-
Chương 2396: Đá bay
Lôi Phàm cũng chẳng rảnh bận tâm nhiều như thế, hắn ta vội vàng ghé vào tai của Lôi Chấn Thiên mà thì thầm chuyện xảy ra giữa Dương Thanh và Liễu Thanh Thanh.
“Cái gì?”
Sau khi, Lôi Chấn Thiên nghe hắn ta kể xong lập tức sốt ruột. Cho dù ông ta gặp sóng to gió lớn thế nào đi chăng nữa, cũng không sợ bằng tình hình bây giờ. Thoáng chốc, mồ hôi của ông ta đã túa ra như mưa mùa hạ.
Lôi Chấn Thiên tiêu hóa không nổi những chuyện Lôi Phàm vừa kể, ông ta tức giận chửi ầm lên: “Con chắc chắn những gì mình nói là thật chứ?”
Lôi Phàm lau mồ hôi lạnh trên gương mặt mình, cay đắng nói: “Tông chủ ơi, đệ tử làm sao dám nói đùa với ông được chứ. Chuyện này mà chọc giận Hoàng đan sư, nó sẽ khiến Thiên Lôi Tông chúng ta gặp kiếp nạn đấy!”
Đầu của Lôi Chấn Thiên lập tức ong ong đau nhức, bởi vì ông ta không thể nào tưởng tượng nổi những chuyện đã xảy ra. Lúc này, ông ta không biết nên giải thích với Hoàng Vĩnh Xương làm sao.
Nhưng người ta bảo, thường sợ cái gì thì cái đó sẽ đến. Hoàng Vĩnh Xương không đợi Lôi Chấn Thiên nghĩ ra lời giải thích tốt nhất thì đã phát hiện Lôi Chấn Thiên thỉnh thoảng liếc nhìn mình. Ông ta nhìn ra ánh mắt của Lôi Chấn Thiên có chút trốn tránh, lập tức phát hiện người này có chuyện gì đó đang muốn giấu mình.
Gương mặt của Hoàng Vĩnh Xương lập tức lạnh xuống, đẩy nữ tử trong lòng ra, liếc ánh mắt sắc bén về phía Lôi Chấn Thiên hỏi: “Chuyện gì đã xảy ra?”
Lúc này, Lôi Chấn Thiên nghe câu hỏi mà toàn cơ thể run lên, do dự một lúc mới nói: “Không có chuyện gì đâu Hoàng đan sư, ông cứ tiếp tục tận hưởng. Tôi đi một lát, sẽ quay trở lại nhanh thôi!”
Dứt lời, Lôi Chấn Thiên lập tức dẫn Lôi Phàm phóng ra khỏi căn phòng nghỉ.
“Ầm!”
Nhưng mà hai người còn chưa kịp đi ra khỏi cửa, cánh cửa phòng đã bị người bên ngoài đẩy ra.
Ngay sau đó, bóng dáng của Hoàng Tự Cường xuất hiện trước mắt mọi người.
“Sư phụ, không xong rồi, xảy ra chuyện lớn rồi! Sư tỷ bị người ta biến thành quái vật rồi, người nhanh đi xem đi. Người mà chậm lát nữa, con e người kia sẽ giết sư tỷ mất…”
Hoàng Tự Cường giả vờ rất sốt ruột, vội vàng chạy đến trước mặt Hoàng Vĩnh Xương la lên.
“Cái gì?”
Hoàng Vĩnh Xương gầm lên, sau đó gương mặt cũng đã trở nên tối tăm đến cực điểm. Ánh mắt của ông ta lạnh như băng, lia về phía Lôi Chấn Thiên đang chết đứng ở cửa.
Gương mặt già nua của Lôi Chấn Thiên lúc đỏ lúc trắng, ông ta đang muốn tự giải quyết chuyện này nên không cho Hoàng Vĩnh Xương biết. Kết quả, ông ta không ngỡ được đệ tử của Hoàng Vĩnh Xương lại chạy đến thông báo.
Hoàng Vĩnh Xương vừa đi ra ngoài cửa, vừa đe dọa: “Gan chó của Lôi Chấn Thiên nhà ông cũng lớn thật, không ngờ ông dám dung túng cho đệ tử của mình bắt nạt đồ đệ của tôi. Nếu hôm nay, đồ đệ của tôi gặp chuyện gì không may, Thiên Lôi Tông của các ông cũng đừng hòng tồn tại ở thành Thanh Long này nữa!”
Tuy Lôi Chấn Thiên không biết cặn kẽ chuyện gì đã xảy ra, nhưng lúc này ông ta bị Hoàng Vĩnh Xương đe dọa như thế mà đáy lòng sinh ra cảm xúc vô cùng khó chịu.
Nếu ông ta không phải đang lo lắng đám võ giả bảo vệ Hoàng Vĩnh Xương vì độc tính đan dược của lão, thì Lôi Chấn Thiên đã vặn gãy cổ Hoàng Vĩnh Xương sau khi câu ngông cuồng kia vừa dứt rồi.
