Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chap-577
Chương 577: Có hài lòng không?
Lần đầu tiên Diệp Mạn cảm nhận được ý nghĩa của hai chữ “người nhà”.
Dù Dương Thanh vẫn chưa tiếp nhận người mẹ vợ là bà ta, nhưng chỉ trong mấy tiếng ngắn ngủi tối nay, anh đã cứu bà ta những hai lần.
Bà ta chỉ thấy cực kỳ tức cười. Bà ta sống ở nhà họ Diệp hơn hai mươi năm, cuối cùng người nhà họ Diệp lại muốn dồn bà ta vào chỗ chết, đến cả bố ruột cũng thờ ơ nhìn bà ta bị giết.
Ngược lại Tần Thanh Tâm, đứa con gái bà ta chưa nuôi được ngày nào chỉ vì một cuộc điện thoại của bà ta đã bảo Dương Thanh tới nhà họ Diệp.
Lúc này, Dương Thanh đứng chắn trước người bà ta. Lời nói của anh khiến bà ta òa khóc.
“Anh Thanh, để em đối phó tên khốn này!”
Mã Siêu bỗng bước tới đứng cạnh Dương Thanh, nhìn chằm chằm Kim Cương, trầm giọng nói.
Dương Thanh lắc đầu: “Cậu không phải đối thủ của ông ta”.
Một câu nói đủ để Mã Siêu biết chênh lệch giữa mình và đối phương rất lớn, biết ý lùi về sau mấy bước.
Ánh mắt của Kim Cương cực kỳ đáng sợ. Ông ta dữ tợn nhìn chằm chằm Dương Thanh.
“Nhóc con, rốt cuộc cậu là ai?”
Một lúc lâu sau, ông ta mới lên tiếng hỏi.
Tốc độ và sức mạnh Dương Thanh vừa thể hiện ra khiến ông ta cảm thấy cực kỳ áp lực.
Ông ta là cao thủ xếp thứ ba của Hiệp hội Võ thuật, thực lực mạnh mẽ không thể hoài nghi.
Ông ta muốn giết người lại bị một thằng nhóc chưa tới ba mươi một đòn đánh lui.
Nếu nói Dương Thanh không có thân phận gì đặc biệt, ông ta tuyệt đối không tin.
“Tôi là ai không quan trọng. Quan trọng là ông có chắc muốn đánh một trận với tôi không?”
Dương Thanh bình tĩnh đứng chắp tay nhìn Kim Cương.
Anh đứng đó như bậc vương giả của thế giới này, khí thế ngạo nghễ.
Người nhà họ Diệp đều sùng bái nhìn Dương Thanh.
Lúc trước Dương Thanh muốn đối phó nhà họ Diệp, bọn họ đều chán ghét anh, chỉ hận không thể đập chết anh ngay lập tức.
Bây giờ Dương Thanh lại cứu nhà họ Diệp, bọn họ nhìn thế nào cũng thấy anh rất thuận mắt.
Trong mắt Diệp Mạn tràn đầy vẻ khó tin. Bà ta vốn tưởng Dương Thanh đối đầu Hiệp hội Võ thuật sẽ chỉ còn một con đường chết.
Thế nhưng khi Kim Cương định giết bà ta, Dương Thanh lại có thể cứu bà ta khỏi tay Kim Cương.
Với những cao thủ có thực lực như Kim Cương, giết người dễ hơn cứu người rất nhiều.
Vậy mà Dương Thanh vẫn cứu bà ta ra.
Điều này đã đủ để phân cao thấp.
Diệp Mạn chợt trở nên kích động. Nếu Dương Thanh thực sự có thể đánh bại Kim Cương, chẳng phải thực lực của Dương Thanh đã đủ để chèn ép Hiệp hội Võ thuật rồi sao?
“Đến cả thân phận cậu cũng không dám tiết lộ sao?”
Kim Cương cười híp mắt nói.
Hiện giờ sát khí trên người ông ta đã hoàn toàn biến mất, trên mặt còn mang theo ý cười.
