-
Chương 2387: Khách không mời mà tới.
Ngô Hùng Bá hung dữ trừng Lôi Chấn Thiên một cái rồi nói với Dương Thanh: “Anh Lôi có tật xấu thích giao lưu võ thuật với cao thủ, không có ác ý, mong cậu đừng giận”.
Dương Thanh không hề để bụng, anh cười nhạt: “Không sao!”
Dương Thanh tất nhiên cũng hiểu là Lôi Chấn Thiên đang muốn thăm dò thực lực của mình mà thôi, dù sao từ đầu đến giờ ông ta không hề có sát khí với anh, dù Ngô Hùng Bá không lên tiếng ngăn cản thì Lôi Chấn Thiên cũng sẽ thu lại đòn tấn công.
Nhiều người thấy anh trẻ tuổi cũng không tin thực lực của anh, điều này quá quen.
Nhưng Ngô Hùng Bá nói Lôi Chấn Thiên đang cố gắng giúp mình tìm kiếm tung tích của Tiêu Tiêu, anh càng không nổi giận.
Nghĩ tới đây, Dương Thanh hỏi: “Có tin của con gái tôi chưa?”
Tuy Lôi Chấn Thiên không tin thực lực của Dương Thanh nhưng cũng không có ác ý với anh.
Ông ta lập tức đáp: “Theo điều tra của tông môn, con gái cậu có thể đang ở Thần Đan Tông, nghe đồn trước đó Thần Đan Tông đã lén mang về vài đứa nhỏ.
Nhưng năng lực chúng tôi có hạn, không thể tiến vào Thần Đan Tông để xác nhận nên đây chỉ là suy đoán”.
Ngay sau đó, Lôi Chấn Thiên có chút chần chờ, giảm âm lượng mà nói: “Còn có 1 tin vỉa hè là Thần Đan Tông thường dùng trẻ con để luyện đan nên tôi cảm thấy có thể con gái cậu bị mang đi do đó!”
Đối với suy đoán này, Dương Thanh cũng đã hoài nghi, lần trước ở Hợp Hoan Tông, có một hậu bối của Thần Đan Tông rất thân thiết với Thân Vạn Dương.
Còn về chuyện Thần Đan Tông dùng trẻ con luyện đan, Dương Thanh cũng nghe nói, vài Luyện Đan Sư độc ác sẽ dùng người để luyện thành đan, nhưng anh cũng nghe nói mà thôi.
Trong lòng Dương Thanh đã quyết định sau đó sẽ tự mình tới Thần Đan Tông một chuyến, hiện tại Tiêu Tiêu đang rất nguy hiểm.
Sau đó Dương Thanh lại chân thành cảm ơn: “Cảm ơn Lôi tông chủ!”
Ngô Hùng Bá cũng đoán ra suy nghĩ của Dương Thanh nên khuyên: “Cậu Dương, tôi hiểu là cậu muốn cấp tốc tìm con nhưng Thần Đan Tông không phải là cùng cấp bậc với Hợp Hoan Tông hay Thiên Tông, cậu không được kích động!”
“Vả lại, dù những lời đồn kia là thật thì Thần Đan Tông sắp tổ chức cuộc thi Thần Đan Tranh Bá, tạm thời không có thời gian nghiên cứu luyện mấy đứa bé, ít nhất hiện tại con gái cậu còn an toàn.
Mà đắc tội Thần Đan Tông cũng không có lợi cho cậu, như thế cậu sẽ đắc tội cả thành Thanh Long, thậm chí là phần lớn cường giả đứng đầu của Trung giới giới Cổ Võ!”
“Địa vị của Thần Đan Tông ở đây thì cậu không lường nỗi đâu, vẫn nên đợi cuộc thi kia kết thúc, vào Thần Đan Tông xác nhận rồi hẵng ra tay!”
Dương Thanh biết lời Ngô Hùng Bá phân tích có lý nhưng nó không ngăn được quyết tâm tìm con của anh, ngoài mặt anh vẫn bình tĩnh nói với Ngô Hùng Bá là mình sẽ không manh động ra ngoài.
Sau đó Lôi Chấn Thiên ra lệnh cho một đệ tử tên Lôi Phàm dẫn Dương Thanh đi nghỉ ngơi, Ngô Hùng Bá quay lại thành Bạch Hổ.
Dưới sự dẫn đường của Lôi Phàm, Dương Thanh vào một tràng sân độc lập, nơi mà Thiên Lôi Tông dùng để tiếp khách.
