Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 892
Bọn họ đều là những gia tộc bám vào nhà họ Lê để sinh tồn, nếu bây giờ rời khỏi liên minh, bọn họ nhất định sẽ bị cô lập, ai biết được gia tộc bọn họ còn có thể tiếp tục tồn tại nữa hay không.
Từng giây từng phút trôi đi, chớp mắt đã qua nửa giờ.
Đám người này càng lúc càng căng thẳng.
Thứ không biết luôn là điều đáng sợ nhất.
Dĩ nhiên Lê Triết hiểu rõ điều này, ông ta vỗ mạnh xuống bàn, đứng phắt dậy: “Nếu nhà họ Trần đã không tôn trọng chúng tôi thì giờ chúng tôi sẽ đi ngay!”
“Đúng, chúng ta đi thôi!”
Nghe ông ta nói thế, những người khác cũng đứng lên.
Nhưng đúng lúc này, bỗng có vài bóng người tiến vào phòng tiệc, đó chính là mấy người Trần Hưng Hải.
“Sao hả? Ông chủ Lê đã chờ không được nữa rồi à?”
Trần Hưng Hải nheo mắt cười, đi tới, ngồi xuống vị trí chủ tọa.
Ngoài đám Trần Hưng Hải còn có hơn chục người đi theo sau lưng, đó đều là những cao thủ của nhà họ Trần.
Thấy vậy, người của năm gia tộc kia đều kinh sợ.
Chẳng phải Trần Hưng Hải đã nói muốn mời bọn họ tới để bàn bạc việc quan trọng hay sao?
Vì sao lúc này lại có vẻ như đang muốn ra tay với bọn họ?
“Ông chủ Trần, ông bắt bọn tôi đợi lâu như vậy, lẽ nào không định cho chúng tôi một lời rõ ràng hay sao?”, Lê Triết nổi giận đùng đùng nói.
“Cho một lời rõ ràng?”
Trần Hưng Hải cười bảo: “Không biết ông chủ Lê muốn nghe lời gì?”
Trần Hưng Hải hỏi như vậy khiến cho Lê Triết nghẹn họng, ông ta buột miệng nói vậy chỉ để gỡ gạc chút thể diện, không ngờ Trần Hưng Hải lại hoàn toàn không ứng đối như người bình thường.
Điều khiến ông ta tức giận hơn cả là, lúc này trừ ông ta ra, bốn người chủ gia tộc khác thậm chí còn không dám lên tiếng, tất cả đều im lặng chờ ông ta nói.
Đám người này càng lúc càng căng thẳng.
Thứ không biết luôn là điều đáng sợ nhất.
Dĩ nhiên Lê Triết hiểu rõ điều này, ông ta vỗ mạnh xuống bàn, đứng phắt dậy: “Nếu nhà họ Trần đã không tôn trọng chúng tôi thì giờ chúng tôi sẽ đi ngay!”
“Đúng, chúng ta đi thôi!”
Nghe ông ta nói thế, những người khác cũng đứng lên.
Nhưng đúng lúc này, bỗng có vài bóng người tiến vào phòng tiệc, đó chính là mấy người Trần Hưng Hải.
“Sao hả? Ông chủ Lê đã chờ không được nữa rồi à?”
Trần Hưng Hải nheo mắt cười, đi tới, ngồi xuống vị trí chủ tọa.
Ngoài đám Trần Hưng Hải còn có hơn chục người đi theo sau lưng, đó đều là những cao thủ của nhà họ Trần.
Thấy vậy, người của năm gia tộc kia đều kinh sợ.
Chẳng phải Trần Hưng Hải đã nói muốn mời bọn họ tới để bàn bạc việc quan trọng hay sao?
Vì sao lúc này lại có vẻ như đang muốn ra tay với bọn họ?