Ông ta được làm tổng chi hội trưởng khu Chiêu Châu của Hiệp hội Võ thuật không chỉ vì thực lực mạnh mẽ. Nếu không có mưu trí, dù có mạnh đến đâu cũng không có khả năng đảm nhiệm chức vụ này.
Hai người vẫn chưa chính thức giao đấu nhưng ông ta đã cảm thấy sự nguy hiểm Dương Thanh đem tới. Ông ta có ảo giác, nếu hai người quyết đấu sinh tử, kẻ chết cuối cùng chỉ có thể là mình.
Hơn nữa Dương Thanh còn có thân phận đáng gờm, dù ông ta có khả năng giết được Dương Thanh, ông ta dám giết sao?
“Con rơi của gia tộc Vũ Văn, Dương Thanh!”
Sau một hồi do dự, anh bỗng lên tiếng đáp.
Ai cũng biết thân phận này của anh. Dù anh không chịu nói, Kim Cương cũng có thể dễ dàng tra ra được.
Thông qua thân phận này, nhất định Kim Cương có thể đoán ra chút ít.
Quả nhiên, sắc mặt Kim Cương lập tức thay đổi, ánh mắt trở nên nghiêm túc.
Một đứa con rơi bình thường của gia tộc Vũ Văn không thể có thực lực kinh người như vậy được.
Dương Thanh đã nói mình là con rơi của gia tộc Vũ Văn, có nghĩa là mọi thứ anh có đều dựa vào chính mình đạt được.
Kim Cương cảm thấy một luồng khí thế cứng rắn từ trên người Dương Thanh và Mã Siêu, chỉ người được tôi luyện trong chiến tranh mới có được sức mạnh khủng bố như vậy.
“Ha ha, gia tộc Vũ Văn đúng là một lũ ngốc. Chắc là bọn họ đều đã tiếc đứt ruột rồi nhỉ?”
Kim Cương cười nói, phất tay ra lệnh: “Về hết đi!”
Ông ta vừa dứt lời, các cao thủ của Hiệp hội Võ thuật đang bao vây Dương Thanh và Mã Siêu đều lập tức trở lại sau lưng ông ta.
Người nhà họ Diệp đều nghi hoặc, chẳng lẽ Kim Cương muốn rút lui sao?
“Dương Thanh, tôi kính trọng cậu là người hùng đi ra từ nơi đó, có thể không so đo chuyện hôm nay với cậu”.
Kim Cương bỗng nhiên nói, mày kiếm giương lên, giọng điệu lạnh lùng: “Nhưng lần này, Hiệp hội Võ thuật của tôi tổn thất một vị võ tướng, còn mất một ông Tám. Nếu tôi cứ bỏ về như vậy chẳng phải là khiến các anh em trong hiệp hội chạnh lòng hay sao?”
“Ông muốn thế nào?”, ánh mắt Dương Thanh vẫn rất bình tĩnh.
“Tôi muốn có lời giải thích rõ ràng, thế này không quá đáng chứ?”, Kim Cương hỏi.
Dương Thanh quay lại nói với Diệp Mạn: “Giao Diệp Vô Song cho họ đi!”
Nghe vậy, Diệp Mạn ngơ ngác không hiểu, đám người nhà họ Diệp cũng nghi hoặc nhìn anh.
Diệp Mạn nhanh chóng lấy hiểu ra, vội vàng sai người mang thi thể của Diệp Vô Song tới trước mặt Kim Cương.
Kim Cương nhíu mày hỏi: “Cậu có ý gì?”
“Ông Chín của Hiệp hội Võ thuật chủ động tới hội võ Giang Bình quyết đấu sinh tử với tôi, bị tôi lấy mạng trên sàn đấu. Chuyện này hẳn là không thể trách tôi chứ?”
Dương Thanh đột nhiên hỏi.
Kim Cương gật đầu đáp: “Chuyện này vốn là sai lầm của Ngưu Căn Huy, chưa được phép đã tự tiện tới tham gia hội võ Giang Bình, chết cũng là tự làm tự chịu”.
