Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chap-514
Chương 514: Có hiểu biết
Giây phút Dương Thanh ngẩng đầu lên, khí thế hùng mạnh đập phả vào mặt Hoàng Thiên Hành.
Hoàng Thiên Hành không khỏi run lẩy bẩy, cảm thấy mình đang đối diện với ác ma đến từ địa ngục.
Chỉ cần lão ta động đậy một cái sẽ phải bỏ mạng!
Dưới áp lực khổng lồ ấy, rốt cuộc Hoàng Thiên Hành phải thỏa hiệp, cắn răng nói: “Đưa người ra!”
Dứt lời, lão ta có cảm giác như trút được gánh nặng, áp lực trên vai hoàn toàn biến mất.
Dương Thanh nhếch môi cười, chậm rãi lên tiếng: “Ông chủ Hoàng đã cứu được mình, cũng cứu được gia tộc rồi!”
Hoàng Thiên Hành chỉ hừ lạnh nói: “Tôi chỉ không muốn rước phiền phức vào người. Cậu đừng tưởng tôi sợ cậu nên mới phải thỏa hiệp”.
Dương Thanh chỉ cười không nói, đây là kẻ bại trận tự tìm cớ cho mình.
Thoáng chốc, một bóng người gầy yếu được đưa ra ngoài.
“Ngải Lâm!”
Mã Siêu thấy cô ấy lập tức kích động chạy tới.
Anh ta ôm chặt cô ấy vào lòng ngay trước mặt mọi người.
Ngải Lâm bị Mã Siêu ôm lấy chỉ chớp mắt một cái, cũng không trốn tránh để anh ta tùy ý ôm mình, khóe miệng cong lên nở một nụ cười khổ.
Mãi lâu sau, Ngải Lâm cảm thấy khó thở mới hờn dỗi đẩy Mã Siêu ra, tức giận nói: “Chị chỉ đến nhà họ Hoàng dạo chơi một chuyến, cậu thật không có tiền đồ”.
“Ha ha!”
Mã Siêu ngây ngô cười, lau khóe mắt hơi ửng đỏ, kích động nói: “Anh Thanh giúp em hỏi cưới chị với bố chị rồi. Em nghĩ lần này nhất định bố chị sẽ đồng ý cho chúng ta ở bên nhau!”
Ngải Lâm tức giận nói: “Cậu còn chưa từng theo đuổi đã muốn lấy chị rồi sao?”
Mã Siêu lúng túng gãi đầu: “Chị yên tâm, anh sẽ không khiến em thất vọng đâu!”
“Trông anh thật ngốc nghếch!”
Ngải Lâm trừng mắt nhìn Mã Siêu, nhưng đáy mắt lại tràn đầy cảm động.
Cô ấy chợt nhìn sang Dương Thanh, mỉm cười để lộ hai lúm đồng tiền nho nhỏ: “Cậu Thanh, làm phiền cậu rồi!”
Dương Thanh cười đáp: “Chị không sao thì mau dẫn Mã Siêu về nhà họ Ngải đi! Em nghĩ bọn họ sẽ không phản đối hai người nữa!”
“Còn anh thì sao?”, Mã Siêu hỏi.
Dương Thanh nhìn sắc mặt khó coi của Hoàng Thiên Hành: “Tôi phải nói chuyện với ông chủ Hoàng một lát, hai người đi trước đi!”
Dường như Mã Siêu nghĩ tới cái gì đó, vội vàng gật đầu.
Anh ta chưa từng gặp được ai có thể uy hiếp được Dương Thanh.
Nhà họ Hoàng quả thực không thể uy hiếp đến tính mạng Dương Thanh, Mã Siêu cũng không cần lo lắng điều gì.
“Ông chủ Hoàng, chúng ta nói chuyện chút nhé?”
Sau khi Mã Siêu và Ngải Lâm dắt tay nhau rời đi, Dương Thanh cười nói với Hoàng Thiên Hành.
Hoàng Thiên Hành hừ lạnh một tiếng: “Cậu nghĩ giữa chúng ta còn gì đáng nói sao?”
“Đương nhiên!”
Dương Thanh khẽ cười nói: “Nhà họ Hoàng nằm trong tám gia tộc đứng đầu Yến Đô, nắm giữ quyền lực khổng lồ, sao lại không có gì đáng nói?”
Hoàng Thiên Hành rất ghét bộ dạng ung dung của Dương Thanh, nhưng lão ta cũng biết nếu đã lựa chọn thỏa hiệp thì lão ta bắt buộc phải nhịn.
“Cậu đi theo tôi!”
