Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 911
“Lại sai rồi ạ!”
…
Hai ông cháu vừa đi vừa cười nói.
Dinh thự Vân Phong ở Giang Hải nằm trên đỉnh núi, còn dinh thự Vân Phong ở Yến Đô thì không. Trừ việc có sân riêng ra, nó cũng khá gần các biệt thự khác, chỉ cách mấy trăm mét.
Nhà trẻ Anh Tài cũng nằm trong khu biệt thự này, Tần Đại Dũng cũng dễ đưa đón Tiêu Tiêu, không cần lái xe, chỉ cần đi bộ là được.
“Ông ơi, cháu chưa muốn về nhà, cháu muốn vào kia chơi ạ!”
Khi đi ngang qua một công viên nhỏ, Tiêu Tiêu vui vẻ nói.
Tần Đại Dũng nhìn đồng hồ, mới năm giờ hơn, chắc đám Dương Thanh vẫn chưa về, ông ấy đã nấu xong cơm tối, chỉ cần xào lại đồ sau khi về là ăn được ngay.
Tần Đại Dũng nói: “Chỉ được chơi nửa tiếng thôi nhé, bằng không ông không kịp nấu cơm cho bố mẹ và dì út của cháu đâu”.
Tiêu Tiêu vội đồng ý: “Vâng ạ!”
Không hổ là khu biệt thự xa hoa nhất Yến Đô, ngay cả công viên trong này cũng rất đẹp.
Lúc này, trong công viên khá đông, phần lớn là người già.
Có người đang chơi cờ, có người đang thổi sáo, tập thể dục, cũng có người đang cầm cọ lớn nhúng nước, viết thư pháp trên mặt đất.
Ngoài ra còn có một số người dẫn cháu tới đây chơi.
Tần Đại Dũng mỉm cười: “Ông phát hiện chỗ này vui thật đấy, sáng mai ông sẽ tới đây”.
Tần Đại Dũng mới đến đây, tuy công viên này cách nhà họ không xa nhưng đúng là ông ấy không biết thật.
“Ông ngoại, mau lên! Mau lên!”
Tần Đại Dũng tò mò nhìn xung quanh, còn Tiêu Tiêu thì kéo tay ông ấy với vẻ hơi nôn nóng, chạy tới chỗ có trẻ con ở cách đó không xa.
Ở đó có cầu trượt và xích đu, khó trách cô bé lại muốn tới nơi này.
“Ông ngoại, cho cháu chơi nửa tiếng nhé!”
Tiêu Tiêu nói rồi để cặp sách lại, tung tăng chạy đi như một chú chim nhỏ vui sướng.
Từ khi Dương Thanh quay về, Tiêu Tiêu có bố, tính cách cũng hoạt bát hẳn lên.
Cô bé nhanh chóng hòa nhập với các bạn, cùng nhau chạy nhảy chơi đùa.
Tần Đại Dũng ngồi ở ghế đá, nhìn theo Tiêu Tiêu với nụ cười hiền hòa.
Từng giây từng phút trôi đi, nhoằng cái đã hết nửa tiếng.
“Tiêu Tiêu à, chúng ta về thôi!”
Tần Đại Dũng mỉm cười bước tới.
“Ông ơi, Tiểu Quân gây họa rồi!”
Tần Đại Dũng vừa đến gần, Tiêu Tiêu đã ủ rũ nói.
“Gây họa gì cơ?”
Tần Đại Dũng hỏi với vẻ khó hiểu.
Lúc này ông ấy mới phát hiện, trừ một bé trai ra, những đứa trẻ vừa chơi cùng Tiêu Tiêu đã đi hết.
Nào ngờ Tiêu Tiêu vừa dứt lời, Tiểu Quân đã tức tối nói: “Tớ không gây họa, rõ ràng là cậu làm cơ mà!”
“Cậu đã bẻ gãy tượng! Cậu mới gây họa ấy!”
Tiêu Tiêu rất tức giận, rõ ràng Tiểu Quân sai, không ngờ Tiểu Quân lại đổ oan cho cô bé.
Lúc này Tần Đại Dũng mới phát hiện, bức tượng ở đầu chiếc xe Rolls-Royce đắt đỏ đỗ bên cạnh đã bị bẻ gãy, Tiểu Quân vẫn đang cầm bức tượng kia.
“Chẳng phải tượng đang ở trong tay cháu ư? Sao cháu lại nói oan cho Tiêu Tiêu thế?”
Tần Đại Dũng biết rõ Tiêu Tiêu sẽ không bao giờ nói dối, bức tượng đang nằm trong tay Tiểu Quân, chỉ có thể là do Tiểu Quân làm.
