Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chap-512
Chương 512: Đâm lao phải theo lao
Tất cả mọi người đều ngơ ngác, chàng trai trẻ này điên rồi sao?
Bị hơn hai chục xạ thủ nhà họ Hoàng dí súng vào đầu còn dám phế bỏ hai tay của đội trưởng đội xạ thủ.
Rõ ràng không hề coi nhà họ Hoàng ra cái gì!
Hơn nữa chủ nhà họ Hoàng còn đang đứng bên cạnh, anh ta vẫn dám làm vậy sao?
“Tao phải giết mày! Giết chết mày! Á…”
Đường Khôn bị phế bỏ hai tay đau đớn gào lên.
Nhưng lúc này đối với hắn ta, nỗi đau thể xác không thể bằng nỗi đau tinh thần.
Hắn ta là tay súng thần bắn trăm phát trăm trúng, đội trưởng đội xạ thủ của nhà họ Hoàng, chứng tỏ địa vị của hắn ta rất cao.
Hắn ta chỉ biết bắn súng, bây giờ hai tay bị phế, hắn ta còn bắn súng kiểu gì?
Hoàng Thiên Hành cũng không ngờ Mã Siêu dám phế bỏ tay của đội trưởng đội xạ thủ ngay trước mặt mình.
Lão ta biết tất cả đều do chàng trai trẻ đang bàng quan đứng bên cạnh.
Vì anh ở đây nên Mã Siêu mới dám ra tay.
Trước đó, bị người ta dùng súng đánh vào đầu, Mã Siêu vẫn nhẫn nhịn không đánh trả.
“Mau nổ súng đi! Giết nó cho tao!”
Đường Khôn nghĩ đến tương lai không thể dùng súng, nỗi hận thù làm mờ lý trí, lập tức hạ lệnh giết Mã Siêu.
Song, hơn hai chục xạ thủ còn lại dù vẫn đang chĩa súng vào đầu Mã Siêu nhưng không một ai nổ súng theo lệnh của hắn ta.
Hoàng Thiên Hành đang ở đây, lão ta không lên tiếng ai dám nổ súng?
“Làm hắn vĩnh viễn ngậm miệng lại đi!”
Hoàng Thiên Hành cau mày ra lệnh.
“Đoàng!”
Tiếng súng nổ vang. Đường Khôn đang gào thét đột nhiên im bặt, một cái lỗ đen ngòm xuất hiện giữa trán của hắn. Hắn ta trợn trừng mắt, chết không nhắm mắt.
Các xạ thủ khác đều coi như không thấy, bình tĩnh nhìn Mã Siêu chờ lệnh của Hoàng Thiên Hành.
Mã Siêu chỉ phế bỏ hai tay của Đường Khôn, không hề làm gì khác. Anh ta khiêu khích nhìn các xạ thủ còn lại rồi quay về đứng sau lưng Dương Thanh.
Đến lúc này, người nhà họ Hoàng mới nhận ra, Mã Siêu chỉ là đàn em của Dương Thanh.
Một tên đàn em đã mạnh như vậy, thế thì chủ của cậu ta còn tới mức nào?
Mỗi người nhà họ Hoàng đều nghĩ như vậy.
“Ranh con, mày dám đến làm càn trong nhà họ Hoàng, chắc là có chỗ dựa nào đó phải không?”
“Đàn em của mày có thể tháo súng lục bằng một tay nhanh như vậy, sức chiến đấu cũng rất mạnh, hẳn là lính đi ra từ chiến trường phải không?”
“Tao vốn không biết tại sao không tìm được tin tức gì trong năm năm mày biến mất. Bây giờ tao biết rồi, có phải đơn vị của chúng mày có tính bảo mật cực cao không?”
“Cho dù là vậy, mày cũng không nên tới nhà họ Hoàng làm loạn, thật sự rất không nên!”
Hoàng Thiên Hành tỏ ra bình tĩnh nhìn chằm chằm Dương Thanh, nhưng trong lòng lại cực kỳ kinh hãi.