Dương Thanh cũng gật đầu nói tiếp: “Còn về ông Tám, tôi với ông ta không thù không oán. Chính vì thi thể dưới chân ông báo cho ông Tám biết vị trí của tôi”.
“Ông ta chặn tôi trên đường tôi rời khỏi nhà họ Diệp, tuyên bố muốn giết tôi để trả thù cho ông Chín. Chuyện này vẫn không hề liên quan gì đến tôi, ông đồng ý chứ?”
Nghe vậy, chân mày Kim Cương nhíu chặt lại. Nếu lời Dương Thanh nói là thật, vậy thì không thể trách anh. Người của Hiệp hội Võ thuật chủ động khiêu khích trước, chỉ là tài nghệ thua kém nên bị giết mà thôi.
“Lữ Mông chủ động khiêu khích, bị giết cũng chỉ có thể trách tài không bằng người. Chuyện này cũng không liên quan tới cậu!”, Kim Cương lại nói.
“Còn về Bạo Quân, cũng vẫn là thi thể dưới chân ông mật báo cho ông ta. Bạo Quân muốn giết anh em của tôi nên tôi chỉ đành giết ông ta”.
Dương Thanh vẫn thản nhiên như đang nói một chuyện nhỏ nhặt.
Lời nói của anh khiến Kim Cương không cách nào phản bác.
Lời giải thích mà ông ta cần chính là muốn Dương Thanh giải trình rõ ràng chuyện anh liên tục lấy mạng ba cao thủ của Hiệp hội Võ thuật.
Bây giờ nghe ra, mỗi người đều là chủ động tìm chết, muốn truy cứu cũng không trách được Dương Thanh.
“Về những chuyện xảy ra trong tối nay, tôi rất lấy làm tiếc. Bây giờ kẻ cầm đầu đã đền mạng, không biết lời giải thích này có làm tổng chi hội trưởng Kim hài lòng hay không?”, Dương Thanh lại hỏi tiếp.
Lần đầu tiên Diệp Mạn cảm nhận được ý nghĩa của hai chữ “người nhà”.
Dù Dương Thanh vẫn chưa tiếp nhận người mẹ vợ là bà ta, nhưng chỉ trong mấy tiếng ngắn ngủi tối nay, anh đã cứu bà ta những hai lần.
Bà ta chỉ thấy cực kỳ tức cười. Bà ta sống ở nhà họ Diệp hơn hai mươi năm, cuối cùng người nhà họ Diệp lại muốn dồn bà ta vào chỗ chết, đến cả bố ruột cũng thờ ơ nhìn bà ta bị giết.
Ngược lại Tần Thanh Tâm, đứa con gái bà ta chưa nuôi được ngày nào chỉ vì một cuộc điện thoại của bà ta đã bảo Dương Thanh tới nhà họ Diệp.
Lúc này, Dương Thanh đứng chắn trước người bà ta. Lời nói của anh khiến bà ta òa khóc.
“Anh Thanh, để em đối phó tên khốn này!”
Mã Siêu bỗng bước tới đứng cạnh Dương Thanh, nhìn chằm chằm Kim Cương, trầm giọng nói.
Dương Thanh lắc đầu: “Cậu không phải đối thủ của ông ta”.
Một câu nói đủ để Mã Siêu biết chênh lệch giữa mình và đối phương rất lớn, biết ý lùi về sau mấy bước.
Ánh mắt của Kim Cương cực kỳ đáng sợ. Ông ta dữ tợn nhìn chằm chằm Dương Thanh.
“Nhóc con, rốt cuộc cậu là ai?”
Một lúc lâu sau, ông ta mới lên tiếng hỏi.
Tốc độ và sức mạnh Dương Thanh vừa thể hiện ra khiến ông ta cảm thấy cực kỳ áp lực.
Ông ta là cao thủ xếp thứ ba của Hiệp hội Võ thuật, thực lực mạnh mẽ không thể hoài nghi.
