Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chap-34
Chương 34: Giây phút ấm áp
Dương Thanh vừa về tới dinh thự Vân Phong đã nhận được điện thoại của Tần Thanh Tâm.
Anh còn chưa kịp nói gì, giọng nói giòn giã quen thuộc vang lên ở đầu bên kia điện thoại: "Bố ơi, con nhớ bố!"
Nghe thấy tiếng của Tiêu Tiêu, khóe miệng của Dương Thanh bất giác cong lên. Lần nào nhớ đến con gái, anh đều có cảm giác như mình đang nằm mơ.
"Tiêu Tiêu, sao muộn vậy rồi mà con chưa ngủ?", Dương Thanh dịu dàng hỏi.
"Bố ơi, con nhớ bố ngủ hông được luôn á", giọng của Tiêu Tiêu hơi nghẹn ngào.
Dương Thanh nhói lòng, đúng là mấy ngày rồi anh không gặp con. Không phải anh không muốn gặp cô bé mà là bố mẹ vợ không cho anh gặp, gần đây lại có vài chuyện phải giải quyết nữa.
"Mai bố sẽ tới thăm con nhé?", Dương Thanh thoáng im lặng rồi đột nhiên nói.
"Hông chịu!"
Tiêu Tiêu nức nở: "Bây giờ con muốn gặp bố liền cơ".
"Tiêu Tiêu ngoan, sáng mai bố sẽ tới đưa con đi nhà trẻ, chịu không?", nghe giọng Tiêu Tiêu hơi nghẹn ngào sắp bật khóc, Dương Thanh sốt hết cả ruột.
"Mai là cuối tuần mà bố, đâu có đi học đâu", Tiêu Tiêu tủi thân nói.
Lúc này, tiếng Tần Thanh Tâm đột nhiên vang lên: "Dương Thanh, anh đợi chút, chúng ta gọi video, như vậy thì Tiêu Tiêu có thể nhìn thấy được anh".
Rất nhanh, Tần Thanh Tâm gọi cuộc gọi video tới.
Dương Thanh bấm nhận cuộc gọi xong liền thấy Tiêu Tiêu mặc một bộ đồ ngủ in hoạt hình đang rúc trong lòng Tần Thanh Tâm.
"Bố ơi!", Tiêu Tiêu nhìn thấy Dương Thanh, vui vẻ reo lên.
Nghe tiếng gọi từ giọt máu của mình, Dương Thanh cảm thấy tim mình như tan ra, vội đáp: "Chào buổi tối nhé Tiêu Tiêu!"
"Bố ơi, mai bố về nhà sống cùng con và mẹ, được không ạ?", Tiêu Tiêu mong chờ hỏi.
Dương Thanh thấy lòng mình đắng chát. Anh mong mỏi được sống với Tiêu Tiêu biết nhường nào cơ chứ? Nhưng Châu Ngọc Thúy hận anh, sao có thể cho anh về sống được?
Thấy bố mãi không trả lời, Tiêu Tiêu đảo đôi mắt tròn xoe rồi chợt nói: "Bố, có phải bố lo một mình con chiếm hữu mẹ không? Bố yên tâm đi, lúc bố về nhà, sáu ngày trong tuần nhà mình ngủ chung, còn một ngày Tiêu Tiêu sẽ ngủ một mình, để bố ngủ với mẹ".
Tiêu Tiêu nói xong, cả Dương Thanh và Tần Thanh Tâm đều ngơ ra.
Một lúc lâu sau, Tần Thanh Tâm mới lớn tiếng hỏi: "Tiêu Tiêu, ai dạy con nói vậy?"
Thấy mẹ tức giận, đôi môi nhỏ của Tiêu Tiêu méo xệch, ấm ức muốn khóc.
Dương Thanh vội nhắc cô: "Tâm, em đừng dọa con".
Bây giờ Tần Thanh Tâm mới nhận ra mình hơi quá khích, bèn dịu dàng trò chuyện với Tiêu Tiêu: "Tiêu Tiêu, mẹ xin lỗi nhé, vừa rồi mẹ không nên quát con. Mẹ xin lỗi con gái của mẹ nhé, được không?"
Vẻ ấm ức trên mặt Tiêu Tiêu lập tức tan biến, kiêu ngạo nói: "Nếu mẹ đã xin lỗi thì Tiêu Tiêu tha lỗi cho mẹ đấy".
"Hì hì!"
