Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chap-347
Chương 347: Người cô tàn nhẫn
Mặc dù ở nhà họ Mạnh bà ta tỏ ra phách lối nhưng dù thế nào Mạnh Hồng Nghiệp cũng là bố chồng của bà ta.
Để bố chồng quỳ xuống dưới chân con dâu chính là tội lớn.
“Xin cô hãy cứu vớt nhà họ Mạnh chúng tôi!”
Mạnh Hồng Nghiệp đỏ bừng hai mắt, nghẹn ngào nói: “Dù sao nhà họ Mạnh cũng là gia tộc của Mạnh Huy và Thiên Kiêu”.
“Ban đầu tôi đã định giao nhà họ Mạnh cho hai bố con nó, nào ngờ hai đứa nó lại xảy ra chuyện”.
“Lần trước, Dương Thanh đã cảnh cáo, nếu còn tái phạm sẽ hủy diệt cả nhà họ Mạnh. Bây giờ đại sư Đàm muốn giết cậu ta, chắc chắn cậu ta sẽ không tha cho chúng tôi”.
Mạnh Hồng Nghiệp quỳ rạp xuống, Hoàng Mai kéo thế nào cũng không chịu đứng lên.
“Lão già chết tiệt, ông muốn chết cũng đừng kéo chúng tôi vào”.
Hoàng An sợ Hoàng Mai sẽ đồng ý, vội vàng ngăn cản: “Cô ơi, ông ta giả vờ đấy. Cô đừng mắc mưu của ông ta! Dương Thanh giết được cả đại sư đàm, huống gì là chúng ta?”
Hoàng Mai không nói gì, trong đầu nhớ lại từng chuyện đã xảy ra trong quá khứ.
Nhớ lại khi bà ta hẹn hò với Mạnh Thiên Kiêu, từng kỉ niệm đẹp đẽ giữa hai người.
Nhưng sau đó, nhà họ Hoàng muốn liên hôn với gia tộc khác nên cưỡng chế tách họ ra.
Để bảo vệ Mạnh Thiên Kiêu và Mạnh Huy, Hoàng Mai chỉ có thể giấu diếm quá khứ. Suốt ba mươi năm qua, từng giây từng phút bà ta đều nhớ thương con trai nhưng lại không dám tới gặp một lần.
Bởi vì một khi chuyện bà ta có con riêng bị bại lộ, cả nhà họ Hoàng và gia tộc bên chồng của bà ta đều sẽ không thể tha thứ.
Bây giờ, Mạnh Thiên Kiêu và Mạnh Huy đều đã chết. Bà ta mạo hiểm chạy tới tỉnh lỵ vì muốn báo thù rửa hận cho họ.
Nào ngờ ngay cả vệ sĩ mạnh nhất của mình cũng bị giết.
Đời này bà ta có lỗi với Mạnh Thiên Kiêu và Mạnh Huy, nếu không làm gì cho bọn họ thì sau khi chết, bà ta không còn mặt mũi nào gặp họ nữa.
Nghĩ vậy, bà ta càng thêm kiên định.
“Được rồi, tôi hứa với ông! Tôi sẽ cố hết sức bảo vệ nhà họ Mạnh, cũng sẽ giết bằng được Dương Thanh!”
Hoàng Mai gằn giọng nói từng chữ.
Nghe vậy, Mạnh Hồng Nghiệp mừng rỡ òa khóc: “Cảm ơn cô Hoàng! Thật lòng cảm ơn cô!”
“Cô đừng làm việc theo cảm tính! Đối phương có thể giết chết đại sư Đàm, sao cô có thể bảo vệ nhà họ Mạnh? Sao cô giết được cậu ta?”, Hoàng An vội nói.
“Câm miệng!”
Hoàng Mai nghiến răng nghiến lợi nói: “Nếu cháu dám để lộ chuyện này ra ngoài, cô sẽ không bỏ qua đâu”.
