Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chap-562
Chương 562: Chiến thôi
Cao thủ của Hiệp hội Võ thuật hoàn toàn không coi Mã Siêu ra gì, lớn tiếng tuyên bố Dương Thanh đi ra chịu chết.
Sự khiêu khích này chẳng hề đả động gì tới Dương Thanh.
Sắc mặt Mã Siêu âm trầm đến đáng sợ, không ngờ mình lại bị xem thường.
“Một kẻ vô dụng đến cả tên cũng không dám nói còn chưa đủ tư cách để anh Thanh phải ra tay”.
Mã Siêu nhếch mép, trong mắt tràn đầy ý chí chiến đấu.
Dứt lời, anh ta lao vút đi. Tiếng động rung trời chuyển đất, mặt đường dưới chân anh ta bị lõm xuống một dấu chân rất lớn.
Vừa rồi Dương Thanh đã nói, trừ khi Mã Siêu phải bộc phát toàn bộ sức lực, nếu không rất có khả năng sẽ bại trận.
Vậy thì anh ta cũng không cần giấu diếm thực lực nữa, dùng hết toàn lực ngay từ lúc bắt đầu.
“Rầm!”
Giây tiếp theo, Mã Siêu như một tia chớp thoắt cái xuất hiện trước mặt cao thủ của Hiệp hội Võ thuật, không hề có động tác nào hoa mỹ, chỉ đơn giản tung nắm đấm ra.
Nắm đấm này vô cùng mạnh mẽ, khiến sắc mặt của cao thủ Hiệp hội Võ thuật tái mét, vội vàng đưa tay ra đỡ.
Đồng thời, ông ta cũng dùng sức đạp mạnh chân, cơ thể lùi mạnh về phía sau.
Nắm đấm của Mã Siêu đập xuống cánh tay của đối phương. Nắm đấm mạnh mẽ như vậy lại bị đối phương lùi về sau hóa giải phần lớn sức mạnh.
Dù vậy, nắm đấm này cũng khiến cao thủ của Hiệp hội Võ thuật cảm thấy kinh hãi.
“Bây giờ tôi đã đủ tư cách khiến ông để mắt tới chưa?”
Mã Siêu không thừa cơ tấn công, đánh xong một đòn liền đứng im tại chỗ, kiêu ngạo hỏi.
Bề ngoài anh ta tỏ ra rất bình tĩnh nhưng nội tâm lại chấn động tột độ.
Từ sau khi rời khỏi biên giới phía Bắc, lần đầu tiên anh ta gặp phải cao thủ lợi hại như vậy.
Phản ứng nhạy bén của đối phương khi bị anh ta tấn công khiến anh ta cực kỳ kinh ngạc.
Mặc dù đối phương bị một đấm của anh ta đánh lui mấy bước nhưng vẫn không thể phủ nhận ông ta rất mạnh.
Cùng lúc đó, cao thủ của Hiệp hội Võ thuật cũng đang hãi hùng.
Ông ta là cao thủ xếp thứ tám trong Hiệp hội Võ thuật, hầu như chưa từng gặp phải đối thủ khó nhằn.
Vậy mà chàng trai trẻ trước mặt lại khiến ông ta cảm thấy áp lực đè nặng.
“Nhóc con, mày rất mạnh, đáng để Lữ Mông tao phải để mắt tới. Nhưng mày vẫn không phải là đối thủ của tao”.
Lữ Mông coi việc tự giới thiệu tên tuổi là sự tôn trọng dành cho kẻ mạnh.
Lúc nghe thấy cái tên này, ánh mắt Mã Siêu lóe lên tia kinh ngạc.
Sau khi được Dương Thanh phái tới Yến Đô, anh ta không chỉ biết mỗi theo đuổi Ngải Lâm, cũng tìm hiểu rõ ràng về cao thủ bản địa ở Yến Đô.
Lữ Mông là cao thủ xếp thứ 8 của Hiệp hội Võ thuật.
Ông ta là người khiêm tốn nhất trong Hiệp hội Võ thuật.
Mặc dù ông ta chỉ xếp thứ 8 nhưng nghe nói sức chiến đấu thực sự của ông ta có thể đứng trong top 5 của hiệp hội.
Chỉ vì ông ta làm việc khiêm tốn, không tranh giành với ai nên xếp hạng chưa từng thay đổi trong suốt mười năm gần đây.
Điều khiến Mã Siêu kinh ngạc không phải là địa vị của Lữ Mông trong Hiệp hội Võ thuật mà là thực lực mạnh như vậy mới chỉ xếp thứ 8.
