Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 984
“Ông nói xem, nếu không có nhà họ Tiết, trước mặt tôi ông là cái thá gì?”
“Bốp bốp bốp!”
Sau mỗi một câu nói, Dương Thanh lại tát Tiết Nguyên Bá một cái. Liên tiếp mười mấy lần, mặt ông ta đã sưng vù, khóe miệng rướm máu.
Mọi người thấy thế đều có cảm giác như đang nằm mơ.
Trong mắt bọn họ, Vương tộc giống như trời cao không thể chạm tới. Thế nhưng Tam vương tử của Vương tộc họ Tiết lại bị Dương Thanh tát vêu mặt ngay trước mặt họ.
Tiết Nguyên Bá bị đánh đến ngơ ngác, có thể thấy được Dương Thanh thật sự dám giết mình.
Nhưng ông ta là người của Vương tộc, không thể cúi đầu trước Dương Thanh.
Bị anh tát liên tiếp trước mặt bao người, mất sạch mặt mũi là sự sỉ nhục lớn nhất đối với ông ta.
“Dương Thanh, cậu khinh người quá đáng!”
Tiết Nguyên Bá nôn ra một búng máu, đỏ mắt nói: “Đúng là tôi sai người ám sát các chủ gia tộc có quan hệ với cậu nhưng vẫn giữ mạng cho họ!”
“Hơn nữa, tôi là Tam vương tử của Vương tộc họ Tiết, là Tiết Vương tương lai”.
“Đối với nhà họ Tiết, mấy người bị ám sát kia chỉ là rác rưởi!”
“Mạng của họ sao quan trọng bằng mạng tôi?”
Nghe Tiết Nguyên Bá giải thích như vậy, không chỉ Dương Thanh mà những người còn lại cũng đều nổi giận.
“Xem ra ông vẫn chưa ý thức được tình cảnh của mình!”
Dương Thanh bỗng lắc đầu, lạnh giọng nói.
“Bốp!”
Ngay sau đó, tiếng bạt tai vang dội cất lên.
“Mạng của ông thì tính, mạng của chúng tôi là rác rưởi sao? Bây giờ ông đang là tù nhân của chúng tôi, ông có tư cách gì khoe khoang thân phận ở đây?”
Mọi người kinh ngạc khi thấy người ra tay là Hoàng Chính.
Đến cả Dương Thanh cũng ngạc nhiên, không ngờ còn có người dám đánh Tiết Nguyên Bá.
Cái danh Vương tộc có thể hù dọa rất nhiều người.
Tiết Nguyên Bá cũng sững sờ. Bị Dương Thanh đánh là vì mình đánh không lại.
Nhưng đến cả một kẻ vô danh trong tám gia tộc đứng đầu Yến Đô cũng dám tát ông ta.
“Mày, mày dám đánh tao sao?”
Tiết Nguyên Bá khó tin hỏi.
“Bốp!”
Hoàng Chính lại tát thêm một cái: “Đánh ông thì sao?”
“Bốp bốp bốp!”
Hoàng Chính vừa nói vừa tát lia lịa năm sáu cái. Tiết Nguyên Bá quên cả tránh né, cứ chết lặng nhìn Hoàng Chính.
“Không sai! Ông đáng bị đánh!”
Diệp Hoa cũng xông lên. Ông ta hùng hổ tát Tiết Nguyên Bá.
“Thân phận của ông cao quý cũng chỉ là quá khứ. Bây giờ ông là tù nhân của chúng tôi, dù có bị giết cũng phải rửa cổ chịu chết!”
Diệp Hoa lạnh lùng nói: “Ông lại còn dám uy hiếp cậu Thanh, đúng là chán sống rồi!”
“Đồ khốn kiếp!”
Tiết Nguyên Bá lấy lại tinh thần, nổi giận gầm lên đấm vào mặt Diệp Hoa.
Đám người sửng sốt không ngờ ông ta còn dám ra tay đánh người.
Ông ta vốn là người luyện võ, Diệp Hoa chỉ là người thường sao chịu nổi cú đấm này?
Diệp Hoa quên cả thở trợn mắt nhìn nắm đấm của Tiết Nguyên Bá ngày càng tới gần.
