Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 971
Cô gái không nhìn ra điều kì lạ nào, nhận vé rồi đỡ ông già ra sảnh chờ tàu.
Từng giây từng phút trôi qua, hai người ngồi chờ tàu như bao người khác.
Trong lúc đó có không ít người đàn ông cao to lực lưỡng đi qua đi lại trong sảnh chờ như đang tìm kiếm ai đó.
Mấy người kia đi qua hai người một già một trẻ này vài lần.
“Chào các hành khách, chuyến tàu D123 từ Yến Đô tới Trường Hà đã bắt đầu soát vé. Mời các hành khách đi chuyến này kiểm tra lại đồ đạc đến cửa số 3 soát vé”.
Đúng lúc này, loa phát thanh thông báo bắt đầu soát vé.
Ông già vẫn luôn căng thẳng thần kinh nghe vậy mới thả lỏng tinh thần.
“Soát vé về nhà rồi!”
Ông ta ho khan vài tiếng, được cô gái trẻ đỡ đứng đậy.
“Này ông già, e là ông không về nhà được đâu!”
Chợt một giọng nói quen thuộc vang lên sau lưng hai người.
Ông già kia bất giác rủn rẩy.
“Từ Yến Đô tới Đông Châu không đi máy bay chỉ còn đường sắt là hợp lý nhất”.
“Theo tôi được biết, ba ngày sau nhà họ Tiết sẽ tổ chức một cuộc họp cỡ lớn, yêu cầu tất cả dòng chính phải trở về”.
“Đi xe không thể về kịp trong vòng ba ngày. Vậy nên chỉ có thể đi tàu”.
Nghe Dương Thanh giải thích, Vương Thành lại càng mờ mịt: “Người nhà họ Tiết không phải kẻ ngu. Chúng ta cho nhiều người trông chừng nhà ga như vậy, chẳng phải sân bay sẽ trở thành nơi an toàn nhất sao?”
“Chỉ cần người nhà họ Tiết dám xuất hiện ở sân bay, tôi sẽ khiến ông ta vĩnh viễn ở lại đây!”
Trong mắt Dương Thanh hiện lên vẻ ngoan độc.
Vương Thành không dám nhiều lời, lập tức dẫn người rời đi.
Quầy bán vé của nhà ga Yến Đô có một ông già được một cô gái trẻ tuổi đỡ lấy.
“Tôi muốn hai vé chuyến tàu sớm nhất tới Trường Hà. Đây là căn cước công dân của chúng tôi”.
Cô gái trẻ tuổi đưa hai thẻ căn cước cho người bán vé.
Người bán vé chỉ ngẩng đầu nhìn hai người một cái rồi đưa vé.
Cô gái không nhìn ra điều kì lạ nào, nhận vé rồi đỡ ông già ra sảnh chờ tàu.
Từng giây từng phút trôi qua, hai người ngồi chờ tàu như bao người khác.
Trong lúc đó có không ít người đàn ông cao to lực lưỡng đi qua đi lại trong sảnh chờ như đang tìm kiếm ai đó.
Mấy người kia đi qua hai người một già một trẻ này vài lần.
“Chào các hành khách, chuyến tàu D123 từ Yến Đô tới Trường Hà đã bắt đầu soát vé. Mời các hành khách đi chuyến này kiểm tra lại đồ đạc đến cửa số 3 soát vé”.
Đúng lúc này, loa phát thanh thông báo bắt đầu soát vé.
Ông già vẫn luôn căng thẳng thần kinh nghe vậy mới thả lỏng tinh thần.
“Soát vé về nhà rồi!”
Ông ta ho khan vài tiếng, được cô gái trẻ đỡ đứng đậy.
“Này ông già, e là ông không về nhà được đâu!”
Chợt một giọng nói quen thuộc vang lên sau lưng hai người.
Ông già kia bất giác rủn rẩy.
Ông ta chưa kịp lấy lại tinh thần đã bị một người trẻ tuổi chặn lại trước mặt.
Dương Thanh mỉm cười ôn hòa, người khác nhìn vào còn tưởng là nụ cười thân thiện.
Nhưng ông già kia lại thấy rợn tóc gáy.
“Anh tránh ra đi, chúng tôi phải đi soát vé, nếu không sẽ không kịp lên tàu”.
