anh nói về cái chết của Dương Kiệt, cả bốn người không hẹn mà đều bật khóc, Tô Lan suýt thì ngất xỉu.
Một lát sau, cả nhà bình tĩnh lại, họ ôm Lăng Khôi vào lòng, thật lòng xem anh như con trai ruột của mình.
Lăng Khôi đề nghị với cả nhà Dương Nguyệt chuyển đến biệt thự Vân Đỉnh nhưng bọn họ không đồng ý, dù sao ở đó cũng còn hai cây hoa quế gắn với kỷ niệm của Dương Kiệt, nên không ai muốn rời đi.
Lăng Khôi cũng không ép buộc, anh cho người đến xây dựng lại căn nhà khang trang đẹp đẽ hơn, đồng thời hỗ trợ mọi thứ tốt nhất, chăm sóc cuộc sống cho họ.
...
Hai tháng sau.
Cả nhà Tô Duệ Hân đã chuyển đến biệt thự Vân Đỉnh.
Lăng Khôi cùng chung sống với họ rất vui vẻ.
Đương nhiên anh cũng không quên mỗi ngày mang cơm đến cho Thủy Nguyệt.
Bây giờ Thủy Nguyệt đã có thêm Huyết Vũ làm người bầu bạn, bởi vì Huyết Vũ rất say mê võ thuật nên thường xuyên đến học hỏi từ Thủy Nguyệt, ngoài ra cô ấy còn trở thành tướng lĩnh chỉ huy xuất sắc của quân hộ vệ Trung Hải với hai phó tướng là Trương Thượng Thanh và Lý Tuấn.
Mỗi ngày Lăng Khôi đều chăm chỉ luyện tập và trở thành Trung Hải Vương được mọi người yêu mến.
Sau khi Lăng Khôi thực hiện lời hứa đưa Tô Duệ Hân đi du lịch khắp nơi, trong bụng Tô Duệ Hân đã có thêm một sinh linh bé nhỏ.
Cuộc sống hai người ngập tràn hạnh phúc!
Hết!