Nhìn dáng vẻ này của Tiêu Tiêu, Tần Thanh Tâm chợt bật cười.
Dương Thanh thì dở khóc dở cười.
Lúc này, Tiêu Tiêu lại nói: "Bố mẹ của bạn Hồng như vậy đấy ạ. Mỗi tuần sẽ có một ngày bạn ấy ngủ một mình".
Bây giờ Dương Thanh và Tần Thanh Tâm mới vỡ lẽ vừa nãy mình đã hiểu nhầm ý của Tiêu Tiêu.
"Bố mau nhìn này. Đây là bức tranh gia đình hạnh phúc Tiêu Tiêu vẽ đấy. Đây là bố, đây là mẹ, ở giữa là Tiêu Tiêu này", tuy chỉ được nhìn bố qua màn hình điện thoại nhưng cũng đủ để khiến Tiêu Tiêu vui vẻ không thôi. Cô bé lấy ra một bức tranh màu nước, gương mặt nhỏ hào hứng lắm.
Trong bức tranh màu nước là một gia đình ba người nắm tay nhau. Tuy nét vẽ rất non nớt nhưng vẫn có thể nhận ra gương mặt của ba người đều cười tươi tắn.
Nhìn bức tranh, lòng Dương Thanh áy náy dữ dội, mắt Tần Thanh Tâm thì đỏ ửng.
Tiêu Tiêu không hề để ý thấy hai vợ chồng đột nhiên trầm lắng xuống, vẫn vui vẻ giới thiệu tranh của mình.
"Bố kể chuyện cho Tiêu Tiêu nghe được không ạ?", Tiêu Tiêu bất chợt hỏi Dương Thanh với vẻ mặt mong chờ.
Dương Thanh cười hiền hòa, gật đầu: "Xưa kia có một ngọn núi, trên núi có một ngôi chùa, trong chùa có một hòa thượng..."
"Bố ơi, con đã nghe mẹ kể chuyện này nhiều lần lắm rồi ạ!", Tiêu Tiêu cười khúc khích.
"Ngày xửa ngày xưa, có nàng công chúa Bạch Tuyết và bảy chú lùn sống trong một khu rừng sâu..."
"Bố ơi, mẹ cũng đã kể câu chuyện công chúa Bạch Tuyết này rồi ạ!"
"Vậy bố kể cho con nghe câu chuyện chàng trai nghèo, được không?"
"Vâng, con muốn nghe chuyện đó ạ".
"Năm năm trước, có một chàng trai nghèo, hai bàn tay trắng lấy được một cô vợ xinh đẹp..."
...
Họ gọi video đến rất khuya. Cuối cùng Tiêu Tiêu cũng đã ngủ say giữa câu chuyện của Dương Thanh, nhưng câu chuyện vẫn chưa kết thúc.
"Sau nhiều lần ra sống vào chết, cuối cùng chàng trai nghèo cũng đã đứng trên đỉnh biên giới phía Bắc, biên giới phía Bắc cũng đã trở thành thành trì vô địch, không còn giặc ngoại xâm nào dám lăm le. Nhưng trong lòng chàng trai nghèo vẫn không thể nào quên được cô gái kia, cuối cùng đã quay về".
Câu chuyện kết thúc, mặt Tần Thanh Tâm cũng đẫm nước mắt.
Lúc này, Dương Thanh mới chợt nhận ra mình đã vô tình kể lại năm năm chinh chiến trên vó ngựa của mình.
"Anh chỉ kể một câu chuyện thôi, em đừng khóc", Dương Thanh cười hiền nhìn Tần Thanh Tâm.
Nước mắt Tần Thanh Tâm vẫn chảy: "Những năm qua anh đã sống như vậy sao?"
Dương Thanh đột nhiên im bặt, nhưng Tần Thanh Tâm đã biết được đáp án. Tuy câu chuyện đã được lược vắn tắt đi rất nhiều nhưng cô vẫn cảm nhận được những ngày tháng chinh chiến sa trường, thập tử nhất sinh của chàng trai nghèo làm rung động lòng người đến nhường nào.
"Mai anh rảnh không?", Tần Thanh Tâm chợt hỏi.
Thấy Dương Thanh gật đầu, cô nói: "Mai là cuối tuần, chúng ta cùng đưa Tiêu Tiêu đi sở thú chơi được không?"
"Được!"
"Mai gặp, ngủ ngon!"