Cô gái trẻ tuổi vội vàng lên tiếng.
Từng giây từng phút trôi qua, hai người ngồi chờ tàu như bao người khác.
Trong lúc đó có không ít người đàn ông cao to lực lưỡng đi qua đi lại trong sảnh chờ như đang tìm kiếm ai đó.
Mấy người kia đi qua hai người một già một trẻ này vài lần.
“Chào các hành khách, chuyến tàu D123 từ Yến Đô tới Trường Hà đã bắt đầu soát vé. Mời các hành khách đi chuyến này kiểm tra lại đồ đạc đến cửa số 3 soát vé”.
Đúng lúc này, loa phát thanh thông báo bắt đầu soát vé.
Ông già vẫn luôn căng thẳng thần kinh nghe vậy mới thả lỏng tinh thần.
“Soát vé về nhà rồi!”
Ông ta ho khan vài tiếng, được cô gái trẻ đỡ đứng đậy.
“Này ông già, e là ông không về nhà được đâu!”
Chợt một giọng nói quen thuộc vang lên sau lưng hai người.
Ông già kia bất giác rủn rẩy.
“Từ Yến Đô tới Đông Châu không đi máy bay chỉ còn đường sắt là hợp lý nhất”.
“Theo tôi được biết, ba ngày sau nhà họ Tiết sẽ tổ chức một cuộc họp cỡ lớn, yêu cầu tất cả dòng chính phải trở về”.
“Đi xe không thể về kịp trong vòng ba ngày. Vậy nên chỉ có thể đi tàu”.
Nghe Dương Thanh giải thích, Vương Thành lại càng mờ mịt: “Người nhà họ Tiết không phải kẻ ngu. Chúng ta cho nhiều người trông chừng nhà ga như vậy, chẳng phải sân bay sẽ trở thành nơi an toàn nhất sao?”
“Chỉ cần người nhà họ Tiết dám xuất hiện ở sân bay, tôi sẽ khiến ông ta vĩnh viễn ở lại đây!”
Trong mắt Dương Thanh hiện lên vẻ ngoan độc.
Vương Thành không dám nhiều lời, lập tức dẫn người rời đi.
Quầy bán vé của nhà ga Yến Đô có một ông già được một cô gái trẻ tuổi đỡ lấy.
“Tôi muốn hai vé chuyến tàu sớm nhất tới Trường Hà. Đây là căn cước công dân của chúng tôi”.
Cô gái trẻ tuổi đưa hai thẻ căn cước cho người bán vé.
Người bán vé chỉ ngẩng đầu nhìn hai người một cái rồi đưa vé.
Cô gái không nhìn ra điều kì lạ nào, nhận vé rồi đỡ ông già ra sảnh chờ tàu.
Từng giây từng phút trôi qua, hai người ngồi chờ tàu như bao người khác.
Trong lúc đó có không ít người đàn ông cao to lực lưỡng đi qua đi lại trong sảnh chờ như đang tìm kiếm ai đó.
Mấy người kia đi qua hai người một già một trẻ này vài lần.
“Chào các hành khách, chuyến tàu D123 từ Yến Đô tới Trường Hà đã bắt đầu soát vé. Mời các hành khách đi chuyến này kiểm tra lại đồ đạc đến cửa số 3 soát vé”.
Đúng lúc này, loa phát thanh thông báo bắt đầu soát vé.
Ông già vẫn luôn căng thẳng thần kinh nghe vậy mới thả lỏng tinh thần.
“Soát vé về nhà rồi!”
Ông ta ho khan vài tiếng, được cô gái trẻ đỡ đứng đậy.
“Này ông già, e là ông không về nhà được đâu!”
Chợt một giọng nói quen thuộc vang lên sau lưng hai người.
Ông già kia bất giác rủn rẩy.
Ông ta chưa kịp lấy lại tinh thần đã bị một người trẻ tuổi chặn lại trước mặt.
Dương Thanh mỉm cười ôn hòa, người khác nhìn vào còn tưởng là nụ cười thân thiện.
Nhưng ông già kia lại thấy rợn tóc gáy.
“Anh tránh ra đi, chúng tôi phải đi soát vé, nếu không sẽ không kịp lên tàu”.
Cô gái trẻ tuổi vội vàng lên tiếng.