Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chap-495
Chương 495: Chuẩn bị quá chu đáo
Mọi người đều há hốc mồm kinh hãi.
Chỉ có Mã Siêu vẫn tỏ ra bình tĩnh, ánh mắt nhìn Dương Thanh tràn đầy tôn kính.
Đây chính là vị thần trong mắt tất cả chiến sĩ ở biên giới phía Bắc.
Trước đây có một vị quan chức cấp cao từng nói: "Chỉ cần có Dương Thanh, Chiêu Châu luôn là quốc gia vô địch!"
Có thể thấy sức ảnh hưởng của Dương Thanh lớn cỡ nào.
"Ông có biết muốn giết tôi là tội gì không?"
Dương Thanh chắp tay sau lưng, bình thản nhìn Vương Hổ. Bấy giờ lão ta đã rất hoảng loạn.
Vương Hổ nghe thấy Dương Thanh hỏi thế lại càng nơm nớp lo sợ, không dám tiếp lời.
Dương Thanh đột nhiên nói: "Mã Siêu, cậu nói cho ông chủ Vương đây biết, cố ý mưu sát lãnh đạo cấp cao của quốc gia là tội gì?"
Nghe vậy, Mã Siêu cả kinh nghĩ, lần này anh ấy định công khai thân phận sao?
Người nhà họ Vương và nhà họ Ngải đều ngơ ngác, lãnh đạo cấp của quốc gia?
Chẳng lẽ cậu ấy chính là lãnh đạo cấp cao của Chiêu Châu?
Mã Siêu nghiêm trang nói: "Căn cứ theo luật pháp Chiêu Châu, kẻ có ý định làm hại lãnh đạo cấp cao của quốc gia xử theo tội phản quốc, kẻ chủ mưu phải bị năm xe xé xác, đồng thời chín đời đều bị liên đới!"
Ầm!
Đám người nhà họ Vương và nhà họ Ngải đều sợ chết khiếp.
Năm xe xé xác hay liên đới chín đời đều là án phạt cho tội nặng nhất ở Chiêu Châu.
"Cậu... cậu đang nói cái gì?"
Vương Hổ run rẩy hỏi. Lão ta bỗng nghĩ tới một khả năng, nhưng lại không dám tin.
Ngải Xuyên cũng khiếp sợ tột độ. Lão ta từng tình cờ nghe được một truyền thuyết của biên giới phía Bắc.
Nghe nói Tướng quân biên giới phía Bắc hiện giờ là một chàng trai chưa đầy ba mươi tuổi, thực lực cực kì mạnh mẽ.
Ngay cả súng đạn cũng không thể khiến người đó bị thương.
Điều này đã vượt ra khỏi phạm trù con người rồi.
Một người có thể địch lại nửa quốc gia!
Có thể thấy người này đáng sợ cỡ nào.
"Bố ơi, nó chỉ đang khoác lác thôi. Phải giết nó thì chúng ta mới sống được. Nếu không nó muốn giết chúng ta rất dễ dàng!"
Sau khoảnh khắc khiếp sợ, Vương Hồng Hiền nghiến răng nghiến lợi nói.
Ông ta biết, chắc chắn Dương Thanh sẽ không bỏ qua cho nhà họ Vương, cho nên đành phải gửi gắm mọi hi vọng lên Vương Hổ, mong bố mình vẫn còn kế hoạch dự phòng.
"Ranh con, chẳng lẽ mày thực sự cho rằng, bọn tao không chuẩn bị thêm thủ đoạn đối phó mày sao?"
Nghe Vương Hồng Hiền nói thế, Vương Hổ không do dự nữa, điên cuồng gào lên: "Tao nói thẳng cho mày biết, trừ mấy sát thủ này, tao còn chuẩn bị thêm ba tay súng bắn tỉa hàng đầu thế giới nữa".
"Hiện giờ có ba khẩu súng ngắm Barrett đang nhắm thẳng vào đầu mày".
"Chỉ cần tao ra lệnh, đầu mày sẽ lập tức nổ tung".
"Bây giờ mày còn nghĩ một mình mày có thể chống lại nhà họ Vương tao không?"
Vương Hổ đã quyết tâm, lão ta không còn đường nào khác.
Vương Hồng Hiền nói rất có lí. Với thực lực của Dương Thanh, nếu không giết chết được cậu ta, nhà họ Vương sẽ bị tiêu diệt.