"Ngủ ngon!"
Cúp máy, Dương Thanh bước tới bên cửa sổ. Tuy trời đã khuya nhưng anh không hề thấy buồn ngủ, đứng trước cửa sổ gương cực lớn sát sàn, ngắm nhìn cảnh đêm của cả Giang Hải, trong lòng anh ngoài sự áy náy, còn thấy nặng nề quá đỗi.
Ở biệt thự nhà họ Tần, Tần Thanh Tâm cũng như vậy. Cô ôm chặt con gái trong lòng, không thể nào chợp mắt nổi, câu chuyện về chàng trai nghèo ban nãy cứ quanh quẩn mãi trong đầu cô.
Ngày hôm sau, vô số web, báo đều đăng tải một đoạn clip kèm theo bài viết. Tuy clip đã xử lý làm mờ nhưng vẫn có thể nhìn rõ mặt nhân vật chính.
Tin tức này làm chấn động cả Giang Hải. Nhà họ Hùng là gia tộc hàng đầu chỉ sau bốn gia tộc lớn nhất ở Giang Hải, còn Hùng Vĩ lại là cháu đích tôn của chủ gia tộc họ Hùng. Nghĩ bằng đầu gối cũng biết, chuyện này ảnh hưởng lớn đến nhà họ Hùng như thế nào.
Ở trang viên nhà họ Tần, cụ Tần nhìn thấy tin tức này thì tức đến suýt ngất.
Lúc này, một người vội vã chạy vào phòng cụ Tần, hoảng loạn báo: "Ông chủ, không hay rồi, người bên tòa án tới rồi. Họ muốn niêm phong trang viên của chúng ta, còn muốn đuổi hết chúng ta ra ngoài nữa, nói là sẽ bán đấu giá để gán nợ!"
"Cái gì?", cụ Tần đứng phắt dậy, nhưng vừa đứng dậy đã cảm thấy máu huyết trong người cuồn cuộn, bệnh tim tái phát.
"Ông chủ!"
Người giúp việc cuống quýt hét lớn, nếu không chữa trị kịp thời thì có lẽ lão ta đã về chầu ông vải rồi.
Cụ Tần vừa tỉnh dậy đã tức giận quát: "Lập tức ban mệnh lệnh của chủ gia tộc, trục xuất Tần Phi khỏi nhà họ Tần, suốt kiếp không được bước chân vào nhà họ Tần nửa bước!"
Tại nhà họ Hùng, một ông cụ mặc sườn xám nam tóc bạc phơ đọc được tin tức trên báo, tức đến nỗi toàn thân run lẩy bẩy.
Sau lưng ông ta là một chàng trai trẻ tầm ba mươi tuổi, đang nơm nớp lo sợ.
"Bốp!"
Ông cụ tóc bạc tát cho chàng trai trẻ đó một bạt tai, giận dữ quát: "Thứ khốn kiếp! Trông cái chuyện tốt mà anh làm ra này! Lần này cả Chiêu Châu đều biết chứ đừng nói chỉ riêng ở cái đất Giang Hải này. Anh bảo tôi phải muối mặt đi đâu hả?"
"Bụp!"
Hùng Vĩ quỳ thụp xuống, khóc lóc cầu xin: "Ông nội, cháu bị hại mà! Thằng khốn kia đã bỏ thuốc bọn cháu rồi nhốt bọn cháu vào với nhau mà".
"Là ai?", ông cụ tóc bạc cả giận hỏi. Đương nhiên ông ta biết chắc chắn Hùng Vĩ sẽ không chủ động làm loại chuyện thế này.
Hùng Vĩ nghiến răng đáp: "Hắn tên Dương Thanh, là thằng ở rể nhà họ Tần đấy ạ".
"Một thằng ở rể nhà họ Tần nhỏ nhoi mà anh cũng không giải quyết được thì còn làm ăn gì được nữa, đúng là vô dụng! Anh mà không giải quyết ổn thỏa chuyện này thì chuẩn bị cuốn xéo khỏi gia tộc đi!", ông cụ tóc bạc lạnh lùng nói.
Nghe vậy, Hùng Vĩ sợ bay màu, vội vã đáp: "Ông nội yên tâm, chắc chắn cháu sẽ đòi lại nỗi nhục này cho bằng được. Cháu phải cho hắn nếm mùi hậu quả của việc đắc tội nhà họ Hùng chúng ta".