Cho dù ông ta đủ sức đứng trong top 5 thì bốn người xếp trước sẽ còn mạnh tới mức nào?
Lần đầu tiên Mã Siêu nảy sinh hứng thú với Hiệp hội Võ thuật.
“Chúng ta vẫn chưa thực sự đấu, sao ông dám tin chắc tôi không phải đối thủ của ông?”
Ý chí chiến đấu sôi sục khiến Mã Siêu cảm thấy chờ mong được đột phá cực hạn của chính mình.
“Vậy thì chiến thôi!”
Lữ Mông bình tĩnh nói.
Dứt lời, trên người ông ta tỏa ra một luồng khí thế mạnh mẽ.
Giờ phút này, Mã Siêu chợt cảm thấy ngạt thở. Mùi máu tanh trên người Lữ Mông không hề thua kém với người có nhiều năm chinh chiến sa trường như anh ta.
Nếu không giết quá nhiều người sẽ không thể tôi luyện được khí thế như vậy.
Mã Siêu và Dương Thanh giết người vì bảo vệ quốc gia. Ở trên chiến trường nếu họ không giết địch, kẻ địch sẽ giết lại họ.
Thế nhưng Lữ Mông chỉ là cao thủ xếp thứ 8 trong một thế lực tư nhân lại có được mùi máu tanh nồng đậm như vậy, rốt cuộc ông ta đã giết những ai?
Cơn tức giận long trời lở đất bùng nổ trong người Mã Siêu.
“Tôi không giết được ông, thề không làm người!”
Mã Siêu bỗng nhiên giận dữ hét lớn.
Nói xong, anh biến mất tại chỗ, nháy mắt vọt thẳng tới Lữ Mông.
Cùng lúc đó, Lữ Mông cũng di chuyển, tốc độ cực nhanh.
Dưới ánh đèn đường lờ mờ, Lữ Mông nhanh như tia chớp. Khi thấy còn cách Mã Siêu chừng năm sáu mét, ông ta đột nhiên đạp xuống đất, cả người bay vút lên không trung.
Sau đó đá một cú trời giáng về phía đầu Mã Siêu.
Mã Siêu bắt buộc phải từ bỏ tấn công, vội vàng vươn tay ra đỡ.
Cao thủ của Hiệp hội Võ thuật hoàn toàn không coi Mã Siêu ra gì, lớn tiếng tuyên bố Dương Thanh đi ra chịu chết.
Sự khiêu khích này chẳng hề đả động gì tới Dương Thanh.
Sắc mặt Mã Siêu âm trầm đến đáng sợ, không ngờ mình lại bị xem thường.
“Một kẻ vô dụng đến cả tên cũng không dám nói còn chưa đủ tư cách để anh Thanh phải ra tay”.
Mã Siêu nhếch mép, trong mắt tràn đầy ý chí chiến đấu.
Dứt lời, anh ta lao vút đi. Tiếng động rung trời chuyển đất, mặt đường dưới chân anh ta bị lõm xuống một dấu chân rất lớn.
Vừa rồi Dương Thanh đã nói, trừ khi Mã Siêu phải bộc phát toàn bộ sức lực, nếu không rất có khả năng sẽ bại trận.
Vậy thì anh ta cũng không cần giấu diếm thực lực nữa, dùng hết toàn lực ngay từ lúc bắt đầu.
“Rầm!”
Giây tiếp theo, Mã Siêu như một tia chớp thoắt cái xuất hiện trước mặt cao thủ của Hiệp hội Võ thuật, không hề có động tác nào hoa mỹ, chỉ đơn giản tung nắm đấm ra.
Nắm đấm này vô cùng mạnh mẽ, khiến sắc mặt của cao thủ Hiệp hội Võ thuật tái mét, vội vàng đưa tay ra đỡ.
Đồng thời, ông ta cũng dùng sức đạp mạnh chân, cơ thể lùi mạnh về phía sau.
Nắm đấm của Mã Siêu đập xuống cánh tay của đối phương. Nắm đấm mạnh mẽ như vậy lại bị đối phương lùi về sau hóa giải phần lớn sức mạnh.
Dù vậy, nắm đấm này cũng khiến cao thủ của Hiệp hội Võ thuật cảm thấy kinh hãi.
“Bây giờ tôi đã đủ tư cách khiến ông để mắt tới chưa?”
Mã Siêu không thừa cơ tấn công, đánh xong một đòn liền đứng im tại chỗ, kiêu ngạo hỏi.