Trong lúc ông ta đang tức giận, cũng chẳng thèm để ý đến Hoàng Vĩnh Xương nữa mà vội vàng chạy về chỗ của Dương Thanh đang ở.
Thoáng chốc, đoàn người đã đuổi đến nơi. Ánh mắt của Hoàng Vĩnh Xương tức giận đảo qua các đồ đệ hỏi: “Liễu Thanh Thanh đâu?”
Hoàng Tự Cường vươn tay chỉ vào một người cách họ hơn mười mét, người đó chính là Liễu Thanh Thanh, cô ta đang quỳ rạp trên mặt đất mà nói: “Sư phụ… Sư tỷ, chị… chị ở nơi đó”.
Ngay sau đó, hắn ta giả vờ đau lòng rơi vài giọt nước mắt, rồi chạy đến chỗ Liễu Thanh Thanh kêu lên: “Trời ơi sư tỷ ơi, chị đáng thương quá hu hu hu… Sư tỷ đừng sợ, sư đệ dẫn sư phụ đến rồi. Sư phụ chắc chắn sẽ giúp chị khôi phục lại nhan sắc xinh đẹp như trước…”
Ánh mắt của Liễu Thanh Thanh nhìn Hoàng Tự Cường đầy oán hận, đương nhiên cô ta không thể nào quên được thái độ ghét bỏ bản thân của Hoàng Tự Cường vào vài phút trước.
Ngay sau đó, cô ta đưa mắt nhìn Hoàng Vĩnh Xương giống như nhìn thấy cọng rơm cứu mạng mà dốc hết sức bò đến.
“Cuối cùng sư phụ cũng đến rồi, xin người cứu con. Con không muốn thành dáng vẻ thế này, cầu xin người đấy. Chỉ cần người cứu con, mạng của Thanh Thanh sau này đều là của người. Thanh Thanh cam tâm tình nguyện làm trâu làm ngựa vì người, Thanh Thanh cầu người, sư phụ…”
Hoàng Vĩnh Xương cũng vô cùng sợ hãi, khi nhìn dáng vẻ xấu xí của Liễu Thanh Thanh.
Mọi người ở đây đều cho rằng, Hoàng Vĩnh Xương sẽ dạy dỗ Dương Thanh để báo thù cho Liễu Thanh Thanh. Nhưng chuyện bất ngờ đã xảy ra.
“Bốp!”
Mọi người không ngờ được, Hoàng Vĩnh Xương ngoan độc, đá bay Liễu Thanh Thanh đi.
Khi Liễu Thanh Thanh rơi xuống đất, cô ta đã không còn dấu hiệu sống từ lâu rồi.
“Cái gì?”
Sau khi, Lôi Chấn Thiên nghe hắn ta kể xong lập tức sốt ruột. Cho dù ông ta gặp sóng to gió lớn thế nào đi chăng nữa, cũng không sợ bằng tình hình bây giờ. Thoáng chốc, mồ hôi của ông ta đã túa ra như mưa mùa hạ.
Lôi Chấn Thiên tiêu hóa không nổi những chuyện Lôi Phàm vừa kể, ông ta tức giận chửi ầm lên: “Con chắc chắn những gì mình nói là thật chứ?”
Lôi Phàm lau mồ hôi lạnh trên gương mặt mình, cay đắng nói: “Tông chủ ơi, đệ tử làm sao dám nói đùa với ông được chứ. Chuyện này mà chọc giận Hoàng đan sư, nó sẽ khiến Thiên Lôi Tông chúng ta gặp kiếp nạn đấy!”
Đầu của Lôi Chấn Thiên lập tức ong ong đau nhức, bởi vì ông ta không thể nào tưởng tượng nổi những chuyện đã xảy ra. Lúc này, ông ta không biết nên giải thích với Hoàng Vĩnh Xương làm sao.
Nhưng người ta bảo, thường sợ cái gì thì cái đó sẽ đến. Hoàng Vĩnh Xương không đợi Lôi Chấn Thiên nghĩ ra lời giải thích tốt nhất thì đã phát hiện Lôi Chấn Thiên thỉnh thoảng liếc nhìn mình. Ông ta nhìn ra ánh mắt của Lôi Chấn Thiên có chút trốn tránh, lập tức phát hiện người này có chuyện gì đó đang muốn giấu mình.
Gương mặt của Hoàng Vĩnh Xương lập tức lạnh xuống, đẩy nữ tử trong lòng ra, liếc ánh mắt sắc bén về phía Lôi Chấn Thiên hỏi: “Chuyện gì đã xảy ra?”
Lúc này, Lôi Chấn Thiên nghe câu hỏi mà toàn cơ thể run lên, do dự một lúc mới nói: “Không có chuyện gì đâu Hoàng đan sư, ông cứ tiếp tục tận hưởng. Tôi đi một lát, sẽ quay trở lại nhanh thôi!”
Dứt lời, Lôi Chấn Thiên lập tức dẫn Lôi Phàm phóng ra khỏi căn phòng nghỉ.