- ---------------------------
Dương Thanh vừa về tới dinh thự Vân Phong đã nhận được điện thoại của Tần Thanh Tâm.
Anh còn chưa kịp nói gì, giọng nói giòn giã quen thuộc vang lên ở đầu bên kia điện thoại: "Bố ơi, con nhớ bố!"
Nghe thấy tiếng của Tiêu Tiêu, khóe miệng của Dương Thanh bất giác cong lên. Lần nào nhớ đến con gái, anh đều có cảm giác như mình đang nằm mơ.
"Tiêu Tiêu, sao muộn vậy rồi mà con chưa ngủ?", Dương Thanh dịu dàng hỏi.
"Bố ơi, con nhớ bố ngủ hông được luôn á", giọng của Tiêu Tiêu hơi nghẹn ngào.
Dương Thanh nhói lòng, đúng là mấy ngày rồi anh không gặp con. Không phải anh không muốn gặp cô bé mà là bố mẹ vợ không cho anh gặp, gần đây lại có vài chuyện phải giải quyết nữa.
"Mai bố sẽ tới thăm con nhé?", Dương Thanh thoáng im lặng rồi đột nhiên nói.
"Hông chịu!"
Tiêu Tiêu nức nở: "Bây giờ con muốn gặp bố liền cơ".
"Tiêu Tiêu ngoan, sáng mai bố sẽ tới đưa con đi nhà trẻ, chịu không?", nghe giọng Tiêu Tiêu hơi nghẹn ngào sắp bật khóc, Dương Thanh sốt hết cả ruột.
"Mai là cuối tuần mà bố, đâu có đi học đâu", Tiêu Tiêu tủi thân nói.
Lúc này, tiếng Tần Thanh Tâm đột nhiên vang lên: "Dương Thanh, anh đợi chút, chúng ta gọi video, như vậy thì Tiêu Tiêu có thể nhìn thấy được anh".
Rất nhanh, Tần Thanh Tâm gọi cuộc gọi video tới.
Dương Thanh bấm nhận cuộc gọi xong liền thấy Tiêu Tiêu mặc một bộ đồ ngủ in hoạt hình đang rúc trong lòng Tần Thanh Tâm.
"Bố ơi!", Tiêu Tiêu nhìn thấy Dương Thanh, vui vẻ reo lên.
Nghe tiếng gọi từ giọt máu của mình, Dương Thanh cảm thấy tim mình như tan ra, vội đáp: "Chào buổi tối nhé Tiêu Tiêu!"
"Bố ơi, mai bố về nhà sống cùng con và mẹ, được không ạ?", Tiêu Tiêu mong chờ hỏi.
Dương Thanh thấy lòng mình đắng chát. Anh mong mỏi được sống với Tiêu Tiêu biết nhường nào cơ chứ? Nhưng Châu Ngọc Thúy hận anh, sao có thể cho anh về sống được?
Thấy bố mãi không trả lời, Tiêu Tiêu đảo đôi mắt tròn xoe rồi chợt nói: "Bố, có phải bố lo một mình con chiếm hữu mẹ không? Bố yên tâm đi, lúc bố về nhà, sáu ngày trong tuần nhà mình ngủ chung, còn một ngày Tiêu Tiêu sẽ ngủ một mình, để bố ngủ với mẹ".
Tiêu Tiêu nói xong, cả Dương Thanh và Tần Thanh Tâm đều ngơ ra.
Một lúc lâu sau, Tần Thanh Tâm mới lớn tiếng hỏi: "Tiêu Tiêu, ai dạy con nói vậy?"
Thấy mẹ tức giận, đôi môi nhỏ của Tiêu Tiêu méo xệch, ấm ức muốn khóc.
Dương Thanh vội nhắc cô: "Tâm, em đừng dọa con".
Bây giờ Tần Thanh Tâm mới nhận ra mình hơi quá khích, bèn dịu dàng trò chuyện với Tiêu Tiêu: "Tiêu Tiêu, mẹ xin lỗi nhé, vừa rồi mẹ không nên quát con. Mẹ xin lỗi con gái của mẹ nhé, được không?"
Vẻ ấm ức trên mặt Tiêu Tiêu lập tức tan biến, kiêu ngạo nói: "Nếu mẹ đã xin lỗi thì Tiêu Tiêu tha lỗi cho mẹ đấy".
"Hì hì!"
