Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chap-528
Chương 528: Sa thải toàn bộ
“Chủ tịch, tôi sai rồi, tôi biết lỗi thật rồi. Xin cậu hãy cho tôi thêm một cơ hội nữa, chắc chắn tôi sẽ không làm cậu thất vọng đâu”.
Tống Húc Dương sợ hãi quỳ dưới chân Dương Thanh cầu xin liên tục.
Ông ta nắm quyền ở Nhạn Thanh lâu rồi nên đã quen với lối sống xa xỉ.
Dù Dương Thanh có là con hoang đi chăng nữa thì cũng không phải là người ông ta có quyền xúc phạm.
Nếu không sao gia tộc Vũ Văn lại trả một tập đoàn béo bở như Nhạn Thanh cho Dương Thanh cơ chứ?
Mọi người luôn nghĩ Dương Thanh là đứa con hoang không được bước chân vào Yến Đô dù chỉ một bước, nhưng chỉ riêng việc này thôi đã đủ chứng minh mọi chuyện không hề như những gì mọi người đang đồn đoán.
Nếu không phải thì sao gia tộc Vũ Văn lại giao tập đoàn Nhạn Thanh lại cho Dương Thanh?
Bây giờ, Dương Thanh đã vào tập đoàn Nhạn Thanh thì sao lại nói không được bước vào Yến Đô?
“Những năm gần đây, chắc ông cũng bỏ túi kha khá rồi nhỉ?”
Dương Thanh đứng từ trên cao nhìn xuống, lạnh lùng nói: “Tôi cho ông một ngày để nôn hết những thứ ông đã bòn rút của công ty rồi đi tự thú. Nếu không tôi không ngại làm ông biến khỏi thế giới này đâu!”
Nghe vậy, mặt Tống Húc Dương xám ngoét, sở dĩ ông ta quỳ xuống xin tha là để mong Dương Thanh cho ông ta một con đường sống.
Nhưng không ngờ chẳng những Dương Thanh không buông tha cho ông ta mà còn yêu cầu ông ta trả hết những thứ ông ta đã lấy của tập đoàn, thậm chí phải ra tự thú.
Làm vậy khác gì đang tự hủy hoại mình!
“Ông cũng thông minh nên mới nắm quyền ở Nhạn Thanh lâu như vậy, chắc ông cũng hiểu nếu tôi đã muốn mạng của ông thì cho dù ông có trốn đến xó xỉnh nào, tôi cũng tìm được”.
“Ông đừng nghi ngờ những gì tôi nói, nếu không đến lúc đó không những ông phải nôn hết ra mà đến cái mạng cũng chẳng còn đó”.
“Tôi cũng biết ông được gia tộc Vũ Văn chống lưng cho. Ông không cần phải kể người đó là ai đâu vì tôi cũng chả muốn biết. Nhưng tôi có thể khẳng định với ông rằng, trong mắt tôi gia tộc Vũ Văn chẳng là gì cả”.
Dương Thanh bình tĩnh nói, giọng lạnh như băng.
Tống Húc Dương thấy người mình lạnh toát, hơi lạnh chạy dọc từ sống lưng lên đỉnh đầu giống như rơi vào hầm băng.
Khí thế và sự điềm tĩnh của Dương Thanh làm ông ta tin rằng Dương Thanh không hề sợ gia tộc Vũ Văn.
Lúc trước ông ta đã từng nghĩ đến chuyện này. Mười tám năm trước, đúng là gia tộc Vũ Văn đã đuổi hai mẹ con Dương Thanh ra khỏi Yến Đô nhưng tại sao mười tám năm sau lại trả tập đoàn Nhạn Thanh cho Dương Thanh.
Suy đi nghĩ lại, sao cứ như gia tộc Vũ Văn đang nịnh bợ Dương Thanh ấy nhỉ?
Bây giờ xem ra, mọi chuyện giống hệt như những gì ông ta nghĩ.
“Cút đi!”
Dương Thanh quát lên.
Nghe vậy, Tống Húc Dương vội bò ra ngoài.
Đám người đang tụ tập ngoài văn phòng tổng giám đốc sốc khi thấy Tống Húc Dương chạy ra.
