Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chap-494
Chương 494: Tốt bụng khuyên nhủ
Lão ta vẫn tin tưởng nhà họ Hoàng.
Bởi vì lão ta không còn lựa chọn nào khác. Lẽ nào lão ta không tin một trong tám gia tộc đứng đầu Yến Đô mà lại đi tin chàng trai trẻ này sao?
"Cháu gái tôi đâu?"
Ngải Xuyên tức giận hỏi.
"Ông chủ Ngải, cháu gái ông không sao. Bây giờ không phải là lúc chúng ta lục đục nội bộ, đợi giải quyết xong hai thằng ranh này, ông muốn làm gì cũng được!", Vương Hổ khăng khăng nói.
Dứt lời, lão ta giận dữ nhìn Dương Thanh, gằn giọng nói: "Nhóc con, mày đừng có dùng kế ly gián, hiện giờ Ngải Lâm rất an toàn!"
"Nếu mày đã biết đám cưới này chỉ là cái bẫy nhằm giết mày, tao cũng không cần che giấu nữa. Tao sẽ cho mày mở rộng tầm mắt".
"Bọn tao đã cho người mai phục toàn bộ khách sạn, riêng súng tiểu liên đã có hơn mười khẩu!"
"Mày tưởng mày có thể sống sót ra khỏi đây sao?"
Vương Hổ cực kỳ giận dữ. Lão ta vốn e ngại thân phận của Dương Thanh nên không dám tự tiện ra tay.
Nhưng lúc này lão ta đã hết đường lựa chọn. Dù thân phận của Dương Thanh cao quý đến đâu, lão ta vẫn phải ra tay.
Nếu Dương Thanh không chết, nhà họ Vương sẽ gặp kết cục gà bay chó chạy.
Chỉ riêng sức chiến đấu mạnh mẽ của người thanh niên trẻ tuổi bên cạnh Dương Thanh cũng đủ khiến nhà họ Vương tổn thất nặng nề.
Nhưng điều khiến lão ta thất vọng là Dương Thanh không hề sợ hãi, ngược lại còn nhếch môi khinh bỉ lão ta.
"Ra đây đi!"
Vương Hổ thẹn quá hóa giận, gào ầm lên.
Ngay sau đó, mười tay súng tiểu liên vọt ra từ bốn phía.
Mười họng súng đen ngòm nhắm vào Dương Thanh.
Lúc này đến cả Ngải Xuyên cũng thấy sợ hãi.
Để đối phó hai anh chàng trẻ tuổi này, Vương Hổ không tiếc mọi giá.
"Bố phải giết bọn chúng trả thù cho Vương Hải!", Vương Hồng Hiền nghiến răng nghiến lợi nói.
Người của ông ta đã thất bại nhưng Vương Hổ vẫn còn chiêu khác.
Ông ta không tin hai người trẻ tuổi này có thể sống sót dưới mười họng súng.
Ông ta không tin, nhà họ Vương không tin, ngay cả người nhà họ Ngải cũng không tin.
"Vương Hổ, tôi cho ông một cơ hội cuối cùng, lập tức bỏ vũ khí đầu hàng, nếu không nhà họ Vương sẽ bị xóa sổ!"
Dương Thanh chợt lên tiếng. Anh vẫn ngồi đó cầm ly trà sứ trắng, ánh mắt lóe lên sát khí.
"Thằng ranh, mày kiêu căng quá đấy. Mày đang bị nhà họ Vương chĩa mười họng súng vào người mà vẫnn dám kêu tao đầu hàng sao?"
"Ha ha ha ha… "
"Ranh con, mày bị dọa đến ngu người rồi à?"
Vương Hổ cười lớn như nghe thấy chuyện nực cười nhất trên đời.
Lúc nãy Mã Siêu giết Vương Hải và bốn tên sát thủ của Vương Hồng Hiền trước mặt mọi người đã khiến người nhà họ Vương hận thấu xương.
Nhưng Mã Siêu quá mạnh nên bọn họ không dám nói ra.
Bây giờ thấy Dương Thanh và Mã Siêu bị mười tay súng bao vây, ai nấy đều khoái chí.
"Dám phá hỏng đám cưới của nhà họ Vương, đúng là điếc không sợ súng!"
