Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chap-265
Chương 265: Mau ăn cho tôi
Vài ngày sau, Lạc Bân lần lượt bàn giao những công việc trong tay mình cho Trần Hưng Hải.
Ban đầu, Dương Thanh muốn Lạc Bân đào tạo một trợ thủ đắc lực, sau đó giao mọi việc ở Châu Thành cho người trợ thủ đó, một tháng sau, anh sẽ sắp xếp để Lạc Bân đến trụ sở chính của tập đoàn Nhạn Thanh.
Nay nhà họ Trần đã quy phục Dương Thanh rồi, với địa vị bá chủ của nhà họ Trần ở Châu Thành thì không cần đợi một tháng sau mới để Lạc Bân rời đi.
Chỉ trong vòng một tuần, Lạc Bân đã bàn giao xong xuôi mọi chuyện cho Trần Hưng Hải.
Giang Hải, trên tầng cao nhất của chi nhánh tập đoàn Nhạn Thanh.
"Chủ tịch, chuyện ở Châu Thành đã xử lý xong, khi nào thì tôi đến Yến Đô?"
Lạc Bân đứng sau lưng Dương Thanh, nhìn người thanh niên đang chắp hai tay sau lưng, hai mắt nhìn về phía xa xăm.
"Những mặt lợi và hại của việc đi Yến Đô, tôi đã với ông cả rồi, bây giờ, ông vẫn muốn đi sao?"
Dương Thanh đột nhiên quay lại, nhìn Lạc Bân và hỏi.
Trong mắt Lạc Bân tràn đầy quyết tâm, dứt khoát gật đầu: "Thưa chủ tịch, tôi muốn đi!"
Vốn dĩ trong lòng Lạc Bân vẫn còn chút lo lắng, đối với ông ta, mọi chuyện xảy ra trong nhà họ Viên ngày hôm đó như viên thuốc an thần vậy.
Tuy nói rằng có thể suôn sẻ khiến kinh tế nhà họ Viên lụn bại là vì ông ta đã sắp đặt mạng lưới ở Châu Thành từ trước.
Vốn dĩ ông ta không định công khai kế hoạch của mình ở Châu Thành sớm như vậy đâu, nhưng do sự xuất hiện của Dương Thanh đã khiến mọi chuyện được thực hiện sớm hơn dự kiến.
Hơn nữa, ông ta cũng hiểu rằng cho dù không có sự bố trí từ trước của mình, kết quả của Châu Thành cũng sẽ không đổi.
“Được, nếu ông đã kiên quyết như vậy, thì hôm nay ông tới Yến Đô đi vậy!”, Dương Thanh nói.
Anh vẫn cảm thấy luôn biết ơn Lạc Bân, bất kể là mưu trí hay là lòng trung thành của ông ta, anh đều nhìn thấy hết.
Ngay sau đó, bóng dáng một người đàn ông trung niên xuất hiện trong phòng làm việc.
"Cậu Thanh!"
Tiền Bưu bước vào.
"Ông về chuẩn bị đi Yến Đô, bảo vệ an toàn tính mạng cho Lạc Bân!"
Dương Thanh nghiêm túc nói: "Nhất định phải bảo vệ an toàn cho ông ấy!"
"Rõ, đảm bảo sẽ hoàn thành nhiệm vụ!"
Nhìn thấy dáng vẻ nghiêm túc của Dương Thanh, Tiền Bưu ngay lập tức đứng nghiêm, giọng nói hùng hồn như tiếng chuông.
"Dù thế nào đi chăng nữa, các ông cũng phải sống cho tôi!"
Ánh mắt Dương Thanh dịu đi rất nhiều, nhìn về phía hai người và căn dặn: "Nếu thật sự không đối phó được với tình thế ở Yến Đô, cho dù phải từ bỏ thì tôi cũng không trách hai người. Chỉ cần hai người còn sống, thì vốn của tôi vẫn còn!"
