Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chap-488
Chương 488: Quá ngây thơ
May mà Mã Siêu nương tay, nếu không Vương Vũ đã không thể sống sót sau cú đá kia.
“Tao là cháu trai của chủ nhà họ Vương, mày dám đá tao sao?”
Vương Vũ lồm cồm bò dậy, không thể tin nổi.
Đầu tóc rối mù, tai nghe rơi bên cạnh, toàn thân dính đầy bụi đất, khóe miệng rướm máu.
Trước ngực còn in một dấu chân lớn.
“Mày là cái thá gì? Đánh mày thì sao? Giết mày cũng chả sao đâu!”, toàn thân Mã Siêu tỏa ra sát khí.
Anh ta vốn đang bực bội vì Ngải Lâm bị ép lấy chồng, không có chỗ xả giận.
Tới đón Dương Thanh lại phát hiện có người dám mắng chửi anh. Nếu không phải đang ở nơi công cộng, Vương Vũ đã ngỏm từ lâu rồi.
“Mày còn dám mắng tao sao?”
Vương Vũ nổi giận nắm chặt hai tay.
Nhưng Mã Siêu có thể một chân đá bay anh ta. Vương Vũ không đấu lại được.
Lúc này anh ta cũng chỉ dám mạnh miệng chứ không dám ra tay.
“Không cần lãng phí thời gian với một tên rác rưởi. Chúng ta đi thôi!”
Dương Thanh không thèm nhìn Vương Vũ, quay lưng rời đi.
Mã Siêu nghe lời buông tha Vương Vũ, vội vàng đuổi theo anh.
Những người biết thân phận của Vương Vũ đều sững sờ. Đánh xong cháu trai yêu quý của chủ nhà họ Vương liền ngênh ngang rời đi sao?
Vương Vũ cực kỳ giận dữ. Từ nhỏ anh ta đã sống trong nhung lụa, đi tới đâu cũng là tiêu điểm trong mắt mọi người.
Bây giờ lại bị một người cùng thế hệ đánh ở nơi đông người, đánh xong còn không thèm nhìn anh ta một cái, nghênh ngang bỏ đi.
“Chết tiệt. Tao sẽ cho mày biết đắc tội với tao sẽ có hậu quả gì!”
Vương Vũ dữ tợn nói.
“Cậu Vũ sao thế?”
Đúng lúc này, một người đàn ông béo mập dẫn theo hai vị sĩ đi tới. Trông thấy bộ dạng thê thảm của Vương Vũ, ông ta không khỏi hoảng hốt.
“Con mẹ nó, ông đây bị người ta đánh rồi các người mới mò đến à?”
Vương Vũ tát mạnh vào mặt người trung niên mập mạp, tức giận quát.
Ông ta sợ hãi vội nói: “Xin lỗi cậu Vũ, tại tôi tới muộn!”
“Nghĩ cách tìm hai thằng chó kia cho tôi. Chúng nó dám đánh tôi, tôi phải khiến chúng nó sống không bằng chết!”
Vương Vũ hung hăng quát.
“Cậu Vũ yên tâm, tôi lập tức đi điều tra xem kẻ nào dám đánh cậu!”
Người trung niên biết tính tình của Vương Vũ, không dám thanh minh vội vàng cam đoan.
Lúc này, Dương Thanh và Mã Siêu đã rời khỏi sân bay đi tới khách sạn Đế Đô.
Đây là khách sạn năm sao của Yến Đô, bên trong cực kỳ xa hoa sang trọng. Nhiều gia tộc ở Yến Đô đều tới đây tổ chức tiệc mừng.
Nhà họ Vương và nhà họ Ngải đều là gia tộc có tiếng ở Yến Đô. Hai nhà này trở thành thông gia là chuyện vô cùng chấn động.
Đến khi tới khách sạn Đế Đô, trong bãi đỗ xe trước cổng khách sạn đã dày đặc đủ loại xe sang, hầu như đều có giá trị mấy chục triệu.
Ngoài cổng khách sạn bày một bức ảnh cưới. Cô gái trong ảnh trông rất khó chịu, chàng trai lại tươi cười vui vẻ.
Cô gái khó chịu kia chính là Ngải Lâm.
