Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 713: Đi Dạ Thượng Hoàng Triều
Thấy Tống Hoa Nhã đau lòng, Dương Thanh cũng thấy khó chịu. Anh cũng từng có cảm giác này.
“Liệu có ẩn tình nào khác không?”, Dương Thanh đột nhiên hỏi.
Hai mắt Tống Hoa Nhã đỏ hoe, lắc đầu nói: “Có ẩn tình hay không thì anh ta cũng đã kết hôn rồi còn gì?”
Đúng vậy!
Cho dù Mạc Đông Húc biến mất vì có ẩn tình thì anh ta cũng đã kết hôn. Hai người họ không còn hi vọng gì nữa.
Hơn nữa, lúc trước Mạc Đông Húc bỏ đi một ngày trước đám cưới, Tống Hoa Nhã tới tìm lại nói vì gia đình cô ta không được nhà họ Tống coi trọng nên mới không muốn kết hôn.
Dù thế nào cũng là vấn đề của Mạc Đông Húc.
Đương nhiên, đây chỉ là suy đoán của Dương Thanh. Còn Mạc Đông Húc có ẩn tình khác hay không, anh không biết.
“Được rồi, đừng buồn nữa, tất cả đều là quá khứ, cứ để nó tan thành mây khói, dang tay đón chào tương lai tươi sáng nào”.
Dương Thanh cười nói.
Tống Hoa Nhã xoa đôi mắt hoen đỏ, khẽ mỉm cười rót cho mình một ly rượu: “Anh Thanh nói rất đúng. Tất cả đều qua rồi, anh ta đã là quá khứ. Em cũng đã thích người khác”.
“Hả? Em thích người khác rồi à? Vậy thì chúc mừng nhé!”, Dương Thanh thực sự vui mừng thay cô ta.
Nhưng anh không thấy đáy mắt Tống Hoa Nhã lóe lên một tia cô đơn rồi biến mất. Cô ta uống cạn ly rượu, rốt cuộc cũng khôi phục nụ cười thường trực.
Dương Thanh có thể cảm giác được, lúc mới gặp lại Mạc Đông Húc, Tống Hoa Nhã vô cùng kích động, bây giờ chỉ mới tốt hơn một chút, tâm trạng vẫn rất nặng nề.
Dù sao cũng người yêu cũ suốt bốn năm đại học, lại phải chịu uất ức vì anh ta suốt hai năm ròng rã, sao có thể nói buông là buông được?
Đúng lúc này, một nhóm người trẻ tuổi đi tới chỗ bọn họ, trong đó có Mạc Đông Húc.
“Không phải Tống Hoa Nhã đó sao?”
“Vừa nãy nghe Mạc Đông Húc nói gặp được Hoa Nhã, không ngờ lại là thật”.
“Hoa Nhã, cậu còn nhớ mình không?”
“Ha ha ha…”
Những người khác đều cười phá lên.
“Đây không phải nơi để mình tụ tập. Thế này đi, để mình làm chủ đưa mọi người tới Dạ Thượng Hoàng Triều chơi được không?”
Mạc Đông Húc đứng dậy cười hỏi.
“Đương nhiên là được!”, đám người nhao nhao đáp lại.
Trong mắt Tống Hoa Nhã cũng tràn đầy chờ mong, nhưng khi thấy Mạc Đông Húc lại rất khó chịu.
“Hoa Nhã, hôm nay vốn là buổi tụ tập của lớp mình, vốn định gọi cậu đi nhưng không ai liên lạc được với cậu, chỉ gọi được mấy đứa mình tới. Cậu đừng nghĩ nhiều nhé!”
Cô gái vừa nãy cười nói: “Gặp nhau ở đây chính là ý trời. Cậu cũng không thể từ chối đi chơi với bọn mình được!”
“Mình…”
Tống Hoa Nhã vốn muốn từ chối, vừa định lên tiếng lại nghe thấy Dương Thanh nói: “Hoa Nhã, nếu đã gặp được thì đi cùng đi!”
Nghe vậy, Tống Hoa Nhã mới không do dự nữa, gật đầu đáp: “Được!”
