Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chap-39
Chương 39: Có qua có lại mới toại lòng nhau
Hành động này của Tần Thanh Tâm đã khiến những người vây xem sững sờ.
Vương Kiện cũng tức điên, không nói tới chuyện anh ta bị từ chối ngay trước mặt mọi người, mà còn bị một thằng nghèo hèn cầm cây hoa dại cướp đi mất.
Nhìn bóng lưng Dương Thanh và Tần Thanh Tâm rời đi, Vương Kiện tức giận ném mạnh bó hoa hồng xuống đất, anh ta đỏ mắt gào lên: “Dương Thanh, tao sẽ không bỏ qua cho mày đâu!”
Dương Thanh lái xe, còn Tần Thanh Tâm ngồi cạnh ghế lái, tay vẫn cầm bông hoa dại đó, ánh mắt có hơi mệt mỏi nhìn ra bên ngoài cửa sổ, không biết đang suy nghĩ gì.
“Em sao thế?”, Dương Thanh bỗng lên tiếng hỏi.
Lúc này Tần Thanh Tâm mới hoàn hồn, khẽ lắc đầu đáp: “Không có gì, chúng ta đi đón Tiêu Tiêu thôi!”
“Được!”, Dương Thanh cũng đang định như vậy.
Nhưng trong lòng anh lại hơi lo lắng, rõ ràng Tần Thanh Tâm đang có tâm sự, nhưng cô lại không muốn nói cho anh biết.
Chẳng mấy chốc, hai người đã tới trường mầm non Lam Thiên.
Lúc Tiêu Tiêu nhìn thấy cả bố và mẹ cùng tới đón mình, cô bé vô cùng háo hức. Dù vẫn đang ở trong nhà trẻ, nhưng cô bé đã vui vẻ reo lên: “Bố! Mẹ! Con ở đây!”
“Các cậu nhìn thấy chưa? Đó là bố và mẹ của tớ đó, họ cùng tới đón tớ đấy!”
Sau khi chào bố mẹ, Tiêu Tiêu lại hào hứng khoe khoang với mấy bạn học bên cạnh.
Giờ đang là lúc nhà trẻ tan học đợi phụ huynh tới đón, nên sau khi cô giáo gọi tên các bé, phụ huynh sẽ vào đón con em mình.
Dương Thanh đứng xếp hàng trong hàng ngũ các vị phụ huynh, thấy vẻ mặt hớn hở của con gái thì anh càng hổ thẹn hơn.
Đợi cô giáo gọi tên Tiêu Tiêu, Dương Thanh còn chưa kịp tới đó, Tiêu Tiêu đã gọi một tiếng bố, rồi chạy như bay về phía anh.
Dương Thanh bế Tiêu Tiêu lên xoay một vòng, cười nói: “Tiêu Tiêu có nhớ bố không?”
“Nhớ ạ!”, Tiêu Tiêu ôm cổ Dương Thanh, cười khanh khách nói.
Hình như cô bé cảm nhận được tâm trạng mẹ mình hơi khác thường, nên Tiêu Tiêu lập tức bổ sung: “Con nhớ bố, cũng nhớ mẹ nữa”.
Không biết Tần Thanh Tâm đang nghĩ gì mà lại thất thần, nên không nghe thấy lời Tiêu Tiêu nói.
Tiêu Tiêu nhìn Dương Thanh với vẻ mặt tiu nghỉu.
“Tâm, Tiêu Tiêu đang nói nhớ em đấy”, Dương Thanh nhắc nhở Tần Thanh Tâm.
Lúc này Tần Thanh Tâm mới hoàn hồn, vội vàng vươn tay bế Tiêu Tiêu, cô cố nở nụ cười: “Mẹ cũng nhớ Tiêu Tiêu lắm!”
“Mẹ ơi, hôm nay cô giáo còn khen con vẽ tranh cả nhà hạnh phúc rất đẹp đó!”
“Tiêu Tiêu giỏi quá!”
“Bố ơi, bố mau tới đây nắm tay mẹ đi ạ!”
...
