Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 946
Một mình Mã Siêu đánh với hai cao thủ khó mà địch lại nổi. Sau khi bị đánh lui mấy bước, anh ta trầm giọng hỏi.
Tuy vừa mới giao đấu nhưng thực lực của đối thủ mạnh hơn dự đoán của Mã Siêu rất nhiều.
Dù là một trong hai người, anh ta cũng không đấu lại được.
Anh ta vô cùng kinh hãi. Từ khi rời khỏi biên giới phía Bắc, lần đầu tiên anh ta gặp được cao thủ mạnh tới vậy.
Trong số những người ở đây chắc chỉ có Dương Thanh có thể đánh một trận với bọn họ.
“Giết!”
Hai gã cao thủ không trả lời, ăn ý đồng loạt tấn công Mã Siêu.
“Mẹ trông chừng Tâm!”
Dương Thanh giao Tần Thanh Tâm cho Diệp Mạn.
Diệp Mạn vội vàng cam đoan: “Con yên tâm, mẹ sẽ không để con bé gặp chuyện!”
Nhưng thực lực của hai cao thủ áo vải kia rất mạnh. Dương Thanh phải bế Tần Thanh Tâm không có cơ hội đánh trả.
“Bịch!”
“Bịch!”
Trong lúc cấp bách, Dương Thanh chỉ có thể bảo vệ Tần Thanh Tâm trong ngực, giơ lưng chống đỡ.
Hai đòn đánh mạnh mẽ cùng lúc đánh trúng lưng anh.
Sức mạnh dữ dội như muốn làm nổ tung ruột gan Dương Thanh.
Dương Thanh lại mượn lực công kích của đối phương bế Tần Thanh Tâm xông ra phía trước mấy chục mét.
“Anh Thanh!”
Mã Siêu đã chạy tới đón đầu hai gã cao thủ kia, nói với Dương Thanh: “Để em!”
Bịch bịch bịch!
Từ lúc Lê Triết bị bắn chết, Dương Thanh cứu Tần Thanh Tâm cho đến khi Mã Siêu xông ra nghênh chiến chỉ diễn ra trong vòng một nốt nhạc.
Cao thủ tới từ các gia tộc đứng vây quanh không kịp phản ứng đã thấy Mã Siêu đang giao đấu.
“Các ông là ai? Nhà họ Lê không thể có cao thủ mạnh như các ông!”
Một mình Mã Siêu đánh với hai cao thủ khó mà địch lại nổi. Sau khi bị đánh lui mấy bước, anh ta trầm giọng hỏi.
Tuy vừa mới giao đấu nhưng thực lực của đối thủ mạnh hơn dự đoán của Mã Siêu rất nhiều.
Dù là một trong hai người, anh ta cũng không đấu lại được.
Anh ta vô cùng kinh hãi. Từ khi rời khỏi biên giới phía Bắc, lần đầu tiên anh ta gặp được cao thủ mạnh tới vậy.
Trong số những người ở đây chắc chỉ có Dương Thanh có thể đánh một trận với bọn họ.
“Giết!”
Hai gã cao thủ không trả lời, ăn ý đồng loạt tấn công Mã Siêu.
“Mẹ trông chừng Tâm!”
Dương Thanh giao Tần Thanh Tâm cho Diệp Mạn.
Diệp Mạn vội vàng cam đoan: “Con yên tâm, mẹ sẽ không để con bé gặp chuyện!”
“Dương Thanh, con yên tâm, mọi người đều sẽ bảo vệ Thanh Tâm!”
Vũ Văn Cao Dương cũng dẫn cao thủ tới, nghiêm giọng nói.
Dương Thanh khẽ gật đầu, cất bước đi tới chiến trường.
“Cậu không phải đối thủ của bọn họ, tránh ra đi!”
Dương Thanh từng bước tới gần, cả người tỏa ra sát khí dày đặc như ác ma đến từ địa ngục.
Mã Siêu đang đấu với hai cao thủ nghe Dương Thanh nói thế lập tức tránh ra.
Chỉ trong mấy giây ngắn ngủi anh ta đã bị hai người họ liên thủ đánh bị thương nặng, nếu không vì mới đột phá thì đã bị lấy mạng rồi.