"Không phải lúc nãy chúng mày kiêu căng lắm sao? Tiếp tục đi chứ? Sao lại im thin thít thế?"
"Hai thằng ranh chúng mày nghĩ nhà họ Vương là gia tộc thấp kém nào đó à?"
"Đắc tội với nhà họ Vương chỉ còn đường chết thôi!"
Người nhà họ Vương hống hách nói.
Ngải Xuyên lặng lẽ đứng nhìn, bỗng có dự cảm không lành.
Bởi vì lão ta chỉ nhìn thấy sát khí dày đặc trên mặt Dương Thanh.
Còn Mã Siêu đứng sau lưng Dương Thanh không hề sợ hãi, trong mắt tràn đầy khinh thường như đang mỉa mai người nhà họ Vương quá ngu dốt.
"Vậy thì nhà họ Vương các người biến mất được rồi!"
Dương Thanh hờ hững nói.
"Bắn đi! Mau lên!"
Vương Hổ cũng thấy khác thường, lời nói của Dương Thanh khiến lão ta cảm thấy lạnh cả sống lưng.
Lão ta thực sự bị dọa sợ, thẹn quá thành giận chỉ muốn lập tức giết chết Dương Thanh.
"Đoàng đoàng đoàng!"
Lão ta vừa dứt lời, mười tay súng đồng loạt bóp cò.
Họng súng đen ngòm, đầu đạn mang theo ánh lửa đỏ rực bắn thẳng vào đầu Dương Thanh.
Giây phút bọn họ nổ súng, Dương Thanh đột nhiên biến mất.
Còn Mã Siêu đã nằm rạp xuống đất từ lâu.
"Cạch cạch cạch..."
Tiếng súng im bặt, mọi người há hốc mồm nhìn cảnh tượng trước mắt.
Chỉ thấy mười tay súng kia chưa kịp phản ứng đã bị cướp mất súng.
Tiếng kim loại rơi xuống đất vang lên, mọi người đều quay ra nhìn.
Chỉ thấy một bóng người trẻ tuổi chậm rãi xuất hiện giữa phòng tiệc, dưới chân anh là một đống sắt vụn.
Lão ta vẫn tin tưởng nhà họ Hoàng.
Bởi vì lão ta không còn lựa chọn nào khác. Lẽ nào lão ta không tin một trong tám gia tộc đứng đầu Yến Đô mà lại đi tin chàng trai trẻ này sao?
"Cháu gái tôi đâu?"
Ngải Xuyên tức giận hỏi.
"Ông chủ Ngải, cháu gái ông không sao. Bây giờ không phải là lúc chúng ta lục đục nội bộ, đợi giải quyết xong hai thằng ranh này, ông muốn làm gì cũng được!", Vương Hổ khăng khăng nói.
Dứt lời, lão ta giận dữ nhìn Dương Thanh, gằn giọng nói: "Nhóc con, mày đừng có dùng kế ly gián, hiện giờ Ngải Lâm rất an toàn!"
"Nếu mày đã biết đám cưới này chỉ là cái bẫy nhằm giết mày, tao cũng không cần che giấu nữa. Tao sẽ cho mày mở rộng tầm mắt".
"Bọn tao đã cho người mai phục toàn bộ khách sạn, riêng súng tiểu liên đã có hơn mười khẩu!"
"Mày tưởng mày có thể sống sót ra khỏi đây sao?"
Vương Hổ cực kỳ giận dữ. Lão ta vốn e ngại thân phận của Dương Thanh nên không dám tự tiện ra tay.
Nhưng lúc này lão ta đã hết đường lựa chọn. Dù thân phận của Dương Thanh cao quý đến đâu, lão ta vẫn phải ra tay.
Nếu Dương Thanh không chết, nhà họ Vương sẽ gặp kết cục gà bay chó chạy.
Chỉ riêng sức chiến đấu mạnh mẽ của người thanh niên trẻ tuổi bên cạnh Dương Thanh cũng đủ khiến nhà họ Vương tổn thất nặng nề.
Nhưng điều khiến lão ta thất vọng là Dương Thanh không hề sợ hãi, ngược lại còn nhếch môi khinh bỉ lão ta.
"Ra đây đi!"
