Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 909
Dương Thanh trầm ngâm một lát rồi nói: “Đội ngũ này tên Ảnh Vệ, về phần thủ lĩnh của Ảnh Vệ, tôi sẽ sắp xếp sau!”
“Được rồi, hôm nay họp đến đây thôi, tôi sẽ giao sản nghiệp của năm gia tộc cho nhà họ Hàn và nhà họ Quan, còn 250 cao thủ tinh nhuệ đang ở nhà họ Trần thì tùy các ông phân phối”.
Dương Thanh đứng dậy.
“Vâng, thưa cậu Thanh!”
Đám người thi nhau đứng dậy, đáp.
Sau khi rời khỏi nhà họ Trần, Dương Thanh về tập đoàn Nhạn Thanh.
Năm nhà do Lê Triết dẫn đầu đã giao một nửa sản nghiệp của gia tộc cho tập đoàn Nhạn Thanh.
“Chủ tịch, sau khi có được một nửa sản nghiệp từ các gia tộc kia, giá trị của tập đoàn Nhạn Thanh trên thị trường đã tăng gấp đôi rồi!”
Khi thấy Dương Thanh, Lạc Bân kích động nói.
Dương Thanh không hề ngạc nhiên, chỉ nói: “Ông tổng hợp số liệu về sản nghiệp của năm gia tộc kia rồi chia thành hai phần, tôi sẽ cử chuyên gia quản lý”.
Lạc Bân vội gật đầu: “Vâng, thưa cậu Thanh!”
Nửa tiếng sau, Mã Siêu tới tập đoàn Nhạn Thanh.
“Anh Thanh, anh tìm em à?”
Mã Siêu bước vào văn phòng Dương Thanh rồi ngồi xuống sofa.
Dương Thanh nói chuyện thành lập Ảnh Vệ cho Mã Siêu biết.
“Anh Thanh, anh định để em làm thủ lĩnh của Ảnh Vệ đấy à?”
Sau khi nghe xong, Mã Siêu kinh ngạc hỏi.
Dương Thanh nhíu mày: “Sao thế? Cậu không muốn hả?”
Mã Siêu nói với vẻ đau khổ: “Toàn một đám gà mờ, anh bảo em làm thủ lĩnh của một đám gà mờ thì có khác gì đang làm khó em đâu?”
“Nếu cậu không đồng ý thì quên đi, để tôi cử người khác”, Dương Thanh nói.
“Anh Thanh, em đùa tí thôi, sao em lại từ chối mệnh lệnh của anh được?”
Thấy Dương Thanh hơi bất mãn, Mã Siêu vội mỉm cười: “Anh cứ yên tâm, cho dù đó chỉ là gà mờ, em cũng sẽ biến họ thành phượng hoàng!”
Mã Siêu đã từ bỏ tiền đồ của mình để đi theo anh, tuy cuối năm nay anh ta sẽ kết hôn với Ngải Lâm, nhưng người nhà họ Ngải vẫn hơi xem thường anh ta.
Họ nghĩ Mã Siêu chỉ biết ỷ lại vào Dương Thanh, không xứng cưới Ngải Lâm làm vợ.
Dương Thanh muốn đưa Mã Siêu lên làm thủ lĩnh của Ảnh Vệ nhân cơ hội lần này.
Hồng Hưng đã đề nghị cho thủ lĩnh của Ảnh Vệ ngang hàng với họ, nhưng Dương Thanh đang muốn thủ lĩnh của Ảnh Vệ có địa vị cao hơn hẳn bốn chủ gia tộc.
Bây giờ chức thủ lĩnh của Ảnh Vệ vẫn chưa là gì, sau này mới là sân khấu để thủ lĩnh của Ảnh Vệ thể hiện.
“Việc kết hôn giữa cậu và chị Lâm chuẩn bị đến đâu rồi?”
Sau khi nói chuyện công việc xong, Dương Thanh cười hỏi.
Nhắc tới kết hôn, trong mắt Mã Siêu tràn ngập vẻ hạnh phúc, anh ta mỉm cười: “Có gì đâu mà chuẩn bị, nửa tháng nữa là tới ngày kết hôn”.
“Khó khăn lắm hai người mới đến được với nhau, tôi rất vui khi thấy cậu cưới được người phụ nữ mà mình yêu!”
Dương Thanh nói với vẻ chân thành.
Từ biên giới phía Bắc tới Giang Hải rồi đến Yến Đô, trong lòng Dương Thanh, Mã Siêu chẳng khác gì em ruột của anh cả.
