Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chap-471
Chương 471: Em bằng lòng
Một hơi thở mạnh mẽ bỗng bao phủ lấy Hoàng Chính, tiếp đến, Hoàng Chính chợt phát hiện Dương Thanh đang ở cách đó hơn mười mét bỗng biến mất tăm.
“Cẩn thận!”
Đông Tà bỗng hét lớn, liều mạng lao về phía Hoàng Chính.
“Uỳnh!”
Vừa chắn trước mặt Hoàng Chính xong, ngực Đông Tà đã như bị một chiếc xe tải hạng nặng tông trúng. Lão ta lập tức bay ra xa, hộc máu mồm.
“Chát!”
Ngay sau đó, tiếng bạt tai chát chúa vang lên.
Dương Thanh đã xuất hiện trước mặt Hoàng Chính, tát thẳng vào mặt ông ta.
Trong mắt mọi người, một dấu tay rõ rệt lập tức xuất hiện trên mặt Hoàng Chính.
Còn tay kia của Dương Thanh thì đang tóm cổ áo ông ta.
Cả phòng đấu giá lặng ngắt như tờ, ai cũng trợn tròn mắt, nhìn Dương Thanh với vẻ không dám tin.
Còn Đông Tà vừa bị đánh cho hộc máu mồm, đang nằm bẹp dưới đất thì không bò dậy ngay được.
Dương Thanh tóm cổ áo Hoàng Chính, vung tay tát mạnh.
“Chát! Chát! Chát!”
Ngay sau đó, tiếng bạt tai chát chúa lại vang lên, vô cùng chói tai giữa phòng đấu giá im ắng.
Dương Thanh cũng không định ngừng tay, tát Hoàng Chính liên hồi, lần nào cũng để lại dấu tay rõ rệt trên mặt ông ta.
Sau mười mấy cái tát, mặt Hoàng Chính đã sưng vù lên, miệng đầy máu.
Răng ông ta cũng bị đánh cho rơi hết.
Dương Thanh kiểm soát sức mạnh rất tốt, vừa đủ để khiến Hoàng Chính không ngất đi.
Nếu anh đánh mạnh như lúc tấn công Đông Tà, chắc Hoàng Chính chết luôn mất.
“Nếu nhà họ Hoàng đã sĩ diện như thế, tôi cũng không ngại chà đạp lên thể diện của nhà họ Hoàng đâu!”
Câu nói này bỗng văng vẳng bên tai mọi người.
Vừa nãy Dương Thanh đã nói thế.
Giờ họ mới hiểu ý của anh.
Vì Hoàng Chung từng bị Dương Thanh sỉ nhục trước mặt mọi người, khiến thể diện của nhà họ Hoàng mất hết nên ông ta cũng mất tư cách làm người thừa kế luôn.
Bây giờ người thừa kế mới của nhà họ Hoàng lại bị Dương Thanh tát trước mặt đám đông.
Chẳng những anh đánh Hoàng Chính mà còn đang tát vào mặt nhà họ Hoàng.
Dù sao bây giờ Hoàng Chính cũng là người thừa kế của nhà họ Hoàng, chủ gia tộc họ Hoàng tương lai.
“Đúng rồi, giờ ông nói cho tôi biết ông định bắt tôi trả giá đắt kiểu gì đi?”
Dương Thanh tiện tay ném Hoàng Chính xuống đất rồi giẫm lên đầu ông ta, nhìn chằm chằm vào ông ta từ trên cao, lạnh lùng chế giễu.
Thấy cảnh tượng này, ai cũng sững sờ, nuốt nước bọt đánh ực.
Bây giờ mặt Hoàng Chính đã sưng vù, răng cũng rụng hết, có lẽ ngay cả mẹ ông ta cũng không nhận ra đâu nhỉ?
Còn Đông Tà thì nằm ở bên kia với vẻ tuyệt vọng.
Ngay cả lão ta cũng không phải đối thủ của Dương Thanh, nói gì tới Hoàng Chính chứ?
Lần này nhà họ Hoàng gặp phải kẻ khó chơi rồi, nếu vị đó của nhà họ Hoàng không xuất hiện, không ai làm gì được Dương Thanh hết.
“Ưm… ưm…”
Chẳng biết Hoàng Chính đang nói gì, không ai nghe rõ.
Nhưng ai cũng biết ông ta đang xin Dương Thanh tha cho mình.
“Ông nói gì cơ?”
