Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chap-227
Chương 227: Phòng kế bên
Rõ ràng anh đang nói với Tần Thanh Tâm rằng anh không bao giờ làm chuyện gì mà bản thân không nắm chắc phần thắng. Bởi nói sao thì Tần Thanh Tâm vẫn còn đang ở bên cạnh anh, nếu quả thật có chuyện gì xảy ra, Tần Thanh Tâm cũng sẽ gặp phải nguy hiểm tương tự.
Trần Anh Hào cũng là một người thông minh, sao lại chẳng rõ ẩn ý trong câu nói này của Dương Thanh?
Chỉ có kẻ mang lòng tự tin tuyệt đối mới có biểu hiện ung dung như thế.
Trần Anh Hào bỗng thoáng hoài nghi, liệu những điều mà Trịnh Mỹ Linh nói với mình có sai lầm ở đâu chăng?
Nhìn khí thế và phong độ mà Dương Thanh thể hiện ra ngoài hoàn toàn không giống một gã đàn ông tới ở rể bình thường chút nào.
Chỉ có hai cách để giải thích cho những gì Dương Thanh vừa thể hiện. Một là anh ta hoàn toàn không hiểu được địa vị của nhà họ Trần ở Châu Thành này; hai là anh ta chỉ là một thằng ngu.
Sau khi cân nhắc đánh giá, Trần Anh Hào tin vào cách giải thích thứ nhất hơn.
"Cậu có biết ở Châu Thành này, nói đến nhà họ Trần có nghĩa là gì không?", Trần Anh Hào bỗng cất tiếng hỏi.
Dương Thanh bình thản đáp: "Chẳng phải chỉ là một gia tộc nho nhỏ thôi sao? Có cái gì đáng để mắt đến?"
Trong mắt anh, xét trên khắp toàn bộ nước Chiêu Châu này, nhà họ Trần chỉ là một gia tộc nho nhỏ.
Nhưng lời này khiến Trần Anh Hào càng thêm khẳng định suy nghĩ trong lòng mình, Dương Thanh quả thật không nắm rõ địa vị của nhà họ Trần ở Châu Thành.
Tầm nhìn khác nhau dẫn tới góc độ đánh giá vấn đề cũng khác nhau.
"Mỹ Linh, tay anh rể mạt rệp này của em hình như còn chưa rõ lắm về địa vị của nhà họ Trần ở Châu Thành, em nói cho cậu ta biết đi".
Trần Anh Hào bỗng khinh thường bật cười một tiếng, nhìn về phía Trịnh Mỹ Linh rồi nói.
"Anh Hào, chắc chắn anh ta chẳng hiểu rõ được vấn đề, bằng không sao lại dám nói chuyện với anh như vậy chứ? Nhưng cũng có thể thông cảm được, dù sao anh ta cũng chỉ là một thằng ăn hại nằm ở tầng đáy xã hội, làm sao có thể hiểu được thực lực của một gia tộc lớn?"
Trịnh Mỹ Linh cười châm chọc, nhìn Dương Thanh và nói: "Ở Châu Thành này, có hai gia tộc đứng ở vị trí cao nhất, một là nhà họ Viên, hai là nhà họ Trần của anh Hào đây, mà anh Hào chính là người thừa kế tương lai của nhà họ Trần, ngày sau sẽ là ông chủ của cả nhà họ Trần đó".
"Anh Hào đây chính là ngôi sao nổi bật nhất trên bầu trời, mà anh chỉ là một hạt bụi dưới mặt đất. Nói vậy, anh đã hiểu được địa vị của anh Hào chưa?"
Trịnh Mỹ Linh chẳng hề che dấu sự khinh bỉ của mình, vừa tâng bốc Trần Anh Hào lại vừa dẫm đạp Dương Thanh.
Dương Thanh cười khẩy một tiếng, nói: "Đúng là điếc không sợ súng nhỉ!"
Anh chỉ nói một câu, sau đó chẳng buồn giải thích thêm lời nào nữa.
"Uỳnh!"
Ngay khi anh đang định đưa Tần Thanh Tâm rời khỏi đây thì cửa phòng bỗng bật mở, có người vừa đẩy mạnh cửa từ bên ngoài.
Một người thanh niên chừng ngoài hai mươi đang lảo đảo đi vào.
"Các người là ai? Sao lại ngồi trong phòng riêng của bọn tôi?"
Tay thanh niên kia vừa định tìm chỗ ngồi thì lại phát hiện đã hết chỗ, bèn lớn tiếng chất vấn.
"Mẹ kiếp! Con ma men này ở đâu ra thế? Mau cút đi!"