“Đợi đến ngày vui của hai người, tôi sẽ chuẩn bị cho cả hai một món quà lớn!”, Dương Thanh chợt nói.
“Được rồi, hôm nay họp đến đây thôi, tôi sẽ giao sản nghiệp của năm gia tộc cho nhà họ Hàn và nhà họ Quan, còn 250 cao thủ tinh nhuệ đang ở nhà họ Trần thì tùy các ông phân phối”.
Dương Thanh đứng dậy.
“Vâng, thưa cậu Thanh!”
Đám người thi nhau đứng dậy, đáp.
Sau khi rời khỏi nhà họ Trần, Dương Thanh về tập đoàn Nhạn Thanh.
Năm nhà do Lê Triết dẫn đầu đã giao một nửa sản nghiệp của gia tộc cho tập đoàn Nhạn Thanh.
“Chủ tịch, sau khi có được một nửa sản nghiệp từ các gia tộc kia, giá trị của tập đoàn Nhạn Thanh trên thị trường đã tăng gấp đôi rồi!”
Khi thấy Dương Thanh, Lạc Bân kích động nói.
Dương Thanh không hề ngạc nhiên, chỉ nói: “Ông tổng hợp số liệu về sản nghiệp của năm gia tộc kia rồi chia thành hai phần, tôi sẽ cử chuyên gia quản lý”.
Lạc Bân vội gật đầu: “Vâng, thưa cậu Thanh!”
Nửa tiếng sau, Mã Siêu tới tập đoàn Nhạn Thanh.
“Anh Thanh, anh tìm em à?”
Mã Siêu bước vào văn phòng Dương Thanh rồi ngồi xuống sofa.
Dương Thanh nói chuyện thành lập Ảnh Vệ cho Mã Siêu biết.
“Anh Thanh, anh định để em làm thủ lĩnh của Ảnh Vệ đấy à?”
Sau khi nghe xong, Mã Siêu kinh ngạc hỏi.
Dương Thanh nhíu mày: “Sao thế? Cậu không muốn hả?”
Mã Siêu nói với vẻ đau khổ: “Toàn một đám gà mờ, anh bảo em làm thủ lĩnh của một đám gà mờ thì có khác gì đang làm khó em đâu?”
“Nếu cậu không đồng ý thì quên đi, để tôi cử người khác”, Dương Thanh nói.
“Anh Thanh, em đùa tí thôi, sao em lại từ chối mệnh lệnh của anh được?”
Thấy Dương Thanh hơi bất mãn, Mã Siêu vội mỉm cười: “Anh cứ yên tâm, cho dù đó chỉ là gà mờ, em cũng sẽ biến họ thành phượng hoàng!”
Mã Siêu đã từ bỏ tiền đồ của mình để đi theo anh, tuy cuối năm nay anh ta sẽ kết hôn với Ngải Lâm, nhưng người nhà họ Ngải vẫn hơi xem thường anh ta.
Họ nghĩ Mã Siêu chỉ biết ỷ lại vào Dương Thanh, không xứng cưới Ngải Lâm làm vợ.
Dương Thanh muốn đưa Mã Siêu lên làm thủ lĩnh của Ảnh Vệ nhân cơ hội lần này.
Hồng Hưng đã đề nghị cho thủ lĩnh của Ảnh Vệ ngang hàng với họ, nhưng Dương Thanh đang muốn thủ lĩnh của Ảnh Vệ có địa vị cao hơn hẳn bốn chủ gia tộc.
Bây giờ chức thủ lĩnh của Ảnh Vệ vẫn chưa là gì, sau này mới là sân khấu để thủ lĩnh của Ảnh Vệ thể hiện.
“Việc kết hôn giữa cậu và chị Lâm chuẩn bị đến đâu rồi?”
Sau khi nói chuyện công việc xong, Dương Thanh cười hỏi.
Nhắc tới kết hôn, trong mắt Mã Siêu tràn ngập vẻ hạnh phúc, anh ta mỉm cười: “Có gì đâu mà chuẩn bị, nửa tháng nữa là tới ngày kết hôn”.
“Khó khăn lắm hai người mới đến được với nhau, tôi rất vui khi thấy cậu cưới được người phụ nữ mà mình yêu!”
Dương Thanh nói với vẻ chân thành.
Từ biên giới phía Bắc tới Giang Hải rồi đến Yến Đô, trong lòng Dương Thanh, Mã Siêu chẳng khác gì em ruột của anh cả.
“Đợi đến ngày vui của hai người, tôi sẽ chuẩn bị cho cả hai một món quà lớn!”, Dương Thanh chợt nói.