Sau một hồi do dự, Hoàng Thiên Hành lên tiếng.
Lão ta dẫn Dương Thanh đến một tòa biệt thự cao cấp ở tận cùng bên trong.
“Đây là bức ‘Sinh mệnh’ của Picasso”.
“Đây là một kiệt tác của họa sĩ thiên tại theo chủ nghĩa siêu thực của thế kỷ 20, Joan Miró”.
“Bức tranh này là bút tích của họa sĩ Paul Cézanne!”
“Không ngờ trong tay ông chủ Hoàng nắm giữ nhiều kiệt tác như vậy, đúng là lợi hại!”
Sau khi bước vào, Dương Thanh không nhịn được tán thưởng khi nhìn thấy những bức tranh treo trên tường.
Hoàng Thiên Hành hơi ngạc nhiên. Trong các bức tranh này không hề có ghi chú, vậy mà Dương Thanh lại có thể nói đúng tên của bức tranh và họa sĩ vẽ ra nó.
Lão ta càng thêm tò mò về Dương Thanh, một chàng trai chưa đến ba mươi tuổi có thực lực kinh người, trí tuệ siêu phàm và cả hiểu biết sâu rộng về hội họa.
Nhìn một cái đã nhận ra được nhiều tác phẩm nổi danh như vậy, chắc chắn phải là người có nghiên cứu.
“Đây là thẻ tre ghi chép pháp luật thời Tần được phát hiện ở huyện Vân Mộng, tỉnh Hồ Bắc”.
“Đây là chén Thố Hào thời Tống”.
“Còn đây là sứ Thanh Hoa của trấn Cảnh Đức!”
Dương Thanh chậm rãi tham quan, mỗi khi đứng trước một bức tranh hoặc món đồ cổ nào đó đều thở dài một tiếng.
Thấy anh nhận ra nhiều như vậy, Hoàng Thiên Hành sợ ngây người.
Lão ta không thể tưởng tượng nổi có một người trẻ tuổi vừa giỏi võ lại vừa hiểu biết như vậy.
Nếu ở thời cổ đại, nhất định sẽ là một vị tướng quân văn võ song toàn.
Lão ta nào biết Dương Thanh không hề thua kém tướng quân cổ đại trong suy nghĩ của lão ta, thậm chí còn có phần nhỉnh hơn.
Tướng quân trấn thủ biên giới phía Bắc, thân phận và địa vị tôn quý đến nhường nào?
“Cậu Thanh thật tinh mắt! Không ngờ cậu lại nhận ra toàn bộ đồ cổ của tôi! Xin bái phục!”
Hoàng Thiên Hành không hề keo kiệt lời khen ngợi.
Từ lúc lựa chọn thỏa hiệp, lão ta đã có ý định hợp tác với Dương Thanh.
Nhưng con trai bị dọa thành kẻ ngốc và quản gia Cao Hùng thân thiết như người nhà của lão ta vẫn khiến lão ta thù hận Dương Thanh.
Nếu có cơ hội, lão ta sẽ không do dự giết chết anh.
Nghe lão ta khen ngợi, Dương Thanh chỉ cười nhạt một tiếng, quan sát khắp nơi cứ như đi vào một viện bảo tàng.
Hoàng Thiên Hành cẩn thận đi theo, trong lòng thấp thỏm không yên.
Dương Thanh nói có chuyện muốn nói với lão ta, nhưng giờ đây lại như một thằng nhà quê lên tỉnh tò mò ngắm nghía mọi thứ. Nếu Dương Thanh không nhận ra nhiều đồ cổ như vậy, chắc chắn Hoàng Thiên Hành sẽ nghĩ anh là đồ ngu.
“Không biết cậu Thanh muốn nói gì với tôi?”
Hoàng Thiên Hành là một người nóng nảy. Thường những người nóng nảy rất hấp tấp.
Dương Thanh không nói gì khiến lão ta rất sốt ruột.
Thấy Hoàng Thiên Hành không giữ nổi bình tĩnh, Dương Thanh mới ngừng tham quan, mỉm cười ngồi trên sofa làm bằng gỗ quý.
“Giữa tôi và ông chủ Hoàng không hề có thù oán, chỉ là người nhà họ Hoàng các ông cứ năm lần bảy lượt khiêu khích tôi, tôi nói không sai chứ?”
Dương Thanh đột nhiên lên tiếng.
Hoàng Thiên Hành tỏ ra khó chịu, nhưng vẫn cố nén giận, trầm giọng nói: “Có gì cứ việc nói thẳng!”
“Nếu muốn kể tỉ mỉ thù oán giữa chúng ta, có thể bắt nguồn từ ba chuyện”.
