Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 992
Lúc này bên trong sảnh tiệc, người của các gia tộc khác sợ xanh mặt.
Hôm nay bọn họ đến chủ yếu là muốn đu bám đám cây cao bóng cả này, nào ngờ họ chưa kịp bám víu thì cây đã bị cặt trụi rồi.
Nhìn tình hình này, trừ khi Tiết vương tử giúp đỡ, nếu không ba gia tộc lớn này sẽ bị diệt thật.
“Tiết vương tử! Bây giờ hãy gọi điện cho Tiết vương tử, chỉ có ông ấy mới có thể cứu được chúng ta thôi!”
Tôn Húc bỗng gào lên.
Lâm Thiên Trạch và Tống Thanh Sơn như nhìn thấy hy vọng, vội nói: “Không sai, bây giờ chỉ có Tiết vương tử mới có thể cứu được gia tộc của chúng ta!”
Nhưng sau khi Tống Thanh Sơn gọi điện thoại xong, sắc mặt lão ta xanh như tàu lá.
“Ông chủ Tống, Tiết vương tử nói gì?”
“Không phải ông ta đã biết ba gia tộc của chúng ta gặp nạn rồi đấy chứ?”
“Tất cả những thứ này đều là âm mưu của ông ấy, nhằm hãm hại Dương Thanh, đúng không?”
“Bây giờ, có phải ông ấy đang thu lưới không?”
Vẻ mặt của Tôn Húc và Lâm Thiên Trạch vô cùng chờ mong nhìn Tống Thanh Sơn.
Sắc mặt Tống Thanh Sơn cực kỳ khó coi, giận dữ nói: “Tiết vương tử đã trở về Vương tộc họ Tiết!”
“Cái gì? Ông nói cái gì?”
Tôn Húc đột nhiên xông lên, túm chặt cổ áo Tống Thanh Sơn, cực kỳ kích động hét lên: “Ông nói Tiết vương tử đã trở về Vương tộc họ Tiết?”
“Sao lại thế được? Ông đang lừa gạt chúng tôi phải không?”
“Không phải Tiết vương tử nói ông ấy muốn mời chúng ta đến dự tiệc chúc mừng sao?”
“Chúng ta đợi ông ấy ròng rã hai tiếng đồng hồ, thế mà ông ấy lại vứt bỏ chúng ta, một mình trở về Vương tộc họ Tiết?”
Lâm Thiên Trạch cũng giận dữ hét lên: “Tại sao Tiết vương tử lại làm như vậy? Lẽ nào không phải ông ấy đã đồng ý nâng đỡ ba gia tộc chúng ta trở thành nhà giàu trên cả tám gia tộc đứng đầu Yến Đô sao?”
“Sao cậu ấy có thể bỏ đi? Dù có bỏ đi cũng phải nói cho chúng ta biết một tiếng chứ?”
Trong mắt Tống Thanh Sơn tràn đầy tuyệt vọng. Lão ta cũng nghĩ giống Tôn Húc và Lâm Thiên Trạch. Với thân phận và địa vị của Tiết Nguyên Bá thì ông ta không thể lừa gạt bọn họ được.
Thế nhưng bây giờ, sự thực đã chứng minh, Tiết Nguyên Bá thật sự bỏ rơi bọn họ, tự mình trở về Vương tộc họ Tiết.
Không có Tiết Nguyên Bá, làm sao bọn họ có thể giành lại tất cả những thứ thuộc về gia tộc mình?
Không thể!
Chuyện này hoàn toàn không thể!
“Ông chủ Tôn, rất xin lỗi! Vợ tôi sắp sinh con rồi, tôi phải nhanh chóng đến bệnh viện xem sao”.
Một ông chủ tầm bảy mươi tuổi bỗng nói.
Lão ta nói xong cũng không chờ Tôn Húc đáp lại đã quay người bỏ đi.
“Ông chủ Lâm, thật sự rất xin lỗi, tôi chợt nhớ ra hôm nay là lễ cưới của bố của cháu trai của ông nội con trai tôi, tôi phải mau đến đó cho kịp dự lễ cưới đây”.
Lại có một người rời đi.
“Ông chủ Tống, hình như tôi ăn phải thứ gì ôi thiêu nên đau bụng quá, tôi phải đến bệnh viện làm phẫu thuật thôi”.
Chẳng mấy chốc sảnh tiệc lúc nãy còn vô cùng nhộn nhịp mà bây giờ toàn bộ đám nhà giàu đều tìm đủ lý do chạy mất dạng.
Không tới năm phút, hơn trăm người trong sảnh tiệc đều chạy đi hết, chỉ còn sót lại người của ba gia tộc lớn.
“Ông chủ Lâm, ông chủ Tống, bây giờ chúng ta nên làm gì? Cũng không thể ngồi đây chờ chết chứ?”
Tôn Húc bỗng cắn răng nói: “Theo sự hiểu biết của tôi với Dương Thanh, chắc chắn cậu ta sẽ không dễ dàng bỏ qua chúng ta đâu”.
“Nói không chừng, lúc này cậu ta đang trên đường đến khách sạn Đế Đô rồi”.
“Nếu chúng ta còn không nghĩ được đối sách e là sẽ mất mạng ở nơi này”.
Nghe lời nói của Tôn Húc, ánh mắt của Lâm Thiên Trạch và Tống Thanh Sơn đều lóe lên.