Cả nhà cười nói vui vẻ, cùng rời khỏi trường mầm non.
Nhưng rõ ràng tâm trạng Tần Thanh Tâm hơi khác thường, cô đã thất thần mấy lần rồi.
“Tiêu Tiêu, buổi tối gọi video cho con nhé”, lúc chia tay, vẻ mặt Tiêu Tiêu đầy lưu luyến, Dương Thanh vội nói buổi tối mình sẽ gọi video cho cô bé, cô bé mới vui vẻ hơn một chút.
“Dương Thanh, tối nay tôi có việc, sẽ về nhà hơi trễ, nên không thể gọi video với anh được”, Tần Thanh Tâm vội vàng nói.
Dương Thanh hơi ngạc nhiên, không biết đã trễ thế này rồi mà Tần Thanh Tâm còn muốn đi đâu nữa.
“Có cần anh đi cùng em không?”, Dương Thanh hỏi.
Tần Thanh Tâm vội lắc đầu đáp: “Không cần đâu!”
“Được, nếu em cần gì cứ gọi cho anh”, Dương Thanh nói.
Sau khi chia tay với Tần Thanh Tâm, trên đường trở về, Dương Thanh gọi cho một người: “Ông mau điều tra hôm nay ở trong công ty, Tần Thanh Tâm có gặp phải rắc rối gì?”
“Vâng, chủ tịch!”
Dương Thanh vừa về đến nhà, thì Lạc Bân đã gọi tới.
Sau khi nghe những chuyện xảy ra ở công ty, Dương Thanh vô cùng tức giận.
Từ khi anh trở về Giang Hải, anh đã kiềm chế cảm xúc của mình rất nhiều lần rồi, lần nào anh cũng vì nghĩ đến Tần Thanh Tâm và con gái.
“Cô gái ngốc này, chẳng lẽ cô ấy không biết, mọi thứ của mình đều thuộc về cô ấy? Tại sao cô ấy vẫn nhẫn nhịn khi bị người khác bắt nạt thế?”, Dương Thanh tức điên.
Nói xong, anh lại xoay người đi ra ngoài.
Tập đoàn Tam Hòa vừa được Dương Thanh mua lại, anh đã sa thải người nhà họ Tần rồi, nhưng vì sự phát triển của công ty, anh không thể nào sa thải tất cả nên đã giữ lại rất nhiều nhân viên.
Lúc Tần Thanh Tâm còn là chủ tịch, cô quản lý công ty nghiêm túc nên đã đắc tội với không ít người. Bây giờ cô lại kiên trì đi lên từ vị trí nhân viên thấp nhất, có thể tưởng tượng cô đã gặp bao nhiêu khó khăn.
Hôm nay, lãnh đạo trực tiếp của Tần Thanh Tâm là giám đốc nhỏ của một bộ phận, đã giao cho cô một nhiệm vụ khó khăn mà cô hoàn toàn không thể hoàn thành được.
Nhiệm vụ này yêu cầu Tần Thanh Tâm bàn chuyện hợp tác với tổng giám đốc Hùng Bác Nhân của tập đoàn Đại Nghiệp.
Nhưng éo le thay, tập đoàn Đại Nghiệp lại là sản nghiệp của nhà họ Hùng, mà Hùng Bác Nhân lại là bố của Hùng Vĩ.
Nơi mà Tần Thanh Tâm đi bàn chuyện hợp tác có tên là Hộp đêm Bác Nhân, cũng là sản nghiệp của nhà họ Hùng.
Dương Thanh không biết mình có liên quan tới chuyện này không, nhưng anh chắc chắn rằng, anh sẽ không bao giờ hợp tác với nhà họ Hùng.
Đến Hộp đêm Bác Nhân, Tần Thanh Tâm mặc bộ đồ công sở bước xuống xe taxi. Cô giẫm đôi giày cao gót, nhanh chóng đi vào trong.
Trước giờ Tần Thanh Tâm chưa từng đi tới hộp đêm, nếu không phải đi bàn chuyện hợp tác, cô sẽ không bao giờ một mình đi tới những nơi như thế này vào buổi tối.
