Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 813: Đánh ông phục chưa?
Xung quanh lặng ngắt như tờ!
Tất cả mọi người đều trợn tòn mắt, khó tin nhìn Triệu Vô Địch bị một đòn của Dương Thanh đánh bay mười mấy mét.
Nếu không, sao một cao thủ mạnh như Triệu Vô Địch có thể bị Dương Thanh đánh bay chỉ với một đòn được?
“Đánh lén! Đồ hèn hạ vô liêm sỉ!”
Bỗng có người tức giận gào lên.
“Mày chính là thứ rác rưởi của giới võ thuật Chiêu Châu!”
Long Đằng cũng cả giận nói: “Không sai, bọn tao phải xin Hiệp hội Võ thuật truy sát mày!”
“Loại người hèn hạ như mày nên cút khỏi Chiêu Châu!”
Vũ Văn Bân và Tôn Húc cũng rống lên.
Đám người Hàn Khiếu Thiên tức hộc máu. Rõ ràng Dương Thanh vẫn đứng nguyên tại chỗ chờ Triệu Vô Địch tới đánh. Lão ta liên tục bại trận hai lần lại đổ thừa anh đánh lén.
Vũ Văn Bân đề nghị Long Đằng: “Ông hãy phái cả hai cao thủ Triệu Vô Địch và Triệu Vô Song ra đánh nhanh thắng nhanh đi!”
“Không sai, ông chủ Long không cần giữ tinh thần võ đạo với loại người bỉ ổi này. Cậu ta đã muốn chết, chúng ta cứ cho cậu ta toại nguyện”.
Đám người tỏ vẻ muốn trừ hại cho giới võ thuật, hùng hổ như muốn xông lên đánh chết Dương Thanh.
“Tao cho mày cơ hội, tự mày không biết trân trọng”.
“Người Yến Đô đều muốn giết mày. Mày đã không giữ tinh thần võ thuật, tao chỉ có thể cho Vô Địch và Vô Song liên thủ giết mày!”
Hàn Khiếu Thiên cũng không nhịn được, giận dữ mắng: “Lão già chết tiệt không biết xấu hổ, đánh không lại liền lấy cớ bị đánh lén. Ông nghĩ chúng tôi đều mù hết à?”
Đến cả Hồng Hưng mới theo Dương Thanh chưa lâu cũng mỉa mai: “Người nhà họ Long đúng là không biết xấu hổ. Đánh không lại đổ cho cậu Thanh đánh lén. Nếu đánh thắng lại nói cậu Thanh tài nghệ không bằng người”.
Hoàng Chính cũng cười lạnh: “Lão chó già Long Đằng vừa nói một câu rất hay, trước thực lực tuyệt đối, mánh khóe gì cũng vô dụng! Tôi tin cậu Thanh sẽ nhanh chóng vả mặt lão ta”.
“Các người muốn chết đúng không?”
“Vô Địch! Vô Song! Giết chúng nó cho tôi!”
Triệu Vô Song và Triệu Vô Địch liếc nhìn nhau, trong mắt tràn ngập sát khí, đồng thời biến mất tại chỗ.
Một giây sau, hai người xuất hiện ở hai bên người Dương Thanh.
“Bịch!”
“Bịch!”
Ngay sau đó, hai bóng người bay tới dưới chân Long Đằng như quả bóng.
Vèo!
“Bịch!”
Dương Thanh giơ chân đá bay Triệu Vô Địch vốn đã bị thương nặng.
Ngay sau đó, anh giẫm lên đầu gối Triệu Vô Song, nghiền nát đầu gối lão ta trong nháy mắt.
“Á…”
“Ông nói tôi đánh lén sao?”
Dương Thanh giẫm nát đầu gối Triệu Vô Song rồi lại giẫm lên đầu lão ta, châm chọc nói: “Thế còn bây giờ thì sao?”
Nếu bây giờ còn ai nghĩ Dương Thanh đánh lén Triệu Vô Địch thì đúng là ngu xuẩn.
Một lần đánh lén còn hiểu được, chẳng lẽ còn có thể đánh lén lần thứ hai? Lần thứ ba? Thậm chí là lần thứ tư?
Lúc này, sắc mặt của Vũ Văn Bân, Tôn Húc và Tống Thanh Sơn đều tái mét.
Bọn họ biết Dương Thanh rất mạnh nhưng không ngờ anh lại mạnh đến mức này, đến cả hai cao thủ mạnh nhất bên người Long Đằng cũng không chịu nổi một đòn.
Mấy chủ gia tộc đứng về phe Long Đằng chỉ cảm thấy sợ hãi và hối hận tột cùng.
“Dương Thanh, tao không thể không thừa nhận tao đã coi thường mày. Nhưng nếu chỉ đánh bại Vô Song và Vô Địch mà mày đã tự cho mình lợi hại thì chỉ là ếch ngồi đáy giếng”.
Đám người Tôn Húc đang sợ hãi thấy Long Đằng ngang ngược như vậy lập tức tự tin trở lại.
“Dương Thanh, mày không biết thân phận của ông chủ Long cao quý thế nào đâu. Biết điều mau quỳ xuống xin tha đi!”
