-
Chương 2393: Tha cho cô ta một mạng
Liễu Thanh Thanh lại tiến lên một bước, ngưỡng ngực, khinh thường Dương Thanh mà kiêu ngạo nói: “Tôi cũng lặp lại lần nữa, quỳ xuống xin lỗi tôi ngay!”
Cuối cùng, Dương Thanh cũng phát hiện cô ả trước mặt này muốn liều mạng với mình. Vì thế, anh không nói nhiều, thẳng tay đẩy mạnh Liễu Thanh Thanh ra.
“Phịch!”
Dù Liễu Thanh Thanh sử dụng linh khí bảo vệ cơ thể, nhưng vẫn ngã thật mạnh trên mặt đất.
“Các người nhào vào, đánh chết hắn cho tôi!”
Liễu Thanh Thanh đã bị Dương Thanh hất ngã lần thứ hai, cô ta xấu hổ tức giận thét lên một giọng rất chói tai.
Ngay khi đám sư đệ của Liễu Thanh Thanh chuẩn bị đánh Dương Thanh, lại bắt gặp với ánh mắt lạnh như băng của Dương Thanh, lập tức giật mình dừng lại. Bởi vì bọn chúng cảm tưởng như bản thân vừa đối diện với một tên ác ma.
Một cảm giác sợ hãi ập vào lòng họ, hai chân của bọn chúng mất kiểm soát mà run lên, không thể tiến thêm một bước nữa.
Mà Dương Thanh khinh bỉ, hừ lạnh rồi đi ra ngoài cửa.
“Đám khốn nạn này, đứng ngẩn ra đó làm cái gì?”
Liễu Thanh Thanh tức giận quát lớn. Cô ta không hiểu vì sao đám sư đệ ngày thường nói đâu nghe đó, mà giờ lại đứng ngẩng ra, không cử động.
Đột nhiên ánh mắt của cô ta nhìn về phía Dương Thanh lạnh đi, một cây phi đao nhỏ lóe lên ánh sáng lạnh khắp nơi bay ra khỏi tay áo, rồi rơi vào trong tay của cô ta.
Cô ta không do dự mà bay đến, nhắm ngay sau lưng của Dương Thanh đâm xuống. Cô ta nghiến răng nghiến lợi nói: “Chết đi cho tôi!”
Gương mặt của Dương Thanh lạnh xuống đến cực hạn, khi cảm nhận được sát khí lạnh băng đến từ sau lưng.
Nếu một thứ ám khí nhỏ mà có thể giết được Dương Thanh, thì anh đã không thể sống đến ngày hôm nay rồi.
Thoáng chốc, Dương Thanh nhìn ánh mắt đầy sát khí của Liễu Thanh Thanh kia, cũng biết cô ta muốn làm cái gì.
Ngay khi, cây phi đao nhỏ nhanh như tia chớp bay thẳng đến và sắp đâm vào lưng của Dương Thanh. Đám người Liễu Thanh Thanh lại mở to hai mắt.
“Người đâu?”
Mọi người ở đây gần như trăm miệng một lời, ngạc nhiên thốt lên.
“Phập!”
Trong lúc mọi người chưa kịp phản ứng, cây phi đao nhỏ kia đã đâm vào một người đệ tử đứng trước mặt Dương Thanh.
Liễu Thanh Thanh thấy ám khí của bản thân làm tổn thương sư đệ của mình, âm thầm kêu một tiếng không ổn.
Đúng lúc này, đột nhiên Liễu Thanh Thanh cảm thấy một cơn lạnh lẽo ập đến sau lưng. Gương mặt của cô ta lập tức trắng bệch, quay đầu theo bản năng, hô hấp lập tức dồn dập, cả cơ thể xụi lơ.
Cô ta không hề ngờ được, Dương Thanh lại xuất hiện sau lưng và dùng ánh mắt như nhìn người chết mà nhìn chằm chằm vào cô ta.
Giọng nói của Dương Thanh lạnh đến cực điểm: “Nếu cô đã muốn chết như vậy, thì tôi sẽ cho cô toại nguyện!”
Ban đầu, anh không muốn chấp nhặt với đám kiến hôi này. Nhưng anh không đoán được, chỉ vì một chuyện nhỏ là anh không nhường phòng cho cô ta, Liễu Thanh Thanh lại hăm dọa, rồi cuối cùng muốn giết anh.
Đặc biệt là khi anh phát hiện tên đệ tử bị đâm một đao kia, miệng đang sùi bọt mép, gương mặt xanh mét như dáng vẻ bị trúng độc sắp chết. Dương Thanh lập tức động sát tâm.
Anh sẽ không thương hương tiếc ngọc với nữ nhân muốn giết mình, bóp chặt cổ của Liễu Thanh Thanh, chuẩn bị đưa nữ nhân ác độc này đến gặp Diêm Vương gia báo danh.