Cả Lạc Bân và Tiền Bưu đều cảm động.
Dương Thanh có thể nói câu này với họ, không còn nghi ngờ gì nữa, anh đã thật sự xem họ là người của mình rồi.
"Chủ tịch yên tâm, tôi nhất định sẽ không khiến cậu thất vọng!"
"Cậu Thanh, đừng lo lắng, chỉ cần tôi còn sống, tôi sẽ không bao giờ để cho sếp Lạc xảy ra chuyện gì đâu!"
Hai người lần lượt hứa hẹn.
Hôm đó, Lạc Bân cùng Tiền Bưu đến Yến Đô.
Dương Thanh cũng đặt rất nhiều kỳ vọng vào hai người họ.
Tập đoàn Nhạn Thanh là ký ức duy nhất mà mẹ để lại cho anh trên thế gian này, anh sẽ dốc hết sức để bảo vệ nó.
"Gia tộc Vũ Văn, sẽ có một ngày tôi đích thân đến tận cửa hỏi rõ người đó, tại sao năm xưa lại nhẫn tâm đuổi hai mẹ con tôi ra khỏi nhà như vậy!"
Ánh mắt Dương Thanh thoáng xẹt qua một tia sắc bén.
Khi sắp tan làm, Dương Thanh nhận được cuộc gọi từ Tô San: "Dương Thanh, tối nay anh rảnh không? Bố tôi muốn mời anh đi ăn tối".
Tô San vui vẻ nói.
Dương Thanh vốn muốn qua lại với Tô Thành Vũ, vì vậy anh đã thuận miệng đồng ý.
Thật ra, kể từ sau lần đầu tiên gặp Tô Thành Vũ vào hôm anh trở về Giang Hải, Tô Thành Vũ đã nhiều lần âm thầm giúp đỡ anh.
Nếu không, chi nhánh của tập đoàn Nhạn Thanh ở Giang Hải sẽ không thể thuận lợi giành được nhiều mối hợp tác quan trọng như vậy.
Vốn dĩ, vì mối quan hệ của Tô Thành Vũ với gia tộc Vũ Văn, Dương Thanh không có ấn tượng tốt với ông ta, sau khi trở về từ Châu Thành, anh đã cho người điều tra Tô Thành Vũ.
Kết quả khiến anh rất ngạc nhiên, bởi vì Tô Thành Vũ chỉ có quan hệ với Hàn Thiên Thành - quản gia cũ của nhà họ Vũ Văn mà thôi, chứ không hề có quan hệ gì với nhà Vũ Văn cả.
Khi xưa Hàn Thiên Thành tình cờ giúp đỡ nhà họ Tô, nên nhà họ Tô mới có địa vị như ngày hôm nay.
Chỉ cần không liên quan gì đến nhà Vũ Văn, thì không cần phải bài xích ông ta.
Nhà hàng Bắc Viên Xuân là một chuỗi nhà hàng của nhà họ Mục ở tỉnh lỵ. Về cơ bản thì mọi thành phố đều có chi nhánh của Bắc Viên Xuân, và đều được xây dựng theo các tiêu chuẩn hàng đầu của mỗi địa phương.
Kể từ ngày hôm ở Châu Thành, nhà họ Mục bị Hàn Khiếu Thiên công khai cạch mặt, nhà họ Mục liền trở thành chuột qua đường, ai gặp cũng đánh.
Dù sao thì mấy năm nay, nhà họ Mục núp dưới cái bóng của nhà họ Hàn, ngang ngược phách lối, đắc tội không ít người.
Lại có Tô Thành Vũ ra tay, nên bây giờ nhà hàng Bắc Viên Xuân đã được nhà họ Tô mua lại.
Khi Dương Thanh đến nhà hàng, vì còn quá sớm so với giờ hẹn, nên anh đã tùy tiện chọn một chỗ ngồi ở sảnh lớn để ngồi đợi bố con nhà họ Tô đến.