Bên trong khách sạn trải thảm đỏ nối thẳng tới phòng tiệc.
Phòng tiệc được trang hoàng lộng lẫy, khắp nơi đều treo dải lụa nhiều màu và bóng bay.
Người ngồi đông nghịt trong phòng tiệc rộng lớn, ăn uống linh đình, không khí vô cùng náo nhiệt.
Không ai chú ý tới sự xuất hiện của Dương Thanh.
Mã Siêu tìm được chỗ ngồi, kéo ghế cho Dương Thanh. Anh ung dung ngồi xuống.
“Anh Thanh, bọn họ chuẩn bị thật đầy đủ”.
Mã Siêu bỗng châm chọc một câu, quan sát bốn phía: “Nhưng đều là một đám ô hợp!”
Dương Thanh cũng cảm thấy ngay khi bọn họ ngồi xuống đã có mấy luồng sát khí quét tới.
Rõ ràng, đám cưới hôm nay là tác phẩm của nhà họ Hoàng để nhằm vào anh.
Nhưng bọn họ tưởng mấy tên tép riu này có thể bắt anh lại sao?
Không thể không thừa nhận, đám người này quá ngây thơ!
Đúng lúc đó, một người đàn ông trẻ tuổi mặc vest cầm ly rượu cười híp mắt đi tới.
Anh ta vỗ vai người đang ngồi cạnh Dương Thanh. Người kia nổi giận quát: “Kẻ nào dám...”
Chợt người kia im bặt.
Bởi vì anh ta đã nhìn thấy mặt của người vỗ vai mình, hoảng sợ suýt tè ra quần, vội nói: “Anh... anh Hải!”
Người đó là Vương Hải, cháu trai trưởng của chủ nhà họ Vương, được ông nội coi trọng giao nhiều việc kinh doanh cho anh ta xử lý.
Người kết hôn với Ngải Lâm chính là em ruột của Vương Hải.
“Cậu đổi chỗ đi!”, Vương Hải lạnh lùng nói.
“Vâng... vâng thưa anh Hải!”
Người kia nào dám cự tuyệt, vội vàng đứng lên nhường chỗ.
- ---------------------------
May mà Mã Siêu nương tay, nếu không Vương Vũ đã không thể sống sót sau cú đá kia.
“Tao là cháu trai của chủ nhà họ Vương, mày dám đá tao sao?”
Vương Vũ lồm cồm bò dậy, không thể tin nổi.
Đầu tóc rối mù, tai nghe rơi bên cạnh, toàn thân dính đầy bụi đất, khóe miệng rướm máu.
Trước ngực còn in một dấu chân lớn.
“Mày là cái thá gì? Đánh mày thì sao? Giết mày cũng chả sao đâu!”, toàn thân Mã Siêu tỏa ra sát khí.
Anh ta vốn đang bực bội vì Ngải Lâm bị ép lấy chồng, không có chỗ xả giận.
Tới đón Dương Thanh lại phát hiện có người dám mắng chửi anh. Nếu không phải đang ở nơi công cộng, Vương Vũ đã ngỏm từ lâu rồi.
“Mày còn dám mắng tao sao?”
Vương Vũ nổi giận nắm chặt hai tay.
Nhưng Mã Siêu có thể một chân đá bay anh ta. Vương Vũ không đấu lại được.
Lúc này anh ta cũng chỉ dám mạnh miệng chứ không dám ra tay.
“Không cần lãng phí thời gian với một tên rác rưởi. Chúng ta đi thôi!”
Dương Thanh không thèm nhìn Vương Vũ, quay lưng rời đi.
Mã Siêu nghe lời buông tha Vương Vũ, vội vàng đuổi theo anh.
Những người biết thân phận của Vương Vũ đều sững sờ. Đánh xong cháu trai yêu quý của chủ nhà họ Vương liền ngênh ngang rời đi sao?
Vương Vũ cực kỳ giận dữ. Từ nhỏ anh ta đã sống trong nhung lụa, đi tới đâu cũng là tiêu điểm trong mắt mọi người.
Bây giờ lại bị một người cùng thế hệ đánh ở nơi đông người, đánh xong còn không thèm nhìn anh ta một cái, nghênh ngang bỏ đi.