“Chào cô, tôi là Tần Thanh Tâm của tập đoàn Tam Hòa, sếp Hùng của các cô có mời tôi tới đây để bàn chuyện hợp tác”, sau khi đi vào đại sảnh, Tần Thanh Tâm liền đi tới hỏi một cô lễ tân xinh đẹp đang đứng trước quầy.
“Sếp Hùng đang ở bên trong đợi cô, để tôi dẫn cô đi lên đó!”, cô lễ tân khẽ cười đầy chuyên nghiệp.
Ban đầu Tần Thanh Tâm còn tưởng rằng trong Hộp đêm Bác Nhân có văn phòng, ai ngờ cô gái kia lại dẫn cô vào một phòng bao trên tầng cao nhất.
“Sếp Hùng, cô Tần tới rồi”, cô lễ tân gõ cửa nói.
Cửa phòng được mở ra, một người đàn ông trung niên đang đứng trước cửa sổ sát đất.
Lúc này ông ta mới xoay người lại, ông ta mặc quần tây kết hợp với áo sơ mi trắng, chiếc bụng bự nhô hẳn lên, ánh mắt hơi âm u.
Hùng Bác Nhân mới chỉ nghe tên của Tần Thanh Tâm, đây là lần đầu tiên gặp cô. Ông ta thầm kinh ngạc, không hổ là hoa khôi của Giang Hải, quả nhiên xinh đẹp tuyệt trần.
“Cô Tần thật sự xinh đẹp nghiêng nước nghiêng thành giống như lời đồn”, Hùng Bác Nhân nở nụ cười, chủ động bước lên phía trước, vươn tay ra.
Tần Thanh Tâm khẽ cười, cũng vươn tay ra bắt tay với Hùng Bác Nhân: “Sếp Hùng quá khen rồi”.
Hùng Bác Nhân không hề buông tay ra, mà cười híp mắt nhìn chằm chằm Tần Thanh Tâm: “Tôi chỉ nói sự thật mà thôi, với khuôn mặt xinh đẹp của cô Tần, e là không có người đàn ông nào lại không thích”.
Câu nói này hơi trắng trợn, làm Tần Thanh Tâm không khỏi nhíu mày, phải dùng sức mới rút tay mình về được.
Cô đã cảm nhận được, sợ rằng lần hợp tác này sẽ không được thuận lợi.
Nếu không phải vì tập đoàn Tam Hòa, thì chỉ với hành động lúc nãy của Hùng Bác Nhân, cô đã xoay người rời đi rồi.
“Sếp Hùng, chúng ta vẫn nên đi vào việc chính đi! Tôi cảm thấy hiện nay tập đoàn Tam Hòa đang phát triển mạnh mẽ, hơn nữa tập đoàn Nhạn Thanh và nhà họ Tô cũng chủ động hợp tác với chúng tôi, nên sau này chúng tôi sẽ có tiền đồ rộng mở”.
Tần Thanh Tâm rất quyết đoán, cô nói lợi ích khi hợp tác với tập đoàn Tam Hòa trước, để nhắc nhở Hùng Bác Nhân rằng, nếu ông ta bỏ lỡ lần hợp tác này, e là sau này hai bên sẽ khó mà hợp tác lần nữa.
Nhưng cô lại không biết rằng, Hùng Bác Nhân hoàn toàn không muốn hợp tác với tập đoàn Tam Hòa, ông ta chỉ muốn báo thù mà thôi.
“Tôi hiểu ý của cô Tần, có thể hợp tác với tập đoàn Tam Hòa là niềm vinh hạnh của công ty chúng tôi”, Hùng Bác Nhân cười híp mắt nói.
Tần Thanh Tâm không hiểu hàm ý trong câu nói của Hùng Bác Nhân, nên cô không tiếp lời mà đợi ông ta nói tiếp.