“Nếu mày còn muốn được chết toàn thây, tự kết liễu đi! Để ông chủ Long ra tay giết mày quá ô uế!”
Đám người Vũ Văn Bân lại kêu gào ầm ĩ, đúng là đám tôm tép nhãi nhép.
“Ranh con, tao cho mày một phút, mau quỳ xuống cầu xin tao đi. Nếu không…”
“Bốp!”
“Mày dám đánh tao sao?”
Long Đằng trợn trừng mắt khó tin hỏi.
Vũ Văn Bân chỉ thẳng vào mặt Dương Thanh quát tháo.
“Ha ha! Đánh hay lắm! Đánh hay lắm!”
“Bốp!”
Dương Thanh lại tát Long Đằng thêm một cái, cười nói: “Xin lỗi ông chủ Long! Vô cùng xin lỗi ông! Tôi sơ ý đánh lén ông rồi!”
Mặc dù lão ta đã bị đuổi khỏi Hoàng tộc họ Long nhưng thân phận này đã đủ để lão tao được người người tôn kính.
Bây giờ lại bị một thằng ranh con hơn hai mươi tuổi tát vào mặt, không khỏi nổi trận lôi đình.
Dương Thanh lại tát thêm cái nữa, cười nói: “Ông chủ Long đã có lời, tôi chỉ có thể cung kính làm theo!”
“Không ngờ ông chủ Long già vậy rồi mà còn có đam mê bị đánh!”
“Bốp bốp bốp!”
Mồm miệng Long Đằng đầy máu. Lão ta đã bảy mươi tuổi, bị Dương Thanh tát mấy cái, mấy cái răng còn lại cũng rụng sạch.
“Không biết ông chủ Long có sướng không? Nếu không tôi sẽ đánh thêm mấy cái miễn phí”.
“Mẹ nó! Tao phải giết mày! Tao phải giết thằng ranh con này!”
Long Đằng nổi giận gầm lên, tung đấm đánh vào đầu Dương Thanh.
Nhưng lão ta còn chưa chạm được vào người Dương Thanh đã bị anh đá bay.
Dương Thanh bước tới giẫm lên ngực lão ta, ánh mắt lạnh tanh tràn đầy sát khí.
Đến tận lúc này, lão ta mới ý thức được mình đã chọc phải người đáng sợ thế nào.
“Tôi đánh anh em kết nghĩa của ông!”
“Còn giẫm đạp ông dưới chân!”
“Bây giờ ông phục chưa?”
Nói xong một câu, Dương Thanh lại dồn sức vào chân.
Tất cả mọi người đều trợn tòn mắt, khó tin nhìn Triệu Vô Địch bị một đòn của Dương Thanh đánh bay mười mấy mét.
Nếu không, sao một cao thủ mạnh như Triệu Vô Địch có thể bị Dương Thanh đánh bay chỉ với một đòn được?
“Đánh lén! Đồ hèn hạ vô liêm sỉ!”
Bỗng có người tức giận gào lên.
“Mày chính là thứ rác rưởi của giới võ thuật Chiêu Châu!”
Long Đằng cũng cả giận nói: “Không sai, bọn tao phải xin Hiệp hội Võ thuật truy sát mày!”
“Loại người hèn hạ như mày nên cút khỏi Chiêu Châu!”
Vũ Văn Bân và Tôn Húc cũng rống lên.
Đám người Hàn Khiếu Thiên tức hộc máu. Rõ ràng Dương Thanh vẫn đứng nguyên tại chỗ chờ Triệu Vô Địch tới đánh. Lão ta liên tục bại trận hai lần lại đổ thừa anh đánh lén.
Vũ Văn Bân đề nghị Long Đằng: “Ông hãy phái cả hai cao thủ Triệu Vô Địch và Triệu Vô Song ra đánh nhanh thắng nhanh đi!”
“Không sai, ông chủ Long không cần giữ tinh thần võ đạo với loại người bỉ ổi này. Cậu ta đã muốn chết, chúng ta cứ cho cậu ta toại nguyện”.
Đám người tỏ vẻ muốn trừ hại cho giới võ thuật, hùng hổ như muốn xông lên đánh chết Dương Thanh.
“Tao cho mày cơ hội, tự mày không biết trân trọng”.
“Người Yến Đô đều muốn giết mày. Mày đã không giữ tinh thần võ thuật, tao chỉ có thể cho Vô Địch và Vô Song liên thủ giết mày!”
Hàn Khiếu Thiên cũng không nhịn được, giận dữ mắng: “Lão già chết tiệt không biết xấu hổ, đánh không lại liền lấy cớ bị đánh lén. Ông nghĩ chúng tôi đều mù hết à?”
Đến cả Hồng Hưng mới theo Dương Thanh chưa lâu cũng mỉa mai: “Người nhà họ Long đúng là không biết xấu hổ. Đánh không lại đổ cho cậu Thanh đánh lén. Nếu đánh thắng lại nói cậu Thanh tài nghệ không bằng người”.
