Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 922
Mẹ Tiểu Quân cười lạnh.
Lê Chí Khuê cũng cười nói: “Tiếp đến, tao sẽ cho mày biết hậu quả khi trêu chọc nhà họ Lê”.
Gã vừa dứt lời, một đám đàn ông vạm vỡ bỗng bước xuống xe.
Xung quanh đông nghịt, ít nhất phải có một trăm người.
Người đàn ông dẫn đầu rất trẻ, chỉ khoảng hai lăm hai sáu tuổi, nhưng trông rất cường tráng, vừa nhìn đã biết không phải kẻ dễ trêu.
“Bố tôi không đến à? Sao chỉ có mỗi các anh thế?”
Lê Chí Khuê nhíu mày nhìn người đàn ông dẫn đầu.
Nhưng người đàn ông đó không hề quan tâm tới gã, mà dẫn một trăm người tới trước mặt Dương Thanh: “Anh Thanh, em dẫn một trăm người đến đây, đã đủ chưa ạ?”
Dương Thanh gật nhẹ đầu: “Đủ rồi!”
Rầm!
Vào giờ phút này, mọi người đều kinh hãi!
Lúc này đám đông mới nhận ra, một trăm người này do Dương Thanh gọi đến chứ không phải Lê Chí Khuê.
Lê Chí Khuê và mẹ Tiểu Quân, cũng sững sờ.
“Sao… sao lại thế được?”
Lê Chí Khuê nói với vẻ mặt đờ đẫn.
“Đập hai chiếc xe kia trước cho tôi!”
Dương Thanh bỗng chỉ hai chiếc Rolls-Royce đỗ cách đó không xa, mở miệng nói.
“Nếu mày không bồi thường thì chúng ta cứ chờ xem, bố tao đang trên đường tới đây rồi. Ông ấy không dễ nói chuyện như tao đâu, sau khi ông ấy đến, nếu mày vẫn không bồi thường, có lẽ mày sẽ không thể nhìn thấy mặt trời ngày mai nữa”.
Lê Chí Khuê đe dọa.
Dương Thanh chỉ mỉm cười: “Nếu anh đã muốn chơi với tôi như thế thì tôi cũng chiều anh!”
Dương Thanh nói rồi gọi điện thoại: “Trong vòng mười phút, dẫn người đến chỗ tôi, tôi đang ở công viên trong khu nhà tôi nhé”.
“Mày còn dám gọi người cơ à? Giỏi! Giỏi lắm! Tao cũng muốn xem xem mày sẽ gọi được hạng người gì đây”.
Lê Chí Khuê mỉa mai, không hề nhận ra mình sắp phải đối mặt với thứ gì.
Sau mười phút ngắn ngủi, tiếng động cơ bỗng vang lên, mấy chục chiếc Audi màu đen lao như bay đến.
“Tao cho mày hay, mày xong đời rồi, mày gây họa rồi đấy!”
Mẹ Tiểu Quân cười lạnh.
Lê Chí Khuê cũng cười nói: “Tiếp đến, tao sẽ cho mày biết hậu quả khi trêu chọc nhà họ Lê”.
Gã vừa dứt lời, một đám đàn ông vạm vỡ bỗng bước xuống xe.
Xung quanh đông nghịt, ít nhất phải có một trăm người.
Người đàn ông dẫn đầu rất trẻ, chỉ khoảng hai lăm hai sáu tuổi, nhưng trông rất cường tráng, vừa nhìn đã biết không phải kẻ dễ trêu.
“Bố tôi không đến à? Sao chỉ có mỗi các anh thế?”
Lê Chí Khuê nhíu mày nhìn người đàn ông dẫn đầu.
Nhưng người đàn ông đó không hề quan tâm tới gã, mà dẫn một trăm người tới trước mặt Dương Thanh: “Anh Thanh, em dẫn một trăm người đến đây, đã đủ chưa ạ?”
Dương Thanh gật nhẹ đầu: “Đủ rồi!”
Rầm!
Vào giờ phút này, mọi người đều kinh hãi!
Lúc này đám đông mới nhận ra, một trăm người này do Dương Thanh gọi đến chứ không phải Lê Chí Khuê.
Lê Chí Khuê và mẹ Tiểu Quân, cũng sững sờ.
“Sao… sao lại thế được?”
Lê Chí Khuê nói với vẻ mặt đờ đẫn.