Nhìn dáng vẻ này của Tiêu Tiêu, Tần Thanh Tâm chợt bật cười.
Dương Thanh thì dở khóc dở cười.
Lúc này, Tiêu Tiêu lại nói: "Bố mẹ của bạn Hồng như vậy đấy ạ. Mỗi tuần sẽ có một ngày bạn ấy ngủ một mình".
Bây giờ Dương Thanh và Tần Thanh Tâm mới vỡ lẽ vừa nãy mình đã hiểu nhầm ý của Tiêu Tiêu.
"Bố mau nhìn này. Đây là bức tranh gia đình hạnh phúc Tiêu Tiêu vẽ đấy. Đây là bố, đây là mẹ, ở giữa là Tiêu Tiêu này", tuy chỉ được nhìn bố qua màn hình điện thoại nhưng cũng đủ để khiến Tiêu Tiêu vui vẻ không thôi. Cô bé lấy ra một bức tranh màu nước, gương mặt nhỏ hào hứng lắm.
Trong bức tranh màu nước là một gia đình ba người nắm tay nhau. Tuy nét vẽ rất non nớt nhưng vẫn có thể nhận ra gương mặt của ba người đều cười tươi tắn.
Nhìn bức tranh, lòng Dương Thanh áy náy dữ dội, mắt Tần Thanh Tâm thì đỏ ửng.
Tiêu Tiêu không hề để ý thấy hai vợ chồng đột nhiên trầm lắng xuống, vẫn vui vẻ giới thiệu tranh của mình.
"Bố kể chuyện cho Tiêu Tiêu nghe được không ạ?", Tiêu Tiêu bất chợt hỏi Dương Thanh với vẻ mặt mong chờ.
Dương Thanh cười hiền hòa, gật đầu: "Xưa kia có một ngọn núi, trên núi có một ngôi chùa, trong chùa có một hòa thượng..."
"Bố ơi, con đã nghe mẹ kể chuyện này nhiều lần lắm rồi ạ!", Tiêu Tiêu cười khúc khích.
"Ngày xửa ngày xưa, có nàng công chúa Bạch Tuyết và bảy chú lùn sống trong một khu rừng sâu..."
"Bố ơi, mẹ cũng đã kể câu chuyện công chúa Bạch Tuyết này rồi ạ!"
"Vậy bố kể cho con nghe câu chuyện chàng trai nghèo, được không?"
"Vâng, con muốn nghe chuyện đó ạ".
"Năm năm trước, có một chàng trai nghèo, hai bàn tay trắng lấy được một cô vợ xinh đẹp..."
...
Họ gọi video đến rất khuya. Cuối cùng Tiêu Tiêu cũng đã ngủ say giữa câu chuyện của Dương Thanh, nhưng câu chuyện vẫn chưa kết thúc.
"Sau nhiều lần ra sống vào chết, cuối cùng chàng trai nghèo cũng đã đứng trên đỉnh biên giới phía Bắc, biên giới phía Bắc cũng đã trở thành thành trì vô địch, không còn giặc ngoại xâm nào dám lăm le. Nhưng trong lòng chàng trai nghèo vẫn không thể nào quên được cô gái kia, cuối cùng đã quay về".
Câu chuyện kết thúc, mặt Tần Thanh Tâm cũng đẫm nước mắt.
Lúc này, Dương Thanh mới chợt nhận ra mình đã vô tình kể lại năm năm chinh chiến trên vó ngựa của mình.
"Anh chỉ kể một câu chuyện thôi, em đừng khóc", Dương Thanh cười hiền nhìn Tần Thanh Tâm.
Nước mắt Tần Thanh Tâm vẫn chảy: "Những năm qua anh đã sống như vậy sao?"
Dương Thanh đột nhiên im bặt, nhưng Tần Thanh Tâm đã biết được đáp án. Tuy câu chuyện đã được lược vắn tắt đi rất nhiều nhưng cô vẫn cảm nhận được những ngày tháng chinh chiến sa trường, thập tử nhất sinh của chàng trai nghèo làm rung động lòng người đến nhường nào.
"Mai anh rảnh không?", Tần Thanh Tâm chợt hỏi.
Thấy Dương Thanh gật đầu, cô nói: "Mai là cuối tuần, chúng ta cùng đưa Tiêu Tiêu đi sở thú chơi được không?"
"Được!"
"Mai gặp, ngủ ngon!"
"Ngủ ngon!"