…
Hai ông cháu vừa đi vừa cười nói.
Dinh thự Vân Phong ở Giang Hải nằm trên đỉnh núi, còn dinh thự Vân Phong ở Yến Đô thì không. Trừ việc có sân riêng ra, nó cũng khá gần các biệt thự khác, chỉ cách mấy trăm mét.
Nhà trẻ Anh Tài cũng nằm trong khu biệt thự này, Tần Đại Dũng cũng dễ đưa đón Tiêu Tiêu, không cần lái xe, chỉ cần đi bộ là được.
“Ông ơi, cháu chưa muốn về nhà, cháu muốn vào kia chơi ạ!”
Khi đi ngang qua một công viên nhỏ, Tiêu Tiêu vui vẻ nói.
Tần Đại Dũng nhìn đồng hồ, mới năm giờ hơn, chắc đám Dương Thanh vẫn chưa về, ông ấy đã nấu xong cơm tối, chỉ cần xào lại đồ sau khi về là ăn được ngay.
Tần Đại Dũng nói: “Chỉ được chơi nửa tiếng thôi nhé, bằng không ông không kịp nấu cơm cho bố mẹ và dì út của cháu đâu”.
Tiêu Tiêu vội đồng ý: “Vâng ạ!”
Không hổ là khu biệt thự xa hoa nhất Yến Đô, ngay cả công viên trong này cũng rất đẹp.
Lúc này, trong công viên khá đông, phần lớn là người già.
Có người đang chơi cờ, có người đang thổi sáo, tập thể dục, cũng có người đang cầm cọ lớn nhúng nước, viết thư pháp trên mặt đất.
Ngoài ra còn có một số người dẫn cháu tới đây chơi.
Tần Đại Dũng mỉm cười: “Ông phát hiện chỗ này vui thật đấy, sáng mai ông sẽ tới đây”.
Tần Đại Dũng mới đến đây, tuy công viên này cách nhà họ không xa nhưng đúng là ông ấy không biết thật.
“Ông ngoại, mau lên! Mau lên!”
Tần Đại Dũng tò mò nhìn xung quanh, còn Tiêu Tiêu thì kéo tay ông ấy với vẻ hơi nôn nóng, chạy tới chỗ có trẻ con ở cách đó không xa.
Ở đó có cầu trượt và xích đu, khó trách cô bé lại muốn tới nơi này.
“Ông ngoại, cho cháu chơi nửa tiếng nhé!”
Tiêu Tiêu nói rồi để cặp sách lại, tung tăng chạy đi như một chú chim nhỏ vui sướng.
Từ khi Dương Thanh quay về, Tiêu Tiêu có bố, tính cách cũng hoạt bát hẳn lên.
Cô bé nhanh chóng hòa nhập với các bạn, cùng nhau chạy nhảy chơi đùa.
Tần Đại Dũng ngồi ở ghế đá, nhìn theo Tiêu Tiêu với nụ cười hiền hòa.
Từng giây từng phút trôi đi, nhoằng cái đã hết nửa tiếng.
“Tiêu Tiêu à, chúng ta về thôi!”
Tần Đại Dũng mỉm cười bước tới.
“Ông ơi, Tiểu Quân gây họa rồi!”
Tần Đại Dũng vừa đến gần, Tiêu Tiêu đã ủ rũ nói.
“Gây họa gì cơ?”
Tần Đại Dũng hỏi với vẻ khó hiểu.
Lúc này ông ấy mới phát hiện, trừ một bé trai ra, những đứa trẻ vừa chơi cùng Tiêu Tiêu đã đi hết.
Nào ngờ Tiêu Tiêu vừa dứt lời, Tiểu Quân đã tức tối nói: “Tớ không gây họa, rõ ràng là cậu làm cơ mà!”
“Cậu đã bẻ gãy tượng! Cậu mới gây họa ấy!”
Tiêu Tiêu rất tức giận, rõ ràng Tiểu Quân sai, không ngờ Tiểu Quân lại đổ oan cho cô bé.
Lúc này Tần Đại Dũng mới phát hiện, bức tượng ở đầu chiếc xe Rolls-Royce đắt đỏ đỗ bên cạnh đã bị bẻ gãy, Tiểu Quân vẫn đang cầm bức tượng kia.
“Chẳng phải tượng đang ở trong tay cháu ư? Sao cháu lại nói oan cho Tiêu Tiêu thế?”
Tần Đại Dũng biết rõ Tiêu Tiêu sẽ không bao giờ nói dối, bức tượng đang nằm trong tay Tiểu Quân, chỉ có thể là do Tiểu Quân làm.