Lão ta không thể xác định suy đoán của mình là đúng hay sai, nhưng như vậy đã đủ để lão ta không dám hạ lệnh giết Dương Thanh và Mã Siêu.
Nếu suy đoán của lão ta là đúng, hai người trẻ tuổi này thực sự có địa vị cực cao trong quân đội, thì giết họ sẽ dẫn tới phiền phức rất lớn.
Nhà họ Hoàng mạnh đến đâu cũng không dám giết chiến sĩ của Chiêu Châu.
Mã Siêu nghiêm mặt lại, không ngờ mình sơ ý làm vài động tác đã để Hoàng Thiên Hành đoán ra xuất thân.
May mà đối phương chỉ mới suy đoán, nếu bị phát hiện ra thân phận thật sự, hậu quả rất nghiêm trọng.
Dương Thanh mỉm cười thản nhiên nói: “Trí tưởng tượng của ông chủ Hoàng thật phong phú. Nếu tôi nói không có tin tức gì trong năm năm tôi mất tích là vì tôi không hề làm gì, ông có tin không?”
Đây cũng được coi là lời nói thật. Mặc dù năm năm đó Dương Thanh tới biên giới phía Bắc nhưng hầu như đều ở trên chiến trường.
Không chỉ Hoàng Thiên Hành, kể cả hoàng tộc Chiêu Châu cũng chưa chắc biết được năm năm ấy Dương Thanh đã đi đâu.
Dù có biết cũng không ai nghĩ tới anh chính là Tướng quân trẻ tuổi nhất trong lịch sử Chiêu Châu.
Bất kỳ ai cũng không tin một kẻ vô dụng không có gì trong tay có thể trở thành Tướng quân của biên giới phía Bắc chỉ với năm năm ngắn ngủi.
Nhưng Dương Thanh thực sự đã tạo nên kỳ tích đó.
Nghe anh nói vậy, Hoàng Thiên Hành nhíu mày, có cảm giác đâm lao phải theo lao.
Tất cả mọi người đều ngơ ngác, chàng trai trẻ này điên rồi sao?
Bị hơn hai chục xạ thủ nhà họ Hoàng dí súng vào đầu còn dám phế bỏ hai tay của đội trưởng đội xạ thủ.
Rõ ràng không hề coi nhà họ Hoàng ra cái gì!
Hơn nữa chủ nhà họ Hoàng còn đang đứng bên cạnh, anh ta vẫn dám làm vậy sao?
“Tao phải giết mày! Giết chết mày! Á…”
Đường Khôn bị phế bỏ hai tay đau đớn gào lên.
Nhưng lúc này đối với hắn ta, nỗi đau thể xác không thể bằng nỗi đau tinh thần.
Hắn ta là tay súng thần bắn trăm phát trăm trúng, đội trưởng đội xạ thủ của nhà họ Hoàng, chứng tỏ địa vị của hắn ta rất cao.
Hắn ta chỉ biết bắn súng, bây giờ hai tay bị phế, hắn ta còn bắn súng kiểu gì?
Hoàng Thiên Hành cũng không ngờ Mã Siêu dám phế bỏ tay của đội trưởng đội xạ thủ ngay trước mặt mình.
Lão ta biết tất cả đều do chàng trai trẻ đang bàng quan đứng bên cạnh.
Vì anh ở đây nên Mã Siêu mới dám ra tay.
Trước đó, bị người ta dùng súng đánh vào đầu, Mã Siêu vẫn nhẫn nhịn không đánh trả.
“Mau nổ súng đi! Giết nó cho tao!”
Đường Khôn nghĩ đến tương lai không thể dùng súng, nỗi hận thù làm mờ lý trí, lập tức hạ lệnh giết Mã Siêu.
Song, hơn hai chục xạ thủ còn lại dù vẫn đang chĩa súng vào đầu Mã Siêu nhưng không một ai nổ súng theo lệnh của hắn ta.