Hùng Bác Nhân cầm chai rượu vang cao cấp trên bàn trà lên, rót ra hai ly rượu, đưa cho mỗi người một ly. Cô đang định từ chối, lại nghe Hùng Bác Nhân nói: “Nếu cô Tần đã nói thế rồi, mà tôi vẫn còn từ chối chuyện hợp tác, vậy thì tôi thật sự không biết tốt xấu rồi. Tôi mời cô một ly, chúc chúng ta hợp tác vui vẻ!”
Tần Thanh Tâm hoàn toàn không ngờ chuyện hợp tác lại thuận lợi như vậy. Cô cứ thấy như mình đang nằm mơ.
Cô hơi buông lỏng cảnh giác, nhận lấy ly rượu đế cao, cười nói: “Vậy thì cảm ơn sếp Hùng!”
Tần Thanh Tâm nhấp một ngụm rượu, rồi đặt ly rượu xuống bàn.
Sau khi đặt ly rượu xuống, Hùng Bác Nhân tựa người ra sau, rồi điều chỉnh một tư thế thoải mái hỏi: “Tôi nghe nói chồng cô Tần tên là Dương Thanh đúng không?”
Tần Thanh Tâm sửng sốt, không biết tại sao đối phương lại đột ngột nhắc đến Dương Thanh, nhưng cô cũng không che giấu, mà khẽ gật đầu đáp lại: “Sếp Hùng biết chồng tôi sao?”
Hùng Bác Nhân khẽ cười nói: “Tất nhiên là biết rồi, hơn nữa còn quan hệ ‘rất tốt’!”
Hôm đó, Tần Y suýt chút nữa bị Hùng Vĩ làm nhục trong căn phòng này. Tần Thanh Tâm không biết tên của Hùng Vĩ, nên tất nhiên cô cũng biết quan hệ bố con giữa hai người.
“Không biết hai người quen biết như thế nào?”, nhắc đến Dương Thanh, Tần Thanh Tâm bỗng thấy hứng thú.
Hùng Bác Nhân nở nụ cười kỳ lạ rồi đáp: “Không biết cô Tần có nghe thấy tin tức xảy ra trong Dinh Thự Số Một vào mấy hôm trước không?”
Tần Thanh Tâm hơi nghi ngờ, tất nhiên là cô biết chuyện Tần Phi xảy ra quan hệ với con cháu nhà họ Hùng rồi.
Nhà họ Hùng!
Hùng Bác Nhân!
Trong đầu Tần Thanh Tâm nhanh chóng nghĩ ra mối quan hệ giữa Hùng Bác Nhân và nhà họ Hùng, lại nghĩ tới chuyện đã xảy ra trong Dinh Thự Số Một hôm đó, hình như cô đã đoán ra được một chút rồi.
Hôm nay lúc giám đốc giao nhiệm vụ này cho cô, cô chỉ tập trung nghĩ đến chuyện bàn bạc hợp tác giữa tập đoàn Tam Hòa và tập đoàn Đại Nghiệp, chứ không tìm hiểu rõ mối quan hệ phía sau tập đoàn Đại Nghiệp.
Bây giờ, cô mới nhận ra được điểm khác thường.
“Xem ra cô Tần đã biết chuyện này rồi, chính chồng cô đã khiến thằng con trai vô dụng của tôi trở thành trò cười khắp Giang Hải này”.
Tần Thanh Tâm chưa kịp phản ứng, Hùng Bác Nhân đã chủ động nói chuyện này ra. Ông ta vẫn nở nụ cười, gần như không hề tức giận, tiếp tục nói: “Cô Tần, cô nói thử xem, nếu tôi cũng biến cô trở thành tiêu điểm ở Giang Hải, thì có được xem là có qua có lại mới toại lòng nhau không?”
Sắc mặt Tần Thanh Tâm lập tức thay đổi, cô đứng bật dậy.
Đến lúc này, cô mới hiểu Hùng Bác Nhân hoàn toàn không muốn bàn chuyện hợp tác, mà mục tiêu của ông ta chính là cô.
Nhưng cô vừa mới đứng dậy đã cảm thấy đầu óc choáng váng, trời đất quay cuồng.
“Ông, ông gài bẫy tôi?”, Tần Thanh Tâm tức giận hỏi.