“Ưm… ưm…”
“Bây giờ ông sẽ thanh toán miếng đất ở bờ Đông sông Lão Long luôn à?”
“Ưm… ưm…”
“Ông muốn tặng miếng đất đã mua cho tôi ư?”
“Ưm… ưm…”
“Nếu thế thì tha cho ông vậy”.
Dương Thanh cứ hỏi một câu, Hoàng Chính lại ưm ưm vài tiếng.
Dương Thanh vừa ra tay tàn nhẫn xong, giờ anh lại thay đổi phong cách trong chớp mắt, khiến ai cũng phải tròn mắt nhìn.
Ai cũng biết, sau này miếng đất mà Hoàng Chính vừa mua được sẽ thuộc về Dương Thanh, hơn nữa anh còn không mất xu nào.
Về chuyện Hoàng Chính không đủ tiền thì chỉ có thể chờ nhà họ Hoàng giải quyết thôi.
Nhà họ Hoàng là một gia tộc sĩ diện đến chết, sao có thể để Hoàng Chính tiếp tục nán lại Giang Hải được?
Trước sự ngơ ngác của mọi người, Dương Thanh quay người rời đi.
Biết anh đã đi, đám đông mới há miệng thở phào.
Đông Tà lảo đảo bước đến bên Hoàng Chính, vác ông ta lên rồi rời khỏi phòng đấu giá.
Chuyện xảy ra hôm nay đã nằm ngoài dự đoán của lão ta, lão ta phải báo cho nhà họ Hoàng ngay mới được.
“Anh Thanh, khoan đã!”
Dương Thanh vừa rời khỏi phòng đấu giá, một giọng nói trong trẻo bỗng vang lên sau lưng anh.
Diệp Tiêu Điệp chạy đến, thở hổn hển.
Dương Thanh nhìn cô ta với vẻ ngờ vực, đúng lúc này, Diệp Tiêu Điệp bỗng đỏ mặt: “Chẳng phải hồi nãy anh đã nói, nếu muốn anh giúp thì em phải đồng ý với anh một chuyện ư?”
Cô ta hơi ngập ngừng rồi cúi đầu, vân vê góc áo, không dám nhìn Dương Thanh, nói khẽ: “Anh muốn làm gì em cũng được, em bằng lòng!”
- ---------------------------
Một hơi thở mạnh mẽ bỗng bao phủ lấy Hoàng Chính, tiếp đến, Hoàng Chính chợt phát hiện Dương Thanh đang ở cách đó hơn mười mét bỗng biến mất tăm.
“Cẩn thận!”
Đông Tà bỗng hét lớn, liều mạng lao về phía Hoàng Chính.
“Uỳnh!”
Vừa chắn trước mặt Hoàng Chính xong, ngực Đông Tà đã như bị một chiếc xe tải hạng nặng tông trúng. Lão ta lập tức bay ra xa, hộc máu mồm.
“Chát!”
Ngay sau đó, tiếng bạt tai chát chúa vang lên.
Dương Thanh đã xuất hiện trước mặt Hoàng Chính, tát thẳng vào mặt ông ta.
Trong mắt mọi người, một dấu tay rõ rệt lập tức xuất hiện trên mặt Hoàng Chính.
Còn tay kia của Dương Thanh thì đang tóm cổ áo ông ta.
Cả phòng đấu giá lặng ngắt như tờ, ai cũng trợn tròn mắt, nhìn Dương Thanh với vẻ không dám tin.
Còn Đông Tà vừa bị đánh cho hộc máu mồm, đang nằm bẹp dưới đất thì không bò dậy ngay được.
Dương Thanh tóm cổ áo Hoàng Chính, vung tay tát mạnh.
“Chát! Chát! Chát!”
Ngay sau đó, tiếng bạt tai chát chúa lại vang lên, vô cùng chói tai giữa phòng đấu giá im ắng.
Dương Thanh cũng không định ngừng tay, tát Hoàng Chính liên hồi, lần nào cũng để lại dấu tay rõ rệt trên mặt ông ta.
Sau mười mấy cái tát, mặt Hoàng Chính đã sưng vù lên, miệng đầy máu.
Răng ông ta cũng bị đánh cho rơi hết.
Dương Thanh kiểm soát sức mạnh rất tốt, vừa đủ để khiến Hoàng Chính không ngất đi.
Nếu anh đánh mạnh như lúc tấn công Đông Tà, chắc Hoàng Chính chết luôn mất.