Vương Hồng Hiền vốn chỉ ôm một tia hi vọng, nghe bố nói xong đã không còn sợ hãi, ngửa mặt lên trời điên cuồng cười lớn: "Thằng khốn kia, mày né được đạn bắn thẳng nhưng có tránh nổi súng bắn tỉa không?"
"Mày dám giết con tao, tao phải băm thây mày thành thịt vụn!"
"Giết mày xong, tao sẽ tiễn tất cả những đứa có liên quan tới mày xuống địa ngục gặp mày, ha ha ha ha…"
Vương Hồng Hiền phá lên cười, ánh mắt điên cuồng.
Người nhà họ Vương cũng hưng phấn, chỉ tiếc không được tự tay giết Dương Thanh.
Bên phía nhà họ Ngải, chủ gia tộc Ngải Xuyên vẫn giữ im lặng, những người khác không dám nói lời nào.
Ánh mắt Ngải Xuyên chợt lóe lên, thương hại nhìn Dương Thanh.
Lão ta công nhận thực lực của Dương Thanh cực kì kinh người.
Nhưng nhà họ Vương đã chuẩn bị quá chu đáo, có lẽ trên đời này không ai có thể thoát chết dưới ba họng súng bắn tỉa.
Mặc dù lão ta vẫn hoài nghi Dương Thanh chính là Tướng quân của biên giới phía Bắc trong truyền thuyết kia, nhưng đây chỉ là suy đoán của riêng lão ta.
Trước mắt, lão ta nghiêng về khả năng nhà họ Vương sẽ giết chết được Dương Thanh hơn.
"Thế à?"
Dương Thanh cười nhạt, đột nhiên đặt tách trà xuống, vơ đại ba cây đũa bạc trên bàn.
Ngay dưới sự chứng kiến của bao người, anh vung tay lên.
"Keng! Keng! Keng!"
Giây tiếp theo, ba tiếng va đập liên tiếp vang lên.
Cùng lúc đó, ba tay súng bắn tỉa trốn trên sân thượng của mấy tòa nhà cao tầng cách khách sạn Yến Đô mấy trăm mét đã bị hạ gục.
- ---------------------------
Mọi người đều há hốc mồm kinh hãi.
Chỉ có Mã Siêu vẫn tỏ ra bình tĩnh, ánh mắt nhìn Dương Thanh tràn đầy tôn kính.
Đây chính là vị thần trong mắt tất cả chiến sĩ ở biên giới phía Bắc.
Trước đây có một vị quan chức cấp cao từng nói: "Chỉ cần có Dương Thanh, Chiêu Châu luôn là quốc gia vô địch!"
Có thể thấy sức ảnh hưởng của Dương Thanh lớn cỡ nào.
"Ông có biết muốn giết tôi là tội gì không?"
Dương Thanh chắp tay sau lưng, bình thản nhìn Vương Hổ. Bấy giờ lão ta đã rất hoảng loạn.
Vương Hổ nghe thấy Dương Thanh hỏi thế lại càng nơm nớp lo sợ, không dám tiếp lời.
Dương Thanh đột nhiên nói: "Mã Siêu, cậu nói cho ông chủ Vương đây biết, cố ý mưu sát lãnh đạo cấp cao của quốc gia là tội gì?"
Nghe vậy, Mã Siêu cả kinh nghĩ, lần này anh ấy định công khai thân phận sao?
Người nhà họ Vương và nhà họ Ngải đều ngơ ngác, lãnh đạo cấp của quốc gia?
Chẳng lẽ cậu ấy chính là lãnh đạo cấp cao của Chiêu Châu?
Mã Siêu nghiêm trang nói: "Căn cứ theo luật pháp Chiêu Châu, kẻ có ý định làm hại lãnh đạo cấp cao của quốc gia xử theo tội phản quốc, kẻ chủ mưu phải bị năm xe xé xác, đồng thời chín đời đều bị liên đới!"
Ầm!
Đám người nhà họ Vương và nhà họ Ngải đều sợ chết khiếp.
Năm xe xé xác hay liên đới chín đời đều là án phạt cho tội nặng nhất ở Chiêu Châu.
"Cậu... cậu đang nói cái gì?"
Vương Hổ run rẩy hỏi. Lão ta bỗng nghĩ tới một khả năng, nhưng lại không dám tin.
