Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chap-479
Chương 479: Người đâu rồi?
Đông Tà là cao thủ xếp top 3 của nhà họ Hoàng lại bị Dương Thanh dọa sợ chỉ bằng một câu nói, trơ mắt nhìn anh tới gần Hoàng Chính.
“Quản gia Cao cứu tôi với!”
Hoàng Chính sợ hãi gào lên.
Bây giờ Đông Tà đã bị dọa sợ không dám nhúc nhích, ông ta chỉ có thể hy vọng vào Cao Hùng.
Cao Hùng đột nhiên vỗ bàn một cái, đứng bật dậy giận dữ quát: “Nhóc con, cậu muốn chết hả? Cậu dám động vào một sợi tóc của cậu ấy, nhà họ Hoàng nhất định sẽ…”
Ông ta chưa kịp nói hết câu đã vội vàng im bặt.
Bởi vì Dương Thanh đã tới trước mặt Hoàng Chính, túm cổ ông ta giơ lên như một con gà con.
Sao cậu ta dám?
Đám người trong phòng họp đều sợ ngây người. Hoàng Chính là người thừa kế nhà họ Hoàng, chủ nhà họ Hoàng tương lai lại bị một người trẻ tuổi túm cổ nhấc lên.
Đây không chỉ đơn giản là khiêu khích, mà là khai chiến!
Hoàng Chính điên cuồng giãy dụa giữa không trung, muốn vùng vẫy khỏi tay Dương Thanh nhưng thất bại.
“Dương Thanh, mau thả Hoàng Chính xuống!”
Sau vài giây ngơ ngác, Cao Hùng nổi giận rống lên.
Cùng lúc đó, cửa phòng họp bị đẩy ra, năm tên đàn ông vạm vỡ ôm súng chạy vọt vào.
Họng súng đen ngòm nhắm thẳng vào đầu Dương Thanh.
Chỉ cần có người ra lệnh, bọn họ sẽ đồng loạt nổ súng.
“Nhóc con, còn không mau thả Hoàng Chính ra?”
Cao Hùng quát lớn, ánh mắt lóe lên sát khí.
Với nhà họ Hoàng, thứ gì không đạt được thà tiêu diệt còn hơn.
Nhà họ Hoàng vốn định lợi dụng Dương Thanh nắm quyền kiểm soát hai tỉnh Giang Bình và Nam Dương, đồng thời giật dây anh đối phó gia tộc Vũ Văn.
Hiện giờ xem ra, Dương Thanh không chịu thỏa hiệp. Vậy thì chỉ có thể tiêu diệt anh.
Rốt cuộc Dương Thanh cũng chịu thả tay, Hoàng Chính rơi phịch xuống dưới đất. Ông ta không muốn trải qua cảm giác kề cận cái chết như vừa rồi nữa.
“Không phải vừa nãy cậu ngông cuồng lắm sao? Đến cả người thừa kế nhà họ Hoàng cũng muốn giết mà, tiếp tục đi!”
Cao Hùng đắc ý nói.
Thấy Dương Thanh thả Hoàng Chính ra, ông ta tưởng anh thực sự bị năm họng súng kia dọa sợ.
Những người còn lại đều cười lạnh nhìn anh.
“Một thằng ranh có chút thực lực mà tưởng mình giỏi lắm!”
Đối đầu với nhà họ Hoàng chẳng khác gì tự đâm đầu vào chỗ chết.
Không biết tại sao Đông Tà cảm thấy rất bất an.
Đương nhiên không phải lo lắng cho Dương Thanh, mà là vì lo lắng cho người nhà họ Hoàng.
Thực lực của lão ta rất mạnh, cũng biết nhiều hơn người khác. Trên đời này vẫn có nhiều cao thủ mạnh không tưởng.
Nghe nói chỉ cần bọn họ nổi giận, máu sẽ chảy thành sông!
Súng đạn không thể gây tổn hại đến họ.
Đến cả Đông Tà cũng không nhìn ra được thực lực của Dương Thanh ở cấp độ nào.
Nhưng mọi người đều phải thất vọng. Dù bị năm khẩu súng đồng loạt chĩa vào, Dương Thanh vẫn chẳng hề e sợ.
Anh còn nở nụ cười châm chọc như đang giễu cợt họ.
“Thằng nhóc kia mày cười cái gì?”
“Mày nghĩ bị nhiều khẩu súng nhắm vào ở khoảng cách gần như vậy, mày vẫn còn đường sống sao?”
“Hôm nay mày hãy triệu tập toàn bộ các gia tộc đứng đầu hai tỉnh, ra lệnh từ này về sau phải phải nghe theo nhà họ Hoàng bọn tao!”
Thấy Dương Thanh mỉm cười, Cao Hùng thẹn quá hóa giận hét ầm lên.
“Các người nghĩ mấy miếng sắt vụn này làm gì được tôi?”
Dương Thanh híp mắt, nhếch môi cười
Đám người Hoàng Chính thấy vậy, vô thức rợn tóc gáy.
“Mấy miếng sắt vụ?”
Cao Hùng bị lời nói của anh chọc cười, dữ tợn nói: “Mày đã nói thứ vũ khí có thể lấy mạng mày trong nháy mắt là sắt vụn thì để tao xem mày có thể kiên trì dưới đống sắt vụn này trong bao lâu. Bắn đi!”
Cao Hùng lập tức ra lệnh.
“Đoàng đoàng đoàng!”
Tiếng súng nổ vang dội, họng súng tỏa khói mù mịt.
Giây phút tiếng súng vang lên, cảnh tượng trước mặt đều khiến mọi người kinh hãi.
Bóng dáng Dương Thanh đột nhiên biến mất.
“Người đâu rồi?”