"A! Cái cô này không có mắt à?"
"Cô có biết đồ của tôi đắt giá bao nhiêu không? Chanel đấy, hơn hơn trăm nghìn tệ lận có biết không hả!"
"Nếu hôm nay không đền đủ thì đừng hòng rời đi!"
Trên một bàn đôi cho tình nhân cách đó không xa, cô gái trẻ ăn mặc đẹp đẽ đang gắt gỏng với nhân viên phục vụ.
Đúng lúc này, một gã quản lý trung niên đầu hói, mặt bóng dầu bước tới.
"Cô Nguyệt, chuyện gì vậy ạ?"
Gã quản lý nhìn cô gái, cười xuề xòa.
“Xem xem các người tuyển loại phục vụ gì vậy hả? Làm đổ canh ra đầy người tôi rồi này. Nếu không giải quyết thỏa đáng cho tôi thì đừng trách tôi không khách sáo!"
Gương mặt với lớp trang điểm dày cộm của cô Nguyệt tức giận đùng đùng, nhưng sâu trong đôi mắt lại có chút lạnh lùng.
"Cái đồ ngu xuẩn này, cô mù à?"
"Dám làm bẩn quần áo của cô Nguyệt đây".
"Cô có biết cô Nguyệt là ai không hả?"
"Nếu không bồi thường thì cô biết tay tôi".
Quản lý nhà hàng mắng nữ phục vụ một trận xối xả.
"Xin lỗi, xin lỗi, tôi không cố ý!"
Nữ phục vụ cả kinh, liên tục xin lỗi, trên mặt hiện rõ năm dấu tay do vừa rồi bị Ngụy Minh Nguyệt tát.
Vì nhân viên phục vụ đứng quay lưng với Dương Thanh nên lúc đầu anh không nhận ra, cho đến khi cô ta lên tiếng xin lỗi, anh mới biết cô ta là ai.
"Một câu xin lỗi là xong à?"
Ngụy Minh Nguyệt không chịu bỏ qua, đột nhiên đổ bát cơm trên bàn xuống dưới chân, rồi thô bạo giẫm lên chúng, nhếch mép nói: "Trông cô không giống loại người có thể đền nổi mấy trăm ngàn tệ. Chỉ cần cô ăn hết chỗ cơm này, tôi sẽ không bắt cô đền tiền nữa! "
"Cái gì?"
"Cô gái này cũng độc ác quá. Bảo cô phục vụ này ăn chỗ cơm mà cô ta giẫm lên cơ đấy!"
"Nói nhỏ thôi, cậu có biết cô gái đó là ai không? Cô ta chính là Ngụy Minh Nguyệt, cô chủ của nhà họ Ngụy, một trong bốn gia tộc lớn nhất Giang Hải đấy! Cẩn thận nhỡ đâu cô ta nghe được thì cậu chết chắc!"
...
Những người xung quanh bàn tán xôn xao, nhiều người thấy rất chướng mắt, nhưng do thân phận của Ngụy Minh Nguyệt nên không ai dám can thiệp.
Cô phục vụ đỏ mắt, nước mắt lưng tròng.
Đừng nói là một trăm nghìn, cho dù là mười nghìn, cô ta cũng không đền nổi.
Nhưng nếu không đền thì phải ăn chỗ cơm bị giẫm kia.
“Ăn nhanh lên, nếu không, đợi đến lúc tôi đổi ý rồi, cho dù cô muốn ăn cũng đã muộn!”, Ngụy Minh Nguyệt không ngừng thúc giục.
"Được rồi, tôi ăn!"
Cuối cùng cô phục vụ cũng hạ quyết tâm, mặt đẫm nước mắt.
Ngụy Minh Nguyệt nở nụ cười mãn nguyện vì đạt được ý đồ xấu.
Ngay lúc nhân viên phục vụ định ngồi xổm xuống, một cánh tay cường tráng đột nhiên giơ ta, giữ lấy vai cô: "Chờ đã!"