Ngay sau đó, có hai người bị ném ra ngoài như ném rác.
Họ ngỡ ngàng khi xác định hai người đó chính là đội trưởng đội bảo vệ và vệ sĩ của Tống Húc Dương.
“Có ai có thể kể cho tôi nghe chuyện gì đã xảy ra trong văn phòng sếp Lạc không?”
“Sao sếp Tống phải bò ra ngoài, sao lính của ông ta lại bị ném ra vậy?”
“Mọi người đừng quên trong văn phòng của sếp Lạc có hai cậu trai trẻ!”
…
Ngoài văn phòng Lạc Bân, mọi người thảo luận sôi nổi.
Mà trong văn phòng chỉ còn lại ba người Dương Thanh, Mã Siêu và Lạc Bân.
Lạc Bân kích động nói: “Chủ tịch, dường như tất cả mọi người trong tập đoàn đều nghe lệnh của Tống Húc Dương. Bây giờ Tống Húc Dương bị vậy, chắc chắn không có cơ hội lật ngược thế cờ đâu”.
“Chủ tịch chỉ cần cho tôi nửa tháng thôi, tôi sẽ giúp cậu khống chế tập đoàn Nhạn Thanh”.
Lạc Bân nói rất tự tin.
Dương Thanh lại lắc đầu nói: “Tống Húc Dương chỉ là quân cờ của những người nào đó. Tập đoàn Nhạn Thanh rất lớn, có rất nhiều quản lý cấp cao, e rằng vẫn còn dính líu đến nhà Vũ Văn”.
Bây giờ anh đã giải quyết được một Tống Húc Dương nhưng vẫn còn vài Tống Húc Dương nữa.
Lạc Bân nhíu mày, phấn khích dần lắng xuống. Ông ta biết Dương Thanh nói đúng, Tống Húc Dương chỉ là một quân cờ.
Dù Tống Húc Dương đã biến mất thì vẫn còn đám quản lý cấp cao đang chống lại ông ta. Nếu ông ta muốn khống chế tập đoàn Nhạn Thanh, trừ khi ông ta sa thải hết đám quản lý cấp cao đang chống lại mình.
Nếu không ông ta sẽ gặp một rào cản rất lớn.
“Mở cuộc họp quản lý cấp cao của tập đoàn Nhạn Thanh, những người không chịu ngoan ngoãn thì sa thải hết cho tôi”.
Dưỡng Thanh ngẫm nghĩ nói.
Lạc Bân kinh hãi, nếu sa thải hết đám người không nghe lời, e là Nhạn Thanh có thể mất ít nhất một nửa số quản lý cấp cao mất.
Cùng một lúc mất một lượng lớn lãnh đạo, sao tập đoàn Nhạn Thanh có thể hoạt động được?
“Chủ tịch, nếu làm như vậy, có phải chúng ta hơi vội vì cái lợi trước mắt không?”, Lạc Bân ngập ngừng hỏi.
Dương Thanh cười mỉa mai: “Ông cũng không nghĩ thử xem, đám quản lý cấp cao giống Tống Húc Dương đang nghe lời ai?”
“Bọn họ còn ở tập đoàn Nhạn Thanh ngày nào thì ngày đó công ty còn tổn thất, nếu đã như vậy thì sao không bắt hết một mẻ?”
“Làm vậy nhìn thì giống hại người hại mình nhưng thực tế lại là làm một mẻ khỏe một đời”.
“Đợi đến khi Nhạn Thanh được dọn dẹp sạch sẽ, lúc đó mọi chuyện trong tập đoàn đều do ông quyết định. Chỉ cần ông có thể vận hành công ty tốt thì những khoản lỗ sẽ được bù lại nhanh thôi”.
Dương Thanh cực kỳ tin tưởng Lạc Bân.
Lúc trước ở chi nhánh Giang Hải, Dương Thanh đã thấy được năng lực vận hành công ty của Lạc Bân.
Người như vậy, chỉ cần cho ông ta không gian, ông ta sẽ phát triển tốt hơn nữa.
“Tôi hiểu rồi!”
