Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chap-603
Chương 603: Thân phận khác
Giờ Vũ Văn Bân mới biết sợ.
Trước kia, anh ta luôn là người nắm giữ tính mạng của người khác, nhưng hôm nay thì hoàn toàn ngược lại.
Đến giờ anh ta mới hiểu, những nhân vật nhãi nhép từng bị anh ta đùa bỡn trong lòng bàn tay đã sợ hãi tới mức nào.
Châu Ngọc Thúy đang ngồi bên kia đã sợ tới mức trợn tròn mắt từ lâu. Bà ta biết thân phận của Vũ Văn Bân, nhưng giờ người thừa kế gia tộc Vũ Văn - một trong tám nhà quyền thế ở Yến Đô lại đang quỳ trước mặt Dương Thanh, xin anh tha thứ.
Đó là đứa con rể mà bà ta đã khinh thường rất nhiều năm, là đứa con rể đã tự tay tống bà ta vào tù.
Bà ta nhớ lại những lần sỉ nhục Dương Thanh trước kia, bỗng cảm nhận được Dương Thanh đã nương tay tới mức nào. Nếu anh muốn giết bà ta thật, cho dù bà ta có mười cái mạng thì chắc cũng không đủ cho anh giết.
"Dương Thanh, cậu không được giết tôi, cậu thực sự không được giết tôi, có lẽ cậu vẫn chưa biết thân phận khác của tôi nhỉ".
"Mẹ tôi đến từ Hoàng tộc Chiêu Châu, trong người tôi có dòng máu của Hoàng tộc Chiêu Châu, nếu cậu giết tôi thì cũng sẽ đắc tội với họ".
"Ngay cả tám nhà quyền thế ở Yến Đô cũng phải nghe lệnh Hoàng tộc Chiêu Châu, còn mẹ tôi chính là người thuộc Hoàng tộc Nam Châu đấy. Nếu cậu dám giết tôi thì cũng không khác gì giết người của Hoàng tộc Nam Châu, chắc chắn họ sẽ không tha cho cậu".
Vũ Văn Bẩn run rẩy tiết lộ một thân phận khác của mình.
Mấy trăm năm trước, nước Chiêu Châu được chia thành chín Châu, tương ứng với chín Hoàng tộc. Theo thời gian, trong chín Hoàng tộc lớn quyền thế ngút trời, có những Hoàng tộc đã dần suy yếu.
Vì thế lực của các Hoàng tộc đó suy giảm quá nhiều nên không có tư cách giữ danh hiệu Hoàng tộc nữa, cũng bị xóa khỏi hàng ngũ Hoàng tộc luôn.
Nhưng dù sao đó cũng là Hoàng tộc, thực lực vô cùng hùng hậu, cho dù không giữ được danh hiệu Hoàng tộc nữa thì họ cũng hơn xa các gia tộc bình thường.
Khi ấy, trong số chín Hoàng tộc lớn, có bốn Hoàng tộc đã bị xóa tên. Để phân chia rõ thứ bậc, bốn gia tộc lớn này tự nhận mình là Vương tộc của Chiêu Châu.
Thế nên bây giờ mới có bốn Vương tộc và năm Hoàng tộc.
Những gia tộc này hơn xa tám nhà quyền thế ở Yến Đô, ngay cả gia tộc yếu nhất trong số bốn Vương tộc cũng có thể đàn áp họ.
Người bình thường chỉ biết tám nhà quyền thế ở Yến Đô là những gia tộc đứng đầu Chiêu Châu. Phải có cấp bậc ngang với tám nhà quyền thế ở Yến Đô thì mới biết họ chẳng là cái thá gì trước mặt Vương tộc và Hoàng tộc.
Dương Thanh đã biết thân phận của mẹ Vũ Văn Bân từ lâu.
Nhưng bà ta đến từ một trong bốn Vương tộc, chứ không thuộc Hoàng tộc như Vũ Văn Bân đã nói.
Ánh mắt Dương Thanh vô cùng lạnh lẽo chứ không hề có vẻ e dè, chỉ có sát khí đang cuộn trào dữ dội.
"Vậy mày biết tao là ai không?"
Dương Thanh chợt hỏi.
Từ khi Dương Thanh giết chết tám tay súng mà anh ta dẫn tới đây trong nháy mắt, Vũ Văn Bân đã nhận ra Dương Thanh không hề đơn giản rồi.
Giờ nghe thấy Dương Thanh hỏi thế, anh ta chỉ thấy sợ hãi mà thôi.