“Ông chủ Trần, ông bắt bọn tôi đợi lâu như vậy, lẽ nào không định cho chúng tôi một lời rõ ràng hay sao?”, Lê Triết nổi giận đùng đùng nói.
“Cho một lời rõ ràng?”
Từng giây từng phút trôi đi, chớp mắt đã qua nửa giờ.
Đám người này càng lúc càng căng thẳng.
Thứ không biết luôn là điều đáng sợ nhất.
Dĩ nhiên Lê Triết hiểu rõ điều này, ông ta vỗ mạnh xuống bàn, đứng phắt dậy: “Nếu nhà họ Trần đã không tôn trọng chúng tôi thì giờ chúng tôi sẽ đi ngay!”
“Đúng, chúng ta đi thôi!”
Nghe ông ta nói thế, những người khác cũng đứng lên.
Nhưng đúng lúc này, bỗng có vài bóng người tiến vào phòng tiệc, đó chính là mấy người Trần Hưng Hải.
“Sao hả? Ông chủ Lê đã chờ không được nữa rồi à?”
Trần Hưng Hải nheo mắt cười, đi tới, ngồi xuống vị trí chủ tọa.
Ngoài đám Trần Hưng Hải còn có hơn chục người đi theo sau lưng, đó đều là những cao thủ của nhà họ Trần.
Thấy vậy, người của năm gia tộc kia đều kinh sợ.
Chẳng phải Trần Hưng Hải đã nói muốn mời bọn họ tới để bàn bạc việc quan trọng hay sao?
Vì sao lúc này lại có vẻ như đang muốn ra tay với bọn họ?
“Ông chủ Trần, ông bắt bọn tôi đợi lâu như vậy, lẽ nào không định cho chúng tôi một lời rõ ràng hay sao?”, Lê Triết nổi giận đùng đùng nói.
“Cho một lời rõ ràng?”
Trần Hưng Hải cười bảo: “Không biết ông chủ Lê muốn nghe lời gì?”
Trần Hưng Hải hỏi như vậy khiến cho Lê Triết nghẹn họng, ông ta buột miệng nói vậy chỉ để gỡ gạc chút thể diện, không ngờ Trần Hưng Hải lại hoàn toàn không ứng đối như người bình thường.
Điều khiến ông ta tức giận hơn cả là, lúc này trừ ông ta ra, bốn người chủ gia tộc khác thậm chí còn không dám lên tiếng, tất cả đều im lặng chờ ông ta nói.
Đám người này càng lúc càng căng thẳng.
Thứ không biết luôn là điều đáng sợ nhất.
Dĩ nhiên Lê Triết hiểu rõ điều này, ông ta vỗ mạnh xuống bàn, đứng phắt dậy: “Nếu nhà họ Trần đã không tôn trọng chúng tôi thì giờ chúng tôi sẽ đi ngay!”
“Đúng, chúng ta đi thôi!”
Nghe ông ta nói thế, những người khác cũng đứng lên.
Nhưng đúng lúc này, bỗng có vài bóng người tiến vào phòng tiệc, đó chính là mấy người Trần Hưng Hải.
“Sao hả? Ông chủ Lê đã chờ không được nữa rồi à?”
Trần Hưng Hải nheo mắt cười, đi tới, ngồi xuống vị trí chủ tọa.
Ngoài đám Trần Hưng Hải còn có hơn chục người đi theo sau lưng, đó đều là những cao thủ của nhà họ Trần.
Thấy vậy, người của năm gia tộc kia đều kinh sợ.
Chẳng phải Trần Hưng Hải đã nói muốn mời bọn họ tới để bàn bạc việc quan trọng hay sao?
Vì sao lúc này lại có vẻ như đang muốn ra tay với bọn họ?
“Ông chủ Trần, ông bắt bọn tôi đợi lâu như vậy, lẽ nào không định cho chúng tôi một lời rõ ràng hay sao?”, Lê Triết nổi giận đùng đùng nói.
“Cho một lời rõ ràng?”