Sau khi nghe Dương Thanh giải thích, Lạc Bân mới hiểu và cảm động vì sự tin tưởng mà anh dành cho ông ta lớn hơn những gì ông ta nghĩ.
Cấp trên như vậy thì chỉ cần ông ta hoàn thành nhiệm vụ được giao, ông ta sẽ không cần phải lo nghĩ bất kỳ chuyện gì nữa.
Lạc Bân không dám trì hoãn, gọi thư ký vào sắp xếp mở họp.
Nửa tiếng sau, trong phòng họp của tập đoàn Nhạn Thanh.
Phòng họp rộng lớn mà chỉ có lác đác vài người, hầu hết các ghế còn lại đều bỏ trống.
Bảng hiệu của từng vị trí có điền bộ phận và chức vụ tương ứng.
Cho nên những chiếc ghế bỏ trống đó đều đã có chủ. Sắp đến giờ họp rồi mà hầu hết quản lý cấp cao của các bộ phận vẫn chưa có mặt.
“Sếp Lạc, sếp Thích, sếp Quách, giám đốc Mã và giám đốc Lưu nói là không khỏe nên xin nghỉ”.
“Sếp Lạc, sếp Lương và giám đốc Viên xin nghỉ!”
“Sếp Lạc, sếp Lý và giám đốc Trần cũng xin nghỉ!”
…
Thoáng chốc các quản lý nhỏ đứng lên dồn dập xin nghỉ thay cấp trên.
Cuộc họp này là cuộc họp của cấp trưởng phòng trở lên, bây giờ hầu hết các giám đốc điều hành, phó tổng và giám đốc các phòng lớn đều xin nghỉ.
Hiển nhiên đám người đó cố tình.
Dù Lạc Bân đã biết trước kết quả nhưng vẫn rất phẫn nộ.
“Thông báo ngay cho các sếp xin nghỉ rằng tôi sẽ đợi bọn họ thêm mười phút nữa. Nếu vẫn không chịu đến thì sau này đừng đến công ty nữa, tất cả đều bị sa thải, cuốn gói khỏi công ty đi!”
Mắt Lạc Bân lạnh lùng, quát lên.
“Chủ tịch, tôi sai rồi, tôi biết lỗi thật rồi. Xin cậu hãy cho tôi thêm một cơ hội nữa, chắc chắn tôi sẽ không làm cậu thất vọng đâu”.
Tống Húc Dương sợ hãi quỳ dưới chân Dương Thanh cầu xin liên tục.
Ông ta nắm quyền ở Nhạn Thanh lâu rồi nên đã quen với lối sống xa xỉ.
Dù Dương Thanh có là con hoang đi chăng nữa thì cũng không phải là người ông ta có quyền xúc phạm.
Nếu không sao gia tộc Vũ Văn lại trả một tập đoàn béo bở như Nhạn Thanh cho Dương Thanh cơ chứ?
Mọi người luôn nghĩ Dương Thanh là đứa con hoang không được bước chân vào Yến Đô dù chỉ một bước, nhưng chỉ riêng việc này thôi đã đủ chứng minh mọi chuyện không hề như những gì mọi người đang đồn đoán.
Nếu không phải thì sao gia tộc Vũ Văn lại giao tập đoàn Nhạn Thanh lại cho Dương Thanh?
Bây giờ, Dương Thanh đã vào tập đoàn Nhạn Thanh thì sao lại nói không được bước vào Yến Đô?
“Những năm gần đây, chắc ông cũng bỏ túi kha khá rồi nhỉ?”
Dương Thanh đứng từ trên cao nhìn xuống, lạnh lùng nói: “Tôi cho ông một ngày để nôn hết những thứ ông đã bòn rút của công ty rồi đi tự thú. Nếu không tôi không ngại làm ông biến khỏi thế giới này đâu!”
Nghe vậy, mặt Tống Húc Dương xám ngoét, sở dĩ ông ta quỳ xuống xin tha là để mong Dương Thanh cho ông ta một con đường sống.
Nhưng không ngờ chẳng những Dương Thanh không buông tha cho ông ta mà còn yêu cầu ông ta trả hết những thứ ông ta đã lấy của tập đoàn, thậm chí phải ra tự thú.