Lúc này, một gã chó săn của Trần Anh Hào là Vương Kỳ lập tức quay về phía người thanh niên mới vào quát mắng, còn đứng dậy định ngăn cản hắn ta lại.
"Ui chà! Người đẹp! Khà khà! Anh hơi bị thích đấy!"
Vương Kỳ còn chưa kịp đi tới, gã ma men trẻ tuổi kia thấy Trịnh Mỹ Linh liền cười khùng khục, vươn tay định sờ ngực cô ta.
"A! Đồ dê xồm!"
Trịnh Mỹ Linh hét lên, vội vã né tránh móng vuốt dê xồm của gã kia.
"Ơ mẹ nó chứ! Dám trốn tôi à, có biết ông đây là ai không hả?"
Gã ma men trẻ tuổi kia thấy Trịnh Mỹ Linh né mình, lập tức nổi giận đùng đùng, quát lớn, giơ tay vung một bạt tai.
"Mẹ kiếp! Dám huênh hoang trước mặt anh Hào, chán sống rồi à, ông giết chết mày!"
Vương Kỳ xông lên một bước, đá gã ma men trẻ tuổi kia ngã lộn nhào xuống đất.
Những kẻ khác như sợ bị Vương Kỳ cướp hết công lao bèn đồng loạt xông lên, tay đấm chân đá con ma men kia.
Chẳng bao lâu sau, gã ma men trẻ tuổi kia đã bầm dập mặt mũi, máu me dầm dề cả mặt.
"Chúng, chúng mày đợi đấy!"
Hắn nhổ ra một ngụm nước bọt nhầy máu, nghiến răng nghiến lợi quát lên một tiếng rồi quay đầu rời khỏi đó.
"Mẹ nó, hôm nay là ngày gì không biết? Sao mà gặp lắm thằng ngu thế này?"
Vương Kỳ hùng hùng hổ hổ trở về chỗ ngồi, lúc nói câu đó còn nhìn về phía Dương Thanh, ánh mắt tràn đầy uy hiếp.
Trần Anh Hào vẫn ngồi yên trên ghế, thờ ơ cười một tiếng, nói: "Dạo này lắm kẻ thích làm màu lắm, nếu ai cũng đều là ông lớn thì lấy ai làm tay chân? Cậu Thanh này, tôi nói có đúng không?"
Dương Thanh cười cười: "Tôi thì hết sức tán thành những lời này. Chỉ có điều, có vài người, rõ ràng bản thân chỉ là thứ rác rưởi lại cứ một mực giả dạng làm ông lớn, ngay cả chuyện mình vừa gây sự với ai cũng không biết, còn ngồi đó mà lải nhải. Anh Hào, tôi nói có đúng không?"
Trần Anh Hào hơi nheo mắt, Dương Thanh lại dùng chính lời của anh ta trả lại cho anh ta.
Cùng lúc đó, trong phòng kế bên.
"Con làm sao thế này?"
Một người đàn ông trung niên ngồi ở ghế đầu nhìn thấy Mục Chấn đi vào phòng, mặt mũi bầm dập sưng vù, lập tức giật mình kinh sợ, vội vàng bước đến hỏi han.
Mục Chấn này chính là gã ma men trẻ tuổi vừa mới vào nhầm bên phòng của bọn Dương Thanh.
Nếu Trần Anh Hào có mặt ở đây, nhất định sẽ phát hiện, những người trong phòng này đều là những nhân vật có máu mặt bậc nhất của Châu Thành.
Bố của Mục Chấn lúc này đang ngồi ở vị trí cao nhất, bởi vậy có thể thấy được địa vị của ông ta cao thế nào.
"Mẹ nó chứ, tên khốn ở phòng bên dám đánh cả con! Hôm nay con mà không lột da chúng nó thì con làm con chúng nó luôn!"
Mục Chấn nghiến răng nghiến lợi nói.
Những người có mặt trong phòng này bất chợt thấy lòng thấp thỏm.
Dù sao nơi đây cũng là Châu Thành, Mục Chấn bị người ta đánh ngay trên địa bàn của bọn họ, có thể đoán được bọn họ đang sợ hãi cỡ nào.
"Mẹ kiếp, đứa nào, đứa nào dám đánh cả con của Mục Đông Phong tao! Chán sống rồi đúng không!"
Mục Đông Phong đứng phắt lên, lập tức rời khỏi phòng. .
ngôn tình hay
Sau lưng ông ta còn có hai gã vệ sĩ cao lớn đi theo.
Các vị quyền cao chức trọng của Châu Thành thấy thế thì đều đưa mắt nhìn nhau, sau đó vội vàng đứng lên đi theo hai cha con Mục Đông Phong sang phòng kế bên xem sao.