- ---------------------------
Hành động này của Tần Thanh Tâm đã khiến những người vây xem sững sờ.
Vương Kiện cũng tức điên, không nói tới chuyện anh ta bị từ chối ngay trước mặt mọi người, mà còn bị một thằng nghèo hèn cầm cây hoa dại cướp đi mất.
Nhìn bóng lưng Dương Thanh và Tần Thanh Tâm rời đi, Vương Kiện tức giận ném mạnh bó hoa hồng xuống đất, anh ta đỏ mắt gào lên: “Dương Thanh, tao sẽ không bỏ qua cho mày đâu!”
Dương Thanh lái xe, còn Tần Thanh Tâm ngồi cạnh ghế lái, tay vẫn cầm bông hoa dại đó, ánh mắt có hơi mệt mỏi nhìn ra bên ngoài cửa sổ, không biết đang suy nghĩ gì.
“Em sao thế?”, Dương Thanh bỗng lên tiếng hỏi.
Lúc này Tần Thanh Tâm mới hoàn hồn, khẽ lắc đầu đáp: “Không có gì, chúng ta đi đón Tiêu Tiêu thôi!”
“Được!”, Dương Thanh cũng đang định như vậy.
Nhưng trong lòng anh lại hơi lo lắng, rõ ràng Tần Thanh Tâm đang có tâm sự, nhưng cô lại không muốn nói cho anh biết.
Chẳng mấy chốc, hai người đã tới trường mầm non Lam Thiên.
Lúc Tiêu Tiêu nhìn thấy cả bố và mẹ cùng tới đón mình, cô bé vô cùng háo hức. Dù vẫn đang ở trong nhà trẻ, nhưng cô bé đã vui vẻ reo lên: “Bố! Mẹ! Con ở đây!”
“Các cậu nhìn thấy chưa? Đó là bố và mẹ của tớ đó, họ cùng tới đón tớ đấy!”
Sau khi chào bố mẹ, Tiêu Tiêu lại hào hứng khoe khoang với mấy bạn học bên cạnh.
Giờ đang là lúc nhà trẻ tan học đợi phụ huynh tới đón, nên sau khi cô giáo gọi tên các bé, phụ huynh sẽ vào đón con em mình.
Dương Thanh đứng xếp hàng trong hàng ngũ các vị phụ huynh, thấy vẻ mặt hớn hở của con gái thì anh càng hổ thẹn hơn.
Đợi cô giáo gọi tên Tiêu Tiêu, Dương Thanh còn chưa kịp tới đó, Tiêu Tiêu đã gọi một tiếng bố, rồi chạy như bay về phía anh.
Dương Thanh bế Tiêu Tiêu lên xoay một vòng, cười nói: “Tiêu Tiêu có nhớ bố không?”
“Nhớ ạ!”, Tiêu Tiêu ôm cổ Dương Thanh, cười khanh khách nói.
Hình như cô bé cảm nhận được tâm trạng mẹ mình hơi khác thường, nên Tiêu Tiêu lập tức bổ sung: “Con nhớ bố, cũng nhớ mẹ nữa”.
Không biết Tần Thanh Tâm đang nghĩ gì mà lại thất thần, nên không nghe thấy lời Tiêu Tiêu nói.
Tiêu Tiêu nhìn Dương Thanh với vẻ mặt tiu nghỉu.
“Tâm, Tiêu Tiêu đang nói nhớ em đấy”, Dương Thanh nhắc nhở Tần Thanh Tâm.
Lúc này Tần Thanh Tâm mới hoàn hồn, vội vàng vươn tay bế Tiêu Tiêu, cô cố nở nụ cười: “Mẹ cũng nhớ Tiêu Tiêu lắm!”
“Mẹ ơi, hôm nay cô giáo còn khen con vẽ tranh cả nhà hạnh phúc rất đẹp đó!”
“Tiêu Tiêu giỏi quá!”
“Bố ơi, bố mau tới đây nắm tay mẹ đi ạ!”
...
Cả nhà cười nói vui vẻ, cùng rời khỏi trường mầm non.