Cúp máy, Dương Thanh bước tới bên cửa sổ. Tuy trời đã khuya nhưng anh không hề thấy buồn ngủ, đứng trước cửa sổ gương cực lớn sát sàn, ngắm nhìn cảnh đêm của cả Giang Hải, trong lòng anh ngoài sự áy náy, còn thấy nặng nề quá đỗi.
Ở biệt thự nhà họ Tần, Tần Thanh Tâm cũng như vậy. Cô ôm chặt con gái trong lòng, không thể nào chợp mắt nổi, câu chuyện về chàng trai nghèo ban nãy cứ quanh quẩn mãi trong đầu cô.
Ngày hôm sau, vô số web, báo đều đăng tải một đoạn clip kèm theo bài viết. Tuy clip đã xử lý làm mờ nhưng vẫn có thể nhìn rõ mặt nhân vật chính.
Tin tức này làm chấn động cả Giang Hải. Nhà họ Hùng là gia tộc hàng đầu chỉ sau bốn gia tộc lớn nhất ở Giang Hải, còn Hùng Vĩ lại là cháu đích tôn của chủ gia tộc họ Hùng. Nghĩ bằng đầu gối cũng biết, chuyện này ảnh hưởng lớn đến nhà họ Hùng như thế nào.
Ở trang viên nhà họ Tần, cụ Tần nhìn thấy tin tức này thì tức đến suýt ngất.
Lúc này, một người vội vã chạy vào phòng cụ Tần, hoảng loạn báo: "Ông chủ, không hay rồi, người bên tòa án tới rồi. Họ muốn niêm phong trang viên của chúng ta, còn muốn đuổi hết chúng ta ra ngoài nữa, nói là sẽ bán đấu giá để gán nợ!"
"Cái gì?", cụ Tần đứng phắt dậy, nhưng vừa đứng dậy đã cảm thấy máu huyết trong người cuồn cuộn, bệnh tim tái phát.
"Ông chủ!"
Người giúp việc cuống quýt hét lớn, nếu không chữa trị kịp thời thì có lẽ lão ta đã về chầu ông vải rồi.
Cụ Tần vừa tỉnh dậy đã tức giận quát: "Lập tức ban mệnh lệnh của chủ gia tộc, trục xuất Tần Phi khỏi nhà họ Tần, suốt kiếp không được bước chân vào nhà họ Tần nửa bước!"
Tại nhà họ Hùng, một ông cụ mặc sườn xám nam tóc bạc phơ đọc được tin tức trên báo, tức đến nỗi toàn thân run lẩy bẩy.
Sau lưng ông ta là một chàng trai trẻ tầm ba mươi tuổi, đang nơm nớp lo sợ.
"Bốp!"
Ông cụ tóc bạc tát cho chàng trai trẻ đó một bạt tai, giận dữ quát: "Thứ khốn kiếp! Trông cái chuyện tốt mà anh làm ra này! Lần này cả Chiêu Châu đều biết chứ đừng nói chỉ riêng ở cái đất Giang Hải này. Anh bảo tôi phải muối mặt đi đâu hả?"
"Bụp!"
Hùng Vĩ quỳ thụp xuống, khóc lóc cầu xin: "Ông nội, cháu bị hại mà! Thằng khốn kia đã bỏ thuốc bọn cháu rồi nhốt bọn cháu vào với nhau mà".
"Là ai?", ông cụ tóc bạc cả giận hỏi. Đương nhiên ông ta biết chắc chắn Hùng Vĩ sẽ không chủ động làm loại chuyện thế này.
Hùng Vĩ nghiến răng đáp: "Hắn tên Dương Thanh, là thằng ở rể nhà họ Tần đấy ạ".
"Một thằng ở rể nhà họ Tần nhỏ nhoi mà anh cũng không giải quyết được thì còn làm ăn gì được nữa, đúng là vô dụng! Anh mà không giải quyết ổn thỏa chuyện này thì chuẩn bị cuốn xéo khỏi gia tộc đi!", ông cụ tóc bạc lạnh lùng nói.
Nghe vậy, Hùng Vĩ sợ bay màu, vội vã đáp: "Ông nội yên tâm, chắc chắn cháu sẽ đòi lại nỗi nhục này cho bằng được. Cháu phải cho hắn nếm mùi hậu quả của việc đắc tội nhà họ Hùng chúng ta".
- ---------------------------