Hoàng An bị dọa run lẩy bẩy. Anh ta biết người cô này của mình cực kỳ tàn nhẫn, vội vàng ngậm chặt miệng, nhưng lại âm thầm nghĩ cách trốn khỏi tỉnh lỵ trước.
Hiện giờ anh ta không muốn ở đây thêm một phút nào nữa, chỉ mong có thể lập tức trở về Yến Đô.
Chỉ khi trở lại nhà họ Hoàng, anh ta mới có thể yên tâm.
Hoàng Mai đã nhìn ra sự biến hóa trên mặt anh ta.
Bà ta đột nhiên hỏi: “Xử lý chuyện của cháu đến đâu rồi?
Hoàng An lập tức trở nên dữ tợn, cắn răng nói: “Con ả khốn kiếp kia dám yêu đương thằng đàn ông khác”.
“Đúng là không sợ chết, dám cắm sừng người nhà họ Hoàng chúng ta”.
Hai mắt Hoàng Mai sáng rực, giận dữ quát: “Nhà họ Ngải nhất định phải cho chúng ta một câu trả lời thích đáng”.
“Cô phải làm chủ giúp cháu đấy!”, Hoàng An nói.
“Yên tâm đi, cháu là đứa cháu trai cô yêu thương nhất, cô coi cháu như con ruột, sao có thể mặc kệ được?”, Hoàng Mai mỉm cười hiền từ.
Ở nhà họ Hoàng, Hoàng An chỉ con cái của nhánh phụ, còn Hoàng Mai dù không có cơ hội tranh quyền thừa kế nhưng vẫn là con gái của chủ gia tộc.
Với thân phận này, địa vị của bà ta trong gia tộc vẫn cao hơn Hoàng An rất nhiều.
Hoàng Mai đã nói như vậy, chắc chắn nhà họ Ngải sẽ phải trả giá đắt.
“Bắt nhà họ Ngải đền bù một chút là được rồi, cô đừng làm khó Ngải Lâm, cháu vẫn còn muốn cưới cô ấy”, Hoàng An chợt ngượng ngùng nói.
Nhớ tới dáng người bốc lửa và gương mặt xinh đẹp của Ngải Lâm, dục vọng trong người anh ta lại trỗi dậy.
“Cháu cứ yên tâm, cô biết phải làm thế nào”.
Hoàng Mai híp mắt nói, đáy mắt hiện lên sát khí mãnh liệt.
“Cảm ơn cô ạ!”, Hoàng An vội đáp.
Nhưng anh ta vừa dứt lời, trong tay Hoàng Mai chợt xuất hiện một khẩu súng ngắn cầm tay.
“Đoàng!”
Tiếng súng nổ vang dội, Hoàng An chưa kịp phản ứng lại đã bị bắn thủng trán, gương mặt cứng đờ ngã lăn ra đất.
Cảnh tượng này khiến Mạnh Hồng Nghiệp sợ ngây người, run rẩy lên tiếng: “Cô… cô Hoàng làm vậy là sao?”
Trên mặt Hoàng Mai lộ ra vẻ đau lòng nhưng rất nhanh sau đó, bà ta kiên định nói: “Chỉ khi Hoàng An mất mạng, nhà họ Hoàng mới phái ra cao thủ mạnh hơn. Lần này chắc chắn Dương Thanh sẽ phải chết!”
Trái tim của Mạnh Hồng Nghiệp cũng run lên. Lão ta không ngờ người đàn bà này tàn nhẫn tới vậy, đến cả cháu trai cũng giết được.
“Hoàng An bị Dương Thanh giết, hiểu chưa?”, Hoàng Mai híp mắt nhìn Mạnh Hồng Nghiệp.
Lão ta giật mình thon thót, vội gật đầu đáp: “Cậu An phát hiện vợ chưa cưới của mình bị người ta cướp mất nên dẫn đại sư Đàm đi báo thù, kết quả cả hai đều chết thảm!”