Nhưng rõ ràng tâm trạng Tần Thanh Tâm hơi khác thường, cô đã thất thần mấy lần rồi.
“Tiêu Tiêu, buổi tối gọi video cho con nhé”, lúc chia tay, vẻ mặt Tiêu Tiêu đầy lưu luyến, Dương Thanh vội nói buổi tối mình sẽ gọi video cho cô bé, cô bé mới vui vẻ hơn một chút.
“Dương Thanh, tối nay tôi có việc, sẽ về nhà hơi trễ, nên không thể gọi video với anh được”, Tần Thanh Tâm vội vàng nói.
Dương Thanh hơi ngạc nhiên, không biết đã trễ thế này rồi mà Tần Thanh Tâm còn muốn đi đâu nữa.
“Có cần anh đi cùng em không?”, Dương Thanh hỏi.
Tần Thanh Tâm vội lắc đầu đáp: “Không cần đâu!”
“Được, nếu em cần gì cứ gọi cho anh”, Dương Thanh nói.
Sau khi chia tay với Tần Thanh Tâm, trên đường trở về, Dương Thanh gọi cho một người: “Ông mau điều tra hôm nay ở trong công ty, Tần Thanh Tâm có gặp phải rắc rối gì?”
“Vâng, chủ tịch!”
Dương Thanh vừa về đến nhà, thì Lạc Bân đã gọi tới.
Sau khi nghe những chuyện xảy ra ở công ty, Dương Thanh vô cùng tức giận.
Từ khi anh trở về Giang Hải, anh đã kiềm chế cảm xúc của mình rất nhiều lần rồi, lần nào anh cũng vì nghĩ đến Tần Thanh Tâm và con gái.
“Cô gái ngốc này, chẳng lẽ cô ấy không biết, mọi thứ của mình đều thuộc về cô ấy? Tại sao cô ấy vẫn nhẫn nhịn khi bị người khác bắt nạt thế?”, Dương Thanh tức điên.
Nói xong, anh lại xoay người đi ra ngoài.
Tập đoàn Tam Hòa vừa được Dương Thanh mua lại, anh đã sa thải người nhà họ Tần rồi, nhưng vì sự phát triển của công ty, anh không thể nào sa thải tất cả nên đã giữ lại rất nhiều nhân viên.
Lúc Tần Thanh Tâm còn là chủ tịch, cô quản lý công ty nghiêm túc nên đã đắc tội với không ít người. Bây giờ cô lại kiên trì đi lên từ vị trí nhân viên thấp nhất, có thể tưởng tượng cô đã gặp bao nhiêu khó khăn.
Hôm nay, lãnh đạo trực tiếp của Tần Thanh Tâm là giám đốc nhỏ của một bộ phận, đã giao cho cô một nhiệm vụ khó khăn mà cô hoàn toàn không thể hoàn thành được.
Nhiệm vụ này yêu cầu Tần Thanh Tâm bàn chuyện hợp tác với tổng giám đốc Hùng Bác Nhân của tập đoàn Đại Nghiệp.
Nhưng éo le thay, tập đoàn Đại Nghiệp lại là sản nghiệp của nhà họ Hùng, mà Hùng Bác Nhân lại là bố của Hùng Vĩ.
Nơi mà Tần Thanh Tâm đi bàn chuyện hợp tác có tên là Hộp đêm Bác Nhân, cũng là sản nghiệp của nhà họ Hùng.
Dương Thanh không biết mình có liên quan tới chuyện này không, nhưng anh chắc chắn rằng, anh sẽ không bao giờ hợp tác với nhà họ Hùng.
Đến Hộp đêm Bác Nhân, Tần Thanh Tâm mặc bộ đồ công sở bước xuống xe taxi. Cô giẫm đôi giày cao gót, nhanh chóng đi vào trong.
Trước giờ Tần Thanh Tâm chưa từng đi tới hộp đêm, nếu không phải đi bàn chuyện hợp tác, cô sẽ không bao giờ một mình đi tới những nơi như thế này vào buổi tối.