Ông ta muốn giết người lại bị một thằng nhóc chưa tới ba mươi một đòn đánh lui.
Nếu nói Dương Thanh không có thân phận gì đặc biệt, ông ta tuyệt đối không tin.
“Tôi là ai không quan trọng. Quan trọng là ông có chắc muốn đánh một trận với tôi không?”
Dương Thanh bình tĩnh đứng chắp tay nhìn Kim Cương.
Anh đứng đó như bậc vương giả của thế giới này, khí thế ngạo nghễ.
Người nhà họ Diệp đều sùng bái nhìn Dương Thanh.
Lúc trước Dương Thanh muốn đối phó nhà họ Diệp, bọn họ đều chán ghét anh, chỉ hận không thể đập chết anh ngay lập tức.
Bây giờ Dương Thanh lại cứu nhà họ Diệp, bọn họ nhìn thế nào cũng thấy anh rất thuận mắt.
Trong mắt Diệp Mạn tràn đầy vẻ khó tin. Bà ta vốn tưởng Dương Thanh đối đầu Hiệp hội Võ thuật sẽ chỉ còn một con đường chết.
Thế nhưng khi Kim Cương định giết bà ta, Dương Thanh lại có thể cứu bà ta khỏi tay Kim Cương.
Với những cao thủ có thực lực như Kim Cương, giết người dễ hơn cứu người rất nhiều.
Vậy mà Dương Thanh vẫn cứu bà ta ra.
Điều này đã đủ để phân cao thấp.
Diệp Mạn chợt trở nên kích động. Nếu Dương Thanh thực sự có thể đánh bại Kim Cương, chẳng phải thực lực của Dương Thanh đã đủ để chèn ép Hiệp hội Võ thuật rồi sao?
“Đến cả thân phận cậu cũng không dám tiết lộ sao?”
Kim Cương cười híp mắt nói.
Hiện giờ sát khí trên người ông ta đã hoàn toàn biến mất, trên mặt còn mang theo ý cười.
Ông ta được làm tổng chi hội trưởng khu Chiêu Châu của Hiệp hội Võ thuật không chỉ vì thực lực mạnh mẽ. Nếu không có mưu trí, dù có mạnh đến đâu cũng không có khả năng đảm nhiệm chức vụ này.
Hai người vẫn chưa chính thức giao đấu nhưng ông ta đã cảm thấy sự nguy hiểm Dương Thanh đem tới. Ông ta có ảo giác, nếu hai người quyết đấu sinh tử, kẻ chết cuối cùng chỉ có thể là mình.
Hơn nữa Dương Thanh còn có thân phận đáng gờm, dù ông ta có khả năng giết được Dương Thanh, ông ta dám giết sao?
“Con rơi của gia tộc Vũ Văn, Dương Thanh!”
Sau một hồi do dự, anh bỗng lên tiếng đáp.
Ai cũng biết thân phận này của anh. Dù anh không chịu nói, Kim Cương cũng có thể dễ dàng tra ra được.
Thông qua thân phận này, nhất định Kim Cương có thể đoán ra chút ít.
Quả nhiên, sắc mặt Kim Cương lập tức thay đổi, ánh mắt trở nên nghiêm túc.
Một đứa con rơi bình thường của gia tộc Vũ Văn không thể có thực lực kinh người như vậy được.
Dương Thanh đã nói mình là con rơi của gia tộc Vũ Văn, có nghĩa là mọi thứ anh có đều dựa vào chính mình đạt được.
Kim Cương cảm thấy một luồng khí thế cứng rắn từ trên người Dương Thanh và Mã Siêu, chỉ người được tôi luyện trong chiến tranh mới có được sức mạnh khủng bố như vậy.
“Ha ha, gia tộc Vũ Văn đúng là một lũ ngốc. Chắc là bọn họ đều đã tiếc đứt ruột rồi nhỉ?”
Kim Cương cười nói, phất tay ra lệnh: “Về hết đi!”