- ---------------------------
Rõ ràng anh đang nói với Tần Thanh Tâm rằng anh không bao giờ làm chuyện gì mà bản thân không nắm chắc phần thắng. Bởi nói sao thì Tần Thanh Tâm vẫn còn đang ở bên cạnh anh, nếu quả thật có chuyện gì xảy ra, Tần Thanh Tâm cũng sẽ gặp phải nguy hiểm tương tự.
Trần Anh Hào cũng là một người thông minh, sao lại chẳng rõ ẩn ý trong câu nói này của Dương Thanh?
Chỉ có kẻ mang lòng tự tin tuyệt đối mới có biểu hiện ung dung như thế.
Trần Anh Hào bỗng thoáng hoài nghi, liệu những điều mà Trịnh Mỹ Linh nói với mình có sai lầm ở đâu chăng?
Nhìn khí thế và phong độ mà Dương Thanh thể hiện ra ngoài hoàn toàn không giống một gã đàn ông tới ở rể bình thường chút nào.
Chỉ có hai cách để giải thích cho những gì Dương Thanh vừa thể hiện. Một là anh ta hoàn toàn không hiểu được địa vị của nhà họ Trần ở Châu Thành này; hai là anh ta chỉ là một thằng ngu.
Sau khi cân nhắc đánh giá, Trần Anh Hào tin vào cách giải thích thứ nhất hơn.
"Cậu có biết ở Châu Thành này, nói đến nhà họ Trần có nghĩa là gì không?", Trần Anh Hào bỗng cất tiếng hỏi.
Dương Thanh bình thản đáp: "Chẳng phải chỉ là một gia tộc nho nhỏ thôi sao? Có cái gì đáng để mắt đến?"
Trong mắt anh, xét trên khắp toàn bộ nước Chiêu Châu này, nhà họ Trần chỉ là một gia tộc nho nhỏ.
Nhưng lời này khiến Trần Anh Hào càng thêm khẳng định suy nghĩ trong lòng mình, Dương Thanh quả thật không nắm rõ địa vị của nhà họ Trần ở Châu Thành.
Tầm nhìn khác nhau dẫn tới góc độ đánh giá vấn đề cũng khác nhau.
"Mỹ Linh, tay anh rể mạt rệp này của em hình như còn chưa rõ lắm về địa vị của nhà họ Trần ở Châu Thành, em nói cho cậu ta biết đi".
Trần Anh Hào bỗng khinh thường bật cười một tiếng, nhìn về phía Trịnh Mỹ Linh rồi nói.
"Anh Hào, chắc chắn anh ta chẳng hiểu rõ được vấn đề, bằng không sao lại dám nói chuyện với anh như vậy chứ? Nhưng cũng có thể thông cảm được, dù sao anh ta cũng chỉ là một thằng ăn hại nằm ở tầng đáy xã hội, làm sao có thể hiểu được thực lực của một gia tộc lớn?"
Trịnh Mỹ Linh cười châm chọc, nhìn Dương Thanh và nói: "Ở Châu Thành này, có hai gia tộc đứng ở vị trí cao nhất, một là nhà họ Viên, hai là nhà họ Trần của anh Hào đây, mà anh Hào chính là người thừa kế tương lai của nhà họ Trần, ngày sau sẽ là ông chủ của cả nhà họ Trần đó".
"Anh Hào đây chính là ngôi sao nổi bật nhất trên bầu trời, mà anh chỉ là một hạt bụi dưới mặt đất. Nói vậy, anh đã hiểu được địa vị của anh Hào chưa?"
Trịnh Mỹ Linh chẳng hề che dấu sự khinh bỉ của mình, vừa tâng bốc Trần Anh Hào lại vừa dẫm đạp Dương Thanh.
Dương Thanh cười khẩy một tiếng, nói: "Đúng là điếc không sợ súng nhỉ!"
Anh chỉ nói một câu, sau đó chẳng buồn giải thích thêm lời nào nữa.
"Uỳnh!"
Ngay khi anh đang định đưa Tần Thanh Tâm rời khỏi đây thì cửa phòng bỗng bật mở, có người vừa đẩy mạnh cửa từ bên ngoài.
Một người thanh niên chừng ngoài hai mươi đang lảo đảo đi vào.
"Các người là ai? Sao lại ngồi trong phòng riêng của bọn tôi?"
Tay thanh niên kia vừa định tìm chỗ ngồi thì lại phát hiện đã hết chỗ, bèn lớn tiếng chất vấn.
"Mẹ kiếp! Con ma men này ở đâu ra thế? Mau cút đi!"