Lê Chí Khuê cũng cười nói: “Tiếp đến, tao sẽ cho mày biết hậu quả khi trêu chọc nhà họ Lê”.
Gã vừa dứt lời, một đám đàn ông vạm vỡ bỗng bước xuống xe.
Xung quanh đông nghịt, ít nhất phải có một trăm người.
Người đàn ông dẫn đầu rất trẻ, chỉ khoảng hai lăm hai sáu tuổi, nhưng trông rất cường tráng, vừa nhìn đã biết không phải kẻ dễ trêu.
“Bố tôi không đến à? Sao chỉ có mỗi các anh thế?”
Lê Chí Khuê nhíu mày nhìn người đàn ông dẫn đầu.
Nhưng người đàn ông đó không hề quan tâm tới gã, mà dẫn một trăm người tới trước mặt Dương Thanh: “Anh Thanh, em dẫn một trăm người đến đây, đã đủ chưa ạ?”
Dương Thanh gật nhẹ đầu: “Đủ rồi!”
Rầm!
Vào giờ phút này, mọi người đều kinh hãi!
Lúc này đám đông mới nhận ra, một trăm người này do Dương Thanh gọi đến chứ không phải Lê Chí Khuê.
Lê Chí Khuê và mẹ Tiểu Quân, cũng sững sờ.
“Sao… sao lại thế được?”
Lê Chí Khuê nói với vẻ mặt đờ đẫn.
“Đập hai chiếc xe kia trước cho tôi!”
Dương Thanh bỗng chỉ hai chiếc Rolls-Royce đỗ cách đó không xa, mở miệng nói.
“Nếu mày không bồi thường thì chúng ta cứ chờ xem, bố tao đang trên đường tới đây rồi. Ông ấy không dễ nói chuyện như tao đâu, sau khi ông ấy đến, nếu mày vẫn không bồi thường, có lẽ mày sẽ không thể nhìn thấy mặt trời ngày mai nữa”.
Lê Chí Khuê đe dọa.
Dương Thanh chỉ mỉm cười: “Nếu anh đã muốn chơi với tôi như thế thì tôi cũng chiều anh!”
Dương Thanh nói rồi gọi điện thoại: “Trong vòng mười phút, dẫn người đến chỗ tôi, tôi đang ở công viên trong khu nhà tôi nhé”.
“Mày còn dám gọi người cơ à? Giỏi! Giỏi lắm! Tao cũng muốn xem xem mày sẽ gọi được hạng người gì đây”.
Lê Chí Khuê mỉa mai, không hề nhận ra mình sắp phải đối mặt với thứ gì.
Sau mười phút ngắn ngủi, tiếng động cơ bỗng vang lên, mấy chục chiếc Audi màu đen lao như bay đến.
“Tao cho mày hay, mày xong đời rồi, mày gây họa rồi đấy!”
Mẹ Tiểu Quân cười lạnh.
Lê Chí Khuê cũng cười nói: “Tiếp đến, tao sẽ cho mày biết hậu quả khi trêu chọc nhà họ Lê”.
Gã vừa dứt lời, một đám đàn ông vạm vỡ bỗng bước xuống xe.
Xung quanh đông nghịt, ít nhất phải có một trăm người.
Người đàn ông dẫn đầu rất trẻ, chỉ khoảng hai lăm hai sáu tuổi, nhưng trông rất cường tráng, vừa nhìn đã biết không phải kẻ dễ trêu.
“Bố tôi không đến à? Sao chỉ có mỗi các anh thế?”
Lê Chí Khuê nhíu mày nhìn người đàn ông dẫn đầu.
Nhưng người đàn ông đó không hề quan tâm tới gã, mà dẫn một trăm người tới trước mặt Dương Thanh: “Anh Thanh, em dẫn một trăm người đến đây, đã đủ chưa ạ?”
Dương Thanh gật nhẹ đầu: “Đủ rồi!”
Rầm!
Vào giờ phút này, mọi người đều kinh hãi!
Lúc này đám đông mới nhận ra, một trăm người này do Dương Thanh gọi đến chứ không phải Lê Chí Khuê.
Lê Chí Khuê và mẹ Tiểu Quân, cũng sững sờ.
“Sao… sao lại thế được?”
Lê Chí Khuê nói với vẻ mặt đờ đẫn.