Cao Hùng hoảng sợ hỏi.
Đông Tà là cao thủ xếp top 3 của nhà họ Hoàng lại bị Dương Thanh dọa sợ chỉ bằng một câu nói, trơ mắt nhìn anh tới gần Hoàng Chính.
“Quản gia Cao cứu tôi với!”
Hoàng Chính sợ hãi gào lên.
Bây giờ Đông Tà đã bị dọa sợ không dám nhúc nhích, ông ta chỉ có thể hy vọng vào Cao Hùng.
Cao Hùng đột nhiên vỗ bàn một cái, đứng bật dậy giận dữ quát: “Nhóc con, cậu muốn chết hả? Cậu dám động vào một sợi tóc của cậu ấy, nhà họ Hoàng nhất định sẽ…”
Ông ta chưa kịp nói hết câu đã vội vàng im bặt.
Bởi vì Dương Thanh đã tới trước mặt Hoàng Chính, túm cổ ông ta giơ lên như một con gà con.
Sao cậu ta dám?
Đám người trong phòng họp đều sợ ngây người. Hoàng Chính là người thừa kế nhà họ Hoàng, chủ nhà họ Hoàng tương lai lại bị một người trẻ tuổi túm cổ nhấc lên.
Đây không chỉ đơn giản là khiêu khích, mà là khai chiến!
Hoàng Chính điên cuồng giãy dụa giữa không trung, muốn vùng vẫy khỏi tay Dương Thanh nhưng thất bại.
“Dương Thanh, mau thả Hoàng Chính xuống!”
Sau vài giây ngơ ngác, Cao Hùng nổi giận rống lên.
Cùng lúc đó, cửa phòng họp bị đẩy ra, năm tên đàn ông vạm vỡ ôm súng chạy vọt vào.
Họng súng đen ngòm nhắm thẳng vào đầu Dương Thanh.
Chỉ cần có người ra lệnh, bọn họ sẽ đồng loạt nổ súng.
“Nhóc con, còn không mau thả Hoàng Chính ra?”
Cao Hùng quát lớn, ánh mắt lóe lên sát khí.
Với nhà họ Hoàng, thứ gì không đạt được thà tiêu diệt còn hơn.
Nhà họ Hoàng vốn định lợi dụng Dương Thanh nắm quyền kiểm soát hai tỉnh Giang Bình và Nam Dương, đồng thời giật dây anh đối phó gia tộc Vũ Văn.
Hiện giờ xem ra, Dương Thanh không chịu thỏa hiệp. Vậy thì chỉ có thể tiêu diệt anh.
Rốt cuộc Dương Thanh cũng chịu thả tay, Hoàng Chính rơi phịch xuống dưới đất. Ông ta không muốn trải qua cảm giác kề cận cái chết như vừa rồi nữa.
“Không phải vừa nãy cậu ngông cuồng lắm sao? Đến cả người thừa kế nhà họ Hoàng cũng muốn giết mà, tiếp tục đi!”
Cao Hùng đắc ý nói.
Thấy Dương Thanh thả Hoàng Chính ra, ông ta tưởng anh thực sự bị năm họng súng kia dọa sợ.
Những người còn lại đều cười lạnh nhìn anh.
“Một thằng ranh có chút thực lực mà tưởng mình giỏi lắm!”
Đối đầu với nhà họ Hoàng chẳng khác gì tự đâm đầu vào chỗ chết.
Không biết tại sao Đông Tà cảm thấy rất bất an.
Đương nhiên không phải lo lắng cho Dương Thanh, mà là vì lo lắng cho người nhà họ Hoàng.
Thực lực của lão ta rất mạnh, cũng biết nhiều hơn người khác. Trên đời này vẫn có nhiều cao thủ mạnh không tưởng.
Nghe nói chỉ cần bọn họ nổi giận, máu sẽ chảy thành sông!
Súng đạn không thể gây tổn hại đến họ.
Đến cả Đông Tà cũng không nhìn ra được thực lực của Dương Thanh ở cấp độ nào.
Nhưng mọi người đều phải thất vọng. Dù bị năm khẩu súng đồng loạt chĩa vào, Dương Thanh vẫn chẳng hề e sợ.
Anh còn nở nụ cười châm chọc như đang giễu cợt họ.
“Thằng nhóc kia mày cười cái gì?”
“Mày nghĩ bị nhiều khẩu súng nhắm vào ở khoảng cách gần như vậy, mày vẫn còn đường sống sao?”
“Hôm nay mày hãy triệu tập toàn bộ các gia tộc đứng đầu hai tỉnh, ra lệnh từ này về sau phải phải nghe theo nhà họ Hoàng bọn tao!”
Thấy Dương Thanh mỉm cười, Cao Hùng thẹn quá hóa giận hét ầm lên.
“Các người nghĩ mấy miếng sắt vụn này làm gì được tôi?”
Dương Thanh híp mắt, nhếch môi cười
Đám người Hoàng Chính thấy vậy, vô thức rợn tóc gáy.
“Mấy miếng sắt vụ?”
Cao Hùng bị lời nói của anh chọc cười, dữ tợn nói: “Mày đã nói thứ vũ khí có thể lấy mạng mày trong nháy mắt là sắt vụn thì để tao xem mày có thể kiên trì dưới đống sắt vụn này trong bao lâu. Bắn đi!”
Cao Hùng lập tức ra lệnh.
“Đoàng đoàng đoàng!”
Tiếng súng nổ vang dội, họng súng tỏa khói mù mịt.
Giây phút tiếng súng vang lên, cảnh tượng trước mặt đều khiến mọi người kinh hãi.
Bóng dáng Dương Thanh đột nhiên biến mất.
“Người đâu rồi?”
Cao Hùng hoảng sợ hỏi.