Làm vậy khác gì đang tự hủy hoại mình!
“Ông cũng thông minh nên mới nắm quyền ở Nhạn Thanh lâu như vậy, chắc ông cũng hiểu nếu tôi đã muốn mạng của ông thì cho dù ông có trốn đến xó xỉnh nào, tôi cũng tìm được”.
“Ông đừng nghi ngờ những gì tôi nói, nếu không đến lúc đó không những ông phải nôn hết ra mà đến cái mạng cũng chẳng còn đó”.
“Tôi cũng biết ông được gia tộc Vũ Văn chống lưng cho. Ông không cần phải kể người đó là ai đâu vì tôi cũng chả muốn biết. Nhưng tôi có thể khẳng định với ông rằng, trong mắt tôi gia tộc Vũ Văn chẳng là gì cả”.
Dương Thanh bình tĩnh nói, giọng lạnh như băng.
Tống Húc Dương thấy người mình lạnh toát, hơi lạnh chạy dọc từ sống lưng lên đỉnh đầu giống như rơi vào hầm băng.
Khí thế và sự điềm tĩnh của Dương Thanh làm ông ta tin rằng Dương Thanh không hề sợ gia tộc Vũ Văn.
Lúc trước ông ta đã từng nghĩ đến chuyện này. Mười tám năm trước, đúng là gia tộc Vũ Văn đã đuổi hai mẹ con Dương Thanh ra khỏi Yến Đô nhưng tại sao mười tám năm sau lại trả tập đoàn Nhạn Thanh cho Dương Thanh.
Suy đi nghĩ lại, sao cứ như gia tộc Vũ Văn đang nịnh bợ Dương Thanh ấy nhỉ?
Bây giờ xem ra, mọi chuyện giống hệt như những gì ông ta nghĩ.
“Cút đi!”
Dương Thanh quát lên.
Nghe vậy, Tống Húc Dương vội bò ra ngoài.
Đám người đang tụ tập ngoài văn phòng tổng giám đốc sốc khi thấy Tống Húc Dương chạy ra.
Ngay sau đó, có hai người bị ném ra ngoài như ném rác.
Họ ngỡ ngàng khi xác định hai người đó chính là đội trưởng đội bảo vệ và vệ sĩ của Tống Húc Dương.
“Có ai có thể kể cho tôi nghe chuyện gì đã xảy ra trong văn phòng sếp Lạc không?”
“Sao sếp Tống phải bò ra ngoài, sao lính của ông ta lại bị ném ra vậy?”
“Mọi người đừng quên trong văn phòng của sếp Lạc có hai cậu trai trẻ!”
…
Ngoài văn phòng Lạc Bân, mọi người thảo luận sôi nổi.
Mà trong văn phòng chỉ còn lại ba người Dương Thanh, Mã Siêu và Lạc Bân.
Lạc Bân kích động nói: “Chủ tịch, dường như tất cả mọi người trong tập đoàn đều nghe lệnh của Tống Húc Dương. Bây giờ Tống Húc Dương bị vậy, chắc chắn không có cơ hội lật ngược thế cờ đâu”.
“Chủ tịch chỉ cần cho tôi nửa tháng thôi, tôi sẽ giúp cậu khống chế tập đoàn Nhạn Thanh”.
Lạc Bân nói rất tự tin.
Dương Thanh lại lắc đầu nói: “Tống Húc Dương chỉ là quân cờ của những người nào đó. Tập đoàn Nhạn Thanh rất lớn, có rất nhiều quản lý cấp cao, e rằng vẫn còn dính líu đến nhà Vũ Văn”.
Bây giờ anh đã giải quyết được một Tống Húc Dương nhưng vẫn còn vài Tống Húc Dương nữa.
Lạc Bân nhíu mày, phấn khích dần lắng xuống. Ông ta biết Dương Thanh nói đúng, Tống Húc Dương chỉ là một quân cờ.
Dù Tống Húc Dương đã biến mất thì vẫn còn đám quản lý cấp cao đang chống lại ông ta. Nếu ông ta muốn khống chế tập đoàn Nhạn Thanh, trừ khi ông ta sa thải hết đám quản lý cấp cao đang chống lại mình.