Liễu Thanh Thanh cảm nhận được hơi thở cái chết nồng đậm lập tức luống cuống, mồ hôi lạnh ứa ra khắp người. Cô ta liều mạng giãy giụa, muốn kêu lên cầu cứu nhưng yết hầu đã bị Dương Thanh bóp chặt. Ngay cả việc thở, cô ta cũng không làm được chứ đừng nói chi là kêu lên.
“Anh Dương thủ hạ lưu tình! Anh Dương thủ hạ lưu tình. Xin ngài đừng xúc động…”
Ngay khi, Dương Thanh chuẩn bị siết mạnh tay đưa Liễu Thanh Thanh đi đời nhà ma. Lôi Phàm đã vội vàng đến, liên mồm cầu xin.
Dương Thanh hơi nhíu mày. Dù sao, anh cũng đang ở nhờ Lôi Thiên Tông, vậy nên khi thấy Lôi Phàm đến cầu xin, anh cũng đành tạm dừng tay lại và lạnh lùng nói: “Sao thế? Anh muốn phải ra mặt vì cô ta à?”
Lôi Phàm nghe thế, vội vàng nói: “Không…”
Trong thời gian ngắn, hắn ta không biết nên trả lời Dương Thanh thế nào. Dù sao, hắn không thể nào chọc giận hai bên được.
Cho dù, hắn ta không biết rõ về Dương Thanh. Nhưng dù sao, Dương Thanh cũng do Ngô Hùng bá dẫn đến đây nên một tiểu đệ tử trong Lôi Thiên Tông như hắn ta không có gan cho vào.
Hắn ta hít sâu mấy lượt, lúc này mới vội vàng giải thích: “Cô ta là đệ tử của Hoàng đan sư, cũng là khách quý của tông chủ chúng tôi. Tôi mong anh Dương có thể nể mặt Lôi tông chủ, tha cho nữ tử này đi!”
Dương Thanh hơi do dự, cuối cùng vẫn buông lỏng tay ra. Dù sao, anh vẫn chưa tìm được tung tích của Tiêu Tiêu tại Thanh Long Thành. Mà anh còn có rất nhiều việc cần Lôi Chấn Thiên giúp đỡ, cho nên anh cũng không muốn chọc Lôi Chấn Thiên.
Nhưng tội chết có thể miễn, nhưng tội sống khó tha. Cho dù Dương Thanh muốn để mặt mũi cho Lôi Chấn Thiên, nhưng anh cũng không muốn dễ dàng tha cho người phụ nữ tâm địa rắn rết như Liễu Thanh Thanh được.
Cuối cùng, Dương Thanh cũng phát hiện cô ả trước mặt này muốn liều mạng với mình. Vì thế, anh không nói nhiều, thẳng tay đẩy mạnh Liễu Thanh Thanh ra.
“Phịch!”
Dù Liễu Thanh Thanh sử dụng linh khí bảo vệ cơ thể, nhưng vẫn ngã thật mạnh trên mặt đất.
“Các người nhào vào, đánh chết hắn cho tôi!”
Liễu Thanh Thanh đã bị Dương Thanh hất ngã lần thứ hai, cô ta xấu hổ tức giận thét lên một giọng rất chói tai.
Ngay khi đám sư đệ của Liễu Thanh Thanh chuẩn bị đánh Dương Thanh, lại bắt gặp với ánh mắt lạnh như băng của Dương Thanh, lập tức giật mình dừng lại. Bởi vì bọn chúng cảm tưởng như bản thân vừa đối diện với một tên ác ma.
Một cảm giác sợ hãi ập vào lòng họ, hai chân của bọn chúng mất kiểm soát mà run lên, không thể tiến thêm một bước nữa.
Mà Dương Thanh khinh bỉ, hừ lạnh rồi đi ra ngoài cửa.
“Đám khốn nạn này, đứng ngẩn ra đó làm cái gì?”
Liễu Thanh Thanh tức giận quát lớn. Cô ta không hiểu vì sao đám sư đệ ngày thường nói đâu nghe đó, mà giờ lại đứng ngẩng ra, không cử động.
Đột nhiên ánh mắt của cô ta nhìn về phía Dương Thanh lạnh đi, một cây phi đao nhỏ lóe lên ánh sáng lạnh khắp nơi bay ra khỏi tay áo, rồi rơi vào trong tay của cô ta.
Cô ta không do dự mà bay đến, nhắm ngay sau lưng của Dương Thanh đâm xuống. Cô ta nghiến răng nghiến lợi nói: “Chết đi cho tôi!”
Gương mặt của Dương Thanh lạnh xuống đến cực hạn, khi cảm nhận được sát khí lạnh băng đến từ sau lưng.
Nếu một thứ ám khí nhỏ mà có thể giết được Dương Thanh, thì anh đã không thể sống đến ngày hôm nay rồi.