“Chết tiệt. Tao sẽ cho mày biết đắc tội với tao sẽ có hậu quả gì!”
Vương Vũ dữ tợn nói.
“Cậu Vũ sao thế?”
Đúng lúc này, một người đàn ông béo mập dẫn theo hai vị sĩ đi tới. Trông thấy bộ dạng thê thảm của Vương Vũ, ông ta không khỏi hoảng hốt.
“Con mẹ nó, ông đây bị người ta đánh rồi các người mới mò đến à?”
Vương Vũ tát mạnh vào mặt người trung niên mập mạp, tức giận quát.
Ông ta sợ hãi vội nói: “Xin lỗi cậu Vũ, tại tôi tới muộn!”
“Nghĩ cách tìm hai thằng chó kia cho tôi. Chúng nó dám đánh tôi, tôi phải khiến chúng nó sống không bằng chết!”
Vương Vũ hung hăng quát.
“Cậu Vũ yên tâm, tôi lập tức đi điều tra xem kẻ nào dám đánh cậu!”
Người trung niên biết tính tình của Vương Vũ, không dám thanh minh vội vàng cam đoan.
Lúc này, Dương Thanh và Mã Siêu đã rời khỏi sân bay đi tới khách sạn Đế Đô.
Đây là khách sạn năm sao của Yến Đô, bên trong cực kỳ xa hoa sang trọng. Nhiều gia tộc ở Yến Đô đều tới đây tổ chức tiệc mừng.
Nhà họ Vương và nhà họ Ngải đều là gia tộc có tiếng ở Yến Đô. Hai nhà này trở thành thông gia là chuyện vô cùng chấn động.
Đến khi tới khách sạn Đế Đô, trong bãi đỗ xe trước cổng khách sạn đã dày đặc đủ loại xe sang, hầu như đều có giá trị mấy chục triệu.
Ngoài cổng khách sạn bày một bức ảnh cưới. Cô gái trong ảnh trông rất khó chịu, chàng trai lại tươi cười vui vẻ.
Cô gái khó chịu kia chính là Ngải Lâm.
Bên trong khách sạn trải thảm đỏ nối thẳng tới phòng tiệc.
Phòng tiệc được trang hoàng lộng lẫy, khắp nơi đều treo dải lụa nhiều màu và bóng bay.
Người ngồi đông nghịt trong phòng tiệc rộng lớn, ăn uống linh đình, không khí vô cùng náo nhiệt.
Không ai chú ý tới sự xuất hiện của Dương Thanh.
Mã Siêu tìm được chỗ ngồi, kéo ghế cho Dương Thanh. Anh ung dung ngồi xuống.
“Anh Thanh, bọn họ chuẩn bị thật đầy đủ”.
Mã Siêu bỗng châm chọc một câu, quan sát bốn phía: “Nhưng đều là một đám ô hợp!”
Dương Thanh cũng cảm thấy ngay khi bọn họ ngồi xuống đã có mấy luồng sát khí quét tới.
Rõ ràng, đám cưới hôm nay là tác phẩm của nhà họ Hoàng để nhằm vào anh.
Nhưng bọn họ tưởng mấy tên tép riu này có thể bắt anh lại sao?
Không thể không thừa nhận, đám người này quá ngây thơ!
Đúng lúc đó, một người đàn ông trẻ tuổi mặc vest cầm ly rượu cười híp mắt đi tới.
Anh ta vỗ vai người đang ngồi cạnh Dương Thanh. Người kia nổi giận quát: “Kẻ nào dám...”
Chợt người kia im bặt.
Bởi vì anh ta đã nhìn thấy mặt của người vỗ vai mình, hoảng sợ suýt tè ra quần, vội nói: “Anh... anh Hải!”
Người đó là Vương Hải, cháu trai trưởng của chủ nhà họ Vương, được ông nội coi trọng giao nhiều việc kinh doanh cho anh ta xử lý.
Người kết hôn với Ngải Lâm chính là em ruột của Vương Hải.
“Cậu đổi chỗ đi!”, Vương Hải lạnh lùng nói.
“Vâng... vâng thưa anh Hải!”
Người kia nào dám cự tuyệt, vội vàng đứng lên nhường chỗ.
- ---------------------------