- ---------------------------
Vài ngày sau, Lạc Bân lần lượt bàn giao những công việc trong tay mình cho Trần Hưng Hải.
Ban đầu, Dương Thanh muốn Lạc Bân đào tạo một trợ thủ đắc lực, sau đó giao mọi việc ở Châu Thành cho người trợ thủ đó, một tháng sau, anh sẽ sắp xếp để Lạc Bân đến trụ sở chính của tập đoàn Nhạn Thanh.
Nay nhà họ Trần đã quy phục Dương Thanh rồi, với địa vị bá chủ của nhà họ Trần ở Châu Thành thì không cần đợi một tháng sau mới để Lạc Bân rời đi.
Chỉ trong vòng một tuần, Lạc Bân đã bàn giao xong xuôi mọi chuyện cho Trần Hưng Hải.
Giang Hải, trên tầng cao nhất của chi nhánh tập đoàn Nhạn Thanh.
"Chủ tịch, chuyện ở Châu Thành đã xử lý xong, khi nào thì tôi đến Yến Đô?"
Lạc Bân đứng sau lưng Dương Thanh, nhìn người thanh niên đang chắp hai tay sau lưng, hai mắt nhìn về phía xa xăm.
"Những mặt lợi và hại của việc đi Yến Đô, tôi đã với ông cả rồi, bây giờ, ông vẫn muốn đi sao?"
Dương Thanh đột nhiên quay lại, nhìn Lạc Bân và hỏi.
Trong mắt Lạc Bân tràn đầy quyết tâm, dứt khoát gật đầu: "Thưa chủ tịch, tôi muốn đi!"
Vốn dĩ trong lòng Lạc Bân vẫn còn chút lo lắng, đối với ông ta, mọi chuyện xảy ra trong nhà họ Viên ngày hôm đó như viên thuốc an thần vậy.
Tuy nói rằng có thể suôn sẻ khiến kinh tế nhà họ Viên lụn bại là vì ông ta đã sắp đặt mạng lưới ở Châu Thành từ trước.
Vốn dĩ ông ta không định công khai kế hoạch của mình ở Châu Thành sớm như vậy đâu, nhưng do sự xuất hiện của Dương Thanh đã khiến mọi chuyện được thực hiện sớm hơn dự kiến.
Hơn nữa, ông ta cũng hiểu rằng cho dù không có sự bố trí từ trước của mình, kết quả của Châu Thành cũng sẽ không đổi.
“Được, nếu ông đã kiên quyết như vậy, thì hôm nay ông tới Yến Đô đi vậy!”, Dương Thanh nói.
Anh vẫn cảm thấy luôn biết ơn Lạc Bân, bất kể là mưu trí hay là lòng trung thành của ông ta, anh đều nhìn thấy hết.
Ngay sau đó, bóng dáng một người đàn ông trung niên xuất hiện trong phòng làm việc.
"Cậu Thanh!"
Tiền Bưu bước vào.
"Ông về chuẩn bị đi Yến Đô, bảo vệ an toàn tính mạng cho Lạc Bân!"
Dương Thanh nghiêm túc nói: "Nhất định phải bảo vệ an toàn cho ông ấy!"
"Rõ, đảm bảo sẽ hoàn thành nhiệm vụ!"
Nhìn thấy dáng vẻ nghiêm túc của Dương Thanh, Tiền Bưu ngay lập tức đứng nghiêm, giọng nói hùng hồn như tiếng chuông.
"Dù thế nào đi chăng nữa, các ông cũng phải sống cho tôi!"
Ánh mắt Dương Thanh dịu đi rất nhiều, nhìn về phía hai người và căn dặn: "Nếu thật sự không đối phó được với tình thế ở Yến Đô, cho dù phải từ bỏ thì tôi cũng không trách hai người. Chỉ cần hai người còn sống, thì vốn của tôi vẫn còn!"
Cả Lạc Bân và Tiền Bưu đều cảm động.