“Bốp!”
“Bốp bốp bốp!”
Sau mỗi một câu nói, Dương Thanh lại tát Tiết Nguyên Bá một cái. Liên tiếp mười mấy lần, mặt ông ta đã sưng vù, khóe miệng rướm máu.
Mọi người thấy thế đều có cảm giác như đang nằm mơ.
Trong mắt bọn họ, Vương tộc giống như trời cao không thể chạm tới. Thế nhưng Tam vương tử của Vương tộc họ Tiết lại bị Dương Thanh tát vêu mặt ngay trước mặt họ.
Tiết Nguyên Bá bị đánh đến ngơ ngác, có thể thấy được Dương Thanh thật sự dám giết mình.
Nhưng ông ta là người của Vương tộc, không thể cúi đầu trước Dương Thanh.
Bị anh tát liên tiếp trước mặt bao người, mất sạch mặt mũi là sự sỉ nhục lớn nhất đối với ông ta.
“Dương Thanh, cậu khinh người quá đáng!”
Tiết Nguyên Bá nôn ra một búng máu, đỏ mắt nói: “Đúng là tôi sai người ám sát các chủ gia tộc có quan hệ với cậu nhưng vẫn giữ mạng cho họ!”
“Hơn nữa, tôi là Tam vương tử của Vương tộc họ Tiết, là Tiết Vương tương lai”.
“Đối với nhà họ Tiết, mấy người bị ám sát kia chỉ là rác rưởi!”
“Mạng của họ sao quan trọng bằng mạng tôi?”
Nghe Tiết Nguyên Bá giải thích như vậy, không chỉ Dương Thanh mà những người còn lại cũng đều nổi giận.
“Xem ra ông vẫn chưa ý thức được tình cảnh của mình!”
Dương Thanh bỗng lắc đầu, lạnh giọng nói.
“Bốp!”
Ngay sau đó, tiếng bạt tai vang dội cất lên.
“Mạng của ông thì tính, mạng của chúng tôi là rác rưởi sao? Bây giờ ông đang là tù nhân của chúng tôi, ông có tư cách gì khoe khoang thân phận ở đây?”
Mọi người kinh ngạc khi thấy người ra tay là Hoàng Chính.
Đến cả Dương Thanh cũng ngạc nhiên, không ngờ còn có người dám đánh Tiết Nguyên Bá.
Cái danh Vương tộc có thể hù dọa rất nhiều người.
Tiết Nguyên Bá cũng sững sờ. Bị Dương Thanh đánh là vì mình đánh không lại.
Nhưng đến cả một kẻ vô danh trong tám gia tộc đứng đầu Yến Đô cũng dám tát ông ta.
“Mày, mày dám đánh tao sao?”
Tiết Nguyên Bá khó tin hỏi.
“Bốp!”
Hoàng Chính lại tát thêm một cái: “Đánh ông thì sao?”
“Bốp bốp bốp!”
Hoàng Chính vừa nói vừa tát lia lịa năm sáu cái. Tiết Nguyên Bá quên cả tránh né, cứ chết lặng nhìn Hoàng Chính.
“Không sai! Ông đáng bị đánh!”
Diệp Hoa cũng xông lên. Ông ta hùng hổ tát Tiết Nguyên Bá.
“Thân phận của ông cao quý cũng chỉ là quá khứ. Bây giờ ông là tù nhân của chúng tôi, dù có bị giết cũng phải rửa cổ chịu chết!”
Diệp Hoa lạnh lùng nói: “Ông lại còn dám uy hiếp cậu Thanh, đúng là chán sống rồi!”
“Đồ khốn kiếp!”
Tiết Nguyên Bá lấy lại tinh thần, nổi giận gầm lên đấm vào mặt Diệp Hoa.
Đám người sửng sốt không ngờ ông ta còn dám ra tay đánh người.
Ông ta vốn là người luyện võ, Diệp Hoa chỉ là người thường sao chịu nổi cú đấm này?
Diệp Hoa quên cả thở trợn mắt nhìn nắm đấm của Tiết Nguyên Bá ngày càng tới gần.
“Bốp!”