“Anh Thanh, nhớ giữ lại người sống!”
Tuy vừa mới giao đấu nhưng thực lực của đối thủ mạnh hơn dự đoán của Mã Siêu rất nhiều.
Dù là một trong hai người, anh ta cũng không đấu lại được.
Anh ta vô cùng kinh hãi. Từ khi rời khỏi biên giới phía Bắc, lần đầu tiên anh ta gặp được cao thủ mạnh tới vậy.
Trong số những người ở đây chắc chỉ có Dương Thanh có thể đánh một trận với bọn họ.
“Giết!”
Hai gã cao thủ không trả lời, ăn ý đồng loạt tấn công Mã Siêu.
“Mẹ trông chừng Tâm!”
Dương Thanh giao Tần Thanh Tâm cho Diệp Mạn.
Diệp Mạn vội vàng cam đoan: “Con yên tâm, mẹ sẽ không để con bé gặp chuyện!”
Nhưng thực lực của hai cao thủ áo vải kia rất mạnh. Dương Thanh phải bế Tần Thanh Tâm không có cơ hội đánh trả.
“Bịch!”
“Bịch!”
Trong lúc cấp bách, Dương Thanh chỉ có thể bảo vệ Tần Thanh Tâm trong ngực, giơ lưng chống đỡ.
Hai đòn đánh mạnh mẽ cùng lúc đánh trúng lưng anh.
Sức mạnh dữ dội như muốn làm nổ tung ruột gan Dương Thanh.
Dương Thanh lại mượn lực công kích của đối phương bế Tần Thanh Tâm xông ra phía trước mấy chục mét.
“Anh Thanh!”
Mã Siêu đã chạy tới đón đầu hai gã cao thủ kia, nói với Dương Thanh: “Để em!”
Bịch bịch bịch!
Từ lúc Lê Triết bị bắn chết, Dương Thanh cứu Tần Thanh Tâm cho đến khi Mã Siêu xông ra nghênh chiến chỉ diễn ra trong vòng một nốt nhạc.
Cao thủ tới từ các gia tộc đứng vây quanh không kịp phản ứng đã thấy Mã Siêu đang giao đấu.
“Các ông là ai? Nhà họ Lê không thể có cao thủ mạnh như các ông!”
Một mình Mã Siêu đánh với hai cao thủ khó mà địch lại nổi. Sau khi bị đánh lui mấy bước, anh ta trầm giọng hỏi.
Tuy vừa mới giao đấu nhưng thực lực của đối thủ mạnh hơn dự đoán của Mã Siêu rất nhiều.
Dù là một trong hai người, anh ta cũng không đấu lại được.
Anh ta vô cùng kinh hãi. Từ khi rời khỏi biên giới phía Bắc, lần đầu tiên anh ta gặp được cao thủ mạnh tới vậy.
Trong số những người ở đây chắc chỉ có Dương Thanh có thể đánh một trận với bọn họ.
“Giết!”
Hai gã cao thủ không trả lời, ăn ý đồng loạt tấn công Mã Siêu.
“Mẹ trông chừng Tâm!”
Dương Thanh giao Tần Thanh Tâm cho Diệp Mạn.
Diệp Mạn vội vàng cam đoan: “Con yên tâm, mẹ sẽ không để con bé gặp chuyện!”
“Dương Thanh, con yên tâm, mọi người đều sẽ bảo vệ Thanh Tâm!”
Vũ Văn Cao Dương cũng dẫn cao thủ tới, nghiêm giọng nói.
Dương Thanh khẽ gật đầu, cất bước đi tới chiến trường.
“Cậu không phải đối thủ của bọn họ, tránh ra đi!”
Dương Thanh từng bước tới gần, cả người tỏa ra sát khí dày đặc như ác ma đến từ địa ngục.
Mã Siêu đang đấu với hai cao thủ nghe Dương Thanh nói thế lập tức tránh ra.
Chỉ trong mấy giây ngắn ngủi anh ta đã bị hai người họ liên thủ đánh bị thương nặng, nếu không vì mới đột phá thì đã bị lấy mạng rồi.
“Anh Thanh, nhớ giữ lại người sống!”