Lúc này, một gã chó săn của Trần Anh Hào là Vương Kỳ lập tức quay về phía người thanh niên mới vào quát mắng, còn đứng dậy định ngăn cản hắn ta lại.
"Ui chà! Người đẹp! Khà khà! Anh hơi bị thích đấy!"
Vương Kỳ còn chưa kịp đi tới, gã ma men trẻ tuổi kia thấy Trịnh Mỹ Linh liền cười khùng khục, vươn tay định sờ ngực cô ta.
"A! Đồ dê xồm!"
Trịnh Mỹ Linh hét lên, vội vã né tránh móng vuốt dê xồm của gã kia.
"Ơ mẹ nó chứ! Dám trốn tôi à, có biết ông đây là ai không hả?"
Gã ma men trẻ tuổi kia thấy Trịnh Mỹ Linh né mình, lập tức nổi giận đùng đùng, quát lớn, giơ tay vung một bạt tai.
"Mẹ kiếp! Dám huênh hoang trước mặt anh Hào, chán sống rồi à, ông giết chết mày!"
Vương Kỳ xông lên một bước, đá gã ma men trẻ tuổi kia ngã lộn nhào xuống đất.
Những kẻ khác như sợ bị Vương Kỳ cướp hết công lao bèn đồng loạt xông lên, tay đấm chân đá con ma men kia.
Chẳng bao lâu sau, gã ma men trẻ tuổi kia đã bầm dập mặt mũi, máu me dầm dề cả mặt.
"Chúng, chúng mày đợi đấy!"
Hắn nhổ ra một ngụm nước bọt nhầy máu, nghiến răng nghiến lợi quát lên một tiếng rồi quay đầu rời khỏi đó.
"Mẹ nó, hôm nay là ngày gì không biết? Sao mà gặp lắm thằng ngu thế này?"
Vương Kỳ hùng hùng hổ hổ trở về chỗ ngồi, lúc nói câu đó còn nhìn về phía Dương Thanh, ánh mắt tràn đầy uy hiếp.
Trần Anh Hào vẫn ngồi yên trên ghế, thờ ơ cười một tiếng, nói: "Dạo này lắm kẻ thích làm màu lắm, nếu ai cũng đều là ông lớn thì lấy ai làm tay chân? Cậu Thanh này, tôi nói có đúng không?"
Dương Thanh cười cười: "Tôi thì hết sức tán thành những lời này. Chỉ có điều, có vài người, rõ ràng bản thân chỉ là thứ rác rưởi lại cứ một mực giả dạng làm ông lớn, ngay cả chuyện mình vừa gây sự với ai cũng không biết, còn ngồi đó mà lải nhải. Anh Hào, tôi nói có đúng không?"
Trần Anh Hào hơi nheo mắt, Dương Thanh lại dùng chính lời của anh ta trả lại cho anh ta.
Cùng lúc đó, trong phòng kế bên.
"Con làm sao thế này?"
Một người đàn ông trung niên ngồi ở ghế đầu nhìn thấy Mục Chấn đi vào phòng, mặt mũi bầm dập sưng vù, lập tức giật mình kinh sợ, vội vàng bước đến hỏi han.
Mục Chấn này chính là gã ma men trẻ tuổi vừa mới vào nhầm bên phòng của bọn Dương Thanh.
Nếu Trần Anh Hào có mặt ở đây, nhất định sẽ phát hiện, những người trong phòng này đều là những nhân vật có máu mặt bậc nhất của Châu Thành.
Bố của Mục Chấn lúc này đang ngồi ở vị trí cao nhất, bởi vậy có thể thấy được địa vị của ông ta cao thế nào.
"Mẹ nó chứ, tên khốn ở phòng bên dám đánh cả con! Hôm nay con mà không lột da chúng nó thì con làm con chúng nó luôn!"
Mục Chấn nghiến răng nghiến lợi nói.
Những người có mặt trong phòng này bất chợt thấy lòng thấp thỏm.
Dù sao nơi đây cũng là Châu Thành, Mục Chấn bị người ta đánh ngay trên địa bàn của bọn họ, có thể đoán được bọn họ đang sợ hãi cỡ nào.
"Mẹ kiếp, đứa nào, đứa nào dám đánh cả con của Mục Đông Phong tao! Chán sống rồi đúng không!"
Mục Đông Phong đứng phắt lên, lập tức rời khỏi phòng. .
ngôn tình hay
Sau lưng ông ta còn có hai gã vệ sĩ cao lớn đi theo.
Các vị quyền cao chức trọng của Châu Thành thấy thế thì đều đưa mắt nhìn nhau, sau đó vội vàng đứng lên đi theo hai cha con Mục Đông Phong sang phòng kế bên xem sao.
- ---------------------------