Dương Thanh cười nói: “Đầu tiên, Hoàng Chung muốn chiếm đoạt quyền khống chế nơi tôi sống, kết quả bị tôi sỉ nhục trước mặt mọi người. Nhà họ Hoàng lại cho rằng tôi sỉ nhục gia tộc các người”.
“Thứ hai, con của ông Hoàng Chính tưởng dẫn theo cao thủ hàng đầu là có thể làm gì được tôi. Thật không may, ông ta đã thất bại, còn bị tôi dọa thành đồ đần”.
“Thứ ba, quản gia Cao Hùng thân thiết với ông như anh em ruột thịt cũng bởi vì con trai ông mới gặp phải kết cục hiện giờ!”
Dương Thanh vừa dứt lời, Hoàng Thiên Hành lập tức sa sầm mặt, ánh mắt lóe lên sát khí mãnh liệt.
“Cậu sỉ nhục Hoàng Chung là chuyện tốt đối với tôi. Nếu không, tôi không thể kiếm cớ thu hồi quyền thừa kế của cậu ta”.
“Thế nhưng cậu dọa con trai tôi thành kẻ ngốc, còn giết anh em tốt của tôi là Cao Hùng. Cậu buộc phải trả giá vì hai chuyện này!”
Hoàng Thiên Hành nghiến răng nghiến lợi nói.
Mặc dù lão ta e ngại Dương Thanh nhưng cũng không giấu giếm sát khí của mình.
Dương Thanh buồn cười nói: “Không biết ông chủ Hoàng định giết tôi thế nào?”
Hoàng Thiên Hành lạnh lùng đáp: “Một ngày nào đó, tôi sẽ tự tay giết chết cậu, báo thù rửa hận cho bọn họ!”
Dương Thanh lại thấy tán thưởng Hoàng Thiên Hành.
Ít nhất lão ta là một người coi trọng tình nghĩa.
“Nếu tôi nói, tôi đồng ý để Ngải Lâm chữa trị cho con ông và Cao Hùng chưa chết, ông có còn hận tôi nữa không?”
Dương Thanh chợt cười hỏi.
“Thật sao?”
Nghe vậy, Hoàng Thiên Hành kích động đứng bật dậy: “Cao Hùng thực sự còn sống sao?”
Giây phút Dương Thanh ngẩng đầu lên, khí thế hùng mạnh đập phả vào mặt Hoàng Thiên Hành.
Hoàng Thiên Hành không khỏi run lẩy bẩy, cảm thấy mình đang đối diện với ác ma đến từ địa ngục.
Chỉ cần lão ta động đậy một cái sẽ phải bỏ mạng!
Dưới áp lực khổng lồ ấy, rốt cuộc Hoàng Thiên Hành phải thỏa hiệp, cắn răng nói: “Đưa người ra!”
Dứt lời, lão ta có cảm giác như trút được gánh nặng, áp lực trên vai hoàn toàn biến mất.
Dương Thanh nhếch môi cười, chậm rãi lên tiếng: “Ông chủ Hoàng đã cứu được mình, cũng cứu được gia tộc rồi!”
Hoàng Thiên Hành chỉ hừ lạnh nói: “Tôi chỉ không muốn rước phiền phức vào người. Cậu đừng tưởng tôi sợ cậu nên mới phải thỏa hiệp”.
Dương Thanh chỉ cười không nói, đây là kẻ bại trận tự tìm cớ cho mình.
Thoáng chốc, một bóng người gầy yếu được đưa ra ngoài.
“Ngải Lâm!”
Mã Siêu thấy cô ấy lập tức kích động chạy tới.
Anh ta ôm chặt cô ấy vào lòng ngay trước mặt mọi người.
Ngải Lâm bị Mã Siêu ôm lấy chỉ chớp mắt một cái, cũng không trốn tránh để anh ta tùy ý ôm mình, khóe miệng cong lên nở một nụ cười khổ.
Mãi lâu sau, Ngải Lâm cảm thấy khó thở mới hờn dỗi đẩy Mã Siêu ra, tức giận nói: “Chị chỉ đến nhà họ Hoàng dạo chơi một chuyến, cậu thật không có tiền đồ”.
“Ha ha!”
Mã Siêu ngây ngô cười, lau khóe mắt hơi ửng đỏ, kích động nói: “Anh Thanh giúp em hỏi cưới chị với bố chị rồi. Em nghĩ lần này nhất định bố chị sẽ đồng ý cho chúng ta ở bên nhau!”