Sau đó anh lại chọn một chỗ sâu nhất, yên ắng nhất để chữa thương.
Cùng lúc đó, một đám khách không mời cũng tới Thiên Lôi Tông.
Dương Thanh không hề để bụng, anh cười nhạt: “Không sao!”
Dương Thanh tất nhiên cũng hiểu là Lôi Chấn Thiên đang muốn thăm dò thực lực của mình mà thôi, dù sao từ đầu đến giờ ông ta không hề có sát khí với anh, dù Ngô Hùng Bá không lên tiếng ngăn cản thì Lôi Chấn Thiên cũng sẽ thu lại đòn tấn công.
Nhiều người thấy anh trẻ tuổi cũng không tin thực lực của anh, điều này quá quen.
Nhưng Ngô Hùng Bá nói Lôi Chấn Thiên đang cố gắng giúp mình tìm kiếm tung tích của Tiêu Tiêu, anh càng không nổi giận.
Nghĩ tới đây, Dương Thanh hỏi: “Có tin của con gái tôi chưa?”
Tuy Lôi Chấn Thiên không tin thực lực của Dương Thanh nhưng cũng không có ác ý với anh.
Ông ta lập tức đáp: “Theo điều tra của tông môn, con gái cậu có thể đang ở Thần Đan Tông, nghe đồn trước đó Thần Đan Tông đã lén mang về vài đứa nhỏ.
Nhưng năng lực chúng tôi có hạn, không thể tiến vào Thần Đan Tông để xác nhận nên đây chỉ là suy đoán”.
Ngay sau đó, Lôi Chấn Thiên có chút chần chờ, giảm âm lượng mà nói: “Còn có 1 tin vỉa hè là Thần Đan Tông thường dùng trẻ con để luyện đan nên tôi cảm thấy có thể con gái cậu bị mang đi do đó!”
Đối với suy đoán này, Dương Thanh cũng đã hoài nghi, lần trước ở Hợp Hoan Tông, có một hậu bối của Thần Đan Tông rất thân thiết với Thân Vạn Dương.
Còn về chuyện Thần Đan Tông dùng trẻ con luyện đan, Dương Thanh cũng nghe nói, vài Luyện Đan Sư độc ác sẽ dùng người để luyện thành đan, nhưng anh cũng nghe nói mà thôi.
Trong lòng Dương Thanh đã quyết định sau đó sẽ tự mình tới Thần Đan Tông một chuyến, hiện tại Tiêu Tiêu đang rất nguy hiểm.
Sau đó Dương Thanh lại chân thành cảm ơn: “Cảm ơn Lôi tông chủ!”
Ngô Hùng Bá cũng đoán ra suy nghĩ của Dương Thanh nên khuyên: “Cậu Dương, tôi hiểu là cậu muốn cấp tốc tìm con nhưng Thần Đan Tông không phải là cùng cấp bậc với Hợp Hoan Tông hay Thiên Tông, cậu không được kích động!”
“Vả lại, dù những lời đồn kia là thật thì Thần Đan Tông sắp tổ chức cuộc thi Thần Đan Tranh Bá, tạm thời không có thời gian nghiên cứu luyện mấy đứa bé, ít nhất hiện tại con gái cậu còn an toàn.
Mà đắc tội Thần Đan Tông cũng không có lợi cho cậu, như thế cậu sẽ đắc tội cả thành Thanh Long, thậm chí là phần lớn cường giả đứng đầu của Trung giới giới Cổ Võ!”
“Địa vị của Thần Đan Tông ở đây thì cậu không lường nỗi đâu, vẫn nên đợi cuộc thi kia kết thúc, vào Thần Đan Tông xác nhận rồi hẵng ra tay!”
Dương Thanh biết lời Ngô Hùng Bá phân tích có lý nhưng nó không ngăn được quyết tâm tìm con của anh, ngoài mặt anh vẫn bình tĩnh nói với Ngô Hùng Bá là mình sẽ không manh động ra ngoài.
Sau đó Lôi Chấn Thiên ra lệnh cho một đệ tử tên Lôi Phàm dẫn Dương Thanh đi nghỉ ngơi, Ngô Hùng Bá quay lại thành Bạch Hổ.
Dưới sự dẫn đường của Lôi Phàm, Dương Thanh vào một tràng sân độc lập, nơi mà Thiên Lôi Tông dùng để tiếp khách.
Sau đó anh lại chọn một chỗ sâu nhất, yên ắng nhất để chữa thương.
Cùng lúc đó, một đám khách không mời cũng tới Thiên Lôi Tông.