-
Chương 2402: Tới tìm tôi à?
Tại cửa của Thiên Lôi Tông, một đám võ giả cực mạnh mẽ bao vây.
Lôi Chấn Thiên dẫn theo đệ tử trong tông môn đi ra, chặn ở cổng, đối đầu với đám võ giả.
“Lôi tông chủ, chúng ta chỉ muốn dẫn tên khốn làm bị thương Hoàng đan sư đi, thực sự không muốn đối đầu với ông nhưng nếu ông cứ muốn bảo vệ hắn thì đừng trách tôi không khách sáo!”
Người đàn ông đứng đầu có sắc mặt tái nhợt không ngừng đe doạ Lôi Chấn Thiên.
“Lôi Chấn Thiên, ông già nên hồ đồ rồi à? Vì một thằng ranh ác độc mà muốn trở mặt với Trương tông chủ sao, đừng ép chúng tôi phải ra tay!”
Một tên khác đứng cạnh la hét.
Lôi Chấn Thiên căng thẳng, ánh mắt lại vô cùng kiên định, không hề do dự, dù sao ông ta cũng là người đứng đầu một tông, dù phải đối mặt với hai kẻ lạ tới mắng nhiếc thì cũng không sợ.
Ông ta lạnh giọng đáp: “Tôi đã nói người các vị muốn tìm đã rời xa Thiên Lôi Tông của tôi!”
Thấy thái độ đối phương dứt khoát, sắc mặt đám người ngoài càng khó coi, sự uy hiếp lộ rõ.
Họ vẫn đe nẹt Lôi Chấn Thiên: “Nếu không ở, vậy ông cho chúng tôi vào điều tra, vì sao lại không dám cho vào?”
“Tôi thấy là ông chỉ muốn bao che, tôi khuyên ông nên thức thời, mau giao người ra!”
“Hoàng đan sư là thành viên của liên minh Thần Đan, đến lúc đó Thần Đan Tông trách tội thì tông môn các người sẽ biến mất khỏi thành Thanh Long!”
Lôi Chấn Thiên phóng ra khí thế, toàn thân toả ra hơi thở đáng sợ, vài đệ tử tu vi thấp không chịu được phải lùi ra sau.
Ông ta khí phách nói: “Thiên Lôi Tông chúng ta còn chưa suy bại đến mức ai cũng có thể vào, chúng tôi có biến mất hay không cũng chẳng phải do hai con kiến hôi quyết định!”
Hai kẻ kia thấy thế thì cũng phóng ra khí thế, không khí căng thẳng vô cùng.
Ngay khi hai bên sắp ra tay, Lôi Chấn Thiên thấy Dương Thanh đang từ từ tới gần đằng sau đám đông.
Ông ta không khỏi nhíu mày, để không bị phát hiện, ông ta nhanh chóng dời mắt, dùng thuật truyền âm truyền lời tới Dương Thanh: “Rời khỏi đây mau, qua một khoảng thời gian nữa hẵng trở về!”
“Tôi biết thực lực của cậu phi thường nhưng hai kẻ trước mặt không yếu!”
Lôi Chấn Thiên biết rõ hai người trước mặt mạnh cỡ nào, Dương Thanh có mạnh hơn cũng chỉ có một người, sao có thể đánh lại.
Chỉ cần Dương Thanh không xuất hiện, chuyện gì cũng dễ nói. Anh nhìn ra được là hai kẻ trước mặt từng có mâu thuẫn với tông chủ Thiên Lôi Tông, cũng chỉ lợi dụng Dương Thanh để khiêu khích thôi.
Vì quan hệ giữa ông ta và Ngô Hùng Bá, ông ta không mong Dương Thanh sẽ bị cuốn vào sự xung đột này.
Dương Thanh lại khá bất ngờ khi Lôi Chấn Thiên lại chịu bảo vệ mình trong tình huống thế này, điều này càng khiến anh coi trọng Lôi Chấn Thiên.
Chỉ dựa vào sự trượng nghĩa của Lôi Chấn Thiên, Dương Thanh cũng không thể chạy trốn, huống chi anh hoàn toàn chẳng coi hai kẻ kia ra gì, dù sao khi ở thành Bạch Hổ, anh cũng từng một mình đánh chết vài người.
“Nhóc con, mau rời đi! Còn tiến lên làm gì, mau biến đi!”
Lôi Chấn Thiên thấy Dương Thanh như thể không nghe thấy lời mình nói, anh vẫn thong dong tiến lên.
Thấy kẻ thù sắp phát hiện, ông ta vội dùng thuật truyền âm thức giục Dương Thanh.