Bề ngoài anh ta tỏ ra rất bình tĩnh nhưng nội tâm lại chấn động tột độ.
Từ sau khi rời khỏi biên giới phía Bắc, lần đầu tiên anh ta gặp phải cao thủ lợi hại như vậy.
Phản ứng nhạy bén của đối phương khi bị anh ta tấn công khiến anh ta cực kỳ kinh ngạc.
Mặc dù đối phương bị một đấm của anh ta đánh lui mấy bước nhưng vẫn không thể phủ nhận ông ta rất mạnh.
Cùng lúc đó, cao thủ của Hiệp hội Võ thuật cũng đang hãi hùng.
Ông ta là cao thủ xếp thứ tám trong Hiệp hội Võ thuật, hầu như chưa từng gặp phải đối thủ khó nhằn.
Vậy mà chàng trai trẻ trước mặt lại khiến ông ta cảm thấy áp lực đè nặng.
“Nhóc con, mày rất mạnh, đáng để Lữ Mông tao phải để mắt tới. Nhưng mày vẫn không phải là đối thủ của tao”.
Lữ Mông coi việc tự giới thiệu tên tuổi là sự tôn trọng dành cho kẻ mạnh.
Lúc nghe thấy cái tên này, ánh mắt Mã Siêu lóe lên tia kinh ngạc.
Sau khi được Dương Thanh phái tới Yến Đô, anh ta không chỉ biết mỗi theo đuổi Ngải Lâm, cũng tìm hiểu rõ ràng về cao thủ bản địa ở Yến Đô.
Lữ Mông là cao thủ xếp thứ 8 của Hiệp hội Võ thuật.
Ông ta là người khiêm tốn nhất trong Hiệp hội Võ thuật.
Mặc dù ông ta chỉ xếp thứ 8 nhưng nghe nói sức chiến đấu thực sự của ông ta có thể đứng trong top 5 của hiệp hội.
Chỉ vì ông ta làm việc khiêm tốn, không tranh giành với ai nên xếp hạng chưa từng thay đổi trong suốt mười năm gần đây.
Điều khiến Mã Siêu kinh ngạc không phải là địa vị của Lữ Mông trong Hiệp hội Võ thuật mà là thực lực mạnh như vậy mới chỉ xếp thứ 8.
Cho dù ông ta đủ sức đứng trong top 5 thì bốn người xếp trước sẽ còn mạnh tới mức nào?
Lần đầu tiên Mã Siêu nảy sinh hứng thú với Hiệp hội Võ thuật.
“Chúng ta vẫn chưa thực sự đấu, sao ông dám tin chắc tôi không phải đối thủ của ông?”
Ý chí chiến đấu sôi sục khiến Mã Siêu cảm thấy chờ mong được đột phá cực hạn của chính mình.
“Vậy thì chiến thôi!”
Lữ Mông bình tĩnh nói.
Dứt lời, trên người ông ta tỏa ra một luồng khí thế mạnh mẽ.
Giờ phút này, Mã Siêu chợt cảm thấy ngạt thở. Mùi máu tanh trên người Lữ Mông không hề thua kém với người có nhiều năm chinh chiến sa trường như anh ta.
Nếu không giết quá nhiều người sẽ không thể tôi luyện được khí thế như vậy.
Mã Siêu và Dương Thanh giết người vì bảo vệ quốc gia. Ở trên chiến trường nếu họ không giết địch, kẻ địch sẽ giết lại họ.
Thế nhưng Lữ Mông chỉ là cao thủ xếp thứ 8 trong một thế lực tư nhân lại có được mùi máu tanh nồng đậm như vậy, rốt cuộc ông ta đã giết những ai?
Cơn tức giận long trời lở đất bùng nổ trong người Mã Siêu.
“Tôi không giết được ông, thề không làm người!”
Mã Siêu bỗng nhiên giận dữ hét lớn.
Nói xong, anh biến mất tại chỗ, nháy mắt vọt thẳng tới Lữ Mông.
Cùng lúc đó, Lữ Mông cũng di chuyển, tốc độ cực nhanh.
Dưới ánh đèn đường lờ mờ, Lữ Mông nhanh như tia chớp. Khi thấy còn cách Mã Siêu chừng năm sáu mét, ông ta đột nhiên đạp xuống đất, cả người bay vút lên không trung.
Sau đó đá một cú trời giáng về phía đầu Mã Siêu.
Mã Siêu bắt buộc phải từ bỏ tấn công, vội vàng vươn tay ra đỡ.