Ngải Xuyên cũng khiếp sợ tột độ. Lão ta từng tình cờ nghe được một truyền thuyết của biên giới phía Bắc.
Nghe nói Tướng quân biên giới phía Bắc hiện giờ là một chàng trai chưa đầy ba mươi tuổi, thực lực cực kì mạnh mẽ.
Ngay cả súng đạn cũng không thể khiến người đó bị thương.
Điều này đã vượt ra khỏi phạm trù con người rồi.
Một người có thể địch lại nửa quốc gia!
Có thể thấy người này đáng sợ cỡ nào.
"Bố ơi, nó chỉ đang khoác lác thôi. Phải giết nó thì chúng ta mới sống được. Nếu không nó muốn giết chúng ta rất dễ dàng!"
Sau khoảnh khắc khiếp sợ, Vương Hồng Hiền nghiến răng nghiến lợi nói.
Ông ta biết, chắc chắn Dương Thanh sẽ không bỏ qua cho nhà họ Vương, cho nên đành phải gửi gắm mọi hi vọng lên Vương Hổ, mong bố mình vẫn còn kế hoạch dự phòng.
"Ranh con, chẳng lẽ mày thực sự cho rằng, bọn tao không chuẩn bị thêm thủ đoạn đối phó mày sao?"
Nghe Vương Hồng Hiền nói thế, Vương Hổ không do dự nữa, điên cuồng gào lên: "Tao nói thẳng cho mày biết, trừ mấy sát thủ này, tao còn chuẩn bị thêm ba tay súng bắn tỉa hàng đầu thế giới nữa".
"Hiện giờ có ba khẩu súng ngắm Barrett đang nhắm thẳng vào đầu mày".
"Chỉ cần tao ra lệnh, đầu mày sẽ lập tức nổ tung".
"Bây giờ mày còn nghĩ một mình mày có thể chống lại nhà họ Vương tao không?"
Vương Hổ đã quyết tâm, lão ta không còn đường nào khác.
Vương Hồng Hiền nói rất có lí. Với thực lực của Dương Thanh, nếu không giết chết được cậu ta, nhà họ Vương sẽ bị tiêu diệt.
Vương Hồng Hiền vốn chỉ ôm một tia hi vọng, nghe bố nói xong đã không còn sợ hãi, ngửa mặt lên trời điên cuồng cười lớn: "Thằng khốn kia, mày né được đạn bắn thẳng nhưng có tránh nổi súng bắn tỉa không?"
"Mày dám giết con tao, tao phải băm thây mày thành thịt vụn!"
"Giết mày xong, tao sẽ tiễn tất cả những đứa có liên quan tới mày xuống địa ngục gặp mày, ha ha ha ha…"
Vương Hồng Hiền phá lên cười, ánh mắt điên cuồng.
Người nhà họ Vương cũng hưng phấn, chỉ tiếc không được tự tay giết Dương Thanh.
Bên phía nhà họ Ngải, chủ gia tộc Ngải Xuyên vẫn giữ im lặng, những người khác không dám nói lời nào.
Ánh mắt Ngải Xuyên chợt lóe lên, thương hại nhìn Dương Thanh.
Lão ta công nhận thực lực của Dương Thanh cực kì kinh người.
Nhưng nhà họ Vương đã chuẩn bị quá chu đáo, có lẽ trên đời này không ai có thể thoát chết dưới ba họng súng bắn tỉa.
Mặc dù lão ta vẫn hoài nghi Dương Thanh chính là Tướng quân của biên giới phía Bắc trong truyền thuyết kia, nhưng đây chỉ là suy đoán của riêng lão ta.
Trước mắt, lão ta nghiêng về khả năng nhà họ Vương sẽ giết chết được Dương Thanh hơn.
"Thế à?"
Dương Thanh cười nhạt, đột nhiên đặt tách trà xuống, vơ đại ba cây đũa bạc trên bàn.
Ngay dưới sự chứng kiến của bao người, anh vung tay lên.
"Keng! Keng! Keng!"
Giây tiếp theo, ba tiếng va đập liên tiếp vang lên.
Cùng lúc đó, ba tay súng bắn tỉa trốn trên sân thượng của mấy tòa nhà cao tầng cách khách sạn Yến Đô mấy trăm mét đã bị hạ gục.
- ---------------------------