Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 890
“Cậu là?”
Hồng Hưng nhíu mày, hỏi.
“Tôi là ai có quan trọng không?”, Dương Thanh thản nhiên hỏi.
Hồng Hưng sa sầm mặt lại, thái độ hoàn toàn không khách khí của Trần Hưng Hải cùng với vẻ ngạo nghễ của Dương Thanh khiến ông ta rất khó chịu.
“Ông chủ Trần, vậy là ông muốn từ chối?”, Hồng Hưng lạnh lùng hỏi.
“Cút!”
Trần Hưng Hải phẫn nộ quát to.
Sắc mặt Hồng Hưng đã khó coi cực kì, trước khi tới nhà họ Trần, ông ta đã nghĩ tới nhiều khả năng, nhưng chỉ có khả năng này là chưa từng nghĩ tới.
“Ông chủ Trần, ông đừng có không biết điều, nhà họ Trần thay thế vị trí nhà họ Thái nhưng điều đó không có nghĩa là nhà họ Trần có thể lên được địa vị cao như nhà họ Thái trước đây ở Yến Đô này”.
Hồng Hưng lạnh nhạt nói: “Nay nhà họ Lê đã bắt tay với bốn gia tộc lớn khác, chuẩn bị xuống tay với ông, nếu không có sự trợ giúp của nhà họ Tôn, nhà họ Trần chắc chắn sẽ đổ, tôi khuyên ông nên suy nghĩ kĩ càng trước khi trả lời”.
“Người đâu, ném gã này ra ngoài cho tôi!”
Trần Hưng Hải đâu thèm tỏ vẻ hòa nhã với Hồng Hưng, lão ta ra lệnh một tiếng, lập tức có hai vệ sĩ cao lớn lực lưỡng tiến tới, một trái một phải túm lấy cánh tay Hồng Hưng, xách ra ngoài.
“Khốn kiếp! Buông ra! Các người buông ra ngay!”
“Trần Hưng Hải, ông sẽ phải hối hận!”
“Ông cứ chờ hứng lửa giận của ông chủ Tôn đi!”
Hồng Hưng đã bị kéo đi xa nhưng giọng nói đầy tức tối của ông ta vẫn vẳng lại.
“Thứ chó cậy thế chủ mà cũng dám giương oai trước mặt cậu Thanh đây!”
Trần Hưng Hải nổi giận đùng đùng, nói.
Lão ta biết, ngay cả cao thủ đứng hàng thứ tư của Hiệp hội Võ Thuật còn thua dưới tay Dương Thanh, huống chi là tám gia tộc hàng đầu của Yến Đô?
Tuy chưa từng tận mắt chứng kiến thái độ cung kính của những ông chủ tám gia tộc lớn ở Yến Đô trước Dương Thanh nhưng đã lên đến địa vị của lão ta thì cũng từng nghe được không ít chuyện.
Còn về nhà họ Tôn, bọn họ càng không có tư cách kiêu ngạo trước mặt Dương Thanh.
Quan Chính Sơn là người thiếu hiểu biết về Dương Thanh nhất, ông ta lo âu nói: “Ông chủ Trần, ông đuổi gã Hồng Hưng kia đi như thế, nếu người của nhà họ Tôn cũng tới thì dù chúng ta liên hợp lại cũng chưa chắc đã đối phó được đâu”.
Trần Hưng Hải cười cười, vẻ cao thâm: “Ông Sơn, ông nên tin tưởng cậu Thanh hơn”.
Nghe vậy, Quan Chính Sơn lập tức bối rối, vội vã giải thích: “Cậu Thanh, tôi không có ý không tin cậu, nhưng dù sao nhà họ Tôn cũng là một trong tám gia tộc lớn nhất của Yến Đô, nay nhà họ Lê lại đã bắt tay với bốn gia tộc khác để đối phó với chúng ta, tôi cũng hơi lo lắng!”
Dương Thanh chỉ cười cười, anh không quá để ý khi Quan Chính Sơn lo lắng như vậy: “Yên tâm, có tôi ở đây, sẽ không có chuyện gì đâu”.
Hàn Khiếu Thiên cũng cười nói: “Ông Sơn này, ông Hải nói đúng đó, có cậu Thanh ở đây, ông cứ yên chí đi thôi”.
Thấy Hàn Khiếu Thiên cũng nói vậy, Quan Chính Sơn mới nhận ra mình còn thiếu hiểu biết về Dương Thanh nhiều lắm, nỗi bất an trong lòng cũng dần biến mất.
“Bố, khách tới rồi, bố định khi nào ra?”
Đúng lúc này, Trần Hạo bỗng bước vào thông báo.
Trần Hưng Hải nhìn đồng hồ, đã đến mười hai giờ trưa.
Lão ta vừa định đứng dậy thì Dương Thanh đã ngăn lại: “Đừng nóng vội, cứ để bọn họ chờ đi đã”.
Nghe Dương Thanh nói thế, Trần Hưng Hải mới giật mình hiểu ra, lão bèn cười nói: “Cậu Thanh định cho bọn họ một đòn phủ đầu?”
Dương Thanh cười cười, không giải thích gì thêm.