Dương Thanh có thể nói câu này với họ, không còn nghi ngờ gì nữa, anh đã thật sự xem họ là người của mình rồi.
"Chủ tịch yên tâm, tôi nhất định sẽ không khiến cậu thất vọng!"
"Cậu Thanh, đừng lo lắng, chỉ cần tôi còn sống, tôi sẽ không bao giờ để cho sếp Lạc xảy ra chuyện gì đâu!"
Hai người lần lượt hứa hẹn.
Hôm đó, Lạc Bân cùng Tiền Bưu đến Yến Đô.
Dương Thanh cũng đặt rất nhiều kỳ vọng vào hai người họ.
Tập đoàn Nhạn Thanh là ký ức duy nhất mà mẹ để lại cho anh trên thế gian này, anh sẽ dốc hết sức để bảo vệ nó.
"Gia tộc Vũ Văn, sẽ có một ngày tôi đích thân đến tận cửa hỏi rõ người đó, tại sao năm xưa lại nhẫn tâm đuổi hai mẹ con tôi ra khỏi nhà như vậy!"
Ánh mắt Dương Thanh thoáng xẹt qua một tia sắc bén.
Khi sắp tan làm, Dương Thanh nhận được cuộc gọi từ Tô San: "Dương Thanh, tối nay anh rảnh không? Bố tôi muốn mời anh đi ăn tối".
Tô San vui vẻ nói.
Dương Thanh vốn muốn qua lại với Tô Thành Vũ, vì vậy anh đã thuận miệng đồng ý.
Thật ra, kể từ sau lần đầu tiên gặp Tô Thành Vũ vào hôm anh trở về Giang Hải, Tô Thành Vũ đã nhiều lần âm thầm giúp đỡ anh.
Nếu không, chi nhánh của tập đoàn Nhạn Thanh ở Giang Hải sẽ không thể thuận lợi giành được nhiều mối hợp tác quan trọng như vậy.
Vốn dĩ, vì mối quan hệ của Tô Thành Vũ với gia tộc Vũ Văn, Dương Thanh không có ấn tượng tốt với ông ta, sau khi trở về từ Châu Thành, anh đã cho người điều tra Tô Thành Vũ.
Kết quả khiến anh rất ngạc nhiên, bởi vì Tô Thành Vũ chỉ có quan hệ với Hàn Thiên Thành - quản gia cũ của nhà họ Vũ Văn mà thôi, chứ không hề có quan hệ gì với nhà Vũ Văn cả.
Khi xưa Hàn Thiên Thành tình cờ giúp đỡ nhà họ Tô, nên nhà họ Tô mới có địa vị như ngày hôm nay.
Chỉ cần không liên quan gì đến nhà Vũ Văn, thì không cần phải bài xích ông ta.
Nhà hàng Bắc Viên Xuân là một chuỗi nhà hàng của nhà họ Mục ở tỉnh lỵ. Về cơ bản thì mọi thành phố đều có chi nhánh của Bắc Viên Xuân, và đều được xây dựng theo các tiêu chuẩn hàng đầu của mỗi địa phương.
Kể từ ngày hôm ở Châu Thành, nhà họ Mục bị Hàn Khiếu Thiên công khai cạch mặt, nhà họ Mục liền trở thành chuột qua đường, ai gặp cũng đánh.
Dù sao thì mấy năm nay, nhà họ Mục núp dưới cái bóng của nhà họ Hàn, ngang ngược phách lối, đắc tội không ít người.
Lại có Tô Thành Vũ ra tay, nên bây giờ nhà hàng Bắc Viên Xuân đã được nhà họ Tô mua lại.
Khi Dương Thanh đến nhà hàng, vì còn quá sớm so với giờ hẹn, nên anh đã tùy tiện chọn một chỗ ngồi ở sảnh lớn để ngồi đợi bố con nhà họ Tô đến.
"A! Cái cô này không có mắt à?"