Hoàng Thiên Hành đang ở đây, lão ta không lên tiếng ai dám nổ súng?
“Làm hắn vĩnh viễn ngậm miệng lại đi!”
Hoàng Thiên Hành cau mày ra lệnh.
“Đoàng!”
Tiếng súng nổ vang. Đường Khôn đang gào thét đột nhiên im bặt, một cái lỗ đen ngòm xuất hiện giữa trán của hắn. Hắn ta trợn trừng mắt, chết không nhắm mắt.
Các xạ thủ khác đều coi như không thấy, bình tĩnh nhìn Mã Siêu chờ lệnh của Hoàng Thiên Hành.
Mã Siêu chỉ phế bỏ hai tay của Đường Khôn, không hề làm gì khác. Anh ta khiêu khích nhìn các xạ thủ còn lại rồi quay về đứng sau lưng Dương Thanh.
Đến lúc này, người nhà họ Hoàng mới nhận ra, Mã Siêu chỉ là đàn em của Dương Thanh.
Một tên đàn em đã mạnh như vậy, thế thì chủ của cậu ta còn tới mức nào?
Mỗi người nhà họ Hoàng đều nghĩ như vậy.
“Ranh con, mày dám đến làm càn trong nhà họ Hoàng, chắc là có chỗ dựa nào đó phải không?”
“Đàn em của mày có thể tháo súng lục bằng một tay nhanh như vậy, sức chiến đấu cũng rất mạnh, hẳn là lính đi ra từ chiến trường phải không?”
“Tao vốn không biết tại sao không tìm được tin tức gì trong năm năm mày biến mất. Bây giờ tao biết rồi, có phải đơn vị của chúng mày có tính bảo mật cực cao không?”
“Cho dù là vậy, mày cũng không nên tới nhà họ Hoàng làm loạn, thật sự rất không nên!”
Hoàng Thiên Hành tỏ ra bình tĩnh nhìn chằm chằm Dương Thanh, nhưng trong lòng lại cực kỳ kinh hãi.
Lão ta không thể xác định suy đoán của mình là đúng hay sai, nhưng như vậy đã đủ để lão ta không dám hạ lệnh giết Dương Thanh và Mã Siêu.
Nếu suy đoán của lão ta là đúng, hai người trẻ tuổi này thực sự có địa vị cực cao trong quân đội, thì giết họ sẽ dẫn tới phiền phức rất lớn.
Nhà họ Hoàng mạnh đến đâu cũng không dám giết chiến sĩ của Chiêu Châu.
Mã Siêu nghiêm mặt lại, không ngờ mình sơ ý làm vài động tác đã để Hoàng Thiên Hành đoán ra xuất thân.
May mà đối phương chỉ mới suy đoán, nếu bị phát hiện ra thân phận thật sự, hậu quả rất nghiêm trọng.
Dương Thanh mỉm cười thản nhiên nói: “Trí tưởng tượng của ông chủ Hoàng thật phong phú. Nếu tôi nói không có tin tức gì trong năm năm tôi mất tích là vì tôi không hề làm gì, ông có tin không?”
Đây cũng được coi là lời nói thật. Mặc dù năm năm đó Dương Thanh tới biên giới phía Bắc nhưng hầu như đều ở trên chiến trường.
Không chỉ Hoàng Thiên Hành, kể cả hoàng tộc Chiêu Châu cũng chưa chắc biết được năm năm ấy Dương Thanh đã đi đâu.
Dù có biết cũng không ai nghĩ tới anh chính là Tướng quân trẻ tuổi nhất trong lịch sử Chiêu Châu.
Bất kỳ ai cũng không tin một kẻ vô dụng không có gì trong tay có thể trở thành Tướng quân của biên giới phía Bắc chỉ với năm năm ngắn ngủi.
Nhưng Dương Thanh thực sự đã tạo nên kỳ tích đó.
Nghe anh nói vậy, Hoàng Thiên Hành nhíu mày, có cảm giác đâm lao phải theo lao.