“Nếu nhà họ Hoàng đã sĩ diện như thế, tôi cũng không ngại chà đạp lên thể diện của nhà họ Hoàng đâu!”
Câu nói này bỗng văng vẳng bên tai mọi người.
Vừa nãy Dương Thanh đã nói thế.
Giờ họ mới hiểu ý của anh.
Vì Hoàng Chung từng bị Dương Thanh sỉ nhục trước mặt mọi người, khiến thể diện của nhà họ Hoàng mất hết nên ông ta cũng mất tư cách làm người thừa kế luôn.
Bây giờ người thừa kế mới của nhà họ Hoàng lại bị Dương Thanh tát trước mặt đám đông.
Chẳng những anh đánh Hoàng Chính mà còn đang tát vào mặt nhà họ Hoàng.
Dù sao bây giờ Hoàng Chính cũng là người thừa kế của nhà họ Hoàng, chủ gia tộc họ Hoàng tương lai.
“Đúng rồi, giờ ông nói cho tôi biết ông định bắt tôi trả giá đắt kiểu gì đi?”
Dương Thanh tiện tay ném Hoàng Chính xuống đất rồi giẫm lên đầu ông ta, nhìn chằm chằm vào ông ta từ trên cao, lạnh lùng chế giễu.
Thấy cảnh tượng này, ai cũng sững sờ, nuốt nước bọt đánh ực.
Bây giờ mặt Hoàng Chính đã sưng vù, răng cũng rụng hết, có lẽ ngay cả mẹ ông ta cũng không nhận ra đâu nhỉ?
Còn Đông Tà thì nằm ở bên kia với vẻ tuyệt vọng.
Ngay cả lão ta cũng không phải đối thủ của Dương Thanh, nói gì tới Hoàng Chính chứ?
Lần này nhà họ Hoàng gặp phải kẻ khó chơi rồi, nếu vị đó của nhà họ Hoàng không xuất hiện, không ai làm gì được Dương Thanh hết.
“Ưm… ưm…”
Chẳng biết Hoàng Chính đang nói gì, không ai nghe rõ.
Nhưng ai cũng biết ông ta đang xin Dương Thanh tha cho mình.
“Ông nói gì cơ?”
“Ưm… ưm…”
“Bây giờ ông sẽ thanh toán miếng đất ở bờ Đông sông Lão Long luôn à?”
“Ưm… ưm…”
“Ông muốn tặng miếng đất đã mua cho tôi ư?”
“Ưm… ưm…”
“Nếu thế thì tha cho ông vậy”.
Dương Thanh cứ hỏi một câu, Hoàng Chính lại ưm ưm vài tiếng.
Dương Thanh vừa ra tay tàn nhẫn xong, giờ anh lại thay đổi phong cách trong chớp mắt, khiến ai cũng phải tròn mắt nhìn.
Ai cũng biết, sau này miếng đất mà Hoàng Chính vừa mua được sẽ thuộc về Dương Thanh, hơn nữa anh còn không mất xu nào.
Về chuyện Hoàng Chính không đủ tiền thì chỉ có thể chờ nhà họ Hoàng giải quyết thôi.
Nhà họ Hoàng là một gia tộc sĩ diện đến chết, sao có thể để Hoàng Chính tiếp tục nán lại Giang Hải được?
Trước sự ngơ ngác của mọi người, Dương Thanh quay người rời đi.
Biết anh đã đi, đám đông mới há miệng thở phào.
Đông Tà lảo đảo bước đến bên Hoàng Chính, vác ông ta lên rồi rời khỏi phòng đấu giá.
Chuyện xảy ra hôm nay đã nằm ngoài dự đoán của lão ta, lão ta phải báo cho nhà họ Hoàng ngay mới được.
“Anh Thanh, khoan đã!”
Dương Thanh vừa rời khỏi phòng đấu giá, một giọng nói trong trẻo bỗng vang lên sau lưng anh.
Diệp Tiêu Điệp chạy đến, thở hổn hển.
Dương Thanh nhìn cô ta với vẻ ngờ vực, đúng lúc này, Diệp Tiêu Điệp bỗng đỏ mặt: “Chẳng phải hồi nãy anh đã nói, nếu muốn anh giúp thì em phải đồng ý với anh một chuyện ư?”
Cô ta hơi ngập ngừng rồi cúi đầu, vân vê góc áo, không dám nhìn Dương Thanh, nói khẽ: “Anh muốn làm gì em cũng được, em bằng lòng!”
- ---------------------------