Ngải Lâm tức giận nói: “Cậu còn chưa từng theo đuổi đã muốn lấy chị rồi sao?”
Mã Siêu lúng túng gãi đầu: “Chị yên tâm, anh sẽ không khiến em thất vọng đâu!”
“Trông anh thật ngốc nghếch!”
Ngải Lâm trừng mắt nhìn Mã Siêu, nhưng đáy mắt lại tràn đầy cảm động.
Cô ấy chợt nhìn sang Dương Thanh, mỉm cười để lộ hai lúm đồng tiền nho nhỏ: “Cậu Thanh, làm phiền cậu rồi!”
Dương Thanh cười đáp: “Chị không sao thì mau dẫn Mã Siêu về nhà họ Ngải đi! Em nghĩ bọn họ sẽ không phản đối hai người nữa!”
“Còn anh thì sao?”, Mã Siêu hỏi.
Dương Thanh nhìn sắc mặt khó coi của Hoàng Thiên Hành: “Tôi phải nói chuyện với ông chủ Hoàng một lát, hai người đi trước đi!”
Dường như Mã Siêu nghĩ tới cái gì đó, vội vàng gật đầu.
Anh ta chưa từng gặp được ai có thể uy hiếp được Dương Thanh.
Nhà họ Hoàng quả thực không thể uy hiếp đến tính mạng Dương Thanh, Mã Siêu cũng không cần lo lắng điều gì.
“Ông chủ Hoàng, chúng ta nói chuyện chút nhé?”
Sau khi Mã Siêu và Ngải Lâm dắt tay nhau rời đi, Dương Thanh cười nói với Hoàng Thiên Hành.
Hoàng Thiên Hành hừ lạnh một tiếng: “Cậu nghĩ giữa chúng ta còn gì đáng nói sao?”
“Đương nhiên!”
Dương Thanh khẽ cười nói: “Nhà họ Hoàng nằm trong tám gia tộc đứng đầu Yến Đô, nắm giữ quyền lực khổng lồ, sao lại không có gì đáng nói?”
Hoàng Thiên Hành rất ghét bộ dạng ung dung của Dương Thanh, nhưng lão ta cũng biết nếu đã lựa chọn thỏa hiệp thì lão ta bắt buộc phải nhịn.
“Cậu đi theo tôi!”
Sau một hồi do dự, Hoàng Thiên Hành lên tiếng.
Lão ta dẫn Dương Thanh đến một tòa biệt thự cao cấp ở tận cùng bên trong.
“Đây là bức ‘Sinh mệnh’ của Picasso”.
“Đây là một kiệt tác của họa sĩ thiên tại theo chủ nghĩa siêu thực của thế kỷ 20, Joan Miró”.
“Bức tranh này là bút tích của họa sĩ Paul Cézanne!”
“Không ngờ trong tay ông chủ Hoàng nắm giữ nhiều kiệt tác như vậy, đúng là lợi hại!”
Sau khi bước vào, Dương Thanh không nhịn được tán thưởng khi nhìn thấy những bức tranh treo trên tường.
Hoàng Thiên Hành hơi ngạc nhiên. Trong các bức tranh này không hề có ghi chú, vậy mà Dương Thanh lại có thể nói đúng tên của bức tranh và họa sĩ vẽ ra nó.
Lão ta càng thêm tò mò về Dương Thanh, một chàng trai chưa đến ba mươi tuổi có thực lực kinh người, trí tuệ siêu phàm và cả hiểu biết sâu rộng về hội họa.
Nhìn một cái đã nhận ra được nhiều tác phẩm nổi danh như vậy, chắc chắn phải là người có nghiên cứu.
“Đây là thẻ tre ghi chép pháp luật thời Tần được phát hiện ở huyện Vân Mộng, tỉnh Hồ Bắc”.
“Đây là chén Thố Hào thời Tống”.
“Còn đây là sứ Thanh Hoa của trấn Cảnh Đức!”
Dương Thanh chậm rãi tham quan, mỗi khi đứng trước một bức tranh hoặc món đồ cổ nào đó đều thở dài một tiếng.
Thấy anh nhận ra nhiều như vậy, Hoàng Thiên Hành sợ ngây người.
Lão ta không thể tưởng tượng nổi có một người trẻ tuổi vừa giỏi võ lại vừa hiểu biết như vậy.
Nếu ở thời cổ đại, nhất định sẽ là một vị tướng quân văn võ song toàn.
Lão ta nào biết Dương Thanh không hề thua kém tướng quân cổ đại trong suy nghĩ của lão ta, thậm chí còn có phần nhỉnh hơn.