- ---------------------------
Mặc dù ở nhà họ Mạnh bà ta tỏ ra phách lối nhưng dù thế nào Mạnh Hồng Nghiệp cũng là bố chồng của bà ta.
Để bố chồng quỳ xuống dưới chân con dâu chính là tội lớn.
“Xin cô hãy cứu vớt nhà họ Mạnh chúng tôi!”
Mạnh Hồng Nghiệp đỏ bừng hai mắt, nghẹn ngào nói: “Dù sao nhà họ Mạnh cũng là gia tộc của Mạnh Huy và Thiên Kiêu”.
“Ban đầu tôi đã định giao nhà họ Mạnh cho hai bố con nó, nào ngờ hai đứa nó lại xảy ra chuyện”.
“Lần trước, Dương Thanh đã cảnh cáo, nếu còn tái phạm sẽ hủy diệt cả nhà họ Mạnh. Bây giờ đại sư Đàm muốn giết cậu ta, chắc chắn cậu ta sẽ không tha cho chúng tôi”.
Mạnh Hồng Nghiệp quỳ rạp xuống, Hoàng Mai kéo thế nào cũng không chịu đứng lên.
“Lão già chết tiệt, ông muốn chết cũng đừng kéo chúng tôi vào”.
Hoàng An sợ Hoàng Mai sẽ đồng ý, vội vàng ngăn cản: “Cô ơi, ông ta giả vờ đấy. Cô đừng mắc mưu của ông ta! Dương Thanh giết được cả đại sư đàm, huống gì là chúng ta?”
Hoàng Mai không nói gì, trong đầu nhớ lại từng chuyện đã xảy ra trong quá khứ.
Nhớ lại khi bà ta hẹn hò với Mạnh Thiên Kiêu, từng kỉ niệm đẹp đẽ giữa hai người.
Nhưng sau đó, nhà họ Hoàng muốn liên hôn với gia tộc khác nên cưỡng chế tách họ ra.
Để bảo vệ Mạnh Thiên Kiêu và Mạnh Huy, Hoàng Mai chỉ có thể giấu diếm quá khứ. Suốt ba mươi năm qua, từng giây từng phút bà ta đều nhớ thương con trai nhưng lại không dám tới gặp một lần.
Bởi vì một khi chuyện bà ta có con riêng bị bại lộ, cả nhà họ Hoàng và gia tộc bên chồng của bà ta đều sẽ không thể tha thứ.
Bây giờ, Mạnh Thiên Kiêu và Mạnh Huy đều đã chết. Bà ta mạo hiểm chạy tới tỉnh lỵ vì muốn báo thù rửa hận cho họ.
Nào ngờ ngay cả vệ sĩ mạnh nhất của mình cũng bị giết.
Đời này bà ta có lỗi với Mạnh Thiên Kiêu và Mạnh Huy, nếu không làm gì cho bọn họ thì sau khi chết, bà ta không còn mặt mũi nào gặp họ nữa.
Nghĩ vậy, bà ta càng thêm kiên định.
“Được rồi, tôi hứa với ông! Tôi sẽ cố hết sức bảo vệ nhà họ Mạnh, cũng sẽ giết bằng được Dương Thanh!”
Hoàng Mai gằn giọng nói từng chữ.
Nghe vậy, Mạnh Hồng Nghiệp mừng rỡ òa khóc: “Cảm ơn cô Hoàng! Thật lòng cảm ơn cô!”
“Cô đừng làm việc theo cảm tính! Đối phương có thể giết chết đại sư Đàm, sao cô có thể bảo vệ nhà họ Mạnh? Sao cô giết được cậu ta?”, Hoàng An vội nói.
“Câm miệng!”
Hoàng Mai nghiến răng nghiến lợi nói: “Nếu cháu dám để lộ chuyện này ra ngoài, cô sẽ không bỏ qua đâu”.