Hồng Hưng nhíu mày, hỏi.
“Tôi là ai có quan trọng không?”, Dương Thanh thản nhiên hỏi.
Hồng Hưng sa sầm mặt lại, thái độ hoàn toàn không khách khí của Trần Hưng Hải cùng với vẻ ngạo nghễ của Dương Thanh khiến ông ta rất khó chịu.
“Ông chủ Trần, vậy là ông muốn từ chối?”, Hồng Hưng lạnh lùng hỏi.
“Cút!”
Trần Hưng Hải phẫn nộ quát to.
Sắc mặt Hồng Hưng đã khó coi cực kì, trước khi tới nhà họ Trần, ông ta đã nghĩ tới nhiều khả năng, nhưng chỉ có khả năng này là chưa từng nghĩ tới.
“Ông chủ Trần, ông đừng có không biết điều, nhà họ Trần thay thế vị trí nhà họ Thái nhưng điều đó không có nghĩa là nhà họ Trần có thể lên được địa vị cao như nhà họ Thái trước đây ở Yến Đô này”.
Hồng Hưng lạnh nhạt nói: “Nay nhà họ Lê đã bắt tay với bốn gia tộc lớn khác, chuẩn bị xuống tay với ông, nếu không có sự trợ giúp của nhà họ Tôn, nhà họ Trần chắc chắn sẽ đổ, tôi khuyên ông nên suy nghĩ kĩ càng trước khi trả lời”.
“Người đâu, ném gã này ra ngoài cho tôi!”
Trần Hưng Hải đâu thèm tỏ vẻ hòa nhã với Hồng Hưng, lão ta ra lệnh một tiếng, lập tức có hai vệ sĩ cao lớn lực lưỡng tiến tới, một trái một phải túm lấy cánh tay Hồng Hưng, xách ra ngoài.
“Khốn kiếp! Buông ra! Các người buông ra ngay!”
“Trần Hưng Hải, ông sẽ phải hối hận!”
“Ông cứ chờ hứng lửa giận của ông chủ Tôn đi!”
Hồng Hưng đã bị kéo đi xa nhưng giọng nói đầy tức tối của ông ta vẫn vẳng lại.
“Thứ chó cậy thế chủ mà cũng dám giương oai trước mặt cậu Thanh đây!”
Trần Hưng Hải nổi giận đùng đùng, nói.
Lão ta biết, ngay cả cao thủ đứng hàng thứ tư của Hiệp hội Võ Thuật còn thua dưới tay Dương Thanh, huống chi là tám gia tộc hàng đầu của Yến Đô?
Tuy chưa từng tận mắt chứng kiến thái độ cung kính của những ông chủ tám gia tộc lớn ở Yến Đô trước Dương Thanh nhưng đã lên đến địa vị của lão ta thì cũng từng nghe được không ít chuyện.
Còn về nhà họ Tôn, bọn họ càng không có tư cách kiêu ngạo trước mặt Dương Thanh.
Quan Chính Sơn là người thiếu hiểu biết về Dương Thanh nhất, ông ta lo âu nói: “Ông chủ Trần, ông đuổi gã Hồng Hưng kia đi như thế, nếu người của nhà họ Tôn cũng tới thì dù chúng ta liên hợp lại cũng chưa chắc đã đối phó được đâu”.
Trần Hưng Hải cười cười, vẻ cao thâm: “Ông Sơn, ông nên tin tưởng cậu Thanh hơn”.
Nghe vậy, Quan Chính Sơn lập tức bối rối, vội vã giải thích: “Cậu Thanh, tôi không có ý không tin cậu, nhưng dù sao nhà họ Tôn cũng là một trong tám gia tộc lớn nhất của Yến Đô, nay nhà họ Lê lại đã bắt tay với bốn gia tộc khác để đối phó với chúng ta, tôi cũng hơi lo lắng!”
Dương Thanh chỉ cười cười, anh không quá để ý khi Quan Chính Sơn lo lắng như vậy: “Yên tâm, có tôi ở đây, sẽ không có chuyện gì đâu”.
Hàn Khiếu Thiên cũng cười nói: “Ông Sơn này, ông Hải nói đúng đó, có cậu Thanh ở đây, ông cứ yên chí đi thôi”.
Thấy Hàn Khiếu Thiên cũng nói vậy, Quan Chính Sơn mới nhận ra mình còn thiếu hiểu biết về Dương Thanh nhiều lắm, nỗi bất an trong lòng cũng dần biến mất.
“Bố, khách tới rồi, bố định khi nào ra?”
Đúng lúc này, Trần Hạo bỗng bước vào thông báo.
Trần Hưng Hải nhìn đồng hồ, đã đến mười hai giờ trưa.
Lão ta vừa định đứng dậy thì Dương Thanh đã ngăn lại: “Đừng nóng vội, cứ để bọn họ chờ đi đã”.
Nghe Dương Thanh nói thế, Trần Hưng Hải mới giật mình hiểu ra, lão bèn cười nói: “Cậu Thanh định cho bọn họ một đòn phủ đầu?”
Dương Thanh cười cười, không giải thích gì thêm.