“Ầm!”
Nhưng mà hai người còn chưa kịp đi ra khỏi cửa, cánh cửa phòng đã bị người bên ngoài đẩy ra.
Ngay sau đó, bóng dáng của Hoàng Tự Cường xuất hiện trước mắt mọi người.
“Sư phụ, không xong rồi, xảy ra chuyện lớn rồi! Sư tỷ bị người ta biến thành quái vật rồi, người nhanh đi xem đi. Người mà chậm lát nữa, con e người kia sẽ giết sư tỷ mất…”
Hoàng Tự Cường giả vờ rất sốt ruột, vội vàng chạy đến trước mặt Hoàng Vĩnh Xương la lên.
“Cái gì?”
Hoàng Vĩnh Xương gầm lên, sau đó gương mặt cũng đã trở nên tối tăm đến cực điểm. Ánh mắt của ông ta lạnh như băng, lia về phía Lôi Chấn Thiên đang chết đứng ở cửa.
Gương mặt già nua của Lôi Chấn Thiên lúc đỏ lúc trắng, ông ta đang muốn tự giải quyết chuyện này nên không cho Hoàng Vĩnh Xương biết. Kết quả, ông ta không ngỡ được đệ tử của Hoàng Vĩnh Xương lại chạy đến thông báo.
Hoàng Vĩnh Xương vừa đi ra ngoài cửa, vừa đe dọa: “Gan chó của Lôi Chấn Thiên nhà ông cũng lớn thật, không ngờ ông dám dung túng cho đệ tử của mình bắt nạt đồ đệ của tôi. Nếu hôm nay, đồ đệ của tôi gặp chuyện gì không may, Thiên Lôi Tông của các ông cũng đừng hòng tồn tại ở thành Thanh Long này nữa!”
Tuy Lôi Chấn Thiên không biết cặn kẽ chuyện gì đã xảy ra, nhưng lúc này ông ta bị Hoàng Vĩnh Xương đe dọa như thế mà đáy lòng sinh ra cảm xúc vô cùng khó chịu.
Nếu ông ta không phải đang lo lắng đám võ giả bảo vệ Hoàng Vĩnh Xương vì độc tính đan dược của lão, thì Lôi Chấn Thiên đã vặn gãy cổ Hoàng Vĩnh Xương sau khi câu ngông cuồng kia vừa dứt rồi.
Trong lúc ông ta đang tức giận, cũng chẳng thèm để ý đến Hoàng Vĩnh Xương nữa mà vội vàng chạy về chỗ của Dương Thanh đang ở.
Thoáng chốc, đoàn người đã đuổi đến nơi. Ánh mắt của Hoàng Vĩnh Xương tức giận đảo qua các đồ đệ hỏi: “Liễu Thanh Thanh đâu?”
Hoàng Tự Cường vươn tay chỉ vào một người cách họ hơn mười mét, người đó chính là Liễu Thanh Thanh, cô ta đang quỳ rạp trên mặt đất mà nói: “Sư phụ… Sư tỷ, chị… chị ở nơi đó”.
Ngay sau đó, hắn ta giả vờ đau lòng rơi vài giọt nước mắt, rồi chạy đến chỗ Liễu Thanh Thanh kêu lên: “Trời ơi sư tỷ ơi, chị đáng thương quá hu hu hu… Sư tỷ đừng sợ, sư đệ dẫn sư phụ đến rồi. Sư phụ chắc chắn sẽ giúp chị khôi phục lại nhan sắc xinh đẹp như trước…”
Ánh mắt của Liễu Thanh Thanh nhìn Hoàng Tự Cường đầy oán hận, đương nhiên cô ta không thể nào quên được thái độ ghét bỏ bản thân của Hoàng Tự Cường vào vài phút trước.
Ngay sau đó, cô ta đưa mắt nhìn Hoàng Vĩnh Xương giống như nhìn thấy cọng rơm cứu mạng mà dốc hết sức bò đến.
“Cuối cùng sư phụ cũng đến rồi, xin người cứu con. Con không muốn thành dáng vẻ thế này, cầu xin người đấy. Chỉ cần người cứu con, mạng của Thanh Thanh sau này đều là của người. Thanh Thanh cam tâm tình nguyện làm trâu làm ngựa vì người, Thanh Thanh cầu người, sư phụ…”
Hoàng Vĩnh Xương cũng vô cùng sợ hãi, khi nhìn dáng vẻ xấu xí của Liễu Thanh Thanh.
Mọi người ở đây đều cho rằng, Hoàng Vĩnh Xương sẽ dạy dỗ Dương Thanh để báo thù cho Liễu Thanh Thanh. Nhưng chuyện bất ngờ đã xảy ra.
“Bốp!”
Mọi người không ngờ được, Hoàng Vĩnh Xương ngoan độc, đá bay Liễu Thanh Thanh đi.
Khi Liễu Thanh Thanh rơi xuống đất, cô ta đã không còn dấu hiệu sống từ lâu rồi.