Hôm nay bọn họ đến chủ yếu là muốn đu bám đám cây cao bóng cả này, nào ngờ họ chưa kịp bám víu thì cây đã bị cặt trụi rồi.
Nhìn tình hình này, trừ khi Tiết vương tử giúp đỡ, nếu không ba gia tộc lớn này sẽ bị diệt thật.
“Tiết vương tử! Bây giờ hãy gọi điện cho Tiết vương tử, chỉ có ông ấy mới có thể cứu được chúng ta thôi!”
Tôn Húc bỗng gào lên.
Lâm Thiên Trạch và Tống Thanh Sơn như nhìn thấy hy vọng, vội nói: “Không sai, bây giờ chỉ có Tiết vương tử mới có thể cứu được gia tộc của chúng ta!”
Nhưng sau khi Tống Thanh Sơn gọi điện thoại xong, sắc mặt lão ta xanh như tàu lá.
“Ông chủ Tống, Tiết vương tử nói gì?”
“Không phải ông ta đã biết ba gia tộc của chúng ta gặp nạn rồi đấy chứ?”
“Tất cả những thứ này đều là âm mưu của ông ấy, nhằm hãm hại Dương Thanh, đúng không?”
“Bây giờ, có phải ông ấy đang thu lưới không?”
Vẻ mặt của Tôn Húc và Lâm Thiên Trạch vô cùng chờ mong nhìn Tống Thanh Sơn.
Sắc mặt Tống Thanh Sơn cực kỳ khó coi, giận dữ nói: “Tiết vương tử đã trở về Vương tộc họ Tiết!”
“Cái gì? Ông nói cái gì?”
Tôn Húc đột nhiên xông lên, túm chặt cổ áo Tống Thanh Sơn, cực kỳ kích động hét lên: “Ông nói Tiết vương tử đã trở về Vương tộc họ Tiết?”
“Sao lại thế được? Ông đang lừa gạt chúng tôi phải không?”
“Không phải Tiết vương tử nói ông ấy muốn mời chúng ta đến dự tiệc chúc mừng sao?”
“Chúng ta đợi ông ấy ròng rã hai tiếng đồng hồ, thế mà ông ấy lại vứt bỏ chúng ta, một mình trở về Vương tộc họ Tiết?”
Lâm Thiên Trạch cũng giận dữ hét lên: “Tại sao Tiết vương tử lại làm như vậy? Lẽ nào không phải ông ấy đã đồng ý nâng đỡ ba gia tộc chúng ta trở thành nhà giàu trên cả tám gia tộc đứng đầu Yến Đô sao?”
“Sao cậu ấy có thể bỏ đi? Dù có bỏ đi cũng phải nói cho chúng ta biết một tiếng chứ?”
Trong mắt Tống Thanh Sơn tràn đầy tuyệt vọng. Lão ta cũng nghĩ giống Tôn Húc và Lâm Thiên Trạch. Với thân phận và địa vị của Tiết Nguyên Bá thì ông ta không thể lừa gạt bọn họ được.
Thế nhưng bây giờ, sự thực đã chứng minh, Tiết Nguyên Bá thật sự bỏ rơi bọn họ, tự mình trở về Vương tộc họ Tiết.
Không có Tiết Nguyên Bá, làm sao bọn họ có thể giành lại tất cả những thứ thuộc về gia tộc mình?
Không thể!
Chuyện này hoàn toàn không thể!
“Ông chủ Tôn, rất xin lỗi! Vợ tôi sắp sinh con rồi, tôi phải nhanh chóng đến bệnh viện xem sao”.
Một ông chủ tầm bảy mươi tuổi bỗng nói.
Lão ta nói xong cũng không chờ Tôn Húc đáp lại đã quay người bỏ đi.
“Ông chủ Lâm, thật sự rất xin lỗi, tôi chợt nhớ ra hôm nay là lễ cưới của bố của cháu trai của ông nội con trai tôi, tôi phải mau đến đó cho kịp dự lễ cưới đây”.
Lại có một người rời đi.
“Ông chủ Tống, hình như tôi ăn phải thứ gì ôi thiêu nên đau bụng quá, tôi phải đến bệnh viện làm phẫu thuật thôi”.
Chẳng mấy chốc sảnh tiệc lúc nãy còn vô cùng nhộn nhịp mà bây giờ toàn bộ đám nhà giàu đều tìm đủ lý do chạy mất dạng.
Không tới năm phút, hơn trăm người trong sảnh tiệc đều chạy đi hết, chỉ còn sót lại người của ba gia tộc lớn.
“Ông chủ Lâm, ông chủ Tống, bây giờ chúng ta nên làm gì? Cũng không thể ngồi đây chờ chết chứ?”
Tôn Húc bỗng cắn răng nói: “Theo sự hiểu biết của tôi với Dương Thanh, chắc chắn cậu ta sẽ không dễ dàng bỏ qua chúng ta đâu”.
“Nói không chừng, lúc này cậu ta đang trên đường đến khách sạn Đế Đô rồi”.
“Nếu chúng ta còn không nghĩ được đối sách e là sẽ mất mạng ở nơi này”.
Nghe lời nói của Tôn Húc, ánh mắt của Lâm Thiên Trạch và Tống Thanh Sơn đều lóe lên.