Ông ta vừa dứt lời, các cao thủ của Hiệp hội Võ thuật đang bao vây Dương Thanh và Mã Siêu đều lập tức trở lại sau lưng ông ta.
Người nhà họ Diệp đều nghi hoặc, chẳng lẽ Kim Cương muốn rút lui sao?
“Dương Thanh, tôi kính trọng cậu là người hùng đi ra từ nơi đó, có thể không so đo chuyện hôm nay với cậu”.
Kim Cương bỗng nhiên nói, mày kiếm giương lên, giọng điệu lạnh lùng: “Nhưng lần này, Hiệp hội Võ thuật của tôi tổn thất một vị võ tướng, còn mất một ông Tám. Nếu tôi cứ bỏ về như vậy chẳng phải là khiến các anh em trong hiệp hội chạnh lòng hay sao?”
“Ông muốn thế nào?”, ánh mắt Dương Thanh vẫn rất bình tĩnh.
“Tôi muốn có lời giải thích rõ ràng, thế này không quá đáng chứ?”, Kim Cương hỏi.
Dương Thanh quay lại nói với Diệp Mạn: “Giao Diệp Vô Song cho họ đi!”
Nghe vậy, Diệp Mạn ngơ ngác không hiểu, đám người nhà họ Diệp cũng nghi hoặc nhìn anh.
Diệp Mạn nhanh chóng lấy hiểu ra, vội vàng sai người mang thi thể của Diệp Vô Song tới trước mặt Kim Cương.
Kim Cương nhíu mày hỏi: “Cậu có ý gì?”
“Ông Chín của Hiệp hội Võ thuật chủ động tới hội võ Giang Bình quyết đấu sinh tử với tôi, bị tôi lấy mạng trên sàn đấu. Chuyện này hẳn là không thể trách tôi chứ?”
Dương Thanh đột nhiên hỏi.
Kim Cương gật đầu đáp: “Chuyện này vốn là sai lầm của Ngưu Căn Huy, chưa được phép đã tự tiện tới tham gia hội võ Giang Bình, chết cũng là tự làm tự chịu”.
Dương Thanh cũng gật đầu nói tiếp: “Còn về ông Tám, tôi với ông ta không thù không oán. Chính vì thi thể dưới chân ông báo cho ông Tám biết vị trí của tôi”.
“Ông ta chặn tôi trên đường tôi rời khỏi nhà họ Diệp, tuyên bố muốn giết tôi để trả thù cho ông Chín. Chuyện này vẫn không hề liên quan gì đến tôi, ông đồng ý chứ?”
Nghe vậy, chân mày Kim Cương nhíu chặt lại. Nếu lời Dương Thanh nói là thật, vậy thì không thể trách anh. Người của Hiệp hội Võ thuật chủ động khiêu khích trước, chỉ là tài nghệ thua kém nên bị giết mà thôi.
“Lữ Mông chủ động khiêu khích, bị giết cũng chỉ có thể trách tài không bằng người. Chuyện này cũng không liên quan tới cậu!”, Kim Cương lại nói.
“Còn về Bạo Quân, cũng vẫn là thi thể dưới chân ông mật báo cho ông ta. Bạo Quân muốn giết anh em của tôi nên tôi chỉ đành giết ông ta”.
Dương Thanh vẫn thản nhiên như đang nói một chuyện nhỏ nhặt.
Lời nói của anh khiến Kim Cương không cách nào phản bác.
Lời giải thích mà ông ta cần chính là muốn Dương Thanh giải trình rõ ràng chuyện anh liên tục lấy mạng ba cao thủ của Hiệp hội Võ thuật.
Bây giờ nghe ra, mỗi người đều là chủ động tìm chết, muốn truy cứu cũng không trách được Dương Thanh.
“Về những chuyện xảy ra trong tối nay, tôi rất lấy làm tiếc. Bây giờ kẻ cầm đầu đã đền mạng, không biết lời giải thích này có làm tổng chi hội trưởng Kim hài lòng hay không?”, Dương Thanh lại hỏi tiếp.