"Cô có biết đồ của tôi đắt giá bao nhiêu không? Chanel đấy, hơn hơn trăm nghìn tệ lận có biết không hả!"
"Nếu hôm nay không đền đủ thì đừng hòng rời đi!"
Trên một bàn đôi cho tình nhân cách đó không xa, cô gái trẻ ăn mặc đẹp đẽ đang gắt gỏng với nhân viên phục vụ.
Đúng lúc này, một gã quản lý trung niên đầu hói, mặt bóng dầu bước tới.
"Cô Nguyệt, chuyện gì vậy ạ?"
Gã quản lý nhìn cô gái, cười xuề xòa.
“Xem xem các người tuyển loại phục vụ gì vậy hả? Làm đổ canh ra đầy người tôi rồi này. Nếu không giải quyết thỏa đáng cho tôi thì đừng trách tôi không khách sáo!"
Gương mặt với lớp trang điểm dày cộm của cô Nguyệt tức giận đùng đùng, nhưng sâu trong đôi mắt lại có chút lạnh lùng.
"Cái đồ ngu xuẩn này, cô mù à?"
"Dám làm bẩn quần áo của cô Nguyệt đây".
"Cô có biết cô Nguyệt là ai không hả?"
"Nếu không bồi thường thì cô biết tay tôi".
Quản lý nhà hàng mắng nữ phục vụ một trận xối xả.
"Xin lỗi, xin lỗi, tôi không cố ý!"
Nữ phục vụ cả kinh, liên tục xin lỗi, trên mặt hiện rõ năm dấu tay do vừa rồi bị Ngụy Minh Nguyệt tát.
Vì nhân viên phục vụ đứng quay lưng với Dương Thanh nên lúc đầu anh không nhận ra, cho đến khi cô ta lên tiếng xin lỗi, anh mới biết cô ta là ai.
"Một câu xin lỗi là xong à?"
Ngụy Minh Nguyệt không chịu bỏ qua, đột nhiên đổ bát cơm trên bàn xuống dưới chân, rồi thô bạo giẫm lên chúng, nhếch mép nói: "Trông cô không giống loại người có thể đền nổi mấy trăm ngàn tệ. Chỉ cần cô ăn hết chỗ cơm này, tôi sẽ không bắt cô đền tiền nữa! "
"Cái gì?"
"Cô gái này cũng độc ác quá. Bảo cô phục vụ này ăn chỗ cơm mà cô ta giẫm lên cơ đấy!"
"Nói nhỏ thôi, cậu có biết cô gái đó là ai không? Cô ta chính là Ngụy Minh Nguyệt, cô chủ của nhà họ Ngụy, một trong bốn gia tộc lớn nhất Giang Hải đấy! Cẩn thận nhỡ đâu cô ta nghe được thì cậu chết chắc!"
...
Những người xung quanh bàn tán xôn xao, nhiều người thấy rất chướng mắt, nhưng do thân phận của Ngụy Minh Nguyệt nên không ai dám can thiệp.
Cô phục vụ đỏ mắt, nước mắt lưng tròng.
Đừng nói là một trăm nghìn, cho dù là mười nghìn, cô ta cũng không đền nổi.
Nhưng nếu không đền thì phải ăn chỗ cơm bị giẫm kia.
“Ăn nhanh lên, nếu không, đợi đến lúc tôi đổi ý rồi, cho dù cô muốn ăn cũng đã muộn!”, Ngụy Minh Nguyệt không ngừng thúc giục.
"Được rồi, tôi ăn!"
Cuối cùng cô phục vụ cũng hạ quyết tâm, mặt đẫm nước mắt.
Ngụy Minh Nguyệt nở nụ cười mãn nguyện vì đạt được ý đồ xấu.
Ngay lúc nhân viên phục vụ định ngồi xổm xuống, một cánh tay cường tráng đột nhiên giơ ta, giữ lấy vai cô: "Chờ đã!"
- ---------------------------