Thoáng chốc, Dương Thanh nhìn ánh mắt đầy sát khí của Liễu Thanh Thanh kia, cũng biết cô ta muốn làm cái gì.
Ngay khi, cây phi đao nhỏ nhanh như tia chớp bay thẳng đến và sắp đâm vào lưng của Dương Thanh. Đám người Liễu Thanh Thanh lại mở to hai mắt.
“Người đâu?”
Mọi người ở đây gần như trăm miệng một lời, ngạc nhiên thốt lên.
“Phập!”
Trong lúc mọi người chưa kịp phản ứng, cây phi đao nhỏ kia đã đâm vào một người đệ tử đứng trước mặt Dương Thanh.
Liễu Thanh Thanh thấy ám khí của bản thân làm tổn thương sư đệ của mình, âm thầm kêu một tiếng không ổn.
Đúng lúc này, đột nhiên Liễu Thanh Thanh cảm thấy một cơn lạnh lẽo ập đến sau lưng. Gương mặt của cô ta lập tức trắng bệch, quay đầu theo bản năng, hô hấp lập tức dồn dập, cả cơ thể xụi lơ.
Cô ta không hề ngờ được, Dương Thanh lại xuất hiện sau lưng và dùng ánh mắt như nhìn người chết mà nhìn chằm chằm vào cô ta.
Giọng nói của Dương Thanh lạnh đến cực điểm: “Nếu cô đã muốn chết như vậy, thì tôi sẽ cho cô toại nguyện!”
Ban đầu, anh không muốn chấp nhặt với đám kiến hôi này. Nhưng anh không đoán được, chỉ vì một chuyện nhỏ là anh không nhường phòng cho cô ta, Liễu Thanh Thanh lại hăm dọa, rồi cuối cùng muốn giết anh.
Đặc biệt là khi anh phát hiện tên đệ tử bị đâm một đao kia, miệng đang sùi bọt mép, gương mặt xanh mét như dáng vẻ bị trúng độc sắp chết. Dương Thanh lập tức động sát tâm.
Anh sẽ không thương hương tiếc ngọc với nữ nhân muốn giết mình, bóp chặt cổ của Liễu Thanh Thanh, chuẩn bị đưa nữ nhân ác độc này đến gặp Diêm Vương gia báo danh.
Liễu Thanh Thanh cảm nhận được hơi thở cái chết nồng đậm lập tức luống cuống, mồ hôi lạnh ứa ra khắp người. Cô ta liều mạng giãy giụa, muốn kêu lên cầu cứu nhưng yết hầu đã bị Dương Thanh bóp chặt. Ngay cả việc thở, cô ta cũng không làm được chứ đừng nói chi là kêu lên.
“Anh Dương thủ hạ lưu tình! Anh Dương thủ hạ lưu tình. Xin ngài đừng xúc động…”
Ngay khi, Dương Thanh chuẩn bị siết mạnh tay đưa Liễu Thanh Thanh đi đời nhà ma. Lôi Phàm đã vội vàng đến, liên mồm cầu xin.
Dương Thanh hơi nhíu mày. Dù sao, anh cũng đang ở nhờ Lôi Thiên Tông, vậy nên khi thấy Lôi Phàm đến cầu xin, anh cũng đành tạm dừng tay lại và lạnh lùng nói: “Sao thế? Anh muốn phải ra mặt vì cô ta à?”
Lôi Phàm nghe thế, vội vàng nói: “Không…”
Trong thời gian ngắn, hắn ta không biết nên trả lời Dương Thanh thế nào. Dù sao, hắn không thể nào chọc giận hai bên được.
Cho dù, hắn ta không biết rõ về Dương Thanh. Nhưng dù sao, Dương Thanh cũng do Ngô Hùng bá dẫn đến đây nên một tiểu đệ tử trong Lôi Thiên Tông như hắn ta không có gan cho vào.
Hắn ta hít sâu mấy lượt, lúc này mới vội vàng giải thích: “Cô ta là đệ tử của Hoàng đan sư, cũng là khách quý của tông chủ chúng tôi. Tôi mong anh Dương có thể nể mặt Lôi tông chủ, tha cho nữ tử này đi!”
Dương Thanh hơi do dự, cuối cùng vẫn buông lỏng tay ra. Dù sao, anh vẫn chưa tìm được tung tích của Tiêu Tiêu tại Thanh Long Thành. Mà anh còn có rất nhiều việc cần Lôi Chấn Thiên giúp đỡ, cho nên anh cũng không muốn chọc Lôi Chấn Thiên.
Nhưng tội chết có thể miễn, nhưng tội sống khó tha. Cho dù Dương Thanh muốn để mặt mũi cho Lôi Chấn Thiên, nhưng anh cũng không muốn dễ dàng tha cho người phụ nữ tâm địa rắn rết như Liễu Thanh Thanh được.