“Các người tới tìm tôi?”
Lôi Chấn Thiên dẫn theo đệ tử trong tông môn đi ra, chặn ở cổng, đối đầu với đám võ giả.
“Lôi tông chủ, chúng ta chỉ muốn dẫn tên khốn làm bị thương Hoàng đan sư đi, thực sự không muốn đối đầu với ông nhưng nếu ông cứ muốn bảo vệ hắn thì đừng trách tôi không khách sáo!”
Người đàn ông đứng đầu có sắc mặt tái nhợt không ngừng đe doạ Lôi Chấn Thiên.
“Lôi Chấn Thiên, ông già nên hồ đồ rồi à? Vì một thằng ranh ác độc mà muốn trở mặt với Trương tông chủ sao, đừng ép chúng tôi phải ra tay!”
Một tên khác đứng cạnh la hét.
Lôi Chấn Thiên căng thẳng, ánh mắt lại vô cùng kiên định, không hề do dự, dù sao ông ta cũng là người đứng đầu một tông, dù phải đối mặt với hai kẻ lạ tới mắng nhiếc thì cũng không sợ.
Ông ta lạnh giọng đáp: “Tôi đã nói người các vị muốn tìm đã rời xa Thiên Lôi Tông của tôi!”
Thấy thái độ đối phương dứt khoát, sắc mặt đám người ngoài càng khó coi, sự uy hiếp lộ rõ.
Họ vẫn đe nẹt Lôi Chấn Thiên: “Nếu không ở, vậy ông cho chúng tôi vào điều tra, vì sao lại không dám cho vào?”
“Tôi thấy là ông chỉ muốn bao che, tôi khuyên ông nên thức thời, mau giao người ra!”
“Hoàng đan sư là thành viên của liên minh Thần Đan, đến lúc đó Thần Đan Tông trách tội thì tông môn các người sẽ biến mất khỏi thành Thanh Long!”
Lôi Chấn Thiên phóng ra khí thế, toàn thân toả ra hơi thở đáng sợ, vài đệ tử tu vi thấp không chịu được phải lùi ra sau.
Ông ta khí phách nói: “Thiên Lôi Tông chúng ta còn chưa suy bại đến mức ai cũng có thể vào, chúng tôi có biến mất hay không cũng chẳng phải do hai con kiến hôi quyết định!”
Hai kẻ kia thấy thế thì cũng phóng ra khí thế, không khí căng thẳng vô cùng.
Ngay khi hai bên sắp ra tay, Lôi Chấn Thiên thấy Dương Thanh đang từ từ tới gần đằng sau đám đông.
Ông ta không khỏi nhíu mày, để không bị phát hiện, ông ta nhanh chóng dời mắt, dùng thuật truyền âm truyền lời tới Dương Thanh: “Rời khỏi đây mau, qua một khoảng thời gian nữa hẵng trở về!”
“Tôi biết thực lực của cậu phi thường nhưng hai kẻ trước mặt không yếu!”
Lôi Chấn Thiên biết rõ hai người trước mặt mạnh cỡ nào, Dương Thanh có mạnh hơn cũng chỉ có một người, sao có thể đánh lại.
Chỉ cần Dương Thanh không xuất hiện, chuyện gì cũng dễ nói. Anh nhìn ra được là hai kẻ trước mặt từng có mâu thuẫn với tông chủ Thiên Lôi Tông, cũng chỉ lợi dụng Dương Thanh để khiêu khích thôi.
Vì quan hệ giữa ông ta và Ngô Hùng Bá, ông ta không mong Dương Thanh sẽ bị cuốn vào sự xung đột này.
Dương Thanh lại khá bất ngờ khi Lôi Chấn Thiên lại chịu bảo vệ mình trong tình huống thế này, điều này càng khiến anh coi trọng Lôi Chấn Thiên.
Chỉ dựa vào sự trượng nghĩa của Lôi Chấn Thiên, Dương Thanh cũng không thể chạy trốn, huống chi anh hoàn toàn chẳng coi hai kẻ kia ra gì, dù sao khi ở thành Bạch Hổ, anh cũng từng một mình đánh chết vài người.
“Nhóc con, mau rời đi! Còn tiến lên làm gì, mau biến đi!”
Lôi Chấn Thiên thấy Dương Thanh như thể không nghe thấy lời mình nói, anh vẫn thong dong tiến lên.
Thấy kẻ thù sắp phát hiện, ông ta vội dùng thuật truyền âm thức giục Dương Thanh.
“Các người tới tìm tôi?”