Nếu không ông ta sẽ gặp một rào cản rất lớn.
“Mở cuộc họp quản lý cấp cao của tập đoàn Nhạn Thanh, những người không chịu ngoan ngoãn thì sa thải hết cho tôi”.
Dưỡng Thanh ngẫm nghĩ nói.
Lạc Bân kinh hãi, nếu sa thải hết đám người không nghe lời, e là Nhạn Thanh có thể mất ít nhất một nửa số quản lý cấp cao mất.
Cùng một lúc mất một lượng lớn lãnh đạo, sao tập đoàn Nhạn Thanh có thể hoạt động được?
“Chủ tịch, nếu làm như vậy, có phải chúng ta hơi vội vì cái lợi trước mắt không?”, Lạc Bân ngập ngừng hỏi.
Dương Thanh cười mỉa mai: “Ông cũng không nghĩ thử xem, đám quản lý cấp cao giống Tống Húc Dương đang nghe lời ai?”
“Bọn họ còn ở tập đoàn Nhạn Thanh ngày nào thì ngày đó công ty còn tổn thất, nếu đã như vậy thì sao không bắt hết một mẻ?”
“Làm vậy nhìn thì giống hại người hại mình nhưng thực tế lại là làm một mẻ khỏe một đời”.
“Đợi đến khi Nhạn Thanh được dọn dẹp sạch sẽ, lúc đó mọi chuyện trong tập đoàn đều do ông quyết định. Chỉ cần ông có thể vận hành công ty tốt thì những khoản lỗ sẽ được bù lại nhanh thôi”.
Dương Thanh cực kỳ tin tưởng Lạc Bân.
Lúc trước ở chi nhánh Giang Hải, Dương Thanh đã thấy được năng lực vận hành công ty của Lạc Bân.
Người như vậy, chỉ cần cho ông ta không gian, ông ta sẽ phát triển tốt hơn nữa.
“Tôi hiểu rồi!”
Sau khi nghe Dương Thanh giải thích, Lạc Bân mới hiểu và cảm động vì sự tin tưởng mà anh dành cho ông ta lớn hơn những gì ông ta nghĩ.
Cấp trên như vậy thì chỉ cần ông ta hoàn thành nhiệm vụ được giao, ông ta sẽ không cần phải lo nghĩ bất kỳ chuyện gì nữa.
Lạc Bân không dám trì hoãn, gọi thư ký vào sắp xếp mở họp.
Nửa tiếng sau, trong phòng họp của tập đoàn Nhạn Thanh.
Phòng họp rộng lớn mà chỉ có lác đác vài người, hầu hết các ghế còn lại đều bỏ trống.
Bảng hiệu của từng vị trí có điền bộ phận và chức vụ tương ứng.
Cho nên những chiếc ghế bỏ trống đó đều đã có chủ. Sắp đến giờ họp rồi mà hầu hết quản lý cấp cao của các bộ phận vẫn chưa có mặt.
“Sếp Lạc, sếp Thích, sếp Quách, giám đốc Mã và giám đốc Lưu nói là không khỏe nên xin nghỉ”.
“Sếp Lạc, sếp Lương và giám đốc Viên xin nghỉ!”
“Sếp Lạc, sếp Lý và giám đốc Trần cũng xin nghỉ!”
…
Thoáng chốc các quản lý nhỏ đứng lên dồn dập xin nghỉ thay cấp trên.
Cuộc họp này là cuộc họp của cấp trưởng phòng trở lên, bây giờ hầu hết các giám đốc điều hành, phó tổng và giám đốc các phòng lớn đều xin nghỉ.
Hiển nhiên đám người đó cố tình.
Dù Lạc Bân đã biết trước kết quả nhưng vẫn rất phẫn nộ.
“Thông báo ngay cho các sếp xin nghỉ rằng tôi sẽ đợi bọn họ thêm mười phút nữa. Nếu vẫn không chịu đến thì sau này đừng đến công ty nữa, tất cả đều bị sa thải, cuốn gói khỏi công ty đi!”
Mắt Lạc Bân lạnh lùng, quát lên.