Tuy anh ta không biết thân phận của Dương Thanh nhưng vẫn có thể cảm nhận được, ngay cả tám nhà quyền thế ở Yến Đô cũng không làm gì được anh, bằng không Vũ Văn Cao Dương đã không phải cầu xin anh rồi.
"Rốt... rốt cuộc cậu có thân phận gì?"
Vũ Văn Bân run rẩy hỏi.
"Tiền Bưu, ông nói cho anh ta biết tôi là ai đi!"
Dương Thanh hờ hững nói.
Nghe thấy thế, Tiền Bưu biết ngay Dương Thanh đã quyết định giết người để bịt đầu mối rồi, bằng không anh cũng không tiết lộ thân phận.
Ông ta bước lên trước một bước, lạnh lùng nhìn Vũ Văn Bân: "Mày biết biên giới phía Bắc - vùng đất lạnh nhất Chiêu Châu không?"
Nghe thấy thế, con ngươi của Vũ Văn Bân bỗng co lại, chẳng lẽ Dương Thanh đến từ nơi đó à?
"Có ai ở Chiêu Châu không biết đến biên giới phía Bắc chứ?"
"Chiêu Châu có năm Châu, do Hoàng tộc của Chiêu Châu trấn giữ. Nhưng ngoài năm Châu này còn có biên giới phía Đông Tây Nam Bắc, hoàn cảnh ở đó vô cùng khắc nghiệt, có quân đội hùng mạnh canh chừng".
"Trong bốn nơi này, biên giới phía Bắc nguy hiểm nhất, cũng là nơi khó phòng ngự nhất, nhưng lại là biên giới an toàn nhất Chiêu Châu".
"Bởi vì ở đó có vị Tướng quân trẻ tuổi nhất Chiêu Châu từ trước tới nay, được xưng là Chiến Thần Bất Bại, cũng là Tướng quân trẻ nhất trong bốn biên giới".
"Người đứng đầu đất nước mạnh nhất từng tuyên bố trước mặt mọi người rằng, Dương Bất Bại của Chiêu Châu mạnh ngang một quốc gia, chỉ mình người đó đã tương đương với cả triệu binh lính hùng mạnh!"
Vũ Văn Bân hiểu rất rõ về bốn biên giới của Chiêu Châu, khi nói những câu này, trong mắt anh ta có vẻ kính sợ.
- ---------------------------
Giờ Vũ Văn Bân mới biết sợ.
Trước kia, anh ta luôn là người nắm giữ tính mạng của người khác, nhưng hôm nay thì hoàn toàn ngược lại.
Đến giờ anh ta mới hiểu, những nhân vật nhãi nhép từng bị anh ta đùa bỡn trong lòng bàn tay đã sợ hãi tới mức nào.
Châu Ngọc Thúy đang ngồi bên kia đã sợ tới mức trợn tròn mắt từ lâu. Bà ta biết thân phận của Vũ Văn Bân, nhưng giờ người thừa kế gia tộc Vũ Văn - một trong tám nhà quyền thế ở Yến Đô lại đang quỳ trước mặt Dương Thanh, xin anh tha thứ.
Đó là đứa con rể mà bà ta đã khinh thường rất nhiều năm, là đứa con rể đã tự tay tống bà ta vào tù.
Bà ta nhớ lại những lần sỉ nhục Dương Thanh trước kia, bỗng cảm nhận được Dương Thanh đã nương tay tới mức nào. Nếu anh muốn giết bà ta thật, cho dù bà ta có mười cái mạng thì chắc cũng không đủ cho anh giết.
"Dương Thanh, cậu không được giết tôi, cậu thực sự không được giết tôi, có lẽ cậu vẫn chưa biết thân phận khác của tôi nhỉ".
"Mẹ tôi đến từ Hoàng tộc Chiêu Châu, trong người tôi có dòng máu của Hoàng tộc Chiêu Châu, nếu cậu giết tôi thì cũng sẽ đắc tội với họ".
"Ngay cả tám nhà quyền thế ở Yến Đô cũng phải nghe lệnh Hoàng tộc Chiêu Châu, còn mẹ tôi chính là người thuộc Hoàng tộc Nam Châu đấy. Nếu cậu dám giết tôi thì cũng không khác gì giết người của Hoàng tộc Nam Châu, chắc chắn họ sẽ không tha cho cậu".
Vũ Văn Bẩn run rẩy tiết lộ một thân phận khác của mình.
Mấy trăm năm trước, nước Chiêu Châu được chia thành chín Châu, tương ứng với chín Hoàng tộc. Theo thời gian, trong chín Hoàng tộc lớn quyền thế ngút trời, có những Hoàng tộc đã dần suy yếu.