Hoàng Chính cũng cười lạnh: “Lão chó già Long Đằng vừa nói một câu rất hay, trước thực lực tuyệt đối, mánh khóe gì cũng vô dụng! Tôi tin cậu Thanh sẽ nhanh chóng vả mặt lão ta”.
“Các người muốn chết đúng không?”
“Vô Địch! Vô Song! Giết chúng nó cho tôi!”
Triệu Vô Song và Triệu Vô Địch liếc nhìn nhau, trong mắt tràn ngập sát khí, đồng thời biến mất tại chỗ.
Một giây sau, hai người xuất hiện ở hai bên người Dương Thanh.
“Bịch!”
“Bịch!”
Ngay sau đó, hai bóng người bay tới dưới chân Long Đằng như quả bóng.
Vèo!
“Bịch!”
Dương Thanh giơ chân đá bay Triệu Vô Địch vốn đã bị thương nặng.
Ngay sau đó, anh giẫm lên đầu gối Triệu Vô Song, nghiền nát đầu gối lão ta trong nháy mắt.
“Á…”
“Ông nói tôi đánh lén sao?”
Dương Thanh giẫm nát đầu gối Triệu Vô Song rồi lại giẫm lên đầu lão ta, châm chọc nói: “Thế còn bây giờ thì sao?”
Nếu bây giờ còn ai nghĩ Dương Thanh đánh lén Triệu Vô Địch thì đúng là ngu xuẩn.
Một lần đánh lén còn hiểu được, chẳng lẽ còn có thể đánh lén lần thứ hai? Lần thứ ba? Thậm chí là lần thứ tư?
Lúc này, sắc mặt của Vũ Văn Bân, Tôn Húc và Tống Thanh Sơn đều tái mét.
Bọn họ biết Dương Thanh rất mạnh nhưng không ngờ anh lại mạnh đến mức này, đến cả hai cao thủ mạnh nhất bên người Long Đằng cũng không chịu nổi một đòn.
Mấy chủ gia tộc đứng về phe Long Đằng chỉ cảm thấy sợ hãi và hối hận tột cùng.
“Dương Thanh, tao không thể không thừa nhận tao đã coi thường mày. Nhưng nếu chỉ đánh bại Vô Song và Vô Địch mà mày đã tự cho mình lợi hại thì chỉ là ếch ngồi đáy giếng”.
Đám người Tôn Húc đang sợ hãi thấy Long Đằng ngang ngược như vậy lập tức tự tin trở lại.
“Dương Thanh, mày không biết thân phận của ông chủ Long cao quý thế nào đâu. Biết điều mau quỳ xuống xin tha đi!”
“Nếu mày còn muốn được chết toàn thây, tự kết liễu đi! Để ông chủ Long ra tay giết mày quá ô uế!”
Đám người Vũ Văn Bân lại kêu gào ầm ĩ, đúng là đám tôm tép nhãi nhép.
“Ranh con, tao cho mày một phút, mau quỳ xuống cầu xin tao đi. Nếu không…”
“Bốp!”
“Mày dám đánh tao sao?”
Long Đằng trợn trừng mắt khó tin hỏi.
Vũ Văn Bân chỉ thẳng vào mặt Dương Thanh quát tháo.
“Ha ha! Đánh hay lắm! Đánh hay lắm!”
“Bốp!”
Dương Thanh lại tát Long Đằng thêm một cái, cười nói: “Xin lỗi ông chủ Long! Vô cùng xin lỗi ông! Tôi sơ ý đánh lén ông rồi!”
Mặc dù lão ta đã bị đuổi khỏi Hoàng tộc họ Long nhưng thân phận này đã đủ để lão tao được người người tôn kính.
Bây giờ lại bị một thằng ranh con hơn hai mươi tuổi tát vào mặt, không khỏi nổi trận lôi đình.
Dương Thanh lại tát thêm cái nữa, cười nói: “Ông chủ Long đã có lời, tôi chỉ có thể cung kính làm theo!”
“Không ngờ ông chủ Long già vậy rồi mà còn có đam mê bị đánh!”
“Bốp bốp bốp!”
Mồm miệng Long Đằng đầy máu. Lão ta đã bảy mươi tuổi, bị Dương Thanh tát mấy cái, mấy cái răng còn lại cũng rụng sạch.
“Không biết ông chủ Long có sướng không? Nếu không tôi sẽ đánh thêm mấy cái miễn phí”.
“Mẹ nó! Tao phải giết mày! Tao phải giết thằng ranh con này!”
Long Đằng nổi giận gầm lên, tung đấm đánh vào đầu Dương Thanh.
Nhưng lão ta còn chưa chạm được vào người Dương Thanh đã bị anh đá bay.
Dương Thanh bước tới giẫm lên ngực lão ta, ánh mắt lạnh tanh tràn đầy sát khí.
Đến tận lúc này, lão ta mới ý thức được mình đã chọc phải người đáng sợ thế nào.
“Tôi đánh anh em kết nghĩa của ông!”
“Còn giẫm đạp ông dưới chân!”
“Bây giờ ông phục chưa?”
Nói xong một câu, Dương Thanh lại dồn sức vào chân.