Mấy người cười nói đi ra khỏi quán bar Hoa Hồng.
- ---------------------------
“Liệu có ẩn tình nào khác không?”, Dương Thanh đột nhiên hỏi.
Hai mắt Tống Hoa Nhã đỏ hoe, lắc đầu nói: “Có ẩn tình hay không thì anh ta cũng đã kết hôn rồi còn gì?”
Đúng vậy!
Cho dù Mạc Đông Húc biến mất vì có ẩn tình thì anh ta cũng đã kết hôn. Hai người họ không còn hi vọng gì nữa.
Hơn nữa, lúc trước Mạc Đông Húc bỏ đi một ngày trước đám cưới, Tống Hoa Nhã tới tìm lại nói vì gia đình cô ta không được nhà họ Tống coi trọng nên mới không muốn kết hôn.
Dù thế nào cũng là vấn đề của Mạc Đông Húc.
Đương nhiên, đây chỉ là suy đoán của Dương Thanh. Còn Mạc Đông Húc có ẩn tình khác hay không, anh không biết.
“Được rồi, đừng buồn nữa, tất cả đều là quá khứ, cứ để nó tan thành mây khói, dang tay đón chào tương lai tươi sáng nào”.
Dương Thanh cười nói.
Tống Hoa Nhã xoa đôi mắt hoen đỏ, khẽ mỉm cười rót cho mình một ly rượu: “Anh Thanh nói rất đúng. Tất cả đều qua rồi, anh ta đã là quá khứ. Em cũng đã thích người khác”.
“Hả? Em thích người khác rồi à? Vậy thì chúc mừng nhé!”, Dương Thanh thực sự vui mừng thay cô ta.
Nhưng anh không thấy đáy mắt Tống Hoa Nhã lóe lên một tia cô đơn rồi biến mất. Cô ta uống cạn ly rượu, rốt cuộc cũng khôi phục nụ cười thường trực.
Dương Thanh có thể cảm giác được, lúc mới gặp lại Mạc Đông Húc, Tống Hoa Nhã vô cùng kích động, bây giờ chỉ mới tốt hơn một chút, tâm trạng vẫn rất nặng nề.
Dù sao cũng người yêu cũ suốt bốn năm đại học, lại phải chịu uất ức vì anh ta suốt hai năm ròng rã, sao có thể nói buông là buông được?
Đúng lúc này, một nhóm người trẻ tuổi đi tới chỗ bọn họ, trong đó có Mạc Đông Húc.
“Không phải Tống Hoa Nhã đó sao?”
“Vừa nãy nghe Mạc Đông Húc nói gặp được Hoa Nhã, không ngờ lại là thật”.
“Hoa Nhã, cậu còn nhớ mình không?”
“Ha ha ha…”
Những người khác đều cười phá lên.
“Đây không phải nơi để mình tụ tập. Thế này đi, để mình làm chủ đưa mọi người tới Dạ Thượng Hoàng Triều chơi được không?”
Mạc Đông Húc đứng dậy cười hỏi.
“Đương nhiên là được!”, đám người nhao nhao đáp lại.
Trong mắt Tống Hoa Nhã cũng tràn đầy chờ mong, nhưng khi thấy Mạc Đông Húc lại rất khó chịu.
“Hoa Nhã, hôm nay vốn là buổi tụ tập của lớp mình, vốn định gọi cậu đi nhưng không ai liên lạc được với cậu, chỉ gọi được mấy đứa mình tới. Cậu đừng nghĩ nhiều nhé!”
Cô gái vừa nãy cười nói: “Gặp nhau ở đây chính là ý trời. Cậu cũng không thể từ chối đi chơi với bọn mình được!”
“Mình…”
Tống Hoa Nhã vốn muốn từ chối, vừa định lên tiếng lại nghe thấy Dương Thanh nói: “Hoa Nhã, nếu đã gặp được thì đi cùng đi!”
Nghe vậy, Tống Hoa Nhã mới không do dự nữa, gật đầu đáp: “Được!”
Mấy người cười nói đi ra khỏi quán bar Hoa Hồng.
- ---------------------------