“Chào cô, tôi là Tần Thanh Tâm của tập đoàn Tam Hòa, sếp Hùng của các cô có mời tôi tới đây để bàn chuyện hợp tác”, sau khi đi vào đại sảnh, Tần Thanh Tâm liền đi tới hỏi một cô lễ tân xinh đẹp đang đứng trước quầy.
“Sếp Hùng đang ở bên trong đợi cô, để tôi dẫn cô đi lên đó!”, cô lễ tân khẽ cười đầy chuyên nghiệp.
Ban đầu Tần Thanh Tâm còn tưởng rằng trong Hộp đêm Bác Nhân có văn phòng, ai ngờ cô gái kia lại dẫn cô vào một phòng bao trên tầng cao nhất.
“Sếp Hùng, cô Tần tới rồi”, cô lễ tân gõ cửa nói.
Cửa phòng được mở ra, một người đàn ông trung niên đang đứng trước cửa sổ sát đất.
Lúc này ông ta mới xoay người lại, ông ta mặc quần tây kết hợp với áo sơ mi trắng, chiếc bụng bự nhô hẳn lên, ánh mắt hơi âm u.
Hùng Bác Nhân mới chỉ nghe tên của Tần Thanh Tâm, đây là lần đầu tiên gặp cô. Ông ta thầm kinh ngạc, không hổ là hoa khôi của Giang Hải, quả nhiên xinh đẹp tuyệt trần.
“Cô Tần thật sự xinh đẹp nghiêng nước nghiêng thành giống như lời đồn”, Hùng Bác Nhân nở nụ cười, chủ động bước lên phía trước, vươn tay ra.
Tần Thanh Tâm khẽ cười, cũng vươn tay ra bắt tay với Hùng Bác Nhân: “Sếp Hùng quá khen rồi”.
Hùng Bác Nhân không hề buông tay ra, mà cười híp mắt nhìn chằm chằm Tần Thanh Tâm: “Tôi chỉ nói sự thật mà thôi, với khuôn mặt xinh đẹp của cô Tần, e là không có người đàn ông nào lại không thích”.
Câu nói này hơi trắng trợn, làm Tần Thanh Tâm không khỏi nhíu mày, phải dùng sức mới rút tay mình về được.
Cô đã cảm nhận được, sợ rằng lần hợp tác này sẽ không được thuận lợi.
Nếu không phải vì tập đoàn Tam Hòa, thì chỉ với hành động lúc nãy của Hùng Bác Nhân, cô đã xoay người rời đi rồi.
“Sếp Hùng, chúng ta vẫn nên đi vào việc chính đi! Tôi cảm thấy hiện nay tập đoàn Tam Hòa đang phát triển mạnh mẽ, hơn nữa tập đoàn Nhạn Thanh và nhà họ Tô cũng chủ động hợp tác với chúng tôi, nên sau này chúng tôi sẽ có tiền đồ rộng mở”.
Tần Thanh Tâm rất quyết đoán, cô nói lợi ích khi hợp tác với tập đoàn Tam Hòa trước, để nhắc nhở Hùng Bác Nhân rằng, nếu ông ta bỏ lỡ lần hợp tác này, e là sau này hai bên sẽ khó mà hợp tác lần nữa.
Nhưng cô lại không biết rằng, Hùng Bác Nhân hoàn toàn không muốn hợp tác với tập đoàn Tam Hòa, ông ta chỉ muốn báo thù mà thôi.
“Tôi hiểu ý của cô Tần, có thể hợp tác với tập đoàn Tam Hòa là niềm vinh hạnh của công ty chúng tôi”, Hùng Bác Nhân cười híp mắt nói.
Tần Thanh Tâm không hiểu hàm ý trong câu nói của Hùng Bác Nhân, nên cô không tiếp lời mà đợi ông ta nói tiếp.