Hoàng An bị dọa run lẩy bẩy. Anh ta biết người cô này của mình cực kỳ tàn nhẫn, vội vàng ngậm chặt miệng, nhưng lại âm thầm nghĩ cách trốn khỏi tỉnh lỵ trước.
Hiện giờ anh ta không muốn ở đây thêm một phút nào nữa, chỉ mong có thể lập tức trở về Yến Đô.
Chỉ khi trở lại nhà họ Hoàng, anh ta mới có thể yên tâm.
Hoàng Mai đã nhìn ra sự biến hóa trên mặt anh ta.
Bà ta đột nhiên hỏi: “Xử lý chuyện của cháu đến đâu rồi?
Hoàng An lập tức trở nên dữ tợn, cắn răng nói: “Con ả khốn kiếp kia dám yêu đương thằng đàn ông khác”.
“Đúng là không sợ chết, dám cắm sừng người nhà họ Hoàng chúng ta”.
Hai mắt Hoàng Mai sáng rực, giận dữ quát: “Nhà họ Ngải nhất định phải cho chúng ta một câu trả lời thích đáng”.
“Cô phải làm chủ giúp cháu đấy!”, Hoàng An nói.
“Yên tâm đi, cháu là đứa cháu trai cô yêu thương nhất, cô coi cháu như con ruột, sao có thể mặc kệ được?”, Hoàng Mai mỉm cười hiền từ.
Ở nhà họ Hoàng, Hoàng An chỉ con cái của nhánh phụ, còn Hoàng Mai dù không có cơ hội tranh quyền thừa kế nhưng vẫn là con gái của chủ gia tộc.
Với thân phận này, địa vị của bà ta trong gia tộc vẫn cao hơn Hoàng An rất nhiều.
Hoàng Mai đã nói như vậy, chắc chắn nhà họ Ngải sẽ phải trả giá đắt.
“Bắt nhà họ Ngải đền bù một chút là được rồi, cô đừng làm khó Ngải Lâm, cháu vẫn còn muốn cưới cô ấy”, Hoàng An chợt ngượng ngùng nói.
Nhớ tới dáng người bốc lửa và gương mặt xinh đẹp của Ngải Lâm, dục vọng trong người anh ta lại trỗi dậy.
“Cháu cứ yên tâm, cô biết phải làm thế nào”.
Hoàng Mai híp mắt nói, đáy mắt hiện lên sát khí mãnh liệt.
“Cảm ơn cô ạ!”, Hoàng An vội đáp.
Nhưng anh ta vừa dứt lời, trong tay Hoàng Mai chợt xuất hiện một khẩu súng ngắn cầm tay.
“Đoàng!”
Tiếng súng nổ vang dội, Hoàng An chưa kịp phản ứng lại đã bị bắn thủng trán, gương mặt cứng đờ ngã lăn ra đất.
Cảnh tượng này khiến Mạnh Hồng Nghiệp sợ ngây người, run rẩy lên tiếng: “Cô… cô Hoàng làm vậy là sao?”
Trên mặt Hoàng Mai lộ ra vẻ đau lòng nhưng rất nhanh sau đó, bà ta kiên định nói: “Chỉ khi Hoàng An mất mạng, nhà họ Hoàng mới phái ra cao thủ mạnh hơn. Lần này chắc chắn Dương Thanh sẽ phải chết!”
Trái tim của Mạnh Hồng Nghiệp cũng run lên. Lão ta không ngờ người đàn bà này tàn nhẫn tới vậy, đến cả cháu trai cũng giết được.
“Hoàng An bị Dương Thanh giết, hiểu chưa?”, Hoàng Mai híp mắt nhìn Mạnh Hồng Nghiệp.
Lão ta giật mình thon thót, vội gật đầu đáp: “Cậu An phát hiện vợ chưa cưới của mình bị người ta cướp mất nên dẫn đại sư Đàm đi báo thù, kết quả cả hai đều chết thảm!”
- ---------------------------