Vương Hổ thẹn quá hóa giận, gào ầm lên.
Ngay sau đó, mười tay súng tiểu liên vọt ra từ bốn phía.
Mười họng súng đen ngòm nhắm vào Dương Thanh.
Lúc này đến cả Ngải Xuyên cũng thấy sợ hãi.
Để đối phó hai anh chàng trẻ tuổi này, Vương Hổ không tiếc mọi giá.
"Bố phải giết bọn chúng trả thù cho Vương Hải!", Vương Hồng Hiền nghiến răng nghiến lợi nói.
Người của ông ta đã thất bại nhưng Vương Hổ vẫn còn chiêu khác.
Ông ta không tin hai người trẻ tuổi này có thể sống sót dưới mười họng súng.
Ông ta không tin, nhà họ Vương không tin, ngay cả người nhà họ Ngải cũng không tin.
"Vương Hổ, tôi cho ông một cơ hội cuối cùng, lập tức bỏ vũ khí đầu hàng, nếu không nhà họ Vương sẽ bị xóa sổ!"
Dương Thanh chợt lên tiếng. Anh vẫn ngồi đó cầm ly trà sứ trắng, ánh mắt lóe lên sát khí.
"Thằng ranh, mày kiêu căng quá đấy. Mày đang bị nhà họ Vương chĩa mười họng súng vào người mà vẫnn dám kêu tao đầu hàng sao?"
"Ha ha ha ha… "
"Ranh con, mày bị dọa đến ngu người rồi à?"
Vương Hổ cười lớn như nghe thấy chuyện nực cười nhất trên đời.
Lúc nãy Mã Siêu giết Vương Hải và bốn tên sát thủ của Vương Hồng Hiền trước mặt mọi người đã khiến người nhà họ Vương hận thấu xương.
Nhưng Mã Siêu quá mạnh nên bọn họ không dám nói ra.
Bây giờ thấy Dương Thanh và Mã Siêu bị mười tay súng bao vây, ai nấy đều khoái chí.
"Dám phá hỏng đám cưới của nhà họ Vương, đúng là điếc không sợ súng!"
"Không phải lúc nãy chúng mày kiêu căng lắm sao? Tiếp tục đi chứ? Sao lại im thin thít thế?"
"Hai thằng ranh chúng mày nghĩ nhà họ Vương là gia tộc thấp kém nào đó à?"
"Đắc tội với nhà họ Vương chỉ còn đường chết thôi!"
Người nhà họ Vương hống hách nói.
Ngải Xuyên lặng lẽ đứng nhìn, bỗng có dự cảm không lành.
Bởi vì lão ta chỉ nhìn thấy sát khí dày đặc trên mặt Dương Thanh.
Còn Mã Siêu đứng sau lưng Dương Thanh không hề sợ hãi, trong mắt tràn đầy khinh thường như đang mỉa mai người nhà họ Vương quá ngu dốt.
"Vậy thì nhà họ Vương các người biến mất được rồi!"
Dương Thanh hờ hững nói.
"Bắn đi! Mau lên!"
Vương Hổ cũng thấy khác thường, lời nói của Dương Thanh khiến lão ta cảm thấy lạnh cả sống lưng.
Lão ta thực sự bị dọa sợ, thẹn quá thành giận chỉ muốn lập tức giết chết Dương Thanh.
"Đoàng đoàng đoàng!"
Lão ta vừa dứt lời, mười tay súng đồng loạt bóp cò.
Họng súng đen ngòm, đầu đạn mang theo ánh lửa đỏ rực bắn thẳng vào đầu Dương Thanh.
Giây phút bọn họ nổ súng, Dương Thanh đột nhiên biến mất.
Còn Mã Siêu đã nằm rạp xuống đất từ lâu.
"Cạch cạch cạch..."
Tiếng súng im bặt, mọi người há hốc mồm nhìn cảnh tượng trước mắt.
Chỉ thấy mười tay súng kia chưa kịp phản ứng đã bị cướp mất súng.
Tiếng kim loại rơi xuống đất vang lên, mọi người đều quay ra nhìn.
Chỉ thấy một bóng người trẻ tuổi chậm rãi xuất hiện giữa phòng tiệc, dưới chân anh là một đống sắt vụn.