Hùng Bác Nhân cầm chai rượu vang cao cấp trên bàn trà lên, rót ra hai ly rượu, đưa cho mỗi người một ly. Cô đang định từ chối, lại nghe Hùng Bác Nhân nói: “Nếu cô Tần đã nói thế rồi, mà tôi vẫn còn từ chối chuyện hợp tác, vậy thì tôi thật sự không biết tốt xấu rồi. Tôi mời cô một ly, chúc chúng ta hợp tác vui vẻ!”
Tần Thanh Tâm hoàn toàn không ngờ chuyện hợp tác lại thuận lợi như vậy. Cô cứ thấy như mình đang nằm mơ.
Cô hơi buông lỏng cảnh giác, nhận lấy ly rượu đế cao, cười nói: “Vậy thì cảm ơn sếp Hùng!”
Tần Thanh Tâm nhấp một ngụm rượu, rồi đặt ly rượu xuống bàn.
Sau khi đặt ly rượu xuống, Hùng Bác Nhân tựa người ra sau, rồi điều chỉnh một tư thế thoải mái hỏi: “Tôi nghe nói chồng cô Tần tên là Dương Thanh đúng không?”
Tần Thanh Tâm sửng sốt, không biết tại sao đối phương lại đột ngột nhắc đến Dương Thanh, nhưng cô cũng không che giấu, mà khẽ gật đầu đáp lại: “Sếp Hùng biết chồng tôi sao?”
Hùng Bác Nhân khẽ cười nói: “Tất nhiên là biết rồi, hơn nữa còn quan hệ ‘rất tốt’!”
Hôm đó, Tần Y suýt chút nữa bị Hùng Vĩ làm nhục trong căn phòng này. Tần Thanh Tâm không biết tên của Hùng Vĩ, nên tất nhiên cô cũng biết quan hệ bố con giữa hai người.
“Không biết hai người quen biết như thế nào?”, nhắc đến Dương Thanh, Tần Thanh Tâm bỗng thấy hứng thú.
Hùng Bác Nhân nở nụ cười kỳ lạ rồi đáp: “Không biết cô Tần có nghe thấy tin tức xảy ra trong Dinh Thự Số Một vào mấy hôm trước không?”
Tần Thanh Tâm hơi nghi ngờ, tất nhiên là cô biết chuyện Tần Phi xảy ra quan hệ với con cháu nhà họ Hùng rồi.
Nhà họ Hùng!
Hùng Bác Nhân!
Trong đầu Tần Thanh Tâm nhanh chóng nghĩ ra mối quan hệ giữa Hùng Bác Nhân và nhà họ Hùng, lại nghĩ tới chuyện đã xảy ra trong Dinh Thự Số Một hôm đó, hình như cô đã đoán ra được một chút rồi.
Hôm nay lúc giám đốc giao nhiệm vụ này cho cô, cô chỉ tập trung nghĩ đến chuyện bàn bạc hợp tác giữa tập đoàn Tam Hòa và tập đoàn Đại Nghiệp, chứ không tìm hiểu rõ mối quan hệ phía sau tập đoàn Đại Nghiệp.
Bây giờ, cô mới nhận ra được điểm khác thường.
“Xem ra cô Tần đã biết chuyện này rồi, chính chồng cô đã khiến thằng con trai vô dụng của tôi trở thành trò cười khắp Giang Hải này”.
Tần Thanh Tâm chưa kịp phản ứng, Hùng Bác Nhân đã chủ động nói chuyện này ra. Ông ta vẫn nở nụ cười, gần như không hề tức giận, tiếp tục nói: “Cô Tần, cô nói thử xem, nếu tôi cũng biến cô trở thành tiêu điểm ở Giang Hải, thì có được xem là có qua có lại mới toại lòng nhau không?”
Sắc mặt Tần Thanh Tâm lập tức thay đổi, cô đứng bật dậy.
Đến lúc này, cô mới hiểu Hùng Bác Nhân hoàn toàn không muốn bàn chuyện hợp tác, mà mục tiêu của ông ta chính là cô.
Nhưng cô vừa mới đứng dậy đã cảm thấy đầu óc choáng váng, trời đất quay cuồng.
“Ông, ông gài bẫy tôi?”, Tần Thanh Tâm tức giận hỏi.
- ---------------------------