Tướng quân trấn thủ biên giới phía Bắc, thân phận và địa vị tôn quý đến nhường nào?
“Cậu Thanh thật tinh mắt! Không ngờ cậu lại nhận ra toàn bộ đồ cổ của tôi! Xin bái phục!”
Hoàng Thiên Hành không hề keo kiệt lời khen ngợi.
Từ lúc lựa chọn thỏa hiệp, lão ta đã có ý định hợp tác với Dương Thanh.
Nhưng con trai bị dọa thành kẻ ngốc và quản gia Cao Hùng thân thiết như người nhà của lão ta vẫn khiến lão ta thù hận Dương Thanh.
Nếu có cơ hội, lão ta sẽ không do dự giết chết anh.
Nghe lão ta khen ngợi, Dương Thanh chỉ cười nhạt một tiếng, quan sát khắp nơi cứ như đi vào một viện bảo tàng.
Hoàng Thiên Hành cẩn thận đi theo, trong lòng thấp thỏm không yên.
Dương Thanh nói có chuyện muốn nói với lão ta, nhưng giờ đây lại như một thằng nhà quê lên tỉnh tò mò ngắm nghía mọi thứ. Nếu Dương Thanh không nhận ra nhiều đồ cổ như vậy, chắc chắn Hoàng Thiên Hành sẽ nghĩ anh là đồ ngu.
“Không biết cậu Thanh muốn nói gì với tôi?”
Hoàng Thiên Hành là một người nóng nảy. Thường những người nóng nảy rất hấp tấp.
Dương Thanh không nói gì khiến lão ta rất sốt ruột.
Thấy Hoàng Thiên Hành không giữ nổi bình tĩnh, Dương Thanh mới ngừng tham quan, mỉm cười ngồi trên sofa làm bằng gỗ quý.
“Giữa tôi và ông chủ Hoàng không hề có thù oán, chỉ là người nhà họ Hoàng các ông cứ năm lần bảy lượt khiêu khích tôi, tôi nói không sai chứ?”
Dương Thanh đột nhiên lên tiếng.
Hoàng Thiên Hành tỏ ra khó chịu, nhưng vẫn cố nén giận, trầm giọng nói: “Có gì cứ việc nói thẳng!”
“Nếu muốn kể tỉ mỉ thù oán giữa chúng ta, có thể bắt nguồn từ ba chuyện”.
Dương Thanh cười nói: “Đầu tiên, Hoàng Chung muốn chiếm đoạt quyền khống chế nơi tôi sống, kết quả bị tôi sỉ nhục trước mặt mọi người. Nhà họ Hoàng lại cho rằng tôi sỉ nhục gia tộc các người”.
“Thứ hai, con của ông Hoàng Chính tưởng dẫn theo cao thủ hàng đầu là có thể làm gì được tôi. Thật không may, ông ta đã thất bại, còn bị tôi dọa thành đồ đần”.
“Thứ ba, quản gia Cao Hùng thân thiết với ông như anh em ruột thịt cũng bởi vì con trai ông mới gặp phải kết cục hiện giờ!”
Dương Thanh vừa dứt lời, Hoàng Thiên Hành lập tức sa sầm mặt, ánh mắt lóe lên sát khí mãnh liệt.
“Cậu sỉ nhục Hoàng Chung là chuyện tốt đối với tôi. Nếu không, tôi không thể kiếm cớ thu hồi quyền thừa kế của cậu ta”.
“Thế nhưng cậu dọa con trai tôi thành kẻ ngốc, còn giết anh em tốt của tôi là Cao Hùng. Cậu buộc phải trả giá vì hai chuyện này!”
Hoàng Thiên Hành nghiến răng nghiến lợi nói.
Mặc dù lão ta e ngại Dương Thanh nhưng cũng không giấu giếm sát khí của mình.
Dương Thanh buồn cười nói: “Không biết ông chủ Hoàng định giết tôi thế nào?”
Hoàng Thiên Hành lạnh lùng đáp: “Một ngày nào đó, tôi sẽ tự tay giết chết cậu, báo thù rửa hận cho bọn họ!”
Dương Thanh lại thấy tán thưởng Hoàng Thiên Hành.
Ít nhất lão ta là một người coi trọng tình nghĩa.
“Nếu tôi nói, tôi đồng ý để Ngải Lâm chữa trị cho con ông và Cao Hùng chưa chết, ông có còn hận tôi nữa không?”
Dương Thanh chợt cười hỏi.
“Thật sao?”
Nghe vậy, Hoàng Thiên Hành kích động đứng bật dậy: “Cao Hùng thực sự còn sống sao?”