Vì thế lực của các Hoàng tộc đó suy giảm quá nhiều nên không có tư cách giữ danh hiệu Hoàng tộc nữa, cũng bị xóa khỏi hàng ngũ Hoàng tộc luôn.
Nhưng dù sao đó cũng là Hoàng tộc, thực lực vô cùng hùng hậu, cho dù không giữ được danh hiệu Hoàng tộc nữa thì họ cũng hơn xa các gia tộc bình thường.
Khi ấy, trong số chín Hoàng tộc lớn, có bốn Hoàng tộc đã bị xóa tên. Để phân chia rõ thứ bậc, bốn gia tộc lớn này tự nhận mình là Vương tộc của Chiêu Châu.
Thế nên bây giờ mới có bốn Vương tộc và năm Hoàng tộc.
Những gia tộc này hơn xa tám nhà quyền thế ở Yến Đô, ngay cả gia tộc yếu nhất trong số bốn Vương tộc cũng có thể đàn áp họ.
Người bình thường chỉ biết tám nhà quyền thế ở Yến Đô là những gia tộc đứng đầu Chiêu Châu. Phải có cấp bậc ngang với tám nhà quyền thế ở Yến Đô thì mới biết họ chẳng là cái thá gì trước mặt Vương tộc và Hoàng tộc.
Dương Thanh đã biết thân phận của mẹ Vũ Văn Bân từ lâu.
Nhưng bà ta đến từ một trong bốn Vương tộc, chứ không thuộc Hoàng tộc như Vũ Văn Bân đã nói.
Ánh mắt Dương Thanh vô cùng lạnh lẽo chứ không hề có vẻ e dè, chỉ có sát khí đang cuộn trào dữ dội.
"Vậy mày biết tao là ai không?"
Dương Thanh chợt hỏi.
Từ khi Dương Thanh giết chết tám tay súng mà anh ta dẫn tới đây trong nháy mắt, Vũ Văn Bân đã nhận ra Dương Thanh không hề đơn giản rồi.
Giờ nghe thấy Dương Thanh hỏi thế, anh ta chỉ thấy sợ hãi mà thôi.
Tuy anh ta không biết thân phận của Dương Thanh nhưng vẫn có thể cảm nhận được, ngay cả tám nhà quyền thế ở Yến Đô cũng không làm gì được anh, bằng không Vũ Văn Cao Dương đã không phải cầu xin anh rồi.
"Rốt... rốt cuộc cậu có thân phận gì?"
Vũ Văn Bân run rẩy hỏi.
"Tiền Bưu, ông nói cho anh ta biết tôi là ai đi!"
Dương Thanh hờ hững nói.
Nghe thấy thế, Tiền Bưu biết ngay Dương Thanh đã quyết định giết người để bịt đầu mối rồi, bằng không anh cũng không tiết lộ thân phận.
Ông ta bước lên trước một bước, lạnh lùng nhìn Vũ Văn Bân: "Mày biết biên giới phía Bắc - vùng đất lạnh nhất Chiêu Châu không?"
Nghe thấy thế, con ngươi của Vũ Văn Bân bỗng co lại, chẳng lẽ Dương Thanh đến từ nơi đó à?
"Có ai ở Chiêu Châu không biết đến biên giới phía Bắc chứ?"
"Chiêu Châu có năm Châu, do Hoàng tộc của Chiêu Châu trấn giữ. Nhưng ngoài năm Châu này còn có biên giới phía Đông Tây Nam Bắc, hoàn cảnh ở đó vô cùng khắc nghiệt, có quân đội hùng mạnh canh chừng".
"Trong bốn nơi này, biên giới phía Bắc nguy hiểm nhất, cũng là nơi khó phòng ngự nhất, nhưng lại là biên giới an toàn nhất Chiêu Châu".
"Bởi vì ở đó có vị Tướng quân trẻ tuổi nhất Chiêu Châu từ trước tới nay, được xưng là Chiến Thần Bất Bại, cũng là Tướng quân trẻ nhất trong bốn biên giới".
"Người đứng đầu đất nước mạnh nhất từng tuyên bố trước mặt mọi người rằng, Dương Bất Bại của Chiêu Châu mạnh ngang một quốc gia, chỉ mình người đó đã tương đương với cả triệu binh lính hùng mạnh!"
Vũ Văn Bân hiểu rất rõ về bốn biên giới của Chiêu Châu, khi nói những câu này, trong mắt anh ta có vẻ kính sợ.
- ---------------------------